Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15: Chặn cửa
Châu Thành là thành phố sinh ra rất nhiều người đẹp lại đông dân. Trụ sở chính của công ty Adore ở Hoa Hạ (Adore Hoa Hạ) được đặt ở đây.
Hai người đỗ xe xong, vừa vào cửa đã bị hai bảo vệ cao lớn chặn lại, không cho bọn họ vào khu văn phòng. Lâm Khả Hy vội vàng nói:
"Tôi là người của công ty Hoàn Á, sếp Tưởng Tiến mời chúng tôi tới tham dự cuộc họp của các đại lý...”
Hôm qua Tưởng Tiến có nói vậy nhưng điều kiện là ông ta phải có được Lâm Khả Hy trước đó đã.
Bảo vệ liếc nhìn Lâm Khả Hy và Tô Dương:
"Không được, trong thông báo những người tham dự mà chúng tôi nhận được không có công ty Hoàn Á của các cô...”
Lâm Khả Hy không biết phải làm sao, đành phải lấy điện thoại di động ra gọi cho Tưởng Tiến.
Hôm qua Tưởng Tiến không có được Lâm Khả Hy lại bị Tô Dương bóp vỡ xương bả vai, còn bị ép uống hơn ba chai rượu trắng, nửa đêm phải đi bệnh viện rửa ruột. Nếu không phải hôm nay có cuộc họp quan trọng nên ông ta cố nhịn đau tới làm, chắc bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện đấy.
Điện thoại vừa được kết nối, Lâm Khả Hy vội vàng nói:
"Sếp Tưởng, tôi là Lâm Khả Hy, tôi đang ở dưới tầng của công ty các ông, bảo vệ đã chặn chúng tôi...”
Lâm Khả Hy còn chưa nói hết, Tưởng Tiến đã quát to:
"Adore chúng tôi chắc chắn sẽ không hợp tác với công ty nhỏ, tệ hại của các cô! Cô cũng đừng mong gặp được tôi. À, đúng rồi, tôi cho cô biết tại sao nhé. Tất cả đều là nhờ gã bạn trai ăn mày của cô ban tặng đấy. Cô muốn trách thì đi mà trách cậu ta!"
Lâm Khả Hy vừa muốn tranh luận, Tô Dương đột nhiên cướp lấy điện thoại nói thẳng:
"Họ Tưởng kia, tôi cho ông năm phút! Nếu ông không tự xuống đón chúng tôi, có hậu quả gì thì ông phải chịu trách nhiệm đấy!"
Tô Dương vừa nói xong, đã nghe bên kia điện thoại truyền đến giọng nói tức giận của Tưởng Tiến:
"Thằng ăn mày kia, mày còn muốn uy hiếp tao à? Tao cho mày biết, bây giờ tao không có thời gian, tao còn phải họp. Chờ tao họp xong, chắc chắn tao sẽ tẩn chết mày!"
Hôm qua Tưởng Tiến bị đánh đau, hôm nay cố ý bỏ tiền thuê đám côn đồ, đang nghĩ nên trả thù Tô Dương thế nào, không ngờ anh đã chủ động tới đây, đồng thời còn dám uy hiếp ông ta.
Tô Dương không nghe ông ta nói nhảm, cúp máy luôn. Lâm Khả Hy cũng nghe được cuộc nói chuyện của hai người, hơi lo lắng nói:
"Hay thôi, chúng ta về đi...”
Lâm Khả Hy sợ lại xảy ra rắc rối, đến lúc đó không có cách nào giải quyết được. Dù sao Adore cũng là một công ty nổi tiếng, các nhân viên quản lý cao cấp ở đây đều có địa vị cao, quan hệ với cả bên pháp luật và xã hội đen.
Tô Dương khẽ cười, giơ tay vén mái tóc trên trán Lâm Khả Hy ra sau tai, chậm rãi nói:
"Đừng lo lắng, có chồng cô ở đây rồi!"
Đến lúc này rồi mà Tô Dương còn cười đùa cợt nhả làm Lâm Khả Hy bất mãn lại trừng mắt nhìn anh.
Thật ra mấy bảo vệ thấy Tô Dương giống như ăn mày không ngờ thân thiết với Lâm Khả Hy xinh đẹp như tiên, trong lòng ai nấy đều ghen tị tới mức chua lòm lên rồi.
