Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 271 Cô ta chính là Thu Lộc.
Đặng Ngữ Đình nghi hoặc hỏi.
“Nhớ, đương nhiên là nhớ rồi!”
Một cô gái đang ngồi bên bàn nghiến răng nói.
Cô ta chính là Thu Lộc.
Cô ta oán hận trừng mắt nhìn Lâm Hữu Triết, lạnh lùng cười nói: “Ngữ Đình, Khanh Thanh, có thể mấy cậu không biết, Lâm Hữu Triết không chỉ nổi tiếng ở trường mà những chuyện cậu ta làm sau khi tốt nghiệp lại càng nổi tiếng hơn, cả Giang Thành đều biết hết!”
“Cậu ấy làm gì thế?”
Hai cô gái ngạc nhiên, tròn mắt hỏi.
“Hừ, đương nhiên là thú tính bộc phát, chuốc thuốc mê với chị dâu”.
Một người đàn ông ngồi cùng bàn phá lên cười ha ha.
“Cuối cùng còn bị nhà họ Lâm xoá tên, đuổi ra khỏi Giang Thành”.
“Nếu không phải khoảng thời gian trước nhà họ Lâm không biết tốt xấu, đắc tội với một nhân vật lớn mà diệt vong thì làm gì có chuyện Lâm Hữu Triết dám quay lại, e rằng còn đang lang thang ở bên ngoài ấy chứ”.
Lời này vừa thốt ra, mọi người ngồi quanh bàn tiệc đều phá lên cười ha ha.
“Sao có thể chứ?”
Đặng Ngữ Đình trừng mắt, nhìn người đàn ông bên cạnh với vẻ không thể tin nổi.
“Nhất định là hiểu nhầm, Hữu Triết không phải loại người đó”.
Lúc này, Triệu Khanh Thanh lên tiếng khẳng định.
Đặng Ngữ Đình gật đầu tán đồng: “Mọi người học chung bốn năm, tính cách của Hữu Triết như thế nào mọi người không hiểu hay sao, nhất định là có hiểu lầm!”
“Lớp trưởng, lớp phó học tập, có câu biết mặt không biết lòng mà”.
Thu Lộc nói với giọng điệu kỳ quái: “Sao bọn cậu biết được trong lòng Lâm Hữu Triết đang nghĩ cái gì?”
“Hay là, hồi còn học đại học, mấy cậu có quan hệ đặc biệt tốt với Lâm Hữu Triết, vậy nên rất hiểu con người cậu ta?”
Cô ta còn cố ý nhấn giọng vào ba chữ “đặc biệt tốt”.
Mọi người trên bàn tiệc lại phá lên cười ha ha, trong mắt đầy vẻ thú vị.
Đặng Ngữ Đình và Triệu Khanh Thanh nhất thời xấu hổ và giận dữ không thôi.
“Lớp trưởng, lớp phó học tập, không cần phải để ý tới lũ chó sủa làm gì”.
Lúc này, Lâm Hữu Triết điềm nhiên lên tiếng.
“Lâm Hữu Triết, cậu chửi ai là chó?”
Thu Lộc đập bàn, phẫn nộ đứng bật dậy.
“Bây giờ tôi không còn làm việc ở tập đoàn Liễu Thị nữa rồi, cậu cho rằng tôi còn sợ cậu hay sao?”
“Tốt nhất là cậu nên xin lỗi tôi ngay đi, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí!”
“Cậu muốn thế nào?”
Lâm Hữu Triết liếc mắt nhìn cô ta, giọng điệu đầy vẻ khinh thường.
“Nhớ, đương nhiên là nhớ rồi!”
Một cô gái đang ngồi bên bàn nghiến răng nói.
Cô ta chính là Thu Lộc.
Cô ta oán hận trừng mắt nhìn Lâm Hữu Triết, lạnh lùng cười nói: “Ngữ Đình, Khanh Thanh, có thể mấy cậu không biết, Lâm Hữu Triết không chỉ nổi tiếng ở trường mà những chuyện cậu ta làm sau khi tốt nghiệp lại càng nổi tiếng hơn, cả Giang Thành đều biết hết!”
“Cậu ấy làm gì thế?”
Hai cô gái ngạc nhiên, tròn mắt hỏi.
“Hừ, đương nhiên là thú tính bộc phát, chuốc thuốc mê với chị dâu”.
Một người đàn ông ngồi cùng bàn phá lên cười ha ha.
“Cuối cùng còn bị nhà họ Lâm xoá tên, đuổi ra khỏi Giang Thành”.
“Nếu không phải khoảng thời gian trước nhà họ Lâm không biết tốt xấu, đắc tội với một nhân vật lớn mà diệt vong thì làm gì có chuyện Lâm Hữu Triết dám quay lại, e rằng còn đang lang thang ở bên ngoài ấy chứ”.
Lời này vừa thốt ra, mọi người ngồi quanh bàn tiệc đều phá lên cười ha ha.
“Sao có thể chứ?”
Đặng Ngữ Đình trừng mắt, nhìn người đàn ông bên cạnh với vẻ không thể tin nổi.
“Nhất định là hiểu nhầm, Hữu Triết không phải loại người đó”.
Lúc này, Triệu Khanh Thanh lên tiếng khẳng định.
Đặng Ngữ Đình gật đầu tán đồng: “Mọi người học chung bốn năm, tính cách của Hữu Triết như thế nào mọi người không hiểu hay sao, nhất định là có hiểu lầm!”
“Lớp trưởng, lớp phó học tập, có câu biết mặt không biết lòng mà”.
Thu Lộc nói với giọng điệu kỳ quái: “Sao bọn cậu biết được trong lòng Lâm Hữu Triết đang nghĩ cái gì?”
“Hay là, hồi còn học đại học, mấy cậu có quan hệ đặc biệt tốt với Lâm Hữu Triết, vậy nên rất hiểu con người cậu ta?”
Cô ta còn cố ý nhấn giọng vào ba chữ “đặc biệt tốt”.
Mọi người trên bàn tiệc lại phá lên cười ha ha, trong mắt đầy vẻ thú vị.
Đặng Ngữ Đình và Triệu Khanh Thanh nhất thời xấu hổ và giận dữ không thôi.
“Lớp trưởng, lớp phó học tập, không cần phải để ý tới lũ chó sủa làm gì”.
Lúc này, Lâm Hữu Triết điềm nhiên lên tiếng.
“Lâm Hữu Triết, cậu chửi ai là chó?”
Thu Lộc đập bàn, phẫn nộ đứng bật dậy.
“Bây giờ tôi không còn làm việc ở tập đoàn Liễu Thị nữa rồi, cậu cho rằng tôi còn sợ cậu hay sao?”
“Tốt nhất là cậu nên xin lỗi tôi ngay đi, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí!”
“Cậu muốn thế nào?”
Lâm Hữu Triết liếc mắt nhìn cô ta, giọng điệu đầy vẻ khinh thường.
Bình luận facebook