• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tuyệt thế thần y - Tô Dương (1 Viewer)

  • Chương 18: Kê đơn thuốc

Đối với Triệu Tử Lan, sự nghiệp và tình yêu đều rất thành công, nhưng tiếc nuối duy nhất là đã kết hôn hơn mười năm mà vẫn chưa có con.

Chị ta đã từng tới bệnh viện kiểm tra rất nhiều lần, nhưng không tra được vấn đề gì. Thuốc thang cũng uống không biết bao nhiêu thứ, nhưng vẫn không có hiệu quả.

Nhìn Tô Dương, Triệu Tử Lan hơi kinh ngạc hỏi:

“Cậu, sao cậu biết tôi chưa có con?”

Tô Dương cười thản nhiên, giải thích:

“Bác sĩ Đông y chúng tôi khám bệnh bằng việc nhìn, ngửi và hỏi han. Từ lần đầu tiên gặp sếp Triệu, tôi đã nhìn ra chị chưa có con. Đông y có câu rằng: “Thông thì không đau, đau là không thông”. Là do trong cơ thể sếp Triệu bị tắc nghẽn, mới khiến chị vẫn chưa thể có con, đồng thời cũng làm cho dáng người của sếp Triệu béo lên. Tôi đoán trước kia sếp Triệu cũng là một người đẹp có vóc dáng thon thả!”

Triệu Tử Lan lại kinh ngạc không thôi.

Đúng là những năm trước đây chị ta có vóc người thon thả, nhưng sau đó cơ thể bắt đầu mập lên, giảm cân thế nào cũng vô ích.

Dù là một người phụ nữ mạnh mẽ lăn lộn trên thương trường, nhưng những lời Tô Dương nói vẫn khiến khóe mắt Triệu Tử Lan cay cay.

Không có con là nỗi đau sâu kín nhất trong lòng chị ta, nhất là chồng chị ta còn rất thích trẻ con. Chị ta cũng từng có ý định ly hôn, cũng chỉ vì muốn chồng được như ý nguyện.

Nhìn Tô Dương, Triệu Tử Lan vội vàng hỏi:

“Cậu Tô, cậu thật sự có thể giải quyết được vấn đề này giúp tôi sao?”

Lúc nói lời này, đôi môi Triệu Tử Lan cũng run rẩy.

Tô Dương cười hờ hững, tự tin nói:

“Yên tâm, chuyện cỏn con thôi!”

Vừa nói, Tô Dương vừa cầm giấy và bút trên bàn họp lên, viết một đơn thuốc lưu loát tựa nước chảy mây trôi, sau đó đưa cho Triệu Tử Lan, nói:

“Bốc thuốc theo đơn thuốc này, sắc uống một tuần. Trong một tuần này, sếp Triệu sẽ xuất hiện triệu chứng đau bụng và tiêu chảy. Chị đừng lo lắng, đây là hiện trượng bình thường, một tuần sau dừng thuốc là có thể có con rồi…”

Triệu Tử Lan nhận lấy như có được bảo vật, chị ta cẩn thận cất đơn thuốc, sau đó mới nói với Tô Dương:

“Cho dù chuyện làm ăn của chúng ta cuối cùng như thế nào, nếu như cậu không ngại, tôi muốn trở thành bạn của cậu! Dùng lời đàn ông các cậu hay nói, là kiểu bạn bè đối xử chân thành với nhau, sau này có chuyện gì, cậu cứ tới tìm tôi!”

Đừng nói ở Châu Thành, cho dù là trên cả nước, người muốn trở thành bạn của Triệu Tử Lan cũng nhiều như cá dưới sông. Nhưng không ngờ Triệu Tử Lan lại chủ động muốn kết bạn với Tô Dương, đương nhiên anh vui vẻ đồng ý.

Tô Dương và Lâm Khả Hy nói về chuyện hợp tác với Triệu Tử Lan một lát, sau đó hai người từ biệt rồi rời đi.

Hai người vừa đi ra ngoài, đã nhìn thấy một chiếc xe địa hình màu đen cách đó không xa. Tưởng Tiến nhìn Tô Dương rồi nói với một tên trọc đầu đeo kính râm bên cạnh:

“Đại ca Cường, anh mau nhìn đi, chính là thằng ăn mặc như ăn mày đó. Nó tên Tô Dương, anh chặt chân nó giúp tôi, tôi trả anh một trăm nghìn tệ!”

Đại ca Cường lăn lộn trong giới gang hồ Châu Thành cũng có danh tiếng nhất định, trong tay hắn có không ít đàn em, ngày thường dũng mãnh hung ác, người bình thường cũng phải nể hắn mấy phần.

Nhìn dáng vẻ của Tô Dương, đại ca Cường tháo kính râm xuống, hừ lạnh một tiếng:

“Tôi nói này sếp Tưởng, thằng ranh này trông như tên nhặt đồng nát, sao anh có thể bị thằng đó hại được chứ? Tôi thật sự phục anh đấy. Được rồi, yên tâm đi, mấy ngày này tôi sẽ xử nó!”

Trên chiếc xe Passat.

Lâm Khả Hy lái xe, Tô Dương vẫn gật gù đắc ý, nhàn nhã ngâm nga một giai điệu nhỏ như lúc tới. Cứ như chuyện lớn vừa xảy ra ở công ty Adore không liên quan gì đến anh vậy.

Lâm Khả Hy không biết trên tờ giấy Tô Dương đưa cho Triệu Tử Lan viết gì, nên cô tò mò hỏi:

“Trên tờ giấy anh đưa cho sếp Triệu viết gì vậy?”

Tô Dương quay đầu nhìn Lâm Khả Hy, nở nụ cười đểu, nói hai chữ:

“Thư tình!”

Lâm Khả Hy thấy anh thuận mồm nói bậy thì liếc xéo anh một cái, nhưng vẫn hỏi:

“Sao anh biết sếp Triệu chưa có con? Thật sự nhìn ra được sao?”

Lâm Khả Hy biết Tô Dương y thuật cao siêu, nhưng chỉ gặp một lần đã có thể biết đối phương chưa có con, cô vẫn không tin cho lắm.

Tô Dương cũng nhìn ra sự hoài nghi của Lâm Khả Hy, anh quay đầu nhìn cô, ra chiều như lòng đầy căm phẫn, gào lên:

“Tôi nói này cô Lâm, cô đừng quên tôi là bác sĩ, không đúng, tôi là thần y, là siêu thần y! Sao tôi có thể không nhìn ra?”

Vừa nói, Tô Dương lại cười đểu, vô cùng đê tiện hỏi Lâm Khả Hy:

“Cô Lâm, cô có muốn một đứa con không thế? Hay là để tôi giúp cô một chút nhé?”

“Cút!”

Lâm Khả Hy lại liếc xéo Tô Dương, mặc dù anh trêu ghẹo mình, nhưng trong lòng cô lại không hề chán ghét chút nào.

Yên lặng một lát, Lâm Khả Hy bỗng nhiên lại nói:

“Tô Dương, tôi thật sự cảm ơn anh, nếu như không có anh, Hoàn Á thật sự có thể sẽ xong đời...”

Tô Dương vừa định trêu đùa hai câu, nhưng thấy khuôn mặt Lâm Khả Hy vô cùng nghiêm túc, anh không lên tiếng. Lâm Khả Hy tiếp tục nói:

“Có thể anh không hiểu tại sao Hoàn Á luôn thua lỗ, nhưng tôi vẫn còn kiên trì giữ lấy nó. Thật ra, khi nhà họ Lâm mới gây dựng sự nghiệp, công ty Hoàn Á đã có rồi. Khi đó, việc kinh doanh vô cùng thuận lợi, nhiều chuyện làm ăn sau này của nhà họ Lâm đều phát triển dựa vào Hoàn Á, lúc đó tổng giám đốc Hoàn Á là bố tôi. Về sau, vì quan hệ thị trường, nên tình hình của Hoàn Á càng ngày càng tồi tệ. Những người trong nhà chúng tôi đều đổ lỗi cho bố tôi, họ ép bố tôi bán công ty, đương nhiên bố tôi không chịu. Nhưng lâu ngày cũng khiến ông ấy uất ức thành bệnh, suy sụp ốm yếu rồi qua đời. Trước khi mất, ông mong tôi có thể hồi sinh Hoàn Á”.

Nói đến đây, sắc mặt Lâm Khả Hy đầy vẻ đau thương.

“Cho nên từ sau khi tốt nghiệp, tôi đã đến Hoàn Á. Tôi không chỉ muốn vực dậy Hoàn Á, mà còn muốn phát triển nó lớn mạnh hơn. Tôi phải hoàn thành ước nguyện của bố”.

Lời Lâm Khả Hy khiến khuôn mặt Tô Dương cũng hiếm khi trở nên nghiêm túc, anh nhìn cô, kiên định nói:

“Khả Hy, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cô!”

Lâm Khả Hy quay đầu nhìn Tô Dương, cười vui vẻ.

Châu Thành có một tập tục, gọi là “Tiệc mừng”, tức là mở tiệc an ủi người bệnh mới khỏi, hoặc người vừa tai qua nạn khỏi. Vì dỗ ông cụ Lâm vui vẻ, Lâm Húc Đông cố ý bày tiệc rượu, mời người thân bạn bè tới dự.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Khả Hy giải quyết xong công việc ở công ty thì đi mua quà tặng. Cô cố ý đưa Tô Dương đi cùng, dẫu sao bệnh của ông cụ Lâm là do anh chữa khỏi.

Nơi Lâm Húc Đông mở tiệc là câu lạc bộ sang trọng nhất Châu Thành, câu lạc bộ Tân Tụ Nhân. Ở đây trang trí sang trọng, không gian thanh lịch, ngoài nhà hàng và quầy bar, còn có phòng hút xì gà, phòng rượu và một loạt điểm ăn uống, vui chơi.

Tuy nhiên, nhà hàng ở đây khác với nhà hàng bên ngoài là thực hiện quy chế hội viên. Hơn nữa điều kiện để trở thành hội viên rất cao, phải có giá trị con người trên năm mươi triệu tệ và mức tiêu dùng hàng năm trên năm triệu mới có thể trở thành hội viên ở đây.

Người tới đây không giàu thì sang, nhưng cũng có rất nhiều người hoàn toàn vì phát triển mối quan hệ mới đăng ký thành hội viên. Ví dụ như nhà họ Lâm cũng thuộc loại này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom