Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33: Đàn violin
Sài Song chỉ Tô Dương trên sân khấu, hỏi Khương Nhất Tuyết:
“Khương Nhất Tuyết, đây chính là nghệ sĩ violin của các người sao? Ha ha, đúng là cười chết tôi rồi!”
Khương Nhất Tuyết ước gì có thể tìm một cái lỗ để chui xuống. Bây giờ, điều cô ta hối hận nhất là vừa rồi tại sao lại nói Tô Dương là bạn trai mình.
Trên sân khấu, Tô Dương vất vả lắm mới làm đúng tư thế.
Những vị thực khách thấy anh chuẩn bị kéo đàn thì trở nên yên tĩnh, ánh mắt đều tập trung lên người Tô Dương.
Lâm Khả Hy thầm lo lắng, Tô Dương có y thuật cao siêu là thật, nhưng anh biết kéo đàn Violin không?
Nhưng nghĩ đến vừa rồi lúc gọi đồ Pháp, anh có vẻ rất thành thạo và tự nhiên, Lâm Khả Hy lại có chút mong đợi.
Dẫu sao Tô Dương đã cho cô quá nhiều bất ngờ.
Trên sân khấu, Tô Dương tay phải cầm cây vĩ, mắt hơi khép lại, mặt hướng về phía dây đàn, nhẹ nhàng kéo.
Sau đó một tiếng “kít” vang lên.
Âm thanh từ đàn Violin này giống như tiếng máy cưa gỗ.
Khách hàng dưới sân khấu không khỏi nhíu mày, âm thanh này thật sự rất khó nghe.
Cô bé vừa rồi lại bịt lỗ tai, nói:
“Chú, khó nghe quá, chú đừng kéo nữa...”
Cô gái nép trong lòng Sài Song lại cười đến run người.
Khương Nhất Tuyết khó chịu đến mức toàn thân lạnh như băng, thậm chí cô ta còn không dám mở mắt nhìn lên sân khấu.
Thấy Tô Dương mất mặt, trong lòng Lâm Khả Hy cũng rất khó chịu.
Cô hơi hối hận, tại sao vừa rồi cô không ngăn cản Tô Dương lên sân khấu?
Tô Dương lại vẫn không quan tâm, anh cầm cây vĩ, huơ huơ ra hiệu với bé gái, vẫn cà lơ phất phơ nói:
“Đừng nóng, bé con, để chú thử lại một lần nữa nhé...”
Sau đó, anh lại đặt cây vĩ lên dây đàn, dùng ngón tay ấn lên dây, nhẹ ngàng kéo, và rồi tiếng đàn trong trẻo vang lên từ dưới những đầu ngón tay.
Tiếng đàn này khi thì phóng khoáng trong sáng, khi thì uyển chuyển tinh tế.
Tiếng đàn du dương khiến tất cả mọi người chìm đắm.
Tô Dương nhắm mắt lại, anh thật sự tựa như đã quên mình.
Cây vĩ trong tay anh giống như có sinh mệnh, cao thấp trầm bổng, nhẹ nhàng bay múa.
Điều làm cho người ta kinh ngạc nhất là những kỹ thuật có độ khó cao đó, trong tay Tô Dương lại có vẻ rất bình thường. Kỹ thuật ngưng vĩ, nhảy vĩ, rung dây gì đó, Tô Dương đều làm rất thành thạo tự nhiên.
Tất cả mọi người đều bị tiếng đàn của Tô Dương hấp dẫn, không ai còn để ý anh đang mặc gì nữa.
Đến âm bổng du dương cuối cùng, khúc nhạc kết thúc.
Tô Dương chưa xuống sân khấu, bên dưới đã truyền tới tiếng vỗ tay như sấm.
Cũng có không ít người kích động đứng lên, không ngừng vỗ tay cổ vũ Tô Dương.
Khương Nhất Tuyết lại vô cùng ngạc nhiên. Cô ta vừa vỗ tay, vừa nhìn Sài Song và bạn gái của anh ta đầy khiêu khích.
Lâm Khả Hy lại thầm cảm khái trong lòng. Rốt cuộc Tô Dương này là ai? Sao anh ấy luôn mang đến cho mình nhiều bất ngờ như vậy?
Tô Dương vừa mới xuống sân khấu, trở về vị trí, còn chưa kịp lên tiếng, một đôi vợ chồng người Pháp đã đi tới, hai người đều hơi kích động. Nhất là người đàn ông, ông ta nắm lấy tay Tô Dương, dùng tiếng Pháp nói:
“Khúc “Tiếng chuông” của Paganini cậu vừa kéo thật sự quá tuyệt vời. Cậu đúng thật là một nghệ sĩ đàn Violin tài năng đẳng cấp thế giới. Tôi có thể chụp một bức ảnh với cậu không? Sau khi về nước, tôi sẽ cho các bạn bè của tôi xem”.
Mấy người đều không hiểu tiếng Pháp, nhưng Tô Dương lại dùng tiếng Pháp tiêu chuẩn đáp lại:
“Cảm ơn lời khen của ông, không quấy rầy mọi người ăn cơm là tốt rồi”.
Anh vừa lên tiếng, những người xung quanh lại kinh ngạc.
Một người trông giống như ăn mày lại có thể nói tiếng Pháp lưu loát.
Chụp ảnh xong, đôi vợ chồng người Pháp rời đi, Tô Dương cười ha ha nhìn Sài Song, nói:
“Lúc này nên đến lúc anh thực hiện lời hứa lúc trước rồi, một trăm nghìn tệ, chuyển đi...”
Sài Song cũng không thiếu một trăm nghìn tệ này, nhưng cứ cho Tô Dương như vậy, anh ta vẫn không cam tâm. Đang suy nghĩ phải chơi bẩn thể nào, lại nghe Khương Nhất Tuyết nói:
“Sài Song, không phải anh muốn quỵt tiền chứ? Anh đừng quên, tôi là phóng viên, anh có muốn tôi viết một bài, đăng lên diễn đàn ở đây để quảng cao giúp anh không?”
Sắc mặt Sài Song tái xanh, anh ta trợn mắt nhìn Tô Dương:
“Yên tâm, ông đây không thiếu một trăm nghìn này, coi như đuổi ăn mày đi. Nhưng anh nên nhớ cho tôi, đừng để anh có mạng cầm tiền, không còn mạng tiêu tiền đấy...”
Vừa nói, anh ta vừa chuyển cho Tô Dương một trăm nghìn tệ, sau đó dẫn cô bạn gái nhỏ, tức giận đùng đùng rời đi.
Hai người vừa đi, cô bạn gái đã bất mãn nói:
“Em vừa ý chiếc túi xách kia, anh còn chưa mua cho em nữa kìa, cứ cho bọn họ một trăm nghìn như vậy, cũng dễ cho bọn họ quá…”
“Im miệng!”
Sài Song mắng một câu.
Sau đó, anh ta rút điện thoại di động ra, gọi cho một số điện thoại quen.
“Anh Lục, các anh tới nhà hàng Apollo, chờ tôi ở bãi đậu xe đi. Giúp tôi xử lý một người, yên tâm, tôi sẽ không để các anh làm không công đâu”.
“Muốn tiêu tiền của tôi, đâu có dễ như thế!”
Để điện thoại di động xuống, Sài Song cười lạnh lùng.
Khương Nhất Tuyết đã không có tâm trạng ăn cơm nữa rồi, cô ta nhìn Tô Dương đang ăn ngấu nghiến, không nhịn được hỏi:
“Sao anh lại biết chơi violin, còn kéo đàn giỏi như vậy nữa?”
Tô Dương chuyên tâm đối phó với con hàu trước mặt, không thèm ngẩng đầu lênnói:
“Một bậc thầy se bông sợi đã dạy tôi”.
Thấy Tô Dương không nghiêm túc trả lời, Khương Nhất Tuyết không nhịn được liếc anh một cái.
Lâm Khả Hy lại hiểu tính của Tô Dương, nếu anh không muốn nói thì ai hỏi cũng vô dụng.
Ăn cơm xong, họ dùng tiền của Sài Song để thanh toán. Ba người ra ngoài, đi thẳng đến bãi đậu xe.
Mới đến bên chiếc xe, họ bỗng thấy Sài Song ôm cô bạn gái nhỏ, đang đứng đó cười âm hiểm nhìn họ.
“Muốn đi rồi à?”
Nhìn Sài Song, Tô Dương hỏi ngược lại một câu:
“Nếu không thì sao? Kiếm được một trăm nghìn tệ, lại đàn thêm một khúc?”
Sài Song hừ lạnh một tiếng.
“Tôi đã nói rồi, tiền của tôi không dễ tiêu như vậy đâu, anh có mạng cầm, thì phải còn có mạng mà tiêu!"
“Sài Song, anh muốn làm gì?”
Khương Nhất Tuyết biết Sài Song đang ủ mưu xấu, cô ta vội vàng hỏi.
Vừa dứt lời, một chiếc xe thương vụ nhanh chóng lái vào bãi đậu xe. Xe phanh gấp lại, chắn trước xe của Lâm Khả Hy.
Cửa xe mở ra, năm sáu tên côn đồ lần lượt nhảy xuống xe.
Tên côn đồ dẫn đầu đi tới bên cạnh Sài Song, nghiêng đầu nói:
“Nói đi, hôm nay muốn xử lý ai?”
Sài Song chỉ Tô Dương, lạnh lùng nói:
“Chính là anh ta! Anh Lục, anh đánh chết anh ta cho tôi, tốt nhất là cho anh ta nằm viện dăm ba năm đi! Đừng động vào phụ nữ, tôi còn phải nói chuyện tử tế với họ một chút đấy”.
Vừa nói, Sài Song vừa cười âm hiểm nhìn Khương Nhất Tuyết. Hai người ở bên nhau một tháng, nhưng anh ta còn chưa chiếm được Khương Nhất Tuyết, chuyện này vẫn khiến anh ta không cam lòng.
Hai cô gái vô cùng sợ hãi, Lâm Khả Hy lấy điện thoại ra, định báo cảnh sát.
Người được gọi là anh Lục quay đầu nhìn Tô Dương.
Bởi vì Tô Dương đứng ở bên cạnh xe, lúc gã vừa xuống xe cũng không thấy Tô Dương, khi nhìn rõ Tô Dương, gã hơi sửng sốt.
Sau đó gã lại hỏi Sài Song:
“Cậu chủ Sài xác định là anh ta?”
Sài Song lập tức gật đầu:
“Đúng, chính là anh ta. Anh Lục, ra tay đi!”
Tiếng nói vừa dứt, anh Lục lập tức vung nắm đấm, tung ra một quyền.
“Khương Nhất Tuyết, đây chính là nghệ sĩ violin của các người sao? Ha ha, đúng là cười chết tôi rồi!”
Khương Nhất Tuyết ước gì có thể tìm một cái lỗ để chui xuống. Bây giờ, điều cô ta hối hận nhất là vừa rồi tại sao lại nói Tô Dương là bạn trai mình.
Trên sân khấu, Tô Dương vất vả lắm mới làm đúng tư thế.
Những vị thực khách thấy anh chuẩn bị kéo đàn thì trở nên yên tĩnh, ánh mắt đều tập trung lên người Tô Dương.
Lâm Khả Hy thầm lo lắng, Tô Dương có y thuật cao siêu là thật, nhưng anh biết kéo đàn Violin không?
Nhưng nghĩ đến vừa rồi lúc gọi đồ Pháp, anh có vẻ rất thành thạo và tự nhiên, Lâm Khả Hy lại có chút mong đợi.
Dẫu sao Tô Dương đã cho cô quá nhiều bất ngờ.
Trên sân khấu, Tô Dương tay phải cầm cây vĩ, mắt hơi khép lại, mặt hướng về phía dây đàn, nhẹ nhàng kéo.
Sau đó một tiếng “kít” vang lên.
Âm thanh từ đàn Violin này giống như tiếng máy cưa gỗ.
Khách hàng dưới sân khấu không khỏi nhíu mày, âm thanh này thật sự rất khó nghe.
Cô bé vừa rồi lại bịt lỗ tai, nói:
“Chú, khó nghe quá, chú đừng kéo nữa...”
Cô gái nép trong lòng Sài Song lại cười đến run người.
Khương Nhất Tuyết khó chịu đến mức toàn thân lạnh như băng, thậm chí cô ta còn không dám mở mắt nhìn lên sân khấu.
Thấy Tô Dương mất mặt, trong lòng Lâm Khả Hy cũng rất khó chịu.
Cô hơi hối hận, tại sao vừa rồi cô không ngăn cản Tô Dương lên sân khấu?
Tô Dương lại vẫn không quan tâm, anh cầm cây vĩ, huơ huơ ra hiệu với bé gái, vẫn cà lơ phất phơ nói:
“Đừng nóng, bé con, để chú thử lại một lần nữa nhé...”
Sau đó, anh lại đặt cây vĩ lên dây đàn, dùng ngón tay ấn lên dây, nhẹ ngàng kéo, và rồi tiếng đàn trong trẻo vang lên từ dưới những đầu ngón tay.
Tiếng đàn này khi thì phóng khoáng trong sáng, khi thì uyển chuyển tinh tế.
Tiếng đàn du dương khiến tất cả mọi người chìm đắm.
Tô Dương nhắm mắt lại, anh thật sự tựa như đã quên mình.
Cây vĩ trong tay anh giống như có sinh mệnh, cao thấp trầm bổng, nhẹ nhàng bay múa.
Điều làm cho người ta kinh ngạc nhất là những kỹ thuật có độ khó cao đó, trong tay Tô Dương lại có vẻ rất bình thường. Kỹ thuật ngưng vĩ, nhảy vĩ, rung dây gì đó, Tô Dương đều làm rất thành thạo tự nhiên.
Tất cả mọi người đều bị tiếng đàn của Tô Dương hấp dẫn, không ai còn để ý anh đang mặc gì nữa.
Đến âm bổng du dương cuối cùng, khúc nhạc kết thúc.
Tô Dương chưa xuống sân khấu, bên dưới đã truyền tới tiếng vỗ tay như sấm.
Cũng có không ít người kích động đứng lên, không ngừng vỗ tay cổ vũ Tô Dương.
Khương Nhất Tuyết lại vô cùng ngạc nhiên. Cô ta vừa vỗ tay, vừa nhìn Sài Song và bạn gái của anh ta đầy khiêu khích.
Lâm Khả Hy lại thầm cảm khái trong lòng. Rốt cuộc Tô Dương này là ai? Sao anh ấy luôn mang đến cho mình nhiều bất ngờ như vậy?
Tô Dương vừa mới xuống sân khấu, trở về vị trí, còn chưa kịp lên tiếng, một đôi vợ chồng người Pháp đã đi tới, hai người đều hơi kích động. Nhất là người đàn ông, ông ta nắm lấy tay Tô Dương, dùng tiếng Pháp nói:
“Khúc “Tiếng chuông” của Paganini cậu vừa kéo thật sự quá tuyệt vời. Cậu đúng thật là một nghệ sĩ đàn Violin tài năng đẳng cấp thế giới. Tôi có thể chụp một bức ảnh với cậu không? Sau khi về nước, tôi sẽ cho các bạn bè của tôi xem”.
Mấy người đều không hiểu tiếng Pháp, nhưng Tô Dương lại dùng tiếng Pháp tiêu chuẩn đáp lại:
“Cảm ơn lời khen của ông, không quấy rầy mọi người ăn cơm là tốt rồi”.
Anh vừa lên tiếng, những người xung quanh lại kinh ngạc.
Một người trông giống như ăn mày lại có thể nói tiếng Pháp lưu loát.
Chụp ảnh xong, đôi vợ chồng người Pháp rời đi, Tô Dương cười ha ha nhìn Sài Song, nói:
“Lúc này nên đến lúc anh thực hiện lời hứa lúc trước rồi, một trăm nghìn tệ, chuyển đi...”
Sài Song cũng không thiếu một trăm nghìn tệ này, nhưng cứ cho Tô Dương như vậy, anh ta vẫn không cam tâm. Đang suy nghĩ phải chơi bẩn thể nào, lại nghe Khương Nhất Tuyết nói:
“Sài Song, không phải anh muốn quỵt tiền chứ? Anh đừng quên, tôi là phóng viên, anh có muốn tôi viết một bài, đăng lên diễn đàn ở đây để quảng cao giúp anh không?”
Sắc mặt Sài Song tái xanh, anh ta trợn mắt nhìn Tô Dương:
“Yên tâm, ông đây không thiếu một trăm nghìn này, coi như đuổi ăn mày đi. Nhưng anh nên nhớ cho tôi, đừng để anh có mạng cầm tiền, không còn mạng tiêu tiền đấy...”
Vừa nói, anh ta vừa chuyển cho Tô Dương một trăm nghìn tệ, sau đó dẫn cô bạn gái nhỏ, tức giận đùng đùng rời đi.
Hai người vừa đi, cô bạn gái đã bất mãn nói:
“Em vừa ý chiếc túi xách kia, anh còn chưa mua cho em nữa kìa, cứ cho bọn họ một trăm nghìn như vậy, cũng dễ cho bọn họ quá…”
“Im miệng!”
Sài Song mắng một câu.
Sau đó, anh ta rút điện thoại di động ra, gọi cho một số điện thoại quen.
“Anh Lục, các anh tới nhà hàng Apollo, chờ tôi ở bãi đậu xe đi. Giúp tôi xử lý một người, yên tâm, tôi sẽ không để các anh làm không công đâu”.
“Muốn tiêu tiền của tôi, đâu có dễ như thế!”
Để điện thoại di động xuống, Sài Song cười lạnh lùng.
Khương Nhất Tuyết đã không có tâm trạng ăn cơm nữa rồi, cô ta nhìn Tô Dương đang ăn ngấu nghiến, không nhịn được hỏi:
“Sao anh lại biết chơi violin, còn kéo đàn giỏi như vậy nữa?”
Tô Dương chuyên tâm đối phó với con hàu trước mặt, không thèm ngẩng đầu lênnói:
“Một bậc thầy se bông sợi đã dạy tôi”.
Thấy Tô Dương không nghiêm túc trả lời, Khương Nhất Tuyết không nhịn được liếc anh một cái.
Lâm Khả Hy lại hiểu tính của Tô Dương, nếu anh không muốn nói thì ai hỏi cũng vô dụng.
Ăn cơm xong, họ dùng tiền của Sài Song để thanh toán. Ba người ra ngoài, đi thẳng đến bãi đậu xe.
Mới đến bên chiếc xe, họ bỗng thấy Sài Song ôm cô bạn gái nhỏ, đang đứng đó cười âm hiểm nhìn họ.
“Muốn đi rồi à?”
Nhìn Sài Song, Tô Dương hỏi ngược lại một câu:
“Nếu không thì sao? Kiếm được một trăm nghìn tệ, lại đàn thêm một khúc?”
Sài Song hừ lạnh một tiếng.
“Tôi đã nói rồi, tiền của tôi không dễ tiêu như vậy đâu, anh có mạng cầm, thì phải còn có mạng mà tiêu!"
“Sài Song, anh muốn làm gì?”
Khương Nhất Tuyết biết Sài Song đang ủ mưu xấu, cô ta vội vàng hỏi.
Vừa dứt lời, một chiếc xe thương vụ nhanh chóng lái vào bãi đậu xe. Xe phanh gấp lại, chắn trước xe của Lâm Khả Hy.
Cửa xe mở ra, năm sáu tên côn đồ lần lượt nhảy xuống xe.
Tên côn đồ dẫn đầu đi tới bên cạnh Sài Song, nghiêng đầu nói:
“Nói đi, hôm nay muốn xử lý ai?”
Sài Song chỉ Tô Dương, lạnh lùng nói:
“Chính là anh ta! Anh Lục, anh đánh chết anh ta cho tôi, tốt nhất là cho anh ta nằm viện dăm ba năm đi! Đừng động vào phụ nữ, tôi còn phải nói chuyện tử tế với họ một chút đấy”.
Vừa nói, Sài Song vừa cười âm hiểm nhìn Khương Nhất Tuyết. Hai người ở bên nhau một tháng, nhưng anh ta còn chưa chiếm được Khương Nhất Tuyết, chuyện này vẫn khiến anh ta không cam lòng.
Hai cô gái vô cùng sợ hãi, Lâm Khả Hy lấy điện thoại ra, định báo cảnh sát.
Người được gọi là anh Lục quay đầu nhìn Tô Dương.
Bởi vì Tô Dương đứng ở bên cạnh xe, lúc gã vừa xuống xe cũng không thấy Tô Dương, khi nhìn rõ Tô Dương, gã hơi sửng sốt.
Sau đó gã lại hỏi Sài Song:
“Cậu chủ Sài xác định là anh ta?”
Sài Song lập tức gật đầu:
“Đúng, chính là anh ta. Anh Lục, ra tay đi!”
Tiếng nói vừa dứt, anh Lục lập tức vung nắm đấm, tung ra một quyền.
Bình luận facebook