Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 387 “Tôi… tôi vẫn chưa tắm xong”.
Có thể gia nhập tập đoàn Diệt Lâm là bởi vì dựa vào Kỷ Hồng – một trong số những cổ đông của tập đoàn Diệt Lâm.
Tên Kỷ Phong này hình như là cháu trai của Kỷ Hồng.
“Mau cút đi, chuyện này tao sẽ tính sổ với mày sau!”
Trong lòng đã hiểu rõ, Long Diệu đá Lý Hổ ra, vội vàng đi tìm Lâm Hữu Triết.
Trong phòng làm việc.
Kỷ Phong đang gõ mạnh vào cửa buồng tắm.
“Ngôi sao lớn, sao mà vẫn chưa chịu ra ngoài thế?”
“Tôi… tôi vẫn chưa tắm xong”.
Gương mặt nhỏ nhắn của Tần Mộng Dĩnh tái mét, vội vàng chặn cửa.
Vốn dĩ cô ta không hề tắm rửa, thậm chí còn chưa cởi quần áo.
Bởi vì cô ta chỉ muốn kéo dài thời gian để tìm kiếm cách thoát thân.
Thế nhưng buồng tắm này được xây bên trong phòng nghỉ, ngay cả một cái cửa sổ cũng chẳng có.
Cô ta căn bản chẳng còn đường nào trốn chạy.
“Hừ, tôi biết cô đang nghĩ cái gì, tôi khuyên cô tốt nhất nên từ bỏ ý định đấy đi”.
Kỷ Phong cười lạnh lùng nói: “Không muốn bạn của cô chết không toàn thây thì mau mở cửa ra cho tôi!”
Vừa nghe thấy lời này, trên mặt Tần Mộng Dĩnh nhất thời ngập tràn vẻ khó xử.
Vì giúp cô ta nên Lâm Hữu Triết mới động tới Kỷ Phong.
Nếu như bỏ mặc Lâm Hữu Triết thì cũng quá vô tình!
Dù gì sự nghiệp làm ngôi sao của cô ta cũng đã tiêu tan, đắc tội với Giang Triều, công ty nhất định sẽ lựa chọn từ bỏ cô ta.
Nếu đã như vậy, chi bằng cứ bất chấp đi ra cứu Lâm Hữu Triết một lần!
Nghĩ như vậy, Tần Mộng Dĩnh quay người mở cửa.
Kỷ Phong đứng bên ngoài, nhếch mép cười khẩy.
Hắn giơ tay ra, ôm lấy Tần Mộng Dĩnh rồi ném lên trên giường.
“A!”
Tần Mộng Dĩnh khiếp sợ kêu lên, tay chân khua loạn xạ.
Thế nhưng chút phản kháng này chẳng có tí tác dụng nào trước mặt Kỷ Phong.
Hắn cởi bỏ quần áo, đang chuẩn bị đè lên trên người cô ta.
Bốp!
Cửa phòng làm việc lại bị đạp mở thêm lần nữa.
Cánh cửa bay ra, đập trúng lên người hắn.
“Á!”
Kỷ Phong rú lên một tiếng, máu chảy khắp đầu.
Hắn phẫn nộ trừng mắt nhìn ra cửa, phát hiện là Lâm Hữu Triết đứng ở đó, lập tức nổi điên lên!
“Lâm Hữu Triết, mẹ kiếp, mày muốn chết à?”
Nói xong, hắn cầm lấy một tấm gỗ vỡ, hung hăng tiến lên trước.
Tên Kỷ Phong này hình như là cháu trai của Kỷ Hồng.
“Mau cút đi, chuyện này tao sẽ tính sổ với mày sau!”
Trong lòng đã hiểu rõ, Long Diệu đá Lý Hổ ra, vội vàng đi tìm Lâm Hữu Triết.
Trong phòng làm việc.
Kỷ Phong đang gõ mạnh vào cửa buồng tắm.
“Ngôi sao lớn, sao mà vẫn chưa chịu ra ngoài thế?”
“Tôi… tôi vẫn chưa tắm xong”.
Gương mặt nhỏ nhắn của Tần Mộng Dĩnh tái mét, vội vàng chặn cửa.
Vốn dĩ cô ta không hề tắm rửa, thậm chí còn chưa cởi quần áo.
Bởi vì cô ta chỉ muốn kéo dài thời gian để tìm kiếm cách thoát thân.
Thế nhưng buồng tắm này được xây bên trong phòng nghỉ, ngay cả một cái cửa sổ cũng chẳng có.
Cô ta căn bản chẳng còn đường nào trốn chạy.
“Hừ, tôi biết cô đang nghĩ cái gì, tôi khuyên cô tốt nhất nên từ bỏ ý định đấy đi”.
Kỷ Phong cười lạnh lùng nói: “Không muốn bạn của cô chết không toàn thây thì mau mở cửa ra cho tôi!”
Vừa nghe thấy lời này, trên mặt Tần Mộng Dĩnh nhất thời ngập tràn vẻ khó xử.
Vì giúp cô ta nên Lâm Hữu Triết mới động tới Kỷ Phong.
Nếu như bỏ mặc Lâm Hữu Triết thì cũng quá vô tình!
Dù gì sự nghiệp làm ngôi sao của cô ta cũng đã tiêu tan, đắc tội với Giang Triều, công ty nhất định sẽ lựa chọn từ bỏ cô ta.
Nếu đã như vậy, chi bằng cứ bất chấp đi ra cứu Lâm Hữu Triết một lần!
Nghĩ như vậy, Tần Mộng Dĩnh quay người mở cửa.
Kỷ Phong đứng bên ngoài, nhếch mép cười khẩy.
Hắn giơ tay ra, ôm lấy Tần Mộng Dĩnh rồi ném lên trên giường.
“A!”
Tần Mộng Dĩnh khiếp sợ kêu lên, tay chân khua loạn xạ.
Thế nhưng chút phản kháng này chẳng có tí tác dụng nào trước mặt Kỷ Phong.
Hắn cởi bỏ quần áo, đang chuẩn bị đè lên trên người cô ta.
Bốp!
Cửa phòng làm việc lại bị đạp mở thêm lần nữa.
Cánh cửa bay ra, đập trúng lên người hắn.
“Á!”
Kỷ Phong rú lên một tiếng, máu chảy khắp đầu.
Hắn phẫn nộ trừng mắt nhìn ra cửa, phát hiện là Lâm Hữu Triết đứng ở đó, lập tức nổi điên lên!
“Lâm Hữu Triết, mẹ kiếp, mày muốn chết à?”
Nói xong, hắn cầm lấy một tấm gỗ vỡ, hung hăng tiến lên trước.
Bình luận facebook