Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-29
Chương 29: Linh Nhãn Lý Nhã Kỳ
Đối thủ tiếp theo của Thiên Tiếu lại tương đối nhẹ nhàng khi người này là kẻ yếu nhất trong những người lọt vào top 40, người này vào được tới đây cũng vì đối thủ của hắn gặp chấn thương trong quá trình luyện tập và không chịu trị thương. Thứ hạng thật sự của người này theo hắn thì chắc phải ngoài một trăm thì mới chính xác, thực ra đây cũng là thành quả của việc sử dụng một điểm Vận Khí, phát hiện ra kẻ yếu như thế không tận dụng thì thật sự có lỗi quá.
Niệm Lực: 0 điểm.
Cảm Xúc: 1400 điểm
Nghiệp Lực: 500 điểm
Vận Khí: 6
Tốc độ chuyển đổi: 1900 điểm = 190 tiếng ( 1 vận khí / giờ, tỷ lệ điểm sang Vận Khí: 10: 1)
Sau khi giải thích xong cho Họa Thiên Hậu thì hắn đã liên tục luyện tập đến khi điểm Vận Khi gần cạn kiệt, đến lúc này không thể nào không ngừng lại, nếu không chịu ngừng lại thì rất có thể khi giao đấu hắn sẽ không thể kích hoạt huyết mạch. Đây là con át chủ bài nên hắn không thể phí phạm được, huống gì ai biết được đối thủ của hắn sẽ là ai, biết đâu sẽ cần sử dụng nhiều thì sao.
Còn có một điều thú vị nữa là Niệm Lực của hắn ta tuy đã cạn kiệt rồi, thế nhưng lại được điểm Cảm Xúc bù lại, tuy nhiều thật nhưng hắn nghĩ điểm này vẫn khó kiếm hơn Niệm Lực rất nhiều. Đầu tiên là hắn được Lý Nhã Kỳ tỏ tình, thu về gần 800 điểm cảm xúc và 500 điểm nghiệp lực, chỉ bằng đó thôi đủ hiểu số nam sinh thích nàng nhiều đến mức độ nào.
Về sau khi hắn mặc bộ sáo trang đầy tính giải trí kia thì được thêm 500 điểm cảm xúc nữa, đến lúc hắn mặc Bạch Đế Sáo Trang dùng nhất chiêu bại địch thì nhận được số còn lại. Những dịp như thế này vẫn tương đối hiếm thấy, Vạn Biến cũng nói cho hắn biết rằng chỉ có Niệm Lực mới có thể giúp nó tiến hóa.
Vạn Biến tiến hóa thì có khả năng tăng tỷ lệ hấp thụ chuyển đổi các loại năng lượng thành Vận Khí, Thiên Tiếu muốn có Vận Khí để sử dụng thoải mái hơn thì bắt buộc phải có điểm Niệm Lực. Trải nghiệm được tác dụng của Vận Khí thì hắn thật sự cảm thấy khó mà dứt được, mỗi lần luyện Hồn Kỹ siêu tốc hắn liền giống như con nghiện được tiếp thuốc vậy.
Trận đấu vào top 20 kết thúc thì tất cả mọi người chờ bốc thăm nhưng chẳng thấy thông báo gì cả.
Vũ Đại sau đó xuất hiện với vẻ tươi cười:
“Gần kết thúc ba ngày rồi, mọi người cũng có vẻ mệt mỏi, những người bị loại bây giờ đều háo hức muốn biết hai mươi con người mạnh nhất kia rốt cuộc ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng, ai sẽ bị loại trong nước mắt. Chúng ta cũng muốn biết nhanh hơn thế nên hiện tại quyết định tiến hành hỗn chiến để xem khả năng ứng biến của các ngươi như thế nào.”
Một người nghe thế đứng lên chỉ vào đám người Thiên Tiếu rồi nói:
“Hỗn chiến cũng được nhưng cả đám bọn họ hợp thành một đội thì đánh đấm gì nữa?”
Ngay lúc này từ trên trời cao một trận pháp mở ra, ba người xuất hiện, nhìn bọn họ lơ lửng trên không trung một cách nhẹ nhàng liền hiểu. Dạ Yến nhìn thấy ba người này liền lắc đầu, hắn chắn chắn mấy người này tới đây là có sự tác động của gia gia hắn, bọn họ mà không thể hiện tốt thì nhất định sẽ mệt mỏi với gia gia.
Vũ Đại to giọng giới thiệu một cách trang nghiệm:
×— QUẢNG CÁO —
“Xin giới thiệu với mọi người ba vị này là lão sư của Thiên Hồn, Yến Long, Thanh Long Hoàng Gia ba đại học viện của Long Thành.”
Hắn đi tới bên cạnh người cơ bắp cuồn cuộn, mặc giáp trụ nặng nề giới thiệu:
“Đầu tiên xin giới thiệu Nam Cương lão sư của Thanh Long Hoàng Gia học viện, Khiên Chiến Sĩ mạnh nhất dưới 50 tuổi.”
Người thứ hai là một cô gái trông có vẻ trẻ tuổi nhưng ánh mắt cực kỳ sắc bén, liếc qua cái liền có thể đoán được là họ hàng của Dạ Yến.
“Còn đây là Dạ Thiên Tĩnh lão sư của Yến Long học viện, Kiếm Sĩ trẻ tuổi nhất đạt được tu vi Hồn Tướng trung kỳ. Trên bảng xếp hạng thực lực của người dưới năm mươi tuổi thì hiện tại nàng đang đứng đầu.”
Kẻ mạnh nhất lúc nào cũng ngầu nhất.
Người cuối cùng thì trông giống như một cái thư sinh vậy, đã thế còn mặc nguyên bộ đồ cổ trang nữa chứ, khuôn mặt có góc cạnh nhưng vẫn rất hiền hòa. Vẻ đẹp trai không thua gì Thiên Tiếu cả, nhìn thôi đủ để không ít nữ sinh híp mắt, nam nhân như Thiên Tiếu cũng phải nhìn nhiều vài cái.
Riêng về nam nhân thì chưa có ai có thể khiến Thiên Tiếu nhìn quá lâu, đương nhiên trừ khi hắn đang soi gương, lâu lâu sẽ bị vẻ đẹp trai của chính mình mê hoặc.
Vũ Đại cười nói:
“Còn đây là Bạch Ngọc lão sư, truyền nhân của Bạch Đế Hồn Thần.”
Không cần giới thiệu nhiều, chỉ cần nghe tên tổ tiên thôi thì đủ hiểu nhân vật này ngầu đến mức nào rồi, Bạch Đế Hồn Thần là một nhân vật cực kỳ nổi tiếng. Trong sử sách có ghi thì Bạch Đế Hồn Thần chính là Thợ Rèn thiên tài giỏi nhất trong lịch sử, Bạch gia của hắn cũng là nơi sản sinh ra các Thợ Rèn thiên tài.
Chỉ là Bạch Đế tạo ra quá nhiều đồ vật nghịch thiên nên bị trời phạt, Bạch gia theo đó cũng dính phải một lời nguyền gì đó, chính vì lời nguyền này mà Bạch gia dù có thể chế tạo ra vô số trang bị siêu mạnh nhưng không thể sử dụng đồ của chính mình tạo ra. Thiên Tiếu lúc đọc đến truyền thuyết này thì cũng cảm thấy lời nguyền này có chút buồn cười, Bạch Gia chỉ cần bán đồ của mình sau đó có tiền mua đồ tốt về xài thôi, Chức Nghiệp thế gia đâu phải chỉ có mình bọn họ.
Vũ Đại giới thiệu xong nghiêm túc nói:
“Hồn giả kẻ thù không chỉ có mỗi Yêu thú, chuyện này tự bản thân các ngươi phải hiểu được, nếu sợ kẻ thù kết vây kết cánh thì tại sao không tự tìm lấy đồng đội cho mình. Lần này Hỗn Chiến chỉ dừng lại khi có ba người đứng trên sân, kể cả nhóm năm người thì vẫn phải đấu với nhau để chọn người đi vào chung kết.”
Hắn vừa nói xong thì thấy nhóm của Thiên Tiếu đã bắt đầu bàn bạc với nhau, nhìn kiểu này là biết bọn họ chẳng hề coi những người khác ra cái gì cả.
Thiên Tiếu nghiêm túc nói:
“Ta có năm cái ống hút có độ dài ngắn khác nhau, mỗi người rút lấy một cái, độ dài bằng nhau thì đấu với nhau, ai có ống không giống với bất cứ ai thì phụ trách xử lý hết những người khác.”
×— QUẢNG CÁO —
Nghe thế cũng được nên mỗi người bắt đầu rút, Dạ Nguyệt rút đầu tiên, Dạ Yến rút thứ hai, cả hai người ống hút đều có độ dài khác nhau, vậy thì hai người chắc chắn không đấu với nhau rồi. Lý Nhã Kỳ rút tiếp một cái nhưng độ dài vẫn không giống hai người rút trước, thế là ba người chắc chắn có một người được bỏ lượt rồi.
La Mỹ Nhân kẹp ngón tay rút ra một cái, lần này thì đã giống với Dạ Yến rồi, hai người đấu với nhau, Thiên Tiếu mở lòng bàn tay ra thì độ dài giống với Dạ Nguyệt.
Hắn mỉm cười:
“Thế là xác định rồi, chúng ta đấu theo đúng giao hẹn trước đó, Nhã Kỳ phụ trách dọn dẹp những người khác, đợi xong xuôi rồi đấu từng cặp một. Những người khác dù gì đi nữa cũng chỉ được phép đứng nhìn, không được phép can thiệp nếu không sẽ bị hội đồng ngay.”
Hai mươi người nhanh chóng đi vào trong Tiểu Thiên Bàn, bốn người phải đấu trong nhóm Thiên Tiếu nhanh chóng rời xa khu vực chiến trường. Những người khác cũng nhanh chóng tìm chỗ trốn, chưa gì đã giao chiến quả thật quá ngốc rồi, nhất là khi nhóm năm người của Thiên Tiếu vẫn còn đó, tự triệt hạ nhau thì chỉ có lợi cho bọn họ thôi.
“Rặc….rặc”
Bẻ tay giãn người một cái Lý Nhã Kỳ cười nói:
“Đừng có trốn làm gì, ta ra tay hết sức thì các ngươi chạy cũng vô ích thôi.”
Ánh mắt nàng sáng lên hình dấu cộng của nòng súng sau đó bắt đầu xoay tròn, ba người lão sư mới tới, rồi cả Cầm Vân Ca với mấy người học viên năm cuối đồng loạt đứng dậy.
Bạch Ngọc cắn răng khẽ giọng:
“Linh Nhãn, tòa thành nhỏ bằng hạt cát lại có Linh Nhãn.”
Mọi người đều hiếu kỳ tại sao những người kia lại giật mình như thế, bọn họ tập trung vào Lý Nhã Kỳ xem nàng tính làm cái gì. Bỗng nhiên nàng chỉ súng lên trời bóp cò sau đó quét mạnh tay về một hướng, viên đạn bắn ra bay lên trời sau đó đột nhiên chuyển hướng một góc khó thể tin nổi nhắm thẳng vào một người đang đứng trên sân thượng.
Nàng bắn liên tục, cản thân thể di chuyển một cách đầy uyển chuyển giống như đang múa vậy, mấy người đang ẩn nấp thậm chí còn không biết chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng nàng nổ súng cũng vô ích bởi họ đều đang nấp rất kỹ.
“Pặc…..pặc…..pặc”
Từng viên đạn găm vào đầu khiến cho những người kia chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, giống như Thiên Tiếu cũng đang không tin vào mắt của mình vậy.
Đối thủ tiếp theo của Thiên Tiếu lại tương đối nhẹ nhàng khi người này là kẻ yếu nhất trong những người lọt vào top 40, người này vào được tới đây cũng vì đối thủ của hắn gặp chấn thương trong quá trình luyện tập và không chịu trị thương. Thứ hạng thật sự của người này theo hắn thì chắc phải ngoài một trăm thì mới chính xác, thực ra đây cũng là thành quả của việc sử dụng một điểm Vận Khí, phát hiện ra kẻ yếu như thế không tận dụng thì thật sự có lỗi quá.
Niệm Lực: 0 điểm.
Cảm Xúc: 1400 điểm
Nghiệp Lực: 500 điểm
Vận Khí: 6
Tốc độ chuyển đổi: 1900 điểm = 190 tiếng ( 1 vận khí / giờ, tỷ lệ điểm sang Vận Khí: 10: 1)
Sau khi giải thích xong cho Họa Thiên Hậu thì hắn đã liên tục luyện tập đến khi điểm Vận Khi gần cạn kiệt, đến lúc này không thể nào không ngừng lại, nếu không chịu ngừng lại thì rất có thể khi giao đấu hắn sẽ không thể kích hoạt huyết mạch. Đây là con át chủ bài nên hắn không thể phí phạm được, huống gì ai biết được đối thủ của hắn sẽ là ai, biết đâu sẽ cần sử dụng nhiều thì sao.
Còn có một điều thú vị nữa là Niệm Lực của hắn ta tuy đã cạn kiệt rồi, thế nhưng lại được điểm Cảm Xúc bù lại, tuy nhiều thật nhưng hắn nghĩ điểm này vẫn khó kiếm hơn Niệm Lực rất nhiều. Đầu tiên là hắn được Lý Nhã Kỳ tỏ tình, thu về gần 800 điểm cảm xúc và 500 điểm nghiệp lực, chỉ bằng đó thôi đủ hiểu số nam sinh thích nàng nhiều đến mức độ nào.
Về sau khi hắn mặc bộ sáo trang đầy tính giải trí kia thì được thêm 500 điểm cảm xúc nữa, đến lúc hắn mặc Bạch Đế Sáo Trang dùng nhất chiêu bại địch thì nhận được số còn lại. Những dịp như thế này vẫn tương đối hiếm thấy, Vạn Biến cũng nói cho hắn biết rằng chỉ có Niệm Lực mới có thể giúp nó tiến hóa.
Vạn Biến tiến hóa thì có khả năng tăng tỷ lệ hấp thụ chuyển đổi các loại năng lượng thành Vận Khí, Thiên Tiếu muốn có Vận Khí để sử dụng thoải mái hơn thì bắt buộc phải có điểm Niệm Lực. Trải nghiệm được tác dụng của Vận Khí thì hắn thật sự cảm thấy khó mà dứt được, mỗi lần luyện Hồn Kỹ siêu tốc hắn liền giống như con nghiện được tiếp thuốc vậy.
Trận đấu vào top 20 kết thúc thì tất cả mọi người chờ bốc thăm nhưng chẳng thấy thông báo gì cả.
Vũ Đại sau đó xuất hiện với vẻ tươi cười:
“Gần kết thúc ba ngày rồi, mọi người cũng có vẻ mệt mỏi, những người bị loại bây giờ đều háo hức muốn biết hai mươi con người mạnh nhất kia rốt cuộc ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng, ai sẽ bị loại trong nước mắt. Chúng ta cũng muốn biết nhanh hơn thế nên hiện tại quyết định tiến hành hỗn chiến để xem khả năng ứng biến của các ngươi như thế nào.”
Một người nghe thế đứng lên chỉ vào đám người Thiên Tiếu rồi nói:
“Hỗn chiến cũng được nhưng cả đám bọn họ hợp thành một đội thì đánh đấm gì nữa?”
Ngay lúc này từ trên trời cao một trận pháp mở ra, ba người xuất hiện, nhìn bọn họ lơ lửng trên không trung một cách nhẹ nhàng liền hiểu. Dạ Yến nhìn thấy ba người này liền lắc đầu, hắn chắn chắn mấy người này tới đây là có sự tác động của gia gia hắn, bọn họ mà không thể hiện tốt thì nhất định sẽ mệt mỏi với gia gia.
Vũ Đại to giọng giới thiệu một cách trang nghiệm:
×— QUẢNG CÁO —
“Xin giới thiệu với mọi người ba vị này là lão sư của Thiên Hồn, Yến Long, Thanh Long Hoàng Gia ba đại học viện của Long Thành.”
Hắn đi tới bên cạnh người cơ bắp cuồn cuộn, mặc giáp trụ nặng nề giới thiệu:
“Đầu tiên xin giới thiệu Nam Cương lão sư của Thanh Long Hoàng Gia học viện, Khiên Chiến Sĩ mạnh nhất dưới 50 tuổi.”
Người thứ hai là một cô gái trông có vẻ trẻ tuổi nhưng ánh mắt cực kỳ sắc bén, liếc qua cái liền có thể đoán được là họ hàng của Dạ Yến.
“Còn đây là Dạ Thiên Tĩnh lão sư của Yến Long học viện, Kiếm Sĩ trẻ tuổi nhất đạt được tu vi Hồn Tướng trung kỳ. Trên bảng xếp hạng thực lực của người dưới năm mươi tuổi thì hiện tại nàng đang đứng đầu.”
Kẻ mạnh nhất lúc nào cũng ngầu nhất.
Người cuối cùng thì trông giống như một cái thư sinh vậy, đã thế còn mặc nguyên bộ đồ cổ trang nữa chứ, khuôn mặt có góc cạnh nhưng vẫn rất hiền hòa. Vẻ đẹp trai không thua gì Thiên Tiếu cả, nhìn thôi đủ để không ít nữ sinh híp mắt, nam nhân như Thiên Tiếu cũng phải nhìn nhiều vài cái.
Riêng về nam nhân thì chưa có ai có thể khiến Thiên Tiếu nhìn quá lâu, đương nhiên trừ khi hắn đang soi gương, lâu lâu sẽ bị vẻ đẹp trai của chính mình mê hoặc.
Vũ Đại cười nói:
“Còn đây là Bạch Ngọc lão sư, truyền nhân của Bạch Đế Hồn Thần.”
Không cần giới thiệu nhiều, chỉ cần nghe tên tổ tiên thôi thì đủ hiểu nhân vật này ngầu đến mức nào rồi, Bạch Đế Hồn Thần là một nhân vật cực kỳ nổi tiếng. Trong sử sách có ghi thì Bạch Đế Hồn Thần chính là Thợ Rèn thiên tài giỏi nhất trong lịch sử, Bạch gia của hắn cũng là nơi sản sinh ra các Thợ Rèn thiên tài.
Chỉ là Bạch Đế tạo ra quá nhiều đồ vật nghịch thiên nên bị trời phạt, Bạch gia theo đó cũng dính phải một lời nguyền gì đó, chính vì lời nguyền này mà Bạch gia dù có thể chế tạo ra vô số trang bị siêu mạnh nhưng không thể sử dụng đồ của chính mình tạo ra. Thiên Tiếu lúc đọc đến truyền thuyết này thì cũng cảm thấy lời nguyền này có chút buồn cười, Bạch Gia chỉ cần bán đồ của mình sau đó có tiền mua đồ tốt về xài thôi, Chức Nghiệp thế gia đâu phải chỉ có mình bọn họ.
Vũ Đại giới thiệu xong nghiêm túc nói:
“Hồn giả kẻ thù không chỉ có mỗi Yêu thú, chuyện này tự bản thân các ngươi phải hiểu được, nếu sợ kẻ thù kết vây kết cánh thì tại sao không tự tìm lấy đồng đội cho mình. Lần này Hỗn Chiến chỉ dừng lại khi có ba người đứng trên sân, kể cả nhóm năm người thì vẫn phải đấu với nhau để chọn người đi vào chung kết.”
Hắn vừa nói xong thì thấy nhóm của Thiên Tiếu đã bắt đầu bàn bạc với nhau, nhìn kiểu này là biết bọn họ chẳng hề coi những người khác ra cái gì cả.
Thiên Tiếu nghiêm túc nói:
“Ta có năm cái ống hút có độ dài ngắn khác nhau, mỗi người rút lấy một cái, độ dài bằng nhau thì đấu với nhau, ai có ống không giống với bất cứ ai thì phụ trách xử lý hết những người khác.”
×— QUẢNG CÁO —
Nghe thế cũng được nên mỗi người bắt đầu rút, Dạ Nguyệt rút đầu tiên, Dạ Yến rút thứ hai, cả hai người ống hút đều có độ dài khác nhau, vậy thì hai người chắc chắn không đấu với nhau rồi. Lý Nhã Kỳ rút tiếp một cái nhưng độ dài vẫn không giống hai người rút trước, thế là ba người chắc chắn có một người được bỏ lượt rồi.
La Mỹ Nhân kẹp ngón tay rút ra một cái, lần này thì đã giống với Dạ Yến rồi, hai người đấu với nhau, Thiên Tiếu mở lòng bàn tay ra thì độ dài giống với Dạ Nguyệt.
Hắn mỉm cười:
“Thế là xác định rồi, chúng ta đấu theo đúng giao hẹn trước đó, Nhã Kỳ phụ trách dọn dẹp những người khác, đợi xong xuôi rồi đấu từng cặp một. Những người khác dù gì đi nữa cũng chỉ được phép đứng nhìn, không được phép can thiệp nếu không sẽ bị hội đồng ngay.”
Hai mươi người nhanh chóng đi vào trong Tiểu Thiên Bàn, bốn người phải đấu trong nhóm Thiên Tiếu nhanh chóng rời xa khu vực chiến trường. Những người khác cũng nhanh chóng tìm chỗ trốn, chưa gì đã giao chiến quả thật quá ngốc rồi, nhất là khi nhóm năm người của Thiên Tiếu vẫn còn đó, tự triệt hạ nhau thì chỉ có lợi cho bọn họ thôi.
“Rặc….rặc”
Bẻ tay giãn người một cái Lý Nhã Kỳ cười nói:
“Đừng có trốn làm gì, ta ra tay hết sức thì các ngươi chạy cũng vô ích thôi.”
Ánh mắt nàng sáng lên hình dấu cộng của nòng súng sau đó bắt đầu xoay tròn, ba người lão sư mới tới, rồi cả Cầm Vân Ca với mấy người học viên năm cuối đồng loạt đứng dậy.
Bạch Ngọc cắn răng khẽ giọng:
“Linh Nhãn, tòa thành nhỏ bằng hạt cát lại có Linh Nhãn.”
Mọi người đều hiếu kỳ tại sao những người kia lại giật mình như thế, bọn họ tập trung vào Lý Nhã Kỳ xem nàng tính làm cái gì. Bỗng nhiên nàng chỉ súng lên trời bóp cò sau đó quét mạnh tay về một hướng, viên đạn bắn ra bay lên trời sau đó đột nhiên chuyển hướng một góc khó thể tin nổi nhắm thẳng vào một người đang đứng trên sân thượng.
Nàng bắn liên tục, cản thân thể di chuyển một cách đầy uyển chuyển giống như đang múa vậy, mấy người đang ẩn nấp thậm chí còn không biết chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng nàng nổ súng cũng vô ích bởi họ đều đang nấp rất kỹ.
“Pặc…..pặc…..pặc”
Từng viên đạn găm vào đầu khiến cho những người kia chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, giống như Thiên Tiếu cũng đang không tin vào mắt của mình vậy.
Bình luận facebook