Từng giây từng phút trôi qua. Thấy hết năm phút mà Tưởng Tiến còn chưa xuống, Tô Dương cười lạnh, kéo tay Lâm Khả Hy đi về phía sảnh trưng bày bên cạnh.
Sảnh trưng bày không thuộc về khu văn phòng, chỗ này là nơi để nhà phân phối chọn hàng mẫu nên khách hàng có thể tùy tiện tham quan. Tất nhiên bảo vệ sẽ không ngăn cản bọn họ.
Vừa đến sảnh trưng bày, Lâm Khả Hy vội vàng vùng ra khỏi tay của Tô Dương tay, sốt ruột lại không hiểu hỏi:
"Chúng ta đến đây làm gì?"
Tô Dương vẫn cười nói:
"Cô không cần quan tâm, cứ nghe theo tôi là được rồi!"
Mặc dù Tô Dương vừa cười vừa nói nhưng giọng điệu ngang ngược, không cho phép người khác được nghi ngờ. Điều này làm Lâm Khả Hy hơi bất ngờ.
Tô Dương vừa nói xong đã đi thẳng tới bên quầy trưng bày, mở một lọ kem dưỡng tay và nói với Lâm Khả Hy:
"Nào, giơ tay ra!"
Cho dù Lâm Khả Hy không biết Tô Dương muốn làm gì nhưng vẫn giơ tay ra trước mặt anh.
Chỉ thấy Tô Dương bôi kem lên trên mu bàn tay của Lâm Khả Hy. Nhưng anh vừa thoa đều, không ngờ đã thấy mu bàn tay của cô bắt đầu đỏ lên, sau đó nổi một mảng mẩn đỏ.
Phái nữ thích chưng diện đều vô cùng chú ý tới làn da của mình. Khi thấy mu bàn tay của mình như vậy, Lâm Khả Hy sợ đến mức mất hồn mất vía, không khỏi hét to một tiếng:
"Tay tôi… tay tôi sao vậy?"
Lâm Khả Hy vừa kêu lên, không ít nhà phân phối và khách hàng xung quanh đều nghe tiếng nhìn qua. Khi vừa thấy tay của cô, những người này cũng giật mình, bắt đầu bàn tán xôn xao.
Người quản lý sảnh trưng bày cũng giật mình, vội vàng nói:
"Không thể nào. Sản phẩm này của chúng tôi đã được bán ra thị trường từ lâu, cũng không thấy có khách hàng nào có dấu hiệu bị dị ứng. Tôi khẳng định đây không phải là do sản phẩm của chúng tôi có vấn đề, chắc là do da của quý cô đây có vấn đề...”
Tô Dương hừ lạnh một tiếng, nhìn quản lý này hỏi ngược lại:
"Đây chính là cách kinh doanh của Adore các cô à? Vừa xảy ra chuyện, các cô không tự kiểm điểm đã oán trách khách hàng trước?"
Người quản lý còn muốn thanh minh nhưng Tô Dương đã cầm kem dưỡng tay lên, cười lạnh nói:
"Nếu cô không tin? Vậy cô tới thử đi. Mọi người đừng quên quay lại video nhé...”
Anh vừa nói xong, đám người kia đều lấy điện thoại di động ra. Lâm Khả Hy cũng bắt đầu quay video theo.
Quản lý nhận lấy kem dưỡng tay nhưng không vội bôi mà nhìn Tô Dương và Lâm Khả Hy.
Cho dù Lâm Khả Hy xinh đẹp, ăn mặc cũng rất có phong cách nhưng Tô Dương lại lôi thôi lếch thếch như ăn mày. Cô ta cười lạnh, giễu cợt:
"Tôi thấy các người không phải tới xem mỹ phẩm mà cố ý tới ăn vạ vòi tiền thôi! Tôi vẫn luôn dùng loại kem dưỡng tay này, sáng nay còn bôi, có thể có vấn đề gì chứ?"
Quản lý nói xong lại thoa đều kem lên tay, sau đó giơ tay về phía mọi người nói:
"Mọi người xem đi, có vấn đề gì chứ?"
Mọi người nhìn qua thấy mu bàn tay cô ta quả thật không có vấn đề gì.
Quản lý vừa muốn rút tay lại, không ngờ chợt thấy mu bàn tay bắt đầu đỏ lên, đồng thời còn nổi cả mảng mẩn đỏ.
"Chuyện này… sao có thể như vậy được?"
Quản lý vội vàng lấy khăn cố lau mu bàn tay. Tô Dương cười lạnh hỏi:
"Cô nói chúng tôi ăn vạ đòi tiền, chắc cô cũng không phải là kẻ ăn vạ đòi tiền chứ?"
Tô Dương vừa dứt lời, mọi người đều cười vang.
Mấy nhà phân phối còn sợ hãi nói:
"Chúng tôi vẫn luôn bán sản phẩm của Adore các cô, nếu lúc khách hàng dùng lại xảy ra vấn đề thì ai chịu trách nhiệm?"
"Đúng vậy, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thế? Các người phải cho chúng tôi một lời giải thích...”
Mọi người mồm năm miệng mười nói. Cô quản lý kia cũng hoang mang không biết phải làm sao.
Tô Dương lại cười lạnh, chậm rãi nói:
"Cô bảo phó giám đốc Tưởng Tiến của các cô lập tức lăn xuống đón tôi. Nếu không, một khi chuyện này bị truyền ra ngoài thì ngày mai khắp nơi đều sẽ đăng tin về công ty Adore các cô, tới lúc đó lại không dễ giải quyết đâu...”
Quản lý vội vàng gọi điện thoại cho Tưởng Tiến. Thật ra cô ta không gọi thì bộ phận giám sát cũng sẽ báo cáo.
Không bao lâu, Tưởng Tiến dẫn theo hai bảo vệ hùng hổ đi tới.
Bởi vì hôm qua bị Tô Dương giày vò quá ghê, đến giờ Tưởng Tiến vẫn không dám cử động một cánh tay, chỉ có thể buông thõng bên người. Bởi vì ông ta mới rửa ruột nên gương mặt tái nhợt, không có chút sắc nào.
Tô Dương vẫn ngả ngớn, nói với Lâm Khả Hy bên cạnh:
"Tôi đã nói rồi, ông ta chắc chắn sẽ xuống đón chúng ta...”
Hai người đỗ xe xong, vừa vào cửa đã bị hai bảo vệ cao lớn chặn lại, không cho bọn họ vào khu văn phòng. Lâm Khả Hy vội vàng nói:
"Tôi là người của công ty Hoàn Á, sếp Tưởng Tiến mời chúng tôi tới tham dự cuộc họp của các đại lý...”
Hôm qua Tưởng Tiến có nói vậy nhưng điều kiện là ông ta phải có được Lâm Khả Hy trước đó đã.
Bảo vệ liếc nhìn Lâm Khả Hy và Tô Dương:
"Không được, trong thông báo những người tham dự mà chúng tôi nhận được không có công ty Hoàn Á của các cô...”
Lâm Khả Hy không biết phải làm sao, đành phải lấy điện thoại di động ra gọi cho Tưởng Tiến.
Hôm qua Tưởng Tiến không có được Lâm Khả Hy lại bị Tô Dương bóp vỡ xương bả vai, còn bị ép uống hơn ba chai rượu trắng, nửa đêm phải đi bệnh viện rửa ruột. Nếu không phải hôm nay có cuộc họp quan trọng nên ông ta cố nhịn đau tới làm, chắc bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện đấy.
Điện thoại vừa được kết nối, Lâm Khả Hy vội vàng nói:
"Sếp Tưởng, tôi là Lâm Khả Hy, tôi đang ở dưới tầng của công ty các ông, bảo vệ đã chặn chúng tôi...”
Lâm Khả Hy còn chưa nói hết, Tưởng Tiến đã quát to:
"Adore chúng tôi chắc chắn sẽ không hợp tác với công ty nhỏ, tệ hại của các cô! Cô cũng đừng mong gặp được tôi. À, đúng rồi, tôi cho cô biết tại sao nhé. Tất cả đều là nhờ gã bạn trai ăn mày của cô ban tặng đấy. Cô muốn trách thì đi mà trách cậu ta!"
Lâm Khả Hy vừa muốn tranh luận, Tô Dương đột nhiên cướp lấy điện thoại nói thẳng:
"Họ Tưởng kia, tôi cho ông năm phút! Nếu ông không tự xuống đón chúng tôi, có hậu quả gì thì ông phải chịu trách nhiệm đấy!"
Tô Dương vừa nói xong, đã nghe bên kia điện thoại truyền đến giọng nói tức giận của Tưởng Tiến:
"Thằng ăn mày kia, mày còn muốn uy hiếp tao à? Tao cho mày biết, bây giờ tao không có thời gian, tao còn phải họp. Chờ tao họp xong, chắc chắn tao sẽ tẩn chết mày!"
Hôm qua Tưởng Tiến bị đánh đau, hôm nay cố ý bỏ tiền thuê đám côn đồ, đang nghĩ nên trả thù Tô Dương thế nào, không ngờ anh đã chủ động tới đây, đồng thời còn dám uy hiếp ông ta.
Tô Dương không nghe ông ta nói nhảm, cúp máy luôn. Lâm Khả Hy cũng nghe được cuộc nói chuyện của hai người, hơi lo lắng nói:
"Hay thôi, chúng ta về đi...”
Lâm Khả Hy sợ lại xảy ra rắc rối, đến lúc đó không có cách nào giải quyết được. Dù sao Adore cũng là một công ty nổi tiếng, các nhân viên quản lý cao cấp ở đây đều có địa vị cao, quan hệ với cả bên pháp luật và xã hội đen.
Tô Dương khẽ cười, giơ tay vén mái tóc trên trán Lâm Khả Hy ra sau tai, chậm rãi nói:
"Đừng lo lắng, có chồng cô ở đây rồi!"
Đến lúc này rồi mà Tô Dương còn cười đùa cợt nhả làm Lâm Khả Hy bất mãn lại trừng mắt nhìn anh.
Thật ra mấy bảo vệ thấy Tô Dương giống như ăn mày không ngờ thân thiết với Lâm Khả Hy xinh đẹp như tiên, trong lòng ai nấy đều ghen tị tới mức chua lòm lên rồi.
Từng giây từng phút trôi qua. Thấy hết năm phút mà Tưởng Tiến còn chưa xuống, Tô Dương cười lạnh, kéo tay Lâm Khả Hy đi về phía sảnh trưng bày bên cạnh.
Sảnh trưng bày không thuộc về khu văn phòng, chỗ này là nơi để nhà phân phối chọn hàng mẫu nên khách hàng có thể tùy tiện tham quan. Tất nhiên bảo vệ sẽ không ngăn cản bọn họ.
Vừa đến sảnh trưng bày, Lâm Khả Hy vội vàng vùng ra khỏi tay của Tô Dương tay, sốt ruột lại không hiểu hỏi:
"Chúng ta đến đây làm gì?"
Tô Dương vẫn cười nói:
"Cô không cần quan tâm, cứ nghe theo tôi là được rồi!"
Mặc dù Tô Dương vừa cười vừa nói nhưng giọng điệu ngang ngược, không cho phép người khác được nghi ngờ. Điều này làm Lâm Khả Hy hơi bất ngờ.
Tô Dương vừa nói xong đã đi thẳng tới bên quầy trưng bày, mở một lọ kem dưỡng tay và nói với Lâm Khả Hy:
"Nào, giơ tay ra!"
Cho dù Lâm Khả Hy không biết Tô Dương muốn làm gì nhưng vẫn giơ tay ra trước mặt anh.
Chỉ thấy Tô Dương bôi kem lên trên mu bàn tay của Lâm Khả Hy. Nhưng anh vừa thoa đều, không ngờ đã thấy mu bàn tay của cô bắt đầu đỏ lên, sau đó nổi một mảng mẩn đỏ.
Phái nữ thích chưng diện đều vô cùng chú ý tới làn da của mình. Khi thấy mu bàn tay của mình như vậy, Lâm Khả Hy sợ đến mức mất hồn mất vía, không khỏi hét to một tiếng:
"Tay tôi… tay tôi sao vậy?"
Lâm Khả Hy vừa kêu lên, không ít nhà phân phối và khách hàng xung quanh đều nghe tiếng nhìn qua. Khi vừa thấy tay của cô, những người này cũng giật mình, bắt đầu bàn tán xôn xao.
Người quản lý sảnh trưng bày cũng giật mình, vội vàng nói:
"Không thể nào. Sản phẩm này của chúng tôi đã được bán ra thị trường từ lâu, cũng không thấy có khách hàng nào có dấu hiệu bị dị ứng. Tôi khẳng định đây không phải là do sản phẩm của chúng tôi có vấn đề, chắc là do da của quý cô đây có vấn đề...”
Tô Dương hừ lạnh một tiếng, nhìn quản lý này hỏi ngược lại:
"Đây chính là cách kinh doanh của Adore các cô à? Vừa xảy ra chuyện, các cô không tự kiểm điểm đã oán trách khách hàng trước?"
Người quản lý còn muốn thanh minh nhưng Tô Dương đã cầm kem dưỡng tay lên, cười lạnh nói:
"Nếu cô không tin? Vậy cô tới thử đi. Mọi người đừng quên quay lại video nhé...”
Anh vừa nói xong, đám người kia đều lấy điện thoại di động ra. Lâm Khả Hy cũng bắt đầu quay video theo.
Quản lý nhận lấy kem dưỡng tay nhưng không vội bôi mà nhìn Tô Dương và Lâm Khả Hy.
Cho dù Lâm Khả Hy xinh đẹp, ăn mặc cũng rất có phong cách nhưng Tô Dương lại lôi thôi lếch thếch như ăn mày. Cô ta cười lạnh, giễu cợt:
"Tôi thấy các người không phải tới xem mỹ phẩm mà cố ý tới ăn vạ vòi tiền thôi! Tôi vẫn luôn dùng loại kem dưỡng tay này, sáng nay còn bôi, có thể có vấn đề gì chứ?"
Quản lý nói xong lại thoa đều kem lên tay, sau đó giơ tay về phía mọi người nói:
"Mọi người xem đi, có vấn đề gì chứ?"
Mọi người nhìn qua thấy mu bàn tay cô ta quả thật không có vấn đề gì.
Quản lý vừa muốn rút tay lại, không ngờ chợt thấy mu bàn tay bắt đầu đỏ lên, đồng thời còn nổi cả mảng mẩn đỏ.
"Chuyện này… sao có thể như vậy được?"
Quản lý vội vàng lấy khăn cố lau mu bàn tay. Tô Dương cười lạnh hỏi:
"Cô nói chúng tôi ăn vạ đòi tiền, chắc cô cũng không phải là kẻ ăn vạ đòi tiền chứ?"
Tô Dương vừa dứt lời, mọi người đều cười vang.
Mấy nhà phân phối còn sợ hãi nói:
"Chúng tôi vẫn luôn bán sản phẩm của Adore các cô, nếu lúc khách hàng dùng lại xảy ra vấn đề thì ai chịu trách nhiệm?"
"Đúng vậy, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thế? Các người phải cho chúng tôi một lời giải thích...”
Mọi người mồm năm miệng mười nói. Cô quản lý kia cũng hoang mang không biết phải làm sao.
Tô Dương lại cười lạnh, chậm rãi nói:
"Cô bảo phó giám đốc Tưởng Tiến của các cô lập tức lăn xuống đón tôi. Nếu không, một khi chuyện này bị truyền ra ngoài thì ngày mai khắp nơi đều sẽ đăng tin về công ty Adore các cô, tới lúc đó lại không dễ giải quyết đâu...”
Quản lý vội vàng gọi điện thoại cho Tưởng Tiến. Thật ra cô ta không gọi thì bộ phận giám sát cũng sẽ báo cáo.
Không bao lâu, Tưởng Tiến dẫn theo hai bảo vệ hùng hổ đi tới.
Bởi vì hôm qua bị Tô Dương giày vò quá ghê, đến giờ Tưởng Tiến vẫn không dám cử động một cánh tay, chỉ có thể buông thõng bên người. Bởi vì ông ta mới rửa ruột nên gương mặt tái nhợt, không có chút sắc nào.
Tô Dương vẫn ngả ngớn, nói với Lâm Khả Hy bên cạnh:
"Tôi đã nói rồi, ông ta chắc chắn sẽ xuống đón chúng ta...”
Bình luận facebook