Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 249 Buổi tiệc từ thiện kết thúc trong sóng gió.
“Chủ tịch quá lời rồi, sao chúng tôi dám nghi ngờ mắt nhìn của ông chứ”.
“Đúng đấy chủ tịch, chúng tôi cũng cho rằng bức thư pháp này của anh Lâm là thật, vì vậy chúng tôi mới ra giá!”
“Xem ra cậu chủ Nhạc bị người ta lừa rồi, lấy tranh giả ra khoe khoang lừa bịp!”
Nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên ba người nhà họ Nhạc.
Sắc mặt Nhạc Khải tái nhợt, trong lòng vẫn không phục, dựa vào đâu mà nói tranh của hắn là giả chứ?
“Nhạc Khải, cậu tự nhìn xem trục cuộn thư pháp của cậu làm bằng chất liệu gì đi!”
Giang Hải chỉ vào Nhạc Khải nói.
Nhạc Khải lấy cuộn tranh thư pháp ra xem, phát hiện trục tranh sáng bóng mượt mà, đây rõ ràng là sản phẩm của công nghệ hiện đại.
Người thời đại Lý Đường cho dù có là thợ mộc giỏi nhất cũng không thể đạt đến trình độ này.
“Tôi thừa nhận bức thư pháp này của cậu rất giống thật, nhưng chính bởi vì nét chữ quá thật cho nên những chỗ khác, người làm giả không để tâm tới”.
“Trục tranh này làm bằng công nghệ hiện đại, tôi nhìn thoáng qua là phát hiện ra ngay!”
Mặt Nhạc Khải trắng bệch, không thể phản bác.
Bộp bộp bộp!
Những quan khách vội vàng đứng dậy, bắt đầu vỗ tay.
Tần Hương Lan sững sờ, há hốc miệng.
Bà ta không ngờ bức thư pháp Lâm Hữu Triết đem đến lại là thật!
Bức thư pháp giả trong tay Nhạc Khải đã được bán với giá ba mươi triệu tệ, vậy bức bút tích thật này có thể bán với giá ba trăm triệu sao?
Bà ta vậy mà không thèm ngó tới ba trăm triệu tệ, còn bảo Lâm Hữu Triết đem nó đi?
Nghĩ đến đây, đầu óc Tần Hương Lan choáng váng vì tức giận.
Cuối cùng, phiên đấu giá cũng kết thúc.
Gã mập chỉ bỏ ra một triệu tệ để đấu giá bức thư pháp này cũng không dám nhận nữa, nhanh chóng trả lại bức thư pháp thật này cho Lâm Hữu Triết.
Loại bút tích thật trị giá hàng trăm triệu tệ này, hắn có tài đức gì mà nắm giữ chứ?
Hắn hiểu thế nào là dân thường vốn không có tội, nhưng vì đem theo báu vật mà thành tội!
Còn về một triệu kia, hắn vỗ ngực nói rằng sẽ không rút lại, mà coi nó như một khoản quyên góp từ thiện.
Hành động này tưởng như mất đi một khoản tiền, nhưng hắn lại được Giang Hải khen ngợi, chỉ riêng điều này cũng đã có giá trị vượt xa một triệu tệ.
Buổi tiệc từ thiện kết thúc trong sóng gió.
Lâm Hữu Triết và Sở Hạ Vũ cùng nhau bước ra khỏi sảnh tiệc.
“Lâm Hữu Triết, cậu đứng lại cho tôi!”
Hai người còn chưa đi được bao xa thì phía sau truyền đến tiếng hét của Tần Hương Lan.
“Có chuyện gì vậy cô?”
Lâm Hữu Triết bình tĩnh nói.
“Đúng đấy chủ tịch, chúng tôi cũng cho rằng bức thư pháp này của anh Lâm là thật, vì vậy chúng tôi mới ra giá!”
“Xem ra cậu chủ Nhạc bị người ta lừa rồi, lấy tranh giả ra khoe khoang lừa bịp!”
Nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên ba người nhà họ Nhạc.
Sắc mặt Nhạc Khải tái nhợt, trong lòng vẫn không phục, dựa vào đâu mà nói tranh của hắn là giả chứ?
“Nhạc Khải, cậu tự nhìn xem trục cuộn thư pháp của cậu làm bằng chất liệu gì đi!”
Giang Hải chỉ vào Nhạc Khải nói.
Nhạc Khải lấy cuộn tranh thư pháp ra xem, phát hiện trục tranh sáng bóng mượt mà, đây rõ ràng là sản phẩm của công nghệ hiện đại.
Người thời đại Lý Đường cho dù có là thợ mộc giỏi nhất cũng không thể đạt đến trình độ này.
“Tôi thừa nhận bức thư pháp này của cậu rất giống thật, nhưng chính bởi vì nét chữ quá thật cho nên những chỗ khác, người làm giả không để tâm tới”.
“Trục tranh này làm bằng công nghệ hiện đại, tôi nhìn thoáng qua là phát hiện ra ngay!”
Mặt Nhạc Khải trắng bệch, không thể phản bác.
Bộp bộp bộp!
Những quan khách vội vàng đứng dậy, bắt đầu vỗ tay.
Tần Hương Lan sững sờ, há hốc miệng.
Bà ta không ngờ bức thư pháp Lâm Hữu Triết đem đến lại là thật!
Bức thư pháp giả trong tay Nhạc Khải đã được bán với giá ba mươi triệu tệ, vậy bức bút tích thật này có thể bán với giá ba trăm triệu sao?
Bà ta vậy mà không thèm ngó tới ba trăm triệu tệ, còn bảo Lâm Hữu Triết đem nó đi?
Nghĩ đến đây, đầu óc Tần Hương Lan choáng váng vì tức giận.
Cuối cùng, phiên đấu giá cũng kết thúc.
Gã mập chỉ bỏ ra một triệu tệ để đấu giá bức thư pháp này cũng không dám nhận nữa, nhanh chóng trả lại bức thư pháp thật này cho Lâm Hữu Triết.
Loại bút tích thật trị giá hàng trăm triệu tệ này, hắn có tài đức gì mà nắm giữ chứ?
Hắn hiểu thế nào là dân thường vốn không có tội, nhưng vì đem theo báu vật mà thành tội!
Còn về một triệu kia, hắn vỗ ngực nói rằng sẽ không rút lại, mà coi nó như một khoản quyên góp từ thiện.
Hành động này tưởng như mất đi một khoản tiền, nhưng hắn lại được Giang Hải khen ngợi, chỉ riêng điều này cũng đã có giá trị vượt xa một triệu tệ.
Buổi tiệc từ thiện kết thúc trong sóng gió.
Lâm Hữu Triết và Sở Hạ Vũ cùng nhau bước ra khỏi sảnh tiệc.
“Lâm Hữu Triết, cậu đứng lại cho tôi!”
Hai người còn chưa đi được bao xa thì phía sau truyền đến tiếng hét của Tần Hương Lan.
“Có chuyện gì vậy cô?”
Lâm Hữu Triết bình tĩnh nói.
Bình luận facebook