Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 177 "Tuyệt đối không có vấn đề!"
Vừa nói, Lôi Lão Hổ vừa một hơi uống cạn rượu trong ly.
Ngay sau đó Lôi Lão Hổ hất tay, đám đàn em mà ông ta dẫn theo đồng loạt nâng ly và đồng thanh hét lớn: "Mong cô Sở rộng lòng tha thứ, đừng chấp nhặt với những người kém hiểu biết như chúng tôi!"
Trong chốc lát, trong phòng bao nồng nặc mùi rượu.
"Được rồi các anh em, chúng ta đi!"
Lôi Lão Hổ lớn tiếng nói.
Cả đám người hùng hùng hổ hổ đến, rồi lại hùng hùng hổ hổ rời đi, chỉ để lại vẻ mặt ngơ ngác của đám họ hàng nhà họ Sở.
Nhất là hai người Triệu Bác Tài và Tần Cao Nhã, còn bị Lôi Lão Hổ liếc mắt hung tợn cảnh cáo, lúc này hai bọn họ sợ mất mật, ngay cả dũng khí để nói chuyện cũng chẳng có.
"Hạ... Hạ Vũ, quan hệ của cháu và Lôi Gia...”
Tần Đại Tráng khó khăn nuốt nước bọt, hai mắt trợn tròn hỏi.
Sở Hạ Vũ liếc nhìn Triệu Bác Tài rồi nói: “Quan hệ đồng nghiệp”.
Dứt lời, cô khoác cánh tay Lâm Hữu Triết, rời khỏi phòng bao.
Đám họ hàng lập tức vây quanh Tần Hương Lan, muốn moi thêm nhiều thông tin hữu ích hơn.
Tần Hương Lan đã quên mất bao lâu rồi không được nhiều người vây quanh xu nịnh như vậy, bà ta đắc ý như sắp bay lên trời, đâu còn nhớ đến chuyện muốn tống cổ Lâm Hữu Triết.
Ở một diễn biến khác, Lâm Hữu Triết và Sở Hạ Vũ vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Lôi Lão Hổ đợi ở bên ngoài.
"Cậu Lâm, mới vừa rồi tôi làm ổn chứ?"
"Cũng không tệ”.
Lâm Hữu Triết gật đầu.
Nghe được lời tán thưởng, Lôi Lão Hổ cười hí hí một cách ngây ngô.
Nhưng ngay sau đó, ông ta nháy mắt với Lâm Hữu Triết, tỏ ý có lời muốn nói.
Lâm Hữu Triết nói: "Hạ Vũ, để anh đưa em về nhà trước nhé”.
"Vâng, vừa lúc em cũng không muốn chạm mặt với những người họ hàng kia, về nhà còn có thể tránh được một lúc”.
Sở Hạ Vũ khẽ mỉm cười, về nhà cùng Lâm Hữu Triết.
Sau đó, Lâm Hữu Triết bước lên một chiếc xe ở trước biệt thự nhà họ Sở, người lái xe chính là Bưu Tử.
Sau khi xe phóng vun vút tới một quán trà, Lâm Hữu Triết nhìn thấy Lôi Lão Hổ đã đợi sẵn ở đó.
"Nói đi, có chuyện gì?"
"Cậu Lâm, Thành Nam Vương là do cậu giết à?"
Lôi Lão Hổ nơm nớp lo sợ hỏi.
Trước đó, ông ta chỉ biết đối thủ cũ đã bị giết, nhưng không biết người đó đã chết như thế nào.
Cho đến gần đây, ông ta mới nghe được tin đồn rằng người giết Thành Nam Hải, thật ra chính là Lâm Hữu Triết.
"Không sai, có vấn đề gì sao?"
"Tuyệt đối không có vấn đề!"
Ngay sau đó Lôi Lão Hổ hất tay, đám đàn em mà ông ta dẫn theo đồng loạt nâng ly và đồng thanh hét lớn: "Mong cô Sở rộng lòng tha thứ, đừng chấp nhặt với những người kém hiểu biết như chúng tôi!"
Trong chốc lát, trong phòng bao nồng nặc mùi rượu.
"Được rồi các anh em, chúng ta đi!"
Lôi Lão Hổ lớn tiếng nói.
Cả đám người hùng hùng hổ hổ đến, rồi lại hùng hùng hổ hổ rời đi, chỉ để lại vẻ mặt ngơ ngác của đám họ hàng nhà họ Sở.
Nhất là hai người Triệu Bác Tài và Tần Cao Nhã, còn bị Lôi Lão Hổ liếc mắt hung tợn cảnh cáo, lúc này hai bọn họ sợ mất mật, ngay cả dũng khí để nói chuyện cũng chẳng có.
"Hạ... Hạ Vũ, quan hệ của cháu và Lôi Gia...”
Tần Đại Tráng khó khăn nuốt nước bọt, hai mắt trợn tròn hỏi.
Sở Hạ Vũ liếc nhìn Triệu Bác Tài rồi nói: “Quan hệ đồng nghiệp”.
Dứt lời, cô khoác cánh tay Lâm Hữu Triết, rời khỏi phòng bao.
Đám họ hàng lập tức vây quanh Tần Hương Lan, muốn moi thêm nhiều thông tin hữu ích hơn.
Tần Hương Lan đã quên mất bao lâu rồi không được nhiều người vây quanh xu nịnh như vậy, bà ta đắc ý như sắp bay lên trời, đâu còn nhớ đến chuyện muốn tống cổ Lâm Hữu Triết.
Ở một diễn biến khác, Lâm Hữu Triết và Sở Hạ Vũ vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Lôi Lão Hổ đợi ở bên ngoài.
"Cậu Lâm, mới vừa rồi tôi làm ổn chứ?"
"Cũng không tệ”.
Lâm Hữu Triết gật đầu.
Nghe được lời tán thưởng, Lôi Lão Hổ cười hí hí một cách ngây ngô.
Nhưng ngay sau đó, ông ta nháy mắt với Lâm Hữu Triết, tỏ ý có lời muốn nói.
Lâm Hữu Triết nói: "Hạ Vũ, để anh đưa em về nhà trước nhé”.
"Vâng, vừa lúc em cũng không muốn chạm mặt với những người họ hàng kia, về nhà còn có thể tránh được một lúc”.
Sở Hạ Vũ khẽ mỉm cười, về nhà cùng Lâm Hữu Triết.
Sau đó, Lâm Hữu Triết bước lên một chiếc xe ở trước biệt thự nhà họ Sở, người lái xe chính là Bưu Tử.
Sau khi xe phóng vun vút tới một quán trà, Lâm Hữu Triết nhìn thấy Lôi Lão Hổ đã đợi sẵn ở đó.
"Nói đi, có chuyện gì?"
"Cậu Lâm, Thành Nam Vương là do cậu giết à?"
Lôi Lão Hổ nơm nớp lo sợ hỏi.
Trước đó, ông ta chỉ biết đối thủ cũ đã bị giết, nhưng không biết người đó đã chết như thế nào.
Cho đến gần đây, ông ta mới nghe được tin đồn rằng người giết Thành Nam Hải, thật ra chính là Lâm Hữu Triết.
"Không sai, có vấn đề gì sao?"
"Tuyệt đối không có vấn đề!"
Bình luận facebook