Cái gì?
Ly Hạ chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt nàng có vẻ không thể tưởng tượng nổi nhìn Vu Thức Vy, nàng... nàng làm sao có thể biết được thù oán giữa mình cùng Thượng Quan Diệp? Rõ ràng mình không hề nói cho bất kỳ ai biết, vẫn luôn che giấu rất tốt mà.
"Tiểu thư, ta không hiểu tiểu thư đang nói gì cả." Ly Hạ vội vàng phủ nhận nói.
Vu Thức Vy cười lạnh rồi ngồi xuống, nói vô cùng rõ ràng: "Ly Hạ vốn tên là Thẩm Ly Hạ, nữ nhi của Thẩm Diệu Kỳ thái phó trước kia, cũng là người duy nhất còn sống sót trong một trăm ba mươi người của Thẩm gia, bởi vì đưa cho Hình bộ về chứng cứ Thượng Quan Diệp thông đồng với địch phản quốc, trái lại bị người của Hình bộ đánh đòn hiểm mà ngất rồi bị ném tới bãi tha ma, sau lại vất vả lưu lạc đến nơi phong trần."
Bàn tay của Thẩm Ly Hạ giấu trong ống tay áo chợt xiết chặt, theo từng câu từng chữ của Vu Thức Vy nói ra, nàng càng xiết chặt tay hơn. Cuối cùng nàng chợt ngẩng đầu lên với ánh mắt đầy lạnh lẽo và độc ác: “Ngươi là ai? Vì sao biết những chuyện này?"
Đôi mắt Vu Thức Vy lạnh lùng và bình tĩnh nhìn ánh mắt không cam lòng và căm hận của Thẩm Ly Hạ, môi nàng khẽ cong lên và thản nhiên nói: "Không chỉ có như vậy, ta còn biết thái phó trước kia cũng bởi vì tội thông đồng với kẻ địch phản quốc mà bị hủy nhà diệt tộc..."
"Không!" Chút bình tĩnh trong mắt của Thẩm Ly Hạ trong nháy mắt đã vỡ vụn, nàng trở nên vô cùng kích động tới mức run rẩy nói: "Không, phụ thân ta không có thông đồng với địch phản quốc, là Thượng Quan Diệp, là hắn giá họa cho phụ thân ta, là hắn vu oan giá họa."
Thẩm Ly Hạ nói xong thì che mặt khóc rống lên, không thể nghi ngờ gì nữa, mấy chữ "thông đồng với địch phản quốc" này chính là vết sẹo ở sâu trong lòng nàng.
Một năm trước, nàng đã sớm được phụ thân đưa ra khỏi phủ thái phó, lúc đó nàng còn không biết có chuyện gì xảy ra, chờ tới khi nàng phục hồi lại tinh thần thì chính mắt nhìn thấy được cả gia tộc Thẩm thị đã bị tịch thu tài sản, chém đầu. Nàng gần như là không kịp chờ đợi liền mở bức thư mà phụ thân để lại cho nàng thì lại phát hiện ra bí mật Thượng Quan Diệp thông đồng với địch phản quốc, do nóng lòng muốn báo thù nên nàng gần như không suy nghĩ lại đưa chứng cứ này tới Hình bộ, nhưng không nghĩ tới...
Không nghĩ tới người của Hình bộ lại chính là người của Thượng Quan Diệp, hắn đánh nàng gần chết rồi sau đó lại ném tới bãi tha ma, mặc cho nàng tự sinh tự diệt. May mà nàng được một lão bà bà cứu, nhưng lão bà bà lại nghèo khó nên căn bản không nuôi nổi nàng, rơi vào đường cùng nàng không thể làm gì khác hơn là vào thành tìm đường sống lại không ngờ bị lừa gạt đến trong Câu Lan viện...
Chỉ trong có một năm ngắn ngủi mà nàng đã nếm hết những nóng lạnh khổ sở của thế gian, nàng dã vài lần muốn tìm chết nhưng lại không cam lòng, nàng hận Thượng Quan Diệp hãm hại nhà nàng, cho nên nàng muốntìm Thượng Quan Diệp báo thù...
Thẩm Ly Hạ khóc một hồi thì thấy trước mặt đột nhiên xuất hiện một chiếc khăn màu trắng, nàng có chút kinh ngạc ngước mắt nhìn Vu Thức Vy đang cầm khăn đưa cho nàng, nhìn vẻ thương xót trong mắt nàng ấy, nàng ấy... đang thông cảm cho mình sao?
Vu Thức Vy khẽ nhíu mày nhìn Thẩm Ly Hạ rồi thản nhiên nói: "Lau đi, cho dù khóc thì những người chết oan cũng không thể trỏe về được, vậy còn không bằng báo thù để an ủi cho oan hồn..."
Vu Thức Vy nói tới đây lại chợt nghĩ tới kiếp trước, khi đó Thẩm Ly Hạ vì báo thù mà không tiếc đánh cược cả tấm thân trong sạch, nhanh chóng biến hóa trở thành đệ nhất hoa khôi Hạo Tuyết nổi danh khắp kinh đô, cũng thành công làm cho Thượng Quan Diệp yêu mến và đón vào vương phủ, trở thành tứ di nương.
Nàng khổ tâm muốn cho thiên hạ biết được rõ ràng về hành vi phạm tội của Thượng Quan Diệp, chỉ tiếc là nàng đi sai một nước cờ nên cuối cùng thất bại, rơi vào tình thế cấp bách đã dứt khoát ám sát Thượng Quan Diệp. Lúc đó mình lại ở bên cạnh Thượng Quan Diệp, theo bản năng cản cho Thượng Quan Diệp một kiếm, mạng của nàng lớn không chết thành nhưng Thẩm Ly Hạ lại có kết quả thê thảm, nàng ấy bị Thượng Quan Diệp chém thành nhiều đoạn, sau đó bỏ vào trong một chậu lớn tử và dắt mấy con chó săn tới ăn...
Vừa nghĩ tới kết quả thê thảm của Ly Hạ, Vu Thức Vy không khỏi lại nghĩ đến một người khác, sườn phi Đường thị của Thượng Quan Diệp, nàng là tôn nữ của Đường quốc công, Đường Mẫn Nhi đường muội của Thượng Quan Diệp, Đường Mẫn Nhi là người tâm cao khí ngạo nên luôn luôn khinh thường thứ nữ, sau khi vào phủ nàng ấy đã không ít gây khó dễ cho Vương phi nàng. Là Ly Hạ ngoài sáng trong tối đã ngầm giúp nàng không ít lần mới khiến nàng tránh được mưu kế của Đường Mẫn Nhi.
Kiếp này nàng tới giúp nàng ấy, xem như là trả ơn cho nàng ấy...
Vu Thức Vy thu hồi lại mạch suy nghĩ và nhìn về phía Thẩm Ly Hạ thì thấy nàng ấy đã lau khô nước mắt bình tĩnh trở lại, lúc này nàng mới ngồi xuống và lạnh lùng nói tiếp: "Không cần hỏi tại sao ta muốn giúp nàng, bởi vì ta có chung kẻ địch với nàng. Sau này, nàng chính là bà chủ của Vân Hương lâu này, Lưu ma ma sẽ dạy nàng làm thế nào để quản lý Vân Hương lâu, nếu ta có chuyện thì sẽ sai nha đầu của ta là Hàm Yên hoặc Điểm Thúy, thậm chí là Tiểu Ninh tới nói cho nàng biết, nhưng trước đó nàng phải kiên nhẫn che giấu." Thẩm Ly Hạ khẽ gật đầu, trong đáy mắt lóe ra ánh sáng kiên định lại sắc bén: “Được, ta sẽ nhẫn nhịn chờ tới ngày nhìn thấy được cái đầu của Thượng Quan Diệp xuống đất."
Vu Thức Vy cắt ngang lời của nàng ấy: “Không, hắn không có ngày đầu rơi xuống đất, hắn sống hay chết sẽ ta quyết định. Nàng chỉ cần tuyên bố cho thiên hạ biết vụ án oan của một năm trước, hủy diệt hắn là được, bởi vì ta sẽ làm cho hắn sống không bằng chết!"
Trong giọng nói lạnh lùng của nàng lộ ra sự thù hận vô tận, âm thanh còn vang vọng nhưng Vu Thức Vy đã rời khỏi phòng, nàng thay một bộ quần áo khác rồi mới quay về phủ thái sư.
Trước cửa Phi Vân các của Phủ thái sư, Hàm Yên lo lắng chờ đợi Vu Thức Vy mà trong lòng âm thầm sốt ruột, vì sao tiểu thư còn chưa trở lại? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Không, sẽ không đâu, tiểu thư thông minh như vậy, đêm qua tiểu thư đã truyền tin bảo nàng bố trí xong tất cả mọi chuyện ngày hôm nay thì làm sao có thể để cho bản thân gặp việc gì được?
Trong lúc đang không biết phải làm sao thì chợt có một bóng dáng màu trắng hiện ra trong tầm mắt của Hàm Yên, mắt nàng lập tức sáng lên và không hề do dự đã chạy vội tới giữ lấy Vu Thức Vy rồi nhìn trái nhìn phải: “Tiểu thư không sao chứ? Có chỗ nào bị thương hay không, có..."
Vu Thức Vy ra hiệu cho nàng đừng lên tiếng rồi mỉm cười quay một vòng và nói: "Ta không sao, hơn nữa ta còn gặp được Ly Hạ, sau này sẽ giao Vân Hương lâu cho nàng ấy xử lý."
Hàm Yên nghe được Vu Thức Vy lại dễ dàng tin tưởng Ly Hạ như vậy thì có chút lo lắng: “Tiểu thư mới lần đầu tiên nhìn thấy Ly Hạ cô nương, vì sao lại muốn giao Vân Hương lâu cho nàng ấy xử lý? Vân Hương lâu này lại là cơ mật..."
Nàng còn chưa nói hết lời đã bị Vu Thức Vy cắt ngang: “Ta sẽ không làm chuyện gì mà mình không nắm chắc cả, chuyện này vẫn ở trong tầm kiểm soát của ta. A, đúng rồi, có đưa Bát công chúa về cung không? Theo tính tình của nàng thì chắc sẽ không chịu đi đâu, chúng ta vào đi thôi, chắc nàng đang rất lo lắng đấy."
Vu Thức Vy nói xong thì đi về phía Phi Vân các, nhưng không ngờ nàng lại bị Hàm Yên kéo lại, Hàm Yên cười nói: "Tiểu thư, khuê phòng của ngài đã không phải là cái này nữa, mà là Thính Vũ Hiên lớn nhất đẹp nhất."
"Thính Vũ Hiên sao?"
Vu Thức Vy khẽ nhướng mày và cảm thấy buồn cười, nàng chẳng qua là một thứ nữ mà Vu Văn Thanh lại chịu cho nàng ở nơi tốt như vậy sao?
Nhưng nàng lại lập tức hiểu rõ, Vu Vinh Hoa bị đưa đi làm ni cô, nếu không có thánh chỉ thì sợ rằng cả đời cũng không thể nào xoay người được nữa. Vu Văn Thanh đang muốn cất nhắc nàng, nếu nàng không đoán sai, Vu Văn Thanh chắc chuẩn bị sử lại gia phả cho nàng thành đích nữ, để nàng thân phận danh chính ngôn thuận tiện cho tương lai có thể giúp hắn lấy được tiền đồ tốt hơn.
Hắn đánh bàn tính đúng là rất vang nhưng đâu biết con cờ là nàng còn bị hắn khống chế nữa hay không?
"Vậy đi Thính Vũ Hiên thôi."
Dọc đường đi, Hàm Yên nói cho Vu Thức Vy biết những chuyện xảy ra trong phủ và chuyện liên minh sát thủ mới thành lập cùng thay đổi của mình trong mấy ngày nàng không có ở đây, những sát thủ cao cấp xuất hiện hôm nay lại là do khi Vu Thức Vy tiến cung đã âm thầm gợi ý cho Hàm Yên đi chiêu mộ.
Về phần chiêu mộ thế nào... nàng thật sự phải cám ơn Hàn Giang Nguyệt...
Hai người đi tới Thính Vũ Hiên, khi còn chưa tiến vào trong lại nghe được Bát công chúa ở bên trong hét lớn: “Ăn hại, tất cả đều là đám ăn hại, người lớn như thế làm sao lại không tìm ra được chứ? Tất cả đều cút ra ngoài tìm cho ta."
Vừa nghe nàng ấy nói dứt lời thì lại nhìn thấy không ít gia đinh từ bên trong bò ra ngoài, đợi tới khi bọn họ nhìn thấy Vu Thức Vy bình yên vô sự xuất hiện thì tất cả đều sửng sốt, sau đó bọn họ quỳ xuống: “Nhị tiểu thư, ngài đã trở về rồi."
Nếu nàng mà không trở lại thì đám người hầu bọn họ sẽ bị chặt chân mất.
Vu Thức Vy giơ tay lên và ra hiệu cho bọn họ đứng lên, nàng còn chưa đi được hai bước thì lại nhìn thấy một bóng người lao tới, ôm lấy nàng: “Vu tỷ tỷ, thật sự là tỷ sao? Tỷ không có việc gì chứ? Quá tốt rồi, thật sự là tỷ, tỷ thật sự không có việc gì."
Bởi vì quá kích động nên Bát công chúa nói năng lộn xộn.
Vu Thức Vy xoa đầu nàng, nói nhỏ: "Muội sợ rồi sao, không sao đâu, ta chuẩn bị một trò hay để an ủi muội, ngày mai thì muội có thể biết được rồi."
Bát công chúa kinh ngạc nhìn vẻ tính toán trong đôi mắt của Vu Thức Vy, nàng lập tức biết được sắp có người gặp xui xẻo rồi.
Còn không phải sao? Trong đêm đó, một trăm năm mươi cửa hàng trong kinh thành đều bị cướp, cũng không biết là bọn họ đắc tội với người nào nhưng cửa hàng đều bị đốt sạch.
Chuyện này đã khiến cho triều đình và bách tính chấn động, hoàng đế hạ chỉ phải điều tra rõ ràng, nhưng sau ba ngày lại không điều tra ra bất kỳ manh mối nào tới, mọi người đều nói là do quỷ làm loạn.
Bình luận facebook