-
Chương 12: C12: Chương 12
Lạc Lạc vịn tường cầu thang chạy trốn, bình thường cô đã không có tí hồng hào nào, bây giờ sắc mặt lại càng tái nhợt đến mức nổi hẳn một tầng màu tím, răng trên cắn chặt môi dưới mới nặn ra được một màu sắc đỏ tươi.
Thật ra cô phải nên để ý từ sớm, poster của Phó Nhiên được dán ở mọi ngóc ngách trong công ty sản xuất phim này, cô cũng đã sớm nghĩ nếu không phải có người cố tình muốn “chỉnh” cô thì dựa vào thực lực của cô, làm sao có thể dễ dàng bán được kịch bản phim thế này.
Một người từng ở chung với cô sớm chiều như anh biết rõ điểm uy hiếp của cô nhất. Nhưng vì sao đã nhiều năm vậy rồi mà anh vẫn không chịu buông tha cho cô? Rốt cuộc một sự tồn tại nhỏ bé như cô có gì đáng giá để anh cần phải đi đùa cợt thế này chứ?
Lạc Lạc thở hổn hết, toàn bộ da não cũng bắt đầu run lên, cô chỉ muốn rời khỏi đây ngay lập tức, ngay lập tức…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cả người cô nghiêng về phía bên phải, còn chưa kịp nắm chắc tay thang cuốn thì đã thấy Phó Nhiên ung dung đứng ở hành lang phía trước chặn đường đi cô.
Anh đang xắn ống tay áo, xắn được một nữa thì ngẩng đầu cười một tiếng ưu nhã với Lạc Lạc. Nụ cười này đẹp đến mức đánh thẳng vào lòng người, có thể đối với Lạc Lạc mà nói thì nó đáng sợ như một con dã thú khát máu vậy.
Cô mở to mắt nhìn anh, cơ thể rụt lại mấy lần, quay lại muốn chạy lên đầu.
“Leo cầu thang làm sao mà nhanh hơn thang máy được chứ.”
Trong hành lang vang vọng câu trả lời hờ hững của anh.
Lạc Lạc nghe thấy câu nhắc nhở này thì lập tức dừng bước, hai cánh tay nắm chặt thang cuốn, sợ hãi đến mức không dám nói câu nào, sau lưng vẫn luôn đổ mồ hôi.
Phó Nhiên cũng chậm rãi bước lên bậc thang hỏi: “Tôi đáng sợ thế à?”
Anh mỉm cười nhìn cô rồi giơ tay ra, thoáng cái đã nhấc được một nửa cái túi vải dày nhẹ bẫng trên vai cô. Chân Lạc Lạc mềm nhũn, khẽ buông túi xách đang đeo ra, không ngờ lại bất cẩn đưa toàn bộ túi vào trong tay anh.
Đương nhiên là anh đáng sợ rồi, hơn nữa loại đáng sợ này khiến cô hoàn toàn không thể chia sẻ với người khác, những thứ bản thân sợ hãi sẽ càng làm cô sợ hãi hơn.
Phó Nhiên mỉm cười, nhướng mày xách cái túi vải lanh màu vàng kia. Nếu không phải tay còn lại của Lạc Lạc vẫn còn đang nắm thang cuốn thì cô đã sớm ngồi bệt dưới đất rồi. Nhưng cũng chính vì có cái tay đó chống đỡ mà cả người cô nửa ngồi xổm nửa thì không, tư thế vô cùng xấu hổ.
Cô nín thở gắng gượng kéo chính mình lên, nhìn thấy cái túi vô cùng xấu xí trong tay Phó Nhiên mà trên mặt như bị lửa đốt.
Phó Nhiên chủ động trả túi lại cho cô, Lạc Lạc hơi do dự một chút rồi cẩn thận cầm lấy.
Lúc này, Phó Nhiên lại đưa cho cô một thức khác: “Khi nãy cậu đi ra quên lấy hợp đồng nè.”
Lạc Lạc sững sờ nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng kia, đó chính là một trong những bản mà cô vừa ký. Ngọn lửa trên mặt lập tức lan tràn đến ngực, cô mím chặt môi, quay đầu đi, không muốn thừa nhận bản hợp đồng này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu cô biết trước bản hợp đồng này sẽ có dính líu liên quan với Phó Nhiên thì cho dù có hai ngàn vạn thật, cô cũng không ký tiếp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Nhiên khẽ cười một tiếng: “Không sao, ở công ty vẫn còn hai bản gốc và vô số bản , hiệu ứng pháp luật của bản hợp đồng này cũng sẽ không biến mất chỉ vì cậu không chịu thừa nhận nó. Huống chi bây giờ cậu vẫn có thể cầm bản hợp đồng này đi hỏi thăm khắp nơi một chút xem làm sao mới có thể nhanh chóng hủy hợp đồng với công ty bọn tôi…”
Lạc Lạc bấm vào lòng bàn tay, cô hít sâu một hơi, nghe anh nói vậy nhưng vẫn không phục mà duỗi tay ra, cầm hợp đồng nhét đại vào trong túi.
Phó Nhiên lại cười, nụ cười của anh có một chút cưng chiều khó hiểu.
Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh lại, giữa hai người vĩnh viễn cách nhau ba bậc thang, anh đi tới một bước thì Lạc Lạc lập tức lảo đảo lui lại một bước, im lặng không nói một câu,
Phó Nhiên dứt khoát không đi tới nữa, nghiêng người đứng dựa vào thang cuốn, đút tay vào trong túi quần, cúi đầu ho khan một tiếng: “Buổi tối cậu có thời gian rảnh cùng ăn một bữa cơm không?”
Không biết vì sao anh lại bổ sung ngay một câu: “Không có Vương Cừ, cũng không có mấy người khác, chỉ có hai người chúng ta thôi.”
“Không có… Không rảnh.”
Vừa nghe tới câu “chỉ có hai chúng ta” là Lạc Lạc đã không thèm suy nghĩ mà thốt ra câu này, trong lời nói không lưu loát còn có chút tức giận, vừa nhấc chân đã chạy thẳng tới khu làm việc lầu bốn.
Cả người Phó Nhiên không khỏi ngửa về phía cô chạy đi một chút nhưng vừa chớp mắt đã không thấy cô đâu nữa, sắc mặt vốn còn có chút dịu dàng của anh thoáng chốc đã sầm xuống, cả tầng lầu lập tức bị áp suất thấp đánh chiếm.
Lạc Lạc bày bản hợp đồng kia ra trước bàn sách, ánh mắt vốn đã trống rỗng lại càng thêm ngu ngơ.
Nói chính xác thì chính là sầu não.
Bắt nguồn từ góc độ của một tác giả tiểu thuyết, cô đã tự tưởng tượng ra một loại khả năng vì sao Phó Nhiên lại bắt mình ký bản hợp đồng này, rất khó hiểu. Nhưng cho dù thế nào thì có lẽ bản hợp đồng này đã mang ý nghĩa cô và Phó Nhiên lại bắt đầu có một mối liên hệ không thể nói rõ nào đó rồi.
Chỉ dựa vào Phó Nhiên thì chắc chắn anh có một ngàn cách để chơi chết cô.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô rung lên, có một tin nhắn vừa được gửi đến.
【 Chào cô nhé Lạc đà nhỏ màu hồng đại đại*, tôi là Triệu Vạn Lý, trợ lý kiêm đại diện hoạt động phòng làm việc của anh Nhiên, cô cứ gọi tôi là Tiểu Triệu được rồi. Sau này, các vấn đề liên quan tới bản quyền và biên kịch đều sẽ do tôi phụ trách liên lạc với cô, anh Nhiên còn cố tình dặn dò tôi phải cố giao lưu với cô qua tin nhắn thì mới không làm phiền đến việc sáng tác của cô, hy vọng tin nhắn này cũng sẽ không làm phiền đến cô. Hợp tác vui vẻ ~ 】
*đại đại: gọi tác giả bên Trung.
Quả nhiên…
Bắt đầu rồi.
Lạc Lạc bất lực đến mức muốn bật khóc.
Vì sao cô lại bán bản quyền cho một công ty sản xuất phim lớn như vậy, cố tình còn là người bên cạnh Phó Nhiên liên hệ với cô.
Cái này thật sự chỉ là trùng hợp ư?
Lạc Lạc còn chưa kịp trả lời cậu ta thì Tiểu Triệu đã lập tức gửi tiếp một tin nhắn: 【 Vương tổng đã giao toàn quyền phát triển IP của cô cho phòng làm việc của anh Nhiên chúng tôi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì anh Nhiên sẽ đảm nhiệm vai nam chính và chức vụ nhà làm phim. Tháng sau bên chúng tôi sẽ xin xét duyệt khởi động máy quay phim mới lên bộ ngành tương quan, tranh thủ cuối năm là có thể khai máy, vậy nên khoảng thời gian này đại đại cũng có thể bắt tay viết kịch bản rồi đó.”
Lạc Lạc: …
Cô suy nghĩ một chút, dù sao người kiếm ăn dưới trướng Phó Nhiên cũng không dễ dàng gì, có lẽ Tiểu Triệu này cũng là một người có bệnh giống mình. Thế là cô vẫn khống chế tâm tình của mình, kiên nhẫn gửi một câu: 【 Được rồi, cảm ơn cậu, sau này xin cậu chỉ giáo nhiều hơn. Hợp tác vui vẻ (^o^)/~ 】
…
“Anh Nhiên, cô ấy trả lời rồi.”
Tiểu Triệu nói xong thì đưa điện thoại sang cho Phó Nhiên xem, sau đó lại nói: “Mặc dù lúc ở phòng họp trông cô ấy là lạ nhưng không ngờ trong tối còn rất phối hợp đó chứ, hơn nữa trông cả người cũng mềm mềm trắng trắng rất loli!”
Phó Nhiên nhìn ký tự bán manh* trên khung chat kia rồi lại liếc mắt cau mày nhìn chằm chằm vào Tiểu Triệu. Giờ phút này ánh mắt của anh có chút phức tạp giống như tự có một lớp nền bị oxi hóa với tốc độ ánh sáng, sắc mặt ngày càng trở nên khó coi.
Thật ra cô phải nên để ý từ sớm, poster của Phó Nhiên được dán ở mọi ngóc ngách trong công ty sản xuất phim này, cô cũng đã sớm nghĩ nếu không phải có người cố tình muốn “chỉnh” cô thì dựa vào thực lực của cô, làm sao có thể dễ dàng bán được kịch bản phim thế này.
Một người từng ở chung với cô sớm chiều như anh biết rõ điểm uy hiếp của cô nhất. Nhưng vì sao đã nhiều năm vậy rồi mà anh vẫn không chịu buông tha cho cô? Rốt cuộc một sự tồn tại nhỏ bé như cô có gì đáng giá để anh cần phải đi đùa cợt thế này chứ?
Lạc Lạc thở hổn hết, toàn bộ da não cũng bắt đầu run lên, cô chỉ muốn rời khỏi đây ngay lập tức, ngay lập tức…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cả người cô nghiêng về phía bên phải, còn chưa kịp nắm chắc tay thang cuốn thì đã thấy Phó Nhiên ung dung đứng ở hành lang phía trước chặn đường đi cô.
Anh đang xắn ống tay áo, xắn được một nữa thì ngẩng đầu cười một tiếng ưu nhã với Lạc Lạc. Nụ cười này đẹp đến mức đánh thẳng vào lòng người, có thể đối với Lạc Lạc mà nói thì nó đáng sợ như một con dã thú khát máu vậy.
Cô mở to mắt nhìn anh, cơ thể rụt lại mấy lần, quay lại muốn chạy lên đầu.
“Leo cầu thang làm sao mà nhanh hơn thang máy được chứ.”
Trong hành lang vang vọng câu trả lời hờ hững của anh.
Lạc Lạc nghe thấy câu nhắc nhở này thì lập tức dừng bước, hai cánh tay nắm chặt thang cuốn, sợ hãi đến mức không dám nói câu nào, sau lưng vẫn luôn đổ mồ hôi.
Phó Nhiên cũng chậm rãi bước lên bậc thang hỏi: “Tôi đáng sợ thế à?”
Anh mỉm cười nhìn cô rồi giơ tay ra, thoáng cái đã nhấc được một nửa cái túi vải dày nhẹ bẫng trên vai cô. Chân Lạc Lạc mềm nhũn, khẽ buông túi xách đang đeo ra, không ngờ lại bất cẩn đưa toàn bộ túi vào trong tay anh.
Đương nhiên là anh đáng sợ rồi, hơn nữa loại đáng sợ này khiến cô hoàn toàn không thể chia sẻ với người khác, những thứ bản thân sợ hãi sẽ càng làm cô sợ hãi hơn.
Phó Nhiên mỉm cười, nhướng mày xách cái túi vải lanh màu vàng kia. Nếu không phải tay còn lại của Lạc Lạc vẫn còn đang nắm thang cuốn thì cô đã sớm ngồi bệt dưới đất rồi. Nhưng cũng chính vì có cái tay đó chống đỡ mà cả người cô nửa ngồi xổm nửa thì không, tư thế vô cùng xấu hổ.
Cô nín thở gắng gượng kéo chính mình lên, nhìn thấy cái túi vô cùng xấu xí trong tay Phó Nhiên mà trên mặt như bị lửa đốt.
Phó Nhiên chủ động trả túi lại cho cô, Lạc Lạc hơi do dự một chút rồi cẩn thận cầm lấy.
Lúc này, Phó Nhiên lại đưa cho cô một thức khác: “Khi nãy cậu đi ra quên lấy hợp đồng nè.”
Lạc Lạc sững sờ nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng kia, đó chính là một trong những bản mà cô vừa ký. Ngọn lửa trên mặt lập tức lan tràn đến ngực, cô mím chặt môi, quay đầu đi, không muốn thừa nhận bản hợp đồng này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu cô biết trước bản hợp đồng này sẽ có dính líu liên quan với Phó Nhiên thì cho dù có hai ngàn vạn thật, cô cũng không ký tiếp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Nhiên khẽ cười một tiếng: “Không sao, ở công ty vẫn còn hai bản gốc và vô số bản , hiệu ứng pháp luật của bản hợp đồng này cũng sẽ không biến mất chỉ vì cậu không chịu thừa nhận nó. Huống chi bây giờ cậu vẫn có thể cầm bản hợp đồng này đi hỏi thăm khắp nơi một chút xem làm sao mới có thể nhanh chóng hủy hợp đồng với công ty bọn tôi…”
Lạc Lạc bấm vào lòng bàn tay, cô hít sâu một hơi, nghe anh nói vậy nhưng vẫn không phục mà duỗi tay ra, cầm hợp đồng nhét đại vào trong túi.
Phó Nhiên lại cười, nụ cười của anh có một chút cưng chiều khó hiểu.
Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh lại, giữa hai người vĩnh viễn cách nhau ba bậc thang, anh đi tới một bước thì Lạc Lạc lập tức lảo đảo lui lại một bước, im lặng không nói một câu,
Phó Nhiên dứt khoát không đi tới nữa, nghiêng người đứng dựa vào thang cuốn, đút tay vào trong túi quần, cúi đầu ho khan một tiếng: “Buổi tối cậu có thời gian rảnh cùng ăn một bữa cơm không?”
Không biết vì sao anh lại bổ sung ngay một câu: “Không có Vương Cừ, cũng không có mấy người khác, chỉ có hai người chúng ta thôi.”
“Không có… Không rảnh.”
Vừa nghe tới câu “chỉ có hai chúng ta” là Lạc Lạc đã không thèm suy nghĩ mà thốt ra câu này, trong lời nói không lưu loát còn có chút tức giận, vừa nhấc chân đã chạy thẳng tới khu làm việc lầu bốn.
Cả người Phó Nhiên không khỏi ngửa về phía cô chạy đi một chút nhưng vừa chớp mắt đã không thấy cô đâu nữa, sắc mặt vốn còn có chút dịu dàng của anh thoáng chốc đã sầm xuống, cả tầng lầu lập tức bị áp suất thấp đánh chiếm.
Lạc Lạc bày bản hợp đồng kia ra trước bàn sách, ánh mắt vốn đã trống rỗng lại càng thêm ngu ngơ.
Nói chính xác thì chính là sầu não.
Bắt nguồn từ góc độ của một tác giả tiểu thuyết, cô đã tự tưởng tượng ra một loại khả năng vì sao Phó Nhiên lại bắt mình ký bản hợp đồng này, rất khó hiểu. Nhưng cho dù thế nào thì có lẽ bản hợp đồng này đã mang ý nghĩa cô và Phó Nhiên lại bắt đầu có một mối liên hệ không thể nói rõ nào đó rồi.
Chỉ dựa vào Phó Nhiên thì chắc chắn anh có một ngàn cách để chơi chết cô.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô rung lên, có một tin nhắn vừa được gửi đến.
【 Chào cô nhé Lạc đà nhỏ màu hồng đại đại*, tôi là Triệu Vạn Lý, trợ lý kiêm đại diện hoạt động phòng làm việc của anh Nhiên, cô cứ gọi tôi là Tiểu Triệu được rồi. Sau này, các vấn đề liên quan tới bản quyền và biên kịch đều sẽ do tôi phụ trách liên lạc với cô, anh Nhiên còn cố tình dặn dò tôi phải cố giao lưu với cô qua tin nhắn thì mới không làm phiền đến việc sáng tác của cô, hy vọng tin nhắn này cũng sẽ không làm phiền đến cô. Hợp tác vui vẻ ~ 】
*đại đại: gọi tác giả bên Trung.
Quả nhiên…
Bắt đầu rồi.
Lạc Lạc bất lực đến mức muốn bật khóc.
Vì sao cô lại bán bản quyền cho một công ty sản xuất phim lớn như vậy, cố tình còn là người bên cạnh Phó Nhiên liên hệ với cô.
Cái này thật sự chỉ là trùng hợp ư?
Lạc Lạc còn chưa kịp trả lời cậu ta thì Tiểu Triệu đã lập tức gửi tiếp một tin nhắn: 【 Vương tổng đã giao toàn quyền phát triển IP của cô cho phòng làm việc của anh Nhiên chúng tôi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì anh Nhiên sẽ đảm nhiệm vai nam chính và chức vụ nhà làm phim. Tháng sau bên chúng tôi sẽ xin xét duyệt khởi động máy quay phim mới lên bộ ngành tương quan, tranh thủ cuối năm là có thể khai máy, vậy nên khoảng thời gian này đại đại cũng có thể bắt tay viết kịch bản rồi đó.”
Lạc Lạc: …
Cô suy nghĩ một chút, dù sao người kiếm ăn dưới trướng Phó Nhiên cũng không dễ dàng gì, có lẽ Tiểu Triệu này cũng là một người có bệnh giống mình. Thế là cô vẫn khống chế tâm tình của mình, kiên nhẫn gửi một câu: 【 Được rồi, cảm ơn cậu, sau này xin cậu chỉ giáo nhiều hơn. Hợp tác vui vẻ (^o^)/~ 】
…
“Anh Nhiên, cô ấy trả lời rồi.”
Tiểu Triệu nói xong thì đưa điện thoại sang cho Phó Nhiên xem, sau đó lại nói: “Mặc dù lúc ở phòng họp trông cô ấy là lạ nhưng không ngờ trong tối còn rất phối hợp đó chứ, hơn nữa trông cả người cũng mềm mềm trắng trắng rất loli!”
Phó Nhiên nhìn ký tự bán manh* trên khung chat kia rồi lại liếc mắt cau mày nhìn chằm chằm vào Tiểu Triệu. Giờ phút này ánh mắt của anh có chút phức tạp giống như tự có một lớp nền bị oxi hóa với tốc độ ánh sáng, sắc mặt ngày càng trở nên khó coi.
Bình luận facebook