Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-57
Chương 57: Cầm Vân Ca
Quay trở về nhà Cầm Vân Ca đứng trước cửa phòng của mẹ mình phân vân một chút, nàng chậm rãi bước vào trong. Bạch Hằng rệu rã ngồi trong phòng nhưng khóe mỗi vẫn luôn nở nụ cười, thấy con gái đi vào nàng khẽ ngẩng đầu lên mỉm cười vui vẻ, bây giờ con gái chính là niềm tự hào và niềm vui duy nhất của nàng.
Cầm Vân Ca nhẹ giọng:
“Ta biết hết mọi chuyện rồi, sư phụ đã kể mọi chuyện cho ta, tất cả mọi thứ.”
Bạch Hằng sững người, nước mắt tuôn rơi:
“Xin lỗi, tất cả là tại mẹ.”
Một vòng tay ấm áp ôm lấy nàng, Cầm Vân Ca nghiêm túc:
“Mẹ có lỗi, lỗi rất nặng, thế nhưng đối với ta ngài luôn là người quan trọng nhất, nợ của ngài ta nhất định sẽ trả toàn bộ cho bọn họ. Có một ngày ta sẽ để cha cam tâm tình nguyện về bên ngài, ta xin thề.”
Lần đầu tiên từ khi sáu tuổi Cầm Vân Ca khóc, hai mẹ con ôm nhau khóc mãi, khóc đến khi Bạch Hằng quá mệt mỏi lăn ra ngủ.
Cầm Vân Ca bế mẹ mình đặt lên giường đắp chăn lên, chậm rãi đi ra khỏi phòng đóng cửa lại, thoắt một cái nàng liền ở trên cành cây đại thụ trước nhà. Thời gian giống như bị kéo ngược về quá khứ vậy, tất cả trôi qua trước mắt nàng.
Một cô bé năm tuổi đứng trước mặt mẹ mình tỏ ra nghiêm trọng hỏi:
“Tại sao cha không về nhà vậy?”
Bạch Hằng mỉm cười:
“Do cha ngươi còn quá nhiều việc phải làm, con gái phải tập luyện chăm chỉ, đợi cha trở về nhất định sẽ kiểm tra.”
Nàng vùi mình vào luyện tập, điên cuồng mỗi ngày, luyện tập đến mức không biết mình làm thế nhằm mục đích gì. Chỉ biết phải tập luyện, linh tính mách bảo nàng phải thật mạnh.
Mười ba tuổi sau khi vượt qua Hồn Cảnh tấn giai Hồn Sĩ, lần đầu tiên nàng tìm tới cha mình. “Tại sao cha không ở bên cạnh mẹ?” câu hỏi đầu tiên nàng hỏi cha mình khác hẳn những đứa trẻ khác, trong khoảnh khắc đó nàng vẫn rất bình tĩnh.
Cầm Tử Nam thản nhiên:
“Ta có một món nợ rất lớn cần phải trả, càng có việc quan trọng phải làm, trở lại Cầm gia lúc này là chuyện không thể nào.”
Cầm Vân Ca nhíu mày:
“Phải làm đến bao giờ?”
Hắn sực cười:
“Cả đời.”
Cầm Vân Ca rất hồn nhiên:
×— QUẢNG CÁO —
“Ta sẽ làm thay cha, lúc đó cha có thể trở về với mẹ rồi.”
Cầm Tử Nam bật cười:
“Chút tu vi này của ngươi thì làm được gì, trở về đi con gái, món nợ này ngươi cũng có phần nhưng chưa đến phiên ngươi trả đâu.”
Cầm Vân Ca trước khi rời đi nghiêm túc:
“Ta chưa từng nợ ai cả.”
Năm năm sau
Đứng ở giữa biển xác trên chiến trường, trên người thương tích vô số nhưng ánh mắt nàng không chút dao động. Nàng quay trở về tiến tới truyền tống trận, đi thẳng tới Hắc Dạ Thành, một đường phi hành thẳng tới cửa hàng nơi Cầm Tử Nam đang làm việc, máu me trên người nàng làm cho người trong cửa hàng sợ chết khiếp.
Nàng cực nghiêm túc hỏi:
“Ta bây giờ có thể thay cha làm việc được chưa.”
Cầm Tử Nam đơn giản lắc đầu, nàng không chút do dự rời đi, một lời nói thừa cũng không.
Thăng Thiên Đài hạng nhất Cầm Vân Ca.
Mười tám tuổi Hồn Sinh Lục Trọng, kẻ mạnh thứ hai từng tham gia vào Thăng Thiên Đài theo đánh giá của Thiên Địa Bàn.
Tu luyện bốn năm tại học viện, cái gì nàng cũng trải qua, khó mấy nàng cũng đứng ra làm đầu tiên, nhanh chóng trở thành kẻ đứng đầu có thực lực tuyệt đối trong số học sinh của Thiên Hồn học viện.
Hồn Vương Hậu Kỳ trẻ tuổi nhất trong vòng vạn năm trở lại đây, lúc này Thiên Hồn học viện cần một người tới Hắc Dạ Thành. Nàng quyết định đi, kéo theo những học viện khác cũng phải phái người đi theo để tránh nàng chiêu mộ được ai đó có thiên phú quá khủng khiếp giống như nàng.
Làm xong việc của mình nàng lại tới tìm Cầm Tử Nam, ngày ngày hắn vẫn ngồi ở đó nhìn thẳng ra ngoài cửa, ánh mắt khép hờ nhìn về xa xăm. Thấy được nàng thì đôi mắt kia mới hơi mở ra một chút, những người làm trong tiệm tự động tránh ra, trong vòng mấy năm này không phải lần đầu tiên nàng tới nơi đây.
Hai cha con lúc nào cũng chỉ nói hai câu, nàng hỏi hiện tại đã được chưa, hắn nói chưa thì nàng sẽ rời đi ngay lập tức, không để dư ra một giây phút nào cả.
Cầm Vân Ca rất nghiêm trọng:
“Ta hiện tại đã đủ để thay cha chưa, mẹ đang bệnh nặng rất cần cha về thăm.”
Nàng nói nhiều hơn lần trước một câu,Cầm Tử Nam cũng thế:
“Hiện tại thì chưa, nhưng nếu ngươi đạt Hồn Hoàng ta sẽ thử thách ngươi, nếu làm được thì ta sẽ quay về Cầm gia một lần.”
×— QUẢNG CÁO —
Hơn một tuần trước nàng liền tấn thăng Hồn Hoàng liền đến tìm cha mình, lần này nàng lại không phải nàng mở miệng trước.
Cầm Tử Nam thản nhiên đưa ra một tấm hình rồi nói:
“Để hắn vào trong nhóm huấn luyện của ngươi, bằng cách nào thì tự suy nghĩ, ngày hắn gia nhập ta liền sẽ trở về ngay sau khi sắp xếp xong công công việc của cửa hàng.”
Cầm Vân Ca gật đầu:
“Cha giữ lời là được.”
Nàng xem hình liền nhận ra Thiên Tiếu, người mà La Hoàng để vô cùng chú ý, phần lý lịch với họ Tạ khiến cho nàng chú ý. Mẹ nàng đã nói cha nàng vì một kẻ họ Tạ mà trở nên như thế này, sự bình tĩnh hai mươi hai năm trong nàng bị dao động, tất cả những cảm xúc dồn nén do cô đơn ứ đọng trong nàng giống như bị gõ vang.
“Mẹ nó làm ra chuyện gì mà cha nó lại rời xa bao nhiêu năm như vậy nhỉ?”
“Giỏi giang đến mấy thì cũng chỉ là đồ bỏ đi, cha của nàng còn không thèm nhận con.”
“Một nữ nhân giỏi thì làm được cái gì, không phải cha ngươi là Cầm Tử Nam thì chúng ta sợ ngươi chắc. Hắn còn bỏ rơi hai mẹ con các ngươi nữa, có gì hay ho.”
Người nói câu cuối cùng bị nàng giết không chút thương tiếng, nữ hoàng cũng chu di cửu tộc, từ đó về sau không có bất cứ ai dám xì xào sau lưng nàng nữa.
Những ký ức kia khiến cho Thiên Tiếu trở thành tên khốn, kẻ đầu sỏ cho tất cả mọi chuyện, chỉ có tên khốn mới có thể khiến nàng tức giận tới hai lần dù chỉ mới gặp ít lâu. Tất cả đã dẫn tới thái độ hằn học của nàng, sự tức giận của nàng khiến những người bên cạnh cảm nhận được, thế là bọn họ cũng thể hiện ra giống như nàng vậy.
Sự ghét bỏ được thể hiện rõ ràng như thế bốn người bọn họ sao không cảm nhận được nhưng họ vẫn chịu đựng khiến cho nàng không biết phải làm sao.
Rồi chuyện kia xảy ra, lý trí bảo nàng chỉ nên ngăn cản rồi xử phạt tên kia, nhưng mọi chuyện không diễn theo như những gì nàng nghĩ. Chỉ trong một khoảnh khắc siêu ngắn ngủi nàng đã quên hết mọi thứ, đâm lao thì phải theo lao, hắn rời đi nàng quyết định lấy lý do đó để trừng phạt hắn.
Lúc này nàng đã có chút linh cảm không lành, cha nàng xuất hiện nói ra những lời khó nghe, nàng lại đi tìm hắn một lần nữa. Lần này nàng đã không thể bình tĩnh giống như đã làm suốt mười mấy năm nay, chất vấn hắn rồi để nhận lại những lời tuyệt tình rằng nàng không nên tồn tại trên thế gian này.
Cả thế giới có lên án nàng cũng không khủng khiếp bằng những lời nói đó, nhưng nàng nhầm, về tới Long Thành nàng còn gặp chuyện tệ hơn.
Bạch Ngọc trước giờ vẫn chưa to tiếng với nàng, lần này cũng không hề ngoại lệ, chỉ khác biệt là thông qua những lời nhỏ nhẹ của hắn người mẹ hiền dịu bỗng biến thành một con khốn. Nàng thì đúng là một lỗi thất vọng, một chữ cũng không sai, quá khứ đã xảy ra là thứ nàng không thể phủ định hay thay đổi được.
Nhảy xuống khỏi cành cây nàng mở quang não của mình lên liên lạc với người của mình:
“Ngươi giúp ta tập hợp tất cả các học sinh của ba tòa thành lại, riêng bốn người tự ý rời đi của Hắc Dạ Thành ta sẽ tự xử lý, bảo với họ ta sẽ nhận tất cả. Chậm nhất một tháng sau chúng ta sẽ bắt đầu huấn luyện, cố gắng xử lý càng nhanh càng tốt.”
Đi vào phòng nhìn mẹ mình một lần nữa sau đó nàng phi hành thẳng tới truyền tống trận, Cầm Vân Ca nàng có chơi có chịu, nợ của mẹ nàng nàng sẽ trả, nợ sinh mệnh với mẹ đã khuất của Thiên Tiếu nàng cũng sẽ trả cho hết.
Dù cho có phải bỏ mạng.
Quay trở về nhà Cầm Vân Ca đứng trước cửa phòng của mẹ mình phân vân một chút, nàng chậm rãi bước vào trong. Bạch Hằng rệu rã ngồi trong phòng nhưng khóe mỗi vẫn luôn nở nụ cười, thấy con gái đi vào nàng khẽ ngẩng đầu lên mỉm cười vui vẻ, bây giờ con gái chính là niềm tự hào và niềm vui duy nhất của nàng.
Cầm Vân Ca nhẹ giọng:
“Ta biết hết mọi chuyện rồi, sư phụ đã kể mọi chuyện cho ta, tất cả mọi thứ.”
Bạch Hằng sững người, nước mắt tuôn rơi:
“Xin lỗi, tất cả là tại mẹ.”
Một vòng tay ấm áp ôm lấy nàng, Cầm Vân Ca nghiêm túc:
“Mẹ có lỗi, lỗi rất nặng, thế nhưng đối với ta ngài luôn là người quan trọng nhất, nợ của ngài ta nhất định sẽ trả toàn bộ cho bọn họ. Có một ngày ta sẽ để cha cam tâm tình nguyện về bên ngài, ta xin thề.”
Lần đầu tiên từ khi sáu tuổi Cầm Vân Ca khóc, hai mẹ con ôm nhau khóc mãi, khóc đến khi Bạch Hằng quá mệt mỏi lăn ra ngủ.
Cầm Vân Ca bế mẹ mình đặt lên giường đắp chăn lên, chậm rãi đi ra khỏi phòng đóng cửa lại, thoắt một cái nàng liền ở trên cành cây đại thụ trước nhà. Thời gian giống như bị kéo ngược về quá khứ vậy, tất cả trôi qua trước mắt nàng.
Một cô bé năm tuổi đứng trước mặt mẹ mình tỏ ra nghiêm trọng hỏi:
“Tại sao cha không về nhà vậy?”
Bạch Hằng mỉm cười:
“Do cha ngươi còn quá nhiều việc phải làm, con gái phải tập luyện chăm chỉ, đợi cha trở về nhất định sẽ kiểm tra.”
