• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vạn Cổ Ma Tôn (2 Viewers)

  • Chương 96-100

Chương 96: Hôm nay ta tiễn ngươi đi cùng tam hoàng tử cho cha con đoàn tụ

Đại hoàng tử vỗ vỗ bả vai đội trưởng đội thị vệ, ra hiệu đưa người lui về sau.

Sau đó, hắn ta nhìn về phía Lâm Tiêu. Trong mắt không có sự oán hận nào, chỉ có một cảm xúc.

Chiến ý.

"Ngươi là Lâm Tiêu?! Đến đây, chúng ta tỷ thí đi, ta muốn xem ngươi lợi hại đến mức nào!" Ánh mắt đại hoàng tử rực lửa nói.

Thấy đối phương như vậy, Lâm Tiêu sửng sốt một chút, không nói gì.

Người này sao vậy. Bị điên à!

"Mấy ngày trước, Cam Anh Túc tới vương triều Đại Ngụy triều tìm ngươi, ta tìm được nàng ấy, nàng ấy nói cho ta biết, Lâm Tiêu của Kiếm Ma tông chắc chắn mạnh hơn ta."

"Muốn đối chiến với nàng ấy, nhất định phải đánh bại ngươi!" Đại hoàng tử nhìn Lâm Tiêu chằm chằm và giải thích. Sau đó, lại truyền âm một câu.

"Đồng thời cũng cảm ơn ngươi giúp ta giải quyết tam hoàng tử."

Lâm Tiêu: "..."

Hoá ra là như vậy, yêu nữ Đại Can đó hai ngày trước đã tìm mình sao?Ni tử này tìm mình chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì.

Lâm Tiêu quay đầu nhìn về phía đại hoàng tử, không khỏi thở dài.

Hoàng thất đáng thương, tình thủ túc mà nhẹ bẫng như nước. Hắn đã giết đệ đệ của đối phương, nhưng đối phương thậm chí còn cảm ơn hắn.

Nực cười.

"Ngươi không phải đối thủ của ta, gọi Ngụy Vương ra đây." Lâm Tiêu nói.

Ngay khi hắn vừa dứt lời, những thị vệ xung quanh vừa đứng dậy đều cảm thấy buồn cười.

Tiểu tử này quá kiêu ngạo, thực sự nghĩ rằng đánh bại bọn họ là bất khả chiến bại sao?

Đại hoàng tử điện hạ là một thiên tài hiếm có trăm năm ở vương triều Đại Ngụy.

Ngoại trừ từng thất bại trước trưởng công chúa của vương triều Đại Can thì chưa từng thua trong tay những người đồng trang lứa khác.

Khí tức linh khí trên người thiếu niên này mới chỉ là Luân Hải cảnh viên mãn mà thôi. Thậm chí còn chưa đạt tới Toàn Đan cảnh, so với đại hoàng tử ở Toàn Đan cảnh trung kỳ thì còn kém xa!

Người như vậy có tư cách gì nói câu đó!

"Khẩu khí của ngươi cũng thật là lớn! Hơn nữa phụ hoàng ta không có ở trong cung, ngươi từ Kiếm Ma tông tới, lẽ nào không gặp phụ hoàng ta sao?" Đại hoàng tử nghi ngờ hỏi.

Trong lòng Lâm Tiêu thất kinh, lông mày nhíu lại, hắn nắm bắt được một tin tức quan trọng.

"Ý của ngươi là Ngụy Vương đến Kiếm Ma Tông rồi?" Lâm Tiêu trầm giọng hỏi.

"Đúng, có điều bây giờ ngươi trở về chắc là đã muộn rồi, nói không chừng Kiếm Ma tông đã bị phụ hoàng ta và trưởng lão san bằng rồi." Đại hoàng tử thành thật nói.

Lâm Tiêu không chút do dự xoay người muốn rời đi.

“Chờ một chút, tỷ thí với ta một trận, ta sẽ thả ngươi đi!” Đại hoàng tử ngăn cản hắn.

"Được, vậy thì một quyền này, ngươi đỡ lấy."

Lâm Tiêu ngẩng đầu lên, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

Hắn không đợi đối phương đồng ý hay không đã triển khai Hoang Chi Ý Cảnh, giáng xuống một quyền bình thường.

Thấy vậy, đại hoàng tử vui mừng khôn xiết, linh lực toàn thân dâng trào.

"Hoàng Bá Quyền!!" Hắn ta hét lớn và cũng ra một quyền.

Hai quyền va vào nhau.

"Bùm!!" Có một âm thanh như bị bóp nghẹt vang lên.

Không có uy lực chấn động, không có khí thế bùng nổ kinh người nhưng có một bóng người lập tức bay lộn ngược ra cách xa hàng trăm mét.

Đó là... Đại hoàng tử.

Máu tươi vẽ nên một đường vòng cung hoàn hảo trên không trung. Sau đó, đại hoàng tử nặng nề ngã xuống đất và bất tỉnh.

Trọng thương! ! !

"Xì--"Những thị vệ xung quanh hít một ngụm khí lạnh, không dám tin vào những gì họ vừa nhìn thấy.

Đây chính là Đại Hoàng tử điện hạ, đệ nhất thế hệ trẻ của Đại Ngụy, sao lại có thể bị đánh bại dễ dàng như vậy.

Mà đối phương chỉ là một thiếu niên chưa có tu vi Toàn Đan cảnh.

Chuyện này, chuyện này là quá là khoa trương rồi.

Khi những thị vệ này quay đầu lại nhìn về phía thiếu niên đó thì thấy rằng thiếu niên đó đã bay lên không trung, sau đó nghiền nát một lá bùa và nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của họ.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

...

Sau khi biết rằng Ngụy Vương đã mang theo một cường giả bán bộ Hoá Đỉnh đến Kiếm Ma tông, Lâm Tiêu có chút nóng lòng.

Hắn trực tiếp bóp nát một lá thần hành phù, sau đó toàn lực thi triển Thiên Lý Đằng Quang Quyết, hoá thành một luồng ánh sáng và lao thẳng về phía Kiếm Ma tông.

Lộ trình vốn phải mất một ngày.

Dưới tốc độ tối đa của Lâm Tiêu, chỉ mất hai giờ để đến Kiếm Ma tông.

Sau khi hắn nhìn thấy hộ tông đại trận bị phá hủy và xung quanh là thi thể của rất nhiều đệ tử Kiếm Ma tông, một luồng sát khí hiện lên dưới đáy mắt hắn.

Cũng không biết phía chủ phong như thế nào rồi. Bây giờ hắn chỉ hy vọng rằng Dạ Cô Thành đã ngăn chặn được đối phương.

Điều này sẽ khiến Kiếm Ma tông giảm tổn thất nhiều nhất có thể.

Nhưng khi hắn đến chủ phong, Lâm Tiêu vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.

Bầu không khí trên chủ phong vô cùng ngột ngạt, rất nhiều đệ tử của Kiếm Ma Tông đều căm phẫn nhìn về phía không trung.

Phương tông chủ và Mục lão ngồi liệt ở bên cạnh, nhìn dáng vẻ chắc chắn là đã trọng thương.

Dạ Cô Thành mà Lâm Tiêu tin tưởng nhất lại nằm bên cạnh họ không biết sống hay chết.

Bùm bùm bùm!

Trong không trung, có hai bóng người đang không ngừng giao chiến.

Đạo đạo kiếm khí mạnh mẽ đan xen vào nhau, hai phương ngang ngửa, bất phân thắng bại. Đó là Cảnh lão kiếm các đang chiến đấu với một cường giả bán bộ Hoá Đỉnh.

Bên kia chiến trường, có một người đàn ông trung niên uy nghiêm, trên mặt nở nụ cười đang đứng. Khí tức trên người ông ta vô cùng đáng sợ, gần như áp chế tất cả mọi người.

Ngụy Vương-Một cường giả Hoá Đỉnh cảnh thực thụ.

Thấy vậy, Lâm Tiêu nghiêng người và xuất hiện trước mặt Phương tông chủ và Mục lão.

Khi nhìn thấy bóng dáng của Lâm Tiêu đột nhiên xuất hiện, Phương tông chủ và Mục lão vốn vẫn đang cố gắng giữ bình tĩnh thì tâm thế đột nhiên sụp đổ và bùng nổ.

"Lâm, Lâm Tiêu, sao ngươi lại trở về? Ôi trời, lẽ nào ngươi không nhìn thấy cường giả Hoá Đỉnh cũng ở đó sao? !" Phương tông chủ vừa kinh ngạc vừa bất lực nói.

"Ngươi, ngươi, tiểu tử thối, ngươi muốn chết sao!! Khụ khụ khụ... ngươi... ngươi, a!!! Tức chết mất."Mục lão tức giận đến mức toàn thân phát run, không ngừng ho khan.

Lâm Tiêu chớp chớp mắt, hắn không ngờ hai người này phản ứng lại mạnh như vậy.

Hắn có thể không trở về được sao. Nếu hắn không về thì Kiếm Ma Tông sẽ không còn nữa.

Dù nói thế nào đây cũng là tông phái đầu tiên của hắn và hắn có tình cảm.

Phản ứng của Phương tông chủ và Mục lão cũng thu hút sự chú ý của những người khác.

"Hả? Lâm Tiêu huynh đã trở về rồi? !"

"Sao Lâm Tiêu huynh lại trở về? Đây không phải là tự chui đầu vào lưới sao?"

“Hừ hừ! Nếu không phải vì Lâm Tiêu huynh, sao Nguỵ Vương lại đích thân tới thảo phạt chúng ta?”

"Não của ngươi bị úng nước rồi sao, ngươi không biết chúng ta Kiếm Ma tông chúng ta là gì ở vương triều Đại Ngụy sao? Sớm muộn gì thì hoàng thất Đại Ngụy cũng khai đao với chúng ta thôi!"

"Đúng vậy, có Lâm Tiêu huynh hay không cũng không ảnh hưởng đến cục diện hôm nay."

"Ôi, thật đáng tiếc, nếu như dựa vào tài năng của Lâm Tiêu huynh, ở ẩn mấy chục năm, nhất định là sẽ trở thành một vị cường giả Hóa Đỉnh, đến lúc đó nói không chừng có thể báo thù cho chúng ta."

"Kiếm Ma tông chúng ta hôm nay thật sự bị diệt gọn rồi."

Cùng lúc này, Ngụy vương cũng chú ý tới bóng dáng của Lâm Tiêu .

Ông ta nhìn Lâm Tiêu chằm chằm, chậm rãi nói: "Ngươi, ngươi là Lâm Tiêu ? !"

Lâm Tiêu nghe vậy, ngẩng đầu nhìn ông ta, cười lạnh một tiếng.

"Hôm nay, ngươi có thể cùng tam hoàng tử, cha con đoàn tụ rồi."
Chương 97: Lâm Tiêu VS Ngụy Vương

Khiến Ngụy Vương và tam hoàng tử đoàn tụ? !Khi nghe câu này, tất cả mọi người cảm thấy có chút vô lý.

Ngụy Vương là cường giả Hoá Đỉnh duy nhất trong vương triều Đại Ngụy bọn họ, ai dám nói có thể đánh bại ông ta chứ? Không thể đánh bại thì làm thế nào để tiễn đi.

Phương tông chủ và Mục lão cũng bị ngữ khí Lâm Tiêu làm cho kinh ngạc. Mới bao lâu không gặp tiểu tử này, sự kiêu ngạo còn cao hơn so với trước kia gấp mấy lần.

"Hả?! Tu vi của tiểu tử này... Luân Hải cảnh viên mãn?!" Mục lão mở to hai mắt, không thể tin nổi nói.

Lúc này ông ta mới chú ý tới tu vi cảnh giới của Lâm Tiêu, phải biết rằng mới chỉ hơn một tháng trôi qua thôi.

Nghe nói khi tiểu tử này bước ra từ di tích Vô Cực mới vừa đột phá Luân Hải cảnh.

"Hả? Thật sự, tốc độ tu luyện tiểu tử này vô cùng kinh người." Phương tông chủ cũng cảm thán nói.

Nếu một thiên tài yêu nghiệt như vậy có thể trưởng thành, trong tương lai chắc chắn sẽ mạnh hơn Ngụy Vương rất nhiều.

Nhưng……

Họ đều không biết nên làm thế nào để sống sót qua kiếp nạn hôm nay.

"Ha ha ha, điên rồi! Quá điên rồ! Lâm Tiêu, ngươi thật sự là người điên nhất mà ta từng gặp, ta tin rằng, cho ngươi thêm hai mươi năm nữa, ta hiện tại có thể không phải là đối thủ của ngươi."

"Thật đáng tiếc, hôm nay ngươi phải chôn theo con trai ta rồi."

Trong mắt Ngụy Vương lộ ra sự lạnh lùng, nói xong câu này, ông ta lại nói với cường giả bán bộ Hoá Đỉnh.

"Hãy giải quyết kiếm các đó của lão gia hoả đi."

"Rõ!! Ngụy Vương!" Cường giả bán bộ Hoá Đỉnh cung kính nói.

Sau đó, hắn ta bắt đầu tấn công dữ dội và mãnh liệt.

Lâm Tiêu liếc nhìn tình hình của Cảnh lão, sau đó quay người lại hỏi hai người phía sau mình một câu.

"Phương tông chủ, Mục lão, tại sao Dạ Cô Thành lại thành ra như thế này?" Lâm Tiêu hoài nghi hỏi.

Dựa vào thực lực của Dạ Cô Thành, về lý mà nói hắn ta có thể vật lộn với Ngụy Vương một trận mới đúng nhưng hắn ta còn gục xuống trước những người khác một bước.

Điều này rất không đúng.

"Tiểu tử Lâm Tiêu, chính là Ngụy Vương giở trò. Khi Diệp Cổ Thành đối mặt với Ngụy Vương, tuy mất sức nhưng vẫn có thể chống cự được. Nhưng không biết vì sao, đột nhiên Dạ Cô Thành giống như mất đi linh hồn, trực tiếp từ trên trời rơi xuống và bất tỉnh như bây giờ." Mục lão vội vàng giải thích.

Lâm Tiêu cau mày lại.

Quả nhiên Ngụy Vương này không phải là người tốt. Chiến đấu với cường giả bán bộ Hoá Đỉnh cũng cần phải dựa vào đánh lén mới có thể thắng.

Thân là vua của vương triều Đại Ngụy, như vậy không phải là quá đáng khinh sao.

Chỉ là không biết thủ đoạn này là gì.

Trận chiến trước mặt mọi người ngày càng trở nên khốc liệt, mỗi một chiêu đều vô cùng nguy hiểm.

Thực lực của Cảnh lão bùng phát ra lợi hại hơn nhiều so với mọi người nghĩ.

Cho dù là bán bộ Hoá Đỉnh cường giả thể hiện ra bản lĩnh thực sự của mình thì hai bên vẫn ngang tài ngang sức.

“Ôi, Cảnh lão sắp không ổn rồi.” Mục lão thở dài một tiếng.

“Dù sao thực lực hai bên cũng có sự chênh lệch rất lớn, cho dù thi triển bí thuật cũng không giúp được gì.” Phương tông chủ cũng thở dài thườn thượt.

Sắc mặt Lâm Tiêu bắt đầu trở nên khó coi, hắn không hỏi thêm câu nào nữa.

Bởi vì hắn có thể cảm nhận rõ ràng khí tức sinh mạng của Cảnh lão đang không ngừng giảm sút.Đây có lẽ là một loại bí thuật với cái giá là sinh mạng.

Được cái này mất cái kia.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Nhìn thấy cường giả bán bộ Hóa Đỉnh hắn chém ra một đạo kiếm ý sắc bén về phía Cảnh lão.

Lâm Tiêu liền ra tay, tay hắn cầm kiếm để sau lưng vung lên.

Một luồng kiếm khí có thể so sánh với của cường giả bán bộ Hoá Đỉnh đó đột nhiên bùng ra.

Đây là đạo kiếm khí Hoá Đỉnh cuối cùng mà hắn thu thập được trong Vô Cực mộ kiếm.

Kiếm khí giống như cầu vồng, mang đến cho mọi người cảm giác hùng vĩ và cuồn cuộn không thể ngăn lại.

“Không ổn rồi!” Cường giả bán bộ Hóa Đỉnh đó kêu lên một tiếng, lùi về phía sau vài bước.

Hai đạo kiếm khí va vào nhau. Kiếm khí mà cường giả bán bộ Hóa Đỉnh đó thi triển đã bị kiếm khí của Lâm Tiêu trực tiếp đâm xuyên qua.

Ngay khi tàn dư kiếm khí sắp lấy mạng cường giả bán bộ Hóa Đỉnh thì Ngụy Vương ra tay.

Ông ta đứng ở trước mặt cường giả bán bộ Hoá Đỉnh chỉ phất nhẹ tay một cái thì đã chặn được một kích này.

“Được rồi, lão gia hoả kia đã không còn sức chiến đấu nữa, chuyện còn lại giao cho bản vương.”Ngụy Vương nói.

“Rõ!” Sau khi cường giả bán bộ Hóa Đỉnh sợ hãi liếc nhìn Lâm Tiêu thì tránh sang một bên.

Lâm Tiêu đã học hỏi được rất nhiều điều, đã từng gặp những người thận trọng nhưng chưa từng thấy ai thận trọng như cường giả Hóa Đỉnh này. Điều này là có chút khó khăn rồi.

Thấy đối phương lùi lại, Cảnh lão cũng lùi lại. Có điều tác dụng phụ của bí pháp vắt kiệt sức sống cũng xuất hiện.

Cơ thể Cảnh lão lắc lư và rơi từ không trung xuống. Sắc mặt ông ta tái nhợt như tờ giấy, khí tức yếu ớt, giống như một ông già ở tuổi xế chiều vậy.

Lâm Tiêu lập tức xông qua đó và ôm Cảnh lão xuống.

"Mục lão, ông đem thứ này nghiền nát và cho Cảnh lão uống, có lẽ sẽ có chút tác dụng." Sau khi Lâm Tiêu đặt Cảnh lão bên cạnh Mục lão, hắn lấy ra một thứ màu trắng sữa khác to bằng nắm tay rồi đưa nó cho Mục lão.

"Đây, đay là Thạch Chung Nhũ sao? Hơn nữa còn là loại đã mấy trăm năm? Mẹ kiếp, tiểu tử ngươi lấy đâu ra thứ đồ tốt như vậy? Được, được, có thứ này, Cảnh lão quỷ muốn chết cũng không dễ."

Sau khi Mục lão nhận ra thứ này thì vui mừng khôn xiết.

Ở phía khác, trong đầu Ngụy Vương cũng vang lên một âm thanh rất hưng phấn:

"Thạch Chung Nhũ sinh mệnh!! Ít nhất cũng phải 500 năm trở nên! Lâm Tiêu có loại bảo vật cực phẩm như vậy, ngươi nhất định phải đoạt lấy, thứ này rất hữu dụng đối với bản…... không, rất hữu dụng đối với ngươi!"

Ngụy Vương truyền âm nói với chiếc nhẫn trên tay: "Bản vương biết rồi."

"Khí tức Lâm Tiêu trên người này rất kỳ dị, ngươi nhất định phải cẩn thận một chút, nếu như không được thì để bán bộ Hóa Đỉnh giải quyết hắn." Giọng nói đó nhắc nhở.

Ngụy Vương cau mày, tức giận truyền âm nói: "Cái gì!? Lẽ nào ngay cả một tên Luân Hải cảnh nhãi nhép mà bản vương cũng không đối phó được sao?"

"Cẩn thận cũng không thừa, năm đó bản tôn quá coi thường kẻ địch cho nên mới có kết cục như vậy. Ngươi nghĩ xem, ngươi từ một đệ tử phế vật như thế nào, từng bước từng bước đạt được như bây giờ? Ngươi càng mạnh thì càng phải cẩn thận. Ngươi tuyệt đối không được…” Giọng nói đó bắt đầu lảm nhảm.

“Được rồi được rồi, ta biết rồi, ta sẽ cẩn thận.” Ngụy Vương truyền âm một câu, sau đó không quan tâm nữa.

Ngụy Vương đứng giữa không chung, đợi Tiêu làm xong việc, ông ta mới từ từ nói: "Chuẩn bị sẵn sàng cho việc chết chưa?"

Lâm Tiêu không hề sợ hãi nhìn qua đó và hỏi ngược lại: "Ngươi đã sẵn sàng chưa?"

Thấy vậy, Ngụy Vương không nhiều lời nữa.

Một tiểu gia hỏa còn chưa đạt tới Toàn Đan cảnh thì phải xem trọng đến mức nào chứ? Điều này thực sự nực cười.

Ngay sau đó, Ngụy Vương bị một luồng khí tức màu đen bao vây, trong tay ông ta cầm một thanh trường đao màu đen. Hình tượng này không giống quân vương mà giống quỷ vương.

Xung quanh ông ta có những dao động dữ dội, hư không bắt đầu rung lắc.

"Nhưng ngươi đừng chết quá nhanh!"Nói xong, Ngụy Vương bắt đầu hành động.
Chương 98: Phát hiện mới! Một loại năng lượng khác mà tôn thượng mang tới

Ngụy Vương từ trên không bước ra.

Uy áp của cường giả Hóa Đỉnh Cảnh từ trên người lập tức phát ra. Áp lực như núi đè nặng về phía Lâm Tiêu.

Tiếp đó, trường đao trong tay ông ta chém xuống. Một luồng đao quang màu đen phong tỏa không gian, chém thẳng về phía Lâm Tiêu.

Ngụy Vương này vừa ra tay, thì chính là một đòn dồn người ta vào chỗ chết.

Lâm Tiêu nhìn tình hình này, trong mắt toát ra sự thận trọng.

Đây nhất định là trận chiến gian nan nhất kể từ khi hắn tới thế giới huyền huyễn này.

Hắn không thể không đánh, bắt buộc phải đánh.

Lâm Tiêu không hề có chút do dự, trường kiếm trong tay vung lên, ba luồng kiếm mang trùng điệp chém ra.

“Điệp lãng nhất kích!”

Đao quang nhanh, kiếm mang của hắn càng nhanh hơn.

Oành!!!

Đao quang và kiếm ảnh va vào nhau.

Trong không trung truyền tới một tiếng nổ vang dội.

Hiệp giao đấu đầu tiên của hai người, kết quả là.....hòa nhau, thế lực ngang nhau.

Đao quang và kiếm ảnh đều hóa thành những linh khí li ti.

“Hả??? Sao lại có thể là thế lực ngang nhau chứ??? Kiếm mang của Lâm Tiêu sư huynh sao có thể mạnh đến như thế?”

“Đây là...kiếm ý bậc tám rưỡi!!! Trời ạ Hóa Đỉnh Ý Cảnh, sư huynh Lâm Tiêu lại có thể lĩnh ngộ kiếm ý tới cảnh giới Hóa Đỉnh.”

“Không phải chứ, lúc ta ở Luân Hải Cảnh viên mãn, mới chỉ vừa lĩnh ngộ được kiếm ý sơ khai thôi đó.”

“Sao có thể nhanh như vậy được? Cho dù hắn có tu luyện kiếm ý từ trong bụng mẹ thì cũng không thể nào đạt tới trình độ này nhanh như vậy được.”

Đệ tử Kiếm Ma tông nhìn Lâm Tiêu mà ngây ra như phỗng.

“Haha, tốt, tốt, lão Mục ông nhìn thấy chưa? Đây là đệ tử của tôi đấy! Tên tiểu tử Lâm Tiêu này quả nhiên là thiên tài kiếm tu mà, khụ khụ khụ....có thể nhìn thấy Kiếm Ma tông bồi dưỡng ra được một thiên kiêu như vậy, tôi có chết cũng không hối tiếc.”

Cảnh lão cười lớn, trong giọng điệu tràn đầy sự sảng khoái.

Ông ấy sau khi uống Sinh Mệnh Thạch Chung Nhũ, sắc mặt trở nên hồng hào, khí huyết cũng khôi phục không ít.

Ngoại trừ không thể chiến đấu thì hoạt động không có gì trở ngại cả.

Phương tông chủ và Mục lão cũng nhìn Lâm Tiêu với vẻ kinh sợ.

Kiếm ý bậc tám rưỡi?

CMN vãi thật!

Hắn dùng bộ óc gì để lĩnh ngộ vậy, năng lực lĩnh ngộ này có hơi quá đáng rồi đấy nhé!

Mục lão cảm thấy mờ mịt, ông vừa vui vừa buồn.

Lâm Tiêu có thể lĩnh ngộ kiếm ý tới bước này, há chẳng phải là một tiểu tử trời sinh để tu kiếm hay sao.

Vậy Cửu U Trấn Ma Ấn và Hoang Chi Ý Cảnh của mình thì sao hả.

Từ góc độ nào đó mà nói, công pháp và ý cảnh của ông, cái nào cũng khó hơn kiếm ý một chút. Hơn nữa, điều kiện lại hà khắc hơn không ít.

Tìm một người có thể tu kiếm, thì vớ bừa cũng được một nắm.

Nhưng muốn tìm một người có thể tu luyện Cửu U Trấn Ma Ấn, bắt về một nghìn tên, thì trong một nghìn tên đó cũng chưa chắc đã có được một tên thích hợp tu luyện.

Sau đó, tìm trong đám người tu luyện Cửu U Trấn Ma Ấn, cho dù có một trăm tên tu luyện, cũng chưa chắc đã tìm được một tên có thể lĩnh ngộ Hoang Chi Ý Cảnh.

Quá khổ.

Mục lão chỉ muốn nói bản thân khổ quá đi mà.

“Cảnh lão quỷ, ông, ý cảnh kiếm ý của ông lĩnh ngộ được bao nhiêu rồi?” Mục lão bất đắc dĩ hỏi.

“Vừa tới bậc thứ tám.” Cảnh lão thì cảm thấy chẳng sao cả.

Lâm Tiêu tuổi trẻ tài cao, có thể lĩnh ngộ kiếm ý tới bậc này, ông vô cùng vui sướng.

Trên chiến trường.

“Cường giả Hóa Đỉnh Cảnh, chỉ có chút bản lĩnh vậy thôi sao? Vậy ta sẽ tiễn ông xuống đoàn tụ với con trai mình.” Lâm Tiêu miễn cưỡng nắm chặt trường kiếm, cố ý chế giễu.

Một đòn này, hắn đỡ không hề nhẹ nhàng chút nào.

Hóa Đỉnh Cảnh tùy tiện ra tay, hắn phải xuất ra toàn bộ kiếm ý mới có thể đỡ lại được. Đây không phải là một tin tốt đâu.

Cho nên, bắt buộc phải nghĩ cách làm loạn tâm lí, tiết tấu của đối phương, như vậy mới có thể tìm được cơ hội trong đó.

Bên phía Ngụy Vương, sắc mặt lộ vẻ kinh sợ, đồng thời, ánh mắt đã trầm xuống. Rốt cuộc lão ta cũng đã hiểu, tam hoàng tử nhà mình chết trong tay Lâm Tiêu như thế nào rồi.

Yêu nghiệt.

Lâm Tiêu này tuyệt đối là một yêu nghiệt đỉnh cấp. Đánh giá trước đó của lão về hắn, vẫn còn là đánh giá thấp rồi.

Nếu đã như vậy.

Thế thì....tốc chiến tốc thắng thôi.

“Lâm Tiêu, bản vương muốn xem xem, ngươi có thể ngông cuồng đến bao giờ!”

Trong ánh mắt Ngụy Vương, xẹt qua một tia tăm tối.

Ngay lúc đó, cơ thể lão bành trướng lên gấp đôi, một bóng đen ẩn hiện lên phía sau cơ thể lão.

Uy áp và khí tức của Hóa Đỉnh Cảnh kia cũng tăng lên gấp đôi.

“Trảm!!”

Ngụy Vương hô lên một tiếng.

Ngay sau đó, tốc độ thân hình ông ta nhanh đến không tưởng.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Một làn sức mạnh cực kỳ đáng sợ, bùng nổ ra.

Luồng sáng đen ầm ầm lao tới.

Ầm!!

Một thân ảnh bị bắn về phía sau như một viên đạn. Linh giáp cực phẩm trên cơ thể vỡ vụn, lồng ngực nứt ra một vết thương cực lớn, toàn thân ướt đẫm máu.

Là Lâm Tiêu.

“Á!!!! Lâm Tiêu sư huynh!”

“Toang rồi, với thương thế như này, Lâm Tiêu sư huynh chết chắc rồi.”

“Cảnh giới tu vi của hai bên chênh lệch quá lớn, cho dù Lâm Tiêu sư huynh là yêu nghiệt kiếm tu đi chăng nữa, thì cũng không thể bù vào khoảng chênh lệch đó được.”

“Chẳng lẽ hôm nay là ngày diệt vong của Kiếm Ma tông ta sao?” các đệ tử Kiếm Ma tông đồng loạt thốt lên.

Mục lão ở một bên khác thấy cảnh tượng này, cũng không quản thương thế trên người mình, thân hình khẽ động, rồi đỡ Lâm Tiêu vào lòng.

Ánh mắt ông nhìn Ngụy Vương bốc lên lửa giận.

Đây là đệ tử thân truyền của ông đó, là một đệ tử yêu nghiệt có thiên phú vượt xa cả ông.

Cái tên tiểu tử chết tiệt này, quay về làm cái gì chứ.

Đợi sau khi tu luyện tới Hóa Đỉnh Cảnh, rồi trở về báo thù cho sư phụ, chẳng lẽ không ngon ăn hơn sao?

“Lão Cảnh, ông tới chăm sóc Lâm Tiêu đi, xem ra tôi rốt cuộc cũng phải chết trước mặt ông rồi.” Mục lão đặt Lâm Tiêu bên cạnh Cảnh lão, từ tốn nói.

Hôm nay cho dù ông có phải liều cái mạng này, cũng phải cắn rớt một miếng thịt của đối phương xuống.

Cảnh lão gật đầu, không ngăn cản, cũng không nói gì thêm. Chỉ là ánh mắt kiên định đó, dường như đang nói, ta sẽ theo sau.

“Đợi, đợi chút đã... Mục lão!!” Một giọng nói yếu ớt gọi Mục lão lại.

Phương tông chủ và Mục lão, Cảnh lão đều kinh hãi quay đầu nhìn Lâm Tiêu. Bọn họ thầm nghĩ, đã bị thương thành ra thế kia rồi còn nói chuyện được cơ à???

“Tiểu tử Lâm Tiêu, ngươi đừng nói chuyện, nếu không...” Mục lão còn chưa nói xong, cảnh tượng xảy ra trước mắt đã khiến da đầu ông tê dại, trong đầu vang lên tiếng nổ ầm ầm.

Ngay cả Phương tông chủ và Cảnh lão cũng lộ ra vẻ mặt như nhìn thấy ma.

Chỉ thấy Lâm Tiêu đang từ từ đứng dậy. Mà vết thương thấy mà ghê trên ngực hắn đang hồi phục với tốc độ cực nhanh, mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Chỉ trong chốc lát, vết thương đã khôi phục rồi.

“Ngươi, tiểu tử ngươi ăn thần đan diệu dược gì vậy???” Mục lão ngơ ngác hỏi.

Phương tông chủ và Cảnh lão cũng tò mò lắng nghe.

“Đệ tử không ăn đan dược, đây có lẽ là thiên phú dị bẩm đấy.” Lâm Tiêu cười xòa.

Đòn vừa rồi của Ngụy Vương quá nhanh, quá bất ngờ. Nhanh tới mức hắn không kịp thi triển Cửu U Trấn Ma Ấn và Hoang Chi Ý Cảnh.

Vừa mới nhận ra thì cả người đã bị đánh bay rồi.

Nhưng chính nhờ có vậy, Lâm Tiêu cuối cùng cũng hiểu, sau khi hấp thu luyện hóa tôn thượng kia, ngoại trừ năng lực phi hành, còn phát triển một loại năng lực khác, chính là...

Tái sinh, bất tử.

Vừa rồi tim của hắn bị rách làm đôi, vốn tưởng bản thân đã về với ông bà tổ tiên rồi. Ai ngờ, chỉ là đau một trận kịch liệt, rồi tim lại khôi phục một cách thần kỳ, sau đó vết thương ở ngực cũng lành lại trong phút chốc.

Với năng lực khủng bố như vậy, mà hắn chỉ tổn thất một ít năng lượng khí huyết mà thôi.

Phát hiện này khiến Lâm Tiêu bất ngờ không thôi.

Tôn thượng kia rốt cuộc là cái thứ gì vậy! Năng lực này cũng quá là mạnh rồi.
Chương 99: Ngụy Vương tham lam, linh hồn nào đó càng tham lam hơn

Người của Kiếm Ma tông rõ ràng đã nhìn thấy Lâm Tiêu sắp chết rồi, bỗng chốc lại sống lại, nhảy nhót, liền ngu người.

Ngụy Vương càng ngu người gấp bội.

Lão ta là người rõ nhất uy lực tấn công của mình. Đừng nói tới một tu sĩ Luân Hải Cảnh nhỏ bé, cho dù là cường giả Toàn Đan Cảnh viên mãn, dưới tình huống vừa rồi, cũng là một chiêu ắt lấy mạng!

Nhưng cho dù là như vậy, Lâm Tiêu kia chẳng những không bị xé làm đôi, mà lại còn hồi phục trong chốc lát.

Đây, đây chắc chắn là con người sao?

Trong loài người, lão ta còn chưa nghe qua có ai có năng lực hồi phục khủng bố đến vậy.

Đó là vết thương chí mạng đấy!

Lâm Tiêu đã hoàn toàn khôi phục thương thế, hừ lạnh một tiếng.

Một vầng sáng màu tím phủ lên người hắn.

Linh giáp cực phẩm vỡ rồi, vậy nên hắn chỉ có thể dựa vào phòng ngự của Cửu U Trấn Ma Ấn thôi.

Haizzz!

Nếu thi triển Cửu U Trấn Ma Ấn sớm chút, thì tuyệt đối có thể tiết kiệm được linh giáp cực phẩm kia.

Không nói hai lời, Lâm Tiêu cầm kiếm xông tới. Hai bên lại lao vào chiến đấu một lần nữa.

Ngụy Vương dùng lại chiêu cũ, lấy tốc độ cực nhanh xuất hiện bên cạnh Lâm Tiêu.

Một đao bổ thẳng về phía cổ Lâm Tiêu, lão ta không tin, tim vỡ rồi, ngươi có thể nhanh chóng phục hồi. Vậy đầu rơi rồi, ngươi còn có thể nối lại không bằng?

Nhưng mà, lần này lão ta phải thất vọng rồi.

Phập!

Đao của Ngụy Vương chém trúng rồi!

Nhưng lại không chém trúng cổ của Lâm Tiêu, mà là bị tay trái của đối phương chặn lại.

Ngụy Vương sững sờ! Khuôn mặt đần thộn ra.

Sao lần này đối phương lại phản ứng kịp chứ?

Hơn nữa, hơn nữa...đao này của lão lại chỉ miễn cưỡng chém rách da của đối phương.

Trường đao dường như gặp phải trở ngại mãnh liệt vô cùng, không thể chém sâu vào thêm chút nào nữa.

Tại sao chứ!

Lực phòng ngự của Lâm Tiêu sao đột nhiên lại trở nên mạnh như vậy.

Ngụy Vương không cách nào lí giải được, cường giả bán Hóa Đỉnh Cảnh của hoàng thất đại Ngụy kia cũng không lí giải được, đệ tử Kiếm Ma tông lại càng không lí giải được.

Người có mặt ở đây, người có thể lí giải được, chỉ có ba người.

Phương tông chủ cố gắng dụi mắt, chỉ sợ bản thân mình hoa mắt rồi.

Ông nhìn chằm chằm Lâm Tiêu, không thể tin nổi, hỏi: “lão Mục, tôi không nhìn nhầm chứ, màu, màu tím, Cửu U Trấn Ma Ấn cấp bậc màu tím???”

“Ôi đệt!!!”

Mục lão lúc này đứng vọt dậy, ánh mắt kích động đến tột đỉnh.

“Tiểu tử yêu nghiệt này, rốt cuộc là tu luyện kiểu gì vậy hả!!! Không chỉ tu luyện Cửu U Trấn Ma Ấn tới tầng thứ bảy, ngay cả Hoang Chi Ý Cảnh cũng lĩnh ngộ được rồi, mà tuyệt đối không dưới bậc thứ tư.”

“Yêu nghiệt, quá yêu nghiệt rồi, không, đây chính là một loại biến thái ấy chứ!!!”

Mục lão miệng ngoác đến tận mang tai. Ông không hề ghen tị chút nào, đây là đệ tử của ông cơ mà. Lâm Tiêu càng mạnh, ông càng vui mừng!

“Mục lão quỷ, đừng vui mừng như vậy, độ khó của Hóa Đỉnh đa bậc lớn đến đâu, lẽ nào ông quên rồi sao?” Cảnh lão nhìn Lâm Tiêu với sự phiền muộn.

“Chẳng phải chỉ là song tu ý cảnh thôi sao? Tên tiểu tử Lâm Tiêu này chắc chắn không thành vấn đề. Hơn nữa, ý cảnh của hắn đã đạt tới bậc thứ tám rồi, bây giờ chỉ cần đợi Hoang Chi Ý Cảnh nữa thôi là được.” Mục lão tràn đầy tự tin đối với Lâm Tiêu.

“Chỉ e tên tiểu tử này không chỉ có hai loại ý cảnh đâu.” Cảnh lão từ tốn nói.

“Cái gì? Ông, ý ông là...” Nụ cười trên mặt Mục lão trở nên cứng ngắc.

Ở bên kia,

Sau khi Ngụy Vương chém đao vào tay trái của Lâm Tiêu. Nhân lúc Ngụy Vương còn đang kinh ngạc, trong ánh mắt Lâm Tiêu lóe lên thần sắc lạnh lẽo, lại điên cuồng.

“Quy Hư! Khai!!!”

Hắn thầm quát một tiếng.

Trường kiếm trong tay chém về phía Ngụy Vương đang gần trong gang tấc, rạch ra một vết tích quỷ dị.

Trong nháy mắt,

Một khe hở trong hư không bị xé ra, hư vô và hắc ám tràn ra. Khí tức cuồng bạo đến đáng sợ, liều mạng cắn nuốt mọi vật xung quanh nó.

“A!!!” Ngụy Vương hét lên thảm thiết.

Toàn thân lão ta bùng lên hắc quang, cả người bị đẩy lùi về sau mấy trăm mét.

Chờ khi thân hình lão ta dừng lại, tất cả mọi người mới phát hiện, cánh tay trái của lão đã hoàn toàn biến mất rồi.

Máu tươi lúc này mới có phản ứng, ồ ạt chảy ra.

Phương tông chủ, Mục lão, Cảnh lão ngơ ra.

Những đệ tử Kiếm Ma tông khác đều Trấn kinh khi nhìn cảnh tượng này.

Cường giả bán Hóa Đỉnh Cảnh của hoàng thất đại Ngụy kia, càng là toát mồ hôi lạnh.

Một đòn này, đánh trên người Ngụy Vương, chỉ là thiếu đi một cánh tay. Nếu đổi lại là hắn, chỉ e đến xác cũng chẳng còn.

Trời ạ!

Thiếu niên này rốt cuộc là loại người gì vậy!!!

“Aaaaa!!! Tay của ta, tay của ta!!! Chết tiệt, ta sẽ giết ngươi!” Ngụy Vương bùng nổ giận dữ, đôi mắt đỏ ngầu, sát ý bừng bừng.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Nhưng sau đó, một cảm giác lạnh lẽo tràn vào trong đầu khiến lão tỉnh táo lại.

Tâm trạng lão bình tĩnh hơn không ít.

Giọng nói quỷ dị vang lên trong đầu lão.

“Bình tĩnh chút đi, chỉ là một cánh tay thôi mà, cái tên Lâm Tiêu này chắc là có thiên phú hồi phục đặc biệt nào đó, chỉ cần có thể bắt được hắn, loại thiên phú phục hồi này, bản tôn ắt có cách di chuyển nó lên người ngươi.”

“Tới lúc đó, đừng nói chỉ là khôi phục một cánh tay, cho dù là cơ thể bất tử cũng có thể dễ dàng đạt được thôi.”

Giọng nói quỷ dị trong đầu Ngụy Vương không ngừng mê hoặc.

“Thật ư???” Ngụy Vương hoài nghi nói.

“Bản tôn ở với ngươi lâu như vậy rồi, có lừa ngươi bao giờ chưa!” Giọng nói kia đáp một cách nghiêm túc.

Ngụy Vương cau mày. Lời này nghe thì không có vấn đề gì, nhưng trong lòng lão ta vẫn có chút bất an.

Hay là trực tiếp bạo phát toàn lực mà chém tên Lâm Tiêu này nhỉ?

Lão ta tuy là thiếu mất một tay, nhưng với tu vi Hóa Đỉnh Cảnh của lão, một khi đã nghiêm túc, đối phương không thể nào thắng được.

Nhưng suy đi tính lại, cánh tay của mình có thể tự khôi phục, thậm chí có cơ thể bất tử.

Cám dỗ này là quá lớn đối với lão.

Sau khi do dự vài giây, lão đưa ra quyết định.

Thử xem sao.

“Trực tiếp thi triển bí thuật trước kia lên Lâm Tiêu là được phải không?” Ngụy Vương truyền âm hỏi.

“Đúng vậy, giống như đối phó với tên Dạ Cô Thành kia vậy, ngươi thi triển bí thuật kia, phần còn lại giao cho bản tôn là được.” Giọng nói quỷ dị kia đáp.

“Được.” Ngụy Vương đồng ý.

Trên chiến trường, Lâm Tiêu nhìn Ngụy Vương đang ngẩn người ở cách đó mấy trăm mét, có chút nghi ngờ.

Ngụy Vương này không phải là bị mình đánh cho đần người rồi đấy chứ?

Không tới nỗi đó chứ.

Đối với cường giả Hóa Đỉnh Cảnh mà nói, tổn thất một cánh tay cũng chỉ là bị thương nhẹ mà thôi. Chẳng có mấy ảnh hưởng đối với sức chiến đấu mới phải.

Hắn đang định hỏi mấy câu thăm dò thì Ngụy Vương kia đã mở miệng rồi.

“Lâm Tiêu, ngươi rất mạnh, là kẻ mạnh nhất trong đám người trẻ tuổi mà ta từng gặp. Nhưng mà, ta phát hiện ngươi có một nhược điểm chí mạng, ngươi đoán xem đó là gì?” Ngụy Vương cười lạnh, nói.

Nhược điểm chí mạng?

Lâm Tiêu khẽ híp mắt, nói: “Ông nói thử xem.”

Ngụy Vương âm thầm lại gần thêm vài mét, đồng thời mở miệng đáp: “Nhược điểm chí mạng này chính là.....”

Nói được một nửa, trong đôi mắt Ngụy Vương chợt tách một tia sáng đen quỷ dị.

Lâm Tiêu chỉ cảm giác tinh thần hơi mơ hồ, đầu óc hơi choáng váng.

Ngay trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, chiếc nhẫn trên tay phải của Ngụy Vương chợt bắn ra một làn sương trắng về phía Lâm Tiêu.

Tốc độ của sương trắng rất nhanh. Khi Lâm Tiêu sắp tỉnh táo lại, làn sương trắng đã xâm nhập vào trong cơ thể hắn.

Sau đó, Lâm Tiêu cảm thấy bản thân mình lại tiến vào một không gian trắng xóa.

Lại nữa à???

Sao lại dùng từ ‘lại’ nhỉ.
Chương 100: Búng tay, lại là búng tay!

Lâm Tiêu cảm thấy khung cảnh màu trắng xung quanh mình hơi quen thuộc.

Có chuyện gì vậy?

Đây không phải là không gian mộng cảnh, hay nói cách khác là thế giới linh hồn tinh thần sao?

Bản thân lại bị yêu thú xâm nhập rồi sao?

Hắn đang tự hỏi thì có một ông lão mặc áo bào trắng xuất hiện ở trước mặt hắn cách đó không xa.

"Chậc chậc chậc, yêu nghiệt quả đúng là yêu nghiệt, không gian linh hồn còn rộng hơn so với cường giả Hoá Đỉnh cảnh bình thường, hơn nữa năng lực khôi phục, cảm ngộ kiếm ý đó nữa, đây quả thực là một thân thể hoàn hảo."

"So với thân thể Ngụy Vương có khác biệt vô cùng lớn."

Ông lão mặc áo bào trắng nhìn xung quanh với ánh mắt rực lửa, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt kỳ lạ của Lâm Tiêu.

"Lâm Tiêu đúng không, có phải ngươi rất ngạc nhiên không biết đây là đâu không? Yên tâm đi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, bản tôn sẽ không làm hại ngươi, để ngươi vĩnh viễn ở lại nơi này."

"Đừng có ý đồ phản kháng, nếu không chỉ bản tôn bất cẩn một chút có thể khiến ngươi hồn bay phách lạc."

Ông lão áo bào trắng vô cùng hưng phấn, ông ta càng ngày cảm thấy càng thích nơi này.

Nhìn dáng vẻ của ông ta như vậy, Lâm Tiêu cảm thấy rất buồn cười.

"Nếu như ông thích như vậy, vậy thì ông có thể ở lại đây một mình." Lâm Tiêu cười nhạt nói.

“Hả?!” Nghe vậy, lão giả áo bào trắng cảm thấy có gì đó sai sai.

Quá bình tĩnh rồi.

Trong những năm qua, ông ta đã chiếm từng đoạt xá vô số cơ thể thiên kiêu. Nhưng mỗi người khi lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này, đều bị doạ cho mặt biến sắc, khiếp sợ không thôi. Sao mà thiếu niên này lại khác biệt như vậy.

"Ngươi không sợ sao?" Ông lão áo bào trắng hỏi.

"Tại sao ta phải sợ? Dù sao những chuyện giao hàng tận cửa này ước cũng không được, vui mừng còn không kịp nữa là." Lâm Tiêu cười nói.

Ông lão áo bào trắng cau mày nhìn đối phương, không hiểu sao người này lại nói lời ngông cuồng này.

"Lão già, ông không cảm thấy nơi này quá nhàm chán sao, hay là ta thay đổi cho ông một chút?" Lâm Tiêu cười hỏi.

Sau khi trải qua sự kiện tập kích lần trước, Lâm Tiêu đã biết thêm một chút về thế giới linh hồn tinh thần này.

Những thứ khác thì không nói, xét về tốc độ của thời gian, cho dù ở trong thế giới linh hồn tinh thần này một hoặc hai ngày, nhưng trong thực tế chỉ là một hai khoảnh khắc mà thôi.

Nhất niệm vĩnh hằng có phải là một nguyên lý tương tự không? Cho nên Lâm Tiêu không hề hoảng mang, không dễ dàng gì cơ thể tới nơi này một lần nữa vậy thì hắn phải chơi đùa cùng đối phương một chút.

"Ngươi, ngươi nói vậy là có ý gì?" Ông lão áo bào trắng nghi ngờ hỏi.

Thay đổi? ! Nếu đó là thế giới linh hồn tinh thần của chính mình, dựa vào sự thần thông của ông ta thì thực sự có thể thay đổi một chút. Nhưng Lâm Tiêu mới ở cảnh giới nào, hắn lấy gì để thay đổi chứ.

Dưới ánh mắt nghi ngờ của ông lão áo bào trắng, Lâm Tiêu vươn một tay ra.

“ Pằng!” Hắn búng tay một cái.

Ngay lập tức, bóng tối ập xuống, mây đỏ bao trùm, mưa máu tuôn như trút nước, xác chết ở khắp mọi nơi.

Ông lão áo bào trắng lập tức bị ướt sũng màu máu tươi. Nhưng bây giờ ông ta không để ý tới chuyện này, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hoàng lạ thường.

Đây... đây là loại thần thông gì vậy! !

Ông ta tự xưng là chuyên gia trong chuyên gia của linh hồn nhất đạo, nhưng ông ta chưa từng nghe nói có người có thể khiến toàn bộ không gian linh hồn trở nên đáng sợ như vậy.

Nếu như có một mộng yểm nào đó vẫn còn ở đây, chắc chắn nó sẽ phải hét lên.

“Không đúng, đây là ngươi đang được đối xử khác biệt, còn đại quân xương sọ thì sao! lên! Nhai đi! Cắn đi!”

Lâm Tiêu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của đối phương, tiếp tục nói.

"Sao vậy? Có ngạc nhiên không? Đừng, thử công năng mới thôi mà!" Lâm Tiêu lại búng ngón tay một cái.

“ Pằng!”

Ngay sau đó

"Gầm!!!"

"A a!!"

"A!~~"

Mặt đất của không gian linh hồn run chuyển, xung quanh xuất hiện vô số các loại yêu thú. Giống như một bầy yêu thú vậy.

Điều đáng sợ nhất là, vô số yêu thú này đều là yêu thú bán bộ Hoá Đỉnh.

Không có ngoại lệ.

Một hoặc hai con yêu thú bán bộ Hoá Đỉnh có thể không có cảm giác gì nhưng đây là hàng ngàn vạn con.

Đây lẽ nào là đi ngang thế giới huyền huyễn chăng.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Quả nhiên.

Khi ông lão mặc áo choàng trắng nhìn thấy cảnh tượng này và cảm nhận được thực lực dao động đáng sợ của những con yêu thú đó, ông ta đã hoàn toàn chết lặng.

Bây giờ ông ta không còn có thể suy nghĩ bất cứ điều gì khác.

Kỳ dị! Đáng sợ!

Nơi này không thể ở lâu.

Vút! !

Ông lão áo bào trắng bay vút lên không trung, muốn thoát ra khỏi đây.

Với tính cách thận trọng của mình, ông ta sẽ không đi thăm dò sự thật giả của những con yêu thú đó.

Việc ông ta muốn làm ngay bây giờ chính là rời khỏi đây.

Sau đó nói với Ngụy Vương, hãy lập tức giết chết tiểu tử này!

Một giây cũng không thể giữ lại.

“Pằng! Lại một tiếng búng tay khác.

Ông lão mặc áo choàng trắng toàn thân run rẩy.

Thứ lúc này mà ông ta không muốn nghe nhất chính là tiếng búng tay.

Sau đó, đột nhiên ông ta cảm thấy có cái gì đó liền ngẩng đầu nhìn lên.

Mây đỏ và cơn mưa máu biến mất, thay vào đó là bầu trời đầy tinh mang và tinh hà.

"Lão già này đúng là nhàm chán, ngay cả phản kháng cũng không có, còn không bằng con yêu thú lần trước."

"Vậy là kết thúc rồi." Lâm Tiêu thì thầm.

Mưa sao băng, không, biển sao băng đang rơi xuống.

Bất kể ông lão áo trắng sử dụng thần thông gì, nhiều nhất cũng có thể chặn được một vài ngôi sao băng.

Bầu trời ngập tràn sao băng, có lẽ là hàng vạn.

Ông ta hoàn toàn không có bất kỳ cơ hội nào để phản kháng đã biến thành đoàn năng lượng thuần khiết.

Lâm Tiêu trực tiếp hấp thu vào trong cơ thể.

Nhưng lần này, hắn nhướng mày, ánh mắt kinh ngạc không thôi. Bởi vì lần này, không chỉ lực lượng linh hồn của hắn đang nhanh chóng tăng cao mà còn có một đoạn ký ức lóe lên trong đầu hắn.

Những mảnh ký ức này đều là chấp niệm của ông lão áo bào trắng trước khi chết.

Lúc này Lâm Tiêu mới biết rằng hoá ra Nguỵ Vương đã lấy được một chiếc nhẫn và mở ra kịch bản phản kích lão gia gia.

Sự xuất hiện của bản thân, trong kịch bản cuộc đời ông ta chính là một biến số.

Nhưng thông qua vài đoạn ký ức, Lâm Tiêu cũng biết.

Cho dù hắn không xuất hiện, ông lão áo bào trắng cũng sẽ không tha cho Ngụy Vương. Cuối cùng, chỉ một trong hai người này có thể sống sót.

Thế giới bên ngoài, trên chiến trường, Lâm Tiêu đột nhiên ngã xuống đất.

Điều này khiến người của Kiếm Ma tông mặt đều sắc, bắt đầu trở nên tức giận.

Lại nữa rồi!

Trước đó Dạ Cô Thành các hạ đã bị lừa bởi chiêu này, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Bây giờ lại đến lượt Lâm Tiêu sư huynh của họ.

"Ngụy Vương! Ngươi còn xứng làm vua sao? Đối phó với đồ nhi ở Luân Hải cảnh của ta mà còn dùng thủ đoạn đáng khinh như vậy, ta nhổ!!!"

Mục lão nhổ một bãi nước bọt.

Mặc dù Phương tông chủ và Cảnh lão không nói gì nhưng ánh mắt vẫn toát lên vẻ khinh thường.

Dù sao, chuyện đến nước này, họ cũng không còn đường lui nữa rồi.

"Các ngươi nói sao cũng được, thắng làm vua thua làm giặc, chờ diệt xong Kiếm Ma Tông của các ngươi, ta sẽ sắp xếp cho ma giáo các ngươi kết cục vinh quang một chút, để ít bị thiên hạ phỉ nhổ." Nguỵ Vương cười ha ha, hoàn toàn không để tâm tới chuyện này.

"Ngươi. . . " Mục lão vô cùng tức giận, loại người này có thể làm vua, xem ra vương triều Đại Ngụy cũng không thể kéo dài được.

Đột nhiên, có một giọng nói vang lên.

“Mục lão, phí lời với hắn như vậy làm gì, nghĩ xem sau hôm nay vương triều Đại Ngụy sẽ đổi tên là gì đi?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vạn Cổ Chí Tôn
Vạn Cổ Chí Tôn
  • Thái Nhất Sinh Thủy
Chương 3822
(Full) Vạn Cổ Cuồng Đế
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm
Vạn Cổ Cuồng Đế
  • KK Cố Hương
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • 5.00 star(s)
  • Rùa già nghìn năm

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom