Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 185 “Thế chúng ta đến đó một chuyến”.
Chỉ có như thế mới có thể không còn ưu phiền mà yên giấc.
“Báo cáo!”
Một tên vệ sĩ bỗng chạy từ ngoài vào.
Cậu ta đến cạnh Vũ Hầu Gia, nhỏ giọng nói vào tai lão vài câu.
Vũ Hầu Gia biến sắc, nói với vẻ hứng thú: “Các vị, Lâm Hữu Triết không chỉ không trốn chạy mà còn hẹn chúng ta đến Đông Hạc Lâu, nói là muốn tính toán rõ ràng mọi chuyện”.
“Cái gì? Tôi không nghe lầm chứ?”
Lâm Kiến Hồ bật cười.
“Cậu ta chẳng còn đến một chỗ chống lưng vô dụng mà còn muốn tính toán mọi chuyện với chúng ta à? Cậu ta có tư cách đó sao?”
Người nhà họ Tiêu cũng cười khẩy nói.
“Nhưng người ta đã mời vậy rồi, nếu chúng ta không đi thì người ta sẽ nghĩ chúng ta sợ”.
Tiêu Chí Phong ho khan một tiếng, chậm rãi nói.
“Thế chúng ta đến đó một chuyến”.
Đám người nhà họ Lâm cũng đồng ý.
Sau đó đám người hùng hổ lên xe chạy đến Đông Hạc Lâu nằm ở ngoại ô Giang Thành.
Suy xét đến việc có khả năng Lâm Hữu Triết chó cùng rứt giậu muốn lôi họ chết cùng, họ vẫn dẫn theo hàng nghìn vệ sĩ đi trước mở đường.
Đoàn xe rầm rộ, hùng hổ lái về phía trước.
Đông Hạc Lâu nằm cạnh bờ sông.
Nơi đây sớm đã được dọn sạch, ngoài Lâm Hữu Triết và Long Diệu thì không còn ai.
Trên bàn tròn lớn đặt rất nhiều các món ngon.
Có điều, mỗi một món trên bàn đều cắm ba cây nhang.
Vệ sĩ của Vũ Hầu Gia đã đến trước, xác nhận trong Đông Hạc Lâu không chôn bom hay vật liệu cháy nổ gì.
Thế nên người của hai nhà Tiêu, Lâm không lo lắng gì cứ thế đi lên tầng.
Lúc nhìn thấy cách bày trí trên bàn, họ không khỏi nhíu mày.
“Lâm Hữu Triết, mày lại làm cái quái gì thế hả?”
Lâm Kiến Hồ lạnh lùng quở trách.
“Đây là những thứ chuẩn bị cho các người, ăn nhiều trên đường đến suối vàng để khỏi phải nói tôi không nhớ tình nghĩa xưa”.
Lâm Hữu Triết lạnh lùng nói.
“Hừ, e là đến cuối cùng lại chuẩn bị cho anh đấy”.
Tiêu Nguyệt Nghiên bước đến trước cười nhạo nói.
Lâm Hữu Triết mặc kệ cô ta, lạnh lùng đảo mắt nhìn từng người trong phòng.
“Lâm Hữu Triết, tôi đang nói chuyện với anh đấy, anh bị điếc sao?”
“Báo cáo!”
Một tên vệ sĩ bỗng chạy từ ngoài vào.
Cậu ta đến cạnh Vũ Hầu Gia, nhỏ giọng nói vào tai lão vài câu.
Vũ Hầu Gia biến sắc, nói với vẻ hứng thú: “Các vị, Lâm Hữu Triết không chỉ không trốn chạy mà còn hẹn chúng ta đến Đông Hạc Lâu, nói là muốn tính toán rõ ràng mọi chuyện”.
“Cái gì? Tôi không nghe lầm chứ?”
Lâm Kiến Hồ bật cười.
“Cậu ta chẳng còn đến một chỗ chống lưng vô dụng mà còn muốn tính toán mọi chuyện với chúng ta à? Cậu ta có tư cách đó sao?”
Người nhà họ Tiêu cũng cười khẩy nói.
“Nhưng người ta đã mời vậy rồi, nếu chúng ta không đi thì người ta sẽ nghĩ chúng ta sợ”.
Tiêu Chí Phong ho khan một tiếng, chậm rãi nói.
“Thế chúng ta đến đó một chuyến”.
Đám người nhà họ Lâm cũng đồng ý.
Sau đó đám người hùng hổ lên xe chạy đến Đông Hạc Lâu nằm ở ngoại ô Giang Thành.
Suy xét đến việc có khả năng Lâm Hữu Triết chó cùng rứt giậu muốn lôi họ chết cùng, họ vẫn dẫn theo hàng nghìn vệ sĩ đi trước mở đường.
Đoàn xe rầm rộ, hùng hổ lái về phía trước.
Đông Hạc Lâu nằm cạnh bờ sông.
Nơi đây sớm đã được dọn sạch, ngoài Lâm Hữu Triết và Long Diệu thì không còn ai.
Trên bàn tròn lớn đặt rất nhiều các món ngon.
Có điều, mỗi một món trên bàn đều cắm ba cây nhang.
Vệ sĩ của Vũ Hầu Gia đã đến trước, xác nhận trong Đông Hạc Lâu không chôn bom hay vật liệu cháy nổ gì.
Thế nên người của hai nhà Tiêu, Lâm không lo lắng gì cứ thế đi lên tầng.
Lúc nhìn thấy cách bày trí trên bàn, họ không khỏi nhíu mày.
“Lâm Hữu Triết, mày lại làm cái quái gì thế hả?”
Lâm Kiến Hồ lạnh lùng quở trách.
“Đây là những thứ chuẩn bị cho các người, ăn nhiều trên đường đến suối vàng để khỏi phải nói tôi không nhớ tình nghĩa xưa”.
Lâm Hữu Triết lạnh lùng nói.
“Hừ, e là đến cuối cùng lại chuẩn bị cho anh đấy”.
Tiêu Nguyệt Nghiên bước đến trước cười nhạo nói.
Lâm Hữu Triết mặc kệ cô ta, lạnh lùng đảo mắt nhìn từng người trong phòng.
“Lâm Hữu Triết, tôi đang nói chuyện với anh đấy, anh bị điếc sao?”
Bình luận facebook