Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 145 "Cậu là ... Lâm Hữu Triết phải không?"
Lâm Hữu Triết cười khẩy, khinh thường chẳng thèm quan tâm.
"Thằng ranh con, mày đợi đó cho tao, chuyện nhà họ Lâm còn chưa xong đâu”.
Thấy không có tác dụng ra oai phủ đầu, Lâm Kiến Hồ hung hăng buông lời cay độc, sau đó thẳng thừng bấm nút tắt kết nối video.
Nhưng Lâm Hữu Triết không muốn kết thúc dễ dàng như vậy.
Anh cầm máy gọi Long Diệu.
"Long Diệu, kiểm tra”.
"Thưa anh, đã định vị được rồi”.
Long Diệu nói: “Hiện giờ bọn họ đang trốn trong tòa nhà Tây Tử”.
"Tôi biết rồi, tôi sẽ qua đó ngay”.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hữu Triết lái xe thẳng đến tòa nhà Tây Tử.
“Đợi đã, dừng lại cho tôi, người ngoài không được vào đây”.
Anh vừa đỗ xe định bước vào tòa nhà thì bị nhân viên bảo vệ chặn ở cửa.
"Anh là ai? Tới đây làm gì?”
Nhân viên bảo vệ nhìn Lâm Hữu Triết từ trên xuống dưới, giọng điệu đầy vẻ khinh thường.
Tòa nhà Tây Tử là tòa nhà văn phòng của nhà họ Liễu, những người đến đây để làm việc hoặc bàn bạc chuyện kinh doanh, có ai không phải là người có máu mặt chứ?
Lâm Hữu Triết ăn mặc bình thường, nhìn chẳng có điểm nào nổi bật hơn người, loại người này mà cũng xứng bước chân vào tòa nhà sao?
"Tôi đến đây để tìm người”.
Giọng điệu của Lâm Hữu Triết rất bình tĩnh.
"Anh mà cũng có đủ trình quen biết với người bên trong hả?"
Bảo vệ cười nhạt, dáng vẻ hoàn toàn không tin.
"Vậy được, anh gọi điện thoại bảo người đó xuống đây đón anh, nếu không thì anh đừng hòng bước vào”.
Nghe thấy vậy, Lâm Hữu Triết nhướng mày.
Muốn vào tòa nhà Tây Tử cũng thật rắc rối, đám nhân viên bảo vệ ở đây mắt chó coi thường người khác quá rồi nhỉ?
Anh đang định gọi cho Long Diệu nhờ anh ta giải quyết thì một giọng nói ngờ vực đột nhiên vang lên.
"Cậu là ... Lâm Hữu Triết phải không?"
Lâm Hữu Triết nhìn về phía phát ra giọng nói thì thấy một cô gái xinh đẹp trong trang phục công sở.
Lâm Hữu Triết không nhận ra cô gái ngay lập tức.
Ngược lại cô gái nói tiếp với vẻ mặt kinh ngạc: “Đúng là cậu thật rồi, nhiều năm không gặp, cậu đã đi đâu rồi vậy?”
Nhìn thấy Lâm Hữu Triết không có phản ứng gì, cô gái hơi lúng túng.
"Tôi là bạn học đại học của cậu nè, Thu Lộc, cậu còn nhớ không?”
"Tôi nhớ ra rồi”.
Lâm Hữu Triết gật đầu.
Năm đó, Thu Lộc học cùng lớp với anh, cả hai cùng hoạt động trong hội sinh viên.
"Thằng ranh con, mày đợi đó cho tao, chuyện nhà họ Lâm còn chưa xong đâu”.
Thấy không có tác dụng ra oai phủ đầu, Lâm Kiến Hồ hung hăng buông lời cay độc, sau đó thẳng thừng bấm nút tắt kết nối video.
Nhưng Lâm Hữu Triết không muốn kết thúc dễ dàng như vậy.
Anh cầm máy gọi Long Diệu.
"Long Diệu, kiểm tra”.
"Thưa anh, đã định vị được rồi”.
Long Diệu nói: “Hiện giờ bọn họ đang trốn trong tòa nhà Tây Tử”.
"Tôi biết rồi, tôi sẽ qua đó ngay”.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hữu Triết lái xe thẳng đến tòa nhà Tây Tử.
“Đợi đã, dừng lại cho tôi, người ngoài không được vào đây”.
Anh vừa đỗ xe định bước vào tòa nhà thì bị nhân viên bảo vệ chặn ở cửa.
"Anh là ai? Tới đây làm gì?”
Nhân viên bảo vệ nhìn Lâm Hữu Triết từ trên xuống dưới, giọng điệu đầy vẻ khinh thường.
Tòa nhà Tây Tử là tòa nhà văn phòng của nhà họ Liễu, những người đến đây để làm việc hoặc bàn bạc chuyện kinh doanh, có ai không phải là người có máu mặt chứ?
Lâm Hữu Triết ăn mặc bình thường, nhìn chẳng có điểm nào nổi bật hơn người, loại người này mà cũng xứng bước chân vào tòa nhà sao?
"Tôi đến đây để tìm người”.
Giọng điệu của Lâm Hữu Triết rất bình tĩnh.
"Anh mà cũng có đủ trình quen biết với người bên trong hả?"
Bảo vệ cười nhạt, dáng vẻ hoàn toàn không tin.
"Vậy được, anh gọi điện thoại bảo người đó xuống đây đón anh, nếu không thì anh đừng hòng bước vào”.
Nghe thấy vậy, Lâm Hữu Triết nhướng mày.
Muốn vào tòa nhà Tây Tử cũng thật rắc rối, đám nhân viên bảo vệ ở đây mắt chó coi thường người khác quá rồi nhỉ?
Anh đang định gọi cho Long Diệu nhờ anh ta giải quyết thì một giọng nói ngờ vực đột nhiên vang lên.
"Cậu là ... Lâm Hữu Triết phải không?"
Lâm Hữu Triết nhìn về phía phát ra giọng nói thì thấy một cô gái xinh đẹp trong trang phục công sở.
Lâm Hữu Triết không nhận ra cô gái ngay lập tức.
Ngược lại cô gái nói tiếp với vẻ mặt kinh ngạc: “Đúng là cậu thật rồi, nhiều năm không gặp, cậu đã đi đâu rồi vậy?”
Nhìn thấy Lâm Hữu Triết không có phản ứng gì, cô gái hơi lúng túng.
"Tôi là bạn học đại học của cậu nè, Thu Lộc, cậu còn nhớ không?”
"Tôi nhớ ra rồi”.
Lâm Hữu Triết gật đầu.
Năm đó, Thu Lộc học cùng lớp với anh, cả hai cùng hoạt động trong hội sinh viên.
Bình luận facebook