Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Chương 2: Ba điều kiện
“Mày nói gì cơ, đồ láo xược, mày có tin tao đánh chết mày luôn không hả?”
Lâm Kiến Sơn chỉ vào Lâm Hữu Triết rồi gào lớn.
Người này là bác cả của anh, ở nhà họ Lâm ngoại trừ ông cụ Lâm thì ông ta là người có địa vị cao nhất, cũng là bố của Lâm Thiên Hàng.
Mặc dù Lâm Hữu Triết là trẻ mồ côi, nhưng nhờ vào số tiền tích góp được sau nhiều năm vừa học vừa làm, anh đã tự lập nghiệp.
Ban đầu khi nhà họ Lâm biết chuyện này còn cảm thấy mất mặt vì anh.
Nhưng mới sau ba năm, công ty của Lâm Hữu Triết đã thôn tính toàn bộ các đối thủ cùng ngành, đưa tập đoàn Hữu Triết đứng đầu giới thương nghiệp ở Giang Thành.
Người nhà họ Lâm, ngay lập tức ghen ăn tức ở, vội vàng muốn chiếm chút lợi ích từ tập đoàn Hữu Triết.
Lâm Hữu Triết cũng muốn trả ơn nuôi dưỡng của nhà họ Lâm.
Do đó, rõ ràng biết bọn họ coi thường nhưng anh cũng không hề so đo tính tính toán, ngược lại còn dần chuyển cổ phần công ty sang cho họ.
Nhưng anh không ngờ được rằng, sau khi người nhà họ Lâm có được cổ phần, vẫn không cảm thấy thỏa mãn!
Thứ bọn họ muốn là cả tập đoàn Hữu Triết!
Bọn họ không chỉ bỏ thuốc vào rượu của anh, mà còn sắp xếp để anh và chị dâu ở cùng một phòng, muốn vu oan giá họa cho anh tội danh làm nhục chị dâu, đuổi khỏi nhà họ Lâm, tống anh vào tù.
Nhưng không ngờ, thần sai quỷ khiến thế nào anh lại gặp Sở Hạ Vũ nên mới bén duyên thành một đôi.
"Thằng súc sinh, tao đang nói chuyện với mày đấy, mày điếc à?"
Lâm Kiến Sơn thấy Lâm Hữu Triết không nói gì, tức giận tiến lên định tát thẳng vào mặt anh.
Lâm Hữu Triết trở tay tát ông ta ngã lăn xuống đất: "Tôi và ông đã cắt đứt quan hệ từ tám năm trước rồi, hôm nay tôi đến đây để tính sổ, ông đứng sang một bên đi, vẫn chưa tới lượt ông đâu!"
"Mày!"
Lâm Kiến Sơn nghẹn họng trừng mắt, ông ta không ngờ Lâm Hữu Triết lại thành ra như vậy.
"Phản rồi, làm phản thật rồi, nhà họ Lâm cho mày ăn cho mày uống, vất vả nuôi mày lớn, bây giờ mày lại dám đánh bậc cha chú của của mày, mày đúng là thằng súc sinh trời đánh!"
Vợ của Lâm Kiến Sơn là Cố Thúy Phân đứng ở một bên lớn tiếng chửi bới.
"Hừ, vất vả nuôi tôi lớn sao?"
VietWriter.vn
Trong lòng Lâm Hữu Triết thầm cười khẩy, xem thường lời giảo biện của mấy người này.
Là gia đình bố nuôi Lâm Kiến Hà vất vả nuôi lớn anh, chứ không phải đám người hèn hạ có lòng tham không đáy lại ra vẻ đạo mạo trang nghiêm này.
Năm đó, đám người Lâm Kiến Sơn không chỉ lên kế hoạch hãm hại anh, mà còn đuổi bố mẹ nuôi của anh ra khỏi nhà họ Lâm không chút thương tiếc.
Anh là người được nhặt về, người nhà họ Lâm không có cảm tình với anh còn có thể hiểu được, nhưng bố nuôi của anh là người nhà họ Lâm, là anh em ruột thịt của bọn họ!
Chỉ vì chút lợi ích, mà bọn họ đối xử tàn độc với anh em ruột thịt, còn lái xe đâm chết mẹ nuôi anh trên đường! Rốt cuộc thì ai mới là loài cầm thú?
Tiếp đó bố nuôi anh không chịu nổi cú sốc, sau một khoảng thời gian đau buồn cũng đã mất.
Đứa con gái duy nhất của hai người họ cũng mất tích một cách bất ngờ, đến hiện giờ vẫn không chút tin tức.
Nhiều năm như vậy, bố mẹ nuôi xem anh như con đẻ, anh đã sớm xem họ là bố mẹ ruột, nhưng cuối cùng họ lại bị anh làm liên lụy.
Cứ nghĩ đến chuyện này, trong lòng Lâm Hữu Triết vô cùng hổ thẹn!
"Bác cả, không cần nhiều lời với loại cặn bã này, bảo vệ đâu, mau đuổi anh ta ra ngoài!"
Đám anh em họ của Lâm Hữu Triết lớn tiếng hét lên.
"Chờ đã...”
Lúc này, một giọng nói già nua truyền tới.
Ông cụ nhà họ Lâm là Lâm Khánh Quốc mặc một bộ áo dài màu đen, dưới sự dìu đỡ của quản gia chầm chậm bước ra: "Trong nhà còn có khách quý, la hét như vậy còn ra thể thống gì nữa chứ?"
"Lâm Hữu Triết, sao cậu lại về đây?"
Vẻ mặt Lâm Khánh Quốc hết sức lạnh lùng.
"Tôi không thích nhiều lời, giờ đã đến lúc nhà họ Lâm phải trả lại những gì năm đó nợ tôi”.
Vừa dứt lời, Lâm Hữu Triết liếc nhìn toàn bộ người nhà họ Lâm, bắt đầu tuyên bố từng câu từng chữ.
"Thứ nhất, tập đoàn Hữu Triết là do tôi một tay gây dựng, trong vòng ba ngày phải trả lại tập đoàn cho tôi, nếu không làm theo, tôi sẽ tự tay hủy diệt nó, đồ của tôi nếu không ở trong tay tôi thì nó tồn tại cũng chẳng có ý nghĩa!”
"Thứ hai, hễ là người nhà họ Lâm có tham gia vào chuyện năm đó, ba hôm sau tới trước mộ bố mẹ tôi quỳ gối dập đầu tạ lỗi, nếu không nhà họ Lâm cứ chờ bị gạch tên khỏi Giang Thành đi”.
"Thứ ba!"
Lâm Hữu Triết nhìn chằm chằm vào Lâm Khánh Quốc.
"Tôi biết âm mưu năm ấy là do một tay ông bày ra, ba ngày sau chỉ cần ông thắt cổ tử tự trong từ đường nhà họ Lâm, an ủi linh hồn của bố mẹ tôi thì tôi sẽ tha cho các người một con đường sống”.
"Nếu không, đừng trách tôi không nể tình!"
Lâm Hữu Triết nói ra ba điều kiện chấn động như sét đánh ngang tai.
Đám người nhà họ Lâm nghe thấy vậy, đầu tiên là kinh ngạc sững sờ tại chỗ, sau đó bật cười ha hả, tất cả bọn họ đều nhìn anh như nhìn một kẻ ngốc.
Thằng ranh này này điên rồi à? Cậu ta vừa nói gì cơ?
Cậu ta lại muốn nhà họ Lâm trả lại tập đoàn Hữu Triết cho cậu ta, còn muốn bọn họ tới trước mộ Lâm Kiến Hà dập đầu nhận lỗi, quá đáng nhất là muốn ông cụ Lâm thắt cổ tự tử trong từ đường sao?
Cậu ta cho rằng cậu ta là ai chứ, ông trời cũng không có mặt mũi nói câu này đâu!
Sở Hạ Vũ cũng sững sờ!
Cô không ngờ Lâm Hữu Triết lại dám nói ra những lời này.
Phải biết rằng, hiện nay nhà họ Lâm là một trong những gia tộc có quyền thế nhất ở Giang Thành, nếu không cũng không thể mời được nhân vật có địa vị như thế tới làm khách.
Cho dù Lâm Hữu Triết không hi sinh trong trong trận chiến lần đó thì bây giờ cũng chỉ là một sĩ quan vừa giải ngũ.
Sao anh lại có thể nói ra những lời ba hoa khoác lác như vậy, muốn chết sao?
"Tên súc sinh, đầu óc mày có vấn đề à?"
Lâm Kiến Sơn cười khẩy: "Tập đoàn Hữu Triết vốn là sản nghiệp nhà họ Lâm bọn tao, chỉ là trùng hợp cùng tên với mày mà thôi, hơn nữa bây giờ cũng đã có tên là tập đoàn Thiên Hàng rồi, mày dựa và đâu mà nói tập đoàn là của mày hả?"
