Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 205 “Xem ra chỉ có thể tìm manh mối ở những nơi khác”.
Nhưng người vừa chạm đất đã lập tức đứng dậy chạy đi, biến mất trong phút chốc.
“Chết tiệt!”
Long Diệu thấp giọng mắng một câu.
“Tướng quân Long Diệu, có bắt được người không?”
Nam Kinh Quốc tiến đến hỏi.
“Không”.
Long Diệu tiếc nuối lắc đầu: “Thực lực người này khá bình thường nhưng kỹ năng che giấu của hắn rất tốt, nãy giờ vẫn trốn ở gần đây nhưng tôi lại không hề phát hiện ra”.
“Xem ra chỉ có thể tìm manh mối ở những nơi khác”.
Nam Kinh Quốc cũng thở dài nói.
Ở một diễn biến khác, ở trước phần mộ vợ chồng Lâm Kiến Hà.
Đã có vài máy móc hạng nặng đỗ ở đó.
Đám người nhà họ Tiêu và nhà họ Lâm vây quanh đó chỉ huy các máy móc này làm việc.
“Dừng lại!”
Bỗng có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Mọi người đều nhìn theo hướng phát ra giọng nói, thế mà lại là cô hai nhà họ Liễu - Liễu Thiên Nghệ.
Liễu Thiên Nghệ dang hai cánh tay đứng trước mộ của hai vợ chồng Lâm Kiến Hà.
Tiêu Chí Phong cười khẩy: “Liễu Thiên Nghệ, cô cũng quản chuyện này à?”
Liễu Thiên Nghệ không bị lời nói đó ảnh hưởng, ánh mắt kiên định nói: “Tôi sẽ không trơ mắt nhìn các người đào mộ của bố mẹ Hữu Triết đâu”.
“Lo chuyện bao đồng, tôi sẽ dạy cô một bài học”.
Tiêu Nguyệt Nghiên không nhẫn nhịn được, lập tức bước đến trước mặt Liễu Thiên Nghệ tát cô ta một bạt tai.
Bốp!
Khuôn mặt mềm mại của Liễu Thiên Nghệ in hằn năm dấu tay.
“Cút đi, nếu không đừng trách bọn này không nương tay”.
Mặt mày Tiêu Nguyệt Nghiên cực kỳ hung tợn, quát tháo ầm ĩ.
Liễu Thiên Nghệ không nói lời nào.
“Tức chết tôi rồi, đồ loại phụ nữ thối tha không biết sống chết!”
Tiêu Nguyệt Nghiên nổi giận túm lấy mái tóc dài của Liễu Thiên Nghệ rồi dùng sức kéo.
“A!”
Liễu Thiên Nghệ đau đớn kêu lên.
Cô ta cắn răng, ngón tay nắm chặt tảng đá nhô lên bên cạnh, không chịu dịch chuyển dù chỉ một centimet.
“Buông ra cho tôi, buông ra!”
Tiêu Nguyệt Nghiên hét lên, dùng sức kéo tóc Liễu Thiên Nghệ.
Phựt!
Liễu Thiên Nghệ bị kéo đến mức đứt tóc, máu chảy xuống trán.
“Nguyệt Nghiên, quay lại đây!”
“Chết tiệt!”
Long Diệu thấp giọng mắng một câu.
“Tướng quân Long Diệu, có bắt được người không?”
Nam Kinh Quốc tiến đến hỏi.
“Không”.
Long Diệu tiếc nuối lắc đầu: “Thực lực người này khá bình thường nhưng kỹ năng che giấu của hắn rất tốt, nãy giờ vẫn trốn ở gần đây nhưng tôi lại không hề phát hiện ra”.
“Xem ra chỉ có thể tìm manh mối ở những nơi khác”.
Nam Kinh Quốc cũng thở dài nói.
Ở một diễn biến khác, ở trước phần mộ vợ chồng Lâm Kiến Hà.
Đã có vài máy móc hạng nặng đỗ ở đó.
Đám người nhà họ Tiêu và nhà họ Lâm vây quanh đó chỉ huy các máy móc này làm việc.
“Dừng lại!”
Bỗng có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Mọi người đều nhìn theo hướng phát ra giọng nói, thế mà lại là cô hai nhà họ Liễu - Liễu Thiên Nghệ.
Liễu Thiên Nghệ dang hai cánh tay đứng trước mộ của hai vợ chồng Lâm Kiến Hà.
Tiêu Chí Phong cười khẩy: “Liễu Thiên Nghệ, cô cũng quản chuyện này à?”
Liễu Thiên Nghệ không bị lời nói đó ảnh hưởng, ánh mắt kiên định nói: “Tôi sẽ không trơ mắt nhìn các người đào mộ của bố mẹ Hữu Triết đâu”.
“Lo chuyện bao đồng, tôi sẽ dạy cô một bài học”.
Tiêu Nguyệt Nghiên không nhẫn nhịn được, lập tức bước đến trước mặt Liễu Thiên Nghệ tát cô ta một bạt tai.
Bốp!
Khuôn mặt mềm mại của Liễu Thiên Nghệ in hằn năm dấu tay.
“Cút đi, nếu không đừng trách bọn này không nương tay”.
Mặt mày Tiêu Nguyệt Nghiên cực kỳ hung tợn, quát tháo ầm ĩ.
Liễu Thiên Nghệ không nói lời nào.
“Tức chết tôi rồi, đồ loại phụ nữ thối tha không biết sống chết!”
Tiêu Nguyệt Nghiên nổi giận túm lấy mái tóc dài của Liễu Thiên Nghệ rồi dùng sức kéo.
“A!”
Liễu Thiên Nghệ đau đớn kêu lên.
Cô ta cắn răng, ngón tay nắm chặt tảng đá nhô lên bên cạnh, không chịu dịch chuyển dù chỉ một centimet.
“Buông ra cho tôi, buông ra!”
Tiêu Nguyệt Nghiên hét lên, dùng sức kéo tóc Liễu Thiên Nghệ.
Phựt!
Liễu Thiên Nghệ bị kéo đến mức đứt tóc, máu chảy xuống trán.
“Nguyệt Nghiên, quay lại đây!”
Bình luận facebook