• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vạn Cổ Ma Tôn (2 Viewers)

  • Chương 379-382

Chương 379: Mặc kệ, bằng bất cứ giá nào

Nhìn thấy cảnh tượng này, Đằng lão lập tức mất bình tĩnh. Đây có lẽ là lần duy nhất trong đời ông ta kinh ngạc đến như vậy. Kết quả này thực sự khiến ông ta không thể tin nổi.

Lúc này, các nho gia, đại nho khác đã đến hiện trường. Họ cảm thấy được tài khí xung quanh, chính khí dồi dào đang chuyển động và nghe thấy tiếng cảm thán của Đằng lão thì cũng lần lượt chết lặng.

Tiên Thiên Mãn Nho Đạo Ý Cảnh? ? ?

Nho Đạo Thánh Thể? ?

Mẹ kiếp! ! Quá khoa trương rồi. Mãn Nho Đạo Ý Cảnh, đây là khái niệm gì vậy?

Ngay cả Đằng lão người đứng đầu trong Thiên Địa Văn Cung của họ, văn tu luyện hơn một trăm năm, tu vi đã gần đến Hoá Đỉnh hậu kì, nhưng Nho Đạo Ý Cảnh mới gần đạt bậc 9.

Muốn từ Nho Đạo Ý Cảnh bậc 9 đạt đến viên mãn ít nhất cũng mất một trăm năm nữa. Nhưng đứa trẻ bảy tuổi trước mắt lại có Nho Đạo Ý Cảnh viên mãn, điều này sao có thể không khiến người ta kinh ngạc.

Đáng sợ! Quá đáng sợ! Đây là cậu bé thiên đạo lão gia đuổi theo cho hắn ăn! Căn bản không phải là chuyện ngưỡng mộ nữa.

Nhất thời, ánh mắt của tất cả nho gia nhìn tiểu gia hỏa đều trở nên cực kỳ nóng. Nếu để tiểu tử yêu nghiệt này ở lại Thiên Địa Văn Cung...

Chậc chậc chậc...

Cho dù đó là đối với Thiên Địa Văn Cung, vương triều Đại Can hay thậm chí là Đông Vực đều rất có lợi.

Hai mắt Đằng lão nhìn thẳng, ông ta cố mở ra một cách bình thường, sau đó hít sâu một hơi, nói.

"Lão đệ, đệ thật đúng là quý nhân của Thiên Địa Văn Cung ta! Tiểu gia hỏa này là...?"

Sau khi biết rằng cậu bé là Nho Đạo thánh thể, cách xưng hô của Đằng lão đã thay đổi. Ông ta vốn định nói, tiểu tử này là đồ đệ của ngươi sao? Nhưng nghĩ lại thấy không đúng. Một võ phu như vậy làm sao có thể viết ra bài thơ thiên cổ tương tư như vậy, làm sao có thể có đệ tử có Nho Đạo Thánh Thể.

"Hắn, hắn và ta cũng là——" Mục lão vừa định nói hôm nay hai người lần đầu tiên gặp mặt, nhưng trong đầu lại truyền đến một đạo âm thanh.

[Mục lão, muốn làm phiền ngài một chuyện, cứ nói ta là đồ đệ của ngài đi, hôm nay ta tới đây xem Thiên Địa Văn Cung... Sau đó... rồi sau đó...]

Lời của Mục lão đột ngột dừng lại, mặt ông ta đầy vẻ kinh ngạc, và đôi mắt nhìn thẳng vào cậu bé bên dưới.

Cảm giác này...không phải là linh thức...mà là thần niệm? ?

Đây là... truyền âm thần thức? Tiểu tử này sao lại có thần thức? ? Không phải chỉ có cường giả Bán Đế mới có thể tu luyện ra thần niệm sao?

Chẳng lẽ tiểu tử này thật sự là Nho Đạo Thánh Thể gì đó và thần thức này là do Nho Đạo Thánh Thể sinh ra?

【 Làm ơn đó, Mục lão, ta biết rằng trong lòng ngài có rất nhiều điều nghi ngờ, lần gặp mặt sau, ta sẽ nói với ngài tất cả mọi chuyện. 】

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Trong đầu ông ta lại tiếp tục có giọng nói vang lên.

Mục lão nhìn tiểu gia hỏa này thật sâu, không biết vì sao, tuy rằng mới lần đầu tiên gặp mặt nhưng từ tận đáy lòng rất tin tưởng đối phương. Đây thực sự là một điều kỳ lạ!

Mục lão gật đầu trước khi tiếp tục nói.

"Tiểu gia hỏa này là đệ tử của ta, tên là Lâm Tiêu. Quả thật, chúng ta hôm nay tới đây, ngoại trừ thăm Thiên Địa Văn Cung, còn muốn gặp một người." Mục lão hành động như thể đã hiểu.

Lâm Tiêu ở bên cạnh thấy vậy hét, trong lòng thầm hét lên không hổ là Mục lão, kỹ năng diễn xuất thực sự rất tốt.

"Ồ? . . . không biết lão đệ muốn gặp ai, ở vương triều Đại Can, loại yêu cầu này, ta có thể đáp ứng, cho dù muốn gặp bệ cũng không thành vấn đề." Đằng lão nói.

Với quyền hành của ông ta, gặp một người chỉ là một vấn đề nhỏ.

