Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38 - Lâm Hữu Triết, mày thật có bản lĩnh
Bởi vì chiến công của bọn họ đều liều mạng ở tiền tuyến, dùng máu thịt đổi lấy, không phải là thứ mà những người đảm nhiệm công tác xử lý công việc hậu cần có thể so sánh được.
“Ông Liễu, có thế phối hợp không?”
Tào Quần đi đến trước mặt Liễu Trọng Sơn, cười nói.
Sắc mặt Liễu Trọng Sơn trắng bệnh, há miệng nhưng không nói được lời nào.
Đương nhiên cụ ấy không muốn bị nhà họ Lâm giẫm đạp, nhưng thiếu tá đã nói như vậy, cụ ấy không thể không nghe.
Đúng vào lúc ông cụ Liễu không biết nên làm thế nào, đang định nhượng bộ.
Một giọng nói điềm tĩnh vang lên: “Không cần ông cụ Liễu nhượng bộ đâu, tôi tự ra mặt”. Đám khách mời đồng loạt nhìn về phía phát ra âm thanh.
Lúc nhìn thấy người vừa lên tiếng chỉ là một cậu thanh niên, tất cả mọi người đều sững sờ.
“Hình như cậu ta là… Lâm Hữu Triết, tám năm trước bị nhà họ Lâm đuổi ra khỏi gia tộc, cậu ta lại dám trở về Giang Thành sao?”
Thời gian tám năm không dài, vẫn còn vài vị khách có ấn tượng về những gì xảy ra năm
Vừa nhắc, lại có càng nhiều người nhớ đến chuyện này hơn.
Thật không ngờ, đám người nhà họ Lâm lại cử người đi tìm thằng con rơi năm đó bị tước đoạt thân phận.
“Lâm Hữu Triết, mày thật có bản lĩnh, vậy mà lại không nhân cơ hội này chạy trốn!”
Lâm Thiên Kiếm tiến lên một bước, ngang ngược chất vấn.
Lâm Hữu Triết không thèm để ý đến hắn, mà liếc nhìn Lâm
đứng trong đám người: “Ba điều kiện tôi nói ở nhà họ Lâm ba hôm trước, các người đã làm được chưa?”
“Hỗn láo!”
Lâm Kiến Hải tức giận: “Giỏi lắm thằng súc sinh, hôm đó mày khoác lác ở nhà họ Lâm không biết ngượng mồm, bọn tao thả mày đi đã là nếtình lắm rồi!”
“Cứ tưởng hôm nay mày sẽ ngoan ngoãn nhận lỗi, cầu xin bọn tao tha thứ, thật không ngờ mày không những không hối cải, mà còn bảo cấp dưới đánh bác cả bị thương, mày không sợ trời
đánh sao?”
Đùng!
Lâm Kiến Hải vừa nói xong, ngoài khách sạn vang lên âm thanh lớn, hình như có sét đánh thật!
Đám người nhà họ Lâm vô cùng đắc ý, ngay cả ông trời cũng đứng về phía bọn họ, để xem lần này Lâm Hữu Triết còn có thể làm ra trò trống gì.
Lúc này bên ngoài khách sạn Đông Hoa có vô số binh lính được trang bị vũ khí dày đặc đang nhanh chóng tập hợp.
Trên đường còn có hàng chục chiếc xe tăng bọc thép đang từ từ tiến lên, bao quanh khách sạn Đông Hoa, họng súng lạnh băng quay đầu chĩa về phía khách sạn.
Chỉ cần có mệnh lệnh thì tòa khách sạn gần một trăm tầng này sẽ biến thành tro bụi trong chốc lát.
Tiếng nổ vang vừa nãy chẳng qua chỉ là động tác tập hợp của đám binh lính mà thôi.
Trong khách sạn, Lâm Hữu Triết cười khẩy, bình tĩnh nói: “Xem ra các người không định thực hiện ba điều kiện đó. Vậy thì chúng ta sẽ giải quyết từng chuyện một”.
“Ông Liễu, có thế phối hợp không?”
Tào Quần đi đến trước mặt Liễu Trọng Sơn, cười nói.
Sắc mặt Liễu Trọng Sơn trắng bệnh, há miệng nhưng không nói được lời nào.
Đương nhiên cụ ấy không muốn bị nhà họ Lâm giẫm đạp, nhưng thiếu tá đã nói như vậy, cụ ấy không thể không nghe.
Đúng vào lúc ông cụ Liễu không biết nên làm thế nào, đang định nhượng bộ.
Một giọng nói điềm tĩnh vang lên: “Không cần ông cụ Liễu nhượng bộ đâu, tôi tự ra mặt”. Đám khách mời đồng loạt nhìn về phía phát ra âm thanh.
Lúc nhìn thấy người vừa lên tiếng chỉ là một cậu thanh niên, tất cả mọi người đều sững sờ.
“Hình như cậu ta là… Lâm Hữu Triết, tám năm trước bị nhà họ Lâm đuổi ra khỏi gia tộc, cậu ta lại dám trở về Giang Thành sao?”
Thời gian tám năm không dài, vẫn còn vài vị khách có ấn tượng về những gì xảy ra năm
Vừa nhắc, lại có càng nhiều người nhớ đến chuyện này hơn.
Thật không ngờ, đám người nhà họ Lâm lại cử người đi tìm thằng con rơi năm đó bị tước đoạt thân phận.
“Lâm Hữu Triết, mày thật có bản lĩnh, vậy mà lại không nhân cơ hội này chạy trốn!”
Lâm Thiên Kiếm tiến lên một bước, ngang ngược chất vấn.
Lâm Hữu Triết không thèm để ý đến hắn, mà liếc nhìn Lâm
đứng trong đám người: “Ba điều kiện tôi nói ở nhà họ Lâm ba hôm trước, các người đã làm được chưa?”
“Hỗn láo!”
Lâm Kiến Hải tức giận: “Giỏi lắm thằng súc sinh, hôm đó mày khoác lác ở nhà họ Lâm không biết ngượng mồm, bọn tao thả mày đi đã là nếtình lắm rồi!”
“Cứ tưởng hôm nay mày sẽ ngoan ngoãn nhận lỗi, cầu xin bọn tao tha thứ, thật không ngờ mày không những không hối cải, mà còn bảo cấp dưới đánh bác cả bị thương, mày không sợ trời
đánh sao?”
Đùng!
Lâm Kiến Hải vừa nói xong, ngoài khách sạn vang lên âm thanh lớn, hình như có sét đánh thật!
Đám người nhà họ Lâm vô cùng đắc ý, ngay cả ông trời cũng đứng về phía bọn họ, để xem lần này Lâm Hữu Triết còn có thể làm ra trò trống gì.
Lúc này bên ngoài khách sạn Đông Hoa có vô số binh lính được trang bị vũ khí dày đặc đang nhanh chóng tập hợp.
Trên đường còn có hàng chục chiếc xe tăng bọc thép đang từ từ tiến lên, bao quanh khách sạn Đông Hoa, họng súng lạnh băng quay đầu chĩa về phía khách sạn.
Chỉ cần có mệnh lệnh thì tòa khách sạn gần một trăm tầng này sẽ biến thành tro bụi trong chốc lát.
Tiếng nổ vang vừa nãy chẳng qua chỉ là động tác tập hợp của đám binh lính mà thôi.
Trong khách sạn, Lâm Hữu Triết cười khẩy, bình tĩnh nói: “Xem ra các người không định thực hiện ba điều kiện đó. Vậy thì chúng ta sẽ giải quyết từng chuyện một”.
Bình luận facebook