Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 307 "Câm miệng lại cho tôi!"
Khi nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông này, bọn họ không nhịn được mà kinh hãi hô lên!
"Đây không phải là cậu chủ nhà Nam Lăng Vương sao?”
"Thật vậy, trong tỉnh có câu: Diêm Vương bảo bạn chết ở canh ba, Nam Lăng sẽ bảo vệ bạn đến canh năm, ý nói Nam Lăng Vương còn đáng sợ hơn cả Diêm Vương, có thể nắm trong tay sự sống chết của người khác!"
"Ồ... Vậy hai người kia chắc không phải là người tỉnh này rồi, lại dám đắc tội với con trai của Nam Lăng Vương, bọn họ chết chắc rồi!"
Tiếng bàn tán xì xào vang lên.
Cậu chủ Nam Lăng nhếch miệng cười điên cuồng: "Mày nghe rõ rồi chứ, tao là con trai của Nam Lăng Vương, đắc tội với tao, mày còn không mau quỳ xuống cầu xin tao bỏ qua cho mày?"
"Bây giờ, quỳ xuống trước mặt tao dập đầu, sau đó ngoan ngoãn đưa người phụ nữ bên cạnh mày lên trên giường tao, tao có thể xem xét giữ lại cho mày một cái xác nguyên vẹn”.
Dứt lời, hắn ngẩng đầu lên, chờ đợi Lâm Hữu Triết quỳ lạy mình.
"Thằng kia, còn không mau cúi đầu quỳ xuống, không thì mày sẽ mất mạng đấy!"
"Đúng vậy, rừng còn xanh thì sợ gì không có củi đốt, tính mạng mới là quan trọng nhất!"
"Chỉ cần có tiền, không phải muốn bao nhiêu phụ nữ là có bấy nhiêu sao, mau giao người phụ nữ này cho cậu chủ Nam Lăng đi”.
Bỗng chốc, có rất nhiều người khuyên Lâm Hữu Triết quỳ gối nhận tội.
Còn có người bảo anh giao Sở Hạ Vũ ra, đừng vì thể diện mà để mất mạng.
"Câm miệng lại cho tôi!"
Lâm Hữu Triết tức giận hét lên, ánh mắt lạnh lùng quét qua mọi người.
Ngay lập tức, bầu không khí im lặng chết chóc bao trùm.
Anh nhìn cậu chủ Nam Lăng, giọng nói lạnh lùng chậm rãi vang lên: "Bây giờ, bảo Nam Lăng Vương tới đây xin lỗi, tôi có thể tha cho anh một con đường sống!"
Cậu chủ Nam Lăng đầu tiên là sửng sốt, sau đó bật cười lớn.
Phần đông quan khách cũng lộ ra vẻ mặt khinh thường, đứng một bên thờ ơ quan sát.
Tên nhóc này đúng là từ nơi khác đến thật, còn không biết điều đến mức độ này.
E là cậu ta không biết Nam Lăng Vương ở tỉnh này là người như thế nào.
Đó là một trong những người quyền lực nhất ở tầng lớp thượng lưu.
Đắc tội với Nam Lăng Vương thì chẳng khác gì đâm đầu vào chỗ chết!
"Thằng kia, mày là người đầu tiên dám bảo bố tao đến xin lỗi đấy, thật thú vị!"
Cậu chủ Nam Lăng nhếch miệng cười khẩy: "Đã như vậy thì tao sẽ chơi với mày tới cùng, mày cũng tới tham gia tiệc rượu đúng không?"
"Chờ đấy, mày sẽ sớm thấy được điều bất ngờ mà tao chuẩn bị cho mày!"
Vừa dứt lời, hắn quay người định rời đi.
"Đây không phải là cậu chủ nhà Nam Lăng Vương sao?”
"Thật vậy, trong tỉnh có câu: Diêm Vương bảo bạn chết ở canh ba, Nam Lăng sẽ bảo vệ bạn đến canh năm, ý nói Nam Lăng Vương còn đáng sợ hơn cả Diêm Vương, có thể nắm trong tay sự sống chết của người khác!"
"Ồ... Vậy hai người kia chắc không phải là người tỉnh này rồi, lại dám đắc tội với con trai của Nam Lăng Vương, bọn họ chết chắc rồi!"
Tiếng bàn tán xì xào vang lên.
Cậu chủ Nam Lăng nhếch miệng cười điên cuồng: "Mày nghe rõ rồi chứ, tao là con trai của Nam Lăng Vương, đắc tội với tao, mày còn không mau quỳ xuống cầu xin tao bỏ qua cho mày?"
"Bây giờ, quỳ xuống trước mặt tao dập đầu, sau đó ngoan ngoãn đưa người phụ nữ bên cạnh mày lên trên giường tao, tao có thể xem xét giữ lại cho mày một cái xác nguyên vẹn”.
Dứt lời, hắn ngẩng đầu lên, chờ đợi Lâm Hữu Triết quỳ lạy mình.
"Thằng kia, còn không mau cúi đầu quỳ xuống, không thì mày sẽ mất mạng đấy!"
"Đúng vậy, rừng còn xanh thì sợ gì không có củi đốt, tính mạng mới là quan trọng nhất!"
"Chỉ cần có tiền, không phải muốn bao nhiêu phụ nữ là có bấy nhiêu sao, mau giao người phụ nữ này cho cậu chủ Nam Lăng đi”.
Bỗng chốc, có rất nhiều người khuyên Lâm Hữu Triết quỳ gối nhận tội.
Còn có người bảo anh giao Sở Hạ Vũ ra, đừng vì thể diện mà để mất mạng.
"Câm miệng lại cho tôi!"
Lâm Hữu Triết tức giận hét lên, ánh mắt lạnh lùng quét qua mọi người.
Ngay lập tức, bầu không khí im lặng chết chóc bao trùm.
Anh nhìn cậu chủ Nam Lăng, giọng nói lạnh lùng chậm rãi vang lên: "Bây giờ, bảo Nam Lăng Vương tới đây xin lỗi, tôi có thể tha cho anh một con đường sống!"
Cậu chủ Nam Lăng đầu tiên là sửng sốt, sau đó bật cười lớn.
Phần đông quan khách cũng lộ ra vẻ mặt khinh thường, đứng một bên thờ ơ quan sát.
Tên nhóc này đúng là từ nơi khác đến thật, còn không biết điều đến mức độ này.
E là cậu ta không biết Nam Lăng Vương ở tỉnh này là người như thế nào.
Đó là một trong những người quyền lực nhất ở tầng lớp thượng lưu.
Đắc tội với Nam Lăng Vương thì chẳng khác gì đâm đầu vào chỗ chết!
"Thằng kia, mày là người đầu tiên dám bảo bố tao đến xin lỗi đấy, thật thú vị!"
Cậu chủ Nam Lăng nhếch miệng cười khẩy: "Đã như vậy thì tao sẽ chơi với mày tới cùng, mày cũng tới tham gia tiệc rượu đúng không?"
"Chờ đấy, mày sẽ sớm thấy được điều bất ngờ mà tao chuẩn bị cho mày!"
Vừa dứt lời, hắn quay người định rời đi.
Bình luận facebook