Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56-60
Chương 56: Tu La Trường, ngươi không ngờ tới đến rồi
Như vậy, thân là tu sĩ tam ý cảnh, chẳng phải tam điều ý cảnh đều cần lĩnh ngộ đến bát thành mới có thể hóa cảnh sao? !
Lâm Tiêu đã hiểu sâu sắc về việc tu luyện ý cảnh khó như thế nào.
Phạm Thiên mộ kiếm của Kiếm Ma tông lớn như vậy, có thể dùng ngàn vạn kiếm khí nhưng cứ như vậy, trong nửa năm hắn cũng chỉ tu luyện kiếm ý đến tứ thành.
Càng về sau ý cảnh càng rối rắm. Trừ khi hắn tìm được mộ kiếm chất lượng cao hơn hoặc cơ duyên khác, nếu không chỉ dựa vào sự lĩnh ngộ kiếm ý của bản thân, cho dù hắn ngộ tính mãn cấp không thể đợi đến lúc đó.
"E hèm, xin hỏi Lạc tông chủ lĩnh ngộ Tốc Chi Ý Cảnh đến mức nào rồi?" Lâm Tiêu tò mò hỏi.
“Hả!?” Lạc Hải Thành kinh ngạc liếc nhìn Lâm Tiêu, tiếp tục nói: “Tiểu hữu Lâm Tiêu, đừng tùy tiện dò hỏi tiến độ tu vi của người khác, đây là điều tối kỵ, đương nhiên chúng ta thì không sao. Tốc Chi Ý Cảnh của ta hiện đã đạt gần đến thất thành rồi còn cách bát thành một đại bộ nữa, ta nghĩ trong vòng mười năm có thể đạt đến."
Lâm Tiêu: "..."
Mười năm ư? ! Một thành ý cảnh mà phải mất mười năm.
Ôi mẹ ơi! Đầu óc Lâm Tiêu ong ong.
Bản thân đã chạm vào bia đá gì vậy. Ngộ tính của bản thân đã lĩnh ngộ Hoang Chi Ý Cảnh gì vậy.
Hai ý cảnh thì hắn vẫn miễn cưỡng chấp nhận. Ba ý cảnh, điều này thực sự đánh giá cao bản thân hắn quá rồi.
Điều khiến Lâm Tiêu bối rối nhất là ý cảnh mà hắn hấp thụ được từ tấm bia đá của Thiên Thi dường như là một ý cảnh đặc biệt hiếm có.
Làm thế nào để hắn lĩnh ngộ và tìm kiếm được nó.
Lâm Tiêu cũng có chút cạn lời.
Nhưng khi hắn nghĩ rằng đó là chuyện khi đạt Toàn Đan cảnh viên mãn mới cần lo lắng, vẫn còn một khoảng cách đáng kể, hắn cảm thấy nhẹ nhõm.
Thuyền đến đâu bắc cầu đến đó, từng bước từng bước một.
Nói không chừng khi tu vi của bản thân đạt đến Toàn Đan cảnh viên mãn, ý cảnh cũng sẽ không khác biệt nhiều.
Sau khi đoàn người Lưu Vân tông đi một hồi, cuối cùng đã đến lối vào của di tích Vô Cực.
Khi bọn họ đến, ở đây đã tập trung khá nhiều người. Có thể nói là đông như trảy hội, vô cùng náo nhiệt. Tất nhiên, hầu hết mọi người ở đây không thể vào di tích Vô Cực.
Thông thường mỗi tông môn chỉ phải mười danh ngạch tới.
Tổng cộng có khoảng một hoặc hai nghìn người vào trong.
Bên trong trận doanh của Lưu Vân tông, Lạc Vũ Thương đứng phía sau Lâm Tiêu không xa, lần này nàng ta đến đây chỉ là đồng hành, không định vào di tích Vô Cực.
Một là bởi vì nàng ta đã đến nơi này vài lần rồi và không phát hiện bất kỳ cơ duyên nào. Thứ hai, bởi vì vết thương vừa khỏi, cha nàng ta sẽ không để nàng ta mạo hiểm đi vào.
Hầu như tất cả các di tích đều có nguy hiểm và nếu mỗi lần đều đi theo một tuyến đường cố định thì sẽ không tìm thấy bất kỳ cơ duyên nào.
Do đó, khám phá bí cảnh có một mức độ nguy hiểm nhất định. Ngay khi Lạc Vũ Thương chuẩn bị tiến lên để nói với Lâm Tiêu là hãy chú ý an toàn thì một bóng người xinh đẹp nhảy đến bên cạnh Lâm Tiêu trước.
"Lâm Tiêu! ~~ đã chờ được đệ rồi, đệ đi theo người của Lưu Vân tông chậm chạp như vậy!" Nữ nhân cười híp mắt và nói.
"Hả!? Lục sư tỷ, tỷ đột phá đến Luân Hải cảnh từ khi nào vậy?" Sau khi Lâm Tiêu nhìn thấy người quen trước mặt, kinh ngạc hỏi.
Người đến là Lục Minh Nguyệt- người được Lâm Tiêu cứu khỏi tay kẻ ác bên ngoài khu rừng yêu thú, nàng ta cũng là đệ tử chân truyền của Kiều trưởng lão.
"Không sai, thiên phú của bản cô nương cũng rất tốt, nếu như ta thích luyện đan, ta đã sớm đột phá đến Luân Hải rồi." Lục Minh Nguyệt cười nói.
“Những người khác trong tông cũng đến rồi sao?” Lâm Tiêu hỏi.
"Đều ở bên kia, đệ có muốn đi qua đó không?" Lục Minh Nguyệt hỏi.
“Vậy thì đi một chuyến.” Lâm Tiêu gật đầu, hắn qua đó không phải vì cái gì khác mà là muốn lấy một cái lệnh bài của di tích Vô Cực.
Chỉ những người có lệnh bài mới có thể vào di tích Vô Kỵ.
"Tiểu gia hỏa, ngươi là Lâm Tiêu." Lúc này, một bóng người cao lớn từ đi ra từ phía sau Lục Minh Nguyệt.
Lâm Tiêu hơi ngạc nhiên. Hắn không quen biết người trước mặt mình.
Nhưng trước khi đối phương xuất hiện, hắn hoàn toàn không có phát hiện ra sự tồn tại của đối phương.
Người này chắc chắn là một nhân vật lợi hại.
"Ngài là? Lâm Tiêu nghi ngờ hỏi.
"Xì xì!!! Lâm Tiêu, tại sao ngay cả tông chủ nhân nhà mình mà đệ cũng không biết ư?" Lục Minh Nguyệt cười thành tiếng trước.
"Tông chủ? Phương tông chủ?" Lâm Tiêu sửng sốt.
Hắn chỉ nghe nói về tông chủ nhà mình nhưng chưa từng gặp.
Kể từ khi hắn gia nhập Kiếm Ma tông, hắn không hề dừng lại nghỉ ngơi.
Khi có thể nghỉ ngơi rồi thì có một việc phải đến Lưu Vân tông rồi.
"Tiểu tử ngươi, rất tốt! Rất tốt, ta đã từ Mục lão bọn họ nói về bản lĩnh của ngươi, lần này ở di tích Vô Cực, ngươi cũng cố gắng lên!!"
"Bất cứ chỗ nào cần gì, chỉ cần đến tìm ta và nói với ta là được." Phương tông chủ vỗ vai Lâm Tiêu và nói.
Giọng nói ông ta nhỏ nhẹ, bên cạnh sự thiện chí, trong mắt còn có sự tự hào. Có thể tạo ra một thiên kiêu như vậy, thật sự là niềm vinh hạnh của Kiếm Ma tông!
"Tông chủ khách sáo rồi, là điều ta nên làm." Lâm Tiêu lễ phép nói.
Đây chính là tông chủ, tông chủ khách khí như vậy, hắn có thể không khách khí sao!
"Hừ!!! Phương lão quái, lần này sao ngươi lại đích thân tới!" Một giọng nói kỳ quái vang lên.
“Lạc lão quái, ngươi còn nói ta, sao ngươi lại đích thân dẫn đội?” Sau khi Phương tông chủ nhìn thấy người nói, cũng chế giễu lại.
"Ta dẫn đội không phải để bảo vệ tiểu tử của thế lực đối địch nào đó sao?! Có thể có chút lương tâm không?"
"Vậy thì thực sự cảm ơn ngươi."
Sau khi hai vị tông chủ nhìn thấy nhau thì cũng có chút ngạc nhiên. Ngươi một câu, ta một câu, cả hai trò chuyện với nhau.
Những năm trước, bọn họ không đích thân dẫn đội.
Khi hai đại lão đang trò chuyện, Lạc Vũ Thương đứng sau Lạc Hải Thành, lúc này trong mắt tràn đầy oán hận. Nữ nhân bên cạnh Lâm Tiêu là ai? Tại sao cách nói chuyện lại đáng ghét như vậy. Vừa nhìn đã biết không phải là người tốt.
Thấy sắp đến thời gian di tích Vô Cực mở, sau vài giây do dự, Lạc Vũ Thương mới lấy hết dũng khí tiến lên, đứng ở bên sườn của Lâm Tiêu.
“Lâm Tiêu ~~ vị sư muội này cũng vào di tích Vô Cực sao?” Lạc Vũ Thương hỏi.
Nếu nữ nhân này vào đó, vậy thì nàng ta cũng sẽ tìm cách vào đó.
Lục Minh Nguyệt cau mày và nhìn chằm chằm vào nữ nhân xinh đẹp bên cạnh Lâm Tiêu.
Sự kinh ngạc lóe lên trong mắt nàng ta. Tại sao nữ nhân này lại đẹp như vậy? Hình như, còn có thể, có thể đẹp hơn mình một chút.
Đáng ghét! ! !
Đột nhiên, Lục Minh Nguyệt cảm thấy một cảm giác nguy cơ mạnh mẽ.
"Mẹ ơi, tu vi quá yếu, không đủ tư cách." Lâm Tiêu nói.
Lục Minh Nguyệt: "..."
A! !Sao Lâm Tiêu thối tha này có thể giới thiệu ta như vậy!
Ken két, ken két, Lục Minh Nguyệt bắt đầu nghiến răng.
“Ồ ồ, cũng đúng, sư muội hãy nhanh chóng tu luyện đi.” Lạc Vũ Thương nở nụ cười đắc ý và nói.
Sau khi uống đan dược mà Lâm Tiêu đưa cho, nàng ta đã đột phá đến Luân Hải cảnh tầng thứ tám.
Hơn nữa, đã phá vỡ bế tắc của Luân Hải cảnh.
Điều này có nghĩa là chỉ cần nàng ta nỗ lực tu luyện đến Luân Hải cảnh viên mãn thì có thể tùy ý đột phá Toàn Đan cảnh.
Nữ nhân trước mặt nàng ta không mang lại bất kỳ cảm giác uy hiếp nào.
"Ngươi...!!" Lục Minh Nguyệt nhìn dáng vẻ đắc ý của đối phương thì nghiến răng nghiến lợi.
"Nàng ấy hiện tại là luyện đan sư ngũ phẩm, nếu như chuyên tâm đã sớm đạt tới Luân Hải cảnh rồi." Lâm Tiêu giải thích thêm.
Cái gì cơ? Nữ nhân này? ? Luyện đan sư ngũ phẩm? ? Lâm Tiêu cũng là luyện đan sư, chuyện này ... chuyện này …
Điều này làm cho Lạc Vũ Thương vừa mới thả lỏng lại bắt đầu căng thẳng.
Khi hai nữ nhân đang trợn mắt nhìn nhau thì có một tiếng gầm chấn động vang lên.
Lối vào di tích Vô Cực tràn ngập ánh sáng.
"Mở rồi!!"
"Cuối cùng di tích Vô Cực đã mở rồi."
"Đi thôi, chuẩn bị đi vào đi!"
"Làm gì gấp gáp như vậy, cũng không phải lần đầu tiên mở."
"Nhưng mỗi lần mở đều sẽ có người giành được cơ duyên, lỡ như lần này đến lượt chúng ta thì sao."
"Ta không thể chờ đợi nổi nữa."
Di tích Vô Cực mở ra, sự thăm dò lẫn nhau giữa hai nữ nhân mới kết thúc.
Lâm Tiêu đi theo Phương tông chủ trở lại doanh địa, sau khi lấy được lệnh bài, hắn cùng vài người của Kiếm Ma tông tiến vào di tích Vô Cực.
Hệ thống phân cấp của thế giới huyền huyễn rất rõ ràng.
Sau khi mười tông phái hàng đầu như Kiếm Ma tông, Lưu Vân tông tiến vào thì các môn phái khác mới lần lượt tiến vào.
Tuy nhiên, ngay sau khi các môn phái phía trước đều tiến vào Di tích Vô Cực.
Từ hướng tây nam của đám người phát ra tiếng ồn ào.
Một chiếc liễn xa màu vàng vắt ngang thiên khung và có thể nhìn thấy bóng người mờ ảo đứng trên đó.
"Đó là hoàng xa của hoàng thất Đại Ngụy!"
Xì!
Mọi người đều không dám thở mạnh.
Ngay cả những đại lão như Lạc tông chủ và Phương tông chủ thì ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc.
Sao họ lại đến đây? !
Hoàng thất Đại Ngụy. Đây là thế lực đệ nhất của vương triều Đại Ngụy.
Hàng ngàn năm nay, thứ hạng của các tông phái khác có thể đã thay đổi.
Duy chỉ có hoàng thất Đại Ngụy vẫn luôn đứng đầu. Không ai dám thách thức địa vị của họ.
Người ta nói rằng đại hoàng tử của nhất đại hoàng thất Đại Ngụy này là thánh thể thiên sinh.
Vào ngày sinh, chín con rồng cùng nhau kêu, hoàng đạo trọng khí chân linh hiện thân, khơi dậy long khí để nuôi dưỡng cơ thể.
Mới mười lăm tuổi đã đột phá Toàn Đan cảnh. Thuộc hàng long phượng thật sự trong người với người.
Mọi người đồng loạt nhìn hắn ta, trong lòng chấn động.
Vì sao hàng trăm năm hoàng thất Đại Ngụy không tham gia di tích Vô Cực,sao năm nay lại đột nhiên tới?
Trong chuyện này có điều gì đó kỳ lạ.
"Chờ cũng đã lâu!!" Một giọng nói của nam nhân phát ra từ hoàng liễn kèm theo những đợt uy áp.
Bên dưới không ai dám tiếp lời.
Lúc này, đột nhiên, ở một phía khác, dã thú hú vang trời, chim bay lượn tứ tung, giữa sơn địa truyền tới tiếng rên rỉ, giống như tất cả chúng đều muốn thoát ra khỏi đây.
Mọi người đều như chết lặng và nhìn về hướng đó.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lúc này, một ánh sáng đen lóe lên. Chỉ nhìn thấy một con cổ thú bốn cánh đứng trên bầu trời và trên đầu mọi người.
Con thú cổ bốn cánh này không lớn, kích thước khoảng mười mét nhưng trên người nó lại toát ra khí thế như sơn mạch liên xuyên, áp đảo người phía dưới đến hết hơi.
Mà trên lưng con cổ thú bốn cánh này có một nữ tử cực kỳ xinh đẹp đang đứng.
Nàng ta mặc một chiếc áo choàng trắng với ống tay rộng, phần eo là một dải lụa vàng mềm mại thắt thành càn khôn kết và mái tóc đen dài được buông thõng xuống.
Điều khiến mọi người chú ý nhất chính là đồng tử của nàng ta. Nó không phải màu đen thông thường mà là màu đỏ của máu. Điều này làm cho nàng ta quyến rũ và hấp dẫn hơn.
"Ngươi!!! Yêu nữ ngươi đến vương triều Đại Ngụy ta làm gì!!!"
Sắc mặt của nam nhân uy vũ và bá đạo trên hoàng liễn đã thay đổi rõ rệt.Trong mắt hắn tràn đầy kiêng dè và...sợ hãi.
Chương 57: Đừng hiểu nhầm ta, ta rất nghe lời đấy nhé
“Tại sao ta lại không thể đến?”
Một nữ tử xinh đẹp kiều diễm được gọi là yêu nữ, phát ra tiếng cười lanh lảnh. Trông đặc biệt trong sáng và thuần khiết.
Nếu không nhìn thấy con cổ thú hung dữ dưới chân nàng ta, thì gọi nàng ta là em gái nhà bên cũng không quá.
Thế nhưng, các vị bô lão của các tông môn sau khi nhìn thấy nữ tử này, biểu cảm đều cực kỳ cứng ngắc.
Ánh mắt cũng lập tức thu lại, không dám nhìn lần thứ hai.
“Tông chủ, người này là ai vậy??”
Không ít đệ tử đều chưa từng gặp vị nữ tử này.
Mà bầu không khí hoàn toàn lạnh xuống khiến bọn họ cảm thấy nghi hoặc trong lòng.
“Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng có nhìn vào nàng ta, càng không được tùy tiện nói chuyện.”
“Nàng ta là Can Anh Túc, trưởng công chúa của vương triều Đại Can, đừng thấy nàng ta có vẻ ngoài ngây thơ mà tưởng vô hại, thực tế lại là một nữ ma đầu giết người không chớp mắt.”
“Đại hoàng tử của chúng ta khi chào đời, trời giáng điềm lành, mà yêu nữ Can Anh Túc kia khi chào đời thì đại hung ập tới.”
“Ngày hôm đó, toàn bộ bầu trời vương triều Đại Can đều bị bao phủ bởi mây đỏ, mưa máu đổ xuống, xương trắng vây thành.”
“Yêu nữ này, bản tính khát máu, tính khí thất thường,...”
Bô lão của các tông môn đều đồng loạt truyền âm cho tiểu bối nhà mình, đều ghim nữ tử này vào vị trí đầu bảng trong danh sách đen.
Tuyệt đối, đừng bao giờ trêu chọc tới kẻ này.
Nhưng đám tiểu bối kia nghe xong lại càng cảm thấy khó hiểu và tò mò hơn.
Nữ nhân xinh đẹp như vậy, sao lại nguy hiểm chứ?
Người trung niên ngồi trong cỗ xe hoàng gia, nhìn chằm chằm Can Anh Túc nói: “Tóm lại, đây là địa bàn của vương triều Đại Ngụy chúng ta, chúng ta không hoan...”
“Đợi chút, Vệ thúc, người tới đều là khách, vương triều Đại Ngụy ta sao có thể thất lễ với khách được chứ.”
Một thanh niên mặc hoàng bào hoa lệ, khí chất nho nhã, từ hoàng liễn chầm chậm bước ra, ngắt lời người trung niên.
Sự xuất hiện của người thanh niên này, làm cho quần chúng phía dưới lại thêm một phen kinh ngạc.
Là Tam hoàng tử!
Tam hoàng tử điện hạ của hoàng thất Đại Ngụy!
Không ngờ, di tích Vô Cực mở ra lần này, ngay cả hắn cũng bị hấp dẫn tới.
Nếu nói đại hoàng tử là thánh thể trời sinh, tư chất siêu phàm.
Vậy thì tam hoàng tử này lại là kẻ có ngộ tính hơn người, tâm tư kín đáo, vô cùng thông minh.
Không ít người đều nói, người kế thừa của hoàng thất Đại Ngụy là chọn một trong hai người, đại hoàng tử và tam hoàng tử.
“Trưởng công chúa Anh Túc, lần trước từ biệt, đã lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau đấy.”
Tam hoàng tử mỉm cười chào hỏi.
Ai không biết còn tưởng hai người thân thiết lắm.
Nhưng Can Anh Túc chỉ liếc đối phương một cái rồi trợn mắt đáp: “Sao cái tên giả tạo nhà ngươi cũng ở đây vậy? Cái tên đại ca cuồng võ nhà ngươi đâu, hắn tới chưa???”
Tam hoàng tử nghe nửa câu đầu vẫn mỉm cười như cũ. Nhưng nghe tới nửa câu sau lại thấy ánh mắt đối phương vòng qua mình, đi tìm đại ca của mình. Ánh mắt Tam hoàng tử lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
“Đại ca ta hôm nay không tới, trưởng công chúa Anh Túc có lời gì, ta có thể chuyển lời giúp nha.” Tam hoàng tử vẫn tiếp tục giữ vững nụ cười.
“Ồ, vậy ngươi bảo hắn tu luyện cho tốt, đợi sau hôm nay ta đi di tích Vô Cực chơi xong, là chuẩn bị đột phá Toàn Đan Cảnh rồi. Lần sau gặp mặt, đừng để bị ta hạ gục cho quá thảm.” Can Anh Túc khẽ cười, đáp.
“Ta sẽ chuyển lời. Nhưng mà trưởng công chúa Anh Túc, thật ra ta cũng có thể cùng luyện võ với nàng mà.” Tam hoàng tử tự đề cử chính mình.
“Ngươi ấy hả? Ngươi quá yếu, ta không có hứng thú động thủ.” Can Anh Túc không tiếp tục nhìn hắn mà quét mắt nhìn xuống đám người phía dưới.
Tam hoàng tử: “....”
Cuộc đối thoại của hai người không phải là truyền âm, cho nên tất cả mọi người phía dưới đều nghe rõ mồn một.
Nếu như ban nãy vẫn còn có người tò mò về thân phận của Can Anh Túc. Thì giờ bọn họ đã hoàn toàn chết lặng rồi.
Vị trưởng công chúa này nói chuyện cũng quá là không khách sáo rồi.
Mỗi một câu của Tam hoàng tử bọn họ đều bị đối phương khích bác nặng nề, nhưng mà Tam hoàng tử lại dường như không hề để bụng, thái độ ôn hòa vẫn không hề thay đổi.
Thật ra, không một ai biết.
Nắm đấm của Tam hoàng tử trong áo bào lúc này đã siết chặt lại.
Hắn nhanh chóng điều chỉnh lại hô hấp, tiếp tục nói: “Trưởng công chúa Anh Túc, di tích Vô Cực này, muốn đi vào thì phải có thủ bài đặc thù mới được, nếu nàng không có, ta có thể cho nàng một tấm.”
Nói rồi, Tam hoàng tử lấy ra một tấm thủ bài di tích, muốn đưa cho đối phương.
Ai ngờ Can Anh Túc lại lắc đầu, nói: “Không cần đâu, ta có.”
“Nàng có?” Tam hoàng tử ngơ ra.
Ngay sau đó.
Một luồng bạch quang lóe lên.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Hai tiếng thét thảm thiết vang lên.
Lại thấy Can Anh Túc kia đã không còn đứng trên đầu cự thú nữa, mà đã xuất hiện trong doanh địa của một tông môn nhỏ.
Không ai thấy được nàng ta xuống bằng cách nào.
Càng đáng sợ hơn là.
Hai trưởng lão Luân Hải Cảnh hậu kỳ của môn phái nhỏ, đã bị hai bàn tay của nàng ta xuyên qua ngực, bóp vỡ trái tim, mất mạng ngay tại chỗ.
Máu tươi đỏ thẫm, nhuộm đỏ một bảng lớn trên chiếc váy trắng của nàng ta.
Nhưng nàng ta không hề để tâm, trong mắt vẫn tiếp tục toát ra vẻ khát máu.
“Vương trưởng lão, Lý trưởng lão!!! Yêu nữ kia, ngươi lại dám ra tay sát hại trưởng lão của Kinh Thiên Môn ta, ta sẽ không tha cho ngươi!” Trưởng môn của Kinh Thiên Môn tức đến bốc hỏa.
Thân là một cường giả Toàn Đan Cảnh hậu kỳ, ông ta đương nhiên đã từng nghe qua danh tiếng của yêu nữ này.
Nhưng ông nào ngờ đối phương lại trực tiếp ra tay như vậy.
Hoàn toàn là tình huống không kịp trở tay.
Hôm nay, ông không quan tâm yêu nữ này là ai, dám giết trưởng lão trong môn phái của ông ta, thì phải trả giá đắt.
Một yêu nữ Luân Hải Cảnh viên mãn mà thôi, ông không tin là không xử lý được.
“Chấn Sơn chưởng!!!” Chưởng môn Kinh Thiên Môn gầm lên một tiếng, liền ra tay.
Một chưởng ấn mạnh mẽ cao mấy chục trượng, ngưng tụ giữa bầu trời rồi giáng về phía Can Anh Túc.
“Dừng tay!!” Tam hoàng tử trên hoàng liễn vội vàng lên tiếng.
Nhưng đã không kịp nữa rồi.
Răng rắc!
Một âm thanh vỡ vụn vang lên.
Một chưởng ấn khổng lồ lao tới trước mặt Can Anh Túc, bỗng chốc vỡ vụn, tan thành linh khí vụn nát.
Tiếp đó, một thân ảnh màu đỏ huyết ầm ầm xông về phía chưởng môn Kinh Thiên Môn.
“Không ổn, yêu nữ này vậy mà lại luyện ý cảnh được tới bậc này, đây....” chưởng môn Kinh Thiên Môn nhanh chóng thi triển bí pháp phòng ngự, tạo ra một lớp ánh sáng hộ thể.
Nhưng cho dù là vậy, cảm giác nguy hiểm rình rập tới tính mạng vẫn không hề biến mất.
“Đi!” Ông ta không hề do dự, định rút lui.
Nhưng trong chốc lát.
Từ một điểm màu đỏ, lan ra cả bầu trời, lấy khí thế hung hăng lao tới, đánh tan lớp ánh sáng hộ thể của ông ta, đồng thời quét qua toàn thân ông ta.
Khiến trưởng môn Kinh Thiên Môn thậm chí còn không kịp hét lên một tiếng đã trực tiếp bị xóa sổ một cách sạch sẽ, không để lại chút dấu vết.
“Hì hì, thứ này vừa rồi ta không có, nhưng giờ thì ta có rồi này.” trong tay Can Anh Túc cầm vài tấm thủ bài di tích nhuốm đầy máu tươi, nở nụ cười xinh đẹp, nói.
Nhìn thấy nữ tử này nở nụ cười ngây thơ, tất cả mọi người đều đột nhiên rùng mình, trong lòng lạnh buốt, sợ hãi cực độ.
Yêu nữ, yêu nữ này!
Hoàn toàn không giống một con người mà!
Không đợi bọn họ kịp phản ứng, Can Anh Túc lần nữa hóa thành một luồng sáng, bỗng chốc xuyên vào cổng di tích Vô Cực.
“Phụ hoàng không cho ta làm loạn ở vương triều Đại Can, ta đã rất nghe lời rồi đó nha!!! hì hì hì!”
Bầu không khí rất yên tĩnh.
Yên tĩnh đến đáng sợ.
Tam hoàng tử kia nhìn bóng lưng của Can Anh Túc sau khi tiến vào di tích Vô Cực, đáy mắt hiện lên sự tham lam, d* d*, đố kỵ và hàn ý nồng đậm.
Chương 58: Nguy cơ tứ phía, ta đảm bảo nàng ta không giết các ngươi
Một người là Luân Hải Cảnh viên mãn, lại chỉ trong một chiêu đã giết chết một cường giả Toàn Đan Cảnh hậu kỳ.
Lời này nếu như nói ra, chắc chắn chẳng ai tin.
Khi cảnh giới thấp, có thể xảy ra việc chiến đấu vượt cấp.
Nhưng càng về sau, khoảng cách giữa mỗi một cảnh giới càng ngày càng lớn, chuyện chiến đấu vượt cấp càng là không thể.
Nhưng giây phút này.
Hơn ngàn người có mặt ở đây đều nhìn rõ mồn một.
Cường giả Toàn Đan Cảnh hậu kỳ, trước mặt Can Anh Túc căn bản không có chút năng lực phản kháng nào.
Điều này đã làm đảo lộn toàn bộ tam quan của bọn họ.
Thứ khiến người ta kinh sợ nhất.
Vẫn là bản năng khát máu của Can Anh Túc kia.
Một giây trước còn tươi cười hồn nhiên.
Một giây sau, mưa tanh gió máu.
Ở giữa không có bất cứ điềm báo gì cả.
Hoàn toàn là không kịp phòng bị.
Tới bây giờ bọn họ vẫn còn hoang mang, mông lung.
Trong âm thanh bi ai của đệ tử Kinh Thiên Môn, đám người dần dần lấy lại tinh thần.
Mỗi người đều mang vẻ đồng tình nhìn sang.
Đối với Kinh Thiên Môn mà nói, quả thực chính là một trận tai nạn.
Chưởng môn và hai trưởng lão đều đã chết.
Sau ngày hôm nay, Kinh Thiên Môn chỉ e là không còn tồn tại nữa rồi.
Mỗi một tông phái gần như đều có thế lực đối địch.
Người ta biết thủ lĩnh của ngươi nghẻo rồi, cường giả cũng không còn nữa, sao có thể tha cho ngươi chứ.
Không ít người thở dài.
Đây đúng là họa trên trời rơi xuống mà.
Bọn họ dám khẳng định, yêu nữ kia đối phó với Kinh Thiên Môn, không phải vì mối thù gì.
Chỉ là Kinh Thiên Môn này đen đủi, bị người ta chọn trúng mà thôi.
Có người vui mừng, có người đau buồn, có người lo lắng.
“Ta, lần này ta không vào nữa thì hơn, lần sau rồi tính.”
“Bọn ta cũng vậy, người của Thúy Hồng phái xin cáo từ, chư vị hẹn gặp lại.”
“Nơi này không nên ở lại lâu, chúng ta cũng giải tán đi thôi.”
“Bọn ta cũng vậy.”
Trong chốc lát, không ít thế lực đều chạy tán loạn, không dám quay đầu.”
Chỉ sợ yêu nữ kia lại ra tay tàn sát một trận nữa.
Một kẻ có thể hạ gục cả Toàn Đan Cảnh hậu kỳ chỉ trong một nốt nhạc, bọn họ thật sự không ngăn nổi.
Mà kẻ buồn bực nhất, sắc mặt kém nhất. Vẫn là mấy tông phái đứng đầu vương triều Đại Ngụy.
Người của bọn họ đều đã vào di tích Vô Cực rồi.
Giờ ngay cả yêu nữ kia cũng vào rồi.
Lỡ như đụng phải nhau. Vậy thì hậu quả đúng là không dám tưởng tượng.
Di tích Vô Cực tự có quy tắc riêng, người có tu vi Toàn Đan Cảnh trở lên, căn bản không thể xông vào được.
Ai mà đụng phải yêu nữ ở trong đó, ngoại trừ chết thì còn kết cục nào khác sao?
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Cha! Sao bây giờ! Lâm Tiêu đã vào trong đó rồi, nếu hắn đụng phải yêu nữ này, chắc chắn không địch nổi đâu.” Sắc mặt của Lạc Vũ Thương trắng bệch, lo lắng hỏi.
“Tông chủ, ngài có thể nghĩ cách không? Để Lâm Tiêu ra ngoài này cũng được, yêu nữ kia đáng sợ như vậy, cho dù Lâm Tiêu có là thiên tài tới đây, cũng không thể nào là đối thủ của nàng ta được.” Lục Minh Nguyệt gấp muốn khóc.
Sắc mặt của Lạc tông chủ và Phương tông chủ cũng rất tệ.
Bọn họ cũng đâu có ngờ sẽ xảy ra chuyện này chứ.
Lâm Tiêu chính là thiên kiêu trăm năm, à không, ngàn năm có một.
Chuyện này, chuyện này....sao mà đen vậy cơ chứ.
Hết lần này đến lần khác lại đụng trúng yêu nữ này.
“Không còn cách nào khác, con bây giờ chỉ có thể cầu thần khấn Phật cho Lâm Tiêu ở trong di tích, tuyệt đối đừng chạm mặt với yêu nữ kia, tuyệt đối đừng!”
Bất luận là thế lực nhỏ đã chạy mất dép, hay các thế lực khác đã có đệ tử tiến vào chờ đợi.
Bọn họ chí ít có thể lựa chọn.
Mà người duy nhất rơi vào con đường lựa chọn khó khăn.
Chính là đoàn người Tam hoàng tử trong hoàng liễn rồi.
Thái độ ngạo nghễ, oách chiến lúc mới tới, giờ đã biến mất như chưa từng tồn tại rồi.
Bọn họ đang phải đối mặt với lựa chọn rất đơn giản, cũng rất khó khăn.
Vào, hay không vào.
“Tam hoàng tử điện hạ, lần này chúng ta hay là thôi đi.” Người trung niên gọi là Vệ thúc kia do dự khuyên nhủ.
“Thôi ư? Bỏ lỡ lần này sẽ phải đợi một trăm năm sau đấy, trong khoảng thời gian đó, ai mà biết được sẽ xảy ra biến cố gì!” Tam hoàng tử giận tím người, lạnh giọng đáp.
Trong này đều là người của hắn, hắn cũng không cần nở nụ cười giả tạo.
“Nhưng yêu nữ kia...”
Vệ thúc vừa nhắc mấy chữ này, đã bị Tam hoàng tử gằn giọng ngắt lời.
“Gọi nàng là trưởng công chúa Anh Túc.”
Tam hoàng tử trừng mắt với Vệ thúc.
“Xin lỗi, xin lỗi, Tam hoàng tử điện hạ, ta biết lỗi rồi.” Vệ thúc lập tức xin lỗi, lộ vẻ kính sợ.
“Ngươi nói tiếp đi.” Tam hoàng tử từ tốn nói.
“Ngộ nhỡ gặp phải trưởng công chúa Anh Túc kia ở trong di tích thì sao? Ta cảm thấy bản tính khát máu trong cơ thể trưởng công chúa Anh Túc lần này còn mãnh liệt hơn trước kia nhiều.” Vệ thúc lo lắng nói.
Những người khác trong hoàng liễn cũng căng thẳng vểnh tai lên nghe.
Bọn họ vốn dĩ đều muốn vào di tích Vô Cực.
Nhưng bây giờ có một yêu nữ đi vào, bọn họ thực lòng không muốn vào đó nữa.
Tuy bọn họ đều là đệ tử tinh anh của hoàng thất Đại Ngụy.
Nhưng bọn họ cũng biết mình biết ta, đối mặt với yêu nữ đáng sợ kia, bọn họ ắt phải chết, không còn con đường nào khác.
Tam hoàng tử tỏ vẻ hờ hững tự nhiên, đáp. “Các ngươi cứ yên tâm đi, ta và vương triều Đại Can từng có giao ước. Dạng thám hiểm di tích này, người của hai bên có thể cướp đoạt, có thể tấn công, nhưng nghiêm cấm tàn sát.”
“Hơn nữa, các ngươi không thực sự tin rằng trưởng công chúa Anh Túc thật sự tới chơi đùa đấy chứ.”
“Nàng ta đi đâu chẳng được, sao cứ phải nhất định tới di tích Vô Cực vào thời điểm này?”
Đám người nghe thấy những lời này của Tam hoàng tử, bỗng chốc hiểu ra.
Đúng vậy!
Yêu nữ đáng sợ này sao mấy lần di tích mở cửa trước sao không tới, sao cứ nhất định phải tới vào lần mở cửa này.
Xem ra, nàng ta cũng đến vì thứ đồ kia.
“Tam hoàng tử điện hạ, vậy nếu chúng ta gặp phải... trưởng công chúa Anh Túc kia, nàng thật sự sẽ không giết chúng ta chứ?” Một thuộc hạ lo lắng hỏi.
“Ta đảm bảo.” Tam hoàng tử gật đầu xác nhận.
Nghe được lời này, đám người cũng yên tâm rồi.
Vậy thì tốt.
Cho dù đồ bị cướp thì mạng cũng vẫn còn.
Tam hoàng tử quay đầu nhìn lối vào di tích Vô Cực.
Những người khác không hề chú ý tới, trong mắt Tam hoàng tử vừa lóe lên một ánh mắt khác thường.
Hắn đảm bảo, chắc chắn là đảm bảo.
Nhưng trưởng công chúa Anh Túc có nghe hay không, thì hắn không biết.
Rất nhanh sau đó,
Trong ánh mắt kinh ngạc của đám người phía dưới, đoàn người của Tam hoàng tử ùn ùn kéo nhau vào di tích Vô Cực.
Nét mặt bọn họ đều vô cùng bình tĩnh, dường như chuyện vừa rồi chẳng xi nhê gì với bọn họ vậy.
Điều này khiến các tông phái lớn bé khác đều không khỏi cảm khái.
Không hổ là thế lực đứng đầu vương triều Đại Ngụy, cho dù biết bên trong có nguy hiểm chí mạng, cũng không chút sợ hãi.
...........
Ở một nơi khác.
Lâm Tiêu sau khi tiến vào di tích Vô Cực, liền rời khỏi đội ngũ của Kiếm Ma tông.
Hắn có thứ mà bản thân muốn tìm.
Thử kiếm thạch ở buổi kiểm tra ngoại môn kia chính là được tìm thấy trong di tích Vô Cực vào trăm năm trước.
Hắn từ trên thử kiếm thạch, hấp thu, luyện hóa được kiếm ý bậc một.
Nếu như ở đây có thể tìm thêm mấy viên thử kiếm thạch, nói không chừng ý cảnh kiếm ý có thể nâng lên tới bậc tám.
Đây chính là mục đích hắn tới nơi này.
Còn về vị trí cụ thể thì Lâm Tiêu cũng không biết.
Nhưng lúc tiến vào di tích, Phương tông chủ có đưa cho hắn một cuốn bút kí và bản đồ ông tự vẽ năm xưa.
Dựa vào những thứ này chắc là có thể tìm được vị trí đại khái.
Sau đó có thu hoạch hay không thì phải xem duyên phận của bản thân hắn rồi.
Lâm Tiêu không hề biết sau khi hắn tiến vào di tích Vô Cực, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Càng không biết phương hướng của hắn lại trùng với phương hướng của yêu nữ, hoàng tử nào đó.
Chương 59: Người hoàng thất Đại Ngụy, vậy mà vô pháp vô thiên như vậy?
Lâm Tiêu vừa tu luyện vừa lần theo bản đồ đi mất hai ngày. Nhưng hắn đã xem nhẹ di tích Vô Cực rộng lớn này rồi.
Từ ngoài nhìn vào di tích Vô Cực chắc cũng chỉ lớn bằng một toà thành nhỏ, nhưng sự thật là càng đi vào trong mới biết nó lớn tới mức nào, nói nó lớn bằng 10 toà thành chắc cũng không quá.
Phía bên trong không có sinh vật sống, chỉ có trận pháp, bẫy, và những toà kiến trúc đổ nát. Đối với hắn thì mấy thứ này không có tí uy hiếp nào cả.
Sau khi xem xét qua mấy toàn nhà đổ nát, Lâm Tiêu cũng chả thu hoạch được gì cả, chỉ có mấy cái vũ khí rách nát, hắn cũng lười nhặt. Mấy đồ giá trị có khi sớm đã bị lấy hết rồi.
Hắn chỉ hy vọng sau khi tới được chỗ kia sẽ có thu hoạch.
Đã đi ba ngày rồi, Lâm Tiêu cuối cùng cũng tới gần được với địa điểm đánh dấu trên bản đồ. Nhưng đã số vẫn chỉ là những đống đổ nát, chả khác gì những chỗ khác.
Sau khi tìm kiếm quanh điểm được đánh dấu trên bản đồ, Lâm Tiêu cau mày. Đừng nói đến đá thử kiếm, kể cả mấy viên linh thạch cũng chả tìm được.
Xì!
Dù gì cũng là chỗ 100 năm trước Phương tông chủ tìm được đồ. Vậy mà 100 năm sau đã bị các thế lực lớn bào mòn đến mức chả còn gì.
Lúc Lâm Tiêu cảm thấy lần này tới di tích đúng là một chuyến phí công. Hắn đột nhiên cảm thấy kiếm ý trong cơ thể có biến hoá, mặc dù rất nhỏ nhưng cũng có thể cảm nhận được.
Hả?
Ánh mắt Lâm Tiêu loé lên, hắn cảm nhận được sự biến hoá này giống với lần chuẩn bị dùng đá thử kiếm. Hắn tập trung tinh thần cảm nhận kỹ lưỡng. Sau đó hắn hoá thành một tàn ảnh lao đi.
Cách đó không xa, có hai người đang tranh chấp với một nhóm người . Nói đúng hơn thì hai tu sĩ Luân Hải cảnh hậu kỳ mặc áo bào vàng hoa lệ, cùng với nhóm chín người trong đó có hai cường giả Luân Hải. Nhìn tình hình thì có vẻ nhóm người kia bị hai người mặc áo vàng áp đảo
“Đại nhân, chúng ta đã đưa đá cho các người, tại sao không buông tha cho chúng ta.” Một tu sĩ Luân Hải cảnh viên mãn phẫn nộ nói.
“Tha cho các ngươi? Ta nói này, các ngươi để nhẫn trữ vật xuống, người có thể đi.” Một kẻ áo vàng lên tiếng.
“Ngươi….. người là người hoàng thất Đại Ngụy, làm thế này chả bằng ăn cướp. Viên đá kia là do bọn ta tìm được, các người cướp thì cũng thôi đi, bây giờ còn muốn cướp nốt nhẫn trữ vật, dựa vào cái gì!” Một người khác lên tiếng.
Xoẹt xoẹt!
Khoảng không trước mặt vị tu sĩ Luân Hải cảnh hậu kỳ như nứt ra. Một đạo kiếm quang bắn ra.
“A!!”
Vị tu sĩ Luân Hải cảnh hậu kỳ nhìn thấy vậy còn chưa kịp phản ứng đã kêu thảm một tiếng. Đầu bị khoét một lỗ cả cả thể đổ rạp xuống đất, sự sống tiêu tan.
“Dựa vào cái gì? Dựa vào việc bọn ta là người của hoàng thất Đại Ngụy. Cả cái Đại Nguỵ này là do bọn ta quản, bảo các ngươi giao đồ mà còn thắc mắc?” Một tên áo vàng lên tiếng.
“Ở đây đúng là thoải mái hơn ở hoàng cung, muốn giết bao nhiêu người cũng được, cuối cùng cũng được thoải mái, hahaha.” Kẻ áo vàng nhếch mép cười.
Bọn họ không ngờ người của hoàng thất Đại Nguỵ lại vô lý như vậy, hơn nữa ra tay giết người vô cùng tàn nhẫn. Người tu sĩ Luân Hải cảnh viên mãn còn lại cả mặt kinh sợ.
Đối đầu với đệ tử hoàng thất Đại Ngụy, dù cảnh giới của bọn họ có cao hơn đối phương thì cơ hội thắng vẫn rất thấp.
“Ta đưa, ta đưa nhẫn trữ vật cho bọn ngươi vậy là ta có thể đi đúng không.”
Người này không chịu được áp lực, tháo nhẫn trữ vật ra ném qua đó. Hai kẻ áo vàng kia cầm nhẫn lên kiểm tra.
Bọn chúng nhíu mày nói: “Cái thứ đồ rách này, ngươi còn muốn đi?”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Người này là tu sĩ Luân Hải cảnh trung kỳ nghe thấy vậy liền quay người muốn chạy, tốc độ của hắn cũng khá nhanh nhưng sau lưng hắn có một đạo kiếm quang còn nhanh hơn hắn.
Xoạt!!
Người này ngã nhào xuống đất tắt thở nằm im.
“Hoàng đệ, chúng ta mau chóng quay lại thôi, nếu không sẽ gây thêm rắc rối cho tam hoàng tử điện hạ.” Một kẻ áo vàng nói.
“Được rồi được rồi, biết rồi, chúng ta lấy nhẫn về cho tên hỗn đản đó.” Kẻ áo vàng kia đưa tay lấy đồ sau đó đi mất. Để lại tu sĩ kia đứng đó.
Bảy người này vừa phẫn nộ lại vừa xấu hổ. Bọn họ không dám phản kháng, hai kẻ kia là hoàng thất Đại Ngụy, thực lực không hơn bọn họ là bao.
Nhưng người của hoàng thất Đại Ngụy sẽ được tu luyện những bộ công pháp đỉnh cấp, đến cả vũ khí và linh thạch bọn họ dùng cũng là loại tốt nhất.
Đừng nói bọn họ là Luân Hải cảnh viên mãn, kể cả những trưởng lão Toàn Đan cảnh của những môn phái nhỏ cũng không dám phản kháng lại.
Thế lực không bằng người ta, đây mới chính là hiện thực.
Lúc hai kẻ kia đi được một đoạn, xuất hiện một bóng người ở chỗ họ vừa đi.
“Đá kiếm ngân? Mộ kiếm Vô Cực? he he, xem ra mình đây xuất thân u Hoàng.” Bóng người này mặt mày vui vẻ.
Hai người mặc áo vàng giật mình, bọn họ không phát hiện có người luôn theo dõi bọn họ. Sau khi nhìn kỹ người này là ai thì bọn họ lộ ra vài phần khinh bỉ.
Thảo nào không phát hiệu ra, hoá ra là sâu bọ tu vi Tụ Linh Cảnh. Loại rác rưởi thế này mà cũng đòi tới di tích Vô Cực, lại còn sống được vài ngày rồi mà chưa và phải chữ “Chết”!
“Làm ta giật cả mình, kiếp sau nhớ cẩn thận hơn nhé.” Một tên áo vàng nhìn Lâm Tiêu thì rút kiếm.
Một đạo kiếm quang bắn ra, tốc độ cực kỳ nhanh nhắm tới đầu đối phương quét tới. Trong mắt của bọn chúng mạng người chả có tí giá trị, chả khác cỏ cây ven đường là bao.
Bảy tên kia đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh này thì cũng đành bất lực. Thầm nghĩ kẻ này còn đen đủi hơn cả bọn họ, hai tên hoàng thất Đại Nguỵ còn chả lưu lại mạng cho hắn.
Dưới ánh mắt của mấy người này, kẻ kia đứng im tại chỗ đối diện với kiếm quang của tên áo vàng chém ra như một kẻ ngốc.
Tuy nhiên lúc mọi người nghĩ kiếm quang sẽ cắt qua đầu hắn, chỉ nhìn thấy người này đưa tay phải ra, sau đó lại giơ một ngón tay ra. Thời khắc chạm vào đạo kiếm quang kia.
Crắc!
Đạo kiếm quang kia vỡ vụn, hoá thành linh khí tan biến.
“Các ngươi là người của hoàng thất Đại Ngụy, vậy mà lại kiêu căng vô lễ, vô pháp vô thiên vâỵ sao?” Người này lạnh lùng nói.
Khoảnh khắc này, hai tên đệ tử hoàng thất kia trợn tròn cả mắt. Vậy mà chặn được?
Sao lại có thể chặn được?
Hai người đứng đẫn đờ mất vài phút.
Không thể khinh địch……đây là câu nói tam hoàng tử hay nói với bọn họ.
Bảy tên đệ tử còn sống sót của tiểu môn phái kia cũng nhao nhao lên, vậy là kiếm quang của tên Luân Hải cảnh hậu kỳ kia bị một tu sĩ Tụ Linh Cảnh chặn lại được. Hơn nữa còn dùng một ngón tay dễ dàng chặn lại.
Người này là ai nhỉ!!
Chương 60: Không thỏa mãn ngươi, ta xin lỗi bản thân
“Ngươi là ai?” Một tên đệ tử hoàng thất thấy vậy thì hỏi.
Có thể chặn công kích của bọn họ, vậy đối phương nhất định không phải người thường. Hơn nữa tu vi mới là Tụ Linh cảnh. Người này không phải thiên kiêu thiên tài thì cũng là đang che giấu thực lực.
Hai người này sau khi phân tích tình hình thì cũng không coi đây là vấn đề gì lớn. Ở góc nhìn của bọn chúng chỉ cần bọn chúng tập trung một chút thì kể cả đối phương có che giấu tu vi cũng không phải đối thủ.
Có thể tiến vào di tích Vô Cực, vậy tu vi cao nhất cũng là Luân Hải viên mãn. Vậy bọn họ có gì mà phải sợ hãi. Điều mà bọn họ tò mò lúc này chính là thân phận của đối phương, đây cũng là thứ quyết định xem đối phương có được sống xót hay không.
“Tại sao ta phải nói cho các ngươi biết, nhưng nếu các ngươi để lại đá và nhẫn, thì có thể cút.” Lâm Tiêu lạnh nhạt nói.
Ánh mắt của hắn còn chả thèm nhìn hai kẻ này, sự tập trung dồn hết vào viên đá trên tay chúng.
Cũng coi như tìm được đá rồi, hơn nữa trong lúc bọn chúng nói chuyện còn nghe được thêm một tin tức quan trọng.
Mộ kiếm Vô Cực? Ở đây vậy mà có mộ kiếm sao?
Trước khi tiến vào di tích Vô Cực hắn cũng đã từng điều tra qua nơi này, chưa nghe nói đến mộ kiếm bao giờ. Nhưng mà bây giờ chuyện này cũng không quan trọng nữa, chỉ cần hai tên trước mặt biết vậy là đủ rồi.
Nghe thấy Lâm Tiêu nói vậy hai tên đệ tử hoàng thất sững sờ, mặt trở lên âm trầm. Bảy người kia thì lại kinh hãi.
Người thanh niên Tụ Linh cảnh này mở mồm ra thật có trí khí, vậy mà còn muốn đồ trong tay hai đệ tử hoàng thất. Người này không lẽ điên rồi sao.
“Tiểu tử, ngươi vội đi tìm đường chết à!”
“Đánh nhanh thắng nhanh, chúng ta mau giết hắn rồi còn đem đá đến chỗ tam hoàng tử.”
“Ừ, nhanh giải quyết hắn.”
Hai tên này nói xong thì vung kiếm lên.
Nhưng chưa tới một giây sau chỉ nhìn thấy thân hình Lâm Tiêu động một cái rồi biến mất trước mắt bọn hắn.
Hả? Người đâu rồi?
Không thể nào! Sao có thể nhanh đến vậy? Chả nhẽ chạy trốn rồi.
Hai kẻ còn đang đứng tự hỏi thì nghe thấy tiếng.
“Này, các ngươi có phải phản ứng tới mức vậy không!”
Một tiếng nói phát ra sau lưng hai kẻ này, điều này làm bọn chúng tê cả da đầu, lông tơ trên người dựng đứng cả lên.
Xoạt!
Bọn chúng không hề do dự quay người lại, vận chuyển linh lực trong cơ thể chém về sau rồi bỏ chạy.
Nhưng Lâm Tiêu không vội vã đuổi theo mà lại vung kiếm lên chém xuống đất.
“Tên này nhanh đấy, ta còn chưa kịp nhìn rõ.”
“Hả? hắn làm gì vậy!!!?”
“Thằng nhóc này chém vào đâu vậy? sao không đuổi theo??”
“Chả nhẽ hắn chỉ có tốc độ nhanh thôi sao?”
“Không thể nào, tốc độ lúc nãy của hắn, rất dễ dàng đuổi theo hai kẻ kia, tại sao hắn lại làm vậy?”
Bảy người này thấy hành động kỳ quái của hắn thì hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Tuy nhiên sau khi Lâm Tiêu chém xuống đất thì đã có hiện tượng kỳ lạ xảy ra. Hai tên đệ tử hoàng thất đã chạy được khoảng vài mét bỗng cảm thấy cả người bị một luồng áp lực vô hình đè xuống.
Bùm!
Hai kẻ đó bị đè bẹp dưới đất, cho dù vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát được.
Bảy kẻ kia đứng sững sờ tại chỗ, trên mặt lộ ra biểu cảm vô cùng khó tin.
Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại như thế?
Không phải chỉ là chém vào không khí một kiếm thôi sao, sao hai tên kia lại nằm bẹp dưới đất vậy. Chuyện này đúng là khó mà giải thích.
Lâm Tiêu cầm trường kiếm trong tay từng bước đi về phía hai kẻ đó.
“Tiện nhân vẫn là tiện nhân, sỉ nhục kẻ khác sẽ có ngày bị sỉ nhục, giết người thì có ngày bị người giết, hai ngươi có hiểu đạo lý này không?” Lâm Tiêu ngồi xổm xuống nhìn bọn chúng.
“Tên nhãi ranh chết tiệt, ngươi đắc ý cái gì, bọn ta là người hoàng thất Đại Ngụy. Tam hoàng tử của chúng ta ở gần đây, ngươi dám ra tay, ta nói cho ngươi biết, ngươi dám giết…..phụt!!”
Hắn còn chưa kịp nói xong thì thân đã đứt làm đôi hơi thở đứt đoạn.
“Ài! Nếu ta không đáp ứng với yêu cầu của ngươi thì đúng là có lỗi với bản thân.” Lâm Tiêu nói.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Bảy kẻ kia đứng sững tại chỗ. Còn tên đệ tử hoàng thất còn lại thì phát ngốc.
Giết rồi?
Giết thật rồi! trời ạ! Tên này dám giết người của hoàng thất Đại Ngụy.
Một khắc này mặt tên đệ tử hoàng thất còn lại này tái trắng đi, toàn thân run rẩy. Cảm giác sợ hãi xâm chiếm lấy bản thân.
Từ nhỏ tới giờ bọn chúng luôn sống trong vầng hào quang bao phủ, dù đối thủ có cao đến mấy cũng không ai dám đắc tội với chúng.
Nhưng……nhưng bây giờ khi đối diện với người thanh niên trước mặt hắn lại cảm thấy bản thân chả là cái gì.
“Rốt cuộc mộ kiếm Vô Cực là cái gì, ta cho ngươi một cơ hội.” Lâm Tiêu lạnh lùng nói.
“Ta nói, ta nói, chỉ cần ngươi đừng giết ta, kỳ thực ngôi mộ kiếm Vô Cực đó là………..”
Tên đệ tử hoàng thất này nói rất nhanh, ngay lập tức đã nói hết mọi chuyện liên quan tới mộ kiếm. Còn về phần tam hoàng tử bên kia, hắn cũng chả còn tâm trí mà nghĩ tới. Hắn bây giờ chỉ muốn giữ mạng. Loại khát vọng được sống này, từ trước tới giờ đây là lần đầu tiên hắn được trải nghiệm.
Mục tiêu thực sự của việc đi vào di tích Vô Cực chính là đến mộ kiếm Vô Cực.
Thời cổ xưa, môn phái Vô Cực Kiếm là một môn phái lớn, vô địch thiên hạ. Nhưng mà sau một cuộc thảm hoạ thì bị diệt vong. Di tích Vô Cực chính là nơi che giấu mộ kiếm Vô Cực, mặc dù Vô Cực kiếm phái đã bị tiêu diệt từ lâu, các công trình bây giờ cũng chỉ còn là tàn tích.
Nhưng có một nơi vẫn được bảo tồn, đó chính là mộ kiếm Vô Cực. Không ai biết bên trong có gì, 10 năm trước tam hoàng tử vô tình tìm thấy một cuốn sách cổ có nhắc tới chuyện này. Từ đó hắn thu thập tất cả tình báo.
Một trăm năm mở một lần. Mỗi khi tới một trăm năm trong di tích Vô Cực sẽ có vô số đá Kiếm Ngân. Muốn vào được mộ kiếm vậy nhất định phải tìm đủ mười viên đá Kiếm Ngân.
“Đường vào mộ kiếm Vô Cực ở đâu?” Lâm Tiêu nín lại niềm vui trong lòng, hỏi tiếp.
Mộ kiếm vô cực đối với hán có một ý nghĩa vô cùng to lớn. Nhưng trong đầu hắn lại suy nghĩ rất đơn giản, tìm thấy đá Kiếm Ngân sau đó tìm đường ra đường vào thế là xong.
“Chuyện này, chuyện này ta không biết.” tên đệ tử hoàng thất mặt mày khổ sở.
“Ngươi không biết?” Lâm Tiêu híp mắt lại.
“Thật đó, ta không biết thật, cái đó chỉ có tam hoàng tử biết. Ngươi thả ta đi, chuyện này ta sẽ không nói với ai cả.” Tên đệ tử hoàng thất mắt đầy mong chờ nhìn Lâm Tiêu.
Đợi lúc hắn tìm được tam hoàng tử, thì tên kia có lợi hại thế nào cũng không đấu lại tam hoàng tử. Đến lúc đó xem ngươi chết thế nào!
“Ồ, xem ra ngươi không biết thật rồi. Vậy tam hoàng tử nhà ngươi ở đâu?” Lâm Tiêu gật đầu hỏi.
“Ở đằng kia……phụt!”
Hắn vừa nói ra phương hướng thì đầu lìa khỏi xác.
Kiếm vừa vung lên hạ xuống tên đệ tử hoàng thất này đã vong mạng.
“Mộ kiếm Vô Cực bên trong có cái gì nhờ?” Lâm Tiêu lẩm bẩm.
Sau khi thu đá Kiếm Ngân và hai cái nhẫn trữ vật của hai tên kia xong, hắn hoá thành một luồng sáng lao đi. Phương hướng chính là về phía tam hoàng tử.
Như vậy, thân là tu sĩ tam ý cảnh, chẳng phải tam điều ý cảnh đều cần lĩnh ngộ đến bát thành mới có thể hóa cảnh sao? !
Lâm Tiêu đã hiểu sâu sắc về việc tu luyện ý cảnh khó như thế nào.
Phạm Thiên mộ kiếm của Kiếm Ma tông lớn như vậy, có thể dùng ngàn vạn kiếm khí nhưng cứ như vậy, trong nửa năm hắn cũng chỉ tu luyện kiếm ý đến tứ thành.
Càng về sau ý cảnh càng rối rắm. Trừ khi hắn tìm được mộ kiếm chất lượng cao hơn hoặc cơ duyên khác, nếu không chỉ dựa vào sự lĩnh ngộ kiếm ý của bản thân, cho dù hắn ngộ tính mãn cấp không thể đợi đến lúc đó.
"E hèm, xin hỏi Lạc tông chủ lĩnh ngộ Tốc Chi Ý Cảnh đến mức nào rồi?" Lâm Tiêu tò mò hỏi.
“Hả!?” Lạc Hải Thành kinh ngạc liếc nhìn Lâm Tiêu, tiếp tục nói: “Tiểu hữu Lâm Tiêu, đừng tùy tiện dò hỏi tiến độ tu vi của người khác, đây là điều tối kỵ, đương nhiên chúng ta thì không sao. Tốc Chi Ý Cảnh của ta hiện đã đạt gần đến thất thành rồi còn cách bát thành một đại bộ nữa, ta nghĩ trong vòng mười năm có thể đạt đến."
Lâm Tiêu: "..."
Mười năm ư? ! Một thành ý cảnh mà phải mất mười năm.
Ôi mẹ ơi! Đầu óc Lâm Tiêu ong ong.
Bản thân đã chạm vào bia đá gì vậy. Ngộ tính của bản thân đã lĩnh ngộ Hoang Chi Ý Cảnh gì vậy.
Hai ý cảnh thì hắn vẫn miễn cưỡng chấp nhận. Ba ý cảnh, điều này thực sự đánh giá cao bản thân hắn quá rồi.
Điều khiến Lâm Tiêu bối rối nhất là ý cảnh mà hắn hấp thụ được từ tấm bia đá của Thiên Thi dường như là một ý cảnh đặc biệt hiếm có.
Làm thế nào để hắn lĩnh ngộ và tìm kiếm được nó.
Lâm Tiêu cũng có chút cạn lời.
Nhưng khi hắn nghĩ rằng đó là chuyện khi đạt Toàn Đan cảnh viên mãn mới cần lo lắng, vẫn còn một khoảng cách đáng kể, hắn cảm thấy nhẹ nhõm.
Thuyền đến đâu bắc cầu đến đó, từng bước từng bước một.
Nói không chừng khi tu vi của bản thân đạt đến Toàn Đan cảnh viên mãn, ý cảnh cũng sẽ không khác biệt nhiều.
Sau khi đoàn người Lưu Vân tông đi một hồi, cuối cùng đã đến lối vào của di tích Vô Cực.
Khi bọn họ đến, ở đây đã tập trung khá nhiều người. Có thể nói là đông như trảy hội, vô cùng náo nhiệt. Tất nhiên, hầu hết mọi người ở đây không thể vào di tích Vô Cực.
Thông thường mỗi tông môn chỉ phải mười danh ngạch tới.
Tổng cộng có khoảng một hoặc hai nghìn người vào trong.
Bên trong trận doanh của Lưu Vân tông, Lạc Vũ Thương đứng phía sau Lâm Tiêu không xa, lần này nàng ta đến đây chỉ là đồng hành, không định vào di tích Vô Cực.
Một là bởi vì nàng ta đã đến nơi này vài lần rồi và không phát hiện bất kỳ cơ duyên nào. Thứ hai, bởi vì vết thương vừa khỏi, cha nàng ta sẽ không để nàng ta mạo hiểm đi vào.
Hầu như tất cả các di tích đều có nguy hiểm và nếu mỗi lần đều đi theo một tuyến đường cố định thì sẽ không tìm thấy bất kỳ cơ duyên nào.
Do đó, khám phá bí cảnh có một mức độ nguy hiểm nhất định. Ngay khi Lạc Vũ Thương chuẩn bị tiến lên để nói với Lâm Tiêu là hãy chú ý an toàn thì một bóng người xinh đẹp nhảy đến bên cạnh Lâm Tiêu trước.
"Lâm Tiêu! ~~ đã chờ được đệ rồi, đệ đi theo người của Lưu Vân tông chậm chạp như vậy!" Nữ nhân cười híp mắt và nói.
"Hả!? Lục sư tỷ, tỷ đột phá đến Luân Hải cảnh từ khi nào vậy?" Sau khi Lâm Tiêu nhìn thấy người quen trước mặt, kinh ngạc hỏi.
Người đến là Lục Minh Nguyệt- người được Lâm Tiêu cứu khỏi tay kẻ ác bên ngoài khu rừng yêu thú, nàng ta cũng là đệ tử chân truyền của Kiều trưởng lão.
"Không sai, thiên phú của bản cô nương cũng rất tốt, nếu như ta thích luyện đan, ta đã sớm đột phá đến Luân Hải rồi." Lục Minh Nguyệt cười nói.
“Những người khác trong tông cũng đến rồi sao?” Lâm Tiêu hỏi.
"Đều ở bên kia, đệ có muốn đi qua đó không?" Lục Minh Nguyệt hỏi.
“Vậy thì đi một chuyến.” Lâm Tiêu gật đầu, hắn qua đó không phải vì cái gì khác mà là muốn lấy một cái lệnh bài của di tích Vô Cực.
Chỉ những người có lệnh bài mới có thể vào di tích Vô Kỵ.
"Tiểu gia hỏa, ngươi là Lâm Tiêu." Lúc này, một bóng người cao lớn từ đi ra từ phía sau Lục Minh Nguyệt.
Lâm Tiêu hơi ngạc nhiên. Hắn không quen biết người trước mặt mình.
Nhưng trước khi đối phương xuất hiện, hắn hoàn toàn không có phát hiện ra sự tồn tại của đối phương.
Người này chắc chắn là một nhân vật lợi hại.
"Ngài là? Lâm Tiêu nghi ngờ hỏi.
"Xì xì!!! Lâm Tiêu, tại sao ngay cả tông chủ nhân nhà mình mà đệ cũng không biết ư?" Lục Minh Nguyệt cười thành tiếng trước.
"Tông chủ? Phương tông chủ?" Lâm Tiêu sửng sốt.
Hắn chỉ nghe nói về tông chủ nhà mình nhưng chưa từng gặp.
Kể từ khi hắn gia nhập Kiếm Ma tông, hắn không hề dừng lại nghỉ ngơi.
Khi có thể nghỉ ngơi rồi thì có một việc phải đến Lưu Vân tông rồi.
"Tiểu tử ngươi, rất tốt! Rất tốt, ta đã từ Mục lão bọn họ nói về bản lĩnh của ngươi, lần này ở di tích Vô Cực, ngươi cũng cố gắng lên!!"
"Bất cứ chỗ nào cần gì, chỉ cần đến tìm ta và nói với ta là được." Phương tông chủ vỗ vai Lâm Tiêu và nói.
Giọng nói ông ta nhỏ nhẹ, bên cạnh sự thiện chí, trong mắt còn có sự tự hào. Có thể tạo ra một thiên kiêu như vậy, thật sự là niềm vinh hạnh của Kiếm Ma tông!
"Tông chủ khách sáo rồi, là điều ta nên làm." Lâm Tiêu lễ phép nói.
Đây chính là tông chủ, tông chủ khách khí như vậy, hắn có thể không khách khí sao!
"Hừ!!! Phương lão quái, lần này sao ngươi lại đích thân tới!" Một giọng nói kỳ quái vang lên.
“Lạc lão quái, ngươi còn nói ta, sao ngươi lại đích thân dẫn đội?” Sau khi Phương tông chủ nhìn thấy người nói, cũng chế giễu lại.
"Ta dẫn đội không phải để bảo vệ tiểu tử của thế lực đối địch nào đó sao?! Có thể có chút lương tâm không?"
"Vậy thì thực sự cảm ơn ngươi."
Sau khi hai vị tông chủ nhìn thấy nhau thì cũng có chút ngạc nhiên. Ngươi một câu, ta một câu, cả hai trò chuyện với nhau.
Những năm trước, bọn họ không đích thân dẫn đội.
Khi hai đại lão đang trò chuyện, Lạc Vũ Thương đứng sau Lạc Hải Thành, lúc này trong mắt tràn đầy oán hận. Nữ nhân bên cạnh Lâm Tiêu là ai? Tại sao cách nói chuyện lại đáng ghét như vậy. Vừa nhìn đã biết không phải là người tốt.
Thấy sắp đến thời gian di tích Vô Cực mở, sau vài giây do dự, Lạc Vũ Thương mới lấy hết dũng khí tiến lên, đứng ở bên sườn của Lâm Tiêu.
“Lâm Tiêu ~~ vị sư muội này cũng vào di tích Vô Cực sao?” Lạc Vũ Thương hỏi.
Nếu nữ nhân này vào đó, vậy thì nàng ta cũng sẽ tìm cách vào đó.
Lục Minh Nguyệt cau mày và nhìn chằm chằm vào nữ nhân xinh đẹp bên cạnh Lâm Tiêu.
Sự kinh ngạc lóe lên trong mắt nàng ta. Tại sao nữ nhân này lại đẹp như vậy? Hình như, còn có thể, có thể đẹp hơn mình một chút.
Đáng ghét! ! !
Đột nhiên, Lục Minh Nguyệt cảm thấy một cảm giác nguy cơ mạnh mẽ.
"Mẹ ơi, tu vi quá yếu, không đủ tư cách." Lâm Tiêu nói.
Lục Minh Nguyệt: "..."
A! !Sao Lâm Tiêu thối tha này có thể giới thiệu ta như vậy!
Ken két, ken két, Lục Minh Nguyệt bắt đầu nghiến răng.
“Ồ ồ, cũng đúng, sư muội hãy nhanh chóng tu luyện đi.” Lạc Vũ Thương nở nụ cười đắc ý và nói.
Sau khi uống đan dược mà Lâm Tiêu đưa cho, nàng ta đã đột phá đến Luân Hải cảnh tầng thứ tám.
Hơn nữa, đã phá vỡ bế tắc của Luân Hải cảnh.
Điều này có nghĩa là chỉ cần nàng ta nỗ lực tu luyện đến Luân Hải cảnh viên mãn thì có thể tùy ý đột phá Toàn Đan cảnh.
Nữ nhân trước mặt nàng ta không mang lại bất kỳ cảm giác uy hiếp nào.
"Ngươi...!!" Lục Minh Nguyệt nhìn dáng vẻ đắc ý của đối phương thì nghiến răng nghiến lợi.
"Nàng ấy hiện tại là luyện đan sư ngũ phẩm, nếu như chuyên tâm đã sớm đạt tới Luân Hải cảnh rồi." Lâm Tiêu giải thích thêm.
Cái gì cơ? Nữ nhân này? ? Luyện đan sư ngũ phẩm? ? Lâm Tiêu cũng là luyện đan sư, chuyện này ... chuyện này …
Điều này làm cho Lạc Vũ Thương vừa mới thả lỏng lại bắt đầu căng thẳng.
Khi hai nữ nhân đang trợn mắt nhìn nhau thì có một tiếng gầm chấn động vang lên.
Lối vào di tích Vô Cực tràn ngập ánh sáng.
"Mở rồi!!"
"Cuối cùng di tích Vô Cực đã mở rồi."
"Đi thôi, chuẩn bị đi vào đi!"
"Làm gì gấp gáp như vậy, cũng không phải lần đầu tiên mở."
"Nhưng mỗi lần mở đều sẽ có người giành được cơ duyên, lỡ như lần này đến lượt chúng ta thì sao."
"Ta không thể chờ đợi nổi nữa."
Di tích Vô Cực mở ra, sự thăm dò lẫn nhau giữa hai nữ nhân mới kết thúc.
Lâm Tiêu đi theo Phương tông chủ trở lại doanh địa, sau khi lấy được lệnh bài, hắn cùng vài người của Kiếm Ma tông tiến vào di tích Vô Cực.
Hệ thống phân cấp của thế giới huyền huyễn rất rõ ràng.
Sau khi mười tông phái hàng đầu như Kiếm Ma tông, Lưu Vân tông tiến vào thì các môn phái khác mới lần lượt tiến vào.
Tuy nhiên, ngay sau khi các môn phái phía trước đều tiến vào Di tích Vô Cực.
Từ hướng tây nam của đám người phát ra tiếng ồn ào.
Một chiếc liễn xa màu vàng vắt ngang thiên khung và có thể nhìn thấy bóng người mờ ảo đứng trên đó.
"Đó là hoàng xa của hoàng thất Đại Ngụy!"
Xì!
Mọi người đều không dám thở mạnh.
Ngay cả những đại lão như Lạc tông chủ và Phương tông chủ thì ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc.
Sao họ lại đến đây? !
Hoàng thất Đại Ngụy. Đây là thế lực đệ nhất của vương triều Đại Ngụy.
Hàng ngàn năm nay, thứ hạng của các tông phái khác có thể đã thay đổi.
Duy chỉ có hoàng thất Đại Ngụy vẫn luôn đứng đầu. Không ai dám thách thức địa vị của họ.
Người ta nói rằng đại hoàng tử của nhất đại hoàng thất Đại Ngụy này là thánh thể thiên sinh.
Vào ngày sinh, chín con rồng cùng nhau kêu, hoàng đạo trọng khí chân linh hiện thân, khơi dậy long khí để nuôi dưỡng cơ thể.
Mới mười lăm tuổi đã đột phá Toàn Đan cảnh. Thuộc hàng long phượng thật sự trong người với người.
Mọi người đồng loạt nhìn hắn ta, trong lòng chấn động.
Vì sao hàng trăm năm hoàng thất Đại Ngụy không tham gia di tích Vô Cực,sao năm nay lại đột nhiên tới?
Trong chuyện này có điều gì đó kỳ lạ.
"Chờ cũng đã lâu!!" Một giọng nói của nam nhân phát ra từ hoàng liễn kèm theo những đợt uy áp.
Bên dưới không ai dám tiếp lời.
Lúc này, đột nhiên, ở một phía khác, dã thú hú vang trời, chim bay lượn tứ tung, giữa sơn địa truyền tới tiếng rên rỉ, giống như tất cả chúng đều muốn thoát ra khỏi đây.
Mọi người đều như chết lặng và nhìn về hướng đó.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lúc này, một ánh sáng đen lóe lên. Chỉ nhìn thấy một con cổ thú bốn cánh đứng trên bầu trời và trên đầu mọi người.
Con thú cổ bốn cánh này không lớn, kích thước khoảng mười mét nhưng trên người nó lại toát ra khí thế như sơn mạch liên xuyên, áp đảo người phía dưới đến hết hơi.
Mà trên lưng con cổ thú bốn cánh này có một nữ tử cực kỳ xinh đẹp đang đứng.
Nàng ta mặc một chiếc áo choàng trắng với ống tay rộng, phần eo là một dải lụa vàng mềm mại thắt thành càn khôn kết và mái tóc đen dài được buông thõng xuống.
Điều khiến mọi người chú ý nhất chính là đồng tử của nàng ta. Nó không phải màu đen thông thường mà là màu đỏ của máu. Điều này làm cho nàng ta quyến rũ và hấp dẫn hơn.
"Ngươi!!! Yêu nữ ngươi đến vương triều Đại Ngụy ta làm gì!!!"
Sắc mặt của nam nhân uy vũ và bá đạo trên hoàng liễn đã thay đổi rõ rệt.Trong mắt hắn tràn đầy kiêng dè và...sợ hãi.
Chương 57: Đừng hiểu nhầm ta, ta rất nghe lời đấy nhé
“Tại sao ta lại không thể đến?”
Một nữ tử xinh đẹp kiều diễm được gọi là yêu nữ, phát ra tiếng cười lanh lảnh. Trông đặc biệt trong sáng và thuần khiết.
Nếu không nhìn thấy con cổ thú hung dữ dưới chân nàng ta, thì gọi nàng ta là em gái nhà bên cũng không quá.
Thế nhưng, các vị bô lão của các tông môn sau khi nhìn thấy nữ tử này, biểu cảm đều cực kỳ cứng ngắc.
Ánh mắt cũng lập tức thu lại, không dám nhìn lần thứ hai.
“Tông chủ, người này là ai vậy??”
Không ít đệ tử đều chưa từng gặp vị nữ tử này.
Mà bầu không khí hoàn toàn lạnh xuống khiến bọn họ cảm thấy nghi hoặc trong lòng.
“Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng có nhìn vào nàng ta, càng không được tùy tiện nói chuyện.”
“Nàng ta là Can Anh Túc, trưởng công chúa của vương triều Đại Can, đừng thấy nàng ta có vẻ ngoài ngây thơ mà tưởng vô hại, thực tế lại là một nữ ma đầu giết người không chớp mắt.”
“Đại hoàng tử của chúng ta khi chào đời, trời giáng điềm lành, mà yêu nữ Can Anh Túc kia khi chào đời thì đại hung ập tới.”
“Ngày hôm đó, toàn bộ bầu trời vương triều Đại Can đều bị bao phủ bởi mây đỏ, mưa máu đổ xuống, xương trắng vây thành.”
“Yêu nữ này, bản tính khát máu, tính khí thất thường,...”
Bô lão của các tông môn đều đồng loạt truyền âm cho tiểu bối nhà mình, đều ghim nữ tử này vào vị trí đầu bảng trong danh sách đen.
Tuyệt đối, đừng bao giờ trêu chọc tới kẻ này.
Nhưng đám tiểu bối kia nghe xong lại càng cảm thấy khó hiểu và tò mò hơn.
Nữ nhân xinh đẹp như vậy, sao lại nguy hiểm chứ?
Người trung niên ngồi trong cỗ xe hoàng gia, nhìn chằm chằm Can Anh Túc nói: “Tóm lại, đây là địa bàn của vương triều Đại Ngụy chúng ta, chúng ta không hoan...”
“Đợi chút, Vệ thúc, người tới đều là khách, vương triều Đại Ngụy ta sao có thể thất lễ với khách được chứ.”
Một thanh niên mặc hoàng bào hoa lệ, khí chất nho nhã, từ hoàng liễn chầm chậm bước ra, ngắt lời người trung niên.
Sự xuất hiện của người thanh niên này, làm cho quần chúng phía dưới lại thêm một phen kinh ngạc.
Là Tam hoàng tử!
Tam hoàng tử điện hạ của hoàng thất Đại Ngụy!
Không ngờ, di tích Vô Cực mở ra lần này, ngay cả hắn cũng bị hấp dẫn tới.
Nếu nói đại hoàng tử là thánh thể trời sinh, tư chất siêu phàm.
Vậy thì tam hoàng tử này lại là kẻ có ngộ tính hơn người, tâm tư kín đáo, vô cùng thông minh.
Không ít người đều nói, người kế thừa của hoàng thất Đại Ngụy là chọn một trong hai người, đại hoàng tử và tam hoàng tử.
“Trưởng công chúa Anh Túc, lần trước từ biệt, đã lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau đấy.”
Tam hoàng tử mỉm cười chào hỏi.
Ai không biết còn tưởng hai người thân thiết lắm.
Nhưng Can Anh Túc chỉ liếc đối phương một cái rồi trợn mắt đáp: “Sao cái tên giả tạo nhà ngươi cũng ở đây vậy? Cái tên đại ca cuồng võ nhà ngươi đâu, hắn tới chưa???”
Tam hoàng tử nghe nửa câu đầu vẫn mỉm cười như cũ. Nhưng nghe tới nửa câu sau lại thấy ánh mắt đối phương vòng qua mình, đi tìm đại ca của mình. Ánh mắt Tam hoàng tử lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
“Đại ca ta hôm nay không tới, trưởng công chúa Anh Túc có lời gì, ta có thể chuyển lời giúp nha.” Tam hoàng tử vẫn tiếp tục giữ vững nụ cười.
“Ồ, vậy ngươi bảo hắn tu luyện cho tốt, đợi sau hôm nay ta đi di tích Vô Cực chơi xong, là chuẩn bị đột phá Toàn Đan Cảnh rồi. Lần sau gặp mặt, đừng để bị ta hạ gục cho quá thảm.” Can Anh Túc khẽ cười, đáp.
“Ta sẽ chuyển lời. Nhưng mà trưởng công chúa Anh Túc, thật ra ta cũng có thể cùng luyện võ với nàng mà.” Tam hoàng tử tự đề cử chính mình.
“Ngươi ấy hả? Ngươi quá yếu, ta không có hứng thú động thủ.” Can Anh Túc không tiếp tục nhìn hắn mà quét mắt nhìn xuống đám người phía dưới.
Tam hoàng tử: “....”
Cuộc đối thoại của hai người không phải là truyền âm, cho nên tất cả mọi người phía dưới đều nghe rõ mồn một.
Nếu như ban nãy vẫn còn có người tò mò về thân phận của Can Anh Túc. Thì giờ bọn họ đã hoàn toàn chết lặng rồi.
Vị trưởng công chúa này nói chuyện cũng quá là không khách sáo rồi.
Mỗi một câu của Tam hoàng tử bọn họ đều bị đối phương khích bác nặng nề, nhưng mà Tam hoàng tử lại dường như không hề để bụng, thái độ ôn hòa vẫn không hề thay đổi.
Thật ra, không một ai biết.
Nắm đấm của Tam hoàng tử trong áo bào lúc này đã siết chặt lại.
Hắn nhanh chóng điều chỉnh lại hô hấp, tiếp tục nói: “Trưởng công chúa Anh Túc, di tích Vô Cực này, muốn đi vào thì phải có thủ bài đặc thù mới được, nếu nàng không có, ta có thể cho nàng một tấm.”
Nói rồi, Tam hoàng tử lấy ra một tấm thủ bài di tích, muốn đưa cho đối phương.
Ai ngờ Can Anh Túc lại lắc đầu, nói: “Không cần đâu, ta có.”
“Nàng có?” Tam hoàng tử ngơ ra.
Ngay sau đó.
Một luồng bạch quang lóe lên.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Hai tiếng thét thảm thiết vang lên.
Lại thấy Can Anh Túc kia đã không còn đứng trên đầu cự thú nữa, mà đã xuất hiện trong doanh địa của một tông môn nhỏ.
Không ai thấy được nàng ta xuống bằng cách nào.
Càng đáng sợ hơn là.
Hai trưởng lão Luân Hải Cảnh hậu kỳ của môn phái nhỏ, đã bị hai bàn tay của nàng ta xuyên qua ngực, bóp vỡ trái tim, mất mạng ngay tại chỗ.
Máu tươi đỏ thẫm, nhuộm đỏ một bảng lớn trên chiếc váy trắng của nàng ta.
Nhưng nàng ta không hề để tâm, trong mắt vẫn tiếp tục toát ra vẻ khát máu.
“Vương trưởng lão, Lý trưởng lão!!! Yêu nữ kia, ngươi lại dám ra tay sát hại trưởng lão của Kinh Thiên Môn ta, ta sẽ không tha cho ngươi!” Trưởng môn của Kinh Thiên Môn tức đến bốc hỏa.
Thân là một cường giả Toàn Đan Cảnh hậu kỳ, ông ta đương nhiên đã từng nghe qua danh tiếng của yêu nữ này.
Nhưng ông nào ngờ đối phương lại trực tiếp ra tay như vậy.
Hoàn toàn là tình huống không kịp trở tay.
Hôm nay, ông không quan tâm yêu nữ này là ai, dám giết trưởng lão trong môn phái của ông ta, thì phải trả giá đắt.
Một yêu nữ Luân Hải Cảnh viên mãn mà thôi, ông không tin là không xử lý được.
“Chấn Sơn chưởng!!!” Chưởng môn Kinh Thiên Môn gầm lên một tiếng, liền ra tay.
Một chưởng ấn mạnh mẽ cao mấy chục trượng, ngưng tụ giữa bầu trời rồi giáng về phía Can Anh Túc.
“Dừng tay!!” Tam hoàng tử trên hoàng liễn vội vàng lên tiếng.
Nhưng đã không kịp nữa rồi.
Răng rắc!
Một âm thanh vỡ vụn vang lên.
Một chưởng ấn khổng lồ lao tới trước mặt Can Anh Túc, bỗng chốc vỡ vụn, tan thành linh khí vụn nát.
Tiếp đó, một thân ảnh màu đỏ huyết ầm ầm xông về phía chưởng môn Kinh Thiên Môn.
“Không ổn, yêu nữ này vậy mà lại luyện ý cảnh được tới bậc này, đây....” chưởng môn Kinh Thiên Môn nhanh chóng thi triển bí pháp phòng ngự, tạo ra một lớp ánh sáng hộ thể.
Nhưng cho dù là vậy, cảm giác nguy hiểm rình rập tới tính mạng vẫn không hề biến mất.
“Đi!” Ông ta không hề do dự, định rút lui.
Nhưng trong chốc lát.
Từ một điểm màu đỏ, lan ra cả bầu trời, lấy khí thế hung hăng lao tới, đánh tan lớp ánh sáng hộ thể của ông ta, đồng thời quét qua toàn thân ông ta.
Khiến trưởng môn Kinh Thiên Môn thậm chí còn không kịp hét lên một tiếng đã trực tiếp bị xóa sổ một cách sạch sẽ, không để lại chút dấu vết.
“Hì hì, thứ này vừa rồi ta không có, nhưng giờ thì ta có rồi này.” trong tay Can Anh Túc cầm vài tấm thủ bài di tích nhuốm đầy máu tươi, nở nụ cười xinh đẹp, nói.
Nhìn thấy nữ tử này nở nụ cười ngây thơ, tất cả mọi người đều đột nhiên rùng mình, trong lòng lạnh buốt, sợ hãi cực độ.
Yêu nữ, yêu nữ này!
Hoàn toàn không giống một con người mà!
Không đợi bọn họ kịp phản ứng, Can Anh Túc lần nữa hóa thành một luồng sáng, bỗng chốc xuyên vào cổng di tích Vô Cực.
“Phụ hoàng không cho ta làm loạn ở vương triều Đại Can, ta đã rất nghe lời rồi đó nha!!! hì hì hì!”
Bầu không khí rất yên tĩnh.
Yên tĩnh đến đáng sợ.
Tam hoàng tử kia nhìn bóng lưng của Can Anh Túc sau khi tiến vào di tích Vô Cực, đáy mắt hiện lên sự tham lam, d* d*, đố kỵ và hàn ý nồng đậm.
Chương 58: Nguy cơ tứ phía, ta đảm bảo nàng ta không giết các ngươi
Một người là Luân Hải Cảnh viên mãn, lại chỉ trong một chiêu đã giết chết một cường giả Toàn Đan Cảnh hậu kỳ.
Lời này nếu như nói ra, chắc chắn chẳng ai tin.
Khi cảnh giới thấp, có thể xảy ra việc chiến đấu vượt cấp.
Nhưng càng về sau, khoảng cách giữa mỗi một cảnh giới càng ngày càng lớn, chuyện chiến đấu vượt cấp càng là không thể.
Nhưng giây phút này.
Hơn ngàn người có mặt ở đây đều nhìn rõ mồn một.
Cường giả Toàn Đan Cảnh hậu kỳ, trước mặt Can Anh Túc căn bản không có chút năng lực phản kháng nào.
Điều này đã làm đảo lộn toàn bộ tam quan của bọn họ.
Thứ khiến người ta kinh sợ nhất.
Vẫn là bản năng khát máu của Can Anh Túc kia.
Một giây trước còn tươi cười hồn nhiên.
Một giây sau, mưa tanh gió máu.
Ở giữa không có bất cứ điềm báo gì cả.
Hoàn toàn là không kịp phòng bị.
Tới bây giờ bọn họ vẫn còn hoang mang, mông lung.
Trong âm thanh bi ai của đệ tử Kinh Thiên Môn, đám người dần dần lấy lại tinh thần.
Mỗi người đều mang vẻ đồng tình nhìn sang.
Đối với Kinh Thiên Môn mà nói, quả thực chính là một trận tai nạn.
Chưởng môn và hai trưởng lão đều đã chết.
Sau ngày hôm nay, Kinh Thiên Môn chỉ e là không còn tồn tại nữa rồi.
Mỗi một tông phái gần như đều có thế lực đối địch.
Người ta biết thủ lĩnh của ngươi nghẻo rồi, cường giả cũng không còn nữa, sao có thể tha cho ngươi chứ.
Không ít người thở dài.
Đây đúng là họa trên trời rơi xuống mà.
Bọn họ dám khẳng định, yêu nữ kia đối phó với Kinh Thiên Môn, không phải vì mối thù gì.
Chỉ là Kinh Thiên Môn này đen đủi, bị người ta chọn trúng mà thôi.
Có người vui mừng, có người đau buồn, có người lo lắng.
“Ta, lần này ta không vào nữa thì hơn, lần sau rồi tính.”
“Bọn ta cũng vậy, người của Thúy Hồng phái xin cáo từ, chư vị hẹn gặp lại.”
“Nơi này không nên ở lại lâu, chúng ta cũng giải tán đi thôi.”
“Bọn ta cũng vậy.”
Trong chốc lát, không ít thế lực đều chạy tán loạn, không dám quay đầu.”
Chỉ sợ yêu nữ kia lại ra tay tàn sát một trận nữa.
Một kẻ có thể hạ gục cả Toàn Đan Cảnh hậu kỳ chỉ trong một nốt nhạc, bọn họ thật sự không ngăn nổi.
Mà kẻ buồn bực nhất, sắc mặt kém nhất. Vẫn là mấy tông phái đứng đầu vương triều Đại Ngụy.
Người của bọn họ đều đã vào di tích Vô Cực rồi.
Giờ ngay cả yêu nữ kia cũng vào rồi.
Lỡ như đụng phải nhau. Vậy thì hậu quả đúng là không dám tưởng tượng.
Di tích Vô Cực tự có quy tắc riêng, người có tu vi Toàn Đan Cảnh trở lên, căn bản không thể xông vào được.
Ai mà đụng phải yêu nữ ở trong đó, ngoại trừ chết thì còn kết cục nào khác sao?
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Cha! Sao bây giờ! Lâm Tiêu đã vào trong đó rồi, nếu hắn đụng phải yêu nữ này, chắc chắn không địch nổi đâu.” Sắc mặt của Lạc Vũ Thương trắng bệch, lo lắng hỏi.
“Tông chủ, ngài có thể nghĩ cách không? Để Lâm Tiêu ra ngoài này cũng được, yêu nữ kia đáng sợ như vậy, cho dù Lâm Tiêu có là thiên tài tới đây, cũng không thể nào là đối thủ của nàng ta được.” Lục Minh Nguyệt gấp muốn khóc.
Sắc mặt của Lạc tông chủ và Phương tông chủ cũng rất tệ.
Bọn họ cũng đâu có ngờ sẽ xảy ra chuyện này chứ.
Lâm Tiêu chính là thiên kiêu trăm năm, à không, ngàn năm có một.
Chuyện này, chuyện này....sao mà đen vậy cơ chứ.
Hết lần này đến lần khác lại đụng trúng yêu nữ này.
“Không còn cách nào khác, con bây giờ chỉ có thể cầu thần khấn Phật cho Lâm Tiêu ở trong di tích, tuyệt đối đừng chạm mặt với yêu nữ kia, tuyệt đối đừng!”
Bất luận là thế lực nhỏ đã chạy mất dép, hay các thế lực khác đã có đệ tử tiến vào chờ đợi.
Bọn họ chí ít có thể lựa chọn.
Mà người duy nhất rơi vào con đường lựa chọn khó khăn.
Chính là đoàn người Tam hoàng tử trong hoàng liễn rồi.
Thái độ ngạo nghễ, oách chiến lúc mới tới, giờ đã biến mất như chưa từng tồn tại rồi.
Bọn họ đang phải đối mặt với lựa chọn rất đơn giản, cũng rất khó khăn.
Vào, hay không vào.
“Tam hoàng tử điện hạ, lần này chúng ta hay là thôi đi.” Người trung niên gọi là Vệ thúc kia do dự khuyên nhủ.
“Thôi ư? Bỏ lỡ lần này sẽ phải đợi một trăm năm sau đấy, trong khoảng thời gian đó, ai mà biết được sẽ xảy ra biến cố gì!” Tam hoàng tử giận tím người, lạnh giọng đáp.
Trong này đều là người của hắn, hắn cũng không cần nở nụ cười giả tạo.
“Nhưng yêu nữ kia...”
Vệ thúc vừa nhắc mấy chữ này, đã bị Tam hoàng tử gằn giọng ngắt lời.
“Gọi nàng là trưởng công chúa Anh Túc.”
Tam hoàng tử trừng mắt với Vệ thúc.
“Xin lỗi, xin lỗi, Tam hoàng tử điện hạ, ta biết lỗi rồi.” Vệ thúc lập tức xin lỗi, lộ vẻ kính sợ.
“Ngươi nói tiếp đi.” Tam hoàng tử từ tốn nói.
“Ngộ nhỡ gặp phải trưởng công chúa Anh Túc kia ở trong di tích thì sao? Ta cảm thấy bản tính khát máu trong cơ thể trưởng công chúa Anh Túc lần này còn mãnh liệt hơn trước kia nhiều.” Vệ thúc lo lắng nói.
Những người khác trong hoàng liễn cũng căng thẳng vểnh tai lên nghe.
Bọn họ vốn dĩ đều muốn vào di tích Vô Cực.
Nhưng bây giờ có một yêu nữ đi vào, bọn họ thực lòng không muốn vào đó nữa.
Tuy bọn họ đều là đệ tử tinh anh của hoàng thất Đại Ngụy.
Nhưng bọn họ cũng biết mình biết ta, đối mặt với yêu nữ đáng sợ kia, bọn họ ắt phải chết, không còn con đường nào khác.
Tam hoàng tử tỏ vẻ hờ hững tự nhiên, đáp. “Các ngươi cứ yên tâm đi, ta và vương triều Đại Can từng có giao ước. Dạng thám hiểm di tích này, người của hai bên có thể cướp đoạt, có thể tấn công, nhưng nghiêm cấm tàn sát.”
“Hơn nữa, các ngươi không thực sự tin rằng trưởng công chúa Anh Túc thật sự tới chơi đùa đấy chứ.”
“Nàng ta đi đâu chẳng được, sao cứ phải nhất định tới di tích Vô Cực vào thời điểm này?”
Đám người nghe thấy những lời này của Tam hoàng tử, bỗng chốc hiểu ra.
Đúng vậy!
Yêu nữ đáng sợ này sao mấy lần di tích mở cửa trước sao không tới, sao cứ nhất định phải tới vào lần mở cửa này.
Xem ra, nàng ta cũng đến vì thứ đồ kia.
“Tam hoàng tử điện hạ, vậy nếu chúng ta gặp phải... trưởng công chúa Anh Túc kia, nàng thật sự sẽ không giết chúng ta chứ?” Một thuộc hạ lo lắng hỏi.
“Ta đảm bảo.” Tam hoàng tử gật đầu xác nhận.
Nghe được lời này, đám người cũng yên tâm rồi.
Vậy thì tốt.
Cho dù đồ bị cướp thì mạng cũng vẫn còn.
Tam hoàng tử quay đầu nhìn lối vào di tích Vô Cực.
Những người khác không hề chú ý tới, trong mắt Tam hoàng tử vừa lóe lên một ánh mắt khác thường.
Hắn đảm bảo, chắc chắn là đảm bảo.
Nhưng trưởng công chúa Anh Túc có nghe hay không, thì hắn không biết.
Rất nhanh sau đó,
Trong ánh mắt kinh ngạc của đám người phía dưới, đoàn người của Tam hoàng tử ùn ùn kéo nhau vào di tích Vô Cực.
Nét mặt bọn họ đều vô cùng bình tĩnh, dường như chuyện vừa rồi chẳng xi nhê gì với bọn họ vậy.
Điều này khiến các tông phái lớn bé khác đều không khỏi cảm khái.
Không hổ là thế lực đứng đầu vương triều Đại Ngụy, cho dù biết bên trong có nguy hiểm chí mạng, cũng không chút sợ hãi.
...........
Ở một nơi khác.
Lâm Tiêu sau khi tiến vào di tích Vô Cực, liền rời khỏi đội ngũ của Kiếm Ma tông.
Hắn có thứ mà bản thân muốn tìm.
Thử kiếm thạch ở buổi kiểm tra ngoại môn kia chính là được tìm thấy trong di tích Vô Cực vào trăm năm trước.
Hắn từ trên thử kiếm thạch, hấp thu, luyện hóa được kiếm ý bậc một.
Nếu như ở đây có thể tìm thêm mấy viên thử kiếm thạch, nói không chừng ý cảnh kiếm ý có thể nâng lên tới bậc tám.
Đây chính là mục đích hắn tới nơi này.
Còn về vị trí cụ thể thì Lâm Tiêu cũng không biết.
Nhưng lúc tiến vào di tích, Phương tông chủ có đưa cho hắn một cuốn bút kí và bản đồ ông tự vẽ năm xưa.
Dựa vào những thứ này chắc là có thể tìm được vị trí đại khái.
Sau đó có thu hoạch hay không thì phải xem duyên phận của bản thân hắn rồi.
Lâm Tiêu không hề biết sau khi hắn tiến vào di tích Vô Cực, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Càng không biết phương hướng của hắn lại trùng với phương hướng của yêu nữ, hoàng tử nào đó.
Chương 59: Người hoàng thất Đại Ngụy, vậy mà vô pháp vô thiên như vậy?
Lâm Tiêu vừa tu luyện vừa lần theo bản đồ đi mất hai ngày. Nhưng hắn đã xem nhẹ di tích Vô Cực rộng lớn này rồi.
Từ ngoài nhìn vào di tích Vô Cực chắc cũng chỉ lớn bằng một toà thành nhỏ, nhưng sự thật là càng đi vào trong mới biết nó lớn tới mức nào, nói nó lớn bằng 10 toà thành chắc cũng không quá.
Phía bên trong không có sinh vật sống, chỉ có trận pháp, bẫy, và những toà kiến trúc đổ nát. Đối với hắn thì mấy thứ này không có tí uy hiếp nào cả.
Sau khi xem xét qua mấy toàn nhà đổ nát, Lâm Tiêu cũng chả thu hoạch được gì cả, chỉ có mấy cái vũ khí rách nát, hắn cũng lười nhặt. Mấy đồ giá trị có khi sớm đã bị lấy hết rồi.
Hắn chỉ hy vọng sau khi tới được chỗ kia sẽ có thu hoạch.
Đã đi ba ngày rồi, Lâm Tiêu cuối cùng cũng tới gần được với địa điểm đánh dấu trên bản đồ. Nhưng đã số vẫn chỉ là những đống đổ nát, chả khác gì những chỗ khác.
Sau khi tìm kiếm quanh điểm được đánh dấu trên bản đồ, Lâm Tiêu cau mày. Đừng nói đến đá thử kiếm, kể cả mấy viên linh thạch cũng chả tìm được.
Xì!
Dù gì cũng là chỗ 100 năm trước Phương tông chủ tìm được đồ. Vậy mà 100 năm sau đã bị các thế lực lớn bào mòn đến mức chả còn gì.
Lúc Lâm Tiêu cảm thấy lần này tới di tích đúng là một chuyến phí công. Hắn đột nhiên cảm thấy kiếm ý trong cơ thể có biến hoá, mặc dù rất nhỏ nhưng cũng có thể cảm nhận được.
Hả?
Ánh mắt Lâm Tiêu loé lên, hắn cảm nhận được sự biến hoá này giống với lần chuẩn bị dùng đá thử kiếm. Hắn tập trung tinh thần cảm nhận kỹ lưỡng. Sau đó hắn hoá thành một tàn ảnh lao đi.
Cách đó không xa, có hai người đang tranh chấp với một nhóm người . Nói đúng hơn thì hai tu sĩ Luân Hải cảnh hậu kỳ mặc áo bào vàng hoa lệ, cùng với nhóm chín người trong đó có hai cường giả Luân Hải. Nhìn tình hình thì có vẻ nhóm người kia bị hai người mặc áo vàng áp đảo
“Đại nhân, chúng ta đã đưa đá cho các người, tại sao không buông tha cho chúng ta.” Một tu sĩ Luân Hải cảnh viên mãn phẫn nộ nói.
“Tha cho các ngươi? Ta nói này, các ngươi để nhẫn trữ vật xuống, người có thể đi.” Một kẻ áo vàng lên tiếng.
“Ngươi….. người là người hoàng thất Đại Ngụy, làm thế này chả bằng ăn cướp. Viên đá kia là do bọn ta tìm được, các người cướp thì cũng thôi đi, bây giờ còn muốn cướp nốt nhẫn trữ vật, dựa vào cái gì!” Một người khác lên tiếng.
Xoẹt xoẹt!
Khoảng không trước mặt vị tu sĩ Luân Hải cảnh hậu kỳ như nứt ra. Một đạo kiếm quang bắn ra.
“A!!”
Vị tu sĩ Luân Hải cảnh hậu kỳ nhìn thấy vậy còn chưa kịp phản ứng đã kêu thảm một tiếng. Đầu bị khoét một lỗ cả cả thể đổ rạp xuống đất, sự sống tiêu tan.
“Dựa vào cái gì? Dựa vào việc bọn ta là người của hoàng thất Đại Ngụy. Cả cái Đại Nguỵ này là do bọn ta quản, bảo các ngươi giao đồ mà còn thắc mắc?” Một tên áo vàng lên tiếng.
“Ở đây đúng là thoải mái hơn ở hoàng cung, muốn giết bao nhiêu người cũng được, cuối cùng cũng được thoải mái, hahaha.” Kẻ áo vàng nhếch mép cười.
Bọn họ không ngờ người của hoàng thất Đại Nguỵ lại vô lý như vậy, hơn nữa ra tay giết người vô cùng tàn nhẫn. Người tu sĩ Luân Hải cảnh viên mãn còn lại cả mặt kinh sợ.
Đối đầu với đệ tử hoàng thất Đại Ngụy, dù cảnh giới của bọn họ có cao hơn đối phương thì cơ hội thắng vẫn rất thấp.
“Ta đưa, ta đưa nhẫn trữ vật cho bọn ngươi vậy là ta có thể đi đúng không.”
Người này không chịu được áp lực, tháo nhẫn trữ vật ra ném qua đó. Hai kẻ áo vàng kia cầm nhẫn lên kiểm tra.
Bọn chúng nhíu mày nói: “Cái thứ đồ rách này, ngươi còn muốn đi?”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Người này là tu sĩ Luân Hải cảnh trung kỳ nghe thấy vậy liền quay người muốn chạy, tốc độ của hắn cũng khá nhanh nhưng sau lưng hắn có một đạo kiếm quang còn nhanh hơn hắn.
Xoạt!!
Người này ngã nhào xuống đất tắt thở nằm im.
“Hoàng đệ, chúng ta mau chóng quay lại thôi, nếu không sẽ gây thêm rắc rối cho tam hoàng tử điện hạ.” Một kẻ áo vàng nói.
“Được rồi được rồi, biết rồi, chúng ta lấy nhẫn về cho tên hỗn đản đó.” Kẻ áo vàng kia đưa tay lấy đồ sau đó đi mất. Để lại tu sĩ kia đứng đó.
Bảy người này vừa phẫn nộ lại vừa xấu hổ. Bọn họ không dám phản kháng, hai kẻ kia là hoàng thất Đại Ngụy, thực lực không hơn bọn họ là bao.
Nhưng người của hoàng thất Đại Ngụy sẽ được tu luyện những bộ công pháp đỉnh cấp, đến cả vũ khí và linh thạch bọn họ dùng cũng là loại tốt nhất.
Đừng nói bọn họ là Luân Hải cảnh viên mãn, kể cả những trưởng lão Toàn Đan cảnh của những môn phái nhỏ cũng không dám phản kháng lại.
Thế lực không bằng người ta, đây mới chính là hiện thực.
Lúc hai kẻ kia đi được một đoạn, xuất hiện một bóng người ở chỗ họ vừa đi.
“Đá kiếm ngân? Mộ kiếm Vô Cực? he he, xem ra mình đây xuất thân u Hoàng.” Bóng người này mặt mày vui vẻ.
Hai người mặc áo vàng giật mình, bọn họ không phát hiện có người luôn theo dõi bọn họ. Sau khi nhìn kỹ người này là ai thì bọn họ lộ ra vài phần khinh bỉ.
Thảo nào không phát hiệu ra, hoá ra là sâu bọ tu vi Tụ Linh Cảnh. Loại rác rưởi thế này mà cũng đòi tới di tích Vô Cực, lại còn sống được vài ngày rồi mà chưa và phải chữ “Chết”!
“Làm ta giật cả mình, kiếp sau nhớ cẩn thận hơn nhé.” Một tên áo vàng nhìn Lâm Tiêu thì rút kiếm.
Một đạo kiếm quang bắn ra, tốc độ cực kỳ nhanh nhắm tới đầu đối phương quét tới. Trong mắt của bọn chúng mạng người chả có tí giá trị, chả khác cỏ cây ven đường là bao.
Bảy tên kia đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh này thì cũng đành bất lực. Thầm nghĩ kẻ này còn đen đủi hơn cả bọn họ, hai tên hoàng thất Đại Nguỵ còn chả lưu lại mạng cho hắn.
Dưới ánh mắt của mấy người này, kẻ kia đứng im tại chỗ đối diện với kiếm quang của tên áo vàng chém ra như một kẻ ngốc.
Tuy nhiên lúc mọi người nghĩ kiếm quang sẽ cắt qua đầu hắn, chỉ nhìn thấy người này đưa tay phải ra, sau đó lại giơ một ngón tay ra. Thời khắc chạm vào đạo kiếm quang kia.
Crắc!
Đạo kiếm quang kia vỡ vụn, hoá thành linh khí tan biến.
“Các ngươi là người của hoàng thất Đại Ngụy, vậy mà lại kiêu căng vô lễ, vô pháp vô thiên vâỵ sao?” Người này lạnh lùng nói.
Khoảnh khắc này, hai tên đệ tử hoàng thất kia trợn tròn cả mắt. Vậy mà chặn được?
Sao lại có thể chặn được?
Hai người đứng đẫn đờ mất vài phút.
Không thể khinh địch……đây là câu nói tam hoàng tử hay nói với bọn họ.
Bảy tên đệ tử còn sống sót của tiểu môn phái kia cũng nhao nhao lên, vậy là kiếm quang của tên Luân Hải cảnh hậu kỳ kia bị một tu sĩ Tụ Linh Cảnh chặn lại được. Hơn nữa còn dùng một ngón tay dễ dàng chặn lại.
Người này là ai nhỉ!!
Chương 60: Không thỏa mãn ngươi, ta xin lỗi bản thân
“Ngươi là ai?” Một tên đệ tử hoàng thất thấy vậy thì hỏi.
Có thể chặn công kích của bọn họ, vậy đối phương nhất định không phải người thường. Hơn nữa tu vi mới là Tụ Linh cảnh. Người này không phải thiên kiêu thiên tài thì cũng là đang che giấu thực lực.
Hai người này sau khi phân tích tình hình thì cũng không coi đây là vấn đề gì lớn. Ở góc nhìn của bọn chúng chỉ cần bọn chúng tập trung một chút thì kể cả đối phương có che giấu tu vi cũng không phải đối thủ.
Có thể tiến vào di tích Vô Cực, vậy tu vi cao nhất cũng là Luân Hải viên mãn. Vậy bọn họ có gì mà phải sợ hãi. Điều mà bọn họ tò mò lúc này chính là thân phận của đối phương, đây cũng là thứ quyết định xem đối phương có được sống xót hay không.
“Tại sao ta phải nói cho các ngươi biết, nhưng nếu các ngươi để lại đá và nhẫn, thì có thể cút.” Lâm Tiêu lạnh nhạt nói.
Ánh mắt của hắn còn chả thèm nhìn hai kẻ này, sự tập trung dồn hết vào viên đá trên tay chúng.
Cũng coi như tìm được đá rồi, hơn nữa trong lúc bọn chúng nói chuyện còn nghe được thêm một tin tức quan trọng.
Mộ kiếm Vô Cực? Ở đây vậy mà có mộ kiếm sao?
Trước khi tiến vào di tích Vô Cực hắn cũng đã từng điều tra qua nơi này, chưa nghe nói đến mộ kiếm bao giờ. Nhưng mà bây giờ chuyện này cũng không quan trọng nữa, chỉ cần hai tên trước mặt biết vậy là đủ rồi.
Nghe thấy Lâm Tiêu nói vậy hai tên đệ tử hoàng thất sững sờ, mặt trở lên âm trầm. Bảy người kia thì lại kinh hãi.
Người thanh niên Tụ Linh cảnh này mở mồm ra thật có trí khí, vậy mà còn muốn đồ trong tay hai đệ tử hoàng thất. Người này không lẽ điên rồi sao.
“Tiểu tử, ngươi vội đi tìm đường chết à!”
“Đánh nhanh thắng nhanh, chúng ta mau giết hắn rồi còn đem đá đến chỗ tam hoàng tử.”
“Ừ, nhanh giải quyết hắn.”
Hai tên này nói xong thì vung kiếm lên.
Nhưng chưa tới một giây sau chỉ nhìn thấy thân hình Lâm Tiêu động một cái rồi biến mất trước mắt bọn hắn.
Hả? Người đâu rồi?
Không thể nào! Sao có thể nhanh đến vậy? Chả nhẽ chạy trốn rồi.
Hai kẻ còn đang đứng tự hỏi thì nghe thấy tiếng.
“Này, các ngươi có phải phản ứng tới mức vậy không!”
Một tiếng nói phát ra sau lưng hai kẻ này, điều này làm bọn chúng tê cả da đầu, lông tơ trên người dựng đứng cả lên.
Xoạt!
Bọn chúng không hề do dự quay người lại, vận chuyển linh lực trong cơ thể chém về sau rồi bỏ chạy.
Nhưng Lâm Tiêu không vội vã đuổi theo mà lại vung kiếm lên chém xuống đất.
“Tên này nhanh đấy, ta còn chưa kịp nhìn rõ.”
“Hả? hắn làm gì vậy!!!?”
“Thằng nhóc này chém vào đâu vậy? sao không đuổi theo??”
“Chả nhẽ hắn chỉ có tốc độ nhanh thôi sao?”
“Không thể nào, tốc độ lúc nãy của hắn, rất dễ dàng đuổi theo hai kẻ kia, tại sao hắn lại làm vậy?”
Bảy người này thấy hành động kỳ quái của hắn thì hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Tuy nhiên sau khi Lâm Tiêu chém xuống đất thì đã có hiện tượng kỳ lạ xảy ra. Hai tên đệ tử hoàng thất đã chạy được khoảng vài mét bỗng cảm thấy cả người bị một luồng áp lực vô hình đè xuống.
Bùm!
Hai kẻ đó bị đè bẹp dưới đất, cho dù vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát được.
Bảy kẻ kia đứng sững sờ tại chỗ, trên mặt lộ ra biểu cảm vô cùng khó tin.
Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại như thế?
Không phải chỉ là chém vào không khí một kiếm thôi sao, sao hai tên kia lại nằm bẹp dưới đất vậy. Chuyện này đúng là khó mà giải thích.
Lâm Tiêu cầm trường kiếm trong tay từng bước đi về phía hai kẻ đó.
“Tiện nhân vẫn là tiện nhân, sỉ nhục kẻ khác sẽ có ngày bị sỉ nhục, giết người thì có ngày bị người giết, hai ngươi có hiểu đạo lý này không?” Lâm Tiêu ngồi xổm xuống nhìn bọn chúng.
“Tên nhãi ranh chết tiệt, ngươi đắc ý cái gì, bọn ta là người hoàng thất Đại Ngụy. Tam hoàng tử của chúng ta ở gần đây, ngươi dám ra tay, ta nói cho ngươi biết, ngươi dám giết…..phụt!!”
Hắn còn chưa kịp nói xong thì thân đã đứt làm đôi hơi thở đứt đoạn.
“Ài! Nếu ta không đáp ứng với yêu cầu của ngươi thì đúng là có lỗi với bản thân.” Lâm Tiêu nói.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Bảy kẻ kia đứng sững tại chỗ. Còn tên đệ tử hoàng thất còn lại thì phát ngốc.
Giết rồi?
Giết thật rồi! trời ạ! Tên này dám giết người của hoàng thất Đại Ngụy.
Một khắc này mặt tên đệ tử hoàng thất còn lại này tái trắng đi, toàn thân run rẩy. Cảm giác sợ hãi xâm chiếm lấy bản thân.
Từ nhỏ tới giờ bọn chúng luôn sống trong vầng hào quang bao phủ, dù đối thủ có cao đến mấy cũng không ai dám đắc tội với chúng.
Nhưng……nhưng bây giờ khi đối diện với người thanh niên trước mặt hắn lại cảm thấy bản thân chả là cái gì.
“Rốt cuộc mộ kiếm Vô Cực là cái gì, ta cho ngươi một cơ hội.” Lâm Tiêu lạnh lùng nói.
“Ta nói, ta nói, chỉ cần ngươi đừng giết ta, kỳ thực ngôi mộ kiếm Vô Cực đó là………..”
Tên đệ tử hoàng thất này nói rất nhanh, ngay lập tức đã nói hết mọi chuyện liên quan tới mộ kiếm. Còn về phần tam hoàng tử bên kia, hắn cũng chả còn tâm trí mà nghĩ tới. Hắn bây giờ chỉ muốn giữ mạng. Loại khát vọng được sống này, từ trước tới giờ đây là lần đầu tiên hắn được trải nghiệm.
Mục tiêu thực sự của việc đi vào di tích Vô Cực chính là đến mộ kiếm Vô Cực.
Thời cổ xưa, môn phái Vô Cực Kiếm là một môn phái lớn, vô địch thiên hạ. Nhưng mà sau một cuộc thảm hoạ thì bị diệt vong. Di tích Vô Cực chính là nơi che giấu mộ kiếm Vô Cực, mặc dù Vô Cực kiếm phái đã bị tiêu diệt từ lâu, các công trình bây giờ cũng chỉ còn là tàn tích.
Nhưng có một nơi vẫn được bảo tồn, đó chính là mộ kiếm Vô Cực. Không ai biết bên trong có gì, 10 năm trước tam hoàng tử vô tình tìm thấy một cuốn sách cổ có nhắc tới chuyện này. Từ đó hắn thu thập tất cả tình báo.
Một trăm năm mở một lần. Mỗi khi tới một trăm năm trong di tích Vô Cực sẽ có vô số đá Kiếm Ngân. Muốn vào được mộ kiếm vậy nhất định phải tìm đủ mười viên đá Kiếm Ngân.
“Đường vào mộ kiếm Vô Cực ở đâu?” Lâm Tiêu nín lại niềm vui trong lòng, hỏi tiếp.
Mộ kiếm vô cực đối với hán có một ý nghĩa vô cùng to lớn. Nhưng trong đầu hắn lại suy nghĩ rất đơn giản, tìm thấy đá Kiếm Ngân sau đó tìm đường ra đường vào thế là xong.
“Chuyện này, chuyện này ta không biết.” tên đệ tử hoàng thất mặt mày khổ sở.
“Ngươi không biết?” Lâm Tiêu híp mắt lại.
“Thật đó, ta không biết thật, cái đó chỉ có tam hoàng tử biết. Ngươi thả ta đi, chuyện này ta sẽ không nói với ai cả.” Tên đệ tử hoàng thất mắt đầy mong chờ nhìn Lâm Tiêu.
Đợi lúc hắn tìm được tam hoàng tử, thì tên kia có lợi hại thế nào cũng không đấu lại tam hoàng tử. Đến lúc đó xem ngươi chết thế nào!
“Ồ, xem ra ngươi không biết thật rồi. Vậy tam hoàng tử nhà ngươi ở đâu?” Lâm Tiêu gật đầu hỏi.
“Ở đằng kia……phụt!”
Hắn vừa nói ra phương hướng thì đầu lìa khỏi xác.
Kiếm vừa vung lên hạ xuống tên đệ tử hoàng thất này đã vong mạng.
“Mộ kiếm Vô Cực bên trong có cái gì nhờ?” Lâm Tiêu lẩm bẩm.
Sau khi thu đá Kiếm Ngân và hai cái nhẫn trữ vật của hai tên kia xong, hắn hoá thành một luồng sáng lao đi. Phương hướng chính là về phía tam hoàng tử.
Bình luận facebook