Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 253 “Đương nhiên là được!”
Cửu trưởng lão rất thẳng thắn: “Cho nên tôi có một kế hoạch, nhưng kế hoạch này cần có cô Sở Hạ Vũ, không biết cậu chủ Khải có đành lòng hay không?”
“Đương nhiên là được!”
Cửu trưởng lão vừa dứt lời, Nhạc Khải lập tức lớn tiếng nói.
Sắc mặt gã u ám vô cùng: “Tôi làm vậy cũng là vì muốn tốt cho Hạ Vũ, cô ấy bị Lâm Hữu Triết làm cho mù quáng nên mới không được tỉnh táo”.
“Cứ để cô ấy chịu khổ chút, để cô ấy biết được ai mới thật sự là người muốn tốt cho cô ấy”.
“Nhưng sau khi đưa Lâm Hữu Triết vào chỗ chết thì Cửu trưởng lão định làm gì tiếp?”
Nhạc Khải lại hỏi.
Gã sợ là lỡ đến lúc đó thất bại trong gang tấc, vậy bọn họ rất khó thoát khỏi cái chết.
Cửu trưởng lão nở nụ cười nham hiểm nói: “Theo như tôi biết, ngay mấy ngày trước, có hai anh em nhà họ Lê từ tỉnh đến nhà Đông Lạc xin chữa bệnh, nhưng bị mất tích”.
“Thật ra bọn họ từng có xích mích với Lâm Hữu Triết, bị tên xấu xa đó hãm hại”.
“Bây giờ nhà họ Lê đã phái năm vị trưởng lão đến Giang Thành, muốn tìm Lâm Hữu Triết báo thù, vừa hay tôi với năm vị trưởng lão kia cũng có qua có lại”.
“Thì ra là thế, vậy tôi an tâm rồi”.
Nhạc Khải cười khanh khách.
Ở một diễn biến khác, Lâm Hữu Triết đã quay lại khách sạn.
Anh mới vừa ngồi xuống đã nhận được điện thoại của Sở Hạ Vũ.
“Hữu Triết, anh sao rồi, có ổn không?”
“Anh không sao, đã về nhà an toàn rồi”.
Lâm Hữu Triết khẽ mỉm cười, anh thật sự cảm nhận được sự quan tâm mà cô gái này dành cho mình.
“Tốt quá, em sợ anh có chuyện gì, bố mẹ em lại không cho em ở lại, em lo lắng suýt khóc luôn đây này”.
Sở Hạ Vũ ủ rũ nói.
“Không sao đâu, anh không để bụng đâu”.
“Hơn nữa nhà em vừa đi thì chủ tịch thành phố Giang Thành cũng đúng lúc dẫn người đến, người đó sợ chủ tịch thành phố nên không làm gì anh hết, cứ thế mà bỏ chạy”.
Lâm Hữu Triết bịa chuyện một cách thuần thục.
Sở Hạ Vũ vẫn không hoài nghi, lại trò chuyện thêm một lát với Lâm Hữu Triết, mới quyến luyến cúp điện thoại.
Ngày hôm sau.
Sở Hạ Vũ vừa rời khỏi giường, Tần Hương Lan đã ngăn cô lại.
“Hôm nay con đừng đi đâu hết, cả nhà cậu Khải sắp đến đây, con chuẩn bị chút đi”.
“Không được, tiến độ của công trình tiến triển rất nhanh, con phải giám sát chặt chẽ”.
Sở Hạ Vũ thầm bực bội, lạnh lùng đáp.
“Một tháng tới đây, con sẽ ăn ở luôn tại công trường, không về nhà đâu”.
Vừa dứt lời, Sở Hạ Vũ lập tức ngồi lên chiếc Volkswagen Beetle của mình, lái xe đi thẳng.
Kết quả là xe của cô vừa mới đi vào đường cao tốc thì có ba chiếc xe việt dã đã qua lắp ráp, chặn xe của Sở Hạ Vũ lại.
Cô vừa định xuống xe chất vấn đối phương thì một kẻ mặc đồ đen bước đến, lấy tay làm đao đập mạnh lên gáy Sở Hạ Vũ khiến cô ngất xỉu.
“Đưa đi”.
Người mặc đồ đen lạnh lùng nói.
Tối hôm đó.
Lâm Hữu Triết đang định nghỉ ngơi thì lại đột nhiên nhận được điện thoại của Sở Hạ Vũ.
“Hạ Vũ, sao thế?”
“Đương nhiên là được!”
Cửu trưởng lão vừa dứt lời, Nhạc Khải lập tức lớn tiếng nói.
Sắc mặt gã u ám vô cùng: “Tôi làm vậy cũng là vì muốn tốt cho Hạ Vũ, cô ấy bị Lâm Hữu Triết làm cho mù quáng nên mới không được tỉnh táo”.
“Cứ để cô ấy chịu khổ chút, để cô ấy biết được ai mới thật sự là người muốn tốt cho cô ấy”.
“Nhưng sau khi đưa Lâm Hữu Triết vào chỗ chết thì Cửu trưởng lão định làm gì tiếp?”
Nhạc Khải lại hỏi.
Gã sợ là lỡ đến lúc đó thất bại trong gang tấc, vậy bọn họ rất khó thoát khỏi cái chết.
Cửu trưởng lão nở nụ cười nham hiểm nói: “Theo như tôi biết, ngay mấy ngày trước, có hai anh em nhà họ Lê từ tỉnh đến nhà Đông Lạc xin chữa bệnh, nhưng bị mất tích”.
“Thật ra bọn họ từng có xích mích với Lâm Hữu Triết, bị tên xấu xa đó hãm hại”.
“Bây giờ nhà họ Lê đã phái năm vị trưởng lão đến Giang Thành, muốn tìm Lâm Hữu Triết báo thù, vừa hay tôi với năm vị trưởng lão kia cũng có qua có lại”.
“Thì ra là thế, vậy tôi an tâm rồi”.
Nhạc Khải cười khanh khách.
Ở một diễn biến khác, Lâm Hữu Triết đã quay lại khách sạn.
Anh mới vừa ngồi xuống đã nhận được điện thoại của Sở Hạ Vũ.
“Hữu Triết, anh sao rồi, có ổn không?”
“Anh không sao, đã về nhà an toàn rồi”.
Lâm Hữu Triết khẽ mỉm cười, anh thật sự cảm nhận được sự quan tâm mà cô gái này dành cho mình.
“Tốt quá, em sợ anh có chuyện gì, bố mẹ em lại không cho em ở lại, em lo lắng suýt khóc luôn đây này”.
Sở Hạ Vũ ủ rũ nói.
“Không sao đâu, anh không để bụng đâu”.
“Hơn nữa nhà em vừa đi thì chủ tịch thành phố Giang Thành cũng đúng lúc dẫn người đến, người đó sợ chủ tịch thành phố nên không làm gì anh hết, cứ thế mà bỏ chạy”.
Lâm Hữu Triết bịa chuyện một cách thuần thục.
Sở Hạ Vũ vẫn không hoài nghi, lại trò chuyện thêm một lát với Lâm Hữu Triết, mới quyến luyến cúp điện thoại.
Ngày hôm sau.
Sở Hạ Vũ vừa rời khỏi giường, Tần Hương Lan đã ngăn cô lại.
“Hôm nay con đừng đi đâu hết, cả nhà cậu Khải sắp đến đây, con chuẩn bị chút đi”.
“Không được, tiến độ của công trình tiến triển rất nhanh, con phải giám sát chặt chẽ”.
Sở Hạ Vũ thầm bực bội, lạnh lùng đáp.
“Một tháng tới đây, con sẽ ăn ở luôn tại công trường, không về nhà đâu”.
Vừa dứt lời, Sở Hạ Vũ lập tức ngồi lên chiếc Volkswagen Beetle của mình, lái xe đi thẳng.
Kết quả là xe của cô vừa mới đi vào đường cao tốc thì có ba chiếc xe việt dã đã qua lắp ráp, chặn xe của Sở Hạ Vũ lại.
Cô vừa định xuống xe chất vấn đối phương thì một kẻ mặc đồ đen bước đến, lấy tay làm đao đập mạnh lên gáy Sở Hạ Vũ khiến cô ngất xỉu.
“Đưa đi”.
Người mặc đồ đen lạnh lùng nói.
Tối hôm đó.
Lâm Hữu Triết đang định nghỉ ngơi thì lại đột nhiên nhận được điện thoại của Sở Hạ Vũ.
“Hạ Vũ, sao thế?”
Bình luận facebook