• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Uy lực chiến thần - Lâm Hữu Triết (1 Viewer)

  • Chương 195 "Không ngờ mày lại là một kẻ giả mạo!"

Lâm Hữu Triết không để ý đến ông ta, thậm chí ngay cả mắt cũng không hé mở.





"Lâm Hữu Triết!"





Lương Huy Khang vỗ bàn, tức giận nói: "Cậu giả mạo lâu nên nhập vai quá rồi đúng không?"





"Cậu có biết đây là nơi nào không, đã đến đây mà không chịu phối hợp,thì chỉ có con đường chết!"






"Ồ?"





Lâm Hữu Triết mở mắt: “Ông muốn tôi đi vào con đường chết à?"





"Nếu cậu không phối hợp thì không cần tôi ra tay, cậu ắt sẽ phải đi vào chỗ chết”.





Lương Huy Khang lạnh lùng nói.





"Muốn tôi phối hợp cũng được, gọi chủ tịch tỉnh đến gặp tôi!"







Lâm Hữu Triết nói một cách đáng tin.





"Cậu nói gì cơ?"





Lương Huy Khang còn tưởng mình nghe lầm nên hỏi lại lần nữa.





"Tôi nói, gọi chủ tịch tỉnh Thao Tiến đích thân đến gặp tôi!"





Lâm Hữu Triết lặp lại lần nữa





Nghe thấy vậy, trong phòng thẩm vấn bỗng chốc rơi vào tĩnh mịch.





Ba phút sau, Lương Huy Khang mới bật cười ha hả.





Ông ta khom lưng, cười suýt chảy nước mắt.





"Thôi vậy, thôi vậy, tôi không nên nghiêm túc với một người bị bệnh thần kinh”.





Lương Huy Khang đứng dậy, nói với người đứng đầu Cục Chấp pháp: "Đồng chí Hồng, ở đây giao lại cho ông, tôi và chủ tịch thành phố bận làm việc khác nên đi trước đây”.





Hồng Nguyên Chính lập tức đáp lời: "Không thành vấn đề, tôi nhất định sẽ bắt Lâm Hữu Triết phải mở miệng, cho các vị một câu trả lời”.





Lương Huy Khang gật đầu, xoay người rời đi.





Giang Hải nhìn Lâm Hữu Triết bằng ánh mắt sâu xa, sau khi nặng nề thở dài, cũng theo sau rời đi.





Trong phòng thẩm vấn chỉ còn lại hai người Lâm Hữu Triết và Hồng Nguyên Chính.





Khuôn mặt Hồng Nguyên Chính nở nụ cười độc ác, chậm rãi bước tới trước mặt Lâm Hữu Triết.





"Lâm Hữu Triết, cuối cùng mày cũng rơi vào tay tao!"





"Mày biết tao sao?"





Lâm Hữu Triết kinh ngạc.





"Hừ, Hồng Gia - Thành Nam Vương là chú hai của tao, mày nói xem tao có biết mày hay không!"





Hồng Nguyên Chính nghiến răng nghiến lợi nói.





"Mày giết chú hai của tao, lúc ấy tao rất muốn bắt mày, nhưng lại lo sợ mày là nhân vật ghê gớm nào đó nên mới không dám manh động!"





"Không ngờ mày lại là một kẻ giả mạo!"





"Nghĩ đến chú hai tao hào quang một đời, đến cuối cùng lại chết trong tay một thằng vô dụng như mày, đúng là ông trời không có mắt!"





"À, vậy mày muốn thế nào?"





Lâm Hữu Triết cười nhạo, vẻ mặt khinh thường.





"Đương nhiên là báo thù cho chú hai của tao!"



Hồng Nguyên Chính đột nhiên giơ tay lên, tung một cú đấm về phía Lâm Hữu Triết.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom