Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 228 Đừng động vào em gái tôi!"
"Còn cần cô ta chăm sóc Thiên Nghệ, không thể đánh bị thương”.
Khi nghe thấy lời này, Liễu Thiên Thiên mới ngừng tay lại.
"Con đàn bà thối tha, tha cho mày lần này, lần sau còn dám làm hại em gái tao, tao chặt tay mày!"
"Tôi, tôi không...”
Sở Hạ Vũ ngồi dựa vào cửa, vẫn kiên cường phủ nhận.
"Xem ra mày còn chưa được dạy dỗ đủ”.
Liễu Thiên Thiên lạnh lùng hừ một tiếng, giơ cây chổi bên cạnh lên, đập vào đầu Sở Hạ Vũ.
Vù!
Một âm thanh trầm đục vang lên.
Cây chổi còn chưa chạm vào đầu Sở Hạ Vũ đã bị một bàn tay giữ chặt.
Liễu Thiên Thiên ngẩng đầu lên, đối mặt với đôi mắt lạnh lùng của Lâm Hữu Triết.
Cô ta thét lên một tiếng, vội vàng trốn sau lưng Liễu Trọng Sơn, run rẩy: "Ông nội, ông mau cứu cháu!"
"Hữu Triết?"
Sở Hạ Vũ ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông, khóe miệng nở nụ cười khó khăn.
Lâm Hữu Triết hít sâu một hơi, ôm người cô vào lòng, ánh mắt lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người ở đây!
"Rốt cuộc chuyện này là sao?"
"Lâm... Lâm Hữu Triết, chuyện này anh không thể trách tôi”.
Liễu Thiên Thiên nấp sau lưng ông nội, cáo giả oai hùm nói: "Sở Hạ Vũ giả vờ chăm sóc em gái tôi, nhưng lại lén lút trả thù, nhất định cô ta cho rằng em gái tôi đã cướp đi vị trí của cô ta trong lòng anh”.
"Em gái tôi bị bắt nạt, tôi còn không được đáp trả sao, anh đừng có mà không biết đúng sai!"
Nghe vậy, Lâm Hữu Triết cau mày.
Anh tuyệt đối không tin rằng Sở Hạ Vũ là một người phụ nữ như vậy, trong việc này nhất định có vấn đề.
"Chậc chậc chậc, những vết thương đều này rất mới, chắc cũng chỉ xuất hiện từ mười phút trước nhỉ?"
Đột nhiên, một giọng nói lười biếng vang lên.
Mọi người nhìn qua mới phát hiện ra một người đàn ông dáng vẻ thản nhiên đứng bên giường từ lúc nào, đang quan sát vết thương trên cánh tay của Liễu Thiên Nghệ.
"Anh là ai, cút khỏi đây, đừng động vào em gái tôi!"
Liễu Thiên Thiên rống to.
"Cô hét ầm lên như vậy, có phải là đang thấy chột dạ không?"
Đông Lạc Vô Song ngoáy lỗ tai, cười đùa: "Thật ra rất đơn giản, một vài vết thương trên người cô gái nằm trên giường này đã bong da rồi”.
"Giữa các ngón tay của người gây ra vết thương cho cô ấy nhất định là có mảnh da vụn, lấy ra đi kiểm tra không phải là được rồi sao?"
"Tôi, tôi không có!"
Sở Hạ Vũ nghe vậy, lập tức giơ duỗi ngón tay ra, thẳng thắn nói.
"Hừ, đương nhiên mày không có rồi!"
Khi nghe thấy lời này, Liễu Thiên Thiên mới ngừng tay lại.
"Con đàn bà thối tha, tha cho mày lần này, lần sau còn dám làm hại em gái tao, tao chặt tay mày!"
"Tôi, tôi không...”
Sở Hạ Vũ ngồi dựa vào cửa, vẫn kiên cường phủ nhận.
"Xem ra mày còn chưa được dạy dỗ đủ”.
Liễu Thiên Thiên lạnh lùng hừ một tiếng, giơ cây chổi bên cạnh lên, đập vào đầu Sở Hạ Vũ.
Vù!
Một âm thanh trầm đục vang lên.
Cây chổi còn chưa chạm vào đầu Sở Hạ Vũ đã bị một bàn tay giữ chặt.
Liễu Thiên Thiên ngẩng đầu lên, đối mặt với đôi mắt lạnh lùng của Lâm Hữu Triết.
Cô ta thét lên một tiếng, vội vàng trốn sau lưng Liễu Trọng Sơn, run rẩy: "Ông nội, ông mau cứu cháu!"
"Hữu Triết?"
Sở Hạ Vũ ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông, khóe miệng nở nụ cười khó khăn.
Lâm Hữu Triết hít sâu một hơi, ôm người cô vào lòng, ánh mắt lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người ở đây!
"Rốt cuộc chuyện này là sao?"
"Lâm... Lâm Hữu Triết, chuyện này anh không thể trách tôi”.
Liễu Thiên Thiên nấp sau lưng ông nội, cáo giả oai hùm nói: "Sở Hạ Vũ giả vờ chăm sóc em gái tôi, nhưng lại lén lút trả thù, nhất định cô ta cho rằng em gái tôi đã cướp đi vị trí của cô ta trong lòng anh”.
"Em gái tôi bị bắt nạt, tôi còn không được đáp trả sao, anh đừng có mà không biết đúng sai!"
Nghe vậy, Lâm Hữu Triết cau mày.
Anh tuyệt đối không tin rằng Sở Hạ Vũ là một người phụ nữ như vậy, trong việc này nhất định có vấn đề.
"Chậc chậc chậc, những vết thương đều này rất mới, chắc cũng chỉ xuất hiện từ mười phút trước nhỉ?"
Đột nhiên, một giọng nói lười biếng vang lên.
Mọi người nhìn qua mới phát hiện ra một người đàn ông dáng vẻ thản nhiên đứng bên giường từ lúc nào, đang quan sát vết thương trên cánh tay của Liễu Thiên Nghệ.
"Anh là ai, cút khỏi đây, đừng động vào em gái tôi!"
Liễu Thiên Thiên rống to.
"Cô hét ầm lên như vậy, có phải là đang thấy chột dạ không?"
Đông Lạc Vô Song ngoáy lỗ tai, cười đùa: "Thật ra rất đơn giản, một vài vết thương trên người cô gái nằm trên giường này đã bong da rồi”.
"Giữa các ngón tay của người gây ra vết thương cho cô ấy nhất định là có mảnh da vụn, lấy ra đi kiểm tra không phải là được rồi sao?"
"Tôi, tôi không có!"
Sở Hạ Vũ nghe vậy, lập tức giơ duỗi ngón tay ra, thẳng thắn nói.
"Hừ, đương nhiên mày không có rồi!"
Bình luận facebook