Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 380 “Ai nói buổi biểu diễn không tổ chức?”
*Chương có nội dung hình ảnh
Bên trong khách sạn, Lâm Hữu Triết thảnh thơi ngồi xem ti vi.
Tần Mộng Dĩnh lo lắng, khóc nức nở.
“Này, sao cậu không có động tĩnh gì thế?”
Cô ta nói với Lâm Hữu Triết.
“Động tĩnh gì cơ?”
Lâm Hữu Triết hỏi ngược lại: “Cậu chỉ cần xuất hiện đúng lúc ở buổi biểu diễn, biểu diễn thật hoàn hảo là được, đây không phải là cú vả vào mặt tốt nhất ư?”
“Nhưng Giang Triều nói sẽ hủy bỏ buổi biểu diễn đấy”.
“Anh ta rất có địa vị trong giới giải trí, nếu anh ta muốn hủy bỏ buổi biểu diễn thì mình sợ là công ty giải trí Giang Thành cũng không chịu được áp lực đâu”.
“Thế à?”
Lâm Hữu Triết cười khẩy: “Vậy mình càng muốn xem thử anh ta có thể gây áp lực gì cho mình!”
“Hả, gây áp lực cho cậu, là sao?”
Tần Mộng Dĩnh ngạc nhiên, Lâm Hữu Triết đứng phắt dậy: “Thay quần áo đi, chúng ta đến hội trường buổi biểu diễn”.
“Ồ!”
Tần Mộng Dĩnh ngoan ngoãn đáp lời, đang định cởi quần áo thì gương mặt chợt đỏ ửng.
“Mình phải thay quần áo, cậu không ra ngoài à?”
“Phụ nữ đúng là phiền phức!”
Lâm Hữu Triết lẩm bẩm rồi ra khỏi phòng.
Nửa giờ sau, hai người đi đến trung tâm thương mại thành phố.
Rất nhiều phóng viên đã tụ tập sẵn ở đây, ai cũng muốn mình là người đầu tiên phỏng vấn được tư liệu.
Lâm Hữu Triết lái một chiếc Volkswagen Golf khiêm tốn, thuận lợi đi vào.
“Thôi xong, nhất định là Giang Triều đã đút lót cho truyền thông, lát nữa phỏng vấn sẽ bị bắt bẻ”.
Tần Mộng Dĩnh sầu não.
Chị Trương đã rời khỏi Giang Thành, quay về trụ sở chính báo cáo.
Bởi vì kết quả của cô ta đã được định sẵn, không ai cứu vãn được nữa.
Đi đến hậu trường của buổi biểu diễn, Lâm Hữu Triết thấy nhân viên công tác đang bận rộn tháo dỡ đạo cụ.
“Mọi người đang làm gì thế?”
Lâm Hữu Triết tiến lên hỏi.
“Còn phải hỏi à?”
Nhân viên công tác liếc xéo anh, hung hăng nói: “Không nhìn thấy sao? Chúng tôi đang tháo dỡ sân khấu, dù sao thì buổi biểu diễn cũng không tổ chức được”.
“Ai nói buổi biểu diễn không tổ chức?”
Lâm Hữu Triết nhướng mày.
Bên trong khách sạn, Lâm Hữu Triết thảnh thơi ngồi xem ti vi.
Tần Mộng Dĩnh lo lắng, khóc nức nở.
“Này, sao cậu không có động tĩnh gì thế?”
Cô ta nói với Lâm Hữu Triết.
“Động tĩnh gì cơ?”
Lâm Hữu Triết hỏi ngược lại: “Cậu chỉ cần xuất hiện đúng lúc ở buổi biểu diễn, biểu diễn thật hoàn hảo là được, đây không phải là cú vả vào mặt tốt nhất ư?”
“Nhưng Giang Triều nói sẽ hủy bỏ buổi biểu diễn đấy”.
“Anh ta rất có địa vị trong giới giải trí, nếu anh ta muốn hủy bỏ buổi biểu diễn thì mình sợ là công ty giải trí Giang Thành cũng không chịu được áp lực đâu”.
“Thế à?”
Lâm Hữu Triết cười khẩy: “Vậy mình càng muốn xem thử anh ta có thể gây áp lực gì cho mình!”
“Hả, gây áp lực cho cậu, là sao?”
Tần Mộng Dĩnh ngạc nhiên, Lâm Hữu Triết đứng phắt dậy: “Thay quần áo đi, chúng ta đến hội trường buổi biểu diễn”.
“Ồ!”
Tần Mộng Dĩnh ngoan ngoãn đáp lời, đang định cởi quần áo thì gương mặt chợt đỏ ửng.
“Mình phải thay quần áo, cậu không ra ngoài à?”
“Phụ nữ đúng là phiền phức!”
Lâm Hữu Triết lẩm bẩm rồi ra khỏi phòng.
Nửa giờ sau, hai người đi đến trung tâm thương mại thành phố.
Rất nhiều phóng viên đã tụ tập sẵn ở đây, ai cũng muốn mình là người đầu tiên phỏng vấn được tư liệu.
Lâm Hữu Triết lái một chiếc Volkswagen Golf khiêm tốn, thuận lợi đi vào.
“Thôi xong, nhất định là Giang Triều đã đút lót cho truyền thông, lát nữa phỏng vấn sẽ bị bắt bẻ”.
Tần Mộng Dĩnh sầu não.
Chị Trương đã rời khỏi Giang Thành, quay về trụ sở chính báo cáo.
Bởi vì kết quả của cô ta đã được định sẵn, không ai cứu vãn được nữa.
Đi đến hậu trường của buổi biểu diễn, Lâm Hữu Triết thấy nhân viên công tác đang bận rộn tháo dỡ đạo cụ.
“Mọi người đang làm gì thế?”
Lâm Hữu Triết tiến lên hỏi.
“Còn phải hỏi à?”
Nhân viên công tác liếc xéo anh, hung hăng nói: “Không nhìn thấy sao? Chúng tôi đang tháo dỡ sân khấu, dù sao thì buổi biểu diễn cũng không tổ chức được”.
“Ai nói buổi biểu diễn không tổ chức?”
Lâm Hữu Triết nhướng mày.
Bình luận facebook