• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot VA PHẢI TÌNH YÊU TRỜI ĐỊNH (2 Viewers)

  • Chương 19-20

Chương 19: Sự Bá Đạo Của Anh


Thẩm Gia Dũng bên cạnh lại càng oán giận, nếu vừa rồi Ninh Duệ Thần đến chậm thêm chút nữa, người đàn ông kia sao có thể có cơ hội thân cận với Tô Duyệt được.


Mặc dù anh ta không có bất kì hành động gì, nhưng Tô Thiến Tuyết cảm nhận được rõ ràng sự đau lòng trong mắt Thẩm Gia Dũng, và cả sự ghen tỵ đối với người đàn ông kia nữa.


Ánh mắt mãnh liệt ấy, chỉ hận không thể dùng hết hơi ấm của mình bao trọn lấy người con gái kia, hận không thể lập tức đẩy Ninh Duệ Thần ra rồi đưa cô rời đi.


Trên mặt Tô Thiến Tuyết vẫn tươi cười, nhưng trong lòng lại ghen tỵ sắp phát điên lên rồi. Hôm nay cô mới chính là tiểu thư danh giá, cao quý nhất ở đây, tất cả mọi người đều phải xoay quanh cô, cẩn thận che chở cho cô, quan tâm đến cô để mong nhận được sự ưu ái của cô.


Còn Tô Duyệt, rõ ràng cô ta đã biến thành chim sẻ, vì cớ gì lại vẫn được nhiều đàn ông vây quanh như vậy?


Cô từng là thiên kim nhà thị trưởng, thanh nhã mà lạnh nhạt, nhưng lại vô cùng toàn tâm toàn ý với Thẩm Gia Dũng. Cho nên Tô Thiến Tuyết mới cho rằng điểm yếu duy nhất của Tô Duyệt chính là Thẩm Gia Dũng, nhưng Thẩm Gia Dũng lại không nhận ra được điều đó, luôn cho rằng Tô Duyệt đối với anh chưa đủ sâu đậm.


Tô Duyệt là người rất mạnh mẽ, đối với người đàn ông mình yêu, phần lớn đều là yêu trong lặng lẽ và hy sinh mọi thứ cho người mình yêu. Nhưng cô vĩnh viễn không thể hiểu được, trong tình yêu có đôi khi cũng phải tỏ ra mềm yếu đi một tí, nói những lời yêu thương nũng nịu bên tai người đàn ông ấy, những điều đó còn hơn cả những hy sinh thầm lặng của cô.


Cho nên, cách Tô Duyệt yêu Thẩm Gia Dũng, cùng với thế lực đã suy bại từ gia đình cô, vốn không đủ sức mạnh để khiến Thẩm Gia Dũng không chống với những cám dỗ trần trụi kia.


“Anh Ninh, tôi không muốn anh vì giúp tôi mà khó xử.” Tô Duyệt nhỏ giọng giải thích, hôm nay tất cả mọi người ở đây đều chĩa mũi dùi vào cô. Cô biết, làm con gái nhà họ Tô, những chuyện này cô đều phải đối mặt. Cho dù là bất kì người nào nói sao về cha mẹ cô, cô cũng không được hèn yếu mà lùi bước, cô phải dũng cảm ngẩng cao đầu đối đầu với những người ấy, để họ biết, tôn nghiêm của nhà họ Tô của cô không dễ dàng bị chà đạp như vậy.


Tô Duyệt đứng thẳng sống lưng, giống như một đóa hoa mai nở rộ trước gió, quật cường đứng đó, nghênh đón những lời châm chọc cùng ánh mắt khiêu khích của Triệu Nhã Cầm và Tô Thiến Tuyết.


Cho dù là hiện tại cô đang rất muốn chạy trốn.


Cho dù trong lòng cô, giờ phút này, cũng hy vọng có người đi tới bảo vệ mình.


Ánh mắt lạnh nhạt nhìn Thẩm Gia Dũng, nhìn người đàn ông cô đã từng yêu, lại thấy anh ta đang tay trong tay với người con gái khác, ánh mắt anh ta cũng chỉ dừng ở chỗ cô vài giây ngắn ngủi rồi nhanh chóng rời đi.


Khoảng khắc cô nhìn về phía mình, hô hấp của Thẩm Gia Dũng như đột nhiên ngừng lại, những hình ảnh trong ba năm bên nhau đột nhiên ùa về trong tâm trí anh. Cô làm cơm hộp tình yêu cho anh, cô đứng phía sau anh cười khúc khích, một mình cô đứng dưới trời chiều ngắm trời cao xanh cùng với ánh mắt chứa đựng ưu thương… Anh cũng đã từng nhìn đến si mê.


Anh và cô bên nhau ba năm, Thẩm Gia Dũng lại có cảm giác mình không hiểu rõ cô, cho dù là đứng ngay cạnh nhau, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới, nhưng anh luôn có cảm giác giữa hai người có khoảng cách.


Ví dụ như lần trước anh níu kéo, cũng như lần này anh thể hiện tâm ý của mình trước cô, còn hèn mọn cầu xin cô hiểu thông cảm và tha thứ, vậy mà Tô Duyệt vẫn cứ thế tuyệt tình rời đi, một chút dư âm cũng không để lại cho anh.


Cho nên, có đôi khi Thẩm Gia Dũng nghĩ rằng, bản thân mình bị Tô Thiến Tuyết hấp dẫn không cưỡng lại được, phần lớn nguyên nhân là do Tô Duyệt.


Nếu như cô tỏ ra quan tâm tới anh hơn, nếu như cô có thể trở nên yếu đuối một chút, cho anh biết cô rất cần anh, không thể rời xa anh, anh nhất định sẽ đủ sức chống lại được những cám dỗ này.


Mà Triệu Nhã Cầm, vì thấy đột nhiên có người đàn ông ở đâu xen vào làm cho sắc mặt trở nên rất khó coi, nhưng sự ẩn nhẫn kiềm nén mấy chục năm qua đã dạy cho bà cách nhẫn nhịn, đè nén cảm xúc của mình.


“Ánh mắt của những người kia anh không quan tâm, chẳng lẽ Tô tiểu thư em cũng để ý những thứ tầm thường đó sao?”


Biết cô vì lo lắng cho mình, nhưng trong lòng Ninh Duệ Thần vẫn thấy không thoải mái, anh bá đạo cầm áo khoác lên người cô, hai bàn tay cứng rắn ôm lấy hai vai cô, khàn giọng nói: “Đừng cự tuyệt anh.”


Tô Duyệt ngạc nhiên ngẩng đầu, cô không ngờ được một người đàn ông chỉ mới vài lần gặp gỡ lại muốn bảo vệ mình như vậy, cô hơi thẫn thờ, không biết nên ứng phó thế nào.


“Anh Ninh…”


Ánh mắt sáng quắc của Ninh Duệ Thần nhìn cô, dường như cô chính là vật báu quý nhất thế gian vậy, “Hửm?”


Tô Duyệt mất tự nhiên cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Như vậy… Không hay cho lắm.”


Ánh mắt như chợt đông lại, giọng nói đầy từ tính tăng thêm mấy phần uy hiếp, Ninh Duệ Thần có chút không vui cau mày nói: “Không hay chỗ nào?”


“Tôi không muốn bị người khác hiểu lầm.” Cũng không muốn anh phải rơi vào vòng nước xoáy này.


Bất luận là xét theo phương diện nào, Ninh Duệ Thần đều rất ưu tú, từ đáy lòng cô không muốn có quan hệ gì với anh, càng không muốn danh dự của anh vì mình mà chịu ảnh hưởng.


Ninh Duệ Thần nhướn cao lông mày, sợ cô không đủ ấm nên kéo chiếc áo khoác trên người cô lại chặt hơn, ngang ngược nói: “Chỉ cần là chuyện anh muốn làm, ai cũng không thể ngăn cản được. Huống chi, ánh mắt của người khác thì có liên quan gì tới anh?”


Lúc kéo lại áo khoác anh hơi dùng sức, nhưng không hề làm cô đau, ánh mắt sáng rực cùng những lời nói vừa rồi của anh vô cùng thật lòng. Tô Duyệt không tự nhiên cúi đầu, không phản kháng nữa.


Hai người dường như đã quên mất chỗ này còn có rất nhiều người, càng không biết được rằng những người này đang không ngừng đấu tranh tư tưởng, phải dùng bao nhiêu khả năng mới có thể áp chế được sự giận dữ cùng ghen tỵ trong lòng.


Lúc này trong mắt Ninh Duệ Thần chỉ có Tô Duyệt, mà Tô Duyệt, vì hành động của Ninh Duệ Thần cứ lóng ngóng không biết nên làm gì. Vì vậy cho nên trong lúc này đương nhiên không rảnh mà bận tâm đến người phụ nữ đang muốn xé cô ra thành trăm mảnh.


Tay đang nắm chặt tay Thẩm Gia Dũng của Tô Thiến Tuyết bỗng dùng sức nặng hơn, ánh mắt càng thêm sôi sục căm hận, đang tính mở miệng thì Triệu Nhã Cầm đã đè lại ta cô, dùng mắt bảo cô không được làm ẩu.


Tô Thiến Tuyết không biết ở giữa có gì bất thường, lợi hại ra sao. Nhưng Triệu Nhã Cầm thì biết người đàn ông trước mắt này không phải là người hai mẹ con bà có thể động vào. Chỉ riêng cái thân phận là luật sư cao cấp đại diện bên cạnh thị trưởng thôi, chỉ cần anh ta cau mày một cái đủ làm cho người của cả Lạc Thành sợ đến phát run rồi.


“Bà Triệu!” Một tốp quý bà mặt hoa da phấn ở phía sau đột nhiên gọi vang í ới, cũng đang đi về hướng bên này.


Triệu Nhã Cầm đương nhiên không thể để người ngoài tới đây được, thận trọng vỗ vỗ lên mu bàn tay của Tô Thiến Tuyết, rồi cười rời đi.


Sau khi Triệu Nhã Cầm rời đi, bản chất của của Tô Thiến Tuyết liền lộ hết ra, nhìn hai người tình ý ngọt ngào ngay trước mặt mình, cơn tức giận đã hoàn toàn chôn vùi lý trí.


“Chị họ à, chị vừa mới thất tình đã đi tìm ngay chỗ dựa mới rồi sao? Chị có phải lấy cái gì ra để đổi không đấy?” Tô Thiến Tuyết híp mắt lại nói, ánh mắt như muốn đâm thủng người.


Tô Duyệt không nói, cũng không thèm nhìn một cái toan quay người bỏ đi.


“Tô Duyệt, cô có cần xem thường người khác tới mức này không?” Thẩm Gia Dũng đã không nhịn được nữa, biết rõ là Tô Thiến Tuyết sai nhưng vẫn gầm lên với Tô Duyệt.


“Chó cắn tôi một cái, chẵng lẽ tôi cũng phải cắn lại nó một cái sao?” Tô Duyệt cười lạnh nói, “Xin lỗi nha, tôi ngại bẩn!”




Chương 20: Chúng Ta Kết Hôn Đi


“Tô Duyệt, cho dù cô có hiểu lầm chúng tôi thế nào cũng không nên lợi dụng người ngoài để chọc tức chúng tôi. Thiến Tuyết cũng là có ý tốt nhắc nhở cô, sao cô có thể nói cô ấy là…”


Thẩm Gia Dũng đang muốn nói tiếp lại thôi, lúc nói hai chữ ‘người ngoài’ anh ta nghiến chặt hai hàm răng, ánh mắt thì giận dữ nhìn trừng trừng Ninh Duệ Thần, như coi anh là kẻ thù lớn nhất của mình vậy.


Tô Duyệt coi như mắt điếc tai ngơ, cũng không thèm nhìn Thẩm Gia Dũng đang tự biên tự diễn lấy một cái. Cô hơi ngước mặt lên, nhoẻn môi cười nhẹ để lộ ra hai hàm răng trắng noãn, ngay cả khóe mắt cũng mang nét cười, đôi con ngươi trong suốt dõi theo bóng dáng Ninh Duệ Thần, ánh mắt đó như đầm sâu có thể soi rõ cả bóng người….khiến ai nhìn vào cũng chỉ hận khoảnh khắc đó rất muốn cam tâm tình nguyện được cô hút vào.


Rõ ràng cô đang cười, nhưng Ninh Duệ Thần đã nhạy bén phát hiện ra, trong đáy mắt trong suốt đó cô đã kín đáo che giấu ánh nước ngân ngấn, sở dĩ cô ngẩng đầu như vậy là vì sợ nước mắt sẽ rơi xuống.


Buổi tối nay, cô không thể nào không nghĩ tới bản thân sẽ phải chịu lăng nhục thế nào khi tới đây. Nhưng cô vẫn tới, đối mặt với sự khiêu khích của hai người phụ nữ kia, sự gây sự của bạn trai cũ, cùng với những lời xì xầm chỉ trích, ánh mắt chế giễu cùng khinh bỉ của những người xung quanh, cô vẫn lạnh nhạt ứng phó, không chút lúng túng khuất phục.


Nhưng Ninh Duệ Thần biết, không phải cô không đau, mà là cô giấu hết những đau khổ đó vào lòng, giấu một nơi mà không ai có thể thấy.


Cô bề ngoài luôn tỏ ra kiên cường, không để ý tới mọi thứ, nhưng trên đời này, ai có thể mắt điếc tai ngơ, không quan tâm đến tất cả mọi chuyện được đây?


Sợ rằng, ngay cả Ninh Duệ Thần cũng không thể làm được.


“Anh Ninh, tôi nói có đúng không?” Giọng nói trong trẻo chợt vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của Ninh Duệ Thần. Tô Duyệt nhẹ nhàng nói, sau câu hỏi đó cô còn dùng khẩu hình để nói với anh hai chữ.


‘Giúp tôi!’


Vào lúc này, anh là chỗ dựa duy nhất của cô, là mảnh gỗ duy nhất giữa biển rộng cô có thể nắm được.


Ninh Duệ Thần nhướn mày, trong mắt đều là vẻ yêu thương vô bờ. Anh vươn tay vén sợi tóc trước trán cô ra sau tai, nhẹ giọng nói: “Ai dám nói em không đúng?”


Thẩm Gia Dũng nhìn cảnh hai người tình chàng y thiếp mà sự đố kỵ trong lòng cháy lên hừng hực. Suốt ba năm bên nhau, cô chưa từng cười với anh rạng rỡ như thế, chưa từng phụ thuộc vào anh như thế.


Mà Tô Thiến Tuyết cũng tức đến mức nghiến răng trèo trẹo, mỗi lần cô nàng tưởng như đã thành công đả kích Tô Duyệt thì người đàn ông này y như rằng lại đột nhiên xuất hiện phá rối, thật đáng chết! Còn số mạng của Tô Duyệt tại sao lúc nào cũng tốt như thế?


Ninh Duệ Thần quay người, đứng chắn trước người Tô Duyệt chặt đứt ánh mắt ghen tức căm hận của Tô Thiến Tuyết, ngang nhiên công khai bảo vệ người ở phía sau.


“Thưa cô Tô, không phải ai cũng giống cô, luôn dùng phương thức xấu hổ như vậy để giành giựt đàn ông đâu, cũng không phải tất cả đàn ông đều cảm thấy hứng thú với thân thể phụ nữ đâu.” Ninh Duệ Thần nói chuyện chẳng chút khách sáo hay kiêng nể gì ai, cũng chẳng quan tâm đến sắc mặt xanh mét của Tô Thiến Tuyết. Trong mắt anh chỉ hiện sự chán ghét cùng khinh thường, nói xong cũng nhanh chóng xoay người đi chỗ khác, như nhử nhìn thêm chút nữa sẽ làm bẩn mắt anh vậy.


“Hai vị, chúng tôi còn có việc, thứ cho không thể tiếp chuyện tiếp được.” Không đợi người phía sau có phản ứng gì, Ninh Duệ Thần đã nắm tay Tô Duyệt sải bước bỏ đi một mạch.


Anh nắm tay cô ung dung bước về phía trước, còn Tô Duyệt thì như người mất hồn mặc kệ anh kéo cô đi không mục đích như thế. Không biết từ bao giờ cô đã đặt hết sự tin tưởng vào anh rồi.


Gió biển thổi lất phất, Ninh Duệ Thần liếc nhìn chung quanh không có ai nữa, lúc này mới đứng lại.


Anh vươn rộng cánh tay ra, ôm lấy bờ vai thon gầy của Tô Duyệt, nhìn cô nhẹ giọng nói: “Khóc lên sẽ dễ chịu hơn.”


Tô Duyệt bỗng nhiên ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Ninh Duệ Thần, cười nói: “Sao tôi phải khóc chứ?”


Song lúc này, chóp mũi cô bỗng nhiên cay xè, vành mắt ửng đỏ, vẻ mặt đã bán đứng sự quật cường của cô.


Mùi hương bạc hà trên người anh vô cùng dễ chịu, thấm vào tận ruột gan, mang đến cho người ta một cảm giác thật an toàn, mùi hương này cũng nhắc nhở cô không được lộ vẻ yếu đuối trước mặt người khác.


Tô Duyệt cắn cắn môi dưới, cứng rắn ép nước mắt chảy ngược lại, cô đẩy nhẹ Ninh Duệ Thần ra, “Không, không cần đâu…. Anh Ninh….”


Lời còn chưa nói xong, một lực rất lớn đã kéo Tô Duyệt vào lồng ngực ấm áp, cơ thể cô thoáng chốc mất đi trọng tâm, khiến cô không khỏi hô nhỏ một tiếng, trái tim đập nhanh dữ dội. Cô muốn giơ tay đẩy anh ra nhưng nhận ra mình vốn chẳng làm được.


“Như vậy sẽ không bị lạnh.” Ninh Duệ Thần khe khẽ nói nhỏ bên tai Tô Duyệt, hơi thở ấm phả lên tai cô tựa như một dòng nước ấm, nhanh chóng len lỏi vào lòng cô.


Nước mắt cũng không nhịn được nữa mà tuôn ra nhỏ giọt lên áo Ninh Duệ Thần. Lần đầu tiên cô bộc lộ sự yếu đuối của mình trước mặt người khác, lần đầu tiên cô ở trong lồng ngực xa lạ mà ấm áp khóc không kiêng kỵ, không để ý đến bất kỳ cái gì khác như thế.


Bàn tay nhỏ nhắn túm chặt lấy chiếc áo sơ mi màu xám bạc, dường như đang dùng toàn bộ sức lực của mình, cơ thể nhỏ bé run rẩy không ngừng. Anh đột nhiên nhớ tới đêm đó ở quầy rượu, cô chỉ vào ngực mình hỏi: Nơi này đau, làm sao chữa?


Khẽ thở dài, Ninh Duệ Thần ôm Tô Duyệt càng chặt hơn, nước mắt cô đã thấm ướt đẫm trước ngực anh thành một mảng lớn, cô khóc đứt quãng, cơ thể cũng vì thế mà run rẩy liên hồi, dáng vẻ yếu đuối lúc này của cô khiến anh thật đau lòng.


Giờ phút này, lời nói của Ninh Uyển Thu chợt vang lên trong đầu anh.


Hít một hơi thật sâu, giọng nói ôn thuần như rượu ngon nhẹ nhàng vang lên bên tai cô, âm điệu vì căng thẳng mà có chút run rẩy, “Này, nhóc con, hay là…..Chúng ta kết hôn đi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom