Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61-65
Chương 61: Lần đầu gặp yêu nữ
Bảy đệ tử kia đứng yên tại chỗ nhìn bóng lưng ngày càng xa của Lâm Tiêu.
“Trưởng lão vị thanh niên trẻ tuổi tu vi Tụ Linh cảnh kia rốt cuộc là ai? Đến cả người của hoàng thất Đại Ngụy cũng dám động vào.” Một đệ tử lên tiếng hỏi.
“Hồ ngôn! Chúng ta gặp vị thanh niên nào đâu? Cũng gặp người của hoàng thất lúc nào đâu?” Vị trưởng lão này nghiêm khắc lên tiếng.
Những người khác nghe thấy vậy thì có chút sững sờ, sau đó ngay lập tức hiểu ý của trưởng lão.
Đúng vậy! bọn họ chả thấy chuyện gì hết.
“Nhanh lên! Chúng ta phải xử lý hiện trường, sau đó mau chóng rời khỏi đây!” Một người khác trong nhóm lên tiếng.
Sau vài phút hiện trường đã được xử lý sạch sẽ, vết máu, thi thể, đến cả mùi máu cũng đã không còn. Đây cũng coi như là một cách để trả ơn cho Lâm Tiêu.
Còn hai tên đệ tử hoàng thất, chúng nói là chỉ cần giao đồ sẽ thả người. Vậy mà sự thật chứng minh chúng không hề giữ lời, cứ tưởng hôm nay là ngày chết của bọn họ. May mà Lâm Tiêu xuất hiện bọn họ mới thoát được kiếp nạn này.
Cho nên việc xử lý hiện trường này là việc bọn họ nên làm. Coi như một cách để bảo vệ người đã giúp bọn họ, cũng chính là bảo vệ bản thân.
……
Ở một bên khác. Lâm Tiêu đã đi được một khoảng xa, chắc chắn xung quanh không có người hắn mới tạm thời dừng lại.
Hắn cẩn thận lấy viên đá Kiếm Ngân ra. Nhìn bề ngoài giống y hệt viên đá thử kiếm ở trong Kiếm Ma tông, nhưng kích thước viên này nhỏ hơn nhiều. Chắc chỉ nhỏ bằng một cái gối để nằm.
Lâm Tiêu có thể cảm thấy kiếm ý được ẩn giấu ở trong viên đá nhưng có vẻ ít hơn so với viên đá thử kiếm ở trong tông. Sau khi bình tĩnh lại thì hắn bắt đầu cảm ngộ viên đá này.
Rắc!
Một luồng khí bốc lên quanh hắn, nguồn năng lượng trong viên đá cũng bắt đầu sao động. Lâm Tiêu vận chuyển Thiên Khôi Kiếm Điển trong cơ thể.
Lúc này nguồn năng lượng trong viên đá như bị một sức mạnh nào đó hút ra rồi chui vào cơ thể Lâm Tiêu. Hắn thấy cảm ngộ về kiếm ý của mình phút chốc tăng vọt lên.
Sau vài phút Lâm Tiêu mở mắt ra, trong mắt hắn loé lên một tia sáng như ánh kiếm sắc bén. Kiếm ý tăng thành bậc 4,5
Lâm Tiêu vô cùng vừa ý với điều này. Lần trước cảm ngộ được đá thử kiếm cũng tăng từ bậc 1 lên bậc 2.
Xem ra kiếm ý cảnh giới càng cao thì càng khó tăng cấp nhanh. Có thể dùng một viên đá Kiếm Ngân tăng lên nửa bậc đã là một chuyện vui rồi.
Người đó không phải đã nói rồi sao? Ít nhất cần 10 viên Kiếm Ngân mới vào được mộ kiếm. Vậy không biết bản thân mình sẽ thể nào sau khi hấp thụ 10 viên Kiếm Ngân nhỉ?
Lâm Tiêu sau khi hấp thụ xong đá cũng không vứt nó đi mà lại cất vào nhẫn trữ vật.
Sau đó hắn hướng về phía trước đi tiếp, vừa đi vừa nghiên cứu hai chiếc nhẫn trữ vật kia.
Phi phi phi
Đúng là người của hoàng thất Đại Ngụy, Lâm Tiêu vừa mới đưa thần thức vào thăm dò hai chiếc nhẫn đã cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Nhẫn trữ vật của hắn đang đeo to lắm chỉ có khoảng 100m không gian chứa đồ. Mà nhẫn của hai tên áo vàng kia là nhẫn cao cấp, có tới 1000m không gian chứa đồ.
Nhẫn trữ vật hạ phẩm giá trị khoảng 30 vạn linh thạch hạ phẩm, còn nhẫn trung phẩm khoảng 100 vạn. Vậy nhẫn thượng phẩm của hai tên kia giá trị cũng phải 700 800 vạn linh thạch.
Lâm Tiêu vội vã nhìn xem trong nhẫn có gì, vừa nhìn thì không khỏi cảm thán, hoàng thất đúng là mấy kẻ có tiền.
Không nhìn thấy bộ công pháp nào, nhưng linh thạch thượng phẩm, trung phẩm và vô số dược liệu quý giá thì lại rất nhiều.
Vợt được mẻ lớn rồi!
Lòng Lâm Tiêu vô cùng vui vẻ, hướng tới vị trí của tam hoàng tử mà đi. Ở đó chắc cũng phải có gần đủ 10 viên Kim Ngân.
Nhưng mới đi được một nửa đường thì không biết do hắn quá may mắn, hay là do người của hoàng thất quá đen đủi. Lâm Tiêu lại gặp hai đệ tử của hoàng thất.
Chỉ có điều là lần này đối phương không ra tay với hắn. Sau khi biết hắn chỉ là tu vi Tụ Linh cảnh viên mãn, thì hai kẻ đó cũng chả thèm cho hắn một cái nhìn. Cứ thế vội vã bỏ đi.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Chỉ là một con ruồi Tụ Linh cảnh, còn chả quan trọng bằng việc họ đang làm.
Lâm Tiêu thấy hai kẻ này vội vã rời đi thì đoán đây cũng là đệ tử của hoàng thất, nhất định là đã lấy được đá Kim Ngân, bây giờ đang làm theo mệnh lệnh của tam hoàng tử.
Đánh hay là không đánh? Lâm Tiêu có chút do dự.
Thôi cứ quyết định. Cướp.
Nhưng mà lần đồ cướp không phải là mạng.
Tuy nhiên lúc Lâm Tiêu gần đuổi tới nơi thì bên đó đã truyền tới hai tiếng kêu thảm.
“Ngươi, ngươi cái đồ yêu nữ, vương triều Đại Ngụy và vương triều Đại Can đã có giao ước, hai bên không được chém giết lẫn nhau.” Một người phẫn nộ lên tiếng, ngữ khí vừa tức giận lại vừa sợ hãi.
“Ồ, ồ vậy hả? nhưng mà ta có nói là ta sẽ làm theo quy định à, cho nên xin lỗi nhé, ngươi vẫn phải chết thôi.” Một tiếng nói rợn da đầu vang lên.
Phụt! âm thanh của máu phun ra!.
Tiếng nghẹn ngào của người kia tắt hẳn.
Đúng lúc này Lâm Tiêu cũng đã ở ngay gần, một màn này hắn đều nhìn thấy hết, lông mày nhíu chặt.
Hai đệ tử hoàng thất Đại Ngụy kia bây giờ chỉ còn là hai thi thể lạnh ngắt. Hơn nữa xác còn không được nguyên vẹn. Một kẻ thì đứt đôi, một kẻ thì bị phanh thây.
Hiện trường máu me đầm đìa làm cho dạ dày của Lâm Tiêu quặn lên, cực kỳ ghê tởm.
Thi thể bị vứt sang hai bên, ở giữa là một cô nương xinh đẹp mặc hồng y hoa lệ.
Đây là cái tình huống gì vậy? Cô nương này là ai vậy?
Nàng ta không chút do dự giết chết hai đệ tử hoàng thất Đại Ngụy. Mà nghe thấy câu nói cuối cùng của người kia, thì hình như cô nương này là người của hoàng thất Đại Can.
Lâm Tiêu bắt đầu đề cao cảnh giác, người con gái này đem đến cho hắn một cảm giác nguy hiểm. Lâm Tiêu đang nghĩ xem có lên rút lui hay không.
Đúng lúc này cô nương kia quay đầu về phía hắn.
“Ngươi, so với những kẻ khác thì thú vị hơn đấy!” nàng ta mỉm cười.
Nếu không phải trên người nàng ta đang nhuốm đầy máu thì Lâm Tiêu có lẽ sẽ bị vẻ đẹp của đối phương mê hoặc.
“Ngại quá, ta chỉ đi ngang qua, ngươi cứ tiếp tục đi.” Lâm Tiêu lùi lại hai bước.
Trực tiếp nói lời cáo từ với vị nữ nhân mang đầy hơi thở nguy hiểm này.
Quả nhiên một giây sau thân ảnh hồng y biến mất, Lâm Tiêu cảm thấy nguy hiểm đang tới gần. Trường kiếm xuất hiện trong ta, sau đó hắn triển khai cảnh ý của bản thân.
Nhưng không phải kiếm ý mà lại là cảnh ý được hấp thụ khi tham gia khiêu chiến Thiên Thê.
Trọng lực cảnh ý.
Lúc đánh nhau với hai tên áo vàng lúc trước hắn cũng dùng tới cảnh ý này. Trực tiếp đè đối phương xuống đất, khiến cho đối thủ không thể chống cự.
Bang!
Bên ngoài trọng lực cảnh ý hắn còn huy động thêm kiếm ý để hộ thân. Một giây sau nữ nhân hồng y kia xuất hiện trước mặt Lâm Tiêu.
Chỉ cách khoảng một bàn tay, gần như hai người có thể chạm vào nhau. Lâm Tiêu còn có thể nhìn thấy rõ từng giọt máu đang chảy xuống trên cằm đối phương, còn có hai con mắt linh động hoạt bát.
Hắn còn chú ý tới con ngươi của đối phương không phải màu đen mà là một màu đỏ.
“Hả? trọng lực cảnh ý” nữ nhân nghi hoặc lẩm bẩm.
Nàng ta cảm thấy có trọng lực chèn ép lên cơ thể làm ảnh hưởng tới tốc độ của nàng ta.
Nhưng Lâm Tiêu lại kinh ngạc phát hiện mặc dù trọng lực chèn ép lên cơ thể nàng ta, nhưng lại không thể áp được nàng ta xuống đất.
“Ta không muốn ra tay với ngươi, xin hãy…..” Lâm Tiêu nói.
Nhưng hắn còn chưa nói được hết câu thì từ trong người của nàng ta đã phun ra một làn sương máu đáng sợ.
“Phốc!!” Lâm Tiêu chỉ thấy lồng ngực mình đau nhói.
Hắn vội vã cúi đầu nhìn chỉ thấy tay của nàng ta đã đâm hẳn vào người hắn. Vào thời khắc nguy cấp Lâm Tiêu thi triển Cửu U Trấn Ma Ấn. Như vậy mới chặn đứng được bàn tay đang định đâm thêm.
Sự biến hoá này làm cho nàng ta cũng cảm thấy ngạc nhiên. Nhân một giây nàng ta mất tập trung Lâm Tiêu túm lấy cái tay này.
“Cút cho ta!!” Lâm Tiêu tức giận quát lên sau đó muốn ném đối phương ra.
Lúc này lại có biến dị xảy ra, khoảnh khắc tay hai người chạm vào nhau. Màn sương máu trong người nữ tử lại bay ra, điên cuồng thấm vào trong cơ thể Lâm Tiêu.
“Hả?”
“Hả?”
Cả hai cùng sững sờ.
Chương 62: Chết mất thôi, đây là ý cảnh mới ở đâu chui ra vậy
Khuôn mặt nữ tử mặc y phục màu đỏ tràn đầy sự kinh ngạc, hoài nghi và...một chút hưởng thụ.
Đồng tử màu đỏ thẫm của nàng ta, trong nháy mắt liền rút thành màu đỏ nhạt.
Bất kể là tinh thần hay thân thể, nàng đều cảm thấy thoải mái,sung sướng vô cùng.
Thậm chí còn có chút xúc động, muốn than nhẹ.
Hơn nữa, kể từ khi nàng ta có kí ức tới giờ, đây là lần đầu tiên không muốn giết người nữa.
Chuyện này là sao vậy?
Nữ tử mặc y phục màu đỏ nhíu đôi lông mày nhỏ nhắn, nhìn về phía thiếu niên trước mặt, lại nhìn đôi bàn tay hai người đang nắm chặt lấy nhau.
Tay của người này, thật là nóng.
Mà Lâm Tiêu ở ngay cạnh nàng ta lại có trạng thái hoàn toàn trái ngược.
Trong một khoảnh khắc, Lâm Tiêu cảm thấy như rơi vào một thế giới giết chóc vô tận, khắp trời đất đều bị phủ kín bởi màu đỏ của máu, ý niệm giết chóc mãnh liệt trong đầu không thể nào đè nén xuống được.
Mãi tới khi ý cảnh kiếm ý của hắn xuyên vào trong đầu, tự động vận chuyển. Cảm xúc kỳ quái kia mới biến mất không còn tăm hơi.
Đợi khi Lâm Tiêu lấy lại ý thức, cả người đều đổ mồ hôi, y phục đã sớm bị thấm ướt.
“Ngươi tỉnh rồi sao?” Một giọng nói trêu chọc vang lên.
Lâm Tiêu quay đầu nhìn. Mồ hôi lạnh trên người cũng bị dọa tịt luôn.
Là, là nữ nhân kia!!!
Lại nhìn xuống dưới, hắn mới ý thức được. Thì ra bản thân vẫn luôn nắm chặt tay người ta không buông.
“Thiên Lí Đằng Quang Quyết!”
Lâm Tiêu buông tay đối phương ra, cả người hóa thành một luồng sáng, lùi về sau mấy chục mét.
“Chạy gì mà chạy, cái này ngươi cầm lấy đi!” Nữ tử y phục đỏ ném một món đồ qua.
Lâm Tiêu bất giác vươn tay đón lấy.
Là hai chiếc nhẫn trữ vật.
Kiểu dáng giống hệt như hai chiếc mà hắn có được, chắc là của hai đệ tử hoàng thất Đại Ngụy vừa bị nàng ta giết.
“Cái này coi như món quà bồi thường cho chuyện vừa rồi, đúng rồi, ta tên là Can Anh Túc.” Can Anh Túc tươi cười nói với Lâm Tiêu.
“Ta tên là... Lâm Tiêu.” Lâm Tiêu nhìn đối phương với vẻ đề phòng, suy nghĩ một lúc rồi vẫn đáp lại.
Tuy hắn không biết nữ nhân này đang lên kế hoạch gì. Nhưng hắn không hề có một chút thả lỏng nào, trường kiếm vẫn được nắm chặt trong tay, kiếm ý sẵn sàng bất cứ lúc nào.
Qua lần giao thủ vừa rồi, hắn đã biết, với thực lực hiện giờ của hắn, không thể đấu lại được nữ tử này.
Nhưng nếu như ép hắn quá, hắn cũng sẽ không để cho đối phương được dễ chịu.
“Được rồi, ngươi đi đi.” Can Anh Túc buồn bực, nhàm chán nói.
“Hả?” Lâm Tiêu ngẩn ra.
“Không muốn đi, thì cũng không cần phải đi đâu!!” Can Anh Túc vươn bàn tay ngọc ngà, xa xa chỉ về phía hắn.
Lâm Tiêu thấy vậy, không do dự nữa.
Lập tức dốc toàn lực thi triển Thiên Lí Đằng Quang Quyết, biến mất ngay tại chỗ.
Can Anh Túc thấy dáng vẻ của đối phương, phì cười mấy tiếng.
Nàng nhếch cái miệng nhỏ xinh, vui vẻ nói: “Thì ra trên đời vẫn còn người như này, Lâm Tiêu phải không? Ngươi chạy không thoát đâu nha ~~~”
Nói xong, Can Anh Túc cũng chẳng còn hứng thú với chuyến đi tới mộ kiếm này nữa, bắt đầu đi dạo chơi không có mục đích.
Lâm Tiêu ở bên này, sau khi thi triển Thiên Lí Đằng Quang Quyết, rời xa chừng mấy chục dặm, hắn mới từ từ dừng lại.
Quay đầu lại xác nhận mấy lần, hắn mới chắc chắn nữ nhân kia không đuổi tới.
“Can Anh Túc? Anh Túc? Nữ nhân này thật đúng là người giống như tên, có độc!!”
“Haizz, rốt cục vẫn là thực lực không bằng người ta mà.”
Cảm nhận cơn đau từ ngực truyền tới, hắn lắc đầu.
Lần đầu tiên ra ngoài thám hiểm, lại gặp phải trường hợp như vậy.
Hắn biết, đây tuyệt đối không phải là lần cuối cùng.
Từ trong nhẫn trữ vật, lấy ra một viên đan dược trị thương, sau đó Lâm Tiêu ngẩng đầu nuốt xuống, bắt đầu trị thương.
Hiệu quả của đan dược nhanh chóng được phát huy, vết thương cũng khép lại bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Ròng rã trôi qua hết nửa ngày.
Lâm Tiêu mới khôi phục hoàn toàn vết thương.
Có thể thấy, một đòn mà nữ nhân này tùy ý đánh ra, khủng bố cỡ nào.
Nếu không phải hắn đã tu luyện Cửu U Trấn Ma Ấn tới tầng thứ năm, chỉ e là với một cú vồ đó, hắn đã bay màu rồi.
Ngay khi hắn kiểm tra hết một lượt thân thể mình, chuẩn bị tiếp tục xuất phát đi tới chỗ tam hoàng tử kia. Cơ thể hắn bỗng cứng đờ.
Đôi mắt trừng lớn.
Trong mắt đầy vẻ khiếp sợ và không thể thốt nên lời.
Bởi vì, trong thức hải của Lâm Tiêu, phát hiện ra một thứ đặc biệt.
Ban đầu, sau khi hắn hấp thu Trọng Lực Ý Cảnh của Thiên Thê, Trọng Lực Ý Cảnh đó đã rót vào trong cơ thể hắn, hóa thành một viên châu trong suốt.
Căn cứ vào sức mạnh lớn nhỏ ẩn chứa trong viên châu đó, có thể nhìn ra được là Trọng Lực Ý Cảnh bậc một.
Nhưng hiện giờ, bên cạnh viên châu trong suốt đó, lại xuất hiện thêm một viên châu màu đỏ huyết.
Mà viên này còn to hơn viên châu Trọng Lực Ý Cảnh những một vòng.
Đây là ý cảnh bậc hai sao?
Ôi vãi!
ĐM!
Đây là cái mẹ gì vậy?
Sao lại xuất hiện thêm một lực lượng ý cảnh mới vậy trời?
Lâm Tiêu tĩnh tâm đi cảm nhận.
Lát sau, hắn liền hiểu rõ.
Giết chóc!
Ý Cảnh Giết Chóc!!!
Đây chính là ý cảnh phát ra từ trên người nữ nhân tên Can Anh Túc vừa nãy.
Đây...Cái này sao lại bị hắn hấp thụ vậy trời.
Lâm Tiêu mông lung, hoàn toàn không hiểu.
Bất kể thế nào.
Hắn khóc trước đã.
Ý Cảnh thứ tư.
Ôi hắn chết CMN mất!
Có để cho người ta hóa đỉnh không đây!
Tới khi nào hắn mới có thể lĩnh ngộ cả bốn Ý Cảnh này tới bậc tám đây hả giời???
Tuy ý cảnh hiện giờ còn kém xa, nhưng với thiên phú ngộ tính của hắn, nhất định phải tiến tới bước đó.
Thật đúng là, khóc không ra nước mắt. Lâm Tiêu có chút buồn bực.
Đợi sau khi hắn tới được chỗ của tam hoàng tử, Lâm Tiêu lại càng buồn hơn cơ.
Bởi vì mộ kiếm Vô Cực đã bị mở ra từ ba tiếng trước rồi.
Hơn nữa, lúc mộ kiếm Vô Cực khởi động, trời còn có dị tượng, hấp dẫn không ít người tới.
Nhưng khi đó Lâm Tiêu còn đang nhắm mắt trị liệu, hoàn toàn không chú ý tới.
Sau khi mộ kiếm Vô Cực khởi động, tam hoàng tử liền dẫn theo một đoàn người, lập tức tiến vào đầu tiên.
Chỉ giữ lại một vài đệ tử của hoàng thất Đại Ngụy đứng ngoài canh cửa, không cho phép người khác tiến vào.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Tam hoàng tử nói rồi, không có sự cho phép của ngài ấy, bất cứ ai cũng không được tiến vào trong.”
“Các người ai muốn làm trái lệnh của tam hoàng tử thì cứ việc, chúng ta sẽ không ngăn cản.”
Trên mặt mấy đệ tử hoàng thất Đại Ngụy đều mang vẻ kiêu căng ngạo mạn, không coi hàng trăm người đang vây quanh ra gì.
Dù sao thì cái gì cần nói, bọn họ cũng nói rồi.
Ai dám tiến lên, thì chính là không chừa mặt mũi cho tam hoàng tử.
Hậu quả nghiêm trọng cỡ nào, không phải người thường nào cũng có thể chịu trách nhiệm được.
Các thế lực lớn đang vây quanh nghe thấy những lời này, sắc mặt đều trầm xuống.
Cái gì gọi là cậy thế ức hiếp người!
Thật là quá đáng.
Rõ ràng trong di tích, cơ duyên là dành cho người hữu duyên.
Nhưng người của hoàng thất Đại Ngụy này, lại trực tiếp chiếm cứ nơi có cơ duyên, không cho người ngoài tiến vào.
Làm người ai làm thế.
Những người có mặt tại đây đều tức mà không dám nói.
Giống như hai người kia nói, bọn họ tuyệt đối không dám đắc tội tam hoàng tử điện hạ.
Nhưng chính vào lúc này. Một bóng người lại bước về phía lối vào của mộ kiếm Vô Cực.
“Người tới xin hãy dừng bước, chúng ta đã nói rồi, nơi này, người ngoài không được phép tiến vào!” Một trong hai đệ tử hoàng thất Đại Ngụy đứng ra ngăn cản người này, nói.
“Không phải các ngươi còn nói, ai muốn vào thì tùy, các ngươi sẽ không ngăn cản sao? Thế giờ đang làm cái gì vậy?” Thiếu niên bị ngăn cản kia, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đối phương, đáp.
“Một kẻ còn chưa phải Luân Hải Cảnh như ngươi, có tư cách gì mà nói chuyện....phụt!”
Đệ tử hoàng thất Đại Ngụy kia còn chưa nói xong, cả người đã bị đánh bay ra ngoài.
Sau đó, thiếu niên kia không thèm quay đầu, đi một mạch vào trong mộ kiếm Vô Cực.
Chương 63: Hấp thu?? Lại hấp thu nữa rồi
Đệ tử hoàng thất Đại Ngụy bị đánh bay kia, vẻ mặt ngơ ngác.
Ta là ai???
Và đây là đâu???
Hôm nay ăn gì???
Tóm lại, hắn không dám tin, thật sự có người dám chống đối lại mệnh lệnh của tam hoàng tử, lại còn ra tay đánh hắn.
Không đợi hắn kịp phản ứng, thiếu niên đáng ghét đó đã biến mất tại lối vào mộ kiếm Vô Cực rồi.”
“Hắn là ai! Nói cho ta biết, người này là người nào!!” Đệ tử hoàng thất Đại Ngụy này lồm cồm bò dậy, gân cổ chất vấn những người xung quanh.
Nhưng không một ai đáp lời hắn.
Đại đa số người vây quanh đều đứng xem kịch với tâm thế vui sướng trên sự đau khổ của người khác, một chưởng vừa rồi của thiếu niên đó, đúng là xả được cục tức trong lòng bọn họ.
Ai bảo các ngươi độc chiếm cơ duyên, ăn đòn là đúng rồi.
Cuối cùng cũng có một người lớn mật như vậy.
Sướng thì sướng thật.
Nhưng trong lòng mọi người cũng đang thắc mắc.
Cái con người mạnh mẽ đó là ai vậy?
Với tu vi Tụ Linh Cảnh viên mãn mà trực tiếp đánh bay một đệ tử hoàng thất Đại Ngụy, Luân Hải Cảnh hậu kỳ.
Đây không phải chuyện chỉ có gan to là được.
Thực lực thật sự của thiếu niên dũng mãnh này nhất định không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Gần như tất cả mọi người đều lắc đầu, tỏ vẻ không quen biết.
Chỉ có mấy thanh niên trong đó nhìn nhau, truyền âm với nhau.
“Trời ạ!!! Đó hình như là Lâm Tiêu của Kiếm Ma tông chúng ta nhỉ?”
“Tự tin lên huynh đệ, bỏ hai chữ ‘hình như’ kia đi, đó chính là Lâm Tiêu.”
“Thế thì đúng là to gan thật, hắn không sợ tam hoàng tử trách phạt liên lụy tới Kiếm Ma tông chúng ta sao?”
“Ta vốn cho rằng ta đã ngông lắm rồi, ai dè so với cái tên Lâm Tiêu này, ta còn kém xa.”
Rất nhiều người ở đây đều đứng nhìn rất lâu nhưng không ai dám tiến vào trong.
Dù sao thì cũng không phải là ai cũng dám khiêu khích quyền uy của tam hoàng tử.
Bất đắc dĩ, đành từ bỏ tại đây, đi tìm kiếm cơ duyên ở nơi khác.
……
Trong mộ kiếm Vô Cực.
Sau khi Lâm Tiêu từ cửa tiến vào, liền bị truyền tống tới một không gian trắng xóa, rộng lớn.
Hướng mắt ra xa, chỉ thấy vô cùng vô tận, không có biên giới.
Nhưng ngay vào lúc hắn tiến về phía trước một bước.
Cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi.
Nham thạch từ dưới chân lan ra, bao phủ toàn bộ không gian.
Chỉ trong chốc lát, nơi hắn đứng liền biến thành một sơn động cực lớn.
Cách đó không xa, dung nham cuồn cuộn, sôi sục.
Luồng nhiệt nóng rát táp vào mặt hắn, giống như là muốn đốt cháy hết lông tóc trên người hắn.
Trận pháp, ảo cảnh?
Lâm Tiêu nhanh chóng hiểu ra.
Xem ra đây chính là khảo nghiệm của mộ kiếm Vô Cực.
Hắn sờ hòn đá bên cạnh, cảm xúc y hệt như thật vậy.
Tiếp đó, hắn lại đi tới dung nham bên cạnh, sau đó nhúng một ngón tay vào trong dung nham.
Nóng!!
Lâm Tiêu lập tức rút ngón tay ra.
Nhưng ngón tay hoàn toàn không hề hấn gì.
Không phải màng phòng ngự của hắn ngăn lại dung nham.
Mà cảm giác bỏng rát mà dung nham mang lại, là đánh thẳng vào linh hồn, hoặc nói cách khác, là tác động tới tinh thần.
Lại thử thêm mấy lần, Lâm Tiêu đại khái đã hiểu.
Xem ra ảo cảnh nơi này sẽ không gây ra tổn thương cho thân thể, mà là tạo thành tổn thương đối với tinh thần, linh hồn.
Thế thì càng kinh khủng hơn, tinh thần và linh hồn mà bị hủy diệt, cũng tương tương với người chết rồi.
Thế chẳng thà chết luôn đi cho xong.
Lâm Tiêu cau mày, sắc mặt hơi khó xử.
Vừa rồi hắn cũng đã thử thi triển kiếm khí, kiếm ý, hoàn toàn không tạo thành tồn hại gì cho ảo cảnh.
Cho nên cần phải phá trận.
Nhưng hắn đối với trận pháp thì lại hoàn toàn không hiểu gì.
Sớm biết vậy, lúc ở Kiếm Ma tông nên đi học một chút về trận pháp.
Với ngộ tính đỉnh cao của hắn, học trận pháp tới tiểu thành chắc cũng chỉ dễ như trở bàn tay thôi.
Nếu như vậy, chí ít thì cũng biết được trận pháp ở đây hóa giải như thế nào, chứ không phải lơ ngơ như bò đội nón, chả biết cái quái gì như bây giờ.
Sao bây giờ?
Lâm Tiêu buồn bực.
Suy nghĩ hồi lâu, hắn cũng coi như nghĩ ra một cách, tuy cũng chẳng phải cách gì hay ho.
Lâm Tiêu bắt đầu đi mò khắp động, gặp cái gì cũng sờ.
Trông như đang tìm kiếm gì đó.
Cứ mò như kẻ mù vậy hết nửa tiếng.
Cuối cùng cũng mò tới một góc động, Lâm Tiêu mỉm cười.
Không dễ dàng gì, cuối cùng cũng tìm thấy.
Lúc sờ những nơi khác, cảm nhận của hắn đều chỉ là cảm xúc khi sờ vào đá thông thường.
Mà khi sờ tới chỗ này, lại cảm nhận được một loại cảm ngộ trận pháp.
Đây chắc hẳn là điểm kết cấu quan trọng của huyễn trận rồi.
Lâm Tiêu không nghĩ nhiều nữa, chạm tay lên vách đá, chuyên tâm cảm ngộ.
Sau vài phút, Lâm Tiêu đã cảm ngộ và hiểu rõ trận pháp trên vách đá này rồi.
Hắn không dừng lại, bước thẳng tới một góc khác.
Lần này hắn không mò bừa nữa, mà vươn tay ấn thẳng vào một nơi trên vách đá.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Cảm ngộ trận pháp, tiếp tục lĩnh ngộ.
Bởi vì trận pháp liên kết với nhau làm một, nên sau khi Lâm Tiêu lĩnh ngộ được một điểm trong đó, huyễn trận này đã không còn thần bí đối với hắn nữa.
Tuy rằng vẫn không có cách nào phá trận, nhưng muốn tìm mấy vị trí quan trọng thì vẫn rất nhẹ nhàng, giản đơn.
Cứ như vậy.
Tu vi trận pháp của Lâm Tiêu bắt đầu tăng nhanh.
Một tiếng sau.
Hắn thở dài một hơi.
Trường kiếm trong tay.
Xoẹt xoẹt xoẹt.
Lâm Tiêu chém mấy luồng kiếm khí vào vài điểm.
Chỉ nghe vài tiếng bang bang, huyễn trận đã bị phá vỡ triệt để.
Ảo cảnh xung quanh bắt đầu tan rã, lộ ra dáng vẻ vốn có.
Lâm Tiêu nhanh chóng tìm thấy một cửa động thông xuống bên dưới.
Đây chắc hẳn là lối đi xuống tầng dưới.
Không hề có bất cứ do dự nào, Lâm Tiêu nhảy thẳng xuống.
Hắn đang gấp lắm rồi.
Vì từ lúc hắn bước vào huyễn trận ở tầng này, cho tới khi phá được trận cũng vẫn chưa nhìn thấy đội ngũ của tam hoàng tử.
Điều này chứng tỏ đối phương chắc chắn đã sớm có chuẩn bị.
Huyễn trận căn bản không ngăn được bọn họ.
Tầng hai của mộ kiếm Vô Cực rộng rãi hơn nhiều.
Lâm Tiêu tiến vào tầng thứ hai, chợt nghe thấy âm thanh đánh nhau cách đó không xa truyền tới.
Điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng tò mò.
Tiến vào mộ kiếm Vô Cực này, chẳng phải chỉ có đội ngũ của tam hoàng tử hay sao?
Lẽ nào xảy ra nội chiến?
Ngẫm lại cũng không đúng lắm.
Lâm Tiêu vội vàng qua đó.
Rất nhanh sau đó, hắn đã thấy rõ chân tướng sự việc.
Không phải nội chiến, mà là một đệ tử hoàng thất Đại Ngụy Luân Hải Cảnh hậu kỳ, đang đánh nhau với bóng trắng.
Bóng trắng này tựa như hình người, nhưng lại không có thực thể.
Đệ tử hoàng thất Đại Ngụy kia thi triển ra đòn tấn công, đều trực tiếp xuyên qua bóng trắng, không hề tạo ra bất cứ tổn hại nào.
Lâm Tiêu ban đầu cho rằng đây là ảo ảnh.
Nhưng khi bóng trắng chém ra một luồng kiếm khí, sau khi chém đệ tử hoàng thất Đại Ngụy bị thương, thì Lâm Tiêu đã hiểu.
Đây không phải ảo ảnh, mà là đòn tấn công thật sự.
Bóng trắng đó cũng thực sự tồn tại.
“Cứu ta!!!” đệ tử hoàng thất Đại Ngụy kia nhìn thấy có người tới, cũng không cần biết đó là ai, cứ kêu cứu trước đã.
Lâm Tiêu nhìn hắn một cái, rồi thật sự tiến tới.
Hề hề, người này, đúng thật là cần cứu giúp!
Hắn nâng trường kiếm lên, chém một luồng kiếm ý vào bóng trắng.
“Đòn công kích thông thường không có tác dụng đâu, bắt buộc phải dùng đòn tấn công ý cảnh đủ mạnh mới được.” đệ tử hoàng thất Đại Ngụy kia bất đắc dĩ hô lên.
Bây giờ hắn mới chú ý tới người vừa xuất hiện, hóa ra lại không phải là đệ tử hoàng thất Đại Ngụy bọn họ, mà là một tiểu tử không quen biết.
Tu vi mới chỉ là Tụ Linh Cảnh viên mãn.
Toang! Toang hẳn rồi.
Loại người này hiểu thế quái nào được cái gì gọi là đòn tấn công ý cảnh chứ.
Ngay cả một người đã đạt tới ý cảnh bậc một như mình còn không thể tổn thương tới cái thứ quỷ yêu này, huống chi là tên tiểu tử này cơ chứ.
Quả nhiên, kiếm khí mà Lâm Tiêu thi triển, trực tiếp xuyên qua bóng trắng, không hề tạo thành chút tổn hại nào.
Mà đòn này lại thu hút sự chú ý của bóng trắng.
Bóng trắng không tấn công đệ tử hoàng thất Đại Ngụy nữa, mà xông về phía Lâm Tiêu một cách quỷ dị.
“Đòn tấn công ý cảnh sao?” Lâm Tiêu lẩm bẩm.
Chém!
Lâm Tiêu lại lần nữa chém ra một luồng kiếm khí.
Sức mạnh ẩn giấu bên trong là kiếm ý bậc hai.
Phụt!
Một âm thanh khẽ vang lên.
Bóng trắng kia giống như bề mặt gương, nứt vỡ từng chút một, rồi hóa thành làn sương trắng.
“Đúng là yếu ớt!” Lâm Tiêu nói.
Nhưng sau đó, Thiên Khôi Kiếm Điển của Lâm Tiêu dường như cảm nhận được điều gì, lại bắt đầu tự động vận chuyển với tốc độ cao.
Một lực hút kỳ lạ từ trên người hắn phát ra. Bóng trắng kia hóa thành sương trắng, nháy mắt đã bị hút vào trong cơ thể hắn.
Lâm Tiêu kinh ngạc.
Cảnh này như là đã từng gặp, ôi chắc không phải lại là một...
Sau khi Lâm Tiêu cảm nhận, trong mắt hắn bỗng phát ra một tia sáng.
Không phải ý cảnh mới.
Mà là kiếm ý tăng lên rồi.
Tốc độ tăng lên thậm chí còn có thể so với khi cảm ngộ khối Thử Kiếm Thạch kia.
Chương 64: Ta rất lương thiện, niềm vui của ta là đi giúp đỡ người khác
Phá vỡ những hư ảnh màu trắng này làm cho kiếm ý tăng lên, điều này làm cho Lâm Tiêu hết sức kinh ngạc. Trong mộ kiếm khẳng định không thiếu mấy thứ này.
Vậy nếu như có thể phá mấy thứ này nhiều một chút vậy kiếm ý không phải là một bước bay hẳn lên trời sao. Nghĩ vậy làm cho Lâm Tiêu lập tức tràn đầy năng lượng.
“Cẩn thận, đồ quỷ quái này có thể tự hồi phục, căn bản không thể tiêu diệt được chúng!”
Lúc này có một đệ tử hoàng thất bên cạnh vội vã lên tiếng. Lâm Tiêu nghe thấy thế thì mới phát hiện ra dị trạng. Hồi phục? không diệt được? sao có thể?
Những thứ này bị hắn hấp thụ rồi luyện hoá vậy mà vẫn hồi phục được, đúng là chuyện khó tin. Quả nhiên chỗ Lâm Tiêu đứng vài phút qua đi vẫn chưa thấy điều gì xảy ra.
Tên đệ tử hoàng thất nghệt mặt ra. Rõ ràng tam hoàng tử giết thứ quái quỷ đó vài lần mà chỉ khoảng hai nhịp thở bọn chúng lại xuất hiện, lại tiếp tục chiến đấu.
Thế mà lần này lại giết được thật sao?
“Ngươi, ngươi rốt cuộc đã làm gì?” Một tên đệ tử hoàng thất hỏi.
“Chắc là do thiên phú của từng người.” Lâm Tiêu tuỳ tiện trả lời.
Tên đệ tử hoàng thất gật đầu, vậy mà tin câu này của hắn. Tam hoàng tử cũng không thể lý giải được vấn đề này. Tên tiểu tử này có thể làm được, vậy thì liên quan tới thiên phú gì.
Sau một hồi đánh giá Lâm Tiêu thì tên đệ tử hoàng thất lại hỏi một câu.
“Ta muốn biết người làm cách nào mà vào được?”
Lâm Tiêu nghe thấy vậy thì trầm mặt xuống trả lời: “Ta thấy kẻ trông coi ở ngoài sơ xuất thì tìm cơ hội lẻn vào.”
“Ồ ồ hoá ra là vậy, vậy thì lần này ta cần cảm……”
Vị đệ tử hoàng thất khách khí nói. Còn chưa nói hết câu đã thấy sắc mặt hắn lạnh đi, kiếm trong tay vung lên cả người lao về phía Lâm Tiêu. Mục tiêu chính là nhắm vào cổ Lâm Tiêu.
“Cám ơn người cứu ta, nhưng rất tiếc.”
“Tam hoàng tử đã nói, bất kỳ kẻ lạ nào bước vào một khi phát hiện giết không tha!”
Vị đệ tử hoàng thất này trầm giọng, tư thế dũng mãnh lao tới, nhìn là biết không định nương tay.
Lâm Tiêu đứng yên tại chỗ, yên tĩnh đến lạ kỳ. Cái kiểu lấy oán báo ơn này hắn có lạ gì đâu. Lúc đối phương lao tới gần hắn mới vung kiến lên sau đó giải phóng cảnh ý trọng lực.
Bốp!!
Tên đệ tử hoàng thất bị áp xuống, Lâm Tiêu giẫm lên hắn làm cho trọng lực càng nặng hơn, tới mức không thể hít thở.
“Hả? làm sao, ta, tại sao không thở được, ngươi đã làm gì!!” tên đệ tử hoàn thất hoảng hốt gào lên.
“Đem hết những thứ ngươi biết nói cho ta, nếu không hậu quả khôn lường.” Lâm Tiêu nhắc một câu.
“Ngươi nằm mơ! Ta là người của tam hoàng tử, ngươi thử động vào……”
Xoạt! kiếm quang lóe lên.
Một cánh tay đứt lìa ra khỏi cơ thể. Tên kia gào lên thảm thiết, vậy mà tên này dám ra tay thật.
“Mấy lời kiểu này ta nghe chán lắm rồi, bây giờ cho ngươi cơ hội nữa, không thì đừng có trách.” Lâm Tiêu lạnh nhạt lên tiếng.
Tên đệ tử hoàng thất cắn răng sau đó cũng phải chịu khuất phục. Hắn nói toàn bộ sự việc cho Lâm Tiêu nghe.
Sau khi nghe được hết mọi chuyện và biết được những thứ quý báu trong mộ kiếm. Ngoài ra tam hoàng tử còn một mục đích khác. Đó là lấy được truyền thừa trong mộ kiếm Vô Cực.
Còn về phần truyền thừa trong mộ kiếm là cái gì thì hắn thật sự không biết.
“Những thứ nên nói và không nên nói ta đã nói hết cho ngươi rồi, có thể thả ta không.” Tên đệ tử này tâm tình thấp thỏm nhìn Lâm Tiêu.
“Đương nhiên rồi.” Lâm Tiêu cười nói.
Sau đó hắn lấy cái nhẫn trữ vật trên tay đối phương rất tự nhiên bỏ vào túi áo mình.
“Ngươi……” Tên kia đành nhịn lời muốn nói xuống.
Thôi bỏ đi, nhẫn có thể kiếm lại sau, người mà mất thì chả còn gì nữa. Đợi khi hắn tìm được tam hoàng tử nhất định thu lại cả vốn lẫn lãi.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Đợi tên đệ tử này chuẩn bị rời đi, hắn mới nhìn đối phương rồi nở một nụ cười quỷ dị. Sau đó một đạo kiếm quang quét qua, chỉ nghe thấy đối phương kêu lên một tiếng. Đan điền vỡ vụn tu vi bị phế bỏ hoàn toàn.
“Ta cực kỳ biết giữ lời.” Lâm Tiêu nói xong câu này thì biến mất.
Tên đệ tử hoàng thất thét lên một tiếng hối hận không kịp, sớm biết kẻ này kinh dị tới mức này hắn sẽ không chủ động ra tay. Bây giờ tu vi bị phế thì có khác gì chết đâu.
……
Sau khi rời khỏi kia Lâm Tiêu bắt đầu đi vào sâu hơn. Có lẽ lối vào của tầng ba, cũng là lối vào của nơi cất giấu truyền thừa trong mộ kiếm.
Trên đường đi Lâm Tiêu phát hiện một chuyện kỳ quái. Thỉnh thoảng sẽ có một số tên đệ tử hoàng tộc lẻ loi đơn độc, tất cả bọn chúng hình như đều đang chiến đấu với mấy cái bóng trắng.
Nói là chiến đấu thì có lẽ nói là cầm chân thì đúng hơn. Lâm Tiêu rất nhanh liền nghĩ ra nguyên nhân. Cái bóng trắng đối với bọn họ mà nói chính là giết mãi không chết.
Cho nên tam hoàng tử mới để lại một người để cầm chân mấy cái bóng trắng. Một mình hắn sẽ đi sâu vào trong.
“Người của hoàng thất đúng là vô sỉ hơn ta nghĩ, đúng là không tử thủ đoạn.” Lâm Tiêu nói.
Lúc đi trên đường nếu có gặp phải mấy đệ tử hoàng thất. Hắn rất vui vẻ giúp bọn họ tiêu diệt bóng trắng lại còn ân cần hỏi thăm đối phương. Nhưng lần nào cũng đổi lại là bọn họ lấy oán báo ân.
Haiz!
Lâm Tiêu thấy vậy thì đành phải nhịn lại sự đau lòng bắt đầu hấp thụ kiếm ý, và tiện tay lấy luôn nhẫn chữ vật. Còn về phần đám đệ tử hoàng thất thì hắn rất lương thiện, không hề chém giết linh tinh. Chỉ phế tu vi mà thôi.
Sau khi giúp đỡ 8 đệ tử hoàng thất thì hắn đã tới tầng 2 của mộ kiếm. Từ xa hắn đã thấy đội ngũ của tam hoàng tử đanh chiến đấu. Chỉ là thứ đang đánh nhau với họ không phải mấy cái bóng trắng.
Bây giờ lại là hai cái bóng vàng. Từ những cái bóng vàng này có thể thấy được sự linh hoạt của linh lực, chúng là có thể phát ra năng lượng của kiếm khí. Hai cái bóng vàng này thực lực cũng phải ngang với Toàn Đan cảnh.
Lại còn thêm thuộc tính giết không chết thì đội ngũ của tam hoàng tử đúng là đang bị giữ chân lại đây. Không biết bọn họ đã đánh nhau bao lâu.
Có lẽ hai cái bóng vàng kia thủ hộ ở tầng này, muốn qua được tầng này thì cần phải giải quyết bọn chúng.
Lâm Tiêu lặng lẽ tới gần, ánh mắt của hắn không nhìn tam hoàng tử mà là nhìn chằm chằm vào hai cái bóng vàng.
Ánh mắt Lâm Tiêu nóng rực, cả đoạn đường đi hắn hấp thụ mấy cái bóng trắng đã làm cho hắn kinh hỉ vô cùng.
Bây giờ lại nhìn thấy cái bóng vàng này, có khi nào kiếm ý lại tăng lên được vài bậc không nhỉ?
Lâm Tiêu cực kỳ tò mò và cũng cực kỳ mong chờ. Hơn nữa không phải một, mà có những hai cái bóng. Đúng là niềm vui của hắn chính là giúp đỡ người khác mà!
Chọn cái nào trước nhờ?
Chương 65: Tam hoàng tử, chả nhẽ ta lại hố ngài sao?
Lâm Tiêu nhìn đội ngũ của tam hoàng tử chiến đấu, cũng không vội vã gia nhập cuộc chiến. Đồng lời đứng ngoài cảm thán, đúng là người của hoàng thất.
Đánh nhau với hai cái bóng Toàn Đan cảnh mà không yếu thế chút nào. Chỉ là nhóm của tam hoàng tử không có cách nào tiêu diệt được hai cái bóng vàng này thôi.
Lâm Tiêu đứng một bên đợi cơ hội. Lúc hắn tiến vào di tích Vô Cực hắn vẫn còn vô cùng tự tin vào thực lực của mình. Kết quả là sau khi gặp phải yêu nữ kia, Lâm Tiêu mới lần nữa nhắc nhở bản thân cần cẩn thận.
Đặc biệt là vị tam hoàng tử này, thân là hoàng tử của Đại Ngụy, nói là không có đồ hộ mệnh thì mới là lạ.
Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi. Nói thì thế nhưng không dễ dàng làm.
Ở một bên khác hai cái bóng vàng đang chiến đấu với đội ngũ của tam hoàng tử, sắc mặt của nhóm người này cũng không được tốt lắm. Nhất là vị tam hoàng tử, cái bóng vàng này xuất hiện đúng là chuyện ngoài ý muốn với hắn.
Lại còn có hẳn hai cái, hắn có thể dùng bảo vật để đối phó với hai cái bóng này. Nhưng một khi dùng bảo vật, rất có thể sẽ xảy ra biến cố đối nơi có chứa truyền thừa. Cho nên không thể dùng được.
Thật đáng ghét!
Trong ánh mắt của tam hoàng tử đã có chút gấp gắp. Hắn luôn đưa mắt nhìn sang bên kia. Nếu những người kia không đuổi tới kịp thì sao.
Rõ ràng hắn đã phân phó rồi, sau một khoảng thời gian giao đấu với cái bóng trắng thì phải tìm cách thoát thân. Nếu bây giờ không có thêm người để đối phó với cái bóng vàng thì sẽ không có cách nào giữ chân mấy thứ quỷ quái này.
Phi!
Một đám phế vật.
Sau khi nhìn về hướng đó tam hoàng tử lại nhíu mày càng chặt. Có người tới nhưng không phải người của hắn. Đó là một thiếu niên Tụ Linh cảnh viên mãn.
Lúc tam hoàng tử phát hiện đối phương thì những người khác trong đội ngũ cũng phát hiện ra tên thiếu niên này.
“Loại tạp nham muốn chết, còn không mau cút đi!!” Một đệ tử hoàng thất phẫn nộ quát lên.
Hắn còn đang nghi ngờ tại sao người ngoài lại vào được mộ kiếm này? Rõ ràng bọn chúng đã cho người canh gác ở ngoài.
Người xuất hiện không ai khác chính là Lâm Tiêu. Sau khi nghe được tiếng quát của tên đệ tử hoàng thất, hắn cũng không thèm che giấu nữa, hờ hững đưa ánh mắt nhìn tam hoàng tử. Hình như đang muốn nói cái gì.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Tam hoàng tử cảm nhận được trong ánh mắt của Lâm Tiêu có sự nghi hoặc và cả tò mò, hắn đánh lùi cái bóng vàng ra khoảng mười mấy mét. Sau đó quay đầu nói với Lâm Tiêu: “Người làm sao vào được đâu?”
“Tham kiến tam hoàng tử, ngài có nhất thiết phải nói về vấn đề này không?” Lâm Tiêu cười nhẹ một cái.
“To gan! Ngươi là thân phận gì mà dám vô lễ với hoàng tử điện hạ!” một tên đệ tử hoàng thất đứng bên cạnh nghe thấy Lâm Tiêu nói thế thì quát lên.
“Dừng lại! người và mọi người dốc sức chặn hai linh thể kia lại, ta nói chuyện với hắn một lúc.” Tam hoàng tử nhìn người kia rồi nói.
“Vâng!!” tên đệ tử hoàng thất cung kính đáp lại, sau đó lao vào chiến đấu với hai cái bóng vàng.
Lâm Tiêu mở mồm nói: “Tam hoàng tử điện hạ, ta muốn cùng ngài làm một giao dịch?”
“Giao dịch? Người nói đi.”
Tam hoàng tử dùng ánh mắt thích thú nhìn Lâm Tiêu. Hắn không trực tiếp động thủ bởi vì người có thể vào được mộ kiếm lại còn đi qua được tầng một. Lại còn một mình đi được xuống đây mà trên người không thương tích.
Đây là chuyện cực kỳ kì lạ đối với một tên thiếu niên Tụ Linh cảnh, đối phương chắc chắn không đơn giản.
Một khi hắn muốn lấy mạng đối phương thì chắc chắn không thất bại. Nhưng bây giờ uy hiếp lớn nhất với hắn lại không phải thiếu niên này, mà là hai cái bóng vàng kia.
“Ta giúp điện hạ tiêu diệt mấy cái bóng trắng, và cả hai cái bóng vàng kia, nhưng ta có điều kiện.”
“Sau khi giải quyết hai cái bóng vàng xong, ta cũng muốn đi xuống tầng dưới.”
Lâm Tiêu nói thẳng ra thứ mình muốn giao dịch. Tam hoàng tử nghe xong thì hơi sửng sốt nhưng lại lộ ra nụ cười.
“Ngươi nói là có thể tiêu diệt được hai cái bóng vàng? Ngươi chứng minh kiểu gì?” Tam hoàng tử hỏi.
Lâm Tiêu cười he he hai tiếng, bởi vì hắn chỉ đợi câu này.
Hắn phất tay một cái, chín đạo quang mang trào ra chín hướng. Sau đó Lâm Tiêu lại phất tay hiện lên một lá cờ Tam Thể.
“Trận, khởi!” Hắn nhỏ giọng nói
Một giây sau tam hoàng tử vô cùng kinh ngạc, hắn phát hiện bọn họ đang có mặt ở chỗ khác, tiếng đánh nhau ở bên tai cũng đã biến mất hoàn toàn.
“Cảm giác nơi này quen thuộc……” Tam hoàng tử trợn mắt.
Đây không phải là tầng một của mộ kiếm sao? Hả? sau huyễn cảnh lại đến đây?
Hắn vừa nghĩ vậy thì có một bóng người đứng cách hắn không xa, chính là người thiếu niên vừa nãy.
“Thế nào, tam hoàng tử điện hạ, bây giờ ngài tin rồi chứ?” Lâm Tiêu nói.
Tam hoàng tử nhìn kỹ xung quanh xem, sau đó thuận tay chém ra một đạo kiếm khí. Đạo kiếm khí này cũng có sức mạnh gần bằng Toàn Đan cảnh, nhưng khi tới gần rìa của viễn cảnh thì tan biến.
Mà viễn cảnh thì không có chút ảnh hưởng gì,
“Trần pháp sư sao? Thú vị, thảo nào ngươi qua được tầng một mà không thương tích gì.” Tam hoàng tử ánh mắt thích thú nhìn Lâm Tiêu.
Hắn tin tưởng thiếu niên này.
Những đội ngũ có được trận pháp sư đều là những đội ngũ mạnh. Quan trọng nhất là người này vẫn còn trẻ như vậy, chắc chắn sẽ là một kỳ tài. Nếu có thể thu nhận một kẻ như vậy thì nhất định sẽ có lợi trong tương lai.
“Tam hoàng tử điện hạ, ngài cảm thấy giao dịch này thế nào?” Lâm Tiêu cười.
Kế hoạch bắt đầu.
Lâm Tiêu cực kỳ may mắn, bản thân sau khi phá vỡ huyễn cảnh ở tầng một, tiện tay lấy luôn mấy viên đá tạo trận, còn có cả cờ điều khiển trận và cả trận bàn.
Vừa nãy hắn chỉ sửa lại một chút trận văn trên đó, sau đó lại sử dụng huyễn trận một lần nữa.
“Cấp độ huyễn cảnh này của ngươi, có thể cầm chân bóng trắng, chưa chắc tác dụng với bóng vàng.” Tam hoàng tử nói, sau đó chỉ vào nhược điểm trận.
Lâm Tiêu cũng không lấy gì làm ngạc nhiên. Bởi vì chính hắn là người cố tình làm trận pháp này yếu đi.
“Tam hoàng tử điện hạ, muốn làm huyễn trận mạnh lên để giữ được linh thể, vậy ta cần có linh thạch cực phẩm giúp sức, đáng tiếc trên người ta lại không có loại này.” Lâm Tiêu thở dài nói.
“Linh thạch cực phẩm? ta có, cần mấy viên?” Tam hoàng tử không nghĩ nhiều ngay lập tức trả lời.
Để giết được mấy linh thể kia hắn không tiếc giá nào. Cũng chỉ là mấy viên linh thạch cực phẩm mà thôi.
“9 viên!” Lâm Tiêu giơ tay, chỉ vào chín chỗ trên huyễn trận. Mỗi viên ứng với một chỗ, chắc là không quá đáng đâu nhỉ?
Tam hoàng tử chớp chớp mắt, có chút quá với sức tưởng tượng.
9 viên? Nhiều thế hả?
Hắn cứ tưởng chỉ cần 3 viên thôi.
Phải biết rằng một viên linh thạch cực phẩm bằng 100 viên linh thạch thượng phẩm, một ngàn viên trung phẩm và 100 ngàn viên hạ phẩm. Vậy 9 chiên cực phẩm bằng với 900 ngàn viên hạ phẩm.
Kể cả hắn là tam hoàng tử thì đây cũng là một con số không hề nhỏ.
“Cần nhiều vậy à?” Tam hoàng tử do dự.
Lâm Tiêu nhìn về xuyên qua huyễn trận hướng về phía hai linh thể màu vàng, hắn suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
“Tam hoàng tử điện hạ, tu vi của ta mới là Tụ Linh cảnh, ngài nghĩ ta dám hố ngài sao?”
“Chín viên mới đủ nhốt một linh thể màu vàng, muốn giết chết hắn cần 9 viên nữa.”
Bảy đệ tử kia đứng yên tại chỗ nhìn bóng lưng ngày càng xa của Lâm Tiêu.
“Trưởng lão vị thanh niên trẻ tuổi tu vi Tụ Linh cảnh kia rốt cuộc là ai? Đến cả người của hoàng thất Đại Ngụy cũng dám động vào.” Một đệ tử lên tiếng hỏi.
“Hồ ngôn! Chúng ta gặp vị thanh niên nào đâu? Cũng gặp người của hoàng thất lúc nào đâu?” Vị trưởng lão này nghiêm khắc lên tiếng.
Những người khác nghe thấy vậy thì có chút sững sờ, sau đó ngay lập tức hiểu ý của trưởng lão.
Đúng vậy! bọn họ chả thấy chuyện gì hết.
“Nhanh lên! Chúng ta phải xử lý hiện trường, sau đó mau chóng rời khỏi đây!” Một người khác trong nhóm lên tiếng.
Sau vài phút hiện trường đã được xử lý sạch sẽ, vết máu, thi thể, đến cả mùi máu cũng đã không còn. Đây cũng coi như là một cách để trả ơn cho Lâm Tiêu.
Còn hai tên đệ tử hoàng thất, chúng nói là chỉ cần giao đồ sẽ thả người. Vậy mà sự thật chứng minh chúng không hề giữ lời, cứ tưởng hôm nay là ngày chết của bọn họ. May mà Lâm Tiêu xuất hiện bọn họ mới thoát được kiếp nạn này.
Cho nên việc xử lý hiện trường này là việc bọn họ nên làm. Coi như một cách để bảo vệ người đã giúp bọn họ, cũng chính là bảo vệ bản thân.
……
Ở một bên khác. Lâm Tiêu đã đi được một khoảng xa, chắc chắn xung quanh không có người hắn mới tạm thời dừng lại.
Hắn cẩn thận lấy viên đá Kiếm Ngân ra. Nhìn bề ngoài giống y hệt viên đá thử kiếm ở trong Kiếm Ma tông, nhưng kích thước viên này nhỏ hơn nhiều. Chắc chỉ nhỏ bằng một cái gối để nằm.
Lâm Tiêu có thể cảm thấy kiếm ý được ẩn giấu ở trong viên đá nhưng có vẻ ít hơn so với viên đá thử kiếm ở trong tông. Sau khi bình tĩnh lại thì hắn bắt đầu cảm ngộ viên đá này.
Rắc!
Một luồng khí bốc lên quanh hắn, nguồn năng lượng trong viên đá cũng bắt đầu sao động. Lâm Tiêu vận chuyển Thiên Khôi Kiếm Điển trong cơ thể.
Lúc này nguồn năng lượng trong viên đá như bị một sức mạnh nào đó hút ra rồi chui vào cơ thể Lâm Tiêu. Hắn thấy cảm ngộ về kiếm ý của mình phút chốc tăng vọt lên.
Sau vài phút Lâm Tiêu mở mắt ra, trong mắt hắn loé lên một tia sáng như ánh kiếm sắc bén. Kiếm ý tăng thành bậc 4,5
Lâm Tiêu vô cùng vừa ý với điều này. Lần trước cảm ngộ được đá thử kiếm cũng tăng từ bậc 1 lên bậc 2.
Xem ra kiếm ý cảnh giới càng cao thì càng khó tăng cấp nhanh. Có thể dùng một viên đá Kiếm Ngân tăng lên nửa bậc đã là một chuyện vui rồi.
Người đó không phải đã nói rồi sao? Ít nhất cần 10 viên Kiếm Ngân mới vào được mộ kiếm. Vậy không biết bản thân mình sẽ thể nào sau khi hấp thụ 10 viên Kiếm Ngân nhỉ?
Lâm Tiêu sau khi hấp thụ xong đá cũng không vứt nó đi mà lại cất vào nhẫn trữ vật.
Sau đó hắn hướng về phía trước đi tiếp, vừa đi vừa nghiên cứu hai chiếc nhẫn trữ vật kia.
Phi phi phi
Đúng là người của hoàng thất Đại Ngụy, Lâm Tiêu vừa mới đưa thần thức vào thăm dò hai chiếc nhẫn đã cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Nhẫn trữ vật của hắn đang đeo to lắm chỉ có khoảng 100m không gian chứa đồ. Mà nhẫn của hai tên áo vàng kia là nhẫn cao cấp, có tới 1000m không gian chứa đồ.
Nhẫn trữ vật hạ phẩm giá trị khoảng 30 vạn linh thạch hạ phẩm, còn nhẫn trung phẩm khoảng 100 vạn. Vậy nhẫn thượng phẩm của hai tên kia giá trị cũng phải 700 800 vạn linh thạch.
Lâm Tiêu vội vã nhìn xem trong nhẫn có gì, vừa nhìn thì không khỏi cảm thán, hoàng thất đúng là mấy kẻ có tiền.
Không nhìn thấy bộ công pháp nào, nhưng linh thạch thượng phẩm, trung phẩm và vô số dược liệu quý giá thì lại rất nhiều.
Vợt được mẻ lớn rồi!
Lòng Lâm Tiêu vô cùng vui vẻ, hướng tới vị trí của tam hoàng tử mà đi. Ở đó chắc cũng phải có gần đủ 10 viên Kim Ngân.
Nhưng mới đi được một nửa đường thì không biết do hắn quá may mắn, hay là do người của hoàng thất quá đen đủi. Lâm Tiêu lại gặp hai đệ tử của hoàng thất.
Chỉ có điều là lần này đối phương không ra tay với hắn. Sau khi biết hắn chỉ là tu vi Tụ Linh cảnh viên mãn, thì hai kẻ đó cũng chả thèm cho hắn một cái nhìn. Cứ thế vội vã bỏ đi.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Chỉ là một con ruồi Tụ Linh cảnh, còn chả quan trọng bằng việc họ đang làm.
Lâm Tiêu thấy hai kẻ này vội vã rời đi thì đoán đây cũng là đệ tử của hoàng thất, nhất định là đã lấy được đá Kim Ngân, bây giờ đang làm theo mệnh lệnh của tam hoàng tử.
Đánh hay là không đánh? Lâm Tiêu có chút do dự.
Thôi cứ quyết định. Cướp.
Nhưng mà lần đồ cướp không phải là mạng.
Tuy nhiên lúc Lâm Tiêu gần đuổi tới nơi thì bên đó đã truyền tới hai tiếng kêu thảm.
“Ngươi, ngươi cái đồ yêu nữ, vương triều Đại Ngụy và vương triều Đại Can đã có giao ước, hai bên không được chém giết lẫn nhau.” Một người phẫn nộ lên tiếng, ngữ khí vừa tức giận lại vừa sợ hãi.
“Ồ, ồ vậy hả? nhưng mà ta có nói là ta sẽ làm theo quy định à, cho nên xin lỗi nhé, ngươi vẫn phải chết thôi.” Một tiếng nói rợn da đầu vang lên.
Phụt! âm thanh của máu phun ra!.
Tiếng nghẹn ngào của người kia tắt hẳn.
Đúng lúc này Lâm Tiêu cũng đã ở ngay gần, một màn này hắn đều nhìn thấy hết, lông mày nhíu chặt.
Hai đệ tử hoàng thất Đại Ngụy kia bây giờ chỉ còn là hai thi thể lạnh ngắt. Hơn nữa xác còn không được nguyên vẹn. Một kẻ thì đứt đôi, một kẻ thì bị phanh thây.
Hiện trường máu me đầm đìa làm cho dạ dày của Lâm Tiêu quặn lên, cực kỳ ghê tởm.
Thi thể bị vứt sang hai bên, ở giữa là một cô nương xinh đẹp mặc hồng y hoa lệ.
Đây là cái tình huống gì vậy? Cô nương này là ai vậy?
Nàng ta không chút do dự giết chết hai đệ tử hoàng thất Đại Ngụy. Mà nghe thấy câu nói cuối cùng của người kia, thì hình như cô nương này là người của hoàng thất Đại Can.
Lâm Tiêu bắt đầu đề cao cảnh giác, người con gái này đem đến cho hắn một cảm giác nguy hiểm. Lâm Tiêu đang nghĩ xem có lên rút lui hay không.
Đúng lúc này cô nương kia quay đầu về phía hắn.
“Ngươi, so với những kẻ khác thì thú vị hơn đấy!” nàng ta mỉm cười.
Nếu không phải trên người nàng ta đang nhuốm đầy máu thì Lâm Tiêu có lẽ sẽ bị vẻ đẹp của đối phương mê hoặc.
“Ngại quá, ta chỉ đi ngang qua, ngươi cứ tiếp tục đi.” Lâm Tiêu lùi lại hai bước.
Trực tiếp nói lời cáo từ với vị nữ nhân mang đầy hơi thở nguy hiểm này.
Quả nhiên một giây sau thân ảnh hồng y biến mất, Lâm Tiêu cảm thấy nguy hiểm đang tới gần. Trường kiếm xuất hiện trong ta, sau đó hắn triển khai cảnh ý của bản thân.
Nhưng không phải kiếm ý mà lại là cảnh ý được hấp thụ khi tham gia khiêu chiến Thiên Thê.
Trọng lực cảnh ý.
Lúc đánh nhau với hai tên áo vàng lúc trước hắn cũng dùng tới cảnh ý này. Trực tiếp đè đối phương xuống đất, khiến cho đối thủ không thể chống cự.
Bang!
Bên ngoài trọng lực cảnh ý hắn còn huy động thêm kiếm ý để hộ thân. Một giây sau nữ nhân hồng y kia xuất hiện trước mặt Lâm Tiêu.
Chỉ cách khoảng một bàn tay, gần như hai người có thể chạm vào nhau. Lâm Tiêu còn có thể nhìn thấy rõ từng giọt máu đang chảy xuống trên cằm đối phương, còn có hai con mắt linh động hoạt bát.
Hắn còn chú ý tới con ngươi của đối phương không phải màu đen mà là một màu đỏ.
“Hả? trọng lực cảnh ý” nữ nhân nghi hoặc lẩm bẩm.
Nàng ta cảm thấy có trọng lực chèn ép lên cơ thể làm ảnh hưởng tới tốc độ của nàng ta.
Nhưng Lâm Tiêu lại kinh ngạc phát hiện mặc dù trọng lực chèn ép lên cơ thể nàng ta, nhưng lại không thể áp được nàng ta xuống đất.
“Ta không muốn ra tay với ngươi, xin hãy…..” Lâm Tiêu nói.
Nhưng hắn còn chưa nói được hết câu thì từ trong người của nàng ta đã phun ra một làn sương máu đáng sợ.
“Phốc!!” Lâm Tiêu chỉ thấy lồng ngực mình đau nhói.
Hắn vội vã cúi đầu nhìn chỉ thấy tay của nàng ta đã đâm hẳn vào người hắn. Vào thời khắc nguy cấp Lâm Tiêu thi triển Cửu U Trấn Ma Ấn. Như vậy mới chặn đứng được bàn tay đang định đâm thêm.
Sự biến hoá này làm cho nàng ta cũng cảm thấy ngạc nhiên. Nhân một giây nàng ta mất tập trung Lâm Tiêu túm lấy cái tay này.
“Cút cho ta!!” Lâm Tiêu tức giận quát lên sau đó muốn ném đối phương ra.
Lúc này lại có biến dị xảy ra, khoảnh khắc tay hai người chạm vào nhau. Màn sương máu trong người nữ tử lại bay ra, điên cuồng thấm vào trong cơ thể Lâm Tiêu.
“Hả?”
“Hả?”
Cả hai cùng sững sờ.
Chương 62: Chết mất thôi, đây là ý cảnh mới ở đâu chui ra vậy
Khuôn mặt nữ tử mặc y phục màu đỏ tràn đầy sự kinh ngạc, hoài nghi và...một chút hưởng thụ.
Đồng tử màu đỏ thẫm của nàng ta, trong nháy mắt liền rút thành màu đỏ nhạt.
Bất kể là tinh thần hay thân thể, nàng đều cảm thấy thoải mái,sung sướng vô cùng.
Thậm chí còn có chút xúc động, muốn than nhẹ.
Hơn nữa, kể từ khi nàng ta có kí ức tới giờ, đây là lần đầu tiên không muốn giết người nữa.
Chuyện này là sao vậy?
Nữ tử mặc y phục màu đỏ nhíu đôi lông mày nhỏ nhắn, nhìn về phía thiếu niên trước mặt, lại nhìn đôi bàn tay hai người đang nắm chặt lấy nhau.
Tay của người này, thật là nóng.
Mà Lâm Tiêu ở ngay cạnh nàng ta lại có trạng thái hoàn toàn trái ngược.
Trong một khoảnh khắc, Lâm Tiêu cảm thấy như rơi vào một thế giới giết chóc vô tận, khắp trời đất đều bị phủ kín bởi màu đỏ của máu, ý niệm giết chóc mãnh liệt trong đầu không thể nào đè nén xuống được.
Mãi tới khi ý cảnh kiếm ý của hắn xuyên vào trong đầu, tự động vận chuyển. Cảm xúc kỳ quái kia mới biến mất không còn tăm hơi.
Đợi khi Lâm Tiêu lấy lại ý thức, cả người đều đổ mồ hôi, y phục đã sớm bị thấm ướt.
“Ngươi tỉnh rồi sao?” Một giọng nói trêu chọc vang lên.
Lâm Tiêu quay đầu nhìn. Mồ hôi lạnh trên người cũng bị dọa tịt luôn.
Là, là nữ nhân kia!!!
Lại nhìn xuống dưới, hắn mới ý thức được. Thì ra bản thân vẫn luôn nắm chặt tay người ta không buông.
“Thiên Lí Đằng Quang Quyết!”
Lâm Tiêu buông tay đối phương ra, cả người hóa thành một luồng sáng, lùi về sau mấy chục mét.
“Chạy gì mà chạy, cái này ngươi cầm lấy đi!” Nữ tử y phục đỏ ném một món đồ qua.
Lâm Tiêu bất giác vươn tay đón lấy.
Là hai chiếc nhẫn trữ vật.
Kiểu dáng giống hệt như hai chiếc mà hắn có được, chắc là của hai đệ tử hoàng thất Đại Ngụy vừa bị nàng ta giết.
“Cái này coi như món quà bồi thường cho chuyện vừa rồi, đúng rồi, ta tên là Can Anh Túc.” Can Anh Túc tươi cười nói với Lâm Tiêu.
“Ta tên là... Lâm Tiêu.” Lâm Tiêu nhìn đối phương với vẻ đề phòng, suy nghĩ một lúc rồi vẫn đáp lại.
Tuy hắn không biết nữ nhân này đang lên kế hoạch gì. Nhưng hắn không hề có một chút thả lỏng nào, trường kiếm vẫn được nắm chặt trong tay, kiếm ý sẵn sàng bất cứ lúc nào.
Qua lần giao thủ vừa rồi, hắn đã biết, với thực lực hiện giờ của hắn, không thể đấu lại được nữ tử này.
Nhưng nếu như ép hắn quá, hắn cũng sẽ không để cho đối phương được dễ chịu.
“Được rồi, ngươi đi đi.” Can Anh Túc buồn bực, nhàm chán nói.
“Hả?” Lâm Tiêu ngẩn ra.
“Không muốn đi, thì cũng không cần phải đi đâu!!” Can Anh Túc vươn bàn tay ngọc ngà, xa xa chỉ về phía hắn.
Lâm Tiêu thấy vậy, không do dự nữa.
Lập tức dốc toàn lực thi triển Thiên Lí Đằng Quang Quyết, biến mất ngay tại chỗ.
Can Anh Túc thấy dáng vẻ của đối phương, phì cười mấy tiếng.
Nàng nhếch cái miệng nhỏ xinh, vui vẻ nói: “Thì ra trên đời vẫn còn người như này, Lâm Tiêu phải không? Ngươi chạy không thoát đâu nha ~~~”
Nói xong, Can Anh Túc cũng chẳng còn hứng thú với chuyến đi tới mộ kiếm này nữa, bắt đầu đi dạo chơi không có mục đích.
Lâm Tiêu ở bên này, sau khi thi triển Thiên Lí Đằng Quang Quyết, rời xa chừng mấy chục dặm, hắn mới từ từ dừng lại.
Quay đầu lại xác nhận mấy lần, hắn mới chắc chắn nữ nhân kia không đuổi tới.
“Can Anh Túc? Anh Túc? Nữ nhân này thật đúng là người giống như tên, có độc!!”
“Haizz, rốt cục vẫn là thực lực không bằng người ta mà.”
Cảm nhận cơn đau từ ngực truyền tới, hắn lắc đầu.
Lần đầu tiên ra ngoài thám hiểm, lại gặp phải trường hợp như vậy.
Hắn biết, đây tuyệt đối không phải là lần cuối cùng.
Từ trong nhẫn trữ vật, lấy ra một viên đan dược trị thương, sau đó Lâm Tiêu ngẩng đầu nuốt xuống, bắt đầu trị thương.
Hiệu quả của đan dược nhanh chóng được phát huy, vết thương cũng khép lại bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Ròng rã trôi qua hết nửa ngày.
Lâm Tiêu mới khôi phục hoàn toàn vết thương.
Có thể thấy, một đòn mà nữ nhân này tùy ý đánh ra, khủng bố cỡ nào.
Nếu không phải hắn đã tu luyện Cửu U Trấn Ma Ấn tới tầng thứ năm, chỉ e là với một cú vồ đó, hắn đã bay màu rồi.
Ngay khi hắn kiểm tra hết một lượt thân thể mình, chuẩn bị tiếp tục xuất phát đi tới chỗ tam hoàng tử kia. Cơ thể hắn bỗng cứng đờ.
Đôi mắt trừng lớn.
Trong mắt đầy vẻ khiếp sợ và không thể thốt nên lời.
Bởi vì, trong thức hải của Lâm Tiêu, phát hiện ra một thứ đặc biệt.
Ban đầu, sau khi hắn hấp thu Trọng Lực Ý Cảnh của Thiên Thê, Trọng Lực Ý Cảnh đó đã rót vào trong cơ thể hắn, hóa thành một viên châu trong suốt.
Căn cứ vào sức mạnh lớn nhỏ ẩn chứa trong viên châu đó, có thể nhìn ra được là Trọng Lực Ý Cảnh bậc một.
Nhưng hiện giờ, bên cạnh viên châu trong suốt đó, lại xuất hiện thêm một viên châu màu đỏ huyết.
Mà viên này còn to hơn viên châu Trọng Lực Ý Cảnh những một vòng.
Đây là ý cảnh bậc hai sao?
Ôi vãi!
ĐM!
Đây là cái mẹ gì vậy?
Sao lại xuất hiện thêm một lực lượng ý cảnh mới vậy trời?
Lâm Tiêu tĩnh tâm đi cảm nhận.
Lát sau, hắn liền hiểu rõ.
Giết chóc!
Ý Cảnh Giết Chóc!!!
Đây chính là ý cảnh phát ra từ trên người nữ nhân tên Can Anh Túc vừa nãy.
Đây...Cái này sao lại bị hắn hấp thụ vậy trời.
Lâm Tiêu mông lung, hoàn toàn không hiểu.
Bất kể thế nào.
Hắn khóc trước đã.
Ý Cảnh thứ tư.
Ôi hắn chết CMN mất!
Có để cho người ta hóa đỉnh không đây!
Tới khi nào hắn mới có thể lĩnh ngộ cả bốn Ý Cảnh này tới bậc tám đây hả giời???
Tuy ý cảnh hiện giờ còn kém xa, nhưng với thiên phú ngộ tính của hắn, nhất định phải tiến tới bước đó.
Thật đúng là, khóc không ra nước mắt. Lâm Tiêu có chút buồn bực.
Đợi sau khi hắn tới được chỗ của tam hoàng tử, Lâm Tiêu lại càng buồn hơn cơ.
Bởi vì mộ kiếm Vô Cực đã bị mở ra từ ba tiếng trước rồi.
Hơn nữa, lúc mộ kiếm Vô Cực khởi động, trời còn có dị tượng, hấp dẫn không ít người tới.
Nhưng khi đó Lâm Tiêu còn đang nhắm mắt trị liệu, hoàn toàn không chú ý tới.
Sau khi mộ kiếm Vô Cực khởi động, tam hoàng tử liền dẫn theo một đoàn người, lập tức tiến vào đầu tiên.
Chỉ giữ lại một vài đệ tử của hoàng thất Đại Ngụy đứng ngoài canh cửa, không cho phép người khác tiến vào.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Tam hoàng tử nói rồi, không có sự cho phép của ngài ấy, bất cứ ai cũng không được tiến vào trong.”
“Các người ai muốn làm trái lệnh của tam hoàng tử thì cứ việc, chúng ta sẽ không ngăn cản.”
Trên mặt mấy đệ tử hoàng thất Đại Ngụy đều mang vẻ kiêu căng ngạo mạn, không coi hàng trăm người đang vây quanh ra gì.
Dù sao thì cái gì cần nói, bọn họ cũng nói rồi.
Ai dám tiến lên, thì chính là không chừa mặt mũi cho tam hoàng tử.
Hậu quả nghiêm trọng cỡ nào, không phải người thường nào cũng có thể chịu trách nhiệm được.
Các thế lực lớn đang vây quanh nghe thấy những lời này, sắc mặt đều trầm xuống.
Cái gì gọi là cậy thế ức hiếp người!
Thật là quá đáng.
Rõ ràng trong di tích, cơ duyên là dành cho người hữu duyên.
Nhưng người của hoàng thất Đại Ngụy này, lại trực tiếp chiếm cứ nơi có cơ duyên, không cho người ngoài tiến vào.
Làm người ai làm thế.
Những người có mặt tại đây đều tức mà không dám nói.
Giống như hai người kia nói, bọn họ tuyệt đối không dám đắc tội tam hoàng tử điện hạ.
Nhưng chính vào lúc này. Một bóng người lại bước về phía lối vào của mộ kiếm Vô Cực.
“Người tới xin hãy dừng bước, chúng ta đã nói rồi, nơi này, người ngoài không được phép tiến vào!” Một trong hai đệ tử hoàng thất Đại Ngụy đứng ra ngăn cản người này, nói.
“Không phải các ngươi còn nói, ai muốn vào thì tùy, các ngươi sẽ không ngăn cản sao? Thế giờ đang làm cái gì vậy?” Thiếu niên bị ngăn cản kia, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đối phương, đáp.
“Một kẻ còn chưa phải Luân Hải Cảnh như ngươi, có tư cách gì mà nói chuyện....phụt!”
Đệ tử hoàng thất Đại Ngụy kia còn chưa nói xong, cả người đã bị đánh bay ra ngoài.
Sau đó, thiếu niên kia không thèm quay đầu, đi một mạch vào trong mộ kiếm Vô Cực.
Chương 63: Hấp thu?? Lại hấp thu nữa rồi
Đệ tử hoàng thất Đại Ngụy bị đánh bay kia, vẻ mặt ngơ ngác.
Ta là ai???
Và đây là đâu???
Hôm nay ăn gì???
Tóm lại, hắn không dám tin, thật sự có người dám chống đối lại mệnh lệnh của tam hoàng tử, lại còn ra tay đánh hắn.
Không đợi hắn kịp phản ứng, thiếu niên đáng ghét đó đã biến mất tại lối vào mộ kiếm Vô Cực rồi.”
“Hắn là ai! Nói cho ta biết, người này là người nào!!” Đệ tử hoàng thất Đại Ngụy này lồm cồm bò dậy, gân cổ chất vấn những người xung quanh.
Nhưng không một ai đáp lời hắn.
Đại đa số người vây quanh đều đứng xem kịch với tâm thế vui sướng trên sự đau khổ của người khác, một chưởng vừa rồi của thiếu niên đó, đúng là xả được cục tức trong lòng bọn họ.
Ai bảo các ngươi độc chiếm cơ duyên, ăn đòn là đúng rồi.
Cuối cùng cũng có một người lớn mật như vậy.
Sướng thì sướng thật.
Nhưng trong lòng mọi người cũng đang thắc mắc.
Cái con người mạnh mẽ đó là ai vậy?
Với tu vi Tụ Linh Cảnh viên mãn mà trực tiếp đánh bay một đệ tử hoàng thất Đại Ngụy, Luân Hải Cảnh hậu kỳ.
Đây không phải chuyện chỉ có gan to là được.
Thực lực thật sự của thiếu niên dũng mãnh này nhất định không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Gần như tất cả mọi người đều lắc đầu, tỏ vẻ không quen biết.
Chỉ có mấy thanh niên trong đó nhìn nhau, truyền âm với nhau.
“Trời ạ!!! Đó hình như là Lâm Tiêu của Kiếm Ma tông chúng ta nhỉ?”
“Tự tin lên huynh đệ, bỏ hai chữ ‘hình như’ kia đi, đó chính là Lâm Tiêu.”
“Thế thì đúng là to gan thật, hắn không sợ tam hoàng tử trách phạt liên lụy tới Kiếm Ma tông chúng ta sao?”
“Ta vốn cho rằng ta đã ngông lắm rồi, ai dè so với cái tên Lâm Tiêu này, ta còn kém xa.”
Rất nhiều người ở đây đều đứng nhìn rất lâu nhưng không ai dám tiến vào trong.
Dù sao thì cũng không phải là ai cũng dám khiêu khích quyền uy của tam hoàng tử.
Bất đắc dĩ, đành từ bỏ tại đây, đi tìm kiếm cơ duyên ở nơi khác.
……
Trong mộ kiếm Vô Cực.
Sau khi Lâm Tiêu từ cửa tiến vào, liền bị truyền tống tới một không gian trắng xóa, rộng lớn.
Hướng mắt ra xa, chỉ thấy vô cùng vô tận, không có biên giới.
Nhưng ngay vào lúc hắn tiến về phía trước một bước.
Cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi.
Nham thạch từ dưới chân lan ra, bao phủ toàn bộ không gian.
Chỉ trong chốc lát, nơi hắn đứng liền biến thành một sơn động cực lớn.
Cách đó không xa, dung nham cuồn cuộn, sôi sục.
Luồng nhiệt nóng rát táp vào mặt hắn, giống như là muốn đốt cháy hết lông tóc trên người hắn.
Trận pháp, ảo cảnh?
Lâm Tiêu nhanh chóng hiểu ra.
Xem ra đây chính là khảo nghiệm của mộ kiếm Vô Cực.
Hắn sờ hòn đá bên cạnh, cảm xúc y hệt như thật vậy.
Tiếp đó, hắn lại đi tới dung nham bên cạnh, sau đó nhúng một ngón tay vào trong dung nham.
Nóng!!
Lâm Tiêu lập tức rút ngón tay ra.
Nhưng ngón tay hoàn toàn không hề hấn gì.
Không phải màng phòng ngự của hắn ngăn lại dung nham.
Mà cảm giác bỏng rát mà dung nham mang lại, là đánh thẳng vào linh hồn, hoặc nói cách khác, là tác động tới tinh thần.
Lại thử thêm mấy lần, Lâm Tiêu đại khái đã hiểu.
Xem ra ảo cảnh nơi này sẽ không gây ra tổn thương cho thân thể, mà là tạo thành tổn thương đối với tinh thần, linh hồn.
Thế thì càng kinh khủng hơn, tinh thần và linh hồn mà bị hủy diệt, cũng tương tương với người chết rồi.
Thế chẳng thà chết luôn đi cho xong.
Lâm Tiêu cau mày, sắc mặt hơi khó xử.
Vừa rồi hắn cũng đã thử thi triển kiếm khí, kiếm ý, hoàn toàn không tạo thành tồn hại gì cho ảo cảnh.
Cho nên cần phải phá trận.
Nhưng hắn đối với trận pháp thì lại hoàn toàn không hiểu gì.
Sớm biết vậy, lúc ở Kiếm Ma tông nên đi học một chút về trận pháp.
Với ngộ tính đỉnh cao của hắn, học trận pháp tới tiểu thành chắc cũng chỉ dễ như trở bàn tay thôi.
Nếu như vậy, chí ít thì cũng biết được trận pháp ở đây hóa giải như thế nào, chứ không phải lơ ngơ như bò đội nón, chả biết cái quái gì như bây giờ.
Sao bây giờ?
Lâm Tiêu buồn bực.
Suy nghĩ hồi lâu, hắn cũng coi như nghĩ ra một cách, tuy cũng chẳng phải cách gì hay ho.
Lâm Tiêu bắt đầu đi mò khắp động, gặp cái gì cũng sờ.
Trông như đang tìm kiếm gì đó.
Cứ mò như kẻ mù vậy hết nửa tiếng.
Cuối cùng cũng mò tới một góc động, Lâm Tiêu mỉm cười.
Không dễ dàng gì, cuối cùng cũng tìm thấy.
Lúc sờ những nơi khác, cảm nhận của hắn đều chỉ là cảm xúc khi sờ vào đá thông thường.
Mà khi sờ tới chỗ này, lại cảm nhận được một loại cảm ngộ trận pháp.
Đây chắc hẳn là điểm kết cấu quan trọng của huyễn trận rồi.
Lâm Tiêu không nghĩ nhiều nữa, chạm tay lên vách đá, chuyên tâm cảm ngộ.
Sau vài phút, Lâm Tiêu đã cảm ngộ và hiểu rõ trận pháp trên vách đá này rồi.
Hắn không dừng lại, bước thẳng tới một góc khác.
Lần này hắn không mò bừa nữa, mà vươn tay ấn thẳng vào một nơi trên vách đá.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Cảm ngộ trận pháp, tiếp tục lĩnh ngộ.
Bởi vì trận pháp liên kết với nhau làm một, nên sau khi Lâm Tiêu lĩnh ngộ được một điểm trong đó, huyễn trận này đã không còn thần bí đối với hắn nữa.
Tuy rằng vẫn không có cách nào phá trận, nhưng muốn tìm mấy vị trí quan trọng thì vẫn rất nhẹ nhàng, giản đơn.
Cứ như vậy.
Tu vi trận pháp của Lâm Tiêu bắt đầu tăng nhanh.
Một tiếng sau.
Hắn thở dài một hơi.
Trường kiếm trong tay.
Xoẹt xoẹt xoẹt.
Lâm Tiêu chém mấy luồng kiếm khí vào vài điểm.
Chỉ nghe vài tiếng bang bang, huyễn trận đã bị phá vỡ triệt để.
Ảo cảnh xung quanh bắt đầu tan rã, lộ ra dáng vẻ vốn có.
Lâm Tiêu nhanh chóng tìm thấy một cửa động thông xuống bên dưới.
Đây chắc hẳn là lối đi xuống tầng dưới.
Không hề có bất cứ do dự nào, Lâm Tiêu nhảy thẳng xuống.
Hắn đang gấp lắm rồi.
Vì từ lúc hắn bước vào huyễn trận ở tầng này, cho tới khi phá được trận cũng vẫn chưa nhìn thấy đội ngũ của tam hoàng tử.
Điều này chứng tỏ đối phương chắc chắn đã sớm có chuẩn bị.
Huyễn trận căn bản không ngăn được bọn họ.
Tầng hai của mộ kiếm Vô Cực rộng rãi hơn nhiều.
Lâm Tiêu tiến vào tầng thứ hai, chợt nghe thấy âm thanh đánh nhau cách đó không xa truyền tới.
Điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng tò mò.
Tiến vào mộ kiếm Vô Cực này, chẳng phải chỉ có đội ngũ của tam hoàng tử hay sao?
Lẽ nào xảy ra nội chiến?
Ngẫm lại cũng không đúng lắm.
Lâm Tiêu vội vàng qua đó.
Rất nhanh sau đó, hắn đã thấy rõ chân tướng sự việc.
Không phải nội chiến, mà là một đệ tử hoàng thất Đại Ngụy Luân Hải Cảnh hậu kỳ, đang đánh nhau với bóng trắng.
Bóng trắng này tựa như hình người, nhưng lại không có thực thể.
Đệ tử hoàng thất Đại Ngụy kia thi triển ra đòn tấn công, đều trực tiếp xuyên qua bóng trắng, không hề tạo ra bất cứ tổn hại nào.
Lâm Tiêu ban đầu cho rằng đây là ảo ảnh.
Nhưng khi bóng trắng chém ra một luồng kiếm khí, sau khi chém đệ tử hoàng thất Đại Ngụy bị thương, thì Lâm Tiêu đã hiểu.
Đây không phải ảo ảnh, mà là đòn tấn công thật sự.
Bóng trắng đó cũng thực sự tồn tại.
“Cứu ta!!!” đệ tử hoàng thất Đại Ngụy kia nhìn thấy có người tới, cũng không cần biết đó là ai, cứ kêu cứu trước đã.
Lâm Tiêu nhìn hắn một cái, rồi thật sự tiến tới.
Hề hề, người này, đúng thật là cần cứu giúp!
Hắn nâng trường kiếm lên, chém một luồng kiếm ý vào bóng trắng.
“Đòn công kích thông thường không có tác dụng đâu, bắt buộc phải dùng đòn tấn công ý cảnh đủ mạnh mới được.” đệ tử hoàng thất Đại Ngụy kia bất đắc dĩ hô lên.
Bây giờ hắn mới chú ý tới người vừa xuất hiện, hóa ra lại không phải là đệ tử hoàng thất Đại Ngụy bọn họ, mà là một tiểu tử không quen biết.
Tu vi mới chỉ là Tụ Linh Cảnh viên mãn.
Toang! Toang hẳn rồi.
Loại người này hiểu thế quái nào được cái gì gọi là đòn tấn công ý cảnh chứ.
Ngay cả một người đã đạt tới ý cảnh bậc một như mình còn không thể tổn thương tới cái thứ quỷ yêu này, huống chi là tên tiểu tử này cơ chứ.
Quả nhiên, kiếm khí mà Lâm Tiêu thi triển, trực tiếp xuyên qua bóng trắng, không hề tạo thành chút tổn hại nào.
Mà đòn này lại thu hút sự chú ý của bóng trắng.
Bóng trắng không tấn công đệ tử hoàng thất Đại Ngụy nữa, mà xông về phía Lâm Tiêu một cách quỷ dị.
“Đòn tấn công ý cảnh sao?” Lâm Tiêu lẩm bẩm.
Chém!
Lâm Tiêu lại lần nữa chém ra một luồng kiếm khí.
Sức mạnh ẩn giấu bên trong là kiếm ý bậc hai.
Phụt!
Một âm thanh khẽ vang lên.
Bóng trắng kia giống như bề mặt gương, nứt vỡ từng chút một, rồi hóa thành làn sương trắng.
“Đúng là yếu ớt!” Lâm Tiêu nói.
Nhưng sau đó, Thiên Khôi Kiếm Điển của Lâm Tiêu dường như cảm nhận được điều gì, lại bắt đầu tự động vận chuyển với tốc độ cao.
Một lực hút kỳ lạ từ trên người hắn phát ra. Bóng trắng kia hóa thành sương trắng, nháy mắt đã bị hút vào trong cơ thể hắn.
Lâm Tiêu kinh ngạc.
Cảnh này như là đã từng gặp, ôi chắc không phải lại là một...
Sau khi Lâm Tiêu cảm nhận, trong mắt hắn bỗng phát ra một tia sáng.
Không phải ý cảnh mới.
Mà là kiếm ý tăng lên rồi.
Tốc độ tăng lên thậm chí còn có thể so với khi cảm ngộ khối Thử Kiếm Thạch kia.
Chương 64: Ta rất lương thiện, niềm vui của ta là đi giúp đỡ người khác
Phá vỡ những hư ảnh màu trắng này làm cho kiếm ý tăng lên, điều này làm cho Lâm Tiêu hết sức kinh ngạc. Trong mộ kiếm khẳng định không thiếu mấy thứ này.
Vậy nếu như có thể phá mấy thứ này nhiều một chút vậy kiếm ý không phải là một bước bay hẳn lên trời sao. Nghĩ vậy làm cho Lâm Tiêu lập tức tràn đầy năng lượng.
“Cẩn thận, đồ quỷ quái này có thể tự hồi phục, căn bản không thể tiêu diệt được chúng!”
Lúc này có một đệ tử hoàng thất bên cạnh vội vã lên tiếng. Lâm Tiêu nghe thấy thế thì mới phát hiện ra dị trạng. Hồi phục? không diệt được? sao có thể?
Những thứ này bị hắn hấp thụ rồi luyện hoá vậy mà vẫn hồi phục được, đúng là chuyện khó tin. Quả nhiên chỗ Lâm Tiêu đứng vài phút qua đi vẫn chưa thấy điều gì xảy ra.
Tên đệ tử hoàng thất nghệt mặt ra. Rõ ràng tam hoàng tử giết thứ quái quỷ đó vài lần mà chỉ khoảng hai nhịp thở bọn chúng lại xuất hiện, lại tiếp tục chiến đấu.
Thế mà lần này lại giết được thật sao?
“Ngươi, ngươi rốt cuộc đã làm gì?” Một tên đệ tử hoàng thất hỏi.
“Chắc là do thiên phú của từng người.” Lâm Tiêu tuỳ tiện trả lời.
Tên đệ tử hoàng thất gật đầu, vậy mà tin câu này của hắn. Tam hoàng tử cũng không thể lý giải được vấn đề này. Tên tiểu tử này có thể làm được, vậy thì liên quan tới thiên phú gì.
Sau một hồi đánh giá Lâm Tiêu thì tên đệ tử hoàng thất lại hỏi một câu.
“Ta muốn biết người làm cách nào mà vào được?”
Lâm Tiêu nghe thấy vậy thì trầm mặt xuống trả lời: “Ta thấy kẻ trông coi ở ngoài sơ xuất thì tìm cơ hội lẻn vào.”
“Ồ ồ hoá ra là vậy, vậy thì lần này ta cần cảm……”
Vị đệ tử hoàng thất khách khí nói. Còn chưa nói hết câu đã thấy sắc mặt hắn lạnh đi, kiếm trong tay vung lên cả người lao về phía Lâm Tiêu. Mục tiêu chính là nhắm vào cổ Lâm Tiêu.
“Cám ơn người cứu ta, nhưng rất tiếc.”
“Tam hoàng tử đã nói, bất kỳ kẻ lạ nào bước vào một khi phát hiện giết không tha!”
Vị đệ tử hoàng thất này trầm giọng, tư thế dũng mãnh lao tới, nhìn là biết không định nương tay.
Lâm Tiêu đứng yên tại chỗ, yên tĩnh đến lạ kỳ. Cái kiểu lấy oán báo ơn này hắn có lạ gì đâu. Lúc đối phương lao tới gần hắn mới vung kiến lên sau đó giải phóng cảnh ý trọng lực.
Bốp!!
Tên đệ tử hoàng thất bị áp xuống, Lâm Tiêu giẫm lên hắn làm cho trọng lực càng nặng hơn, tới mức không thể hít thở.
“Hả? làm sao, ta, tại sao không thở được, ngươi đã làm gì!!” tên đệ tử hoàn thất hoảng hốt gào lên.
“Đem hết những thứ ngươi biết nói cho ta, nếu không hậu quả khôn lường.” Lâm Tiêu nhắc một câu.
“Ngươi nằm mơ! Ta là người của tam hoàng tử, ngươi thử động vào……”
Xoạt! kiếm quang lóe lên.
Một cánh tay đứt lìa ra khỏi cơ thể. Tên kia gào lên thảm thiết, vậy mà tên này dám ra tay thật.
“Mấy lời kiểu này ta nghe chán lắm rồi, bây giờ cho ngươi cơ hội nữa, không thì đừng có trách.” Lâm Tiêu lạnh nhạt lên tiếng.
Tên đệ tử hoàng thất cắn răng sau đó cũng phải chịu khuất phục. Hắn nói toàn bộ sự việc cho Lâm Tiêu nghe.
Sau khi nghe được hết mọi chuyện và biết được những thứ quý báu trong mộ kiếm. Ngoài ra tam hoàng tử còn một mục đích khác. Đó là lấy được truyền thừa trong mộ kiếm Vô Cực.
Còn về phần truyền thừa trong mộ kiếm là cái gì thì hắn thật sự không biết.
“Những thứ nên nói và không nên nói ta đã nói hết cho ngươi rồi, có thể thả ta không.” Tên đệ tử này tâm tình thấp thỏm nhìn Lâm Tiêu.
“Đương nhiên rồi.” Lâm Tiêu cười nói.
Sau đó hắn lấy cái nhẫn trữ vật trên tay đối phương rất tự nhiên bỏ vào túi áo mình.
“Ngươi……” Tên kia đành nhịn lời muốn nói xuống.
Thôi bỏ đi, nhẫn có thể kiếm lại sau, người mà mất thì chả còn gì nữa. Đợi khi hắn tìm được tam hoàng tử nhất định thu lại cả vốn lẫn lãi.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Đợi tên đệ tử này chuẩn bị rời đi, hắn mới nhìn đối phương rồi nở một nụ cười quỷ dị. Sau đó một đạo kiếm quang quét qua, chỉ nghe thấy đối phương kêu lên một tiếng. Đan điền vỡ vụn tu vi bị phế bỏ hoàn toàn.
“Ta cực kỳ biết giữ lời.” Lâm Tiêu nói xong câu này thì biến mất.
Tên đệ tử hoàng thất thét lên một tiếng hối hận không kịp, sớm biết kẻ này kinh dị tới mức này hắn sẽ không chủ động ra tay. Bây giờ tu vi bị phế thì có khác gì chết đâu.
……
Sau khi rời khỏi kia Lâm Tiêu bắt đầu đi vào sâu hơn. Có lẽ lối vào của tầng ba, cũng là lối vào của nơi cất giấu truyền thừa trong mộ kiếm.
Trên đường đi Lâm Tiêu phát hiện một chuyện kỳ quái. Thỉnh thoảng sẽ có một số tên đệ tử hoàng tộc lẻ loi đơn độc, tất cả bọn chúng hình như đều đang chiến đấu với mấy cái bóng trắng.
Nói là chiến đấu thì có lẽ nói là cầm chân thì đúng hơn. Lâm Tiêu rất nhanh liền nghĩ ra nguyên nhân. Cái bóng trắng đối với bọn họ mà nói chính là giết mãi không chết.
Cho nên tam hoàng tử mới để lại một người để cầm chân mấy cái bóng trắng. Một mình hắn sẽ đi sâu vào trong.
“Người của hoàng thất đúng là vô sỉ hơn ta nghĩ, đúng là không tử thủ đoạn.” Lâm Tiêu nói.
Lúc đi trên đường nếu có gặp phải mấy đệ tử hoàng thất. Hắn rất vui vẻ giúp bọn họ tiêu diệt bóng trắng lại còn ân cần hỏi thăm đối phương. Nhưng lần nào cũng đổi lại là bọn họ lấy oán báo ân.
Haiz!
Lâm Tiêu thấy vậy thì đành phải nhịn lại sự đau lòng bắt đầu hấp thụ kiếm ý, và tiện tay lấy luôn nhẫn chữ vật. Còn về phần đám đệ tử hoàng thất thì hắn rất lương thiện, không hề chém giết linh tinh. Chỉ phế tu vi mà thôi.
Sau khi giúp đỡ 8 đệ tử hoàng thất thì hắn đã tới tầng 2 của mộ kiếm. Từ xa hắn đã thấy đội ngũ của tam hoàng tử đanh chiến đấu. Chỉ là thứ đang đánh nhau với họ không phải mấy cái bóng trắng.
Bây giờ lại là hai cái bóng vàng. Từ những cái bóng vàng này có thể thấy được sự linh hoạt của linh lực, chúng là có thể phát ra năng lượng của kiếm khí. Hai cái bóng vàng này thực lực cũng phải ngang với Toàn Đan cảnh.
Lại còn thêm thuộc tính giết không chết thì đội ngũ của tam hoàng tử đúng là đang bị giữ chân lại đây. Không biết bọn họ đã đánh nhau bao lâu.
Có lẽ hai cái bóng vàng kia thủ hộ ở tầng này, muốn qua được tầng này thì cần phải giải quyết bọn chúng.
Lâm Tiêu lặng lẽ tới gần, ánh mắt của hắn không nhìn tam hoàng tử mà là nhìn chằm chằm vào hai cái bóng vàng.
Ánh mắt Lâm Tiêu nóng rực, cả đoạn đường đi hắn hấp thụ mấy cái bóng trắng đã làm cho hắn kinh hỉ vô cùng.
Bây giờ lại nhìn thấy cái bóng vàng này, có khi nào kiếm ý lại tăng lên được vài bậc không nhỉ?
Lâm Tiêu cực kỳ tò mò và cũng cực kỳ mong chờ. Hơn nữa không phải một, mà có những hai cái bóng. Đúng là niềm vui của hắn chính là giúp đỡ người khác mà!
Chọn cái nào trước nhờ?
Chương 65: Tam hoàng tử, chả nhẽ ta lại hố ngài sao?
Lâm Tiêu nhìn đội ngũ của tam hoàng tử chiến đấu, cũng không vội vã gia nhập cuộc chiến. Đồng lời đứng ngoài cảm thán, đúng là người của hoàng thất.
Đánh nhau với hai cái bóng Toàn Đan cảnh mà không yếu thế chút nào. Chỉ là nhóm của tam hoàng tử không có cách nào tiêu diệt được hai cái bóng vàng này thôi.
Lâm Tiêu đứng một bên đợi cơ hội. Lúc hắn tiến vào di tích Vô Cực hắn vẫn còn vô cùng tự tin vào thực lực của mình. Kết quả là sau khi gặp phải yêu nữ kia, Lâm Tiêu mới lần nữa nhắc nhở bản thân cần cẩn thận.
Đặc biệt là vị tam hoàng tử này, thân là hoàng tử của Đại Ngụy, nói là không có đồ hộ mệnh thì mới là lạ.
Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi. Nói thì thế nhưng không dễ dàng làm.
Ở một bên khác hai cái bóng vàng đang chiến đấu với đội ngũ của tam hoàng tử, sắc mặt của nhóm người này cũng không được tốt lắm. Nhất là vị tam hoàng tử, cái bóng vàng này xuất hiện đúng là chuyện ngoài ý muốn với hắn.
Lại còn có hẳn hai cái, hắn có thể dùng bảo vật để đối phó với hai cái bóng này. Nhưng một khi dùng bảo vật, rất có thể sẽ xảy ra biến cố đối nơi có chứa truyền thừa. Cho nên không thể dùng được.
Thật đáng ghét!
Trong ánh mắt của tam hoàng tử đã có chút gấp gắp. Hắn luôn đưa mắt nhìn sang bên kia. Nếu những người kia không đuổi tới kịp thì sao.
Rõ ràng hắn đã phân phó rồi, sau một khoảng thời gian giao đấu với cái bóng trắng thì phải tìm cách thoát thân. Nếu bây giờ không có thêm người để đối phó với cái bóng vàng thì sẽ không có cách nào giữ chân mấy thứ quỷ quái này.
Phi!
Một đám phế vật.
Sau khi nhìn về hướng đó tam hoàng tử lại nhíu mày càng chặt. Có người tới nhưng không phải người của hắn. Đó là một thiếu niên Tụ Linh cảnh viên mãn.
Lúc tam hoàng tử phát hiện đối phương thì những người khác trong đội ngũ cũng phát hiện ra tên thiếu niên này.
“Loại tạp nham muốn chết, còn không mau cút đi!!” Một đệ tử hoàng thất phẫn nộ quát lên.
Hắn còn đang nghi ngờ tại sao người ngoài lại vào được mộ kiếm này? Rõ ràng bọn chúng đã cho người canh gác ở ngoài.
Người xuất hiện không ai khác chính là Lâm Tiêu. Sau khi nghe được tiếng quát của tên đệ tử hoàng thất, hắn cũng không thèm che giấu nữa, hờ hững đưa ánh mắt nhìn tam hoàng tử. Hình như đang muốn nói cái gì.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Tam hoàng tử cảm nhận được trong ánh mắt của Lâm Tiêu có sự nghi hoặc và cả tò mò, hắn đánh lùi cái bóng vàng ra khoảng mười mấy mét. Sau đó quay đầu nói với Lâm Tiêu: “Người làm sao vào được đâu?”
“Tham kiến tam hoàng tử, ngài có nhất thiết phải nói về vấn đề này không?” Lâm Tiêu cười nhẹ một cái.
“To gan! Ngươi là thân phận gì mà dám vô lễ với hoàng tử điện hạ!” một tên đệ tử hoàng thất đứng bên cạnh nghe thấy Lâm Tiêu nói thế thì quát lên.
“Dừng lại! người và mọi người dốc sức chặn hai linh thể kia lại, ta nói chuyện với hắn một lúc.” Tam hoàng tử nhìn người kia rồi nói.
“Vâng!!” tên đệ tử hoàng thất cung kính đáp lại, sau đó lao vào chiến đấu với hai cái bóng vàng.
Lâm Tiêu mở mồm nói: “Tam hoàng tử điện hạ, ta muốn cùng ngài làm một giao dịch?”
“Giao dịch? Người nói đi.”
Tam hoàng tử dùng ánh mắt thích thú nhìn Lâm Tiêu. Hắn không trực tiếp động thủ bởi vì người có thể vào được mộ kiếm lại còn đi qua được tầng một. Lại còn một mình đi được xuống đây mà trên người không thương tích.
Đây là chuyện cực kỳ kì lạ đối với một tên thiếu niên Tụ Linh cảnh, đối phương chắc chắn không đơn giản.
Một khi hắn muốn lấy mạng đối phương thì chắc chắn không thất bại. Nhưng bây giờ uy hiếp lớn nhất với hắn lại không phải thiếu niên này, mà là hai cái bóng vàng kia.
“Ta giúp điện hạ tiêu diệt mấy cái bóng trắng, và cả hai cái bóng vàng kia, nhưng ta có điều kiện.”
“Sau khi giải quyết hai cái bóng vàng xong, ta cũng muốn đi xuống tầng dưới.”
Lâm Tiêu nói thẳng ra thứ mình muốn giao dịch. Tam hoàng tử nghe xong thì hơi sửng sốt nhưng lại lộ ra nụ cười.
“Ngươi nói là có thể tiêu diệt được hai cái bóng vàng? Ngươi chứng minh kiểu gì?” Tam hoàng tử hỏi.
Lâm Tiêu cười he he hai tiếng, bởi vì hắn chỉ đợi câu này.
Hắn phất tay một cái, chín đạo quang mang trào ra chín hướng. Sau đó Lâm Tiêu lại phất tay hiện lên một lá cờ Tam Thể.
“Trận, khởi!” Hắn nhỏ giọng nói
Một giây sau tam hoàng tử vô cùng kinh ngạc, hắn phát hiện bọn họ đang có mặt ở chỗ khác, tiếng đánh nhau ở bên tai cũng đã biến mất hoàn toàn.
“Cảm giác nơi này quen thuộc……” Tam hoàng tử trợn mắt.
Đây không phải là tầng một của mộ kiếm sao? Hả? sau huyễn cảnh lại đến đây?
Hắn vừa nghĩ vậy thì có một bóng người đứng cách hắn không xa, chính là người thiếu niên vừa nãy.
“Thế nào, tam hoàng tử điện hạ, bây giờ ngài tin rồi chứ?” Lâm Tiêu nói.
Tam hoàng tử nhìn kỹ xung quanh xem, sau đó thuận tay chém ra một đạo kiếm khí. Đạo kiếm khí này cũng có sức mạnh gần bằng Toàn Đan cảnh, nhưng khi tới gần rìa của viễn cảnh thì tan biến.
Mà viễn cảnh thì không có chút ảnh hưởng gì,
“Trần pháp sư sao? Thú vị, thảo nào ngươi qua được tầng một mà không thương tích gì.” Tam hoàng tử ánh mắt thích thú nhìn Lâm Tiêu.
Hắn tin tưởng thiếu niên này.
Những đội ngũ có được trận pháp sư đều là những đội ngũ mạnh. Quan trọng nhất là người này vẫn còn trẻ như vậy, chắc chắn sẽ là một kỳ tài. Nếu có thể thu nhận một kẻ như vậy thì nhất định sẽ có lợi trong tương lai.
“Tam hoàng tử điện hạ, ngài cảm thấy giao dịch này thế nào?” Lâm Tiêu cười.
Kế hoạch bắt đầu.
Lâm Tiêu cực kỳ may mắn, bản thân sau khi phá vỡ huyễn cảnh ở tầng một, tiện tay lấy luôn mấy viên đá tạo trận, còn có cả cờ điều khiển trận và cả trận bàn.
Vừa nãy hắn chỉ sửa lại một chút trận văn trên đó, sau đó lại sử dụng huyễn trận một lần nữa.
“Cấp độ huyễn cảnh này của ngươi, có thể cầm chân bóng trắng, chưa chắc tác dụng với bóng vàng.” Tam hoàng tử nói, sau đó chỉ vào nhược điểm trận.
Lâm Tiêu cũng không lấy gì làm ngạc nhiên. Bởi vì chính hắn là người cố tình làm trận pháp này yếu đi.
“Tam hoàng tử điện hạ, muốn làm huyễn trận mạnh lên để giữ được linh thể, vậy ta cần có linh thạch cực phẩm giúp sức, đáng tiếc trên người ta lại không có loại này.” Lâm Tiêu thở dài nói.
“Linh thạch cực phẩm? ta có, cần mấy viên?” Tam hoàng tử không nghĩ nhiều ngay lập tức trả lời.
Để giết được mấy linh thể kia hắn không tiếc giá nào. Cũng chỉ là mấy viên linh thạch cực phẩm mà thôi.
“9 viên!” Lâm Tiêu giơ tay, chỉ vào chín chỗ trên huyễn trận. Mỗi viên ứng với một chỗ, chắc là không quá đáng đâu nhỉ?
Tam hoàng tử chớp chớp mắt, có chút quá với sức tưởng tượng.
9 viên? Nhiều thế hả?
Hắn cứ tưởng chỉ cần 3 viên thôi.
Phải biết rằng một viên linh thạch cực phẩm bằng 100 viên linh thạch thượng phẩm, một ngàn viên trung phẩm và 100 ngàn viên hạ phẩm. Vậy 9 chiên cực phẩm bằng với 900 ngàn viên hạ phẩm.
Kể cả hắn là tam hoàng tử thì đây cũng là một con số không hề nhỏ.
“Cần nhiều vậy à?” Tam hoàng tử do dự.
Lâm Tiêu nhìn về xuyên qua huyễn trận hướng về phía hai linh thể màu vàng, hắn suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
“Tam hoàng tử điện hạ, tu vi của ta mới là Tụ Linh cảnh, ngài nghĩ ta dám hố ngài sao?”
“Chín viên mới đủ nhốt một linh thể màu vàng, muốn giết chết hắn cần 9 viên nữa.”
Bình luận facebook