• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot VA PHẢI TÌNH YÊU TRỜI ĐỊNH (1 Viewer)

  • Chương 37-38

Chương 37: Đến Nhà Ra Mắt


Thế nhưng, khi đến gần cô mới phát hiện, cạnh Hứa Hàm còn có thêm một người đàn ông.


Anh ta mặc tây trang màu đen, gương mặt vuông vắn góc cạnh rõ ràng, tuy không tính là đẹp trai, nhưng tạo cho người ta có cảm giác là một một người ôn tồn nho nhã, đã bù lại cho sự thiếu sót của tướng mạo.


“Tiểu Hàm, theo anh về đi, được không?”


Hứa Hàm dùng sức hất ra tay người đàn ông đang bắt lấy tay mình, “Cố Lâm Phong, tôi không phải là vật phẩm, anh đồng ý trở thành vật hy sinh của bọn họ nhưng tôi không muốn! Anh vẫn sớm nên từ bỏ cái suy nghĩ đó đi, tôi sẽ không về với anh đâu!”


Đàn ông tiếp tục khuyên can, “Xã hội bên ngoài hiểm ác, nếu em không muốn kết hôn chúng ta có thể tạm thời hoãn lại. Tiểu Hàm, chúng ta về nhà trước, được không?”


“Hiểm ác?” Hứa Hàm cười lạnh một tiếng, “So với gia tộc của anh lừa gạt tôi, tranh giành đấu đá thì những thứ này có là cái vẹo gì? Ai cũng tỏ ra sống với nhau chan hòa thân thiết, nhưng trái tim thì lạnh lẽo không có tình người. Cố Lâm Phong, tôi và anh từ nhỏ đã sống trong môi trường xấu xa như vậy, những thứ này còn cần tôi nói sao?”


Đầu óc không nhanh nhạy như Hứa Hàm thế nhưng lại nói ra được những lời này, có lẽ trong lòng cô đối với chuyện đó còn rõ hơn so với bất kỳ ai khác, chỉ là không có biểu hiện ra mà thôi.


“Tiểu Hàm, những thứ này không phải em muốn trốn tránh là có thể trốn tránh. Anh đã hứa với chú sẽ đón em về nhà, đừng để anh khó xử, được không?” Người đàn ông vẫn không nổi giận, lời lẽ lịch sự đúng mực nhưng không kém phần kiên quyết, “Nếu em một hai muốn đối nghịch với anh, anh chỉ đành phải áp dụng cách khác.”


Bên cạnh hai người bỗng xuất hiện thêm hai người đàn ông mặc trang phục màu đen, nhẹ giọng nói với Hứa Hàm, “Thư cô, thật xin lỗi.” Nói xong, liền tiến lên chuẩn bị áp chế Hứa Hàm bắt cô về.


Hứa Hàm nhanh chân muốn bỏ chạy, nhưng không biết phải chạy trốn ở nơi nào, bỗng từ đâu có một bóng dáng xuất hiện nắm chặt tay cô, chọn một hướng đông người nhất chạy đi, không biết lao qua bao nhiêu con phố, lúc này mới dừng lại đứng ở góc tường thở hồng hộc.


“Tiểu Duyệt, không ngờ cậu có thể chạy nhanh đến vậy.” Hứa Hàm dựa tường thở lấy hơi lên nói.


“Đúng vậy, nhờ ơn cậu ban tặng đấy, đây cũng chính là lần chạy nhanh nhất trong đời mình, nếu để thầy thể dục cấp ba của mình biết được, chắc chắn sẽ giật nẩy người cho mà xem. Trời ơi, một Tô Duyệt khi đó chạy cự li dài có 800 mét mà lúc nào cũng về bét, hôm nay lại có thể chạy như thần tốc thế này!” Vẻ mặt Tô Duyệt khi nói chuyện biểu hiện rất khoa trương phóng đại, khiến cho Hứa Hàm té cười ha ha.


Một lát sau, Hứa Hàm không thể nhịn được nữa, bèn hỏi, “Tiểu Duyệt, cậu không có gì muốn hỏi mình sao?”


“Cậu muốn cho người khác biết sao? Nếu muốn người khác biết thân phận của mình, vậy cậu bỏ chạy còn ý nghĩa gì nữa?” Tô Duyệt nháy mắt tinh ranh nói.