Nàng vùi mình vào luyện tập, điên cuồng mỗi ngày, luyện tập đến mức không biết mình làm thế nhằm mục đích gì. Chỉ biết phải tập luyện, linh tính mách bảo nàng phải thật mạnh.
Mười ba tuổi sau khi vượt qua Hồn Cảnh tấn giai Hồn Sĩ, lần đầu tiên nàng tìm tới cha mình. “Tại sao cha không ở bên cạnh mẹ?” câu hỏi đầu tiên nàng hỏi cha mình khác hẳn những đứa trẻ khác, trong khoảnh khắc đó nàng vẫn rất bình tĩnh.
Cầm Tử Nam thản nhiên:
“Ta có một món nợ rất lớn cần phải trả, càng có việc quan trọng phải làm, trở lại Cầm gia lúc này là chuyện không thể nào.”
Cầm Vân Ca nhíu mày:
“Phải làm đến bao giờ?”
Hắn sực cười:
“Cả đời.”
Cầm Vân Ca rất hồn nhiên:
×— QUẢNG CÁO —
“Ta sẽ làm thay cha, lúc đó cha có thể trở về với mẹ rồi.”
Cầm Tử Nam bật cười:
“Chút tu vi này của ngươi thì làm được gì, trở về đi con gái, món nợ này ngươi cũng có phần nhưng chưa đến phiên ngươi trả đâu.”
Cầm Vân Ca trước khi rời đi nghiêm túc:
“Ta chưa từng nợ ai cả.”
Năm năm sau
Đứng ở giữa biển xác trên chiến trường, trên người thương tích vô số nhưng ánh mắt nàng không chút dao động. Nàng quay trở về tiến tới truyền tống trận, đi thẳng tới Hắc Dạ Thành, một đường phi hành thẳng tới cửa hàng nơi Cầm Tử Nam đang làm việc, máu me trên người nàng làm cho người trong cửa hàng sợ chết khiếp.
Nàng cực nghiêm túc hỏi:
“Ta bây giờ có thể thay cha làm việc được chưa.”
Cầm Tử Nam đơn giản lắc đầu, nàng không chút do dự rời đi, một lời nói thừa cũng không.
Thăng Thiên Đài hạng nhất Cầm Vân Ca.
Mười tám tuổi Hồn Sinh Lục Trọng, kẻ mạnh thứ hai từng tham gia vào Thăng Thiên Đài theo đánh giá của Thiên Địa Bàn.
Tu luyện bốn năm tại học viện, cái gì nàng cũng trải qua, khó mấy nàng cũng đứng ra làm đầu tiên, nhanh chóng trở thành kẻ đứng đầu có thực lực tuyệt đối trong số học sinh của Thiên Hồn học viện.
Hồn Vương Hậu Kỳ trẻ tuổi nhất trong vòng vạn năm trở lại đây, lúc này Thiên Hồn học viện cần một người tới Hắc Dạ Thành. Nàng quyết định đi, kéo theo những học viện khác cũng phải phái người đi theo để tránh nàng chiêu mộ được ai đó có thiên phú quá khủng khiếp giống như nàng.
Làm xong việc của mình nàng lại tới tìm Cầm Tử Nam, ngày ngày hắn vẫn ngồi ở đó nhìn thẳng ra ngoài cửa, ánh mắt khép hờ nhìn về xa xăm. Thấy được nàng thì đôi mắt kia mới hơi mở ra một chút, những người làm trong tiệm tự động tránh ra, trong vòng mấy năm này không phải lần đầu tiên nàng tới nơi đây.
Hai cha con lúc nào cũng chỉ nói hai câu, nàng hỏi hiện tại đã được chưa, hắn nói chưa thì nàng sẽ rời đi ngay lập tức, không để dư ra một giây phút nào cả.
Cầm Vân Ca rất nghiêm trọng:
“Ta hiện tại đã đủ để thay cha chưa, mẹ đang bệnh nặng rất cần cha về thăm.”
Nàng nói nhiều hơn lần trước một câu,Cầm Tử Nam cũng thế:
“Hiện tại thì chưa, nhưng nếu ngươi đạt Hồn Hoàng ta sẽ thử thách ngươi, nếu làm được thì ta sẽ quay về Cầm gia một lần.”
×— QUẢNG CÁO —
Hơn một tuần trước nàng liền tấn thăng Hồn Hoàng liền đến tìm cha mình, lần này nàng lại không phải nàng mở miệng trước.
Cầm Tử Nam thản nhiên đưa ra một tấm hình rồi nói:
“Để hắn vào trong nhóm huấn luyện của ngươi, bằng cách nào thì tự suy nghĩ, ngày hắn gia nhập ta liền sẽ trở về ngay sau khi sắp xếp xong công công việc của cửa hàng.”
Cầm Vân Ca gật đầu:
“Cha giữ lời là được.”
Nàng xem hình liền nhận ra Thiên Tiếu, người mà La Hoàng để vô cùng chú ý, phần lý lịch với họ Tạ khiến cho nàng chú ý. Mẹ nàng đã nói cha nàng vì một kẻ họ Tạ mà trở nên như thế này, sự bình tĩnh hai mươi hai năm trong nàng bị dao động, tất cả những cảm xúc dồn nén do cô đơn ứ đọng trong nàng giống như bị gõ vang.
“Mẹ nó làm ra chuyện gì mà cha nó lại rời xa bao nhiêu năm như vậy nhỉ?”
“Giỏi giang đến mấy thì cũng chỉ là đồ bỏ đi, cha của nàng còn không thèm nhận con.”
“Một nữ nhân giỏi thì làm được cái gì, không phải cha ngươi là Cầm Tử Nam thì chúng ta sợ ngươi chắc. Hắn còn bỏ rơi hai mẹ con các ngươi nữa, có gì hay ho.”
Người nói câu cuối cùng bị nàng giết không chút thương tiếng, nữ hoàng cũng chu di cửu tộc, từ đó về sau không có bất cứ ai dám xì xào sau lưng nàng nữa.
Những ký ức kia khiến cho Thiên Tiếu trở thành tên khốn, kẻ đầu sỏ cho tất cả mọi chuyện, chỉ có tên khốn mới có thể khiến nàng tức giận tới hai lần dù chỉ mới gặp ít lâu. Tất cả đã dẫn tới thái độ hằn học của nàng, sự tức giận của nàng khiến những người bên cạnh cảm nhận được, thế là bọn họ cũng thể hiện ra giống như nàng vậy.
Sự ghét bỏ được thể hiện rõ ràng như thế bốn người bọn họ sao không cảm nhận được nhưng họ vẫn chịu đựng khiến cho nàng không biết phải làm sao.
Rồi chuyện kia xảy ra, lý trí bảo nàng chỉ nên ngăn cản rồi xử phạt tên kia, nhưng mọi chuyện không diễn theo như những gì nàng nghĩ. Chỉ trong một khoảnh khắc siêu ngắn ngủi nàng đã quên hết mọi thứ, đâm lao thì phải theo lao, hắn rời đi nàng quyết định lấy lý do đó để trừng phạt hắn.
Lúc này nàng đã có chút linh cảm không lành, cha nàng xuất hiện nói ra những lời khó nghe, nàng lại đi tìm hắn một lần nữa. Lần này nàng đã không thể bình tĩnh giống như đã làm suốt mười mấy năm nay, chất vấn hắn rồi để nhận lại những lời tuyệt tình rằng nàng không nên tồn tại trên thế gian này.
Cả thế giới có lên án nàng cũng không khủng khiếp bằng những lời nói đó, nhưng nàng nhầm, về tới Long Thành nàng còn gặp chuyện tệ hơn.
Bạch Ngọc trước giờ vẫn chưa to tiếng với nàng, lần này cũng không hề ngoại lệ, chỉ khác biệt là thông qua những lời nhỏ nhẹ của hắn người mẹ hiền dịu bỗng biến thành một con khốn. Nàng thì đúng là một lỗi thất vọng, một chữ cũng không sai, quá khứ đã xảy ra là thứ nàng không thể phủ định hay thay đổi được.
Nhảy xuống khỏi cành cây nàng mở quang não của mình lên liên lạc với người của mình:
“Ngươi giúp ta tập hợp tất cả các học sinh của ba tòa thành lại, riêng bốn người tự ý rời đi của Hắc Dạ Thành ta sẽ tự xử lý, bảo với họ ta sẽ nhận tất cả. Chậm nhất một tháng sau chúng ta sẽ bắt đầu huấn luyện, cố gắng xử lý càng nhanh càng tốt.”
Đi vào phòng nhìn mẹ mình một lần nữa sau đó nàng phi hành thẳng tới truyền tống trận, Cầm Vân Ca nàng có chơi có chịu, nợ của mẹ nàng nàng sẽ trả, nợ sinh mệnh với mẹ đã khuất của Thiên Tiếu nàng cũng sẽ trả cho hết.
Dù cho có phải bỏ mạng.
Bình luận facebook