“Vậy thì làm phiền Đằng lão ca rồi, chúng tôi muốn gặp trưởng công chúa vương triều Đại Can, công chúa Anh Túc.” Mục lão chậm rãi nói ra mục đích của mình.

Đây là những gì Lâm Tiêu vừa truyền âm nói với Mục lão.

"Cái gì! ! Gặp trưởng công chúa điện hạ?! Chuyện này. . . " Đằng lão lúng túng.

Nhất thời, không biết phải nói gì. Có thể nói, trong vương triều Đại Can này, cho dù đối phương muốn gặp bệ hạ, ông ta chỉ cần dẫn đến gặp là được. Nhưng chỉ có một ngoại lệ, đó là... trưởng công chúa điện hạ.

"Chuyện này... chuyện này... lão xin thứ lỗi cho ta không đáp ứng yêu cầu của đệ, trạng thái hiện tại của trưởng công chúa điện hạ không thích hợp gặp bất cứ ai" Đằng lão từ chối.

Quả thực, tiểu tử Nho Đạo Thánh Thể trước mặt có ý nghĩa rất lớn đối với Thiên Địa Văn cung và Văn đạo nhưng trưởng công chúa điện hạ có ý nghĩa lớn hơn đối với vương triều Đại Can và hoàng cung Đại Can.

Nếu phải lựa chọn một trong hai, ông ta sẽ chọn trưởng công chúa điện hạ mà không do dự, dù chọn trăm lần cũng vậy.

Mục lão thấy đối phương không đồng ý, muốn nói thêm vài câu.

Lâm Tiêu cuối cùng cũng lên tiếng.

"Đằng gia gia, quả thật ta tới đây là vì cứu trưởng công chúa điện hạ." Lâm Tiêu nói.

"Ồ!? Cứu ư? Tiểu gia hỏa, ngươi muốn cứu như thế nào?" Đằng lão nghe vậy cúi đầu xuống, vẻ mặt ôn hoà nói.

Đây là tiểu tử Nho Đạo Thánh Thể! Càng nhìn lại càng cảm thấy thích hắn.

"Bẩm sinh trưởng công chúa điện hạ có tâm sát sinh cho nên cô ấy tu Sát Sinh Ý Cảnh" Lâm Tiêu nhẹ giọng nói.

Đằng lão đột nhiên nhìn chằm chằm, đồng tử co rụt lại.

"Ngươi, làm sao ngươi. . . Ngươi. . ."

Đây là cơ mật cao nhất trong hoàng cung Đại Can. Chỉ có ông ta, bệ hạ và vài người thân tín biết, tất cả không đến năm người. Làm sao tiểu tử này có thể biết được! !

"Đằng gia gia, ta có biện pháp hóa giải sát ý của cô ấy." Lâm Tiêu tự tin nói.

"Hả? ! Ngươi có cách sao? Ngươi có cách gì!!!" Đằng lão theo bản năng đi tới trước mặt tiểu gia hỏa, kích động hỏi.

Phải biết rằng, trưởng công chúa điện hạ là nỗi đau đầu của toàn bộ hoàng cung Đại Can.

Bệ hạ đau đầu, ông ta càng đau đầu hơn. Hơn nữa, bảy năm đã trôi qua kể từ khi trưởng công chúa điện hạ chào đời, họ đã thử đủ mọi cách nhưng vô ích. Bây giờ một đứa trẻ xuất hiện và nói rằng vấn đề lớn này có thể giải quyết.

Ông ta thực sự ... không tin!

Trong vấn đề hóa giải sát ý, phổ thiên chi hạ, tu gia lớn nhất chính là Phật môn. Nhưng Phật môn và Văn Cung không đối đầu và Phật môn đã ẩn giấu hàng ngàn năm và không có cách nào tìm thấy.

"Đằng gia gia, có người từng nói với ta một câu."

“Luân hồi lục đạo đều do nhân quả, lòng từ bi rộng lượng đủ mang vật, Biển khổ vô biên, bờ xa vời, buông bỏ đồ đao tự thành Phật." Lâm Tiêu trầm giọng nói.

Thiên địa lại thay đổi! ! !

Mặc kệ! Chỉ cần có thể nhìn thấy tiểu ni tử hắn sẽ làm bằng bất cứ giá nào!
Chương 380: Cuối cùng cũng gặp được muội rồi

Sau khi Lâm Tiêu thốt ra những Phật ngữ này, dị tượng vừa mới tiêu tan trên Thiên Địa Văn Cung lại bắt đầu tập hợp lại. Chỉ là, lần này không còn là Nho Đạo dị tượng, mà là Phật Đạo  Ý Cảnh.

Những đám tường vân một lần nữa trôi trên bầu trời của vương triều Đại Can. Ánh sáng rực rỡ vừa rồi giờ đã biến thành một Phật quang màu vàng mờ nhạt.

Ù ù ù! !

Vạn đạo Phật Vạn Đạo từ những đám tường vân chiếu xuống và chiếu vào tất cả mọi người.

