• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Tuyệt sắc độc phi (2 Viewers)

  • Chương 70

Hai người được ngăn cách bởi hư không bốn mắt nhìn nhau, tựa như quang mang sắc nhọn, lại như bảo kiếm với đao phong, nàng nhìn thấy sự khinh bỉ và xem thường từ trong ánh mắt sâu không thấy đáy của hắn, hắn nhìn thấy sự hủy diệt và thâm độc từ trong ánh mắt lạnh lùng cô độc của nàng, không ai nhường ai, không phân thắng thua, cho đến khi một âm thanh thánh thót vang lên, “Hoàng thượng, thần muốn cáo trạng”
Ánh mắt Vu Thức Vy và Đường Sùng Diễn lóe lên, di dời tầm mắt, nhìn về phía cửa lớn của Đức Chính điện, chỉ thấy một bóng ảnh màu trắng bước đi như gió đi đến, thân như ngọc thụ, rực rỡ lưu quang.
Hàn Giang Nguyệt?
Lông mi Vu Thức Vy run lên, có chút nghi hoặc, hắn ta đến đây làm gì?
Ánh mắt Hàn Giang Nguyệt đúng lúc vừa nhìn sang,cho đến khi nhìn thấy vệt máu bên má trái của Vu Thức Vy, sắc mặt trở nên lo lắng, không nói gì đi đến trước mặt Vu Thức Vy, bàn tay run run chạm vào má phải của nàng, ánh mắt bỗng chốc vỡ vụn, “Đau không?”
Trong lòng Vu Thức Vy khẽ kích động, vội vàng cúi đầu xuống, “Không đau.”
Hàn Giang Nguyệt không nói thêm gì, mà lấy một hộp thuốc từ trong tay áo ra, dùng ngón tay xoa xoa một chút, đang định bôi lên mặt của Vu Thức Vy, nàng liền lùi lại một bước tránh né, “Vương gia, bát công chúa đã bôi thuốc cho thần nữ, dược tính e là không giống nhau, vẫn là đừng bôi thêm thì tốt hơn.”
Hàn Giang Nguyệt nghe xong gật gật đầu, sau đó nắm lấy tay Vu Thức Vy đưa ra, bỏ lọ thuốc vào lòng bàn tay của nàng, ôn nhu nói: “Đây là bách trùng cao, có thể ngăn ngừa sẹo.”
“Bách trùng cao?”
Ánh mắt Vu Thức Vy có phần kinh ngạc, đây chính là loại thuốc ngăn ngừa sẹo có dược tính tốt nhất trong các loại thuốc ngừa sẹo, nàng dày công khổ luyện bao nhiêu ngày mới làm ra được một ít, cho nên mới nắm chắc chịu một roi này của Đường Sùng Việt, nhưng làm sao hắn lại có một hộp lớn như vậy chứ? Phương thuốc này đã thất truyền từ lâu rồi mà...
Sau khi bỏ thuốc vào trong lòng bàn tay của Vu Thức Vy, Hàn Giang Nguyệt đi đến ngự tiền, cung kính hành lễ, sau đó khẳng khái nói: “Hoàng thượng, thần muốn cáo ngự trạng, nhất cáo anh em Đường thị ngang nhiên xông vào thái sư phủ, đánh đập hạ nhân Vu gia và Vu Thị tiểu thư. Nhị cáo thái sư trưởng tử Vu Nhậm Hoằng có ý đồ sát nhân diệt khẩu, thất thủ làm trọng thương tỳ nữ Hàm yên. Tam cáo Đường quốc công dạy dỗ không nghiêm, dung túng tôn tử tôn nữ làm điều ngang ngược ở thái sư phủ, ức hiếp Vu gia tiểu thư, vô tài vô đức, không xứng làm quốc công...”
Ba tội trạng này, liên quan đến hai đại gia tộc thái sư phủ và quốc công phủ, có chuyện lớn rồi đây!
Người đầu tiên bước ra là Đường quốc công, kích động nói: “Mẫn thân vương, ngươi dựa vào cái gì mà dám vu khống bổn quốc công? Hoàng thượng, thần cũng muốn cáo trạng Vu Thức Vy, lệnh người đánh đập tôn nữ Đường Mẫn Nhi của thần, làm cho tôn nữ bây giờ còn nằm trên giường hôn mê bất tỉnh.”
Hoàng đế trừng mắt, có phần không hiểu nhìn Vu Thức Vy, “Vu nhị nha đầu không phải ngươi nói là do Đường quốc công tự mình đánh hay sao?”
Vu Thức Vy khấu khấu đầu, kiên định nói: “Hồi hoàng thượng, khi thần nữ đưa Đường Mẫn Nhi tiểu thư về cô ta còn mạnh khỏe mà, bách tính trong kinh thành có thể làm chứng cho thần nữ. Nhưng có phải Đường quốc công đánh hay không thì thần nữ không biết, thần nữ cũng chỉ là nghe đồn từ bách tính mới biết thôi, cho nên lúc trước thần nữ nói Đường quốc công anh minh đại nghĩa cũng không có chứng cứ xác thực đâu.
Những lời này làm cho sự tức giận của Đường quốc công dồn nén trong lồng ngực, suýt chút nữa là thổ huyết.
Thử nghĩ, nếu ông ta cứ nói trái lời Vu Thức Vy tiếp tục nói Đường Mẫn Nhi chính là do nàng đánh, vậy thì chắc chắn Vu Thức Vy sẽ đi tìm bách tính trong kinh thành làm chứng, bách tính vẫn luôn tin là Vu Thức Vy đưa Mẫn nhi còn mạnh khỏe về quốc công phủ, như vậy bọn chúng chắc chắn sẽ đứng về phía Vu Thức Vy, lúc này ông ta sẽ mang tội danh dạy dỗ không nghiêm, vừa hợp với điều thứ ba cáo trạng của Hàn Giang Nguyệt.
Nếu như ông ta thuận theo lời Vu Thức Vy nói, thừa nhận bản thân đã đánh tôn nữ, như vậy ông ta sẽ mang danh anh minh đại nghĩa, vừa lúc có thể tránh được tội trạng thứ ba dạy dỗ không nghiêm của Hàn Giang Nguyệt.
Vu Thức Vy đáng chết, đây chính là muốn ông ta lựa chọn giữa tôn nữ và địa vị, là cơ trí giữ thân, hay là rơi hết xuống vực, đều do bản thân quyết định, khốn kiếp, khốn kiếp, nữ tử này không trừ, khó có thể rửa nỗi hận trong lòng....
Đường Sùng Diễn ở phía sau cũng tức đến nỗi sắc mặt trở nên khó coi, không nói được lời nào, nói thầm trong lòng: “Tên Vu Thức Vy đáng ghét thật sự là quá thâm độc mà, một đàn một hát với Hàn Giang nguyệt, khiến Đường quốc công phủ tiến thoái lưỡng nan, hắn ta thật sự đã xem thường nàng...
Sau khi phân vân một hồi, chắp tay cung kính nói: “Hoàng thượng, là lão thần hồ đồ, Mẫn nhi quả thật là do lão thần đánh, lão thần biết rõ bản thân dạy dỗ không nghiêm, cho nên mới buộc lòng phải dạy dỗ nha đầu đó, còn hai tên phản đồ đi gây chuyện ở Vu phủ, thần quả thật không biết, đến lúc thần biết được, liền lập tức trói chúng nó lại, đến ngự tiền thỉnh tội với Vu nhị tiểu thư.”
Hoàng thượng nghe xong, đáy mắt hiện lên sự cơ trí, cái bẫy trong lời nói Vu Thức Vy chẳng lẽ ta lại không hiểu sao?
Đây rõ ràng là cái bẫy mà Vu Thức Vy đặt sẵn cho Đường quốc công, bất luận là có sập bẫy hay không, hôm nay Đường quốc công phủ cũng khó mà sống thoải mái, đây là một âm mưu, âm mưu đó!
Còn Đường Mẫn Nhi kia, hư! Chỉ cần nghĩ tới tên Đường Mẫn Nhi kiêu ngạo tự đại đó, hoàng đế liền nghĩ đến lục công chúa của mình, chỉ là dạy dỗ nó một trận thôi, liền bị Đường quốc công kích động bách quan thượng thư, ép đưa đi Tây Lương hòa thân, lần này Đường quốc công cư nhiên lại còn mặt mũi ở ngự tiền kêu oan cho cháu gái của mình, thật sự không biết xấu hổ mà!
Đây chính là chỗ cao mình của Vu Thức Vy, nàng biết rõ hoàng thượng cốt nhục tình thâm, đứa con nào cũng vô cùng yêu quý, mà lục công chúa hòa thân đó là nút thắt đau lòng nhất trong lòng của hoàng thượng, hoàng thượng sớm đã hận Đường quốc công và tên Đường Mẫn Nhi thích sinh sự đó,cho nên lần này nàng đánh Đường Mẫn Nhi, thật đúng ý của hoàng đế!
Có những chuyện hoàng đế không thể làm, nàng đã thay ông ta làm rồi, sao ông ta lại giáng tội nàng chứ? Cho nên cho dù Đường Mẫn Nhi có đến ngự tiền chỉ đích danh nàng, hoàng đế cũng sẽ làm cho chuyện lớn hóa chuyện nhỏ, chỉ thêm tội nhỏ phạt nàng mà thôi.
“Hoàng thượng, Đường quốc công cũng đã nói như vậy rồi, cho nên thần nữ cảm thấy việc này thật sự không liên quan đến Đường quốc công, còn việc huynh đệ Đường thị đến phủ gây chuyện là thật, có nhiều người chứng kiến, cho nên thần nữ thỉnh cầu hoàng thượng giáng tội huynh đệ Đường Thị.”
Hàn Giang Nguyệt cũng nói: “Xin hoàng thượng định đoạt.”
Trong lòng thái hậu cũng vì chuyện này mà oán hận Đường gia, lúc này là cơ hội tốt có thể đạp Đường gia một cước, bà ta chắc chắn không thể bỏ qua, bà ta ngồi một bên, uy nghiêm hỏi: “Bây giờ ai gia hỏi huynh đệ Đường Thị, vết thương trên mặt Vu nhị nha đầu có phải do hai ngươi đánh không?
Đường Sùng Việt và Đường Sùng Vi bốn mắt nhìn nhau, biết là lần này đã gây nên đại họa, vội vã thừa nhận nói: “ Hồi thái hậu, là do tiểu thần đánh, không liên quan đến đệ đệ Đường Sùng Vi, tiểu thần nhận tội, nguyện chịu mọi hình phạt.”
Đường Sùng Vi cũng nói: “Hồi thái hậu, một roi đó quả thực là do đại ca đánh, nhưng cũng là vì ra mặt cho tiểu thần, là Vu Thức Vy, là cô ta đánh tiểu thần một bạt tai trước, cho nên đại ca mới không nuốt nổi cục tức này.”
Đường quốc công nghe thấy những lời của Đường Sùng Vi, sắc mặt liền thay đổi, lớn tiếng trách mắng: “Ăn nói hàm hồ, ngươi câm miệng cho ta.”
Ông ta không dễ gì lấy lại địa vị danh dự, nhưng hai tên phản đồ này lại không nhìn ra được, thật là gia môn bất hạnh!
Thái hậu cười lạnh một hồi: “Một tên nam nhân đường đường chính chính, chỉ đánh ngươi một bạt tai thôi đã không kìm được làm cho người ta bị thương như vậy. Nếu như thật sự làm chuyện gì cho ngươi , vậy ngươi chẳng phải muốn lấy mạng Vu nhị nha đầu luôn sao? Đường quốc công này, tôn tử tốt mà ngươi dạy dỗ, không có phong độ cũng không có khí độ, thật sự khiến ai gia mở rộng tầm mắt đấy.”
Sắc mặt Đường quốc công càng trở nên khó coi, đưa tay tát Đường Sùng Vi một bạt tai, “Tên phản đồ này,thật uổng công nuôi ngươi lớn đến chừng này.”
Đường Sùng Vi bị đánh có chút không phục, “Gia gia, rõ ràng là Vu Thức Vy cứng miệng đoạt lý, còn chưa phân định đúng sai đã tát tôn nhi rồi.”
Ánh mắt Vu Thức Vy lấp lánh, tiếp lời của hắn nói: “Đường tam công tử có còn nhớ vì chuyện gì mà ta tát ngươi hay không? Ngươi luôn miệng sỉ nhục mắng tỳ nữ của ta là tiện tỳ, nói em ấy không tôn quý bằng biểu muội Đường Mẫn Nhi của ngươi, bị đánh chết cũng là đáng đời, những lời này có phải là ngươi nói không?”
“Ngươi...” Đường Sùng Vi không ngờ Vu Thức Vy thật sự lại nói ra hết những lời hắn từng nói, tức đến nỗi hàm răng run cả lên, nhưng lại không cách nào phản bác.
Vu Thức Vy oán hận nhìn hắn, “Đường công tử, thử hỏi nếu ngươi bị người khác gọi là tiện nhân, ngươi có vui không? Chẳng lẽ tỳ nữ không phải mạng người hay sao? Ngươi sỉ nhục tính người, xem thường mạng người như vậy, chẳng lẽ đây là gia giáo của Đường quốc công phủ các người? Nếu thật sự là như vậy, ta không còn gì để nói nữa.”
Thái hậu hừ lạnh một tiếng, “Thì ra đây là lý do bị đánh, người đâu, tới đây cho ta, đánh cho ta, ai gia xem ra, còn ngông cuồng ngang ngược như vậy, đó chính là vì chưa được dạy dỗ qua.”
Hai tên thị vệ từ ngoài cửa đi vào, giữ chặt Đường Sùng Vệ những cái tát trái phải liên tiếp được giáng vào mặt hắn, một lúc sau Đường Sùng Vi bị đánh đến nỗi khuông mặt sưng đỏ lên, máu tươi từ tư chảy ra từ khóe miệng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom