Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-76
Chương 76: Lâm Hạ Hoài Nghi
Mọi người bàn luận khoảng mười năm phút thì đã thống nhất được ý kiến, Lý Nhã Kỳ vào đỡ Cầm Vân Ca ra bàn. Mọi người muốn nói thẳng cho nàng biết dự định của bọn họ.
Thiếu Tiếu mở lời:
“Cầm học tỷ, chuyện xảy ra trước kia chúng ta đã không còn trách ngươi, thế nhưng chuyện quay lại lớp huấn luyện chúng ta không muốn. Trong số một trăm hai mươi người của lớp học, có cả kẻ đã nói ra lời khiếm nhã với Nhã Kỳ, dù thế nào chúng ta cũng không thể yên tâm vào lớp được, mong ngươi hiểu cho.”
Cầm Vân Ca nghe hắn nói vậy thì đáp ngay:
“Ta đang nhận án phạt từ học viện, hình phạt thì ta nhận rồi, họ yêu cầu đủ toàn bộ những người trong ba tòa thành tham gia thì ta mới tiếp tục giảng dạy được. Xảy ra chuyện kia sau đó ta ngẫm lại thì mình đã sai hoàn toàn, nên dù thế nào ta cũng muốn hoàn thành trách nhiệm đầu tiên trường học giao cho, mong các ngươi giúp đỡ.”
Nàng hơi cúi đầu, như vầy thì khiến mấy người Thiên Tiếu có chút bối rối, hình phạt nàng nhận rồi coi như xong chuyện. Muốn làm xong trách nhiệm trường học giao cho mình lần đầu là chuyện tốt, thế nhưng bọn họ thật sự không muốn quay lại khi có kẻ kia, đây là điều bọn họ không thể chấp nhận được.
Đúng lúc này Lý Nhã Lan lên tiếng:
“Này cô bé, ta biết rõ ngươi có thành ý nhưng không thể ép bọn trẻ vào thế khó xử như thế, nếu phải đảm bảo đủ người thì ngươi phải nghĩ ra biện pháp khác. Ta có gợi ý như thế này ngươi xem mình có làm được hay không, không được thì khỏi phải bàn nữa, để con gái ta vào lớp huấn luyện có tên biến thái như thế ta không yên tâm.”
Hóa ra Lý Nhã Lan muốn để cho bốn người bọn họ trở thành học sinh trao đổi với một trường khác, Cầm Vân Ca chỉ cần trao đổi với người giữ nhóm còn lại là được. Như thế nàng ta vẫn có thể giữ đủ nhóm đủ 120 người, coi như cũng hoàn thành trách nhiệm lần đầu giữ lớp huấn luyện của mình.
Thậm chí nếu nàng không muốn đổi cũng chẳng sao, dù gì thì nàng vẫn đủ 120 người, đương nhiên nếu nàng có lòng thì sẽ đổi để trực tiếp dẫn dắt những người vì mình mà chịu thiệt thòi.
Cầm Vân Ca thấy đề nghị này cũng không tệ một chút nào, chỉ một hai cuộc điện thoại thôi nàng liền đơn giản hoàn thành quy trình chuyển nhóm. Dù mắc lỗi rất nặng nhưng trong Thiên Hồn học viện sức ảnh hưởng của nàng cũng không bị suy giảm quá nhiều, cống hiến của nàng trong mấy năm qua thực sự quá lớn rồi.
Nếu nàng ta đã có lòng thì nhóm Thiên Tiếu cũng không từ chối, Lý Nhã Lan mỉm cười:
“Mời ngươi ở lại dùng bữa với nhà ta, sức khỏe của ngươi hiện tại không tốt lắm, tốt nhất không nên rời khỏi đây quá sớm. Với tu vi của ngươi chắc vài ngày liền có thể khỏe lại, nếu không ngại thì ở lại đây vài ngày rồi ngươi có thể đưa đám chúng nó đi, có ngươi hộ tống ta cũng yên tâm hơn.”
Cầm Vân Ca gật đầu:
“Cám ơn.”
“Thế là không ngại sao?” Thiên Tiếu cứ nghĩ nàng sẽ nằng nặc đòi quay về khách sạn hay đâu đó để ở mới được, không nghĩ nàng lại đồng ý dễ dàng như thế.
Ăn cơm xong nàng ta tự quay về phòng đắp chăn nằm ngủ như nhà của mình, có vẻ nàng ta hoàn toàn không biết ngại là gì cả. Dạ Yến quay về nhà một mình, trong khi đó phòng hắn bốn người nữ nhân nằm đó đắp chăn kín mít ngủ, còn hắn thì chỉ biết thở dài, căn phòng kia chắc khó lấy lại rồi.
Buổi chiều hắn tranh thủ tới bệnh viện, lần này không cần ai dẫn dắt, hắn tự mình liền có thể tới được phòng của viện trưởng. Hắn trước đó đã được nàng phát cho một tấm thẻ ra vào đặc biệt, dù nàng không có ở chỗ làm thì vẫn có thể tới được phòng viện trưởng như bình thường.
×— QUẢNG CÁO —
Hôm nay khi quét thẻ thì hắn thấy có màu xanh chứng tỏ nàng đang ở chỗ làm, điều này làm hắn vui vẻ ra mặt. Đi qua dãy hành lang thì chỗ ngồi tiếp khách một người Thiên Tiếu không ngờ tới đang ngồi nói chuyện với Họa Thiên Hậu, kẻ này chính là Lâm Hạ.
Thiên Tiếu đi vào trong thì Họa Thiên Hậu liếc sang vẻ nghiêm túc:
“Có việc gì thì phiền ngươi trước tiên đợi ở ghế chờ bên kia, ta có chút chuyện cá nhân cần phải giải quyết.”
Lâm Hạ liếc nhìn Thiên Tiếu nhưng lại tỏ ra không quá quan tâm mà tiếp tục chuyện của mình:
“Nếu ngươi đã muốn làm từ thiện thì sao không bán rẻ một chút để Lâm Thị có thể mua lại sản nghiệp của mình.”
Họa Thiên Hậu thản nhiên:
“Lâm gia cần ta làm từ thiện hay sao?”
Lâm Hạ nhíu mày:
“Tuy chúng ta đã ly hôn nhưng tình nghĩa chẳng lẽ không còn chút nào, ngươi có biết vì mất đi khối sản nghiệp mà Lâm Thị hiện tại khó khăn như thế nào hay không. Kể cả không màng đến tình nghĩa, ngươi không nghĩ tới các công nhân, nhân viên của tập đoàn hay sao, bọn họ cũng đâu có dễ dàng gì.”
Họa Thiên Hậu nheo mày:
“Được thôi, ta giảm hai thành, bây giờ phiền ngươi cút cho khuất mắt ta.”
Nàng sau đó hạ giọng quay sang nói với Thiên Tiếu:
“Việc riêng của ta đã xong, ngươi có chuyện gì có thể chuẩn bị trình bày.”
Thiên Tiếu đứng lên đi tới chỗ nàng, Lâm Hạ thì cảm thấy mất mặt đủ rồi nên không muốn ở lại lâu nữa. Chỗ hắn vừa ngồi liền có một người thế, nhìn Lâm Hạ bước nhanh trong hành lang thì Thiên Tiếu bình tĩnh trình bày, khi cánh cửa thang máy đóng lại hắn liền chạy qua ôm lấy Họa Thiên Hậu.
Nàng ta nhéo mũi hắn một cái trêu chọc:
“Ngươi vẫn sợ hắn ta nhỉ?”
“Bộp”
Thiên Tiếu bế nàng lên vỗ vào bờ mông cách tròn:
×— QUẢNG CÁO —
“Bây giờ để lộ chuyện ra thì nàng có thể bị gán ghép rằng đã ngoại tình trước khi ly hôn, với lại tu vi của ta chưa bằng Lâm Hạ, nàng muốn thấy ta bị bắt nạt lắm hay sao?”
Nàng cười khúc khích:
“Vậy là vẫn sợ.”
Hắn bĩu môi:
“Ta đi lâu ngày như thế mới về mà nàng còn trêu chọc ta, thôi ta đi làm đây.”
Nàng ôm lấy cổ hắn:
“Xin lỗi lão công, yêu ta đi.”
Hắn nghe thế mỉm cười lập tức lâm trận, ôm nàng trong lòng hắn cảm nhận mình càng ngày càng yêu thích nữ nhân này thôi, giống như nghiện thuốc phiện vậy. Thời gian quen nhau không dài thế nhưng nàng đang dần trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của hắn, một trong số ít người hắn dùng làm động lực để phấn đấu.
Trong lúc hai người kia đang ân ái thì Lâm Hạ mang theo tâm trạng bực tức đi xuống lầu, dạo này mọi thứ có vẻ đều quay lưng với hắn ta. Xuống khỏi thang máy thì hắn ta cảm đột nhiên cảm giác có gì đó không đúng, thang máy cá nhân này không có người dẫn làm sao có thể đi lên được.
Cả bệnh viện này chỉ có một mình y tá trưởng có thể đưa người ra vào một cách thoải mái mà thôi. Y tá trưởng lại không thể nào cho người nên khi mà viện trưởng đang có khách, chứng tỏ tiểu tử kia được thoải mái đi lên mà không cần xin phép.
Lâm Hạ hỏi y ta trưởng:
“Tiểu tử vừa đi lên là ai mà được đặc cách đi lên thoải mái như thế.”
Y tá trưởng trải đời nhiều nên biết trong lời nói của Lâm Hạ có chút ghen tuông liền nói:
“Đây là một người thực tập trong mang chăm sóc tâm lý thôi, tuy nhiên thành tích cực kỳ tốt, đến mức vị đại sư đến từ Thanh Long Đế Quốc phải khen rất nhiều. Chỉ có điều hắn ta hiện tại còn đang đi học thế nên đổi ca, xin nghỉ rất nhiều, thế nên viện trưởng để hắn đi lên thoải mái để xin phép cho dễ, bởi ta đâu phải lúc nào cũng rảnh mà dẫn hắn đi.”
Trong đầu Lâm Hạ suy nghĩ rất nhiều thứ, bỗng nhiên hắn nhớ tới mình đã gặp tiểu tử này ở đâu, trong lần thi trước ở Hắc Dạ cao trung Thiên Tiếu thể hiện không tệ. Thế nhưng hắn vẫn còn nhớ mơ hồ hình như mình còn gặp hắn trước đó, chỉ là không thể nhớ ra là ở đâu được thôi.
Đi ra đến xe thì hắn chợt nhớ ra Thiên Tiếu chính là người giao hàng hắn đã từng gặp ở nhà của mình và Họa Thiên Hậu.Ánh mắt hắn chợt nhíu lại không biết là đang nghĩ cái gì.
Mọi người bàn luận khoảng mười năm phút thì đã thống nhất được ý kiến, Lý Nhã Kỳ vào đỡ Cầm Vân Ca ra bàn. Mọi người muốn nói thẳng cho nàng biết dự định của bọn họ.
Thiếu Tiếu mở lời:
“Cầm học tỷ, chuyện xảy ra trước kia chúng ta đã không còn trách ngươi, thế nhưng chuyện quay lại lớp huấn luyện chúng ta không muốn. Trong số một trăm hai mươi người của lớp học, có cả kẻ đã nói ra lời khiếm nhã với Nhã Kỳ, dù thế nào chúng ta cũng không thể yên tâm vào lớp được, mong ngươi hiểu cho.”
Cầm Vân Ca nghe hắn nói vậy thì đáp ngay:
“Ta đang nhận án phạt từ học viện, hình phạt thì ta nhận rồi, họ yêu cầu đủ toàn bộ những người trong ba tòa thành tham gia thì ta mới tiếp tục giảng dạy được. Xảy ra chuyện kia sau đó ta ngẫm lại thì mình đã sai hoàn toàn, nên dù thế nào ta cũng muốn hoàn thành trách nhiệm đầu tiên trường học giao cho, mong các ngươi giúp đỡ.”
Nàng hơi cúi đầu, như vầy thì khiến mấy người Thiên Tiếu có chút bối rối, hình phạt nàng nhận rồi coi như xong chuyện. Muốn làm xong trách nhiệm trường học giao cho mình lần đầu là chuyện tốt, thế nhưng bọn họ thật sự không muốn quay lại khi có kẻ kia, đây là điều bọn họ không thể chấp nhận được.
Đúng lúc này Lý Nhã Lan lên tiếng:
“Này cô bé, ta biết rõ ngươi có thành ý nhưng không thể ép bọn trẻ vào thế khó xử như thế, nếu phải đảm bảo đủ người thì ngươi phải nghĩ ra biện pháp khác. Ta có gợi ý như thế này ngươi xem mình có làm được hay không, không được thì khỏi phải bàn nữa, để con gái ta vào lớp huấn luyện có tên biến thái như thế ta không yên tâm.”
Hóa ra Lý Nhã Lan muốn để cho bốn người bọn họ trở thành học sinh trao đổi với một trường khác, Cầm Vân Ca chỉ cần trao đổi với người giữ nhóm còn lại là được. Như thế nàng ta vẫn có thể giữ đủ nhóm đủ 120 người, coi như cũng hoàn thành trách nhiệm lần đầu giữ lớp huấn luyện của mình.
Thậm chí nếu nàng không muốn đổi cũng chẳng sao, dù gì thì nàng vẫn đủ 120 người, đương nhiên nếu nàng có lòng thì sẽ đổi để trực tiếp dẫn dắt những người vì mình mà chịu thiệt thòi.
Cầm Vân Ca thấy đề nghị này cũng không tệ một chút nào, chỉ một hai cuộc điện thoại thôi nàng liền đơn giản hoàn thành quy trình chuyển nhóm. Dù mắc lỗi rất nặng nhưng trong Thiên Hồn học viện sức ảnh hưởng của nàng cũng không bị suy giảm quá nhiều, cống hiến của nàng trong mấy năm qua thực sự quá lớn rồi.
Nếu nàng ta đã có lòng thì nhóm Thiên Tiếu cũng không từ chối, Lý Nhã Lan mỉm cười:
“Mời ngươi ở lại dùng bữa với nhà ta, sức khỏe của ngươi hiện tại không tốt lắm, tốt nhất không nên rời khỏi đây quá sớm. Với tu vi của ngươi chắc vài ngày liền có thể khỏe lại, nếu không ngại thì ở lại đây vài ngày rồi ngươi có thể đưa đám chúng nó đi, có ngươi hộ tống ta cũng yên tâm hơn.”
Cầm Vân Ca gật đầu:
“Cám ơn.”
“Thế là không ngại sao?” Thiên Tiếu cứ nghĩ nàng sẽ nằng nặc đòi quay về khách sạn hay đâu đó để ở mới được, không nghĩ nàng lại đồng ý dễ dàng như thế.
Ăn cơm xong nàng ta tự quay về phòng đắp chăn nằm ngủ như nhà của mình, có vẻ nàng ta hoàn toàn không biết ngại là gì cả. Dạ Yến quay về nhà một mình, trong khi đó phòng hắn bốn người nữ nhân nằm đó đắp chăn kín mít ngủ, còn hắn thì chỉ biết thở dài, căn phòng kia chắc khó lấy lại rồi.
Buổi chiều hắn tranh thủ tới bệnh viện, lần này không cần ai dẫn dắt, hắn tự mình liền có thể tới được phòng của viện trưởng. Hắn trước đó đã được nàng phát cho một tấm thẻ ra vào đặc biệt, dù nàng không có ở chỗ làm thì vẫn có thể tới được phòng viện trưởng như bình thường.
×— QUẢNG CÁO —
Hôm nay khi quét thẻ thì hắn thấy có màu xanh chứng tỏ nàng đang ở chỗ làm, điều này làm hắn vui vẻ ra mặt. Đi qua dãy hành lang thì chỗ ngồi tiếp khách một người Thiên Tiếu không ngờ tới đang ngồi nói chuyện với Họa Thiên Hậu, kẻ này chính là Lâm Hạ.
Thiên Tiếu đi vào trong thì Họa Thiên Hậu liếc sang vẻ nghiêm túc:
“Có việc gì thì phiền ngươi trước tiên đợi ở ghế chờ bên kia, ta có chút chuyện cá nhân cần phải giải quyết.”
Lâm Hạ liếc nhìn Thiên Tiếu nhưng lại tỏ ra không quá quan tâm mà tiếp tục chuyện của mình:
“Nếu ngươi đã muốn làm từ thiện thì sao không bán rẻ một chút để Lâm Thị có thể mua lại sản nghiệp của mình.”
Họa Thiên Hậu thản nhiên:
“Lâm gia cần ta làm từ thiện hay sao?”
Lâm Hạ nhíu mày:
“Tuy chúng ta đã ly hôn nhưng tình nghĩa chẳng lẽ không còn chút nào, ngươi có biết vì mất đi khối sản nghiệp mà Lâm Thị hiện tại khó khăn như thế nào hay không. Kể cả không màng đến tình nghĩa, ngươi không nghĩ tới các công nhân, nhân viên của tập đoàn hay sao, bọn họ cũng đâu có dễ dàng gì.”
Họa Thiên Hậu nheo mày:
“Được thôi, ta giảm hai thành, bây giờ phiền ngươi cút cho khuất mắt ta.”
Nàng sau đó hạ giọng quay sang nói với Thiên Tiếu:
“Việc riêng của ta đã xong, ngươi có chuyện gì có thể chuẩn bị trình bày.”
Thiên Tiếu đứng lên đi tới chỗ nàng, Lâm Hạ thì cảm thấy mất mặt đủ rồi nên không muốn ở lại lâu nữa. Chỗ hắn vừa ngồi liền có một người thế, nhìn Lâm Hạ bước nhanh trong hành lang thì Thiên Tiếu bình tĩnh trình bày, khi cánh cửa thang máy đóng lại hắn liền chạy qua ôm lấy Họa Thiên Hậu.
Nàng ta nhéo mũi hắn một cái trêu chọc:
“Ngươi vẫn sợ hắn ta nhỉ?”
“Bộp”
Thiên Tiếu bế nàng lên vỗ vào bờ mông cách tròn:
×— QUẢNG CÁO —
“Bây giờ để lộ chuyện ra thì nàng có thể bị gán ghép rằng đã ngoại tình trước khi ly hôn, với lại tu vi của ta chưa bằng Lâm Hạ, nàng muốn thấy ta bị bắt nạt lắm hay sao?”
Nàng cười khúc khích:
“Vậy là vẫn sợ.”
Hắn bĩu môi:
“Ta đi lâu ngày như thế mới về mà nàng còn trêu chọc ta, thôi ta đi làm đây.”
Nàng ôm lấy cổ hắn:
“Xin lỗi lão công, yêu ta đi.”
Hắn nghe thế mỉm cười lập tức lâm trận, ôm nàng trong lòng hắn cảm nhận mình càng ngày càng yêu thích nữ nhân này thôi, giống như nghiện thuốc phiện vậy. Thời gian quen nhau không dài thế nhưng nàng đang dần trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của hắn, một trong số ít người hắn dùng làm động lực để phấn đấu.
Trong lúc hai người kia đang ân ái thì Lâm Hạ mang theo tâm trạng bực tức đi xuống lầu, dạo này mọi thứ có vẻ đều quay lưng với hắn ta. Xuống khỏi thang máy thì hắn ta cảm đột nhiên cảm giác có gì đó không đúng, thang máy cá nhân này không có người dẫn làm sao có thể đi lên được.
Cả bệnh viện này chỉ có một mình y tá trưởng có thể đưa người ra vào một cách thoải mái mà thôi. Y tá trưởng lại không thể nào cho người nên khi mà viện trưởng đang có khách, chứng tỏ tiểu tử kia được thoải mái đi lên mà không cần xin phép.
Lâm Hạ hỏi y ta trưởng:
“Tiểu tử vừa đi lên là ai mà được đặc cách đi lên thoải mái như thế.”
Y tá trưởng trải đời nhiều nên biết trong lời nói của Lâm Hạ có chút ghen tuông liền nói:
“Đây là một người thực tập trong mang chăm sóc tâm lý thôi, tuy nhiên thành tích cực kỳ tốt, đến mức vị đại sư đến từ Thanh Long Đế Quốc phải khen rất nhiều. Chỉ có điều hắn ta hiện tại còn đang đi học thế nên đổi ca, xin nghỉ rất nhiều, thế nên viện trưởng để hắn đi lên thoải mái để xin phép cho dễ, bởi ta đâu phải lúc nào cũng rảnh mà dẫn hắn đi.”
Trong đầu Lâm Hạ suy nghĩ rất nhiều thứ, bỗng nhiên hắn nhớ tới mình đã gặp tiểu tử này ở đâu, trong lần thi trước ở Hắc Dạ cao trung Thiên Tiếu thể hiện không tệ. Thế nhưng hắn vẫn còn nhớ mơ hồ hình như mình còn gặp hắn trước đó, chỉ là không thể nhớ ra là ở đâu được thôi.
Đi ra đến xe thì hắn chợt nhớ ra Thiên Tiếu chính là người giao hàng hắn đã từng gặp ở nhà của mình và Họa Thiên Hậu.Ánh mắt hắn chợt nhíu lại không biết là đang nghĩ cái gì.
Bình luận facebook