Những nho gia của Thiên Đại Văn cung, cũng như mọi người trong vương triều Đại Can, chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp, linh hồn của họ dường như đã được thăng hoa. Ngay cả những vết thương tiềm ẩn và những căn bệnh tiềm ẩn mà một số người mắc phải cũng nhanh chóng được chữa lành với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Đằng sau Lâm Tiêu thấp thoáng một đạo hư ảnh đại Phật đang ngồi trên một tấm nệm ngũ sắc. Phật quang sau lưng hắn tụ lại thành một vòng Phật vận.

Một vòng.

Hai vòng.

Ba vòng.

Khẩu độ phát triển nhanh chóng.

Bảy vòng.

Tám vòng.

Chín vòng.

Khi đạt đến chín vòng, Phật quang thành vạn trượng, cửu cửu quy nhất, thiên địa cũng chấn động.

Mục lão bên cạnh Lâm Tiêu ngây người, Đằng lão ngây người, tất cả Nho gia đều ngây người.

Đây...là tình huống gì vậy? Phật Đạo Ý Cảnh viên mãn?

Đừng nói với bọn họ, tiểu gia hỏa này không chỉ Tiên Thiên Mãn Nho Đạo Ý Cảnh, mà còn có Tiên Thiên Mãn Phật Đạo Ý Cảnh.

Chuyện này ...chuyện này là chuyện vô cùng vô lý trong những chuyện vô lý.

Một tình huống không thể nào xảy ra.

Một Nho Đạo Mãn Ý Cảnh cũng đủ khiến mọi người sửng sốt, bây giờ trên người tiểu tử này còn xuất hiện Phật Đạo Ý Cảnh viên mãn.

Chuyện này nếu bị những người của Phật đạo kia biết được, nhất định sẽ bằng mọi giá chạy tới cướp người.

Hiện trường rất yên tĩnh, tất cả mọi người đều đắm chìm trong sự chấn động trong lòng.

Đằng lão là người đầu tiên phản ứng, ánh mắt ông ta lại thay đổi, nếu như trước kia còn nóng như lửa đốt thì bây giờ lại giống như núi lửa phun trào. Giờ phút này, những lời tiểu tử kia vừa nói vang vọng trong lòng ông ta.

Đến để cứu tiểu công chúa Anh Túc, đến để hóa giải sát sinh chi ý trên người tiểu công chúa.

Vừa rồi ông ta vẫn không tin nhưng bây giờ thì tin rồi

Vừa có Nho Đạo, vừa có Phật Đạo viên mãn ý cảnh còn gì có sức thuyết phục hơn thế!

“Ta muốn biết, các ngươi. . . tại sao các ngươi lại muốn giúp trưởng công chúa điện hạ?” Đằng lão hỏi nghi vấn lớn nhất trong lòng mình.

Tuy rằng ông ta hận không thể lập tức đưa tiểu gia hỏa này đến trước mặt trưởng công chúa điện hạ nhưng vô công bất thưởng lợi, làm sao có thể có cơ hội từ trên trời rơi xuống như vậy chứ.

Có phải hai người này muốn yêu cầu vương triều đại Đại Can chuyện gì đó không?Hay là bàn về điều kiện gì?

Đương nhiên, nếu có thể giải quyết được vấn đề của trưởng công chúa điện hạ, bất kỳ điều kiện gì họ cũng đều có thể thương lượng.

Sau khi nghe điều này, Mục lão ngừng nói, ông ta không biết phải trả lời thế nào, tất cả giao cho tiểu tử thần bí này.

Lâm Tiêu không ngạc nhiên khi nghe những lời của Đằng lão. Bất cứ ai gặp phải chuyện như vậy mà không mơ hồ chứ.

"Đằng gia gia, nếu ta nói trưởng công chúa điện hạ đã cứu ta, ngài có tin không?" Lâm Tiêu ngẩng đầu nhìn Đằng lão, nghiêm túc nói.

“Ta tin!!” Cảm nhận được thái độ tiểu gia hỏa, Đằng lão trả lời theo bản năng.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Mãi cho đến khi nói xong hai chữ này, ông ta mới sửng sốt một chút, định thần lại. Chuyện gì đang xảy ra vậy, ta thực sự đã nói rằng ta tin. Bất giác, tin tưởng đối phương theo bản năng.

Nhưng nghĩ lại thì không có vấn đề gì.

Làm sao một đứa trẻ yêu nghiệt có Nho Đạo Ý Cảnh viên mãn và Phật Đạo Ý Cảnh viên mãn có thể nói dối chứ. Ngay cả khi người trung thực nhất trên thế giới nói dối, đứa bé này cũng sẽ không nói dối. Đằng Lão cảm nhận được trực giác này từ trên người đối phương.

"Vậy Đằng gia gia, ta có thể gặp công chúa Anh Túc không?" Lâm Tiêu vội vàng hỏi.

"Chuyện này…. được thôi, ngươi cùng ta qua đây, ta đưa người đi gặp trưởng công chúa địa hạ." Cuối cùng Đằng lão cũng đồng ý

Mục lão ở bên cạnh nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm. Vụ cá cược cuối cùng đã thành sự thật.

Sau khi Đằng lão đồng ý với yêu cầu của cậu bé, ông ta cảm thấy khế ước chi lực trước đó dần tiêu tan.

"Lâm Tiêu, vậy ngươi có thể cùng Đằng lão ca qua đó, ta. . . Ta ở ngoài hoàng cung Đại Can chờ ngươi." Mục lão lui ra ngoài.

Ông ta nói như vậy, nhưng đã sẵn sàng để trở về Kiếm Ma tông rồi.

Đằng lão nhìn hai người với một vài sự nghi ngờ.

Không phải nói có quan hệ sư đồ sao?

Một thiên tài Nho Đạo, Phật Đạo yêu nghiệt như vậy, không phải ngươi nên luôn luôn bảo vệ hắn sao, lại còn chờ ở ngoài cung ư?

Gan quá lớn quá đó, ngươi thật sự không sợ bọn họ bắt cóc đồ nhi bảo bối của ngươi đi sao?

Thấy vậy, Lâm Tiêu nhìn ra ý định của Mục lão.

Định rời đi như vậy sao? Thực sự không định gặp Can Văn Văn một chút sao?

Hai giây sau, Lâm Tiêu âm thầm truyền âm một câu.

[Mục lão, còn có một câu muốn tặng cho ngài.]

[ Vĩnh viễn không chia lìa, mãi mãi bên nhau, hi vọng những người yêu nhau cuối cùng sẽ về với nhau.]

“Được rồi sư tôn, sau khi đệ tử gặp công chúa Anh Túc sẽ đi gặp sư tôn.” Lâm Tiêu nói một câu.

Mục lão đang định giơ tay chào từ biệt, lại nghe thấy giọng Lâm Tiêu truyền ầm đến, thân thể đột nhiên run lên, ánh mắt có chút run lên.

Sau khi sững sờ vài giây, dưới ánh mắt tò mò và nghi hoặc của Đằng lão, ông ta mới định thần lại.

“Ta, biết rồi!” Mục lão cúi đầu, xoay người lập tức rời đi, không ai có thể nhìn rõ biểu cảm của ông ta lúc này.

“Tiểu gia hỏa, sư tôn ngươi không sao chứ?” Đằng lão hỏi.

"Không sao đâu, ông ấy là người kiên cường!" Lâm Tiêu cười nói.

Đằng lão chớp chớp mắt.

Kiên cường? Từ này dùng ở đây sao lại có cảm giác kỳ lại nhỉ.

"Vậy ta dẫn ngươi qua đó trước, chờ giải quyết xong việc, ta sẽ trực tiếp dẫn ngươi đi tìm sư tôn của ngươi, ngươi thấy thế nào?" Đằng lão hỏi.

"Được, Đằng gia gia." Lâm Tiêu nói.

Chính là như vậy.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lâm Tiêu đi theo Đằng lão vào Thiên Địa Văn Cung.

Đây cũng là lần đầu tiên Lâm Tiêu vào Thiên Địa Văn Cung. Lần trước, khi hắn định vào thì gặp phải tà ma hiện thân.

Sau đó, hắn và Đằng lão ngay lập tức đi gặp Bệ hạ, vì vậy họ không đến tham quan Thiên Địa Văn Cung được.

Sau khi bị Đằng lão cưỡng ép đi dạo quanh Thiên Địa Văn Cung và nói một lượt về lịch sử của nơi này, ông ta và hai đại nho thiên địa khác mới đưa Lâm Tiêu đến một tịnh thất đặc biệt.

Căn phòng yên tĩnh này rất lớn, được xây dựng trong một số trận pháp phòng ngự và các trận pháp khác.

Đặc biệt là từ bên ngoài có thể nhìn thấy các loại tình huống trong phòng, nhưng từ bên trong lại không nhìn thấy bên ngoài.

Lúc này, một cô bé mặc đồ màu hồng và đỏ đang ngồi giữa tịnh thất. Bên cạnh cô là một đống hỗn độn, mọi thứ trong tịnh thất đã bị đập nát đến mức không thể nhận ra hình thù.

Khi Lâm Tiêu, Đằng lão và những người khác nhìn sang, có một chút ánh sáng đỏ loé lên trong đôi mắt của cô bé và cô ấy nhìn sang.

Rõ ràng có trận pháp của ngũ cảm ngăn cách khí tức, tầm nhìn và âm thanh, nhưng cô bé vẫn cảm nhận được sự xuất hiện của họ.

"Đám nho gia đáng ghét các ngươi, người có thể khống chế được bản công chúa, vẫn còn chưa ra đời đâu!"

"Đặc biệt là Đằng lão đầu ông, ta biết ông ở bên ngoài, đợi ta ra ngoài rồi, ta sẽ nhổ sạch râu của ông trước tiên! !"

"Người bản công chúa giết đều đáng tội, chết không đáng tiếc, không giết chúng, chúng cũng sẽ hại người khác, bản công chúa có gì sai chứ!"

"Đừng để bản công chúa nắm bắt được cơ hội, nếu không ta nhất định sẽ chém nát Thiên Địa Văn Cung này...!!"
Chương 381: Một cô gái nóng nảy hoàn toàn khác

Cô bé bảy tuổi bị giam trong tịnh thất đặc biệt, mặt đỏ bừng vì tức giận, môi bĩu ra. Nếu bỏ qua vẻ ngoài sát khí hừng hực của cô ấy thì trông cũng khá dễ thương.

Hai mắt Lâm Tiêu sáng lên, cuối cùng cũng gặp được người hắn muốn gặp rồi. Cô bé cáu kỉnh này hoàn toàn khác với Can Anh Túc trưởng thành.

"Tiểu gia hỏa sao vậy, ngươi có chút sợ hãi sao? ?" Đằng lão cười khổ nói.

Đấy là trưởng công chúa điện hạ, đừng nói là một đứa trẻ, ngay cả một nho gia có tu vi thực lực mạnh mẽ khi nhìn thấy cảnh này cũng sẽ cảm thấy ớn lạnh. Hơn nữa, bây giờ còn đang cách biệt trận pháp trùng trùng.

Nếu như tiếp xúc trực tiếp với trưởng công chúa điện hạ, những người có tâm trí không ổn định sẽ ngay lập tức bị sát ý tấn công, sẽ sinh ra tâm ma.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao trưởng công chúa điện hạ có thể lấy yếu địch mạnh, trong một ngày có thể tiêu diệt được một thế lực không nhỏ.

"Cũng khá giống như ta tưởng tượng, Đằng gia gia, ta có thể đi vào rồi chứ?" Lâm Tiêu hỏi.

"Hả? ? Ngươi muốn đi vào một mình sao? ?" Đằng lão kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy, nếu không thì sao chứ.” Lâm Tiêu hỏi lại.

"Tiểu gia hỏa, không phải ta đã nói, cho dù ngươi có Nho Đạo và Phật Đạo song viên mãn ý cảnh nhưng thực lực của ngươi quá yếu, ngươi vào trong hậu quả sẽ khôn lường. Trưởng công chúa điện hạ vô cùng không thân thiện với với người khác, đặc biệt là người lạ". Đằng lão nói.

Nói thẳng ra, nếu đi vào, chính là đang nộp mạng.

Nhưng sao Lâm Tiêu lại sợ một cô bé bảy tuổi chứ?

"Đằng gia gia, ta tự tin, hơn nữa có ngài ở ngay bên cạnh, nếu như xảy ra chuyện gì, dựa vào thực lực của Đằng gia gia nhất định có thể cứu ta." Lâm Tiêu cười nói.

"Nói thì nói như vậy... nhưng tiểu gia hỏa ngươi quá can đảm." Đằng lão do dự nói.

Tiểu gia hỏa này là người có thiên phú nhất mà ông ta từng gặp, đồng tu Nho Đạo, Phật Đạo, sau này nếu lớn lên nhất định sẽ làm trụ cột Đông Vực. Nếu có chuyện gì xảy ra ở đây, chắc chắn ông ta không thể tha thứ cho mình.

"Vậy thì hay là Đằng gia gia cùng ta đi vào trong đó, nếu như không sao, ta muốn cùng trưởng công chúa điện hạ nói chuyện riêng một chút." Lâm Tiêu nói ra đề nghị của mình.

“Vậy thì. . . Được thôi.” Cuối cùng Đằng lão cũng gật đầu đồng ý.

Dù sao, nếu hai tiểu gia hoả này ở cùng nhau, người chịu thiệt tuyệt đối không phải trưởng công chúa điện hạ.

"Vậy ta nói cho ngươi biết một vài điểm cần chú ý, ngươi phải hết sức cẩn thận..." Sau khi Đằng lão dặn dò Lâm Tiêu thêm vài câu mới dẫn hắn đi hắn mở khóa cấm chế trận pháp trùng trùng, đi vào trong tịnh thất.

Khi hai người họ mở cấm chế trận pháp vừa tiến lên một bước.

Vèo!

Một bóng người áo đỏ lao thẳng về phía Đằng lão, tốc độ cực nhanh, kèm theo sát khí nhàn nhạt phía sau.

"Ôi! Trưởng công chúa điện hạ..!" Đằng lão thở dài, dùng tay phải chặn lại.

Cạch! Trận đánh lén của tiểu ni tử Anh Túc đã bị chặn lại. Nhưng cô bé không hề nản lòng, lập tức tung ra đòn thứ hai và thứ ba. Một già một trẻ, chiến đấu với nhau.

Với thực lực tu vi hiện tại của Đằng lão, có thể nói, đối phó với cô bé quá dễ dàng. Suy cho cùng trưởng công chúa điện hạ mới chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi.

Ngay cả bẩm sinh với một trái tim sát sinh, cô bé vẫn có ít kinh nghiệm chiến đấu và đa phần là tấn công dựa vào bản năng.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Sau vài hiệp, tiểu ni tử Anh Túc chủ động dừng lại, không phục trừng mắt nhìn Đằng lão, rồi sau đó nhìn Lâm Tiêu.

Mặc kệ có đánh thắng hay không, chỉ cần có cơ hội thì cô bé nhất định sẽ đánh lén vài lần nữa. Lỡ đâu có 1 lần thành công thì sao!

"Đằng lão đầu, lần này ông lại muốn giở trò gì! Người này là ai! Chẳng lẽ ông cảm thấy ta quá cô đơn cho nên mới tìm người bầu bạn cùng ta sao! Hừ hừ hư, vậy ta không bảo đảm lần tới khi ông gặp hắn là sống hay chết đâu! ~~” Tiểu ni tử Anh Túc cười khẩy và nói.

“Trưởng công chúa điện hạ không biết hắn sao?” Đằng lão có chút nghi hoặc hỏi.

Không phải tiểu tử này nói là trưởng công chúa điện hạ đã từng cứu hắn sao?

Làm sao bây giờ lại không quen chứ?

"Hả? Tại sao ta phải quen hắn!! Đừng cố đánh trống lảng nữa, Đằng lão, tốt nhất là ông nên thả ta ra, ta không muốn ở lại đây nữa!" Can Anh Túc nói.

“Đằng gia gia, lần đó công chúa Anh Túc cứu ta, có lẽ là hành động ngoài ý muốn , quên cũng là chuyện bình thường.” Lâm Tiêu ở bên cạnh bổ sung nói.

"Ừ, cũng có thể. Với tính khí của cô bé này, ngươi nói cô ấy cứu người, ta thật sự không tin. Chắc là hành động ngoài ý muốn vừa đúng lúc cứu được ngươi thôi." Đằng lão nói.

Suy cho cùng, hai người này là những đứa trẻ còn nhỏ như vậy. Không nhớ một vài chuyện là quá bình thường.

"Hừ!! Không thể nào, những người ta đã từng gặp đều sẽ không bao giờ quên. Mau nói cho ta biết, ngươi lừa gạt Đằng lão đầu, chạy đến đây làm gì!?" Anh Túc lập tức vạch trần lời của Lâm Tiêu.

"Trưởng công chúa điện hạ, người này là Lâm Tiêu, hắn đặc biệt tới giúp công chúa giải trừ sát khí trong cơ thể." Đằng lão giải thích.

"Giúp ta giải quyết vấn đề sát sinh? Chỉ dựa vào hắn sao? Đằng lão đầu, ông lại trở nên ngu ngốc rồi ư? Tiểu tử này còn không cao bằng ta, không lớn bằng ta, thực lực không mạnh bằng ta, hắn làm sao có thể giải quyết được vấn đề của ta chứ!?"

"Đám người cổ hổ các ngươi ngày nào cũng chỉ biết đọc sách ngâm thơ, càng đọc càng ngu ngốc!!" Sau khi tiểu ni tử Anh Túc liếc nhìn Lâm Tiêu, bực dọc nói.

"Đằng gia gia, ông đứng ở đây đi, ta muốn qua đó nói chuyện riêng với trưởng công chúa điện hạ, có được không?" Lâm Tiêu hỏi.

"Ta không có ý kiến gì, vừa rồi ngươi cũng đã nhìn thấy rồi, chúng ta vừa vào cửa, trưởng công chúa điện hạ đã tấn công chúng ta, nếu như ngươi tới gần, hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn vừa rồi." Đằng lão nghiêm túc nói.

Ông ta không hề bắn tiếng đe doạ, trên người trưởng công chúa điện hạ này đầy rẫy những điều không thể.

"Đằng gia gia, vậy ông nhìn kỹ nhé." Lâm Tiêu nói xong, không do dự đi về phía tiểu ni tử Anh Túc.

Ánh mắt của hai đứa nhỏ một lần nữa chạm vào nhau.

"Trưởng công chúa điện hạ, ta cần cô phối hợp một chút, có được không?" Lâm Tiêu vừa đi tới vừa nói.

"Được thôi nhưng ngươi cách quá xa, có thể lại gần một chút không!" Trong ánh mắt tiểu ni tử Anh Túc lộ ra vẻ xảo quyệt nói.

"Đương nhiên có thể." Lâm Tiêu tiếp tục lại gần đối phương.

Thấy vậy, Đằng lão muốn nói gì đó, nhưng lại kìm lại. Dù sao ông ta cũng ở trong tịnh thất, cho dù xảy ra chuyện gì, ông ta cũng đều có thể vào trong xử lý.

"Ngươi tên là gì?" Tiểu ni tử Anh Túc đột nhiên hỏi.

"Lâm Tiêu, Lâm trong rừng cây, Tiêu trong mây xanh." Lâm Tiêu cười nói.

"Rất vui được gặp ngươi, Lâm Tiêu. Đáng tiếc, đây cũng là lần cuối cùng ta gặp ngươi rồi!!" Sau khi tiểu ni tử Anh Túc nói xong, trong mắt cô loé lên ánh sáng đỏ.

Một đòn hắc hổ đào tâm lập tức được cô bé thi triển. Đằng lão đứng cách đó không xa, trên mặt lộ ra nụ cười khổ, ông ta biết trưởng công chúa điện hạ sẽ không ngoan ngoãn như vậy.

Nhưng ngay khi Đằng lão vừa định ra tay ngăn cản thì tiểu gia hỏa Lâm Tiêu nhanh hơn ông ta một bước.

Bùm! !

Một chưởng đánh ra.

Tiểu ni tử Anh Túc hừ một tiếng đau đớn và bay về phía sau vài mét.

Đằng lão: "? ? ?"
Chương 382: Lấy bạo khắc bạo, hiệu quả kỳ diệu

Đằng lão nhìn thấy cảnh này thì không dám tin vào mắt mình, sao nói là muốn cứu công chúa điện hạ? thế nào lại thành vừa gặp mặt đã đánh nhau rồi?

Hơn nữa, làm ông ấy ngạc nhiên hơn chính là rõ ràng công chúa điện hạ công kích trước, tiểu tử này lại vòng ra sau đánh bay công chúa điện hạ. Phải biết rằng công chúa điện hạ là một thiên tài thực lực tu vi đã gần Luân Hải cảnh, lại thêm sát sinh ý cảnh.

Trong cảnh Luân Hải gần như không có đối thử, vậy mà tiểu gia hỏa Lâm Tiêu này, không những đánh vỡ thế công kích của trưởng công chúa mà còn trả đòn công kích. Đây…rốt cuộc là chuyện gì.

Trên cơ thể của tiểu tử Lâm Tiêu này không có chút linh lực nào, nhưng thân thủ kỳ quái tốc độ cũng quái dị, thật sự làm người ta ngạc nhiên. Thiên phú biến dị cũng không thể đặc biệt tới vậy. Nho đạo, Phật đạo đều tinh thông, chả nhẽ võ đạo cũng biết?

Trong cuộc giao tranh tiểu Can Anh Túc ra sức chiến đấu đỏ cả mắt, ý cảnh sát sinh cũng bắt đầu luân chuyển.

“Hừ!! không ngờ, tên tiểu tử nhà ngươi cũng có chút sức, tiếp nào!!!”

Xoẹt!

Nàng ta lần nữa lao về phía Lâm Tiêu, tốc độ càng thêm nhanh. Sát khí lạnh lẽo cũng không ngừng phóng ra.

“Tiểu gia hoả, cẩn thận, trưởng công chúa điện hạ đánh thật đấy.” Đằng lão lựa lời nhắc nhở.

Mặc dù không biết tiểu tử Lâm Tiêu này muốn cái gì, nhưng để trưởng công chúa tiếp xúc với đối phương nhiều chắc chắn chỉ có lợi không có hại.

Lâm Tiêu nhìn thấy tình hình như vậy sắc mặt vẫn không thay đổi, thậm chí ánh mắt còn mang theo ý cười. Hắn không lùi mà còn tiến lên, sải bước nhanh về phía trước lần nữa tung ra một cú đấm.

Bùm!

Thể tấn công của Anh Túc tiểu nha đầu bị chặn đứng, điều này làm cho sắc mặt Anh Túc thay đổi. Nàng muốn phản kháng, nhưng lại phát hiện đối phương ra đòn khá linh hoạt làm nàng rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Bây giờ muốn thu lực thay đổi chiêu thức đã không còn kịp.

Bùm.

Anh Túc lại lần nữa bị đánh bay ra ngoài.

“A! đáng ghét! Ta phải giết ngươi!!”

Anh Túc nũng nịu nói một câu nhưng hai mắt lại đỏ gầu, sát ý bạo phát toả ra xung quanh căn phòng.

“Không xong! Sát sinh chi tâm muốn bạo .” Đằng lão giơ tay phải lên, một cây bút ngọc xanh biếc xuất hiện trên tay.

Khi ông ấy chuẩn bị thi triển Nho đạo ý cảnh để trấn áp tình hình thì tiểu tử Lâm Tiêu đã nhanh hơn một bước.

Xoẹt! Lâm Tiêu đá chân một cái rồi biến mất. Khoảnh khắc tiếp theo hắn xuất hiện ngay trước mặt Can Anh Túc đang nổi trận lôi đình.

Bùm! Một đấm được tung ra, Can Anh Túc đập mạnh xuống mặt đất.

Bùm! Đấm thứ hai được tung ra.

Bùm! Bùm!!! Đấm thứ ba, thứ tư…..

Mắt Đằng lão ngày càng trợn to hơn, đây rốt cuộc là chuyện gì. Kể cả lúc bạo phát thực lực tăng lên gấp đôi thì trưởng công chúa điện hạ vẫn bị Lâm Tiêu áp chế, hơn nữa hình như không thể phản kháng nổi.

Ông ấy cũng coi như đã hiểu rõ, thiên phú chiến đấu của Lâm Tiêu sợ là cũng chả kém hơn Nho đạo, Phật đạo là bao. Mỗi một đòn công kích đánh ra cực kỳ chuẩn xác, đừng nhìn thấy tình cảnh trưởng công chúa bị đánh như vậy, nhưng lại không chịu chút thương tổn nào.

Hơn nữa……Đằng lão còn phát hiện ra một chuyện đáng kinh ngạc.

Lúc trưởng công chúa bị Lâm Tiêu đấm khí tức sát sinh trên người lại mau chóng tan biến. Là loại tan biến thật sự chứ không phải bị áp chế hay ẩn vào trong.

Thần!! thật sự là thần rồi! còn có thể thế nào nữa?

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Ông ấy và cả bệ hạ lúc bắt đầu cũng thử cách lấy bạo lực áp chế bạo lực, nhưng tác dụng không được tốt lắm. Không những không làm khí tức sát sinh tiêu biến mà còn làm nó ngày càng mạnh hơn.

Vậy tại sao tiểu gia hỏa Lâm Tiêu này lại có thể làm được?

Đằng lão thật sự không hiểu, cũng nhìn không hiểu. Nhưng ông ấy biết cứ như thế này thì vấn đề của trưởng công chúa có thể được giải quyết tạm thời. Chỉ cần để tiểu tử Lâm Tiêu này ở bên cạnh nàng ta, vậy thì có thể hoàn hảo áp chế sát sinh ý cảnh.

Thế thì cũng quá thần kỳ rồi.

Ánh mắt Đằng lão nhìn Lâm Tiêu lại càng thêm nóng rực. Sau khi nhìn thấy tình hình của trưởng công chúa đã khả quan hơn, Đằng lão gật gù một lúc rồi từ từ lùi ra khỏi phòng. Cứ như vậy thì ông ấy cũng còn gì phải lo lắng nữa.

Sau khi Đằng lão ra khỏi phòng thì nhìn thấy ánh mắt khó tin của các nho gia, đại nho khác. Bởi vì bọn họ ở ngoài phòng nên không thể cảm nhận được biến hoá của khí tức ở phía trong. Bọn họ chỉ có thể nhìn trộm qua khe cửa, chỉ thấy trưởng công chúa điện hạ bị đánh không ngừng.

“Đằng lão, bên trong rốt cuộc là có chuyện gì.”

“Tiểu gia hoả kia cũng thật là lợi hại, ta lần đầu tiên nhìn thấy có người áp chế được trưởng công chúa điện hạ.”

“Đằng lão ngài ra đây làm gì, ngài mau vào trong đi, nhỡ đâu tiểu tử kia không dừng tay hại tới trưởng công chúa thì sao!”

“Cái cách lấy bạo khắc bạo này cũng không được thoả đáng lắm, có khi nào lại gây ra phản ứng không tốt không.”

Mỗi người một ý bàn tán xôn xao, dù sao bọn họ cũng vừa hoài nghi vừa phản đối với tình hình bên trong phòng.

“Được rồi, các ngươi đừng lo lắng quá.”

“Tên tiểu gia hoả này ta dám khẳng định hắn và trưởng công chúa điện hạ chính là một đôi trời sinh, cực kỳ xứng đôi!” Đằng lão dùng giọng điệu chắc nịch nói.

Những người khác thấy thái độ của Đằng lão thì cực kỳ ngạc nhiên.

Một đôi trời sinh? Đằng lão dùng câu này cũng quá là…..thiếu nghiêm túc đi. Đây là trưởng công chúa đó!

……

Phía trong phòng.

Khoảnh khắc Đằng lão rời khỏi phòng Lâm Tiêu cũng từ từ vỗ vài cái lên trên tường phòng. Ngay lập tức một trận pháp cách âm đã được sửa đổi xuất hiện. Cứ như vậy thì lời nào để phía ngoài nghe, lời nào không để bên ngoài nghe được đều được hắn khống chế.

“Tiểu nha đầu, phục chưa?” Lâm Tiêu lần nữa cười hỏi Can Anh Túc.

“Phục cái đầu ngươi!! Bản công chúa không tin!” Tiểu nha đầu cắn răng phẫn nộ nói.

Lại thêm bảy tám hiệp nữa.

“Ngươi, ngươi, ngươi dồn sức đi đâu rồi? tại sao ta chả cảm nhận được gì?” Tiểu Anh Túc hai mắt long lanh nghi ngờ nhìn Lâm Tiêu.

“Hay là thế này, chúng ta một hỏi một đáp thế nào. Ngươi hỏi ta một câu, ta trả lời ngươi. Sau đó ta lại hỏi ngươi một câu, ngươi trả lời ta. Không được nói dối không được cợt nhả, thế nào?” Lâm Tiêu cười hỏi.

Nhìn dáng vẻ của tiểu nha đầu này chắc chắn đã bình tình được ít nhiều. Không uổng công hắn hấp thụ bớt bao nhiêu sát khí trên người nàng ta.

“Ồ! Để ta nghĩ đã, ta luôn cảm thấy ngươi thật giảo hoạt, rất không ổn!” Tiểu Anh Túc cảnh giác nhìn Lâm Tiêu, trong lòng đang tính toán thiệt hơn.

Đối mặt với đứa trẻ này cũng là lần đầu nàng ta cảm nhận được bị chèn ép. Nàng cảm thấy đối phương đã nhìn thấu bản thân nàng, bây giờ muốn làm loạn cũng rất khó. Đồng thời trong lòng nàng cũng cảm thấy cực kỳ tò mò về đứa trẻ này.

“Vậy ta hỏi trước!” Tiểu Anh Túc đồng ý với đề nghị của Lâm Tiêu.

“Được.” Lâm Tiêu gật đầu đáp ứng.

Tiểu Anh Túc trầm lặng vài giây rồi thành thật đặt câu hỏi cho Lâm Tiêu.

“Ta cảm thấy ngươi với ta cực kỳ thân thuộc, tại sao?” Nàng nghi ngờ hỏi.

Lâm Tiêu sững sờ vài giây không ngờ nha đầu này lại hỏi câu như vậy, vẫn nhạy bén thật. Khi hắn còn đang nghĩ xem nên lừa tiểu nha đầu này thế nào thì nàng ta đã lập tức nói tiếp.

“Đã nói rồi, không được lừa người, nếu ta nghe thấy ngươi lừa ta, vậy ta sẽ không trả lời câu hỏi của ngươi nữa!!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vạn Cổ Chí Tôn
Vạn Cổ Chí Tôn
  • Thái Nhất Sinh Thủy
Chương 3822
(Full) Vạn Cổ Cuồng Đế
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm
Vạn Cổ Cuồng Đế
  • KK Cố Hương
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • 5.00 star(s)
  • Rùa già nghìn năm

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom