Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 216 "Cậu là Lâm Hữu Triết à?"
"Không phải chứ, anh làm sao vậy?"
"Con thỏ chạy tới trước mặt anh rồi, anh cũng không giúp tôi chặn lại sao?"
Người thanh niên nắm lấy cánh tay của Lâm Hữu Triết, tức giận nói.
Lâm Hữu Triết không nói gì, nhặt một viên đá lên, vung tay ném một cái.
"Bụp!"
Một tiếng động khẽ vang lên.
Con thỏ vừa bỏ chạy đã bị viên đá quật ngã, hai chân không ngừng vùng vẫy.
"Tôi giúp anh xong rồi, có thể để tôi đi được chưa?"
Giọng điệu của Lâm Hữu Triết hơi mất kiên nhẫn.
Anh đang vội, không có thời gian để ở đây nhàn rỗi.
Người thanh niên không khỏi trợn mắt há miệng, nhặt con thỏ lên.
Anh ta vốn định khen Lâm Hữu Triết vài câu, nhưng khi quay đầu lại, phát hiện anh đã đi được một đoạn xa.
"Này, người anh em, bản lĩnh của anh cũng lợi hại thật, có thể dạy cho tôi không?"
Người thanh niên đuổi theo kịp, cười ha ha nói.
"Anh hơi phiền rồi đấy”.
Lâm Hữu Triết cau mày, lạnh lùng nói.
"Đừng tuyệt tình như vậy, hay là thế này đi, anh dạy tôi kỹ thuật vừa nãy, tôi dẫn đường cho anh!"
"Anh có biết tôi đang đi đâu không?"
Hai mắt Lâm Hữu Triết lóe sáng.
"Ha ha, vô duyên vô cớ đến núi Sùng Âm này, tám phần là đến tìm thế gia Đông Lạc?"
"Tôi là người sinh ra lớn lên ở núi Sùng Âm, tôi quá quen thuộc nơi này, chắc chắn sẽ dẫn anh đến nơi cần đến!"
Người thanh niên cười ha hả
"Được thôi!"
Lâm Hữu Triết không chút do dự đồng ý.
Có người dẫn đường, dù sao vẫn tốt hơn là tự mình dò dẫm.
Nhìn thấy người thanh niên này có vẻ rất quen thuộc nơi này, không chừng còn có thể biết được một số thông tin hữu ích từ miệng anh ta.
Cả hai cùng nhau bước đi, còn đi chưa được bao xa.
Một ông lão mặc áo đay đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người.
"Cậu là Lâm Hữu Triết à?"
Ông lão ngăn hai người lại, lạnh lùng nói.
"Còn ông là ai?"
"Con thỏ chạy tới trước mặt anh rồi, anh cũng không giúp tôi chặn lại sao?"
Người thanh niên nắm lấy cánh tay của Lâm Hữu Triết, tức giận nói.
Lâm Hữu Triết không nói gì, nhặt một viên đá lên, vung tay ném một cái.
"Bụp!"
Một tiếng động khẽ vang lên.
Con thỏ vừa bỏ chạy đã bị viên đá quật ngã, hai chân không ngừng vùng vẫy.
"Tôi giúp anh xong rồi, có thể để tôi đi được chưa?"
Giọng điệu của Lâm Hữu Triết hơi mất kiên nhẫn.
Anh đang vội, không có thời gian để ở đây nhàn rỗi.
Người thanh niên không khỏi trợn mắt há miệng, nhặt con thỏ lên.
Anh ta vốn định khen Lâm Hữu Triết vài câu, nhưng khi quay đầu lại, phát hiện anh đã đi được một đoạn xa.
"Này, người anh em, bản lĩnh của anh cũng lợi hại thật, có thể dạy cho tôi không?"
Người thanh niên đuổi theo kịp, cười ha ha nói.
"Anh hơi phiền rồi đấy”.
Lâm Hữu Triết cau mày, lạnh lùng nói.
"Đừng tuyệt tình như vậy, hay là thế này đi, anh dạy tôi kỹ thuật vừa nãy, tôi dẫn đường cho anh!"
"Anh có biết tôi đang đi đâu không?"
Hai mắt Lâm Hữu Triết lóe sáng.
"Ha ha, vô duyên vô cớ đến núi Sùng Âm này, tám phần là đến tìm thế gia Đông Lạc?"
"Tôi là người sinh ra lớn lên ở núi Sùng Âm, tôi quá quen thuộc nơi này, chắc chắn sẽ dẫn anh đến nơi cần đến!"
Người thanh niên cười ha hả
"Được thôi!"
Lâm Hữu Triết không chút do dự đồng ý.
Có người dẫn đường, dù sao vẫn tốt hơn là tự mình dò dẫm.
Nhìn thấy người thanh niên này có vẻ rất quen thuộc nơi này, không chừng còn có thể biết được một số thông tin hữu ích từ miệng anh ta.
Cả hai cùng nhau bước đi, còn đi chưa được bao xa.
Một ông lão mặc áo đay đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người.
"Cậu là Lâm Hữu Triết à?"
Ông lão ngăn hai người lại, lạnh lùng nói.
"Còn ông là ai?"
Bình luận facebook