Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-27
Chương 27: Chạn Vương
Kẻ kia buồn cười quá không đánh nổi nên chịu thua luôn, da mặt có dày thì cũng phải có giới hạn, kết thúc chiến đấu hắn liền thay bộ đồ của mình ra, khỏi cần sáo trang phòng thủ làm gì, chính hắn sẽ tự chiến đấu như bình thường.
Dạ Yến vỗ vai của Thiên Tiếu khẽ giọng:
“Ta không nghĩ là đại ca lại dũng cảm như thế đấy.”
Thiên Tiếu kéo Dạ Yến sang một bên nhỏ giọng:
“Ta nghe đồn sau khi lên Hồn Vương có thể cưới nhiều hơn một người vợ, ngày hôm nay nhiều mỹ nhân có mặt như thế ta làm vậy để họ nhớ tới ta thôi. Ngươi phải nhớ là muốn theo đuổi được một cô gái thì phải tạo ấn tướng để nàng nhớ tới người, dù cho ấn tượng là xấu hay tốt, tuyệt đối không được để nàng lãng quên mình.”
Dạ Yến trầm tư một hồi rồi hỏi:
“Đại ca cho ta muốn bộ sáo trang khi nãy ngươi mặc được không?”
Đoán được tên này muốn làm theo Thiên Tiếu lắc đầu nói:
“Chiêu này làm một lần thôi, trong cùng một chỗ người xài lại chiêu của ta thì sẽ phản tác dụng, bây giờ là lúc ngươi cần phải động não nghĩ ra chiêu mới.”
Dạ Yến ngồi xuống ghế, ôm đầu suy nghĩ, thật sự rất khó khăn để nghĩ ra một tuyệt chiêu để gây ấn tượng giống như Thiên Tiếu được. Hắn còn đang suy nghĩ thì phát hiện Cầm Vân Ca đã xuất hiện trước mặt hai người từ bao giờ, cả hai đều tỏ ra lo lắng khi nàng đứng trước mặt, nhưng Thiên Tiếu lo lắng bởi hắn sợ ăn đòn.
Hắn mỉm cười nói:
“Cầm cô nương, ta lỡ nói xấu ngươi nhưng đánh một lần là được rồi, nhất thiết phải tìm ta lần hai không?”
Cầm Vân Ca đưa ra một đôi vòng tay đặt vào tay hắn rồi nói:
“Lần đầu đánh ngươi là đúng, còn lần thứ hai là tai sai, đây coi như là đền bù, cảm phiền ngươi đừng làm chuyện xấu hổ như thế. Đôi vòng tay này gọi là Bạch Đế Thủ Trạc, lúc ta còn Hồn Cảnh có từng sử dụng qua nhưng còn như mới, nghe nói có thể nâng cấp nhưng ta chưa từng thử qua, ân oán của chúng ta đến đây coi như kết thúc, từ mai đừng có ăn nói lung tung.”
Nói xong thì nàng liền biến mất trước mặt cả hai, Thiên Tiếu bây giờ đã biết mình làm sao lại bất tỉnh lúc kiểm tra độ tinh khiết Hồn Lực rồi.
Dạ Yến nhìn đôi vòng tay ngạc nhiên nói:
“Bạch Đế sao trang, quả nhiên là người của Thiên Hồn học viện, tuy chỉ chỉ là một đôi vòng tay nhưng chín năm trước chúng đã giá khoảng chục triệu rồi. Chỉ có điều thứ này chỉ là sáo trang cấp một, phương thức nâng cấp thì không ai biết được, có điều hình thức ngược lại rất đẹp mắt.
Đúng rồi, đôi giày huynh mang cũng thuộc Bạch Đế Sáo Trang đấy, không biết đại tẩu đã bỏ ra bao nhiêu tiền để mua cho huynh nữa, bốn ta muốn tới Hắc Dạ Thành để mua Bạch Đế Chiến Hài nhưng lúc tới nơi thì trễ rồi, nhưng may mắn vẫn còn Bạch Đế Chiến Bào nhưng giá hơi đắt.”
Thiên Tiếu mỉm cười nói:
×— QUẢNG CÁO —
“Nhận thưởng hạng nhất là đủ tiền mua rồi.”
Hắc Dạ lắc đầu nói:
“Làm gì dễ dàng như thế, chiến bào giá tận năm mươi triệu, đâu phải tự nhiên lâu vậy rồi không có ai mua chúng.”
Ngồi xem xét đôi vòng tay một lát thì hắn nhận được tin nhắn của Họa Thiên Hậu, nàng bảo hắn đi ra cổng trường nhận đồ, đồng thời nàng bảo chút nữa cũng sẽ tới xem hắn ta thi đấu. Nhận được tin hắn liền đi ra ngoài cổng trường nhận đồ, quả nhiên có một nhân viên giao hàng đang đứng đó, hòm đồ thuộc loại tốt nhất, dùng công nghệ tân tiến để tránh cho người giao tráo hàng.
Ký nhận rồi mang thùng hàng vào trong mở ra, Dạ Yến hiếu kỳ ngồi bên cạnh xem là cái gì, lúc Thiên Tiếu rút ra món đồ bên trong thì Dạ Yến xụ mặt xuống. Đọc đơn hàng xong Thiên Tiếu liền hiểu tại sao, Bạch Đế Chiến Bào chính là thứ Họa Thiên Hậu tặng hắn.
Haizz
Dạ Yến thở dài một hơi rồi nói:
“Nó có duyên với đại ca rồi, hơi đáng tiếc nhưng ta không có duyên với bộ đồ của thần tượng rồi.”
Nhìn kỹ hoa văn trên chiếc áo Thiên Tiếu chợt nhận ra cái gì đó, lấy bốn chiếc nhẫn không gian của cha để lại ra xem. Quả nhiên hoa văn trên bốn chiếc nhẫn đồng nhất với hoa văn trên chiếc áo, Dạ Yến xụi lơ, tính ra toàn bộ Bạch Đế Sáo Trang đều đã tập hợp lại một chỗ.
Thiên Tiếu hơi bất ngờ nhưng rất nhanh trở nên bình tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hắn như thế bởi hắn biết bộ sáo trang này có liên quan tới cha mình, nếu không liên quan thì tại sao cha mình lại có bốn chiếc giới chỉ thuộc sáo trang.Ban đầu còn muốn bán lại cho Dạ Yến thế nhưng hiện tại hắn quyết định mặc nó luôn, biết đầu có thể từ nó tìm ra manh mối gì đó.
Cầm chiếc áo trên tay Thiên Tiếu loay hoay mãi rồi gãi đầu:
“Cái này mặc kiểu gì nhỉ?”
Dạ Yến thở dài lắc đầu:
“Ta biết cách mặc, để ta giúp đại ca mặc vào.”
Đồ này theo phong cách cổ trang, Thiên Tiếu chỉ nhìn thấy trên truyền hình thì làm sao biết mà mặc, Dạ Yến thích sáo trang này thì mới có nghiên cứu thôi. Nguyên bộ sáo trang mất khoảng mười phút để mặc vào, tất cả đều hoàn mỹ chỉ dư ra đồ buộc tóc thôi, Thiên Tiếu cất nó vào trong ngực bởi chút nữa nó sẽ có tác dụng.
Hai người quay trở lại chỗ nghỉ ngơi thì La Mỹ Nhân cầm hộp cơm tới dúi vào tay của Thiên Tiếu khẽ giọng:
“Ăn nhanh đi để chiều còn đấu.”
Cầm lấy hộp cơm Thiên Tiếu mở ra thì thấy bên trong đồ ăn rất phong phú, hai miếng trứng cuộn rất to,bốn con mực nhồi thịt, đậu hũ chiến cắt nhỏ ra. Chưa kể chính giữa là một phần tư con gà béo, nhìn thôi đã đủ khiến người ta chảy nước miếng rồi, hắn nhìn liền biết đây là La Mỹ Nhân tự xuống bếp làm.
Nàng cũng đưa cho Dạ Yến một hộp cơm, mở ra thì vẫn ngon nhưng còn lâu mới phong phú như Thiên Tiếu, nàng mở một cái hộp giữ nóng, bên trong có ba con tôm chiên lăn bột. Thiên Tiếu được hai còn còn Dạ Yến có được một con, nàng chia phần xong hối hả rời đi bởi nàng còn đang nấu ăn cho mấy cô gái ở chỗ khác.
×— QUẢNG CÁO —
Bỏ con tôm chiên bột lên miệng tính ăn thì Thiên Tiếu đột nhiên dừng lại, bây giờ từ đầu đến chân của hắn, kể cả hộp cơm sắp ăn đều được nữ nhân cho, nghĩ kỹ thì có vẻ hơi xấu hổ thì phải. Có điều suy nghĩ đó chỉ lóe lên rồi biến mất, muốn làm Chạn Vương thì cũng phải có bản lĩnh, đầu phải cứ muốn chui gầm chạn là có thể chui vào được đâu.
Đầu giờ chiều mọi người tụ họp lại tiếp tục xem các trận đấu, ai cũng hy vọng mình có thể hiểu rõ đối thủ mình sắp phải đấu một chút. Tất cả những người mạnh nhất đều nhận được chiến thắng dễ dàng, lúc này mọi người chỉ mong trận đấu của Thiên Tiếu xem hắn ta có tấu hài hay không.
Thiên Tiếu Hạng 52
Từ Hải Hạng 34
Chuẩn bị chiến đấu, nhanh chóng tập trung lên trên đài, mười phút không có mặt tự động tính thua.
Hai người nhanh chóng có mặt, lúc này mọi người đều không khỏi ồ lên một tiếng, Thiên Tiếu từ một chú hề lúc này đã trở thành một mỹ nam cổ trang đẹp như từ trong tranh đi ra.
Họa Thiên Hậu, Cầm Vân Ca, Lý Nhã Kỳ đều cảm thấy ngạc nhiên khi trên người của hắn có đủ nguyên bộ sáo trang, giá cả thì các nàng đều biết, bọn họ không hiểu những thứ kia từ đâu ra. Với khả năng tài chính của Thiên Tiếu thì không thể nào mua được dù chỉ là một phần mười của một món.
Hai người vào trong Tiểu Thiên Bàn liền cúi đầu chào nhau, lần này Từ Hải không bị mắc cười nữa, chiến đấu trở nên vô cùng nghiêm túc và căng thẳng.
Cầm Vân Ca lắc đầu nói:
“Một người Lục Hồn Cảnh Đỉnh Phong, một cái Lục Hồn Cảnh Trung Kỳ, trận này Thiên Tiếu khó thể nào thắng được, có điều hắn nên hài lòng vì trận trước đáng nhẽ đã thua rồi.”
La Hoàng lắc đầu:
“Chưa chắc, trên mặt hắn vẫn chẳng lộ chút vẻ lo lắng nào cả, chắc chắn hắn còn ẩn dấu năng lực chưa sử dụng tới.”
Khi chỉ còn cách nhau khoảng mười mét thì Thiên Tiếu quyết định hắn ta sẽ là người ra tay trước.
Dạ Phong Kiếm
Từ Hải ngẩn người bởi đang đứng trước mặt hắn Thiên Tiếu đột nhiên tan biến thành một cái bóng đen mờ mờ ảo ảo.
“Xoẹt”
Không kịp có bất cứ phản ứng nào thì đã một kiếm phong yết hầu, chỉ một giây sau cả hai liên xuất hiện bên ngoài quảng trường. Một vài người có hiểu biết lập tức nhíu mày lại, kiếm pháp có thể làm ra hiện tượng này chỉ có vài loại, nhưng đều không phải loại mà Thiên Tiếu tiếp xúc được chứ đừng nói thuần thục để thi triển.
Kẻ kia buồn cười quá không đánh nổi nên chịu thua luôn, da mặt có dày thì cũng phải có giới hạn, kết thúc chiến đấu hắn liền thay bộ đồ của mình ra, khỏi cần sáo trang phòng thủ làm gì, chính hắn sẽ tự chiến đấu như bình thường.
Dạ Yến vỗ vai của Thiên Tiếu khẽ giọng:
“Ta không nghĩ là đại ca lại dũng cảm như thế đấy.”
Thiên Tiếu kéo Dạ Yến sang một bên nhỏ giọng:
“Ta nghe đồn sau khi lên Hồn Vương có thể cưới nhiều hơn một người vợ, ngày hôm nay nhiều mỹ nhân có mặt như thế ta làm vậy để họ nhớ tới ta thôi. Ngươi phải nhớ là muốn theo đuổi được một cô gái thì phải tạo ấn tướng để nàng nhớ tới người, dù cho ấn tượng là xấu hay tốt, tuyệt đối không được để nàng lãng quên mình.”
Dạ Yến trầm tư một hồi rồi hỏi:
“Đại ca cho ta muốn bộ sáo trang khi nãy ngươi mặc được không?”
Đoán được tên này muốn làm theo Thiên Tiếu lắc đầu nói:
“Chiêu này làm một lần thôi, trong cùng một chỗ người xài lại chiêu của ta thì sẽ phản tác dụng, bây giờ là lúc ngươi cần phải động não nghĩ ra chiêu mới.”
Dạ Yến ngồi xuống ghế, ôm đầu suy nghĩ, thật sự rất khó khăn để nghĩ ra một tuyệt chiêu để gây ấn tượng giống như Thiên Tiếu được. Hắn còn đang suy nghĩ thì phát hiện Cầm Vân Ca đã xuất hiện trước mặt hai người từ bao giờ, cả hai đều tỏ ra lo lắng khi nàng đứng trước mặt, nhưng Thiên Tiếu lo lắng bởi hắn sợ ăn đòn.
Hắn mỉm cười nói:
“Cầm cô nương, ta lỡ nói xấu ngươi nhưng đánh một lần là được rồi, nhất thiết phải tìm ta lần hai không?”
Cầm Vân Ca đưa ra một đôi vòng tay đặt vào tay hắn rồi nói:
“Lần đầu đánh ngươi là đúng, còn lần thứ hai là tai sai, đây coi như là đền bù, cảm phiền ngươi đừng làm chuyện xấu hổ như thế. Đôi vòng tay này gọi là Bạch Đế Thủ Trạc, lúc ta còn Hồn Cảnh có từng sử dụng qua nhưng còn như mới, nghe nói có thể nâng cấp nhưng ta chưa từng thử qua, ân oán của chúng ta đến đây coi như kết thúc, từ mai đừng có ăn nói lung tung.”
Nói xong thì nàng liền biến mất trước mặt cả hai, Thiên Tiếu bây giờ đã biết mình làm sao lại bất tỉnh lúc kiểm tra độ tinh khiết Hồn Lực rồi.
Dạ Yến nhìn đôi vòng tay ngạc nhiên nói:
“Bạch Đế sao trang, quả nhiên là người của Thiên Hồn học viện, tuy chỉ chỉ là một đôi vòng tay nhưng chín năm trước chúng đã giá khoảng chục triệu rồi. Chỉ có điều thứ này chỉ là sáo trang cấp một, phương thức nâng cấp thì không ai biết được, có điều hình thức ngược lại rất đẹp mắt.
Đúng rồi, đôi giày huynh mang cũng thuộc Bạch Đế Sáo Trang đấy, không biết đại tẩu đã bỏ ra bao nhiêu tiền để mua cho huynh nữa, bốn ta muốn tới Hắc Dạ Thành để mua Bạch Đế Chiến Hài nhưng lúc tới nơi thì trễ rồi, nhưng may mắn vẫn còn Bạch Đế Chiến Bào nhưng giá hơi đắt.”
Thiên Tiếu mỉm cười nói:
×— QUẢNG CÁO —
“Nhận thưởng hạng nhất là đủ tiền mua rồi.”
Hắc Dạ lắc đầu nói:
“Làm gì dễ dàng như thế, chiến bào giá tận năm mươi triệu, đâu phải tự nhiên lâu vậy rồi không có ai mua chúng.”
Ngồi xem xét đôi vòng tay một lát thì hắn nhận được tin nhắn của Họa Thiên Hậu, nàng bảo hắn đi ra cổng trường nhận đồ, đồng thời nàng bảo chút nữa cũng sẽ tới xem hắn ta thi đấu. Nhận được tin hắn liền đi ra ngoài cổng trường nhận đồ, quả nhiên có một nhân viên giao hàng đang đứng đó, hòm đồ thuộc loại tốt nhất, dùng công nghệ tân tiến để tránh cho người giao tráo hàng.
Ký nhận rồi mang thùng hàng vào trong mở ra, Dạ Yến hiếu kỳ ngồi bên cạnh xem là cái gì, lúc Thiên Tiếu rút ra món đồ bên trong thì Dạ Yến xụ mặt xuống. Đọc đơn hàng xong Thiên Tiếu liền hiểu tại sao, Bạch Đế Chiến Bào chính là thứ Họa Thiên Hậu tặng hắn.
Haizz
Dạ Yến thở dài một hơi rồi nói:
“Nó có duyên với đại ca rồi, hơi đáng tiếc nhưng ta không có duyên với bộ đồ của thần tượng rồi.”
Nhìn kỹ hoa văn trên chiếc áo Thiên Tiếu chợt nhận ra cái gì đó, lấy bốn chiếc nhẫn không gian của cha để lại ra xem. Quả nhiên hoa văn trên bốn chiếc nhẫn đồng nhất với hoa văn trên chiếc áo, Dạ Yến xụi lơ, tính ra toàn bộ Bạch Đế Sáo Trang đều đã tập hợp lại một chỗ.
Thiên Tiếu hơi bất ngờ nhưng rất nhanh trở nên bình tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hắn như thế bởi hắn biết bộ sáo trang này có liên quan tới cha mình, nếu không liên quan thì tại sao cha mình lại có bốn chiếc giới chỉ thuộc sáo trang.Ban đầu còn muốn bán lại cho Dạ Yến thế nhưng hiện tại hắn quyết định mặc nó luôn, biết đầu có thể từ nó tìm ra manh mối gì đó.
Cầm chiếc áo trên tay Thiên Tiếu loay hoay mãi rồi gãi đầu:
“Cái này mặc kiểu gì nhỉ?”
Dạ Yến thở dài lắc đầu:
“Ta biết cách mặc, để ta giúp đại ca mặc vào.”
Đồ này theo phong cách cổ trang, Thiên Tiếu chỉ nhìn thấy trên truyền hình thì làm sao biết mà mặc, Dạ Yến thích sáo trang này thì mới có nghiên cứu thôi. Nguyên bộ sáo trang mất khoảng mười phút để mặc vào, tất cả đều hoàn mỹ chỉ dư ra đồ buộc tóc thôi, Thiên Tiếu cất nó vào trong ngực bởi chút nữa nó sẽ có tác dụng.
Hai người quay trở lại chỗ nghỉ ngơi thì La Mỹ Nhân cầm hộp cơm tới dúi vào tay của Thiên Tiếu khẽ giọng:
“Ăn nhanh đi để chiều còn đấu.”
Cầm lấy hộp cơm Thiên Tiếu mở ra thì thấy bên trong đồ ăn rất phong phú, hai miếng trứng cuộn rất to,bốn con mực nhồi thịt, đậu hũ chiến cắt nhỏ ra. Chưa kể chính giữa là một phần tư con gà béo, nhìn thôi đã đủ khiến người ta chảy nước miếng rồi, hắn nhìn liền biết đây là La Mỹ Nhân tự xuống bếp làm.
Nàng cũng đưa cho Dạ Yến một hộp cơm, mở ra thì vẫn ngon nhưng còn lâu mới phong phú như Thiên Tiếu, nàng mở một cái hộp giữ nóng, bên trong có ba con tôm chiên lăn bột. Thiên Tiếu được hai còn còn Dạ Yến có được một con, nàng chia phần xong hối hả rời đi bởi nàng còn đang nấu ăn cho mấy cô gái ở chỗ khác.
×— QUẢNG CÁO —
Bỏ con tôm chiên bột lên miệng tính ăn thì Thiên Tiếu đột nhiên dừng lại, bây giờ từ đầu đến chân của hắn, kể cả hộp cơm sắp ăn đều được nữ nhân cho, nghĩ kỹ thì có vẻ hơi xấu hổ thì phải. Có điều suy nghĩ đó chỉ lóe lên rồi biến mất, muốn làm Chạn Vương thì cũng phải có bản lĩnh, đầu phải cứ muốn chui gầm chạn là có thể chui vào được đâu.
Đầu giờ chiều mọi người tụ họp lại tiếp tục xem các trận đấu, ai cũng hy vọng mình có thể hiểu rõ đối thủ mình sắp phải đấu một chút. Tất cả những người mạnh nhất đều nhận được chiến thắng dễ dàng, lúc này mọi người chỉ mong trận đấu của Thiên Tiếu xem hắn ta có tấu hài hay không.
Thiên Tiếu Hạng 52
Từ Hải Hạng 34
Chuẩn bị chiến đấu, nhanh chóng tập trung lên trên đài, mười phút không có mặt tự động tính thua.
Hai người nhanh chóng có mặt, lúc này mọi người đều không khỏi ồ lên một tiếng, Thiên Tiếu từ một chú hề lúc này đã trở thành một mỹ nam cổ trang đẹp như từ trong tranh đi ra.
Họa Thiên Hậu, Cầm Vân Ca, Lý Nhã Kỳ đều cảm thấy ngạc nhiên khi trên người của hắn có đủ nguyên bộ sáo trang, giá cả thì các nàng đều biết, bọn họ không hiểu những thứ kia từ đâu ra. Với khả năng tài chính của Thiên Tiếu thì không thể nào mua được dù chỉ là một phần mười của một món.
Hai người vào trong Tiểu Thiên Bàn liền cúi đầu chào nhau, lần này Từ Hải không bị mắc cười nữa, chiến đấu trở nên vô cùng nghiêm túc và căng thẳng.
Cầm Vân Ca lắc đầu nói:
“Một người Lục Hồn Cảnh Đỉnh Phong, một cái Lục Hồn Cảnh Trung Kỳ, trận này Thiên Tiếu khó thể nào thắng được, có điều hắn nên hài lòng vì trận trước đáng nhẽ đã thua rồi.”
La Hoàng lắc đầu:
“Chưa chắc, trên mặt hắn vẫn chẳng lộ chút vẻ lo lắng nào cả, chắc chắn hắn còn ẩn dấu năng lực chưa sử dụng tới.”
Khi chỉ còn cách nhau khoảng mười mét thì Thiên Tiếu quyết định hắn ta sẽ là người ra tay trước.
Dạ Phong Kiếm
Từ Hải ngẩn người bởi đang đứng trước mặt hắn Thiên Tiếu đột nhiên tan biến thành một cái bóng đen mờ mờ ảo ảo.
“Xoẹt”
Không kịp có bất cứ phản ứng nào thì đã một kiếm phong yết hầu, chỉ một giây sau cả hai liên xuất hiện bên ngoài quảng trường. Một vài người có hiểu biết lập tức nhíu mày lại, kiếm pháp có thể làm ra hiện tượng này chỉ có vài loại, nhưng đều không phải loại mà Thiên Tiếu tiếp xúc được chứ đừng nói thuần thục để thi triển.
Bình luận facebook