Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82 “Đừng có gọi tao”.
Vừa nãy A Xán lại ăn nói thô lỗ với nhân vật lớn như vậy, hắn hối hận sắp phát khóc tới nơi.
Lâm Hữu Triết lấy điện thoại ra, gọi điện cho Long Diệu.
“Long Diệu, mua lại tòa nhà Long Mậu đi, sau đó bảo ông chủ của Bầu Trời Sao Băng sa thải tên quản lý sảnh lớn”.
“Ngoài ra, nhà hàng phải được dọn sạch vào tối ngày kia, tôi và chị dâu cậu cần dùng”.
Lâm Hữu Triết nói xong liền cúp máy, quay người rời đi.
Liễu Thiên Nghệ vội vàng theo sau.
“Anh Lâm, xin anh hãy bỏ qua cho tôi, là tôi có mắt như mù, là tôi không biết tốt xấu, anh đừng so đo với tôi!”
A Xán quỳ gối sau lưng Lâm Hữu Triết, cầu xin anh tha thứ.
Nhưng Lâm Hữu Triết không hề để ý đến hắn, dứt khoát bước vào thang máy.
A Xán quay sang cầu cứu Liễu Thiên Nghệ, Liễu Thiên Nghệ cũng không thèm để ý.
Cô ta và Lâm Hữu Triết không phải là người yêu thật sự, nên cô ta không đủ tư cách để nói về chuyện này.
“Hữu Triết, thật xin lỗi, có vẻ như mình không giúp được gì cho cậu”.
Đứng trước tòa nhà Long Mậu, Liễu Thiên Nghệ nói với giọng đầy áy náy.
Lâm Hữu Triết không nói gì, bởi vì Liễu Thiên Nghệ thật sự đã gây thêm rắc rối cho anh, quả nhiên phụ nữ chính là phiền phức.
Nhưng dù sao hai người cũng là bạn học ba năm, Liễu Thiên Nghệ cũng không cố ý làm loạn nên Lâm Hữu Triết đương nhiên không thật sự nổi giận.
Anh nhìn cô ta, nói: “Lớp trưởng, nếu cậu tìm giúp mình một người đánh đàn giỏi thì mình sẽ không tính những chuyện rắc rối cậu đã gây ra nữa”.
“Thật sao?”
Liễu Thiên Nghệ vui mừng, lập tức chỉ vào người mình: “Mình đánh đàn rất giỏi, mình biết gần hết các bài hát, còn giành được rất nhiều giải thưởng, nếu không tin cậu có thể đến nhà mình xem thử”.
Nói đến đây, Liễu Thiên Nghệ khựng lại.
Làm gì có ai trực tiếp mời người khác giới đến nhà chứ, Liễu Thiên Nghệ đúng là hồ đồ, nhất là khi người khác giới này đã có gia đình.
Ngộ nhỡ Lâm Hữu Triết suy nghĩ lung tung thì cô ta nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.
Lúc cô ta đang định giải thích thì một điệu cười giễu cợt phía sau vang lên.
“Thằng Lâm Hữu Triết này, mày dám lén gặp phụ nữ khác ở đây à?”
Lâm Hữu Triết nhướng mày, nghiêng đầu nhìn, thì ra là Tần Hương Lan.
Lúc này, bà ta đang đi dạo phố cùng hội chị em, tay đang xách túi lớn túi nhỏ.
“Cô…”
Lâm Hữu Triết tiến đến chào hỏi.
“Đừng có gọi tao”.
Tần Hương Lan tức giận ngắt lời: “Tao phải chụp lại cảnh mày đi chơi với người phụ nữ khác gửi cho con gái tao mới được, để cho nó sáng mắt ra”.
Lâm Hữu Triết lấy điện thoại ra, gọi điện cho Long Diệu.
“Long Diệu, mua lại tòa nhà Long Mậu đi, sau đó bảo ông chủ của Bầu Trời Sao Băng sa thải tên quản lý sảnh lớn”.
“Ngoài ra, nhà hàng phải được dọn sạch vào tối ngày kia, tôi và chị dâu cậu cần dùng”.
Lâm Hữu Triết nói xong liền cúp máy, quay người rời đi.
Liễu Thiên Nghệ vội vàng theo sau.
“Anh Lâm, xin anh hãy bỏ qua cho tôi, là tôi có mắt như mù, là tôi không biết tốt xấu, anh đừng so đo với tôi!”
A Xán quỳ gối sau lưng Lâm Hữu Triết, cầu xin anh tha thứ.
Nhưng Lâm Hữu Triết không hề để ý đến hắn, dứt khoát bước vào thang máy.
A Xán quay sang cầu cứu Liễu Thiên Nghệ, Liễu Thiên Nghệ cũng không thèm để ý.
Cô ta và Lâm Hữu Triết không phải là người yêu thật sự, nên cô ta không đủ tư cách để nói về chuyện này.
“Hữu Triết, thật xin lỗi, có vẻ như mình không giúp được gì cho cậu”.
Đứng trước tòa nhà Long Mậu, Liễu Thiên Nghệ nói với giọng đầy áy náy.
Lâm Hữu Triết không nói gì, bởi vì Liễu Thiên Nghệ thật sự đã gây thêm rắc rối cho anh, quả nhiên phụ nữ chính là phiền phức.
Nhưng dù sao hai người cũng là bạn học ba năm, Liễu Thiên Nghệ cũng không cố ý làm loạn nên Lâm Hữu Triết đương nhiên không thật sự nổi giận.
Anh nhìn cô ta, nói: “Lớp trưởng, nếu cậu tìm giúp mình một người đánh đàn giỏi thì mình sẽ không tính những chuyện rắc rối cậu đã gây ra nữa”.
“Thật sao?”
Liễu Thiên Nghệ vui mừng, lập tức chỉ vào người mình: “Mình đánh đàn rất giỏi, mình biết gần hết các bài hát, còn giành được rất nhiều giải thưởng, nếu không tin cậu có thể đến nhà mình xem thử”.
Nói đến đây, Liễu Thiên Nghệ khựng lại.
Làm gì có ai trực tiếp mời người khác giới đến nhà chứ, Liễu Thiên Nghệ đúng là hồ đồ, nhất là khi người khác giới này đã có gia đình.
Ngộ nhỡ Lâm Hữu Triết suy nghĩ lung tung thì cô ta nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.
Lúc cô ta đang định giải thích thì một điệu cười giễu cợt phía sau vang lên.
“Thằng Lâm Hữu Triết này, mày dám lén gặp phụ nữ khác ở đây à?”
Lâm Hữu Triết nhướng mày, nghiêng đầu nhìn, thì ra là Tần Hương Lan.
Lúc này, bà ta đang đi dạo phố cùng hội chị em, tay đang xách túi lớn túi nhỏ.
“Cô…”
Lâm Hữu Triết tiến đến chào hỏi.
“Đừng có gọi tao”.
Tần Hương Lan tức giận ngắt lời: “Tao phải chụp lại cảnh mày đi chơi với người phụ nữ khác gửi cho con gái tao mới được, để cho nó sáng mắt ra”.
Bình luận facebook