"Mấy điều kiện mà mày nói, bọn tao sẽ không đồng ý với bất kỳ điều kiện nào! Không chỉ vậy, tao còn bắt mày trong ba ngày phải phế bỏ chân tay, bò ra khỏi Giang Thành, coi như đền tội với Thiên Hàng!"
"Nếu mày không làm theo thì đừng trách bọn tao không nể tình!"
Thấy Lâm Kiến Sơn dám uy hiếp mình, Lâm Hữu Triết không tức giận, mà ngược lại còn bật cười.
Tám năm sinh tử, những người dám uy hiếp anh đều đã rơi đầu xuống đất, xương cốt cũng hóa thành tro bụi, bác cả này của anh cũng to gan quá.
"Vậy thì phải chống mắt lên chờ rồi, ba ngày sau, xem ai là người cười đến cuối cùng!"
Lâm Hữu Triết nói rồi quay người rời đi.
Hôm nay Sở Hạ Vũ còn đang ở đây, anh không muốn giết người.
Trên đường tới đây, Sở Hạ Vũ đã kể sơ qua với anh những chuyện đã xảy ra những năm gần đây.
Sau khi anh nhập ngũ, nhà họ Lâm lập tức điều tra ra việc Sở Hạ Vũ từng âm thầm giúp đỡ anh, nên đã dùng sức mạnh của tập đoàn Hữu Triết đối phó với nhà họ Sở.
Nhà họ Sở chỉ là một gia tộc hạng hai, sao có thể đối địch được với nhà họ Lâm lớn mạnh như con quái vật khổng lồ như vậy.
Trong vòng một tháng, tất cả công ty dưới danh nghĩa của nhà họ Sở đều bị thu mua, tài sản của gia tộc chẳng còn lại bao nhiêu.
Một năm trước, ông nội cô vì quá mức căm phẫn mà qua đời.
Hôm nay cô suýt chút nữa thì bị làm nhục, Lâm Thiên Hàng hẹn cô đi ăn cơm, nói chỉ cần cô ăn xong bữa cơm này thì nhà họ Lâm sẽ buông tha cho nhà họ Sở.
Sở Hạ Vũ biết rõ lòng dạ hắn xấu xa nhưng đã không còn lựa chọn nào khác, cô quyết định thử vận may, kết quả lúc ăn cơm xong quay về, Lâm Thiên Hàng lại cưỡng ép cô.
Nếu không phải Lâm Hữu Triết quay về kịp thời thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Tới trước cửa biệt thự nhà họ Sở, Lâm Hữu Triết đang định gõ cửa lại bị Sở Hạ Vũ ngăn lại.
"Hữu Triết, bởi vì hành động mấy năm nay của nhà họ Lâm nên rất nhiều người nhà em đều đổ hết trách nhiệm lên người anh, lát nữa có lẽ bố mẹ em sẽ nói ra những lời rất khó nghe, anh cố nhẫn nhịn nhé”.
"Không sao, quả thật là do anh mới hại nhà họ Sở ra nông nỗi này”.
Lâm Hữu Triết nở nụ cười áy náy, nói: "Nhưng em yên tâm đi, bây giờ anh quay về rồi, anh chắc chắn sẽ khiến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời!"
"Nhà họ Sở cũng có thể trở thành gia tộc đứng đầu Hạ Quốc, thậm chí còn đứng trên đỉnh cao của thế giới!"
Nghe thấy vậy, Sở Hạ Vũ tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Ở đây không phải nhà họ Lâm, sao Lâm Hữu Triết còn phải nói những lời khoác lác không thực tế như vậy chứ?
Anh rời đi tám năm, lẽ nào chỉ học được chút bản lĩnh này thôi sao?
Nghĩ tới đây, sắc mặt của cô khẽ trầm xuống: "Hữu Triết, em mong trước mặt bố mẹ em, anh đừng nói những lời như vậy, nếu không họ nhất định sẽ cười nhạo anh”.
Lâm Hữu Triết vừa định giải thích thì Sở Hạ Vũ đã lấy chìa khóa mở cửa.
"Ôi trời, Hạ Vũ nhà chúng ta về đấy sao, mau vào đây, cậu Nghiêm đã đợi con lâu lắm rồi!"
Vừa nghe thấy tiếng mở cửa, một người phụ nữ trung niên đã bước ra nghênh đón.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Hữu Triết, vẻ mặt bà ta lập tức biến sắc.
“Mày nói gì cơ, đồ láo xược, mày có tin tao đánh chết mày luôn không hả?”
Lâm Kiến Sơn chỉ vào Lâm Hữu Triết rồi gào lớn.
Người này là bác cả của anh, ở nhà họ Lâm ngoại trừ ông cụ Lâm thì ông ta là người có địa vị cao nhất, cũng là bố của Lâm Thiên Hàng.
Mặc dù Lâm Hữu Triết là trẻ mồ côi, nhưng nhờ vào số tiền tích góp được sau nhiều năm vừa học vừa làm, anh đã tự lập nghiệp.
Ban đầu khi nhà họ Lâm biết chuyện này còn cảm thấy mất mặt vì anh.
Nhưng mới sau ba năm, công ty của Lâm Hữu Triết đã thôn tính toàn bộ các đối thủ cùng ngành, đưa tập đoàn Hữu Triết đứng đầu giới thương nghiệp ở Giang Thành.
Người nhà họ Lâm, ngay lập tức ghen ăn tức ở, vội vàng muốn chiếm chút lợi ích từ tập đoàn Hữu Triết.
Lâm Hữu Triết cũng muốn trả ơn nuôi dưỡng của nhà họ Lâm.
Do đó, rõ ràng biết bọn họ coi thường nhưng anh cũng không hề so đo tính tính toán, ngược lại còn dần chuyển cổ phần công ty sang cho họ.
Nhưng anh không ngờ được rằng, sau khi người nhà họ Lâm có được cổ phần, vẫn không cảm thấy thỏa mãn!
Thứ bọn họ muốn là cả tập đoàn Hữu Triết!
Bọn họ không chỉ bỏ thuốc vào rượu của anh, mà còn sắp xếp để anh và chị dâu ở cùng một phòng, muốn vu oan giá họa cho anh tội danh làm nhục chị dâu, đuổi khỏi nhà họ Lâm, tống anh vào tù.
Nhưng không ngờ, thần sai quỷ khiến thế nào anh lại gặp Sở Hạ Vũ nên mới bén duyên thành một đôi.
"Thằng súc sinh, tao đang nói chuyện với mày đấy, mày điếc à?"
Lâm Kiến Sơn thấy Lâm Hữu Triết không nói gì, tức giận tiến lên định tát thẳng vào mặt anh.
Lâm Hữu Triết trở tay tát ông ta ngã lăn xuống đất: "Tôi và ông đã cắt đứt quan hệ từ tám năm trước rồi, hôm nay tôi đến đây để tính sổ, ông đứng sang một bên đi, vẫn chưa tới lượt ông đâu!"
"Mày!"
Lâm Kiến Sơn nghẹn họng trừng mắt, ông ta không ngờ Lâm Hữu Triết lại thành ra như vậy.
"Phản rồi, làm phản thật rồi, nhà họ Lâm cho mày ăn cho mày uống, vất vả nuôi mày lớn, bây giờ mày lại dám đánh bậc cha chú của của mày, mày đúng là thằng súc sinh trời đánh!"
Vợ của Lâm Kiến Sơn là Cố Thúy Phân đứng ở một bên lớn tiếng chửi bới.
"Hừ, vất vả nuôi tôi lớn sao?"
VietWriter.vn
Trong lòng Lâm Hữu Triết thầm cười khẩy, xem thường lời giảo biện của mấy người này.
Là gia đình bố nuôi Lâm Kiến Hà vất vả nuôi lớn anh, chứ không phải đám người hèn hạ có lòng tham không đáy lại ra vẻ đạo mạo trang nghiêm này.
Năm đó, đám người Lâm Kiến Sơn không chỉ lên kế hoạch hãm hại anh, mà còn đuổi bố mẹ nuôi của anh ra khỏi nhà họ Lâm không chút thương tiếc.
Anh là người được nhặt về, người nhà họ Lâm không có cảm tình với anh còn có thể hiểu được, nhưng bố nuôi của anh là người nhà họ Lâm, là anh em ruột thịt của bọn họ!
Chỉ vì chút lợi ích, mà bọn họ đối xử tàn độc với anh em ruột thịt, còn lái xe đâm chết mẹ nuôi anh trên đường! Rốt cuộc thì ai mới là loài cầm thú?
Tiếp đó bố nuôi anh không chịu nổi cú sốc, sau một khoảng thời gian đau buồn cũng đã mất.
Đứa con gái duy nhất của hai người họ cũng mất tích một cách bất ngờ, đến hiện giờ vẫn không chút tin tức.
Nhiều năm như vậy, bố mẹ nuôi xem anh như con đẻ, anh đã sớm xem họ là bố mẹ ruột, nhưng cuối cùng họ lại bị anh làm liên lụy.
Cứ nghĩ đến chuyện này, trong lòng Lâm Hữu Triết vô cùng hổ thẹn!
"Bác cả, không cần nhiều lời với loại cặn bã này, bảo vệ đâu, mau đuổi anh ta ra ngoài!"
Đám anh em họ của Lâm Hữu Triết lớn tiếng hét lên.
"Chờ đã...”
Lúc này, một giọng nói già nua truyền tới.
Ông cụ nhà họ Lâm là Lâm Khánh Quốc mặc một bộ áo dài màu đen, dưới sự dìu đỡ của quản gia chầm chậm bước ra: "Trong nhà còn có khách quý, la hét như vậy còn ra thể thống gì nữa chứ?"
"Lâm Hữu Triết, sao cậu lại về đây?"
Vẻ mặt Lâm Khánh Quốc hết sức lạnh lùng.
"Tôi không thích nhiều lời, giờ đã đến lúc nhà họ Lâm phải trả lại những gì năm đó nợ tôi”.
Vừa dứt lời, Lâm Hữu Triết liếc nhìn toàn bộ người nhà họ Lâm, bắt đầu tuyên bố từng câu từng chữ.
"Thứ nhất, tập đoàn Hữu Triết là do tôi một tay gây dựng, trong vòng ba ngày phải trả lại tập đoàn cho tôi, nếu không làm theo, tôi sẽ tự tay hủy diệt nó, đồ của tôi nếu không ở trong tay tôi thì nó tồn tại cũng chẳng có ý nghĩa!”
"Thứ hai, hễ là người nhà họ Lâm có tham gia vào chuyện năm đó, ba hôm sau tới trước mộ bố mẹ tôi quỳ gối dập đầu tạ lỗi, nếu không nhà họ Lâm cứ chờ bị gạch tên khỏi Giang Thành đi”.
"Thứ ba!"
Lâm Hữu Triết nhìn chằm chằm vào Lâm Khánh Quốc.
"Tôi biết âm mưu năm ấy là do một tay ông bày ra, ba ngày sau chỉ cần ông thắt cổ tử tự trong từ đường nhà họ Lâm, an ủi linh hồn của bố mẹ tôi thì tôi sẽ tha cho các người một con đường sống”.
"Nếu không, đừng trách tôi không nể tình!"
Lâm Hữu Triết nói ra ba điều kiện chấn động như sét đánh ngang tai.
Đám người nhà họ Lâm nghe thấy vậy, đầu tiên là kinh ngạc sững sờ tại chỗ, sau đó bật cười ha hả, tất cả bọn họ đều nhìn anh như nhìn một kẻ ngốc.
Thằng ranh này này điên rồi à? Cậu ta vừa nói gì cơ?
Cậu ta lại muốn nhà họ Lâm trả lại tập đoàn Hữu Triết cho cậu ta, còn muốn bọn họ tới trước mộ Lâm Kiến Hà dập đầu nhận lỗi, quá đáng nhất là muốn ông cụ Lâm thắt cổ tự tử trong từ đường sao?
Cậu ta cho rằng cậu ta là ai chứ, ông trời cũng không có mặt mũi nói câu này đâu!
Sở Hạ Vũ cũng sững sờ!
Cô không ngờ Lâm Hữu Triết lại dám nói ra những lời này.
Phải biết rằng, hiện nay nhà họ Lâm là một trong những gia tộc có quyền thế nhất ở Giang Thành, nếu không cũng không thể mời được nhân vật có địa vị như thế tới làm khách.
Cho dù Lâm Hữu Triết không hi sinh trong trong trận chiến lần đó thì bây giờ cũng chỉ là một sĩ quan vừa giải ngũ.
Sao anh lại có thể nói ra những lời ba hoa khoác lác như vậy, muốn chết sao?
"Tên súc sinh, đầu óc mày có vấn đề à?"
Lâm Kiến Sơn cười khẩy: "Tập đoàn Hữu Triết vốn là sản nghiệp nhà họ Lâm bọn tao, chỉ là trùng hợp cùng tên với mày mà thôi, hơn nữa bây giờ cũng đã có tên là tập đoàn Thiên Hàng rồi, mày dựa và đâu mà nói tập đoàn là của mày hả?"
"Mấy điều kiện mà mày nói, bọn tao sẽ không đồng ý với bất kỳ điều kiện nào! Không chỉ vậy, tao còn bắt mày trong ba ngày phải phế bỏ chân tay, bò ra khỏi Giang Thành, coi như đền tội với Thiên Hàng!"
"Nếu mày không làm theo thì đừng trách bọn tao không nể tình!"
Thấy Lâm Kiến Sơn dám uy hiếp mình, Lâm Hữu Triết không tức giận, mà ngược lại còn bật cười.
Tám năm sinh tử, những người dám uy hiếp anh đều đã rơi đầu xuống đất, xương cốt cũng hóa thành tro bụi, bác cả này của anh cũng to gan quá.
"Vậy thì phải chống mắt lên chờ rồi, ba ngày sau, xem ai là người cười đến cuối cùng!"
Lâm Hữu Triết nói rồi quay người rời đi.
Hôm nay Sở Hạ Vũ còn đang ở đây, anh không muốn giết người.
Trên đường tới đây, Sở Hạ Vũ đã kể sơ qua với anh những chuyện đã xảy ra những năm gần đây.
Sau khi anh nhập ngũ, nhà họ Lâm lập tức điều tra ra việc Sở Hạ Vũ từng âm thầm giúp đỡ anh, nên đã dùng sức mạnh của tập đoàn Hữu Triết đối phó với nhà họ Sở.
Nhà họ Sở chỉ là một gia tộc hạng hai, sao có thể đối địch được với nhà họ Lâm lớn mạnh như con quái vật khổng lồ như vậy.
Trong vòng một tháng, tất cả công ty dưới danh nghĩa của nhà họ Sở đều bị thu mua, tài sản của gia tộc chẳng còn lại bao nhiêu.
Một năm trước, ông nội cô vì quá mức căm phẫn mà qua đời.
Hôm nay cô suýt chút nữa thì bị làm nhục, Lâm Thiên Hàng hẹn cô đi ăn cơm, nói chỉ cần cô ăn xong bữa cơm này thì nhà họ Lâm sẽ buông tha cho nhà họ Sở.
Sở Hạ Vũ biết rõ lòng dạ hắn xấu xa nhưng đã không còn lựa chọn nào khác, cô quyết định thử vận may, kết quả lúc ăn cơm xong quay về, Lâm Thiên Hàng lại cưỡng ép cô.
Nếu không phải Lâm Hữu Triết quay về kịp thời thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Tới trước cửa biệt thự nhà họ Sở, Lâm Hữu Triết đang định gõ cửa lại bị Sở Hạ Vũ ngăn lại.
"Hữu Triết, bởi vì hành động mấy năm nay của nhà họ Lâm nên rất nhiều người nhà em đều đổ hết trách nhiệm lên người anh, lát nữa có lẽ bố mẹ em sẽ nói ra những lời rất khó nghe, anh cố nhẫn nhịn nhé”.
"Không sao, quả thật là do anh mới hại nhà họ Sở ra nông nỗi này”.
Lâm Hữu Triết nở nụ cười áy náy, nói: "Nhưng em yên tâm đi, bây giờ anh quay về rồi, anh chắc chắn sẽ khiến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời!"
"Nhà họ Sở cũng có thể trở thành gia tộc đứng đầu Hạ Quốc, thậm chí còn đứng trên đỉnh cao của thế giới!"
Nghe thấy vậy, Sở Hạ Vũ tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Ở đây không phải nhà họ Lâm, sao Lâm Hữu Triết còn phải nói những lời khoác lác không thực tế như vậy chứ?
Anh rời đi tám năm, lẽ nào chỉ học được chút bản lĩnh này thôi sao?
Nghĩ tới đây, sắc mặt của cô khẽ trầm xuống: "Hữu Triết, em mong trước mặt bố mẹ em, anh đừng nói những lời như vậy, nếu không họ nhất định sẽ cười nhạo anh”.
Lâm Hữu Triết vừa định giải thích thì Sở Hạ Vũ đã lấy chìa khóa mở cửa.
"Ôi trời, Hạ Vũ nhà chúng ta về đấy sao, mau vào đây, cậu Nghiêm đã đợi con lâu lắm rồi!"
Vừa nghe thấy tiếng mở cửa, một người phụ nữ trung niên đã bước ra nghênh đón.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Hữu Triết, vẻ mặt bà ta lập tức biến sắc.
Bình luận facebook