Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 347 “Chắc là Từ Hoa rồi”.
“Bỏ đi, hôm nay đến để ăn cơm, đừng làm to chuyện”.
Vào lúc không khí đang dần trở nên nặng nề, Lâm Hữu Triết bình thản lên tiếng.
Chu Đại Bôn hơi trầm mặc, sau đó mới nói: “Nghe thấy chưa, người anh em của tôi chẳng thèm so đo với mấy người nên lần này tôi bỏ qua cho!”
“Sau này, nếu như còn để tôi biết được mấy người làm khó người anh em của tôi thì đừng trách tôi không nể tình bạn học cũ, mấy người có bao nhiêu thì tính sổ bấy nhiêu, tôi sẽ bóp chết toàn bộ!”
Nói xong, Chu Đại Bôn cười ha ha khoác vai Lâm Hữu Triết tiến vào trong khách sạn.
“Hừ, ra vẻ cái nỗi gì, không phải chỉ là kiếm được chút tiền thôi sao?”
Thu Lộc đứng phía sau lẩm bẩm nói một câu.
Đổng Giai cũng hùa theo, nói với ánh mắt lạnh lùng: “Tên Lâm Hữu Triết này đúng là may mắn!”
“Trước đây cho rằng nhà họ Tiêu sẽ tính sổ với cậu ta, không ngờ nhà họ Tiêu lại chuyển đi, nghe nói là chuyển tới nơi khác để phát triển”.
“Lần này không dễ gì mới có thể dạy dỗ cho cậu ta một trận, thế mà tên Chu Đại Bôn lại từ đâu nhảy ra”.
“Không cần phải vội”.
Hồ Thượng Dân lạnh lùng nói: “Kịch hay tối nay vẫn còn chưa bắt đầu mà, một tên Chu Đại Bôn chẳng thể bảo vệ nổi Lâm Hữu Triết đâu!”
Đổng Giai và Khương Minh Vũ đồng loạt nở nụ cười lạnh lùng.
Nửa tiếng đồng hồ sau, những bạn học tới tham gia tiệc rượu lần lượt kéo đến đông đủ, tụ tập bên trong một phòng bao có tên là Lăng Tiêu Các.
Đây là một trong số những phòng bao sang trọng nhất của khách sạn quốc tế Bàng Đăng, nghe nói chi phí thấp nhất cũng lên tới một triệu tệ.
“Phòng bao này là ai bỏ tiền ra thuê vậy, đúng là giàu có”.
Lâm Hữu Triết quan sát không gian phòng bao một lượt rồi bình thản lên tiếng.
“Chắc là Từ Hoa rồi”.
Chu Đại Bôn nhíu mày, nhỏ giọng nói một câu.
Từ Hoa là cậu chủ nhà họ Từ ở Giang Thành.
Thời còn đi học vô cùng kín tiếng, thậm chí chẳng có mấy người biết được thân phận thật sự của hắn ta.
Mà hắn cũng là người theo đuổi Tần Mộng Dĩnh chân thành nhất.
Sau khi Tần Mộng Dĩnh bước chân vào giới giải trí, Từ Hoa đã chuyển tới trường đại học ở tỉnh.
Buổi họp lớp ngày hôm nay cũng là do hắn khởi xướng.
Mục đích là gì, trong lòng mọi người cũng đều rõ.
“Mọi người đã tới đủ cả rồi sao, lớp trưởng đếm số người chưa thế?”
Lúc này, bên ngoài cửa vang lên tiếng cười nói lanh lảnh.
Chỉ thấy một cặp nam nữ thanh niên bước từ bên ngoài vào, người đàn ông anh tuấn khôi ngô, người phụ nữ xinh đẹp như hoa.
Hai người đi tới đâu cũng cho người ta cảm giác của một đôi kim đồng ngọc nữ.
Họ chính là Từ Hoa và Tần Mộng Dĩnh.
Vào lúc không khí đang dần trở nên nặng nề, Lâm Hữu Triết bình thản lên tiếng.
Chu Đại Bôn hơi trầm mặc, sau đó mới nói: “Nghe thấy chưa, người anh em của tôi chẳng thèm so đo với mấy người nên lần này tôi bỏ qua cho!”
“Sau này, nếu như còn để tôi biết được mấy người làm khó người anh em của tôi thì đừng trách tôi không nể tình bạn học cũ, mấy người có bao nhiêu thì tính sổ bấy nhiêu, tôi sẽ bóp chết toàn bộ!”
Nói xong, Chu Đại Bôn cười ha ha khoác vai Lâm Hữu Triết tiến vào trong khách sạn.
“Hừ, ra vẻ cái nỗi gì, không phải chỉ là kiếm được chút tiền thôi sao?”
Thu Lộc đứng phía sau lẩm bẩm nói một câu.
Đổng Giai cũng hùa theo, nói với ánh mắt lạnh lùng: “Tên Lâm Hữu Triết này đúng là may mắn!”
“Trước đây cho rằng nhà họ Tiêu sẽ tính sổ với cậu ta, không ngờ nhà họ Tiêu lại chuyển đi, nghe nói là chuyển tới nơi khác để phát triển”.
“Lần này không dễ gì mới có thể dạy dỗ cho cậu ta một trận, thế mà tên Chu Đại Bôn lại từ đâu nhảy ra”.
“Không cần phải vội”.
Hồ Thượng Dân lạnh lùng nói: “Kịch hay tối nay vẫn còn chưa bắt đầu mà, một tên Chu Đại Bôn chẳng thể bảo vệ nổi Lâm Hữu Triết đâu!”
Đổng Giai và Khương Minh Vũ đồng loạt nở nụ cười lạnh lùng.
Nửa tiếng đồng hồ sau, những bạn học tới tham gia tiệc rượu lần lượt kéo đến đông đủ, tụ tập bên trong một phòng bao có tên là Lăng Tiêu Các.
Đây là một trong số những phòng bao sang trọng nhất của khách sạn quốc tế Bàng Đăng, nghe nói chi phí thấp nhất cũng lên tới một triệu tệ.
“Phòng bao này là ai bỏ tiền ra thuê vậy, đúng là giàu có”.
Lâm Hữu Triết quan sát không gian phòng bao một lượt rồi bình thản lên tiếng.
“Chắc là Từ Hoa rồi”.
Chu Đại Bôn nhíu mày, nhỏ giọng nói một câu.
Từ Hoa là cậu chủ nhà họ Từ ở Giang Thành.
Thời còn đi học vô cùng kín tiếng, thậm chí chẳng có mấy người biết được thân phận thật sự của hắn ta.
Mà hắn cũng là người theo đuổi Tần Mộng Dĩnh chân thành nhất.
Sau khi Tần Mộng Dĩnh bước chân vào giới giải trí, Từ Hoa đã chuyển tới trường đại học ở tỉnh.
Buổi họp lớp ngày hôm nay cũng là do hắn khởi xướng.
Mục đích là gì, trong lòng mọi người cũng đều rõ.
“Mọi người đã tới đủ cả rồi sao, lớp trưởng đếm số người chưa thế?”
Lúc này, bên ngoài cửa vang lên tiếng cười nói lanh lảnh.
Chỉ thấy một cặp nam nữ thanh niên bước từ bên ngoài vào, người đàn ông anh tuấn khôi ngô, người phụ nữ xinh đẹp như hoa.
Hai người đi tới đâu cũng cho người ta cảm giác của một đôi kim đồng ngọc nữ.
Họ chính là Từ Hoa và Tần Mộng Dĩnh.
Bình luận facebook