• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Uy lực chiến thần - Lâm Hữu Triết (4 Viewers)

  • Chương 141 “Tất nhiên là ảo giác rồi”.

Gã ta chỉ là ông chủ của một công ty bất động sản, đâu phải là người có thể chống lại phó chủ tịch thành phố, nếu nói nhiều thêm vài lời nữa e là sau này gã không có phần trong các công trình của chính phủ thành phố mất.





Lúc này phó chủ tịch thành phố bước lên bục, cầm mấy hồ sơ đấu thầu trên bàn đọc một lượt, sau đó nói: “Bất động sản Duyệt Tâm là công ty của ai, ai là người phụ trách?”





Sở Hạ Vũ nghe thế vô thức giơ tay lên.






Phó chủ tịch thành phố khẽ cười, gật đầu nói: “Cá nhân tôi thấy hồ sơ của bất động sản Duyệt Tâm khá ổn, các vấn đề đều rất hoàn chỉnh, công trình này sẽ giao cho công ty bất động sản Duyệt Tâm”.





Ông ta vừa nói thế, cả hội trường đều xôn xao.





Phó chủ tịch thành phố lạnh lùng nhìn đám người bên dưới, nhếch miệng nói: “Tôi nói xong rồi, ai đồng ý, ai phản đối?”





Hội trường lại rơi vào im ắng.







Mọi người nhìn nhau, không ai dám đứng dậy lên tiếng.





Rõ ràng lúc nãy đã nói là công trình này làm thành một cuộc đấu thầu, sao đang yên ổn lại cứ thế quyết định luôn rồi?





Quan trọng là công trình này lại giao cho một công ty không có mấy danh tiếng như bất động sản Duyệt Tâm.





Đúng là khiến người khác khó hiểu.





Kiều Lâm Na đứng trong góc, ánh mắt càng trở nên độc ác.





Cô ta không ngờ Lâm Hữu Triết lại quen biết với phó chủ tịch thành phố, thảo nào lại dám tát vào mặt cô ta ngay trước mặt nhiều người như thế.





Nhưng cô ta có thể lăn lộn từ một cô gái nhà quê không có lai lịch gì đến ngày hôm nay, không phải chỉ dựa vào một mình gã Phùng mập.





Xoay người lặng lẽ rời khỏi hội trường, Kiều Lâm Na đi đến một góc gọi điện thoại.





“Anh ơi, người ta bị bắt nạt!”





Điện thoại vừa kết nối, Kiều Lâm Na nũng nịu khóc lóc kể lể với đối phương.





Sau khi thêm mắm dặm muối kể lại sự việc, Kiều Lâm Na nhanh chóng gọi xe đến bệnh viện thẩm mỹ.





Buổi đấu thầu cứ thế kết thúc trong sự khó hiểu của mọi người.





Trên đường về công ty, ánh mắt Sở Hạ Vũ vẫn luôn nhìn Lâm Hữu Triết.





“Hữu Triết, em cứ có cảm giác hình như phó chủ tịch thành phố rất sợ anh, là ảo giác sao?”





“Tất nhiên là ảo giác rồi”.





Lâm Hữu Triết mỉm cười.





“Trước đây lúc Long Diệu mời mấy lãnh đạo đó đi ăn còn dẫn anh theo nữa, chẳng qua lúc đó người đến quá nhiều, anh không nhớ phó chủ tịch thành phố này, ngược lại đối phương vẫn nhớ anh”.





“Giờ ông ta khách sáo với anh chẳng qua là vì nể mặt Long Diệu thôi, em đừng lo lắng”.





“Nói thế cũng đúng”.





Sở Hạ Vũ gật đầu cũng không nghi ngờ nữa.



Nhưng cô lại nói: “Thế sau này anh để ý nhiều hơn nhé, tính tình của mấy nhân vật tầm cỡ đó không tốt chút nào, vị phó chủ tịch thành phố này cũng còn ổn, anh không nhận ra ông ta nhưng ông ta không tức giận với anh”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom