Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-75
Chương 75: Thăng Thiên Lộ
Toàn bộ thân thể của nàng ta lạnh ngắt, Hồn Hoàng thân thể đã vượt xa thân thể người thường, lạnh như thế này thì đúng là nàng phải quỳ rất lâu trong tuyết. Thiên Tiếu lấy ra chăn ấm, lấy đan dược ra nhét vào miệng của nàng, thế nhưng nàng lúc này làm sao nuốt được.
Hắn đang nghĩ tới cái gì đó, nhìn vẻ mặt của hắn Lý Nhã Kỳ hơi nhíu mày, nàng vươn tay dành lấy viên thuốc chấn nát trong miệng của Cầm Vân Ca. Lấy ly nước uống dở của mình rót vào miệng để Cầm Vân Ca nuốt xuống, nước hơi trào ra nàng liền bịt miệng lại cho chắc chắn.
Thiên Tiếu trợn tròn cả mắt, biết rõ là có hận thù với nhau nhưng cũng không nên mạnh bạo như thế chứ. Thực ra nàng sợ Thiên Tiếu dùng miệng bón thuốc giống trong phim nên ra tay trước, may làm hắn không nhiều chuyện, chứ hắn hỏi rồi biết được nguyên nhân chắc sẽ nói nàng ít coi phim lại.
Nói gì đi nữa thì hắn vẫn còn yêu đời lắm, Cầm Vân Ca là Hồn Hoàng, hắn dù muốn làm như Lý Nhã Kỳ nghĩ thì cũng không có gan. Nhỡ giữa chừng nàng ta tỉnh dậy vỗ một phát cũng đủ để hắn thịt nát xương tan, hắn đang nghĩ xem có cách nào để nàng nuốt thuốc mà nhẹ nhàng một chút hay không.
Thân nhiệt của nàng dần dần ấm lên, Thiên Tiếu mang nàng vào phòng lấy hết chăn ra đắp, hắn không dám mang nàng vào phòng của hai người kia vì thật sự rất dơ. Hắn chỉ đi có hai tuần mà căn phòng của Lý Nhã Lan đã trở nên bừa bộn vô cùng rồi, phòng hắn thì nàng chỉ dùng làm chỗ ngủ nên tương đối sạch sẽ.
Để nàng ta ngủ dậy trong đống rác thì sẽ vô cùng mất mặt, xong xuôi hắn đi pha một ly nước gừng nóng pha mật ong rồi từng chút bón cho nàng.
Đợi người nàng ấm hẳn rồi hắn mới nói:
“Nhã Kỳ ở lại đây để chăm sóc nàng ấy, ta đi làm bữa để chút nữa Dạ Nguyệt và Dạ Yến sang ăn nữa. Nhã Lan tỷ vào bếp giúp ta một tay.”
Hai người đi vào trong bếp đeo tạp dề lên, Lý Nhã Lan cầm lấy con dao vẻ mặt hào hứng, dạo này nàng toàn đặt đồ bên ngoài chứ ít khi xuống bếp.
Lý Nhã Lan xoa tay:
“Để tỳ nấu vài món tủ cho bọn họ ăn.”
Thiên Tiếu ôm lấy nàng từ đằng sau nhẹ giọng:
“Tỷ chỉ cần giúp ta thái rau được rồi, những chuyện khác cứ để ta lo.”
Lý Nhã Lan nhíu mày:
“Ý ngươi là tỷ nấu ăn không ngon?”
“Rõ ràng là như thế.” Thiên Tiếu muốn trả lời như thế nhưng lý trí không cho phép hắn làm chuyện dại dột như thế.
Hắn tựa đầu vào vai nàng nhẹ giọng:
“Ta muốn cả cuộc đời này được nấu cơm cho tỷ ăn, dọn phòng, cả đời đều dùng để chăm sóc tỷ. Bây giờ tỷ làm hết đống rau này rồi đi ra ngoài phòng khách không thì ta ăn tỷ tại đây luôn đấy.”
×— QUẢNG CÁO —
Bàn tay của Thiên Tiếu lại bắt đầu hư rồi, mặt nàng đỏ ửng, vội vàng cúi đầu thái rau theo lời của hắn. Thấy nàng nghe lời hắn quay người đi bắt đầu làm việc của mình, nhìn đống nguyên liệu trước mắt hắn nghĩ có lẽ khi rảnh hắn nên học nấu ăn một chút.
Ba cái nữ nhân của hắn đều chẳng ai biết nấu ăn cả, hắn nấu ăn rất ngon nhưng quanh đi quẩn lại chỉ vài món làm mãi thôi. Chính hắn cũng chán chứ đừng nói gì đến người khác ăn vào, mở lên quang não hắn bắt đầu làm theo từng chút một những món ăn được hướng dẫn trên đó.
Nửa tiếng sau thì tiếng chuông cửa vang lên, có lẽ Dạ Nguyệt và Dạ Yến đã tới nơi rồi, Lý Nhã Lan cởi tạp dề đi ra ngoài mở cửa. Hai người bọn họ vừa tới liền tưởng đây là Lý Nhã Kỳ.
Lý Nhã Lan mỉm cười:
“Hai đứa là Dạ Nguyệt và Dạ Yến có phải không, Thiên Tiếu thì đang ở trong bếp, còn Nhã Kỳ thì đang ở trong phòng của Thiên Tiếu để chăm sóc.”
Nàng ta nói chuyện không rõ ràng, khiến cho hai người nhân ra được nàng là mẹ của Lý Nhã Kỳ, nhưng lại hiểu lầm rằng Lý Nhã Kỳ đang đổ bệnh. Hai người vội vàng đi vào phòng của Thiên Tiếu thì thấy Cầm Vân Ca đã tỉnh lại, nàng nằm trên giường nói chuyện gì đó với Lý Nhã Kỳ.
Thấy hai người kia tới nàng khẽ giọng:
“Ta ra ngoài nói chuyện với bọn họ, ngươi nằm trong đây nghỉ ngơi ta ra ngoài nói chuyện với bọn họ.”
Ra ngoài phòng khách thì Dạ Nguyệt lập tức hỏi:
“Nàng ta bị làm sao mà lại phải nằm liệt ở đây?”
Lý Nhã Kỳ cũng kể hết câu chuyện mình nghe được từ mẹ mình và Thiên Tiếu cho hai người, nghe xong thì bọn họ cảm thấy rất ngạc nhiên. Theo lý thì dù có xin lỗi thì người nàng ta cần xin lỗi trước phải là Dạ Nguyệt mới đúng, sao lại đến tìm Thiên Tiếu để xin lỗi trước.
Dạ Nguyệt và Dạ Yến đến bây giờ mới chỉ nhận được được lời mời quay lại học lớp huấn luyện, xin lỗi thì vẫn chưa nhận được. Thế nhưng nàng ta lại đến đây quỳ hai tuần không chịu đứng dậy mọi chuyện thực sự quá vô lý.
“Chắc nàng nhìn ra trong bốn người chúng ta đại ca là thủ lĩnh, nên quyết định xin lỗi trước. Huống chi hôm ấy nàng nhắm trực tiếp vào huynh ấy, tỷ chỉ liên lụy thôi.” Dạ Yến tự đưa ra một lý do tương đối hợp lý, nghĩ lại thì lý do này cũng tương đối hợp lý.
Thiên Tiếu từ bên trong bếp mang theo nồi lẩu đi ra:
“Thế nào rồi, nàng ấy đến tận cửa để xin lỗi rồi, có tha thứ hay không thì còn tùy các người thôi.”
Dạ Nguyệt nhỏ giọng:
“Thế ngươi nghĩ sao?”
Thiên Tiếu lấy nốt những món đồ vừa cất trong giới chỉ đi ra trầm tư suy nghĩ, lúc này Lý Nhã Lan cũng ngồi vào bàn.
×— QUẢNG CÁO —
Nàng khẽ giọng nói:
“Mấy đứa còn trẻ nên trong người tính khí nóng nảy là chuyện dễ hiểu, thế nhưng người ta đã làm đến như vậy rồi mà còn không chịu tha lỗi thì có chút nhỏ nhen. Sau này dù sao cũng phải đến Long Thành, đó là sân nhà của nàng ấy, cho nàng ta chút mặt mũi sau này cũng dễ sống hơn.”
Lý Nhã Kỳ chép miệng:
“Ta cũng lựa chọn tha lỗi, ai chẳng mắc sai lầm, nhưng quan trọng là Tiếu ca và Nguyệt tỷ thôi, hai người bị nàng làm cho trọng thương cơ mà.”
Dạ Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói:
“Tha thứ cho nàng ấy thì không có vấn đề, chỉ là ta vẫn không thích tham gia vào lớp huấn luyện gì đó cho lắm. Tuy rằng nếu tham gia thì Thăng Thiên Lộ của chúng ta sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, theo ta nghĩ quan trọng nhất vẫn là ngươi nghĩ gì thôi Thiên Tiếu.”
Hắn chần chừ một lát rồi nói:
“Nàng có lòng thì chúng ta cũng nên rộng lượng, sư phụ nàng còn là người quen của Dạ gia, tốt nhất chúng ta nên bỏ qua thì hơn, cứ như vậy đi. Còn lớp huấn luyện không tham gia cũng không sao, chúng ta tự đi Thăng Thiên Lộ, coi như tích lũy kinh nghiệm.”
Thăng Thiên Lộ chính là quãng đường mà những người đủ tiêu chuẩn tham gia Thăng Thiên Đài phải trải qua. Từ quê hương hoặc nơi bọn họ học tập sẽ là điểm xuất phát, điểm đến là nơi tổ chức Thăng Thiên Đài.
Điểm đặc biệt của chuyện này chính là bọn họ sẽ phải đi mà không sử dụng bất cứ công cụ hỗ trợ nào cả, thiết bị giám sát của Sáng Thế Thần Điện sẽ kiểm tra việc này. Trước ngày diễn ra Thăng Thiên Đài thì bọn họ phải đi bộ tới nơi, đương nhiên một vài trường hợp đặc biệt sẽ được xem xét cho sử dụng phương tiện.
Thế nhưng từ xưa đến nay thì việc phá bỏ quy tắc rất ít khi xảy ra, phần lớn là những học sinh kia sẽ chuyển địa điểm học tập đến một nơi có thể di chuyển dễ dàng hơn.
Các lớp huấn luyện do các học sinh sắp tốt nghiệp mở ra chính là cách các đại học viện lách luật để dẫn dắt thiên tài tới đúng giờ. Ví dụ như lớp của Cầm Vân Ca sẽ xuất phát từ Hắc Dạ tới Lam Hoa rồi đi qua kinh đô Huyền Vũ, lúc đó sẽ chỉ còn một con đường thẳng duy nhất để họ đi tới Long Thành trong sự bảo vệ của Cầm Vân Ca.
Thiên Tiếu hỏi:
“Các ngươi có biết điểm đến năm nay là ở đâu chưa?”
Dạ Nguyệt mở thông tin cho hắn xem, hóa ra năm nay điểm đến là quê hương của ba vị Thần Quân.
Thiên Vương Thành.
Toàn bộ thân thể của nàng ta lạnh ngắt, Hồn Hoàng thân thể đã vượt xa thân thể người thường, lạnh như thế này thì đúng là nàng phải quỳ rất lâu trong tuyết. Thiên Tiếu lấy ra chăn ấm, lấy đan dược ra nhét vào miệng của nàng, thế nhưng nàng lúc này làm sao nuốt được.
Hắn đang nghĩ tới cái gì đó, nhìn vẻ mặt của hắn Lý Nhã Kỳ hơi nhíu mày, nàng vươn tay dành lấy viên thuốc chấn nát trong miệng của Cầm Vân Ca. Lấy ly nước uống dở của mình rót vào miệng để Cầm Vân Ca nuốt xuống, nước hơi trào ra nàng liền bịt miệng lại cho chắc chắn.
Thiên Tiếu trợn tròn cả mắt, biết rõ là có hận thù với nhau nhưng cũng không nên mạnh bạo như thế chứ. Thực ra nàng sợ Thiên Tiếu dùng miệng bón thuốc giống trong phim nên ra tay trước, may làm hắn không nhiều chuyện, chứ hắn hỏi rồi biết được nguyên nhân chắc sẽ nói nàng ít coi phim lại.
Nói gì đi nữa thì hắn vẫn còn yêu đời lắm, Cầm Vân Ca là Hồn Hoàng, hắn dù muốn làm như Lý Nhã Kỳ nghĩ thì cũng không có gan. Nhỡ giữa chừng nàng ta tỉnh dậy vỗ một phát cũng đủ để hắn thịt nát xương tan, hắn đang nghĩ xem có cách nào để nàng nuốt thuốc mà nhẹ nhàng một chút hay không.
Thân nhiệt của nàng dần dần ấm lên, Thiên Tiếu mang nàng vào phòng lấy hết chăn ra đắp, hắn không dám mang nàng vào phòng của hai người kia vì thật sự rất dơ. Hắn chỉ đi có hai tuần mà căn phòng của Lý Nhã Lan đã trở nên bừa bộn vô cùng rồi, phòng hắn thì nàng chỉ dùng làm chỗ ngủ nên tương đối sạch sẽ.
Để nàng ta ngủ dậy trong đống rác thì sẽ vô cùng mất mặt, xong xuôi hắn đi pha một ly nước gừng nóng pha mật ong rồi từng chút bón cho nàng.
Đợi người nàng ấm hẳn rồi hắn mới nói:
“Nhã Kỳ ở lại đây để chăm sóc nàng ấy, ta đi làm bữa để chút nữa Dạ Nguyệt và Dạ Yến sang ăn nữa. Nhã Lan tỷ vào bếp giúp ta một tay.”
Hai người đi vào trong bếp đeo tạp dề lên, Lý Nhã Lan cầm lấy con dao vẻ mặt hào hứng, dạo này nàng toàn đặt đồ bên ngoài chứ ít khi xuống bếp.
Lý Nhã Lan xoa tay:
“Để tỳ nấu vài món tủ cho bọn họ ăn.”
Thiên Tiếu ôm lấy nàng từ đằng sau nhẹ giọng:
“Tỷ chỉ cần giúp ta thái rau được rồi, những chuyện khác cứ để ta lo.”
Lý Nhã Lan nhíu mày:
“Ý ngươi là tỷ nấu ăn không ngon?”
“Rõ ràng là như thế.” Thiên Tiếu muốn trả lời như thế nhưng lý trí không cho phép hắn làm chuyện dại dột như thế.
Hắn tựa đầu vào vai nàng nhẹ giọng:
“Ta muốn cả cuộc đời này được nấu cơm cho tỷ ăn, dọn phòng, cả đời đều dùng để chăm sóc tỷ. Bây giờ tỷ làm hết đống rau này rồi đi ra ngoài phòng khách không thì ta ăn tỷ tại đây luôn đấy.”
×— QUẢNG CÁO —
Bàn tay của Thiên Tiếu lại bắt đầu hư rồi, mặt nàng đỏ ửng, vội vàng cúi đầu thái rau theo lời của hắn. Thấy nàng nghe lời hắn quay người đi bắt đầu làm việc của mình, nhìn đống nguyên liệu trước mắt hắn nghĩ có lẽ khi rảnh hắn nên học nấu ăn một chút.
Ba cái nữ nhân của hắn đều chẳng ai biết nấu ăn cả, hắn nấu ăn rất ngon nhưng quanh đi quẩn lại chỉ vài món làm mãi thôi. Chính hắn cũng chán chứ đừng nói gì đến người khác ăn vào, mở lên quang não hắn bắt đầu làm theo từng chút một những món ăn được hướng dẫn trên đó.
Nửa tiếng sau thì tiếng chuông cửa vang lên, có lẽ Dạ Nguyệt và Dạ Yến đã tới nơi rồi, Lý Nhã Lan cởi tạp dề đi ra ngoài mở cửa. Hai người bọn họ vừa tới liền tưởng đây là Lý Nhã Kỳ.
Lý Nhã Lan mỉm cười:
“Hai đứa là Dạ Nguyệt và Dạ Yến có phải không, Thiên Tiếu thì đang ở trong bếp, còn Nhã Kỳ thì đang ở trong phòng của Thiên Tiếu để chăm sóc.”
Nàng ta nói chuyện không rõ ràng, khiến cho hai người nhân ra được nàng là mẹ của Lý Nhã Kỳ, nhưng lại hiểu lầm rằng Lý Nhã Kỳ đang đổ bệnh. Hai người vội vàng đi vào phòng của Thiên Tiếu thì thấy Cầm Vân Ca đã tỉnh lại, nàng nằm trên giường nói chuyện gì đó với Lý Nhã Kỳ.
Thấy hai người kia tới nàng khẽ giọng:
“Ta ra ngoài nói chuyện với bọn họ, ngươi nằm trong đây nghỉ ngơi ta ra ngoài nói chuyện với bọn họ.”
Ra ngoài phòng khách thì Dạ Nguyệt lập tức hỏi:
“Nàng ta bị làm sao mà lại phải nằm liệt ở đây?”
Lý Nhã Kỳ cũng kể hết câu chuyện mình nghe được từ mẹ mình và Thiên Tiếu cho hai người, nghe xong thì bọn họ cảm thấy rất ngạc nhiên. Theo lý thì dù có xin lỗi thì người nàng ta cần xin lỗi trước phải là Dạ Nguyệt mới đúng, sao lại đến tìm Thiên Tiếu để xin lỗi trước.
Dạ Nguyệt và Dạ Yến đến bây giờ mới chỉ nhận được được lời mời quay lại học lớp huấn luyện, xin lỗi thì vẫn chưa nhận được. Thế nhưng nàng ta lại đến đây quỳ hai tuần không chịu đứng dậy mọi chuyện thực sự quá vô lý.
“Chắc nàng nhìn ra trong bốn người chúng ta đại ca là thủ lĩnh, nên quyết định xin lỗi trước. Huống chi hôm ấy nàng nhắm trực tiếp vào huynh ấy, tỷ chỉ liên lụy thôi.” Dạ Yến tự đưa ra một lý do tương đối hợp lý, nghĩ lại thì lý do này cũng tương đối hợp lý.
Thiên Tiếu từ bên trong bếp mang theo nồi lẩu đi ra:
“Thế nào rồi, nàng ấy đến tận cửa để xin lỗi rồi, có tha thứ hay không thì còn tùy các người thôi.”
Dạ Nguyệt nhỏ giọng:
“Thế ngươi nghĩ sao?”
Thiên Tiếu lấy nốt những món đồ vừa cất trong giới chỉ đi ra trầm tư suy nghĩ, lúc này Lý Nhã Lan cũng ngồi vào bàn.
×— QUẢNG CÁO —
Nàng khẽ giọng nói:
“Mấy đứa còn trẻ nên trong người tính khí nóng nảy là chuyện dễ hiểu, thế nhưng người ta đã làm đến như vậy rồi mà còn không chịu tha lỗi thì có chút nhỏ nhen. Sau này dù sao cũng phải đến Long Thành, đó là sân nhà của nàng ấy, cho nàng ta chút mặt mũi sau này cũng dễ sống hơn.”
Lý Nhã Kỳ chép miệng:
“Ta cũng lựa chọn tha lỗi, ai chẳng mắc sai lầm, nhưng quan trọng là Tiếu ca và Nguyệt tỷ thôi, hai người bị nàng làm cho trọng thương cơ mà.”
Dạ Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói:
“Tha thứ cho nàng ấy thì không có vấn đề, chỉ là ta vẫn không thích tham gia vào lớp huấn luyện gì đó cho lắm. Tuy rằng nếu tham gia thì Thăng Thiên Lộ của chúng ta sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, theo ta nghĩ quan trọng nhất vẫn là ngươi nghĩ gì thôi Thiên Tiếu.”
Hắn chần chừ một lát rồi nói:
“Nàng có lòng thì chúng ta cũng nên rộng lượng, sư phụ nàng còn là người quen của Dạ gia, tốt nhất chúng ta nên bỏ qua thì hơn, cứ như vậy đi. Còn lớp huấn luyện không tham gia cũng không sao, chúng ta tự đi Thăng Thiên Lộ, coi như tích lũy kinh nghiệm.”
Thăng Thiên Lộ chính là quãng đường mà những người đủ tiêu chuẩn tham gia Thăng Thiên Đài phải trải qua. Từ quê hương hoặc nơi bọn họ học tập sẽ là điểm xuất phát, điểm đến là nơi tổ chức Thăng Thiên Đài.
Điểm đặc biệt của chuyện này chính là bọn họ sẽ phải đi mà không sử dụng bất cứ công cụ hỗ trợ nào cả, thiết bị giám sát của Sáng Thế Thần Điện sẽ kiểm tra việc này. Trước ngày diễn ra Thăng Thiên Đài thì bọn họ phải đi bộ tới nơi, đương nhiên một vài trường hợp đặc biệt sẽ được xem xét cho sử dụng phương tiện.
Thế nhưng từ xưa đến nay thì việc phá bỏ quy tắc rất ít khi xảy ra, phần lớn là những học sinh kia sẽ chuyển địa điểm học tập đến một nơi có thể di chuyển dễ dàng hơn.
Các lớp huấn luyện do các học sinh sắp tốt nghiệp mở ra chính là cách các đại học viện lách luật để dẫn dắt thiên tài tới đúng giờ. Ví dụ như lớp của Cầm Vân Ca sẽ xuất phát từ Hắc Dạ tới Lam Hoa rồi đi qua kinh đô Huyền Vũ, lúc đó sẽ chỉ còn một con đường thẳng duy nhất để họ đi tới Long Thành trong sự bảo vệ của Cầm Vân Ca.
Thiên Tiếu hỏi:
“Các ngươi có biết điểm đến năm nay là ở đâu chưa?”
Dạ Nguyệt mở thông tin cho hắn xem, hóa ra năm nay điểm đến là quê hương của ba vị Thần Quân.
Thiên Vương Thành.
Bình luận facebook