Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 328 “Cậu chủ Vương lại là ai thế?”
“Tiền Đức Hỷ, anh chỉ là bảo vệ của một nhà ga tàu cao tốc, không phải đều dựa vào mấy anh em đang làm việc ở Cục Chấp pháp sao, anh chắc chắn là anh có thể động vào tôi chứ?”
Gã đàn ông nhếch mép cười, trong ánh mắt đầy vẻ cao ngạo.
Động tác của Tiền Đức Hỷ chợt khựng lại, chớp mắt nói: “Cậu… cậu là cậu chủ Vương?”
“Hừ, xem ra mắt chó của anh vẫn chưa mù”.
Cậu chủ Vương lạnh lùng hừ một tiếng, kéo một chiếc ghế tới ngồi xuống trước cửa.
“Hôm nay ai dám bước ra khỏi căn phòng này, tôi sẽ đánh gãy chân người đó, không tin thì mấy người có thể thử”.
Nghe thấy lời này, Hải Uy và Trương Dương đồng loạt nở nụ cười đắc ý.
“Tiền Đức Hỷ, bản lĩnh của mày cũng khá đấy, lại còn dám đánh cả ông đây?”
“Mày đợi đó cho tao, hôm nay tao không giết chết cả đám rác rưởi chúng mày thì tao không mang họ Hải!”
Nói xong, hắn lại bắt đầu gọi điện thoại.
“Cậu chủ Vương lại là ai thế?”
Lâm Hữu Triết nhíu mày.
Anh và Sở Hạ Vũ còn đang đói bụng, muốn ăn bữa cơm cũng phiền phức muốn chết.
“Cậu Lâm”.
Tiền Đức Hỷ mếu máo, lo lắng nói: “Mặc dù nhà họ Vương chỉ là gia tộc hạng hai của tỉnh, thế nhưng cô của cậu chủ Vương lại là đại phu nhân nhà họ Lê”.
“Cậu đã nghe nói tới nhà họ Lê chưa, trong số những gia tộc hàng đầu ở tỉnh, thực lực có thể nói là nằm trong top mười, tôi không động vào nổi đâu!”
“Chẳng qua chỉ là một gia tộc hàng đầu, có gì mà phải lo lắng”.
Lâm Hữu Triết nghe xong thì cười nhạt nói.
Anh đang định tính sổ với nhà họ Nhạc và nhà họ Lê thì nhà họ Lê đã chủ động tìm tới trước rồi.
Đúng là đang lơ mơ ngủ lại có người đưa cho cái gối.
“A, thằng ranh, sợ tới mức ngu người luôn rồi à, lại còn nói ra được mấy lời như thế?”
Cậu chủ Vương cười lạnh lùng.
“Cậu chủ Vương, tên này vừa nhìn đã biết là đang giả bộ, nói không chừng đã sợ tới đái cả ra quần luôn rồi”.
Hải Uy đứng bên cạnh nói.
Mấy người vừa nghe thấy lời này thì lập tức phá lên cười ha ha.
“Một đám ếch ngồi đáy giếng, chưa từng trải sự đời, đương nhiên cảm thấy tao đang nói phét”.
Lâm Hữu Triết bình tĩnh nói.
Chinh chiến tám năm ròng ở biên giới phía Bắc, anh cũng đã tiếp xúc với không ít những gia tộc bên ngoài biên giới.
Đừng nói gia tộc hàng đầu, dù có là gia tộc lánh đời ở bên ngoài biên giới thì cũng từng bị gót sắt chiến mã của anh đạp bằng!
Gì mà giang hồ, võ đạo.
Ở trước mặt vũ lực tuyệt đối thì đều chỉ là bia đỡ đạn mà thôi.
Gã đàn ông nhếch mép cười, trong ánh mắt đầy vẻ cao ngạo.
Động tác của Tiền Đức Hỷ chợt khựng lại, chớp mắt nói: “Cậu… cậu là cậu chủ Vương?”
“Hừ, xem ra mắt chó của anh vẫn chưa mù”.
Cậu chủ Vương lạnh lùng hừ một tiếng, kéo một chiếc ghế tới ngồi xuống trước cửa.
“Hôm nay ai dám bước ra khỏi căn phòng này, tôi sẽ đánh gãy chân người đó, không tin thì mấy người có thể thử”.
Nghe thấy lời này, Hải Uy và Trương Dương đồng loạt nở nụ cười đắc ý.
“Tiền Đức Hỷ, bản lĩnh của mày cũng khá đấy, lại còn dám đánh cả ông đây?”
“Mày đợi đó cho tao, hôm nay tao không giết chết cả đám rác rưởi chúng mày thì tao không mang họ Hải!”
Nói xong, hắn lại bắt đầu gọi điện thoại.
“Cậu chủ Vương lại là ai thế?”
Lâm Hữu Triết nhíu mày.
Anh và Sở Hạ Vũ còn đang đói bụng, muốn ăn bữa cơm cũng phiền phức muốn chết.
“Cậu Lâm”.
Tiền Đức Hỷ mếu máo, lo lắng nói: “Mặc dù nhà họ Vương chỉ là gia tộc hạng hai của tỉnh, thế nhưng cô của cậu chủ Vương lại là đại phu nhân nhà họ Lê”.
“Cậu đã nghe nói tới nhà họ Lê chưa, trong số những gia tộc hàng đầu ở tỉnh, thực lực có thể nói là nằm trong top mười, tôi không động vào nổi đâu!”
“Chẳng qua chỉ là một gia tộc hàng đầu, có gì mà phải lo lắng”.
Lâm Hữu Triết nghe xong thì cười nhạt nói.
Anh đang định tính sổ với nhà họ Nhạc và nhà họ Lê thì nhà họ Lê đã chủ động tìm tới trước rồi.
Đúng là đang lơ mơ ngủ lại có người đưa cho cái gối.
“A, thằng ranh, sợ tới mức ngu người luôn rồi à, lại còn nói ra được mấy lời như thế?”
Cậu chủ Vương cười lạnh lùng.
“Cậu chủ Vương, tên này vừa nhìn đã biết là đang giả bộ, nói không chừng đã sợ tới đái cả ra quần luôn rồi”.
Hải Uy đứng bên cạnh nói.
Mấy người vừa nghe thấy lời này thì lập tức phá lên cười ha ha.
“Một đám ếch ngồi đáy giếng, chưa từng trải sự đời, đương nhiên cảm thấy tao đang nói phét”.
Lâm Hữu Triết bình tĩnh nói.
Chinh chiến tám năm ròng ở biên giới phía Bắc, anh cũng đã tiếp xúc với không ít những gia tộc bên ngoài biên giới.
Đừng nói gia tộc hàng đầu, dù có là gia tộc lánh đời ở bên ngoài biên giới thì cũng từng bị gót sắt chiến mã của anh đạp bằng!
Gì mà giang hồ, võ đạo.
Ở trước mặt vũ lực tuyệt đối thì đều chỉ là bia đỡ đạn mà thôi.
Bình luận facebook