Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-121
Chương 121: Thương Lượng
Cha nào con lấy, Băng Mị tuy bây giờ chỉ có tốc độ ngang với Thiên Tiếu nhưng kĩ năng mạnh hơn rất nhiều, chỉ những đường kiếm đơn giản kèm vào cũng khiến hắn bị thương. Nếu không phải nàng ta bị Hắc Dạ Ma Ô hút gần hết Hồn Lực thì trận đấu đã sớm có kết quả rồi.
“Sọt”
Một chiếc đuôi của nàng xuyên thẳng qua vai khiến Thiên Tiếu gục cả người xuống vì đau, hai tay kia hoàn toàn bị khóa lại không thể di chuyển. Những chiếc đuôi kia có lực lượng quá ghê gớm, bị chúng chạm phải thì không thể nào di chuyển được nữa.
Băng Mị cười tươi:
“Sao không nhảy nhót nữa đi.”
Thiên Tiếu biết lúc này dùng chiêu thức bình thường thì còn lâu mới thắng được nàng, trong đầu hắn ta vận động hết sức. Nhất định phải có cách nào đó để thay đổi cục diện này, nếu không được thì rất nhiều chuyện khủng khiếp sẽ diễn ra sau đó, đặc biệt hắn không muốn mất Lý Nhã Lan.
Đột nhiên Thiên hắn nghĩ tới một vấn đề từng được nghe Lý Nhã Lan kể, có thể hai người này sẽ có điểm giống nhau. Hắn dùng Hồn Lực tự phá hủy quần áo của mình, chỉ để lại một cái quần lót, điều này khiến cho Băng Mị rất ngạc nhiên, trong mắt sát khí lại dày đặc hơn.
Hắn vội vươn tay:
“Chúng ta thương lượng một chút có được không?”
Nàng hất mặt lên trời:
“Thủ hạ bại tướng cũng đòi thương lượng với ta sao, ngươi lấy tư cách gì để đòi thương lượng.”
Thiên Tiếu vội vàng phản bác:
“Ta chưa thua, ít nhất cô nghe ta nói xong nếu không được thì coi như ta thua.”
Bạch Mị tự nhiên cảm thấy hứng thú, Thiên Tiếu hít một hơi thật sâu để chuẩn bị trình bày, đây chính là cơ hội duy nhất của hắn. Vì để đạt được cơ hội này hắn đã phải hy sinh cả liêm sỉ của bản thân, tự chấn vỡ quần áo để Thiên Địa Bàn che đi khu vực này, nếu không được thì chắc chết hắn cũng không cam tâm.
Hắn tỏ ra thân thiện nhất có thể:
“Cho ta hỏi cô nương từ bên trên xuống đây lâu chưa?”
Băng Mị bình thản:
“Cũng chỉ được gần hai ngày rồi.”
Nghe vậy trong lòng Thiên Tiếu âm thầm vui mừng:
“Thế cô nương đã tính tới việc sau khi tham gia Thăng Thiên Đài thì sẽ làm gì chưa?”
Nàng ta bình thản:
“Đương nhiên là vào trong Thiên Hồn học viện để đi học rồi, sau đó ta sẽ càng ngày càng mạnh, đến một lúc nào đó có thể đánh bại được lão già chết dẫm kia.”
Thiên Tiếu cắt ngang:
“Thế cô nương đã có tiền để mua đồ dùng và đóng học phí hay chưa?”
Băng Mị tỏ ra khó hiểu:
×— QUẢNG CÁO —
“Mua là sao?”
Thiên Tiếu mắt trợn tròn, hình như cô nàng này chưa từng mua bán, hắn dò hỏi:
“Thế hôm trước ta nhìn thấy cô nương ngồi uống ở quán nước, ngươi trả tiền cho người pha nước thì mới được chứ. Người ta mất công làm ra một cái gì đó thì ngươi phải cho lại người ta một cái gì đó, các quán xá thì chỉ lấy tiền thôi, cô nương không trả tiền thì sẽ gặp rắc rối to.”
Nàng không biết chuyện lên hỏi:
“Rắc rối gì cơ?”
Thiên Tiếu nhanh chí:
“Mua đồ không trả tiền thì sẽ bị cảnh sát bắt nhốt mấy chục năm, như thế thì bao giờ cô nương mới thực hiện được giấc mơ của mình.”
Băng Mị trầm tư một lúc rồi hỏi:
“Thế làm sao để có tiền?”
Hắn lập tức đáp:
“Thì phải đi làm chứ sao nữa, phải tạo ra lợi ích thì người khác mới cho ngươi tiền.”
“Thế thì ta đi làm thôi chứ có gì đâu.” Nàng gật gù cái đầu, cảm giác suy nghĩ của mình thật đúng đắn.
Thiên Tiếu làm sao có thể để chuyện đó xảy ra:
“Đi làm thì sẽ bị chủ sai khiến, chửi bới, sỉ nhục, đã thế có thể còn bị quỵt lương, xinh đẹp như cô nương lại phải luồn cúi trước mặt người khác thì thật khó coi.Nếu chịu được, chỉ cần phản ứng lại một chút thì sẽ bị đuổi việc, thế là tiền sẽ không có. Không có tiền thì không mua được bất cứ cái gì kể cả đồ ăn, quần áo muốn đổi cũng không được, thậm chí không có cả nhà để ở…..”
Nàng ngồi bệt xuống đất ngơ ngác:
“Lão già lừa ta, hắn đâu có nói thực hiện thử thách sẽ khổ như thế, sau này ai nấu cơm cho ta ăn, ai may quần áo đẹp cho ta. Bây giờ thì hay rồi, nếu không tiếp tục thử thách về nhà sẽ trở thành trò cười.”
Thời cơ đã chín mùi Thiên Tiếu vội vàng nói:
“Mấy chuyện cỏn con đó cô không cần phải lo, chỉ cần cô để cho ta thắng những chuyện đó ta bao hết.”
Nàng tỏ ra ngạc nhiên:
“Ngươi sẽ nấu cơm cho ta?”
“Ta nấu.”
“Ngươi sẽ mua quần áo, đóng tiền học phí cho ta?”
“Ta không thiếu tiền.”
“Ta sẽ có chỗ ở được dọn dẹp sạch sẽ.”
“Chuyện quá nhỏ, chỉ cần ngươi chịu thua lần này là được.”
×— QUẢNG CÁO —
Nàng ta suy nghĩ đến mức sắp đồng ý rồi đột nhiên lắc đầu:
“Lão già nhà ta nói nếu không thắng được ngươi thì đừng hòng quay trở về nhà.”
Bận suy nghĩ nên nàng thả hắn ra từ bao giờ, Thiên Tiếu ôm vết thương đến bên cạnh nàng dụ dỗ:
“Ngài ấy nói phải thắng nhưng đâu nói là không được thua, càng không nhắc tới là bao giờ phải thắng. Bây giờ cô nương thắng thì ta thảm rồi, ngươi cũng thảm chẳng kém, sau đó ngươi lại được giao thêm biết bao nhiêu cái đối thủ nữa, cái này ai biết được, thử thách gì thì cũng phải được sống thoải mái một chút chứ.”
Nàng gật gù:
“Cũng có lý, ta sẽ đào tạo để ngươi càng lúc càng mạnh lên, đến khi nào cả hai chúng ta đều đi đến đích lúc đó ngươi sẽ thua, chỉ một lần duy nhất thôi là được rồi. Khi đó ta đã rất mạnh, lão già tước đi cái gì của ngươi thì ta lật tay cũng có thể lấy lại giúp ngươi.”
Thiên Tiếu rèn sắt khi còn nóng:
“Đúng thế, ngươi thắng ta thì cả một thành phố với vài chục triệu người sẽ chết hết, sau đó các đối thủ khác của ngươi cũng như ta thì bao nhiêu người chết. Ngươi chẳng làm gì tự nhiên mang tiếng, vì nghĩ cho cô nương và cả chính ta nữa nên mới có đề nghị này, cô nương suy nghĩ một chút đi.”
Căng não suy nghĩ một hồi nàng dơ ngón cái:
“Ngươi thật thông minh, ta đồng ý thực hiện cuộc trao đổi này, thế thì ngươi nhanh một chút rồi ra trả tiền nước cho ta. Ta còn phải đánh bại lão già, không được để cho cảnh sát bắt ta.”
Nói xong không đợi Thiên Tiếu nói gì thêm nàng từ lấy đuôi đâm vào chính thân thể của mình rồi tan biến. Nguy cơ vừa được hóa giải hắn ta liền ngồi bệt xuống đất thở dốc, vết thương chảy quá nhiều máu khiến cho hắn ta đuối quá đi, nhưng trước tiên phải lộ mặt ra cái đã.
Hắn ta phá nát đồ mặc bên trong nhưng Vạn Biến hóa thành Bạch Đế Chiến Y vẫn là chuyện dễ dàng. Sau lưng hắn mọc ra một đôi cánh, đây cũng là lúc che phủ của Thiên Địa Bàn bị xóa bỏ, Thiên Tiếu vỗ cánh lao ra ngoài trong sự ngạc nhiên của tất cả mọi người.
Giang Lăng kinh ngạc:
“Làm sao lại thắng ngược rồi, chẳng lẽ còn một chiêu gì khủng khiếp giấu ở sau nữa.”
Cầm Tử Nam suy nghĩ:
“Cô bé kia nói tới lão già gì đó, ta nghĩ đó có thể là sư phụ của Thiên Tiếu không chừng, từ khi Khí Hồn của hắn bị phá hủy lại phục hồi ta đã có nghi ngờ rồi. Bây giờ thì khẳng định rồi, cô bé kia cũng là người thân của vị tiền bối kia, nhờ một cái gì đó nhận ra Thiên Tiếu dù trước đó không biết.”
Tất cả những cao tầng bây giờ đều chìm đắm trong các suy đoán của riêng họ, điểm chung duy nhất là làm sao để kéo hai người kia về học viện của mình. Sau khi chứng kiến trọn vẹn cuộc chiến thì những ý tưởng dù là điên rồ nhất cũng được suy xét mang vào để lôi kéo, chuyện chưa từng xảy ra bao giờ cả.
Thiên Tiếu hạ cánh xuống bên cạnh đang ngất xỉu Dạ Nguyệt để mang nàng đi lên lầu, mọi người đều sững sờ khi thấy người quay trở về là hắn. Bọn họ dù thế nào cũng không nghĩ tới người chiến thắng lại là kẻ có tu vi thấp hơn, trong mắt bọn họ cầm cự được thôi đã là kinh dị lắm rồi.
Tiểu Hổ từ trong đám đông chạy ra:
“Đánh với ta một trận.”
Thiên Tiếu tỏ ra bình thản:
“Có ý nghĩa sao?”
Thực lực hai người cách biệt như thế thì trận chiến này còn có ý nghĩa sao, có vài người ra ngăn Tiểu Hổ lại vì không muốn thấy đồng bạn mình biến thành trò cười. Dù sao Thiên Tiếu cũng là một trong số ít người không ghét yêu thú.
Cha nào con lấy, Băng Mị tuy bây giờ chỉ có tốc độ ngang với Thiên Tiếu nhưng kĩ năng mạnh hơn rất nhiều, chỉ những đường kiếm đơn giản kèm vào cũng khiến hắn bị thương. Nếu không phải nàng ta bị Hắc Dạ Ma Ô hút gần hết Hồn Lực thì trận đấu đã sớm có kết quả rồi.
“Sọt”
Một chiếc đuôi của nàng xuyên thẳng qua vai khiến Thiên Tiếu gục cả người xuống vì đau, hai tay kia hoàn toàn bị khóa lại không thể di chuyển. Những chiếc đuôi kia có lực lượng quá ghê gớm, bị chúng chạm phải thì không thể nào di chuyển được nữa.
Băng Mị cười tươi:
“Sao không nhảy nhót nữa đi.”
Thiên Tiếu biết lúc này dùng chiêu thức bình thường thì còn lâu mới thắng được nàng, trong đầu hắn ta vận động hết sức. Nhất định phải có cách nào đó để thay đổi cục diện này, nếu không được thì rất nhiều chuyện khủng khiếp sẽ diễn ra sau đó, đặc biệt hắn không muốn mất Lý Nhã Lan.
Đột nhiên Thiên hắn nghĩ tới một vấn đề từng được nghe Lý Nhã Lan kể, có thể hai người này sẽ có điểm giống nhau. Hắn dùng Hồn Lực tự phá hủy quần áo của mình, chỉ để lại một cái quần lót, điều này khiến cho Băng Mị rất ngạc nhiên, trong mắt sát khí lại dày đặc hơn.
Hắn vội vươn tay:
“Chúng ta thương lượng một chút có được không?”
Nàng hất mặt lên trời:
“Thủ hạ bại tướng cũng đòi thương lượng với ta sao, ngươi lấy tư cách gì để đòi thương lượng.”
Thiên Tiếu vội vàng phản bác:
“Ta chưa thua, ít nhất cô nghe ta nói xong nếu không được thì coi như ta thua.”
Bạch Mị tự nhiên cảm thấy hứng thú, Thiên Tiếu hít một hơi thật sâu để chuẩn bị trình bày, đây chính là cơ hội duy nhất của hắn. Vì để đạt được cơ hội này hắn đã phải hy sinh cả liêm sỉ của bản thân, tự chấn vỡ quần áo để Thiên Địa Bàn che đi khu vực này, nếu không được thì chắc chết hắn cũng không cam tâm.
Hắn tỏ ra thân thiện nhất có thể:
“Cho ta hỏi cô nương từ bên trên xuống đây lâu chưa?”
Băng Mị bình thản:
“Cũng chỉ được gần hai ngày rồi.”
Nghe vậy trong lòng Thiên Tiếu âm thầm vui mừng:
“Thế cô nương đã tính tới việc sau khi tham gia Thăng Thiên Đài thì sẽ làm gì chưa?”
Nàng ta bình thản:
“Đương nhiên là vào trong Thiên Hồn học viện để đi học rồi, sau đó ta sẽ càng ngày càng mạnh, đến một lúc nào đó có thể đánh bại được lão già chết dẫm kia.”
Thiên Tiếu cắt ngang:
“Thế cô nương đã có tiền để mua đồ dùng và đóng học phí hay chưa?”
Băng Mị tỏ ra khó hiểu:
×— QUẢNG CÁO —
“Mua là sao?”
Thiên Tiếu mắt trợn tròn, hình như cô nàng này chưa từng mua bán, hắn dò hỏi:
“Thế hôm trước ta nhìn thấy cô nương ngồi uống ở quán nước, ngươi trả tiền cho người pha nước thì mới được chứ. Người ta mất công làm ra một cái gì đó thì ngươi phải cho lại người ta một cái gì đó, các quán xá thì chỉ lấy tiền thôi, cô nương không trả tiền thì sẽ gặp rắc rối to.”
Nàng không biết chuyện lên hỏi:
“Rắc rối gì cơ?”
Thiên Tiếu nhanh chí:
“Mua đồ không trả tiền thì sẽ bị cảnh sát bắt nhốt mấy chục năm, như thế thì bao giờ cô nương mới thực hiện được giấc mơ của mình.”
Băng Mị trầm tư một lúc rồi hỏi:
“Thế làm sao để có tiền?”
Hắn lập tức đáp:
“Thì phải đi làm chứ sao nữa, phải tạo ra lợi ích thì người khác mới cho ngươi tiền.”
“Thế thì ta đi làm thôi chứ có gì đâu.” Nàng gật gù cái đầu, cảm giác suy nghĩ của mình thật đúng đắn.
Thiên Tiếu làm sao có thể để chuyện đó xảy ra:
“Đi làm thì sẽ bị chủ sai khiến, chửi bới, sỉ nhục, đã thế có thể còn bị quỵt lương, xinh đẹp như cô nương lại phải luồn cúi trước mặt người khác thì thật khó coi.Nếu chịu được, chỉ cần phản ứng lại một chút thì sẽ bị đuổi việc, thế là tiền sẽ không có. Không có tiền thì không mua được bất cứ cái gì kể cả đồ ăn, quần áo muốn đổi cũng không được, thậm chí không có cả nhà để ở…..”
Nàng ngồi bệt xuống đất ngơ ngác:
“Lão già lừa ta, hắn đâu có nói thực hiện thử thách sẽ khổ như thế, sau này ai nấu cơm cho ta ăn, ai may quần áo đẹp cho ta. Bây giờ thì hay rồi, nếu không tiếp tục thử thách về nhà sẽ trở thành trò cười.”
Thời cơ đã chín mùi Thiên Tiếu vội vàng nói:
“Mấy chuyện cỏn con đó cô không cần phải lo, chỉ cần cô để cho ta thắng những chuyện đó ta bao hết.”
Nàng tỏ ra ngạc nhiên:
“Ngươi sẽ nấu cơm cho ta?”
“Ta nấu.”
“Ngươi sẽ mua quần áo, đóng tiền học phí cho ta?”
“Ta không thiếu tiền.”
“Ta sẽ có chỗ ở được dọn dẹp sạch sẽ.”
“Chuyện quá nhỏ, chỉ cần ngươi chịu thua lần này là được.”
×— QUẢNG CÁO —
Nàng ta suy nghĩ đến mức sắp đồng ý rồi đột nhiên lắc đầu:
“Lão già nhà ta nói nếu không thắng được ngươi thì đừng hòng quay trở về nhà.”
Bận suy nghĩ nên nàng thả hắn ra từ bao giờ, Thiên Tiếu ôm vết thương đến bên cạnh nàng dụ dỗ:
“Ngài ấy nói phải thắng nhưng đâu nói là không được thua, càng không nhắc tới là bao giờ phải thắng. Bây giờ cô nương thắng thì ta thảm rồi, ngươi cũng thảm chẳng kém, sau đó ngươi lại được giao thêm biết bao nhiêu cái đối thủ nữa, cái này ai biết được, thử thách gì thì cũng phải được sống thoải mái một chút chứ.”
Nàng gật gù:
“Cũng có lý, ta sẽ đào tạo để ngươi càng lúc càng mạnh lên, đến khi nào cả hai chúng ta đều đi đến đích lúc đó ngươi sẽ thua, chỉ một lần duy nhất thôi là được rồi. Khi đó ta đã rất mạnh, lão già tước đi cái gì của ngươi thì ta lật tay cũng có thể lấy lại giúp ngươi.”
Thiên Tiếu rèn sắt khi còn nóng:
“Đúng thế, ngươi thắng ta thì cả một thành phố với vài chục triệu người sẽ chết hết, sau đó các đối thủ khác của ngươi cũng như ta thì bao nhiêu người chết. Ngươi chẳng làm gì tự nhiên mang tiếng, vì nghĩ cho cô nương và cả chính ta nữa nên mới có đề nghị này, cô nương suy nghĩ một chút đi.”
Căng não suy nghĩ một hồi nàng dơ ngón cái:
“Ngươi thật thông minh, ta đồng ý thực hiện cuộc trao đổi này, thế thì ngươi nhanh một chút rồi ra trả tiền nước cho ta. Ta còn phải đánh bại lão già, không được để cho cảnh sát bắt ta.”
Nói xong không đợi Thiên Tiếu nói gì thêm nàng từ lấy đuôi đâm vào chính thân thể của mình rồi tan biến. Nguy cơ vừa được hóa giải hắn ta liền ngồi bệt xuống đất thở dốc, vết thương chảy quá nhiều máu khiến cho hắn ta đuối quá đi, nhưng trước tiên phải lộ mặt ra cái đã.
Hắn ta phá nát đồ mặc bên trong nhưng Vạn Biến hóa thành Bạch Đế Chiến Y vẫn là chuyện dễ dàng. Sau lưng hắn mọc ra một đôi cánh, đây cũng là lúc che phủ của Thiên Địa Bàn bị xóa bỏ, Thiên Tiếu vỗ cánh lao ra ngoài trong sự ngạc nhiên của tất cả mọi người.
Giang Lăng kinh ngạc:
“Làm sao lại thắng ngược rồi, chẳng lẽ còn một chiêu gì khủng khiếp giấu ở sau nữa.”
Cầm Tử Nam suy nghĩ:
“Cô bé kia nói tới lão già gì đó, ta nghĩ đó có thể là sư phụ của Thiên Tiếu không chừng, từ khi Khí Hồn của hắn bị phá hủy lại phục hồi ta đã có nghi ngờ rồi. Bây giờ thì khẳng định rồi, cô bé kia cũng là người thân của vị tiền bối kia, nhờ một cái gì đó nhận ra Thiên Tiếu dù trước đó không biết.”
Tất cả những cao tầng bây giờ đều chìm đắm trong các suy đoán của riêng họ, điểm chung duy nhất là làm sao để kéo hai người kia về học viện của mình. Sau khi chứng kiến trọn vẹn cuộc chiến thì những ý tưởng dù là điên rồ nhất cũng được suy xét mang vào để lôi kéo, chuyện chưa từng xảy ra bao giờ cả.
Thiên Tiếu hạ cánh xuống bên cạnh đang ngất xỉu Dạ Nguyệt để mang nàng đi lên lầu, mọi người đều sững sờ khi thấy người quay trở về là hắn. Bọn họ dù thế nào cũng không nghĩ tới người chiến thắng lại là kẻ có tu vi thấp hơn, trong mắt bọn họ cầm cự được thôi đã là kinh dị lắm rồi.
Tiểu Hổ từ trong đám đông chạy ra:
“Đánh với ta một trận.”
Thiên Tiếu tỏ ra bình thản:
“Có ý nghĩa sao?”
Thực lực hai người cách biệt như thế thì trận chiến này còn có ý nghĩa sao, có vài người ra ngăn Tiểu Hổ lại vì không muốn thấy đồng bạn mình biến thành trò cười. Dù sao Thiên Tiếu cũng là một trong số ít người không ghét yêu thú.
Bình luận facebook