-
Chương 385-386
Chương 385: Tâm ma, ta sắp tìm được ngươi rồi
"Tiểu gia hoả Lâm Tiêu, chỉ cần ngươi có thời gian, yêu cầu này không thành vấn đề."Đằng lão nhanh chóng đồng ý, sợ rằng sau vài giây do dự, đối phương sẽ hối hận.
Chuyện này cần phải mau chóng bẩm báo với bệ hạ, để bệ hạ phái một số cường giả võ đạo đắc lực đi theo hai người bọn họ.
Xét về nhiệm vụ bảo vệ, người của võ đạo giỏi hơn người của nho đạo rất nhiều.
"Đằng gia gia, ý của ta là, ta muốn một mình cùng trưởng công chúa điện hạ ở lại hai ngày, thử tìm điểm đột phá giải quyết vấn đề mất khống chế sát sinh."
"Sát sinh chi ý của trưởng công chúa không thể dùng cách ngăn cản hoặc cưỡng ép trấn áp, như vậy chỉ phản tác dụng."
"Cách tốt nhất là giống như giải quyết lũ lụt, có thể chảy nhưng không thể chặn."
"Mặc dù hiện tại ta đã tạm thời giải trừ khí tức sát sinh của trưởng công chúa điện hạ, nhưng đây chỉ là giải pháp tạm thời, không phải cách giải quyết tận gốc."
"Dựa theo cách xử lý của các người, chỉ sợ rằng không bao lâu nữa khí tức sát sinh của cô ấy lại tràn ra dẫn đến một cảnh tượng hoàn toàn mất khống chế."
Những lời này của Lâm Tiêu không phải là bắn tiếng đe doạ. Mà ở trong tịnh thất, mà sau khi quan sát kĩ lượng và giao tiếp qua lại thì đây là câu trả lời hắn tìm ra từ trên người tiểu ni tử Anh Túc.
Chẳng trách khi lần đầu tiên gặp Anh Túc ở Đại Can, vẻ ngoài của đối phương đang ở bờ vực mất kiểm soát. Nếu không phải lúc đó hắn có thể thông qua tiếp xúc hấp thụ sát khí chi ý trong cơ thể đối phương thì e rằng bí cảnh ấy đã không còn tồn tại nữa.
Nói nhiều như vậy, nghĩ Đằng lão sẽ vui vẻ đồng ý, hoặc là để hắn giải thích lại nhưng thái độ của Đằng lão khiến Lâm Tiêu choáng váng.
“Xin lỗi tiểu gia hỏa Lâm Tiêu, ta không thể đáp ứng yêu cầu này của ngươi.” Đằng lão lập tức từ chối.
"Hả?! Đằng gia gia, đây là ông có ý gì? Có thể giải thích một chút không?" Lâm Tiêu khó hiểu hỏi.
"Tiểu gia hoả Lâm Tiêu, nếu như là trước hôm nay, ta có thể không cần hỏi ý kiến của bệ hả để làm chủ cho ngươi."
"Nhưng hôm qua, nha đầu này đã tự mình xông vào Lôi Hổ trại và tàn sát tất cả mọi người."
"Lôi Hổ trại này là một khối u ác tính của vương triều Đại Can, nhưng ngươi có biết tại sao nhiều năm như vậy chúng tôi không hoàn toàn nhắm vào và loại bỏ không?" Đằng lão thở dài nói.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lâm Tiêu hơi nheo mắt, mở miệng hỏi: "Lôi Hổ trại này lai lịch rất lợi hại sao?"
Hắn không thể nghĩ ra lý do nào khác ngoài câu hỏi này.
“Tiểu gia hỏa, làm sao ngươi lại biết!?” Đằng lão sửng sốt hỏi.
"Ta cũng không biết, ta đoán." Lâm Tiêu nhún vai nói.
"Lôi Hổ trại này mạnh gần bằng đại thế lực của Bắc Thiên Vực. . . " Đằng lão bắt đầu kể lai lịch của Lôi Hổ trại, quan hệ lợi và hại đối với trưởng công chúa điện hạ.
Hóa ra cấp cao của Lôi Hổ trại là đệ tử hạch tâm của một đại thế lực mạnh ở Bắc Thiên Vực. Thế lực này có thể nói là cường đại, có nghĩa là so với Đông Vực là cực kỳ cường đại.
Trong thế lực này, có hơn mười cường giả Sinh Tử cảnh nhưng không có cường giả Bán Đế cảnh.
Thực lực tổng thể nhìn khắp Bắc Thiên Vực, cũng chính thế lực bình thường nếu không cũng không thể nào để mắt tới Đông Vực cằn cỗi.
Ở Đông Vực, thực sự không có gì gì cả.
Tuổi thọ của thiên tài địa bảo không cao, cơ duyên không nhiều, nồng độ linh khí thấp. Người không sinh ra ở Đông Vực, nếu như tu luyện ở Đông Vực, tốc độ cũng sẽ chậm lại, ảnh hưởng tu vi. Vì vậy, vì nhiều lý do, thực sự không có người ngoài nào muốn đến Đông Vực này.
Mà Lôi Hổ trại này chẳng qua là do đại thế lực ở Bắc Vực đó chưa bỏ cuộc phái đến để thăm dò Đông vực mà thôi. Kết quả tất nhiên không có gì bất ngờ.
Chính vì Lôi Hổ trại này là của đại thế lực ở ngoài Thiên Vực, nên có thể nói là kiêu ngạo, hống hách, làm rất nhiều chuyện ác ở vương triều Đại Can.
Hoàng thất Đại Can đã nhẫn nhịn rất lâu, nhưng họ không nắm bắt được bất kỳ thời điểm quan trọng nào, cộng với lai lịch của nó nên đã không quan tâm đến nó trong một thời gian. Trừ khi làm điều gì đó trời đất không thể dung thứ nếu không hoàng thất vẫn sẽ chấp nhận nhẫn nhịn.
Loại lực lượng này tồn tại ở bất kỳ vương triều trên bất kỳ Thiên Vực nào, ngoại trừ vương triều Đại Can ở Đông Vực thông thường mà nói, sau vài năm, họ sẽ tự động từ bỏ và rút khỏi Đông Vực.
Trong lòng Lâm Tiêu cười lạnh trong khi nghe những thông tin do Đằng lão cung cấp.
Cường giả Sinh Tử cảnh hậu kỳ đều là đầu não của một thế lực. Đây cũng xứng gọi là đại thế lực sao? Trong bất kỳ thế lực nào trong Thiên Vực ngoại trừ Đông Vực, ít nhất phải có một cường giả Bán Đế cảnh toạ trấn mới được gọi là đại thế lực. Không có cường giả Bán Đế cảnh, còn dám gọi là đại thế lực? !
"Đằng gia gia, những điều ông lo lắng chính là chuyện này sao? Cho nên lần này ông mới giam giữ trưởng công chúa điện hạ lại? !" Cuối cùng Lâm Tiêu cũng hiểu ra.
"Đúng vậy, tiểu gia hỏa, trưởng công chúa điện hạ chém cả hang ổ của người ta, trong đó cũng có không ít đệ tử hạch tâm của thế lực kia, ai mất đi đệ tử hạch tâm mà không tức giận mà không tìm người liều mạng chứ?"
"Chỉ cần đối phương phái hai vị cường giả Sinh Tử cảnh tới, hoàng thất Đại Can đã không có biện pháp đối phó, e rằng sẽ bị bọn chúng cướp bóc không biết bao nhiêu tài nguyên và địa bàn."
"Lỡ đâu những người đó nói chuyện không khéo, hoàng thất Đại Can cũng không chịu nổi một kích hủy diệt từ cường giả Sinh Tử cảnh."
Đằng lão bất lực thở dài.
Cường giả Sinh Tử cảnh à ! Đây là một sự tồn tại hiếm có ở Đông Vực.
Khi Lâm Tiêu nghe vậy, hắn đột nhiên ngừng nói và cúi đầu xuống.
Những ký ức quanh quẩn trong đầu hắn, những mảnh ký ức được lật đi lật lại.
Đúng rồi!
Không sai.
Hôm nay khi bước vào hoàng cung Đại Can, hắn cảm thấy hơi khác, bây giờ nghĩ lại, hắn mới nhớ ra. Lúc này, chủ điện của hoàng cung Đại Can cổ kính mà uy nghiêm, tráng lệ dường như ẩn chứa một tia long khí, hoàn toàn khác chủ điện của năm mươi năm sau.
Năm mươi năm sau, chủ điện của hoàng cung Đại Can, mặc dù bề ngoài vẫn còn hùng vĩ, nhưng dường như đã mất đi linh hồn, diện mạo của nó cũng hoàn toàn mới.
Bây giờ sau khi nghe những lời này của Đằng lão, Lâm Tiêu đã có một suy nghĩ.
Không lẽ...
Chẳng lẽ chủ điện của hoàng cung Đại Can trong năm mươi năm này đã bị phá hủy một lần, sau đó được trùng tu lại? Ngay cả tia long khí ẩn giấu trong đó cũng bị rút ra?
Nếu nhìn từ góc độ đổi mới, rất có thể là hắn đã trở về vào hai năm này. Cùng với chuyện của Lôi Hổ trại, dường như sắp lộ diện.
Trên cơ sở này, nếu tiếp tục suy nghĩ thêm, liệu sự thay đổi tính cách của tiểu ni tử Anh Túc có liên quan đến sự kiện bối cảnh của Lôi Hổ trại không?
Mọi thứ dường như đã rõ ràng rồi. Lâm Tiêu cảm thấy rằng mình đang ngày càng đến gần hơn với tâm ma của tiểu ni tử Anh Túc
Bây giờ, hắn tồn tại trong quá khứ này.
Vậy thì tăng tốc thôi!
Một nụ cười xuất hiện trên khóe miệng của Lâm Tiêu
"Đằng gia gia, nếu như ta có thể bảo đảm an toàn tuyệt đối của trưởng công chúa điện hạ, ta có thể mang cô ấy đi ba ngày không? Sau ba ngày, ta sẽ trả lại một trưởng công chúa điện hạ hoàn toàn khác!" Lâm Tiêu tự tin nói.
Chương 386:Hai tiểu quỷ đều mất tích rồi sao?
Nghe Lâm Tiêu cam đoan, Đằng lão vẫn không buông lỏng. Tầm quan trọng của trưởng công chúa điện hạ đối với vương triều Đại Can khiến ông ta không thể tự mình đưa ra quyết định.
"Tiểu gia hỏa, như vậy đi, bây giờ ta đi gặp sư tôn của ngươi, sau đó thương lượng chuyện này với Bệ hạ một chút? Ngươi ở Thiên Địa Văn cung nghỉ ngơi một lát, có tin tức ta sẽ trở về báo cho ngươi!" Đằng lão suy nghĩ một lúc rồi nói.
"Chuyện này... được." Lâm Tiêu chỉ có thể đồng ý.
Bất kể những gì Đằng lão nói có phải là lấy lệ hay không. Với bộ dạng bảy tuổi bây giờ của hắn, e rằng không được phép một mình mang Anh Túc đi.
Về việc thương lượng với Mục lão? Bây giờ không biết Mục lão đã đi đâu rồi.
Dưới sự sắp xếp của Đằng lão, Lâm Tiêu được đưa đến thư viện Thiên Địa Văn Cung, hắn tiện tay lật bừa xem vài cuốn sách.
Bất kể sách ở cấp độ, Đằng lão đã tối đa hóa quyền đọc của hắn thành lớn nhất. Lâm Tiêu có thể đọc bất kỳ cuốn sách nào trong thư viện.
Lâm Tiêu giống như cậu bé ngoan, ban đầu chọn hai cuốn sách thông thường và ngồi sang một bên để đọc chúng một cách cẩn thận.
Thấy vậy, Đằng lão cảm thấy ngưỡng mộ trưởng công chúa điện hạ.
Một thiên tài Tiên Thiên Mãn Nho Đạo, nếu như trưởng công chúa có thể có được 1/10 lòng kiên nhẫn của hắn thì tốt biết mấy.
Họ đã nhiều lần đưa trưởng công chúa đến thư viện, nhưng trưởng công chúa điện hạ hoặc là phá hoại sách, hoặc là rượt đuổi và chơi đùa quanh đây. Dù sao, không đọc sách cũng đúng.
Sau khi nhìn tiểu gia hỏa Lâm Tiêu chuyên tâm đọc sách một hồi, Đằng lão lặng lẽ rời khỏi thư viện.
Sự xuất hiện của tiểu gia hỏa Lâm Tiêu khiến ông ta có rất nhiều chuyện muốn bàn với bệ hạ.
Lúc Đằng lão đi ra ngoài, Lâm Tiêu đang nghiêm túc cúi đầu khẽ ngước mắt lên. Hắn không thực hiện bất kỳ động tác mạnh nào. Mặc dù Đằng lão rời đi, nhưng để lại hai nho gia có tu vi cao tiếp tục trông chừng hắn.
Thấy vậy, Lâm Tiêu đứng dậy và đi về phía trước. Quả nhiên, hắn vừa động đậy liền có hai nho gia đi theo phía sau.
"Tiểu các hạ, ngài đang tìm sách gì sao? Cứ nói cho chúng tôi biết là được rồi, chúng tôi đã quen với sự sắp xếp của thư viện." Một nho gia nói.
"Không sao, ta thích tự mình tìm." Lâm Tiêu cười đáp.
"Ồ, nếu như tiểu các hạ cần giúp đỡ, hãy gọi chúng tôi." Nho gia đó nói.
"Được!" Lâm Tiêu đáp.
Hắn vừa đi dạo quanh thư viện vừa nghĩ về các biện pháp đối phó. Chẳng mấy chốc, Lâm Tiêu đã có một kế hoạch sơ bộ.
“Ta muốn đi vệ sinh!” Lâm Tiêu nói với nho gia ở phía sau.
“Tiểu các hạ, mời đi theo ta.” Nho gia dẫn Lâm Tiêu đến nơi đó.
Trong thư viện còn những thứ như nhà vệ sinh. Suy cho cùng, đại đa số tu vi của nho gia không cao, vẫn cần ăn ngũ cốc nguyên hạt, cần nơi thuận tiện để đi vệ sinh.
"Ta có thể sẽ đi hơi lâu đó." Lâm Tiêu nói.
"Không sao, chúng tôi ở cửa chờ tiểu các." Hai nho gia bất đắc dĩ nói.
Có vẻ như vị tiểu các hạ này muốn giải quyết 'trường hợp khẩn cấp'.
Lâm Tiêu gật đầu và bước vào, hai nho gia lui ra ngoài cửa bắt đầu trò chuyện.
Tuy nhiên, ngay khi họ người lại, một bóng người lắc lư phía sau họ với tốc độ cực nhanh.
"Hả!?" Một nho gia nghi ngờ quay đầu lại, nhưng không thấy gì cả.
...
Bên trong Thiên Địa Văn Cung, một bóng người nhỏ bé chạy trong bóng tối. Tốc độ của hắn cực nhanh, di chuyển như ma, căn bản không có ai cảm nhận được sự tồn tại của hắn.
Sau một vài vòng, bóng người nhỏ bé đã đến bên ngoài tịnh thất, nơi Anh Túc bị nhốt. Sau khi sử dụng chút thủ đoạn để điều một số lính canh ở đó đi, bóng người nhỏ bé đến cửa tịnh thất. Sau đó, hắn bắt chước phương thức mở cửa của Đằng lão, sau khi ấn liên tiếp vài cái, hắn đã vào trong tịnh thất thành công.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Dựa vào ngộ tính của hắn đối với độ hiểu về trận pháp, loại trận pháp này vẫn còn quá đơn giản.
"Hả? Lâm Tiêu? Ngươi nhanh hơn nhiều bản công chúa nghĩ!"
"Sao rồi, sao rồi, Đằng lão đầu đã đồng ý với ngươi rồi sao?"
Sau khi nhìn thấy có người đến, tiểu ni tử Anh Túc trong tịnh thất phấn khích nhảy ra và hỏi.
"Không, Đằng lão đi gặp phụ hoàng cô để thương lượng rồi." Lâm Tiêu khoát tay nói.
"Hả!! Ta biết ngay là sẽ không dễ dàng như vậy, mỗi một lần bị giam cầm, ít nhất đều phải giam ta mười ngày. Đây mới là ngày thứ hai, còn rất nhiều ngày nữa."
Ánh mắt tiểu ni tử Anh Túc đột nhiên thay đổi, tâm trạng của cô bé trầm xuống.
Thương lượng, thương lượng cái rắm! Mỗi lần thương lượng, cô vẫn tiếp tục bị cấm túc ở đây. Nhưng ngay sau đó, cô nhận ra một điều.
"Hả, không đúng! Sao ngươi có thể vào đây? Đằng lão đầu đi tìm phụ hoàng ta, về lý mà nói, người khác không thể vào trong tịnh thất này."
Tịnh thất mà cô bị giam giữ đã đạt đến cấp độ thẩm quyền cao nhất.
……
Trong toàn bộ vương triều Đại Can, chỉ có hai người có thể vào là phụ hoàng và Đằng lão đầu.
"Ta cứ mở trận pháp của tịnh thất rồi đi vào thôi, ngươi quên ta là người đến từ tương lai sao, mở ra trận pháp như vậy đối với ta rất dễ dàng."
"Nếu Đằng lão bọn họ không cho ngươi ra ngoài, vậy thì chúng ta lén chuồn ra ngoài đi!"
Lâm Tiêu cười, không muốn giữ chần chừ nữa, thời gian không còn nhiều, phải nhanh chóng hành động.
Khi Anh Túc nghe vậy, đôi mắt lập tức sáng lên. Cô nở một nụ cười ngọt ngào, càng nhìn tiểu tử trước mặt, càng cảm thấy thuận mắt. Chẳng trách hai người trở thành bằng hữu tốt. Ý tưởng này, cô thích!
“Thế nào, có muốn đi không?” Lâm Tiêu đưa tay ra, cười hỏi.
Tiểu ni tử Anh Túc lập tức bắt lấy, phấn khích nói: "Nhất định phải đi!"
"Vậy ngươi phải nắm chặt tay ta, tốc độ của ta rất nhanh." Lâm Tiêu nhắc nhở.
Tiểu ni tử ừ một tiếng rồi đến gần sát Lâm Tiêu.
Thân ảnh Lâm Tiêu vừa động, trận pháp mở ra, nhanh chóng dẫn tiểu ni tử tránh khỏi đám người, lao ra Thiên Địa Văn cung. Sau đó, hắn đi theo con đường mà trước đó Mục lão đã đến đây, quay về bằng đường cũ, lao thẳng ra ngoài hoàng cung Đại Can.
Mặc dù tu vi thực lực của hắn đã bị áp chế đến cực hạn, nhưng tố chất thể lực của hắn vẫn là rất mạnh mẽ. Cộng với việc hắn sử dụng thêm một chút Trọng Lực Ý Cảnh, lúc này hai người họ nhẹ như chim én.
Còn chưa đến nửa nén hương, đã vượt qua tường thành cao, biến mất trong hoàng hôn.
...
Cũng vào thời điểm này từ thư viện trong Thiên Đia Văn Cung truyền đến hai âm thanh ngạc nhiên.
"Hả?! Tiểu các hạ đâu? Bên trong không có bóng dáng của tiểu các hạ"
"Thật sự là kỳ lạ, chẳng lẽ chúng ta nói chuyện quên, không có nhìn thấy tiểu các hạ đi ra."
"Đến những nơi khác trong thư viện tìm một chút, nói không chừng tiểu các hạ còn đang đọc sách."
"Ừm, chia nhau ra tìm."
Hai người tìm khắp thư viện hai vòng, nhưng không thấy bóng dáng của tiểu các chủ đâu.
Lúc này sắc mặt họ trở nên tái nhợt, họ đường đường là nho, nhưng đến một đứa trẻ bảy tám tuổi cũng không chừng nổi.
Nếu Đằng lão phát hiện ra rằng họ sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Nhưng vào lúc này, báo động của Thiên Địa Văn Cung đột nhiên vang lên.
Một tin tức nhanh chóng truyền đến tai hai người họ.
"Trưởng công chúa điện hạ mất tích rồi, giam trong tịnh thất không hiểu tại sao lại biến mất."
Hai nho gia sửng sốt, hai mắt trợn tròn.
Không thấy tiểu các hạ đâu nữa? ! Trưởng công chúa điện hạ cũng mất tích?
Hai người họ đều là đứa trẻ bảy tám tuổi, chuyện này... chuyện này không thể nào...
"Tiểu gia hoả Lâm Tiêu, chỉ cần ngươi có thời gian, yêu cầu này không thành vấn đề."Đằng lão nhanh chóng đồng ý, sợ rằng sau vài giây do dự, đối phương sẽ hối hận.
Chuyện này cần phải mau chóng bẩm báo với bệ hạ, để bệ hạ phái một số cường giả võ đạo đắc lực đi theo hai người bọn họ.
Xét về nhiệm vụ bảo vệ, người của võ đạo giỏi hơn người của nho đạo rất nhiều.
"Đằng gia gia, ý của ta là, ta muốn một mình cùng trưởng công chúa điện hạ ở lại hai ngày, thử tìm điểm đột phá giải quyết vấn đề mất khống chế sát sinh."
"Sát sinh chi ý của trưởng công chúa không thể dùng cách ngăn cản hoặc cưỡng ép trấn áp, như vậy chỉ phản tác dụng."
"Cách tốt nhất là giống như giải quyết lũ lụt, có thể chảy nhưng không thể chặn."
"Mặc dù hiện tại ta đã tạm thời giải trừ khí tức sát sinh của trưởng công chúa điện hạ, nhưng đây chỉ là giải pháp tạm thời, không phải cách giải quyết tận gốc."
"Dựa theo cách xử lý của các người, chỉ sợ rằng không bao lâu nữa khí tức sát sinh của cô ấy lại tràn ra dẫn đến một cảnh tượng hoàn toàn mất khống chế."
Những lời này của Lâm Tiêu không phải là bắn tiếng đe doạ. Mà ở trong tịnh thất, mà sau khi quan sát kĩ lượng và giao tiếp qua lại thì đây là câu trả lời hắn tìm ra từ trên người tiểu ni tử Anh Túc.
Chẳng trách khi lần đầu tiên gặp Anh Túc ở Đại Can, vẻ ngoài của đối phương đang ở bờ vực mất kiểm soát. Nếu không phải lúc đó hắn có thể thông qua tiếp xúc hấp thụ sát khí chi ý trong cơ thể đối phương thì e rằng bí cảnh ấy đã không còn tồn tại nữa.
Nói nhiều như vậy, nghĩ Đằng lão sẽ vui vẻ đồng ý, hoặc là để hắn giải thích lại nhưng thái độ của Đằng lão khiến Lâm Tiêu choáng váng.
“Xin lỗi tiểu gia hỏa Lâm Tiêu, ta không thể đáp ứng yêu cầu này của ngươi.” Đằng lão lập tức từ chối.
"Hả?! Đằng gia gia, đây là ông có ý gì? Có thể giải thích một chút không?" Lâm Tiêu khó hiểu hỏi.
"Tiểu gia hoả Lâm Tiêu, nếu như là trước hôm nay, ta có thể không cần hỏi ý kiến của bệ hả để làm chủ cho ngươi."
"Nhưng hôm qua, nha đầu này đã tự mình xông vào Lôi Hổ trại và tàn sát tất cả mọi người."
"Lôi Hổ trại này là một khối u ác tính của vương triều Đại Can, nhưng ngươi có biết tại sao nhiều năm như vậy chúng tôi không hoàn toàn nhắm vào và loại bỏ không?" Đằng lão thở dài nói.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lâm Tiêu hơi nheo mắt, mở miệng hỏi: "Lôi Hổ trại này lai lịch rất lợi hại sao?"
Hắn không thể nghĩ ra lý do nào khác ngoài câu hỏi này.
“Tiểu gia hỏa, làm sao ngươi lại biết!?” Đằng lão sửng sốt hỏi.
"Ta cũng không biết, ta đoán." Lâm Tiêu nhún vai nói.
"Lôi Hổ trại này mạnh gần bằng đại thế lực của Bắc Thiên Vực. . . " Đằng lão bắt đầu kể lai lịch của Lôi Hổ trại, quan hệ lợi và hại đối với trưởng công chúa điện hạ.
Hóa ra cấp cao của Lôi Hổ trại là đệ tử hạch tâm của một đại thế lực mạnh ở Bắc Thiên Vực. Thế lực này có thể nói là cường đại, có nghĩa là so với Đông Vực là cực kỳ cường đại.
Trong thế lực này, có hơn mười cường giả Sinh Tử cảnh nhưng không có cường giả Bán Đế cảnh.
Thực lực tổng thể nhìn khắp Bắc Thiên Vực, cũng chính thế lực bình thường nếu không cũng không thể nào để mắt tới Đông Vực cằn cỗi.
Ở Đông Vực, thực sự không có gì gì cả.
Tuổi thọ của thiên tài địa bảo không cao, cơ duyên không nhiều, nồng độ linh khí thấp. Người không sinh ra ở Đông Vực, nếu như tu luyện ở Đông Vực, tốc độ cũng sẽ chậm lại, ảnh hưởng tu vi. Vì vậy, vì nhiều lý do, thực sự không có người ngoài nào muốn đến Đông Vực này.
Mà Lôi Hổ trại này chẳng qua là do đại thế lực ở Bắc Vực đó chưa bỏ cuộc phái đến để thăm dò Đông vực mà thôi. Kết quả tất nhiên không có gì bất ngờ.
Chính vì Lôi Hổ trại này là của đại thế lực ở ngoài Thiên Vực, nên có thể nói là kiêu ngạo, hống hách, làm rất nhiều chuyện ác ở vương triều Đại Can.
Hoàng thất Đại Can đã nhẫn nhịn rất lâu, nhưng họ không nắm bắt được bất kỳ thời điểm quan trọng nào, cộng với lai lịch của nó nên đã không quan tâm đến nó trong một thời gian. Trừ khi làm điều gì đó trời đất không thể dung thứ nếu không hoàng thất vẫn sẽ chấp nhận nhẫn nhịn.
Loại lực lượng này tồn tại ở bất kỳ vương triều trên bất kỳ Thiên Vực nào, ngoại trừ vương triều Đại Can ở Đông Vực thông thường mà nói, sau vài năm, họ sẽ tự động từ bỏ và rút khỏi Đông Vực.
Trong lòng Lâm Tiêu cười lạnh trong khi nghe những thông tin do Đằng lão cung cấp.
Cường giả Sinh Tử cảnh hậu kỳ đều là đầu não của một thế lực. Đây cũng xứng gọi là đại thế lực sao? Trong bất kỳ thế lực nào trong Thiên Vực ngoại trừ Đông Vực, ít nhất phải có một cường giả Bán Đế cảnh toạ trấn mới được gọi là đại thế lực. Không có cường giả Bán Đế cảnh, còn dám gọi là đại thế lực? !
"Đằng gia gia, những điều ông lo lắng chính là chuyện này sao? Cho nên lần này ông mới giam giữ trưởng công chúa điện hạ lại? !" Cuối cùng Lâm Tiêu cũng hiểu ra.
"Đúng vậy, tiểu gia hỏa, trưởng công chúa điện hạ chém cả hang ổ của người ta, trong đó cũng có không ít đệ tử hạch tâm của thế lực kia, ai mất đi đệ tử hạch tâm mà không tức giận mà không tìm người liều mạng chứ?"
"Chỉ cần đối phương phái hai vị cường giả Sinh Tử cảnh tới, hoàng thất Đại Can đã không có biện pháp đối phó, e rằng sẽ bị bọn chúng cướp bóc không biết bao nhiêu tài nguyên và địa bàn."
"Lỡ đâu những người đó nói chuyện không khéo, hoàng thất Đại Can cũng không chịu nổi một kích hủy diệt từ cường giả Sinh Tử cảnh."
Đằng lão bất lực thở dài.
Cường giả Sinh Tử cảnh à ! Đây là một sự tồn tại hiếm có ở Đông Vực.
Khi Lâm Tiêu nghe vậy, hắn đột nhiên ngừng nói và cúi đầu xuống.
Những ký ức quanh quẩn trong đầu hắn, những mảnh ký ức được lật đi lật lại.
Đúng rồi!
Không sai.
Hôm nay khi bước vào hoàng cung Đại Can, hắn cảm thấy hơi khác, bây giờ nghĩ lại, hắn mới nhớ ra. Lúc này, chủ điện của hoàng cung Đại Can cổ kính mà uy nghiêm, tráng lệ dường như ẩn chứa một tia long khí, hoàn toàn khác chủ điện của năm mươi năm sau.
Năm mươi năm sau, chủ điện của hoàng cung Đại Can, mặc dù bề ngoài vẫn còn hùng vĩ, nhưng dường như đã mất đi linh hồn, diện mạo của nó cũng hoàn toàn mới.
Bây giờ sau khi nghe những lời này của Đằng lão, Lâm Tiêu đã có một suy nghĩ.
Không lẽ...
Chẳng lẽ chủ điện của hoàng cung Đại Can trong năm mươi năm này đã bị phá hủy một lần, sau đó được trùng tu lại? Ngay cả tia long khí ẩn giấu trong đó cũng bị rút ra?
Nếu nhìn từ góc độ đổi mới, rất có thể là hắn đã trở về vào hai năm này. Cùng với chuyện của Lôi Hổ trại, dường như sắp lộ diện.
Trên cơ sở này, nếu tiếp tục suy nghĩ thêm, liệu sự thay đổi tính cách của tiểu ni tử Anh Túc có liên quan đến sự kiện bối cảnh của Lôi Hổ trại không?
Mọi thứ dường như đã rõ ràng rồi. Lâm Tiêu cảm thấy rằng mình đang ngày càng đến gần hơn với tâm ma của tiểu ni tử Anh Túc
Bây giờ, hắn tồn tại trong quá khứ này.
Vậy thì tăng tốc thôi!
Một nụ cười xuất hiện trên khóe miệng của Lâm Tiêu
"Đằng gia gia, nếu như ta có thể bảo đảm an toàn tuyệt đối của trưởng công chúa điện hạ, ta có thể mang cô ấy đi ba ngày không? Sau ba ngày, ta sẽ trả lại một trưởng công chúa điện hạ hoàn toàn khác!" Lâm Tiêu tự tin nói.
Chương 386:Hai tiểu quỷ đều mất tích rồi sao?
Nghe Lâm Tiêu cam đoan, Đằng lão vẫn không buông lỏng. Tầm quan trọng của trưởng công chúa điện hạ đối với vương triều Đại Can khiến ông ta không thể tự mình đưa ra quyết định.
"Tiểu gia hỏa, như vậy đi, bây giờ ta đi gặp sư tôn của ngươi, sau đó thương lượng chuyện này với Bệ hạ một chút? Ngươi ở Thiên Địa Văn cung nghỉ ngơi một lát, có tin tức ta sẽ trở về báo cho ngươi!" Đằng lão suy nghĩ một lúc rồi nói.
"Chuyện này... được." Lâm Tiêu chỉ có thể đồng ý.
Bất kể những gì Đằng lão nói có phải là lấy lệ hay không. Với bộ dạng bảy tuổi bây giờ của hắn, e rằng không được phép một mình mang Anh Túc đi.
Về việc thương lượng với Mục lão? Bây giờ không biết Mục lão đã đi đâu rồi.
Dưới sự sắp xếp của Đằng lão, Lâm Tiêu được đưa đến thư viện Thiên Địa Văn Cung, hắn tiện tay lật bừa xem vài cuốn sách.
Bất kể sách ở cấp độ, Đằng lão đã tối đa hóa quyền đọc của hắn thành lớn nhất. Lâm Tiêu có thể đọc bất kỳ cuốn sách nào trong thư viện.
Lâm Tiêu giống như cậu bé ngoan, ban đầu chọn hai cuốn sách thông thường và ngồi sang một bên để đọc chúng một cách cẩn thận.
Thấy vậy, Đằng lão cảm thấy ngưỡng mộ trưởng công chúa điện hạ.
Một thiên tài Tiên Thiên Mãn Nho Đạo, nếu như trưởng công chúa có thể có được 1/10 lòng kiên nhẫn của hắn thì tốt biết mấy.
Họ đã nhiều lần đưa trưởng công chúa đến thư viện, nhưng trưởng công chúa điện hạ hoặc là phá hoại sách, hoặc là rượt đuổi và chơi đùa quanh đây. Dù sao, không đọc sách cũng đúng.
Sau khi nhìn tiểu gia hỏa Lâm Tiêu chuyên tâm đọc sách một hồi, Đằng lão lặng lẽ rời khỏi thư viện.
Sự xuất hiện của tiểu gia hỏa Lâm Tiêu khiến ông ta có rất nhiều chuyện muốn bàn với bệ hạ.
Lúc Đằng lão đi ra ngoài, Lâm Tiêu đang nghiêm túc cúi đầu khẽ ngước mắt lên. Hắn không thực hiện bất kỳ động tác mạnh nào. Mặc dù Đằng lão rời đi, nhưng để lại hai nho gia có tu vi cao tiếp tục trông chừng hắn.
Thấy vậy, Lâm Tiêu đứng dậy và đi về phía trước. Quả nhiên, hắn vừa động đậy liền có hai nho gia đi theo phía sau.
"Tiểu các hạ, ngài đang tìm sách gì sao? Cứ nói cho chúng tôi biết là được rồi, chúng tôi đã quen với sự sắp xếp của thư viện." Một nho gia nói.
"Không sao, ta thích tự mình tìm." Lâm Tiêu cười đáp.
"Ồ, nếu như tiểu các hạ cần giúp đỡ, hãy gọi chúng tôi." Nho gia đó nói.
"Được!" Lâm Tiêu đáp.
Hắn vừa đi dạo quanh thư viện vừa nghĩ về các biện pháp đối phó. Chẳng mấy chốc, Lâm Tiêu đã có một kế hoạch sơ bộ.
“Ta muốn đi vệ sinh!” Lâm Tiêu nói với nho gia ở phía sau.
“Tiểu các hạ, mời đi theo ta.” Nho gia dẫn Lâm Tiêu đến nơi đó.
Trong thư viện còn những thứ như nhà vệ sinh. Suy cho cùng, đại đa số tu vi của nho gia không cao, vẫn cần ăn ngũ cốc nguyên hạt, cần nơi thuận tiện để đi vệ sinh.
"Ta có thể sẽ đi hơi lâu đó." Lâm Tiêu nói.
"Không sao, chúng tôi ở cửa chờ tiểu các." Hai nho gia bất đắc dĩ nói.
Có vẻ như vị tiểu các hạ này muốn giải quyết 'trường hợp khẩn cấp'.
Lâm Tiêu gật đầu và bước vào, hai nho gia lui ra ngoài cửa bắt đầu trò chuyện.
Tuy nhiên, ngay khi họ người lại, một bóng người lắc lư phía sau họ với tốc độ cực nhanh.
"Hả!?" Một nho gia nghi ngờ quay đầu lại, nhưng không thấy gì cả.
...
Bên trong Thiên Địa Văn Cung, một bóng người nhỏ bé chạy trong bóng tối. Tốc độ của hắn cực nhanh, di chuyển như ma, căn bản không có ai cảm nhận được sự tồn tại của hắn.
Sau một vài vòng, bóng người nhỏ bé đã đến bên ngoài tịnh thất, nơi Anh Túc bị nhốt. Sau khi sử dụng chút thủ đoạn để điều một số lính canh ở đó đi, bóng người nhỏ bé đến cửa tịnh thất. Sau đó, hắn bắt chước phương thức mở cửa của Đằng lão, sau khi ấn liên tiếp vài cái, hắn đã vào trong tịnh thất thành công.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Dựa vào ngộ tính của hắn đối với độ hiểu về trận pháp, loại trận pháp này vẫn còn quá đơn giản.
"Hả? Lâm Tiêu? Ngươi nhanh hơn nhiều bản công chúa nghĩ!"
"Sao rồi, sao rồi, Đằng lão đầu đã đồng ý với ngươi rồi sao?"
Sau khi nhìn thấy có người đến, tiểu ni tử Anh Túc trong tịnh thất phấn khích nhảy ra và hỏi.
"Không, Đằng lão đi gặp phụ hoàng cô để thương lượng rồi." Lâm Tiêu khoát tay nói.
"Hả!! Ta biết ngay là sẽ không dễ dàng như vậy, mỗi một lần bị giam cầm, ít nhất đều phải giam ta mười ngày. Đây mới là ngày thứ hai, còn rất nhiều ngày nữa."
Ánh mắt tiểu ni tử Anh Túc đột nhiên thay đổi, tâm trạng của cô bé trầm xuống.
Thương lượng, thương lượng cái rắm! Mỗi lần thương lượng, cô vẫn tiếp tục bị cấm túc ở đây. Nhưng ngay sau đó, cô nhận ra một điều.
"Hả, không đúng! Sao ngươi có thể vào đây? Đằng lão đầu đi tìm phụ hoàng ta, về lý mà nói, người khác không thể vào trong tịnh thất này."
Tịnh thất mà cô bị giam giữ đã đạt đến cấp độ thẩm quyền cao nhất.
……
Trong toàn bộ vương triều Đại Can, chỉ có hai người có thể vào là phụ hoàng và Đằng lão đầu.
"Ta cứ mở trận pháp của tịnh thất rồi đi vào thôi, ngươi quên ta là người đến từ tương lai sao, mở ra trận pháp như vậy đối với ta rất dễ dàng."
"Nếu Đằng lão bọn họ không cho ngươi ra ngoài, vậy thì chúng ta lén chuồn ra ngoài đi!"
Lâm Tiêu cười, không muốn giữ chần chừ nữa, thời gian không còn nhiều, phải nhanh chóng hành động.
Khi Anh Túc nghe vậy, đôi mắt lập tức sáng lên. Cô nở một nụ cười ngọt ngào, càng nhìn tiểu tử trước mặt, càng cảm thấy thuận mắt. Chẳng trách hai người trở thành bằng hữu tốt. Ý tưởng này, cô thích!
“Thế nào, có muốn đi không?” Lâm Tiêu đưa tay ra, cười hỏi.
Tiểu ni tử Anh Túc lập tức bắt lấy, phấn khích nói: "Nhất định phải đi!"
"Vậy ngươi phải nắm chặt tay ta, tốc độ của ta rất nhanh." Lâm Tiêu nhắc nhở.
Tiểu ni tử ừ một tiếng rồi đến gần sát Lâm Tiêu.
Thân ảnh Lâm Tiêu vừa động, trận pháp mở ra, nhanh chóng dẫn tiểu ni tử tránh khỏi đám người, lao ra Thiên Địa Văn cung. Sau đó, hắn đi theo con đường mà trước đó Mục lão đã đến đây, quay về bằng đường cũ, lao thẳng ra ngoài hoàng cung Đại Can.
Mặc dù tu vi thực lực của hắn đã bị áp chế đến cực hạn, nhưng tố chất thể lực của hắn vẫn là rất mạnh mẽ. Cộng với việc hắn sử dụng thêm một chút Trọng Lực Ý Cảnh, lúc này hai người họ nhẹ như chim én.
Còn chưa đến nửa nén hương, đã vượt qua tường thành cao, biến mất trong hoàng hôn.
...
Cũng vào thời điểm này từ thư viện trong Thiên Đia Văn Cung truyền đến hai âm thanh ngạc nhiên.
"Hả?! Tiểu các hạ đâu? Bên trong không có bóng dáng của tiểu các hạ"
"Thật sự là kỳ lạ, chẳng lẽ chúng ta nói chuyện quên, không có nhìn thấy tiểu các hạ đi ra."
"Đến những nơi khác trong thư viện tìm một chút, nói không chừng tiểu các hạ còn đang đọc sách."
"Ừm, chia nhau ra tìm."
Hai người tìm khắp thư viện hai vòng, nhưng không thấy bóng dáng của tiểu các chủ đâu.
Lúc này sắc mặt họ trở nên tái nhợt, họ đường đường là nho, nhưng đến một đứa trẻ bảy tám tuổi cũng không chừng nổi.
Nếu Đằng lão phát hiện ra rằng họ sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Nhưng vào lúc này, báo động của Thiên Địa Văn Cung đột nhiên vang lên.
Một tin tức nhanh chóng truyền đến tai hai người họ.
"Trưởng công chúa điện hạ mất tích rồi, giam trong tịnh thất không hiểu tại sao lại biến mất."
Hai nho gia sửng sốt, hai mắt trợn tròn.
Không thấy tiểu các hạ đâu nữa? ! Trưởng công chúa điện hạ cũng mất tích?
Hai người họ đều là đứa trẻ bảy tám tuổi, chuyện này... chuyện này không thể nào...
Bình luận facebook