“Tiểu thư, Hàm Yên không có phản ứng gì cả, nàng ấy tắt thở rồi…” Hai mắt của Tiểu Ninh đẫm lệ, khóc không thành tiếng.
“Đâm!”
“Nhưng Hàm Yên đã không còn thở nữa rồi, tiểu thư.”
“Ta không quan tâm, ta phải cứu muội ấy.”
Vu Thức Vy giật lấy ngân châm trong tay Tiểu Ninh, đâm mạnh vào người Hàm Yên, sắc mặt của nàng trắng bệch như tờ giấy, cả người ướt đẫm mồ hôi, như vừa được vớt từ dưới nước lên.
Cả cơ thể nàng run rẩy, tay cũng không chế được run run, nhưng nàng vẫn cắn chặt lấy môi mình không buông, khiến cho bản thân tỉnh táo, tỉnh táo thêm chút nữa!
Không ai biết được sự đau đớn khi mất đi người thân mà nàng phải đối mặt lần thứ hai, nàng không quan tâm, cho dù là Diêm vương tới cướp người với nàng, nàng cũng sẽ không nhượng bộ, tuyệt đối sẽ không…
“Hàm Yên, ngươi mở mắt ra cho ta, có nghe thấy không, mở mắt ra…”
Vu Thức Vy gào thét cuồng loạn như một con dã thú, nâng ngón tay của Hàm Yên lên, đâm vào đầu ngón tay, đâm một cái không được, không sao, lại đâm một cái nữa, vẫn chưa tỉnh, không sao, đâm hết mười đầu ngón tay, thế nào cũng có thể gọi muội ấy ấy thức dậy…
Tiểu Ninh gào khóc trong đau đớn, bưng miệng nhìn Vu Thức Vy đã rơi vào trạng thái điên cuồng: “Tiểu thư, Hàm Yên đã chết rồi, đừng đâm nữa.”
Lúc này, Vệ Trường Phong đã đánh ngất Vu Nhậm Hoằng, nghe tiếng gào khóc của Tiểu Ninh, hắn không khỏi quay sang nhìn Vu Thức Vy, nàng vẫn còn đang ra sức cứu chữa cho Hàm Yên.
Hắn mở to hai mắt, không dám tin tưởng cảnh tượng đang diễn ra trước mắt, nữ tử này như đã điên cuồng, cặp mắt đỏ bừng, không ngừng đâm vào đầu ngón tay Hàm Yên, miệng còn không ngừng thì thầm: “Mau tỉnh lại, mau tỉnh lại…”
Từ khi quen biết nàng tới giờ, ngoại trừ lạnh nhạt, chưa bao giờ hắn thấy nàng có một cảm xúc nào khác, nàng luôn luôn bình tĩnh, chấn định, như thể núi Thái Sơn có sụp cũng sẽ không thay đổi sắc mặt, chưa từng thấy nàng có cảm xúc của một người bình thường giống lúc này, hoàn toàn mất đi khống chế.
Không biết vì sao, hắn bỗng cảm thấy nàng như thế này mới là đáng sợ, bi thương và tuyệt vọng, đau khổ và điên cuồng như mất đi người thân quan trọng nhất, hắn không dám nghĩ nếu Hàm Yên đã chết thật, nàng sẽ làm ra chuyện động trời động đất nào, hắn đã đoán được kết cục của Vu Nhậm Hoằng, chắc chắn hắn sẽ sống không bằng chết!
“Hàm Yên, tỉnh lại…” Vu Thức Vy cắn môi run rẩy đâm vào ngón tay cuối cùng của Hàm Yên, thấy nàng ấy còn không tỉnh lại, đáy lòng gần như tuyệt vọng.
Có lẽ lần này ông trời thật sự đã nghe được lời cầu nguyện mãnh liệt có thể nhấn chìm tất cả trong đáy lòng của Vu Thức Vy, Hàm Yên nằm trên mặt đất bỗng há miệng ra, khẽ kêu đau: “A…”
Tiểu Ninh còn đang khóc, mới đầu thì sững sờ, sau đó vui mừng hét lên: “Tiểu thư, tỉnh rồi, tỉnh…”
Ánh mắt mơ hồ của Hàm Yên dần trở nên có tiêu cự, thấy Vu Thức Vy ở bên cạnh và người đã khóc thành người nước là Tiểu Ninh, nàng cố gắng nở một nụ cười nhẹ: “Tiểu… thư.”
Vu Thức Vy thở mạnh ra một hơi, mới phát hiện sức lực toàn thân nàng đã biến mất, nàng dùng hai tay chống trên mặt đất mới không để mình ngã ra, trầm giọng nói: “Đừng nói chuyện, ngươi sẽ không sao đâu.”
Trong lúc nói chuyện, Vu Thức Vy nhìn sang Vệ Trường Phong: “Ôm nàng ấy lên giường.”
Vệ Trường Phong gật đầu không chút biểu cảm, bước tới nhẹ nhàng ôm lấy Hàm Yên, lại nhẹ nhàng đặt lên trên giường.
Vu Thức Vy cũng không nhàn hạ, nàng vội vàng bốc thuốc, tự tay đi sắc thuốc, sắc được một nửa, nàng bỗng nhớ ra Tiểu Ninh cũng bị thương, quay sang nhìn Tiểu Ninh, nàng ấy vẫn còn đang chăm sóc Hàm Yên, Vu Thức Vy lo lắng nói: “Tiểu Ninh, lấy hòm thuốc cho ta, ta bôi thuốc cho ngươi.”
Tiểu Ninh cười lắc đầu: “Tiểu thư, ta chỉ bị thương ngoài da, không sao đâu, người cứ cứu Hàm Yên trước đi.”
Vu Thức Vy trách nhẹ: “Nói nhảm ít thôi, bất cứ ai trong hai ngươi xảy ra chuyện, ta cũng sẽ không dễ chịu gì.”
Hai mắt Tiểu Ninh lại đẫm lệ: “Tiểu thư…”
Nơm nớp lo sợ cả một đêm, mãi cho tới hửng đông, mạch tượng của Hàm Yên mới ổn định lại, mặc dù còn rất yếu, nhưng coi như cũng kéo được cái mạng này về từ Quỷ Môn Quan.
Vu Thức Vy dựa vào cạnh giường rồi mệt mỏi thiếp đi, Tiểu Ninh cầm một tấm chăn mỏng đắp lên người nàng, ai ngờ lại đánh thức Vu Thức Vy dậy.
Nàng đứng bật dậy, hai mắt tràn ngập sự kinh hoảng, đi bắt mạch cho Hàm Yên theo bản năng, thấy mạch tượng khá là ổn định, nàng mới nhẹ nhàng thở ra, ngồi phịch trên mặt đất.
Nhưng chỉ một lát, nàng lại đột nhiên đứng lên, cặp mắt loé lên một tia sáng lạnh: “Điểm Thuý đâu? Tại sao Điểm Thuý còn chưa về?”
Lúc này Tiểu Ninh cũng mới nhớ tới, vội vàng chạy ra ngoài, tìm khắp nơi trong phủ thái sư, cuối cùng nghe một tỳ nữ trong phòng bếp nói rằng Điểm Thuý bị Đường Mẫn Nhi dẫn đi, từ đó đến giờ vẫn không nhìn thấy bóng dáng của nàng ấy. Tiểu Ninh đoán chắc chắn Điểm Thuý đã bị Đường Mẫn Nhi giam giữ rồi, mới đi tìm Điểm Thuý, ai ngờ lại bị Đường Mẫn Nhi giam vào phòng chứa củi.
Vu Thức Vy chờ gần một canh giờ, thấy Tiểu Ninh cũng không về, trong lòng nàng trầm xuống. Nàng nhìn Hàm Yên nằm trên giường mặt cắt không còn giọt máu, nàng cất bước ra ngoài viện, lại phát hiện không biết từ khi nào bên ngoài đã đứng mười người áo đen, khí thế sát phạt. Giờ khắc này, tất cả bọn họ đang giằng co với Vệ Trường Phong, hai bên lạnh lùng nhìn nhau, bầu không khí căng thẳng nặng nề, chỉ còn chờ nhao ra chém giết.
“Làm gì?” Vu Thức Vy quát một tiếng.
Tất cả những người mặc áo đen nhìn sang Vu Thức Vy, đồng loạt quỳ xuống: “Tham kiến tiểu thư.”
Lúc này Vu Thức Vy mới nhớ tới việc Hàm Yên điều vài người bên sát thủ tới, vậy nên đây là người của nàng, đáy lòng không khỏi ngầm hừ một tiếng, nếu hôm qua bọn họ ở đây, đêm qua cũng sẽ không xảy ra chuyện như thế!
“Vệ Trường Phong, ta không biết vì sao ngươi lại tới đây, nhưng bây giờ hãy giúp ta chăm sóc Hàm Yên cho tốt.”
Vu Thức Vy không nói thêm lời nào, dẫn theo mười người áo đen đi về phía viện Vinh Hoa của Đường Mẫn Nhi, vì sao Điểm Thuý và Tiểu Ninh còn chưa về, không cần nghĩ cũng biết là Đường Mẫn Nhi. Tính tình của Vu Thức Vy nàng vẫn luôn rất hẹp hòi, cho dù chỉ đắc tội với nàng một chút cũng có thể phải nhận sự trả thù của nàng, tạm thời nàng không giết người được, nhưng chắc chắn sẽ lặng lẽ trả thù cho ba nha đầu Điểm Thuý.
“Rầm..” Người áo đen giơ chân đạp cửa lớn của viện Vinh Hoa ra, Vu Thức Vy lạnh lùng ra lệnh: “Lục soát cho ta.”
Đường Mẫn Nhi đang được tỳ nữ hầu hạ trang điểm, nghe thấy có tiếng vang, nàng ta thay đổi sắc mặt, nở một nụ cười âm độc: “Hừ, rốt cuộc ả cũng tới, bốn người các ngươi còn không mau ra ‘nghênh đón’ ả?”
Giọng điệu khi nói hai chữ nghênh đón của nàng ta mang theo một ý khác, bốn nha đầu ngầm hiểu, đều tỏ ra vui sướng khi người khác gặp nạn, như thể đã thấy Vu Thức Vy bị tiểu thư của các nàng tra tấn đến kêu cha gọi mẹ, bốn người ai nấy đều đã bưng sẵn một chậu máu chó đen đã chuẩn bị từ trước, đang định ra ngoài cho Vu Thức Vy nếm thử mùi vị.
Ai ngờ…
“Rầm…” lớn một tiếng, các nàng còn chưa ra tới cửa, cánh cửa đã bị một thanh trường kiếm sắc nhọn chém ra, nửa cánh cửa đung đưa trong không trung, sau đó rơi cái rầm trên mặt đất, tạo thành một khung cảnh hỗn loạn.
“A..”
Bốn tỳ nữ giật mình nhảy lên, sững người nhìn nửa tấm cánh cửa bị chém rơi, bồn máu chó đen trong tay lần lượt rơi xuống, bắn đầy lên mặt đất.
Đường Mẫn Nhi ở bên trong đã nghe thấy được: “Ta nói các người, sao lại bất cẩn như thế, muốn…”
Chữ “chết” còn chưa nói ra, cảnh tượng tán loạn trước mắt khiến nàng kinh ngạc tới mức trợn mắt há mồm, ai có thể nói cho nàng biết là chuyện gì thế này?
Nàng ta vừa định ra ngoài xem rốt cuộc là thế nào, đã nghe thấy một giọng nam vang lên: “Tiểu thư, đã tìm được Điểm Thuý cô nương và Tiểu Ninh cô nương.”
Vu Thức Vy xoay người nhìn, thấy trên người Điểm Thuý chằng chịt vết thương, hôn mê bất tỉnh, nàng lập tức co rụt con ngươi lại, đáy mắt trào ra sát khí: “Kéo Đường Mẫn Nhi và bốn tên nha đầu kia ra cho ta.”
Một lát sau, Đường Mẫn Nhi và bốn tỳ nữ của nàng ta bị kéo ra trước mặt Vu Thức Vy.
Thấy cả người Vu Thức Vy toàn là sát khí giá lạnh, đáy lòng Đường Mẫn Nhi cũng hơi sợ hãi, tức giận nói: “Vu Thức Vy, ngươi là cái thứ gì vậy? Cũng dám bắt bổn tiểu thư.”
Vu Thức Vy bước tới, nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt âm lệ đỏ hồng, nói bằng giọng nói lạnh lùng hơn bình thường gấp ngàn lần: “Bây giờ ta sẽ để ngươi biết ta là cái thứ gì.”
Tay nàng loé lên ánh sáng bạc, chỉ trong chớp mắt, bốn cây ngân châm đã đâm vào bốn mệnh môn lớn của Đường Mẫn Nhi.
Hai mắt Đường Mẫn Nhi trợn to, tức tốc cảm thấy cơ thể tê rần, không thể động đậy, nàng ta phẫn nộ nhìn Vu Thức Vy, ánh mắt như đang nói, Vu Thức Vy, ngươi muốn chết…
Vu Thức Vy không thèm nhìn nàng ta nữa, lấy ngân châm ra, tiếng nói lạnh lùng truyền qua kẽ răng: “Trả lại những cái roi mà Điểm Thuý đã phải chịu cho Đường Mẫn Nhi, một cái cũng không được sót, đánh xong vứt ra khỏi phủ thái sư, bốn nha đầu này âm mưu giết người, giao cho hình bộ.”
Dứt lời, Vu Thức Vy dẫn Điểm Thuý và Tiểu Ninh đi.
Sau khi trở về, nàng bôi thuốc cho Điểm Thuý trước, sau đó ra lệnh cho Tiểu Ninh: “Truyền ra ngoài, Đường đại tiểu thư giết người trong phủ thái sư, Vu nhị tiểu thư giận dữ, đưa nàng ta về phủ quốc công.”
Bình luận facebook