• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Uy lực chiến thần - Lâm Hữu Triết (1 Viewer)

  • Chương 332 “Cậu chủ Vương, anh phải giúp em!”

Bây giờ cố đánh rồi gọi chi viện thì e rằng chi viện cũng không đến kịp.





Đám người Hải Uy và Trương Dương chợt cảm thấy căng thẳng.





Dương Chấn Hoàn sẽ không vứt bỏ bọn họ đâu nhỉ?





“Anh Dương, anh đừng sợ hắn, hắn đang giả vờ đấy!”






“Đúng vậy, anh Dương, anh không thể bỏ mặc chúng tôi được, tôi có quan hệ với đường chủ của Khoái Đao Các đấy!”





“Anh Dương cố lên, tên vô dụng này chỉ giỏi bốc phét thôi, anh mau xử hắn đi!”





Bọn họ vội vàng cổ vũ cho Lão Dương.





Nhưng Lão Dương không phải là kẻ ngốc, sau khi tự mình trải nghiệm, hắn biết rất rõ thực lực của Lâm Hữu Triết thế nào.





Hắn nắm chặt tay nói: “Anh bạn trẻ, liệu có thể nể mặt Khoái Đao Các bọn tao mà bỏ qua chuyện lần này không?”







“Ha ha, mày cũng xứng để tao nể mặt sao?”





Lâm Hữu Triết khinh thường chế nhạo: “Cho dù là các chủ của Khoái Đao Các đích thân đến đây thì cũng phải quỳ xuống trước mặt tao!”





“Hỗn láo, dám sỉ nhục các chủ của tao, tao liều mạng với mày!”





Dương Chấn Hoàn vô cùng tức giận, bước lên rút thanh dao ra, hai thanh dao trùng điệp, như sóng chiều cuồn cuộn, chém về phía Lâm Hữu Triết.





“Hữu Triết cẩn thận!”





Sở Hạ Vũ lo lắng hét lên.





Lâm Hữu Triết không nói gì, một chân đá chiếc ghế trước mặt.





Chiếc ghế đập vào người Dương Chấn Hoàn, vang lên tiếng vỡ nát.





Dương Chấn Hoàn hộc máu, bay ngược ra ngoài.





Lúc này, đám người Hải Uy vô cùng sợ hãi.





Lâm Hữu Triết lao về phía trước, đá vào chân Hải Uy.





Hải Uy lập tức quỳ xuống đất.





Trên điện thoại hắn đúng lúc kết thúc mười phút đếm ngược.





“Người... người anh em, xin hãy tha cho tôi, tôi biết lỗi rồi!”





Hải Uy sợ hãi hét lên.





Ngay cả cao thủ như Lão Dương cũng không phải là đối thủ của Lâm Hữu Triết thì hắn là cái thá gì chứ?





Trương Dương cũng run rẩy, sắc mặt trắng bệch, không nói nên lời.





Ánh mắt Trương Linh Phi vô cùng căm phẫn, nghiến chặt răng.





Cô ta sợ Lâm Hữu Triết sẽ đánh mình, nhưng lại không muốn xin lỗi.





Vào thời khắc mấu chốt, ánh mắt cô ta nhìn về phía cậu chủ Vương đang ngồi ở cửa.





“Cậu chủ Vương, anh phải giúp em!”





Trương Linh Phi hét gọi rồi lao thẳng vào lòng cậu chủ Vương.





“Chỉ cần anh giúp em dạy cho tên đó một bài học thì tối nay em sẽ là người phụ nữ của anh”.





“Trương Linh Phi, cô đang làm gì vậy?”





Hải Uy tức giận, quát lớn.





Trương Linh Phi trợn mắt, lạnh lùng nói: “Anh Hải, xem ra anh cũng chẳng ra gì. Tôi còn tưởng mình kiếm được chỗ dựa vững chắc, không ngờ lại là một tên vô dụng”.





“Chỉ có người đàn ông nhìn thấy núi Thái Sơn sập trước mặt cũng không sợ hãi như cậu chủ Vương mới là chân mệnh thiên tử của Trương Linh Phi này”.





“Còn loại như anh là cái thá gì chứ?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom