-
Chương 14: C14: Chương 14
“Gâu gâu ~”
Lạc Lạc quay về đánh chữ xong thì duỗi lưng một cái, nhìn thấy Coca đang yên tĩnh nằm nghỉ ngơi bên chân cô.
Có lẽ cô vẫn chưa quen với việc trong phòng bỗng có thêm một vật sống nên hơi giật mình, vô thức rút chân lên ghế.
Hình như Coca cũng cảm nhận được chủ nhân mới xa lánh nó nên ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe lại cụp xuống trông rầu rĩ như muốn khóc. Nhưng một lát sau nó vẫn thử giơ hai móng vuốt nhỏ ra, nghẹn ngào nằm sát bên chân Lạc Lạc lần nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cute quá!
Tối nay là lần đầu tiên cô và nhóc con này gặp mặt mà không ngờ lại thân quen nhanh thế này.
Lạc Lạc không kìm lòng được khom lưng duỗi tay chạm vào cái đầu nhỏ của nó, nụ cười chợt khựng lại, bàn tay đang vươn ra hơi chột dạ thu về.
Suy cho cùng thì đây cũng là chó của Phó Nhiên...
Ai mà biết được đêm hôm khuya khoắt anh ôm chó tới cư xá của cô làm gì chứ? Cũng không biết khi nào anh tới đón Coca về nữa.
Đến bây giờ cô vẫn còn mơ hồ lắm.
Nhưng mà cô sợ Coca bị đói nên vẫn đi vào trong tủ tìm mấy cây xúc xích. Cái này là lúc trước cô mua trên mạng vẫn chưa kịp ăn, bây giờ cô kiên nhẫn xé vỏ xúc xích, cắt thành mấy miếng nhỏ bỏ trước mặt Coca sợ nó đói.
“Ngoan…”
Lạc Lạc nhìn Coca ăn chăm chú như vậy mà cảm thấy buồn cười, bất chợt hé môi nói ra một chữ nhẹ nhàng mềm mại mà ngay cả cô cũng không chú ý tới. Cho dù thế nào thì con vật nhỏ này cũng không hề sai, hơn nữa nó nào biết được người ôm mình là người tốt hay người xấu chứ?
Trái lại chắc nó còn phải cảm thấy may mắn khi đã thoát chết khỏi tay Phó Nhiên, nói thế nào thì vẫn khá tội cho con mèo trong nhà Phó Nhiên.
Lạc Lạc nghĩ tới đây, trong mắt lập tức hiện lên ý cười.
…
Cùng lúc đó Phó Nhiên đã thay một bộ đồ ngủ màu xám đang dựa lên ghế sô pha, yên tĩnh đọc sách. Đó cũng không phải là một quyển sách xuất bản bình thường mà là bản thảo của bộ “Tổng giám đốc mất ngủ 200 năm” mà trợ lý đã sửa lại rồi in ra giúp anh.
Trong phòng có đốt huân hương, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên trang sách rất tự nhiên, đối diện bàn trà có một con mèo Bombay đang nằm nghỉ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cả người con mèo đó đen bóng, chỉ có một chỗ lông trên lỗ tai là màu bạch. Nó đang dùng đôi mắt lười biếng mà cao quý lườm Phó Nhiên, thỉnh thoảng lại phát ra mất tiếng kêu meo meo khá chướng tai, cực kỳ không phù hợp với bầu xung khí tĩnh mịch xung quanh, giống như nó đang tạo ra một tạp âm nào đó để phát tiết sự bất mãn của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Meo.”
Phó Nhiên vẫn không để ý tới nó, giờ phút này anh đang đọc sách nên tâm trạng cũng thoải mái và yên tĩnh hơn.
Nội dung trong quyển sách này rất thú vị, anh vừa xem một chút là trong mắt lại lướt qua một nụ cười ấm áp giống như nhìn thấy mình trong quyển sách của Lạc Lạc.
Con mèo thấy chủ nhân của mình không thèm để ý thì lại càng nóng nảy, nó dựng thẳng đuôi, hùng hổ nhón chân nhảy tới bên cạnh Phó Nhiên.
“Meo…”
“Sprite.”
Phó Nhiên bình tĩnh gọi tên của nó.
Lông tơ trên người con mèo lập tức dịu xuống, đôi mắt híp thành một khe hở vừa dài vừa nhỏ, ngoan ngoãn nhích đầu tới gần.
Anh nhìn vào mắt nó, buồn cười nói: “Sao thế? Lúc trước mày luôn bắt nạt Coca mà, bây giờ tao đưa Coca đi rồi thì mày lại không vui à?”
“Meo…”
Phó Nhiên chỉ cười nhạo sự kháng sự của nó rồi lật sang trang, kẹp thẻ kẹp sách vào trang đó.
Anh chuẩn bị đi ngủ, vì vậy lúc đứng dậy cũng thuận tay xách Sprite lên thả nó vào lại cái nhà xa hoa dành cho mèo kia. Nhưng mà Sprite lại không hài lòng với cái nhà mèo lẻ loi trơ trọi này, nó gục đầu xuống trông rất bơ phờ.
Phó Nhiên cong môi, vươn tay gãi cằm Sprite: “Bác sĩ nói thú cưng có thể giúp làm dịu chứng bệnh của cô ấy, nhiệm vụ này chỉ có thể giao cho Coca thôi, mày trừ được cái u ám hù dọa người ta ra thì ngay cả bán manh cũng là gà mờ.”
“Meo…”
Sau khi Sprite kêu một tiếng kháng nghị rồi lại phát ra tiếng “rừ rừ” buồn bực, quay đi để lại cho Phó Nhiên một cái mông ta.
Phó Nhiên hơi khựng lại, bất đắc dĩ lắc đầu.
Quả nhiên nó bán manh cực kỳ xấu.
Lúc trước Lạc Lạc chưa từng có suy nghĩ muốn nuôi thú cưng nhưng bây giờ cô đã có Coca đáng yêu này rồi nên cũng không nỡ bỏ mặc không quan tâm tới.
Cô mua rất nhiều vật phầm cần dùng cho chó con và thức ăn cho chó trên mạng. Cô không có kinh nghiệm nuôi thú cưng nên còn dành riêng một ngày để lên diễn đàn thú cưng xem mấy bài đăng, tìm hiểu một ít kiến thức cơ bản khi nuôi thú cưng.
Mặc dù Coca phá vỡ cuộc sống bảy năm luôn không thay đổi của cô nhưng dường như cuộc sống của cô đột nhiên trở nên phong phú hơn hẳn.
Sau một khoảng thời gian ở chung, cô phát hiện mình sống cùng Coca cũng khá hòa hợp. Coca là một con chó con rất ngoan ngoãn cũng rất thích sạch sẽ và rất thông minh, trừ việc có hơi kén ăn mà thôi.
[Chào cô Lạc, tôi là Abby, là người mới được bên phòng làm việc Phó Nhiên phái tới phụ trách giao tiếp công việc biên kịch của cô, sau này xin hãy chiếu cố nhiều hơn. 】
Lạc Lạc đang tắm cho Coca thì thấy có tin nhắn gửi tới.
Cô vội vàng tắm rửa sạch sẽ cho Cola rồi đáp lại:【 Chào cô, nhưng mà hình như người lần trước liên lạc với tôi là một trợ lý họ Triệu, sao bây giờ lại là cô? 】
[Trợ lý Triệu là tổng trợ lý bên cạnh Phó Nhiên, lúc quay chương trình hay quay phim đều phải đi theo cậu ấy. Suy xét đến khả năng cậu ấy không có nhiều tinh lực nên vẫn giao cho tôi phụ trách giao tiếp công việc bên biên kịch với cô, hy vọng cô thông cảm cho. 】
[Thì ra là vậy à. 】
Lạc Lạc thấy cách nói chuyện của Abby qua tin nhắn cũng nghiêm túc, cô cũng kiểm tra lại chính tả một lần, còn thêm cả dấu chấm câu vào cuối.
[Cô Lạc, gần đây chúng tôi đã trình báo hạng mục IP của cô, kế hoạch trước mắt là phim truyền hình 35 tập. Bởi vì phim truyền hình sẽ được phát sóng lên trên nên sẽ khá nghiêm ngặt, vậy nên phải cần cô dựa theo một vài yêu cầu bên tổ chế tác liệt ra để tiến hành biên kịch. Đầu tiên, phải sửa đổi tên truyện, tên cũ không thích hợp làm tên phim nên tôi hy vọng cô sẽ suy nghĩ tỉ mỉ về nó rồi nhanh chóng hồi âm lại cho tôi. Thứ hai là thiết lập nhân vật và một vài tình tiết cụ thể, chờ lát nữa tôi sẽ gửi phần brid shot* và nhân vật cần thay đổi tới hộp thư của cô, cô nhớ kiểm tra và xác nhận nhé. 】
*Cảnh chuyển dùng để nối dựng hai đoạn phim
Lạc Lạc:【 Vâng. 】
Chẳng mấy chốc cô đã nhận được mail của Abby.
Cô xem kỹ mấy chỗ trong kịch bản mà bên sản xuất cần cô thay đổi rồi ghi chú lại.
Điều khiến cô cảm thấy ngoài ý muốn là chỗ cần thay đổi không nhiều lắm, bên sản xuất chỉ suy xét tới chỗ quay chụp và mấy từ ngữ tị húy* nên mới buộc phải thay
đổi.
*Tị huý: trong thời kỳ phong kiến không được nói hoặc viết tên họ của vua chúa hay hoàng thân trực tiếp, gọi là kiêng tên huý.
Chỉ có duy nhất…
Lạc Lạc hơi bối rối rồi soạn một tin nhắn mới:【 Tôi muốn hỏi chút là tại sao lại thêm nhiều cảnh quay cho nam phụ thế? Trừ giai đoạn trước nữ chính yêu thầm cậu ấy ra thì nhân vật này cũng chẳng có chỗ đặc sắc nào, cậu ấy chỉ là một người bình thường mà thôi. Thật ra tôi cảm thấy không cần phải thêm nhiều cảnh quay như vậy đâu, nếu không thì có thể sẽ làm ảnh hưởng đến sự phát triển tuyến tình cảm của nam nữ chính đó. 】
Nửa phút sau, cô nhận được câu trả lời chuẩn xác:【 Bởi vì anh Nhiên chỉ đích danh muốn diễn nhân vật này nên buộc phải thêm. 】
Lạc Lạc: …
Lạc Lạc quay về đánh chữ xong thì duỗi lưng một cái, nhìn thấy Coca đang yên tĩnh nằm nghỉ ngơi bên chân cô.
Có lẽ cô vẫn chưa quen với việc trong phòng bỗng có thêm một vật sống nên hơi giật mình, vô thức rút chân lên ghế.
Hình như Coca cũng cảm nhận được chủ nhân mới xa lánh nó nên ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe lại cụp xuống trông rầu rĩ như muốn khóc. Nhưng một lát sau nó vẫn thử giơ hai móng vuốt nhỏ ra, nghẹn ngào nằm sát bên chân Lạc Lạc lần nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cute quá!
Tối nay là lần đầu tiên cô và nhóc con này gặp mặt mà không ngờ lại thân quen nhanh thế này.
Lạc Lạc không kìm lòng được khom lưng duỗi tay chạm vào cái đầu nhỏ của nó, nụ cười chợt khựng lại, bàn tay đang vươn ra hơi chột dạ thu về.
Suy cho cùng thì đây cũng là chó của Phó Nhiên...
Ai mà biết được đêm hôm khuya khoắt anh ôm chó tới cư xá của cô làm gì chứ? Cũng không biết khi nào anh tới đón Coca về nữa.
Đến bây giờ cô vẫn còn mơ hồ lắm.
Nhưng mà cô sợ Coca bị đói nên vẫn đi vào trong tủ tìm mấy cây xúc xích. Cái này là lúc trước cô mua trên mạng vẫn chưa kịp ăn, bây giờ cô kiên nhẫn xé vỏ xúc xích, cắt thành mấy miếng nhỏ bỏ trước mặt Coca sợ nó đói.
“Ngoan…”
Lạc Lạc nhìn Coca ăn chăm chú như vậy mà cảm thấy buồn cười, bất chợt hé môi nói ra một chữ nhẹ nhàng mềm mại mà ngay cả cô cũng không chú ý tới. Cho dù thế nào thì con vật nhỏ này cũng không hề sai, hơn nữa nó nào biết được người ôm mình là người tốt hay người xấu chứ?
Trái lại chắc nó còn phải cảm thấy may mắn khi đã thoát chết khỏi tay Phó Nhiên, nói thế nào thì vẫn khá tội cho con mèo trong nhà Phó Nhiên.
Lạc Lạc nghĩ tới đây, trong mắt lập tức hiện lên ý cười.
…
Cùng lúc đó Phó Nhiên đã thay một bộ đồ ngủ màu xám đang dựa lên ghế sô pha, yên tĩnh đọc sách. Đó cũng không phải là một quyển sách xuất bản bình thường mà là bản thảo của bộ “Tổng giám đốc mất ngủ 200 năm” mà trợ lý đã sửa lại rồi in ra giúp anh.
Trong phòng có đốt huân hương, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên trang sách rất tự nhiên, đối diện bàn trà có một con mèo Bombay đang nằm nghỉ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cả người con mèo đó đen bóng, chỉ có một chỗ lông trên lỗ tai là màu bạch. Nó đang dùng đôi mắt lười biếng mà cao quý lườm Phó Nhiên, thỉnh thoảng lại phát ra mất tiếng kêu meo meo khá chướng tai, cực kỳ không phù hợp với bầu xung khí tĩnh mịch xung quanh, giống như nó đang tạo ra một tạp âm nào đó để phát tiết sự bất mãn của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Meo.”
Phó Nhiên vẫn không để ý tới nó, giờ phút này anh đang đọc sách nên tâm trạng cũng thoải mái và yên tĩnh hơn.
Nội dung trong quyển sách này rất thú vị, anh vừa xem một chút là trong mắt lại lướt qua một nụ cười ấm áp giống như nhìn thấy mình trong quyển sách của Lạc Lạc.
Con mèo thấy chủ nhân của mình không thèm để ý thì lại càng nóng nảy, nó dựng thẳng đuôi, hùng hổ nhón chân nhảy tới bên cạnh Phó Nhiên.
“Meo…”
“Sprite.”
Phó Nhiên bình tĩnh gọi tên của nó.
Lông tơ trên người con mèo lập tức dịu xuống, đôi mắt híp thành một khe hở vừa dài vừa nhỏ, ngoan ngoãn nhích đầu tới gần.
Anh nhìn vào mắt nó, buồn cười nói: “Sao thế? Lúc trước mày luôn bắt nạt Coca mà, bây giờ tao đưa Coca đi rồi thì mày lại không vui à?”
“Meo…”
Phó Nhiên chỉ cười nhạo sự kháng sự của nó rồi lật sang trang, kẹp thẻ kẹp sách vào trang đó.
Anh chuẩn bị đi ngủ, vì vậy lúc đứng dậy cũng thuận tay xách Sprite lên thả nó vào lại cái nhà xa hoa dành cho mèo kia. Nhưng mà Sprite lại không hài lòng với cái nhà mèo lẻ loi trơ trọi này, nó gục đầu xuống trông rất bơ phờ.
Phó Nhiên cong môi, vươn tay gãi cằm Sprite: “Bác sĩ nói thú cưng có thể giúp làm dịu chứng bệnh của cô ấy, nhiệm vụ này chỉ có thể giao cho Coca thôi, mày trừ được cái u ám hù dọa người ta ra thì ngay cả bán manh cũng là gà mờ.”
“Meo…”
Sau khi Sprite kêu một tiếng kháng nghị rồi lại phát ra tiếng “rừ rừ” buồn bực, quay đi để lại cho Phó Nhiên một cái mông ta.
Phó Nhiên hơi khựng lại, bất đắc dĩ lắc đầu.
Quả nhiên nó bán manh cực kỳ xấu.
Lúc trước Lạc Lạc chưa từng có suy nghĩ muốn nuôi thú cưng nhưng bây giờ cô đã có Coca đáng yêu này rồi nên cũng không nỡ bỏ mặc không quan tâm tới.
Cô mua rất nhiều vật phầm cần dùng cho chó con và thức ăn cho chó trên mạng. Cô không có kinh nghiệm nuôi thú cưng nên còn dành riêng một ngày để lên diễn đàn thú cưng xem mấy bài đăng, tìm hiểu một ít kiến thức cơ bản khi nuôi thú cưng.
Mặc dù Coca phá vỡ cuộc sống bảy năm luôn không thay đổi của cô nhưng dường như cuộc sống của cô đột nhiên trở nên phong phú hơn hẳn.
Sau một khoảng thời gian ở chung, cô phát hiện mình sống cùng Coca cũng khá hòa hợp. Coca là một con chó con rất ngoan ngoãn cũng rất thích sạch sẽ và rất thông minh, trừ việc có hơi kén ăn mà thôi.
[Chào cô Lạc, tôi là Abby, là người mới được bên phòng làm việc Phó Nhiên phái tới phụ trách giao tiếp công việc biên kịch của cô, sau này xin hãy chiếu cố nhiều hơn. 】
Lạc Lạc đang tắm cho Coca thì thấy có tin nhắn gửi tới.
Cô vội vàng tắm rửa sạch sẽ cho Cola rồi đáp lại:【 Chào cô, nhưng mà hình như người lần trước liên lạc với tôi là một trợ lý họ Triệu, sao bây giờ lại là cô? 】
[Trợ lý Triệu là tổng trợ lý bên cạnh Phó Nhiên, lúc quay chương trình hay quay phim đều phải đi theo cậu ấy. Suy xét đến khả năng cậu ấy không có nhiều tinh lực nên vẫn giao cho tôi phụ trách giao tiếp công việc bên biên kịch với cô, hy vọng cô thông cảm cho. 】
[Thì ra là vậy à. 】
Lạc Lạc thấy cách nói chuyện của Abby qua tin nhắn cũng nghiêm túc, cô cũng kiểm tra lại chính tả một lần, còn thêm cả dấu chấm câu vào cuối.
[Cô Lạc, gần đây chúng tôi đã trình báo hạng mục IP của cô, kế hoạch trước mắt là phim truyền hình 35 tập. Bởi vì phim truyền hình sẽ được phát sóng lên trên nên sẽ khá nghiêm ngặt, vậy nên phải cần cô dựa theo một vài yêu cầu bên tổ chế tác liệt ra để tiến hành biên kịch. Đầu tiên, phải sửa đổi tên truyện, tên cũ không thích hợp làm tên phim nên tôi hy vọng cô sẽ suy nghĩ tỉ mỉ về nó rồi nhanh chóng hồi âm lại cho tôi. Thứ hai là thiết lập nhân vật và một vài tình tiết cụ thể, chờ lát nữa tôi sẽ gửi phần brid shot* và nhân vật cần thay đổi tới hộp thư của cô, cô nhớ kiểm tra và xác nhận nhé. 】
*Cảnh chuyển dùng để nối dựng hai đoạn phim
Lạc Lạc:【 Vâng. 】
Chẳng mấy chốc cô đã nhận được mail của Abby.
Cô xem kỹ mấy chỗ trong kịch bản mà bên sản xuất cần cô thay đổi rồi ghi chú lại.
Điều khiến cô cảm thấy ngoài ý muốn là chỗ cần thay đổi không nhiều lắm, bên sản xuất chỉ suy xét tới chỗ quay chụp và mấy từ ngữ tị húy* nên mới buộc phải thay
đổi.
*Tị huý: trong thời kỳ phong kiến không được nói hoặc viết tên họ của vua chúa hay hoàng thân trực tiếp, gọi là kiêng tên huý.
Chỉ có duy nhất…
Lạc Lạc hơi bối rối rồi soạn một tin nhắn mới:【 Tôi muốn hỏi chút là tại sao lại thêm nhiều cảnh quay cho nam phụ thế? Trừ giai đoạn trước nữ chính yêu thầm cậu ấy ra thì nhân vật này cũng chẳng có chỗ đặc sắc nào, cậu ấy chỉ là một người bình thường mà thôi. Thật ra tôi cảm thấy không cần phải thêm nhiều cảnh quay như vậy đâu, nếu không thì có thể sẽ làm ảnh hưởng đến sự phát triển tuyến tình cảm của nam nữ chính đó. 】
Nửa phút sau, cô nhận được câu trả lời chuẩn xác:【 Bởi vì anh Nhiên chỉ đích danh muốn diễn nhân vật này nên buộc phải thêm. 】
Lạc Lạc: …
Bình luận facebook