Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 213 “Chuyện này không thể trách anh được”.
“Vậy thì bảo ông ấy đến thẳng chân núi Sùng Âm đợi đi, nếu Lâm Hữu Triết muốn cứu cô gái tên Liễu Thiên Nghệ kia thì nhất định sẽ đến thế gia Đông Lạc để cầu cứu”.
“Đến lúc đó, bảo sư phụ cậu xử lý là được”.
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi báo cho sư phụ ngay”.
A Phúc trầm giọng nói.
...
Cùng lúc đó, tại một bệnh viện tư nhân.
Bác sĩ đã điều trị vết thương cho Liễu Thiên Nghệ, nhưng bệnh viện cũng bất lực trước trạng thái người thực vật.
“Hữu Triết, anh không sao chứ?”
Lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, Sở Hạ Vũ đi từ ngoài vào.
Sau khi xác nhận Lâm Hữu Triết không bị thương, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Hữu Triết không nói gì, chỉ ôm chặt lấy Sở Hạ Vũ.
“Em đã biết mọi chuyện về Thiên Nghệ rồi”.
Một lúc lâu sau, Sở Hạ Vũ mới khẽ nói.
Lâm Hữu Triết buông cô ra, mỉm cười áy náy: “Anh xin lỗi, anh nên cắt đứt mọi liên hệ với cậu ấy sớm hơn, là anh hại cậu ấy”.
“Chuyện này không thể trách anh được”.
Sở Hạ Vũ lắc đầu, nhìn Liễu Thiên Nghệ đang hôn mê trên giường bằng ánh mắt phức tạp.
“Phụ nữ là một loại sinh vật thần kỳ, một khi đã yêu thì sẽ không từ bỏ dễ dàng”.
“Em nhìn thấy bóng dáng của mình trong cô ấy. Suốt tám năm vắng bóng anh, chẳng phải em cũng chỉ biết cắn chặt răng mà kiên trì vì tình cảm của mình dành cho anh sao?"
Nghe vậy, Lâm Hữu Triết trầm lặng không nói gì.
Anh không hiểu suy nghĩ của phụ nữ lắm. Anh cho rằng chỉ cần anh lạnh nhạt với Liễu Thiên Nghệ thì cô ta sẽ từ bỏ anh.
Nhưng bây giờ xem ra anh đã suy nghĩ quá đơn giản.
“Hữu Triết, cứ làm theo những gì anh nghĩ trong lòng đi, em sẽ ủng hộ anh!”
Lúc đầu óc Lâm Hữu Triết đang rối bời, Sở Hạ Vũ nắm chặt tay anh, kiên định nói.
Lâm Hữu Triết hơi sững sờ nhưng sau đó mỉm cười nhẹ nhõm.
Lúc này, Long Diệu bước từ bên ngoài vào.
“Anh Lâm, cô Sở”.
Anh ta chào hỏi rồi nói: “Tôi đã điều tra rõ rồi, gia tộc ở ẩn ở Giang Thành đúng là một thế gia y dược”.
“Theo hồ sơ ở Giang Thành ghi lại, gia tộc đó có họ Đông Lạc, tổ tiên là thần y nổi tiếng, tên Đông Lạc Thu Cực”.
“Bây giờ gia tộc đó đang ở ẩn trên núi Sùng Âm ở ngoại ô Giang Thành”.
“Tôi biết rồi”.
Lâm Hữu Triết bình tĩnh nói.
“Thưa anh, vậy tôi có cần…”
Anh ta chưa nói hết, nhưng ý nghĩa đã rất rõ ràng.
Nếu Lâm Hữu Triết dùng thân phận chiến thần Hữu Triết đi cầu cứu chữa bệnh thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
“Không cần, tôi sẽ tự mình đến đó”.
Lâm Hữu Triết đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, một nhóm người bất ngờ đẩy cửa phòng bệnh, xông thẳng vào.
“Đến lúc đó, bảo sư phụ cậu xử lý là được”.
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi báo cho sư phụ ngay”.
A Phúc trầm giọng nói.
...
Cùng lúc đó, tại một bệnh viện tư nhân.
Bác sĩ đã điều trị vết thương cho Liễu Thiên Nghệ, nhưng bệnh viện cũng bất lực trước trạng thái người thực vật.
“Hữu Triết, anh không sao chứ?”
Lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, Sở Hạ Vũ đi từ ngoài vào.
Sau khi xác nhận Lâm Hữu Triết không bị thương, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Hữu Triết không nói gì, chỉ ôm chặt lấy Sở Hạ Vũ.
“Em đã biết mọi chuyện về Thiên Nghệ rồi”.
Một lúc lâu sau, Sở Hạ Vũ mới khẽ nói.
Lâm Hữu Triết buông cô ra, mỉm cười áy náy: “Anh xin lỗi, anh nên cắt đứt mọi liên hệ với cậu ấy sớm hơn, là anh hại cậu ấy”.
“Chuyện này không thể trách anh được”.
Sở Hạ Vũ lắc đầu, nhìn Liễu Thiên Nghệ đang hôn mê trên giường bằng ánh mắt phức tạp.
“Phụ nữ là một loại sinh vật thần kỳ, một khi đã yêu thì sẽ không từ bỏ dễ dàng”.
“Em nhìn thấy bóng dáng của mình trong cô ấy. Suốt tám năm vắng bóng anh, chẳng phải em cũng chỉ biết cắn chặt răng mà kiên trì vì tình cảm của mình dành cho anh sao?"
Nghe vậy, Lâm Hữu Triết trầm lặng không nói gì.
Anh không hiểu suy nghĩ của phụ nữ lắm. Anh cho rằng chỉ cần anh lạnh nhạt với Liễu Thiên Nghệ thì cô ta sẽ từ bỏ anh.
Nhưng bây giờ xem ra anh đã suy nghĩ quá đơn giản.
“Hữu Triết, cứ làm theo những gì anh nghĩ trong lòng đi, em sẽ ủng hộ anh!”
Lúc đầu óc Lâm Hữu Triết đang rối bời, Sở Hạ Vũ nắm chặt tay anh, kiên định nói.
Lâm Hữu Triết hơi sững sờ nhưng sau đó mỉm cười nhẹ nhõm.
Lúc này, Long Diệu bước từ bên ngoài vào.
“Anh Lâm, cô Sở”.
Anh ta chào hỏi rồi nói: “Tôi đã điều tra rõ rồi, gia tộc ở ẩn ở Giang Thành đúng là một thế gia y dược”.
“Theo hồ sơ ở Giang Thành ghi lại, gia tộc đó có họ Đông Lạc, tổ tiên là thần y nổi tiếng, tên Đông Lạc Thu Cực”.
“Bây giờ gia tộc đó đang ở ẩn trên núi Sùng Âm ở ngoại ô Giang Thành”.
“Tôi biết rồi”.
Lâm Hữu Triết bình tĩnh nói.
“Thưa anh, vậy tôi có cần…”
Anh ta chưa nói hết, nhưng ý nghĩa đã rất rõ ràng.
Nếu Lâm Hữu Triết dùng thân phận chiến thần Hữu Triết đi cầu cứu chữa bệnh thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
“Không cần, tôi sẽ tự mình đến đó”.
Lâm Hữu Triết đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, một nhóm người bất ngờ đẩy cửa phòng bệnh, xông thẳng vào.
Bình luận facebook