Cô biết Hứa Hàm không muốn để cho người khác biết thân phận của mình, mặc dù cô cũng chỉ biết rất mơ hồ về hoàn cảnh gia đình của Hứa Hàm, nhưng trên đời này có ai mà không có bí mật, chỉ cần đối đãi thật lòng với nhau là được, còn những việc khác, không biết cũng không sao cả.


“Tiểu Duyệt, cám ơn cậu.” Hứa Hàm nói lời cảm ơn tận đáy lòng, cám ơn cậu có thể hiểu được chỗ khó xử của mình.


“Đồ ngốc này, có gì mà phải cảm ơn chứ, à phải, mình có chuyện muốn thông báo với cậu, mình đã kết hôn rồi.”


Tô Duyệt biết chuyện này sớm muộn gì cũng không thể giấu được. Huống chi, Hứa Hàm là bạn tốt nhất của cô, cô muốn chia sẻ với cô bạn mình tin tức này đầu tiên.


“Đã kết hôn?” Tiếng của Hứa Hàm trong nháy mắt vút cao xông thẳng lên trời, “Tiểu Duyệt, lẽ nào cậu kết hôn với cái anh chàng ngốc kia hả?”


Tô Duyệt lườm cô một cái, “Cậu cũng biết là anh ta ngốc nghếch còn giới thiệu cho mình?”


“Chỉ là muốn cho cậu mở mang kiến thức thêm về đàn ông cực phẩm trong truyền thuyết thôi mà.” Hứa Hàm cười ha ha nói: “Nhưng mà….Hỏng lẽ cậu nhất thời nghĩ quẫn mà cùng anh ta….”


“Không phải, là một người khác.”


“Một người khác?” Giọng nói của Hứa Hàm lúc này còn lớn hơn khi nãy, “Tiểu Duyệt, không thể ngờ chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà cậu đã tìm được một người đàn ông khác, giấy hôn thú đâu?”


“Không có ở chỗ của mình.”


“Vậy khi nào mới dẫn người đến ra mắt?”


“Vội gì chứ, cậu nhất định sẽ có cơ hội được gặp.” Tô Duyệt cười nói, “Mình đói rồi, chuyện quan trọng nhất bay giờ chính là mau cùng mình đi ăn một bữa thật ngon.”


“Được, xuất phát thôi!” Hứa Hàm giơ cánh tay cất giọng nói, hai người cao giọng cười vô cùng sảng khoái, sau đó nhanh chóng đi đến một quán ăn nhỏ.


***


Mấy ngày đến nhà thăm hỏi mà Ninh Duệ Thần nói, thật ra chỉ là sau hôm đó một ngày.


“Anh đến đây làm gì?” Tô Duyệt thấy trrong tay Ninh Duệ Thần mang theo lỉnh khỉnh quà tặng đứng ở ngưỡng của thì giật mình hỏi.


“Chúng ta đã kết hôn, nên cần phải đến chính thức ra mắt ông nội cho phải phép chứ, đúng không?” Giọng nói của anh chan chứa ý cười vui vẻ.


Tô Duyệt nhỏ giọng nói, “Nhưng….Tôi vẫn chưa nói với ông nội chuyện tôi đã kết hôn mà.”


“Vậy quá tốt, ngay bây giờ anh sẽ đi báo cho ông nội hay tin tốt này.” Ninh Duệ Thần chỉ cười nhẹ, sau đó nhanh chân bước đi vào.


“Duệ thần, rốt cuộc cũng biết đường đến thăm ông già này rồi sao?” Ông Tô Lê Đông đang đùa nghịch với chú cá vàng bơi trong hồ cá, vừa thấy Ninh Duệ Thần đến, mặt mày ông lập tức tươi cười vui vẻ.


Ninh Duệ Thần nắm tay Tô Duyệt, thưa chuyện với ông Tô Lê Đông, “Thưa ông, hôm nay cháu đến là có chuyện muốn thưa với ông.”


“Thằng nhóc này, có gì đang giấu ta à, có chuyện mau nói!” Ông Tô Lê Đông vẫn tiếp tục đùa giỡn cùng chú cá vàng, nên chưa phát hiện hành động nhỏ này của hai người.


“Cháu và Tô Duyệt đã kết hôn rồi ạ.” Ninh Duệ Thần bình tĩnh nói.


“Chẳng phải chỉ kết hôn thôi ư, còn ấp úng….” Ông cụ Tô lập tức dừng tay xoay người lại nhìn hai người, “Cháu vừa mới nói gì?”


“Cháu và Tô Duyệt đã kết hôn rồi, đây là giấy hôn thú của chúng cháu.” Ninh Duệ Thần đem hai bản màu hồng đưa đến trước mặt ông Tô Lê Đông, cũng tiện thể mở nó ra.


Tô Duyệt lo lắng ngẩng đầu liếc nhìn ông Tô Lê Đông, mặc dù cô biết ông nội tương đối hài lòng với đứa cháu rể tương lai này, nhưng gia đình xưa nay luôn giữ lề lối truyền thống, hôn nhân đại sự là chuyện quan trọng cỡ nào, thế nhưng cô lại làm trước thưa sau, không dám đảm bảo ông nội sẽ không tức giận.


Đồng thời, cô cũng cảm thấy người đàn ông này quá mức trực tiếp, một chút dè chừng cũng không có, cứ thế mà thẳng thừng nói ra không ngượng miệng.


“Ông nội, con đi lấy Định Tâm Hoàn cho ông.” Thấy mãi lúc lâu mà ông Tô vẫn không có phản ứng, Tô Duyệt cảm thấy vô cùng lo lắng. Nghiêng đầu, trợn mắt nhìn Ninh Duệ Thần bằng ánh mắt trách móc, mà người nọ lại vẫn bình tĩnh thản nhiên, không hề có chút sự tự trách nào.




Chương 38: Cố Ý


“Tiểu Duyệt à.” Rốt cuộc ông Tô cũng mở miệng nói, Tô Duyệt vội vàng kính cẩn nghe Tô Lê Đông dạy bảo.


“Cuối cùng con cũng đã thông suốt rồi, chuyện này làm rất tốt! Biết nắm bắt thời cơ, nói là làm ngay lập tức!” Tô Lê Đông khen ngợi nhìn Tô Duyệt, lại nhìn sang Ninh Duệ Thần một lát, “Coi như thằng nhóc con tinh mắt, nhìn trúng cháu gái nhà ông.”


“Ông Tô nói rất đúng, con rất may mắn mới có thể cưới được Tiểu Duyệt làm vợ của con.” Ninh Duệ Thần thấy có cái cọc thì lập tức liền bò lên, hùa theo Tô Lê Đông.


“Cái thằng nhóc này, nói rất hay, ông có rượu Mao Đài thượng hạng, hôm nay phải uống cùng ông vài ly đấy.” Tô Lê Đông mặt mày hớn hở vỗ vỗ bả vai Ninh Duệ Thần, Ninh Duệ Thần đương nhiên cũng tỏ ý vô cùng sẵn lòng theo hầu.


Mặc dù uống rượu có hại đến sức khỏe, nhưng Tô Duyệt cũng biết mình không ngăn cản được ông, hơn nữa Ninh Duệ Thần có lẽ cũng sẽ có chừng mực, vì vậy liền đi lấy chai rượu ngon mà Tô Lê Đông cất giấu.


“Này nhóc, lão già đây có vài câu muốn nói với con.” Tô Lê Đông ngồi trên ghế sofa, nhìn cháu rể của mình nói.


“Ông Tô, mời người nói.”


“Mặc dù ông không biết con dùng cách nào để lừa Tô Duyệt vào trên sổ hộ khẩu nhà con, nhưng nếu như đã lừa được tới tay, ông hy vọng con có thể lừa con bé cả đời, vĩnh viễn cũng đừng hối hận về quyết định này của con.” Tô Lê Đông nghiêm nghị nói.


“Ông Tô, xin ông yên tâm, nếu Tô Duyệt đã là vợ của con, thì con sẽ đối xử với cô ấy thật tốt, cùng nắm tay nhau đến chết, sống bên nhau đến già, không bao giờ hối hận.” Lúc này Ninh Duệ Thần nghiêm túc hơn bao giờ hết, Tô Lê Đông khẽ gật đầu, có lời này thì ông yên tâm rồi.


“Còn nữa, ông muốn nhắc nhớ con trước, tuyệt đối không thể để cho con bé vào bếp, cắt trái cây hay pha trà gì đó còn có thể, nếu nấu ăn thì…. Con bé chẳng những có thể làm thức ăn cháy khét, còn có thể khiến mình bị phỏng, hoặc là đốt luôn phòng bếp.”


“Vừa hay, con thích nấu ăn, cô ấy chỉ cần phụ trách ăn là được rồi.”


“Buối tối ngủ con bé cũng rất không an phận, lúc nào cũng đá văng chăn, sáng sớm mỗi ngày thức dậy cổ họng đều khàn khàn.”


“Vậy mỗi đêm con sẽ ôm cô ấy ngủ, như thế cô ấy sẽ không bị cảm lạnh nữa.”


“Ừ.” Tô Lê Đông dừng một chút, cảm thấy không còn gì để dặn, lại kề cà nghĩ không ra, cuối cùng thở dài, “Chỉ tiếc, Tuyết Nhu và Thanh Dương không thể tới, không thể nhìn con gái của chúng nó tiến vào lễ đường.”


Ninh Duệ Thần khẽ mỉm cười, “Ông nội, ông yên tâm, con nhất định sẽ đối xử tốt với Tiểu Duyệt.”


Tô Lê Đông nhìn thằng nhóc có phong thái tao nhã trước mặt, trong lòng yên tâm không ít. Dù sao người mà cháu gái bảo bối của ông lấy cũng là người ông vừa ý nhất.


Tô Duyệt cầm chai rượu Mao Đài đi ra, nhìn hai người đang nói chuyện trên trời dưới đất, từ từ đi đến bên cạnh Tô Lê Đông, “Ông nội, hai người đang nói chuyện gì mà vui vậy.”


Tô Lê Đông nhìn cháu gái ông nuôi từ nhỏ đến lớn, trêu ghẹo nói, “Đang nói chuyện khi nào thì hai đứa tụi cháu sinh thêm cháu cho Tô gia chúng ta.”


Tô Duyệt nghe xong, cả mặt bỗng nhiên đỏ bừng, “Ông nội, ông thật là càng già càng nói bừa, càng già càng không đứng đắn.”


Tô Lê Đông vui vẻ nhìn cháu gái xấu hổ, “Ông không nói bừa, Tiểu Duyệt à, giấy chứng nhận các con cũng đã lĩnh rồi, tối nay liền chuyển đến nhà Duệ Thần đi.”


“Cái gì?” Tô Duyệt vội vàng lắc đầu, cô vẫn chưa sẵn sàng để sống chung với một người đàn ông xa lạ đâu?


Vội lắc cánh tay của ông Tô làm nũng nói, “Ông nội, chẳng lẽ ông muốn đuổi con đi thật sao?”


“Tiểu Duyệt, bây giờ con đã là vợ của Ninh Duệ Thần, dù ông có muốn giữ con lại cũng không có được đâu.” Vẻ mặt Tô Lê Đông bất đắc dĩ nói.


Tô Duyệt vẫn không buông tay, trông mong nhìn Tô Lê Đông, “Nhưng con vẫn chưa thu dọn hành lý.”


“Con thì có thứ gì, với lại cũng chỉ ở một đem, mang theo quần áo tắm rửa là được rồi.”


“….”


Thấy ông nội quyết tâm bán mình đi, Tô Duyệt lại dùng ánh mắt đáng thương cầu cứu người đàn ông bên cạnh. Ninh Duệ Thần hiếm khi tốt bụng, quay đầu nhìn ông Tô nói, “Ông nội, tối nay hãy để cho cô ấy ở lại bồi người đi, ngày mai sau khi cô ấy tan làm con đến đón Tiểu Duyệt.”


Tô Lê Đông thấy Ninh Duệ Thần mở miệng, gật đầu nói, “Cũng được, về phần hôn lễ, các con mau chóng tổ chức đi. Lặng lẽ gả cháu gái đi như thế, ông không nỡ đâu.”


Ninh Duệ Thần mỉm cười lên tiếng, “Vâng, con sẽ mau chóng định ngày.”


Hai người một xướng một họa, dễ dàng quyết định việc này, căn bản không trưng cầu ý kiến của Tô Duyệt.


“Ông nội, con thấy anh ấy mới là cháu trai ruột của ông đấy.” Tô Duyệt ẩn ý nói.


“Em ghen sao?” Ninh Duệ Thần mỉm cười nhìn Tô Duyệt, “Cùng lắm thì sau này anh đối xử tốt với em nhiều thêm một chút.”


“Không thèm.” Tô Duyệt nhỏ giọng le lưỡi, xoay người chạy về phòng của mình.


“Cái con bé này, thật là càng ngày càng trẻ con.” Tô Lê Đông trách cứ nói, thế nhưng trong mắt đều là sự cưng chìu của mình dành cho cô cháu gái.


“Duệ Thần à, hôm nay con phải uống với ông, không uống hết chai Mao Đài này thì không cho đi.”


Ninh Duệ Thần rót cho Tô Lê Đông nửa ly rượu, “Vâng, ông Tô, hôm nay cháu sẽ theo ông đến cùng.”


***


Sáng sớm hôm sau, trong công ty, Lý Tuyết Lỵ gọi Tô Duyệt vào văn phòng của mình.


“Tiểu Duyệt, đối tượng lần này chúng ta muốn phỏng vấn là một nhà sinh vật học, chỉ là anh ta hiện đang ở trong núi sâu vùng ngoại ô phía Bắc của thành phố A, trong đài muốn cử cô đi, cô có muốn đi không?”


“Ừ, tôi đi.” Tô Duyệt gật đầu nói.


“Vậy cô đi chuẩn bị đi, ba tuần sau sẽ xuất phát, nhiếp ảnh gia sẽ đi cùng cô.” Lý Tuyết Lỵ đưa tài liệu cho Tô Duyệt, sau khi Tô Duyệt nhận lấy liền đi ra ngoài.


“Tiểu Duyệt, có phải chị Lý bảo cậu đi phỏng vấn một người núi ở trong núi sâu không?” Vừa mới rời khỏi phòng làm việc của Lý Tuyết Lỵ, Hứa Hàm lập tức nhảy vọt tới bắt lấy Tô Duyệt vội vàng hỏi.


Tô Duyệt không nhịn được mà bật cười, “Cái gì mà người núi ở trong núi sâu chứ, người ta là nhà sinh vật học đấy.”


“Cũng như nhau à, tóm lại là cậu tuyệt đối không thể đi!” Hứa Hàm nóng nảy liên tục dậm chân, “Cậu có biết trong rừng sâu núi thẳm này ngay cả một chút tín hiệu cũng không có không, còn có không biết bao nhiêu là thú dữ rắn độc nữa đấy. Ngày hôm qua tớ có xem một bản tin, nói có rất nhiều nhà mạo hiểm đi vào nhưng vẫn chưa thấy trở ra, ngay cả hài cốt cũng không tìm được. Tiểu Duyệt, đây là chị Lý đang trá hình bức cậu chủ động từ chúc, cậu tỉnh táo một chút đi có được không?”


“Tiểu Hàm, mình biết.” Tô Duyệt bình tĩnh nhìn Hứa Hàm, “Cho nên tớ mới muốn chứng minh cho chị Lý thấy, chị ta càng làm khó mình… mình càng không muốn chịu thua, hơn nữa mình tin thần may mắn sẽ luôn đi theo mình. Cho nên Tiểu Hàm à, cậu đừng khuyên mình nữa, có được không?”


Hứa Hàm ngơ ngác nhìn Tô Duyệt, kết quả thế nào cô cũng lờ mờ đoán được, mặc dù Tô Duyệt chẳng màng đến chuyện gì, nhưng một khi đã nhận định chuyện gì đó, ai cũng khuyên thể không được cô ấy.


“Aizz, cái cô nàng ngốc này, nếu như chị Lý đã cố ý muốn chỉa vào cậu, cho dù cậu có làm tốt hơn đi chăng nữa, cũng sẽ không được chị ta coi trọng.”


Một nụ cười thoáng hiện lên trên khuôn mặt Tô Duyệt, lúm đồng tiền ở hai bên má như ẩn như hiện, “Mình biết mà, nhưng nếu như mình nói không đi, bản thân mình sẽ cảm thấy không thoải mái. Hơn nữa, cậu cũng biết, tớ rất muốn sẽ có một ngày mình trở thành một nữ bá chủ chân chính, cho nên hiện tại tuyệt đối sẽ không có cơ hội có thể để cho chính mình rèn luyện lãng phí vô ích.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom