Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91-95
Chương 91: Đưa ngươi đi xem mưa sao băng, vậy mà ngộ tính lại tăng cao
Nghe thấy câu hỏi của Lâm Tiêu, màn sương đen ngẩn ra.
Lúc nó nhìn nhân loại này một lần nữa, ánh mắt trở nên vô cùng phức tạp.
Chán ghét, ngưỡng mộ, tôn trọng, e ngại...
“Nhân loại các ngươi làm sao mà xứng biết đến tôn thượng chứ, ngươi bây giờ chẳng qua chỉ là cái xác để tôn thượng trưởng thành mà thôi.” Màn sương đen cố tỏ ra kiên cường, hét lên.
Lâm Tiêu cũng không gấp gáp, vội vàng gì, thưởng thức khung cảnh giống như ngày tận thế này, không hiểu vì sao hắn bỗng có chút hài lòng.
“Ngươi nói xem, có khi nào, tôn thượng của các ngươi đã bị ta hoàn toàn hấp thụ và luyện hóa rồi không nhỉ?” Hắn cười gian trá nói.
Màn sương đen trợn trừng mắt, hét lớn: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!!”
Không được, chuyện này nhất định phải thông báo cho hai vị đại nhân khác mới được. Nghĩ tới đây, trong mắt màn sương đen hiện lên sự quả quyết.
Rắc!!
Uỳnh!
Tuyệt thế hung thú ở hình dạng màn sương đen trong nháy mắt nổ thành trăm mảnh.
Có một phần nhỏ bị sương đen tiếp tục bị vô số xương cốt túm lấy, nhưng phần lớn màn sương đen thì lại liều mạng xông ra ngoài.
Nó đã ý thức được, người trước mặt này quá quỷ dị, tiếp tục ở lại sẽ chỉ bị đối phương hao hết năng lượng mà thôi.
Vậy chi bằng tự mình chặt đuôi, nhanh chóng rời khỏi nơi này, báo cáo chuyện này với hai vị đại nhân.
“Này? Mới đó mà đã tính chuồn rồi hả?” Lâm Tiêu đứng nguyên tại chỗ hô lên.
“Nhân loại, ngươi đừng quá ngông cuồng, bây giờ Thiên Nguyên thành của các ngươi đã bị đại quân yêu thú bọn ta tấn công, chỉ với đại trận hộ thành kia, ngươi nghĩ có thể chặn được bao lâu chứ?” Màn sương đen vừa chạy vừa tức giận quát lên.
“Ngươi từng nhìn thấy ngân hà chưa?” Lâm Tiêu đột nhiên hỏi một vấn đề hết sức kỳ lạ.
“..???”màn sương đen không đáp lại.
Nhân loại giảo hoạt, nhất định là đang kéo dài thời gian. Nó còn lâu mới thèm để ý, nó sắp có thể rời khỏi nơi này rồi.
Lâm Tiêu vẫn rất tò mò đối với nơi này.
Bất luận đây là không gian mộng cảnh hay không gian linh hồn, hắn đều rất hứng thú.
Sát Sinh ý cảnh bậc ba có thể biến ra cảnh tượng ngày tận thế. Vậy kiếm ý của hắn thì sao.
Nghĩ tới đây, trong ánh mắt hắn tràn ngập sự chờ mong.
Khẽ phất tay một cái, ngày tận thế trong nháy mắt sụp đổ, mưa tanh gió máu cũng biến mất.
Tất cả mọi thứ trở lại bóng đêm như ban đầu.
Màn sương đen đang điên cuồng chạy trốn kia giống như là bị định thân vậy, kẹt đứng lại trong không trung.
“Ngươi, nhân loại nhà ngươi lại đang làm gì vậy!!!” màn sương đen có chút kinh hãi.
Từ khi nó được sinh ra, tới khi trưởng thành, tới ngày hôm nay, không gian mộng cảnh của người nào mà nó chưa đi qua chứ.
Cho dù là không gian mộng cảnh của cường giả Hóa Đỉnh Cảnh, nó cũng từng dạo qua vài lần.
Nhưng cho dù là sức mạnh ý cảnh của cường giả Hóa Đỉnh Cảnh, cũng không làm được trò biến thái như tiểu tử này.
Tiểu tử nhân loại này quá mức quỷ dị, chẳng khác nào....chẳng khác nào thiên địch của tộc Mộng Yểm bọn chúng.
Lâm Tiêu không đáp lời nó, nhưng thế giới hắc ám này lại có sự biến hóa mới.
Trong không trung bắt đầu xuất hiện những đốm sáng, chỉ trong chớp mắt, khắp bầu trời đều là những đốm sao sáng.
Vô số đốm sáng tụ lại thành một dải ngân hà, lung linh rực rỡ, khiến người ta si mê như một kẻ say.
“Đây là bầu trời sao ở quê hương của ta, đẹp không?” Lâm Tiêu khẽ hỏi.
Màn sương đen: “……”
Đẹp cái c* c* ấy!
Lão tử bây giờ chỉ muốn chạy trốn.
Không biết tại sao, những ngôi sao sáng xinh đẹp kia, lại mang lại cho nó một cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
“Cũng đúng, cái loại quê mùa như ngươi sao mà thấy được, vậy hôm nay ta sẽ hào phóng một chút, dẫn ngươi đi xem mưa sao băng, để nó rơi xuống dị giới kia.”
Lâm Tiêu nói xong, tùy tiện chấm một cái lên không trung.
Ngay lập tức, những ngôi sao đầy bầu trời kia bắt đầu rơi xuống.
Mỗi một ngôi sao đều hóa thành một luồng..... kiếm quang thật dài.
Đúng vậy,
Khung cảnh hoa lệ của những ngôi sao lung linh này, chính là kiếm ý hóa thành.
Mưa sao băng. Tràn ngập cả bầu trời.
“Aaaaa!! Ý cảnh cấp Hóa Đỉnh, ngươi....ngươi rốt cuộc là ai?”
“Vậy...vậy tôn thượng của bọn ta chẳng lẽ.....”
Cùng với tiếng hét thảm thiết của màn sương đen, thân thể nó bị vô số ngôi sao kiếm quang va chạm nứt vỡ.
Toàn bộ màn sương đen đều bị kiếm ý chém thành một loại năng lượng vô thức đặc biệt, đưa đến trước mặt Lâm Tiêu.
Đây là...?
Ánh mắt Lâm Tiêu hiện lên vẻ thắc mắc.
Trực giác nói cho hắn biết, cái này chắc không có hại đâu. Ôm tâm thế muốn thử một lần, Lâm Tiêu hấp thụ năng lượng kỳ lạ này từng chút một.
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy linh hồn mình chợt sáng suốt. Chút sự nghi hoặc trong mấy ngày nay vất vả nghiên cứu bộ kiếm quyết 10 tỷ, giống như bỗng chốc hiểu ra rồi.
Đây là....ngộ tính thăng cấp??
Không, không phải!
Chính xác mà nói, phải là bản chất linh hồn được nâng cấp.
Giống như thiết bị CPU là loại đỉnh cấp, nhưng lại đặt hắn trong máy tính có bộ nhớ 1G, vậy thì căn bản không thể hiện được bất cứ tính năng gì.
Chỉ có không ngừng nâng cấp mở rộng bộ nhớ, thiết bị CPU này mới có thể phát huy những tính năng mạnh hơn, bùng nổ hơn.
Đôi mắt Lâm Tiêu lóe sáng.
Đúng là người tốt!
À không, yêu thú tốt mà!
Loại yêu thú dâng đến tận cửa này, có thể cho hắn nhiều thêm chút được không.
Lâm Tiêu không do dự nữa, một hơi hấp thụ hết những năng lượng không thuộc tính này vào trong cơ thể.
Trong chốc lát, bản chất linh hồn bắt đầu nhanh chóng tăng lên.
Haizzz!
Tiếc là, chỉ có một con.
Loại cảm giác tuyệt vời này đã khiến Lâm Tiêu không còn muốn nhanh chóng trở về Kiếm Ma tông nữa rồi.
Rừng rậm yêu thú ở gần Kiếm Ma tông không có loại yêu thú thần kỳ thế này đâu.
Khi Lâm Tiêu giải quyết triệt để màn sương đen kia, ở một nơi ẩn nấp bí mật, rìa ngoài của dãy núi yêu thú, cách đó mấy chục dặm, có một con yêu thú khổng lồ, đen nhánh, trợn trắng mắt, ngã xuống mặt đất.
Khí tức sinh mệnh vẫn còn, nhưng ý thức đã hoàn toàn biến mất rồi.
Cũng vào lúc này,
Đã cách một tiếng kể từ lúc bầy yêu thú tràn tới.
Nhóm cường giả đông đúc đứng trên tường thành, nhìn chằm chằm bầy yêu thú, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Bọn họ nhận được một tin xấu, cực kỳ xấu.
Thành chủ và hai vị cường giả Hóa Đỉnh khác đang cấp tốc trở lại, nửa đường lại gặp phải hai con yêu thú Hóa Đỉnh cảnh.
Hai bên lao vào chiến đấu, trong chốc lát căn bản không thể nào thoát thân.
Tin tức này đồng nghĩa với, Thiên Nguyên thành trước mắt không còn cường giả Hóa Đỉnh Cảnh tới chi viện nữa.
Vậy đợt tấn công cực lớn của yêu thú lần này, phải dựa vào bọn họ tự mình chống đỡ rồi.
Nửa ngày trôi qua với đủ loại lo âu.
Rắc!!
Một âm thanh cực lớn, kèm theo đó là cơn động đất lớn.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Tất cả mọi người đều kinh hãi hét lên.
Đại trận hộ thành vòng ngoài đã vỡ rồi.
Các cường giả: ???
Sao lại nhanh như vậy chứ.
Dựa vào độ bền của đại trận hộ thành, chí ít cũng phải kiên trì được một ngày mới phải.
Lúc này mới chỉ được có một tiếng thôi mà. Vậy chứng tỏ bọn họ, bọn họ....vẫn đánh giá thấp uy lực của đợt yêu thú tấn công lần này rồi.
Mắt thấy đại trận yêu thú xông vào Thiên Nguyên thành như thủy triều.
Cho dù đại trận hộ thành vòng trong vẫn còn, nhưng cũng khiến người khác run sợ, bất an.
“Chết tiệt! Cường giả bán Hóa Đỉnh và cường giả Toàn Đan Cảnh nào dám xuất chiến, tới chỗ ta tập hợp.”
“Vì bảo vệ người thân, thế lực, gia tộc, còn có hàng trăm hàng vạn bách tính Thiên Nguyên thành của chúng ta.”
“Trận này, chúng ta phải quyết chiến tới cùng rồi!”
Một cường giả bán Hóa Đỉnh thực lực tương đối mạnh, nghiêm túc tuyên bố.
“Ta đi!”
“Chuyện này sao mà thiếu ta được.”
“Còn có ta nữa.”
“Tới thì tới, sợ đếch gì.”
“Chẳng phải chỉ là mấy con súc sinh thôi sao, giết hết là xong chuyện.”
Chỉ có một bộ phận nhỏ đứng ra, cho dù đôi chân của bọn họ đang run rẩy, cho dù trong ánh mắt bọn họ có sự sợ hãi, cho dù trong lòng họ e sợ, nhưng vẫn đứng ra.
Bởi vì bọn họ biết, với mức độ mạnh mẽ của đợt yêu thú tấn công này, cho dù bọn họ không đứng ra, chỉ e cũng không thể chạy thoát khỏi kiếp nạn này.
So với bị truy sát, còn không bằng chiến đấu cho sảng khoái.
“Ta cũng đi.”
Một thiếu niên Luân Hải Cảnh tầng thứ năm, cũng bước qua đó.
Điều khiến người ta bất ngờ là, sắc mặt thiếu niên cực kỳ bình tĩnh, trong ánh mắt lại không có một chút e sợ nào, ngược lại, ánh mắt nhìn về phía bầy yêu thú đang tràn tới, còn mang theo sự nóng lòng mong đợi.
Chương 92: Chỉ là bay thôi mà, ai mà không biết bay chứ
Tất cả các cường giả bán bộ Hoá Đỉnh và cường giả Toàn Đan cảnh cũng đã nhìn thấy Lâm Tiêu đứng dậy.
Nhưng trong lúc bọn họ ngạc nhiên nhưng cũng không quá chú ý.
Người có tu vi Luân Hải cảnh sẽ không có tác dụng quá lớn trong việc chống lại bầy thú này.
"Tiểu huynh đệ, hành động lần này của chúng ta chính là ngăn cản tiến độ của bầy thú, ngươi chỉ có tu vi Luân Hải cảnh thì thủ ở cổng thành là được rồi." Một vị cường giả Toàn Đan cảnh khuyên.
"Ta cũng muốn tiến về phía trước, bảo vệ Thiên Nguyên, người người đều có trách nhiệm." Lâm Tiêu nghiêm túc nói.
Người người đều có trách nhiệm bảo vệ Thiên Nguyên sao? !
Khi những người xung quanh nghe thấy lời này, tất cả đều cảm động.
Họ không bao giờ ngờ rằng một thiếu niên Luân Hải cảnh tầng thứ năm lại có nhận thức này khi đối mặt với một bầy thú đáng sợ như vậy.
Điều này làm cho một số cường giả Luân Hải cảnh trong đám người không đứng ra mặt đỏ bừng lên.
"Một tiểu tử Luân Hải cảnh cũng dám đi lên, tại sao ta phải tránh né, lão tử cũng tham gia hành động lần này."
"Chết tiệt, ta cũng đi! Không phải chỉ là bầy thú thôi sao!"
"Ôi, cho ta đi với, cái mạng già này, nếu chết thật thì chết thôi."
"Tính cả ta nữa."
Vì hành động và câu nói đó của Lâm Tiêu khiến nhiều người đã đứng ra.
Điều này làm cho những cường giả khác xem trọng Lâm Tiêu hơn.
Tiểu tử này, thật không tồi!
Chỉ cần bọn họ kéo dài thêm thời gian, đợi thành chủ đại nhân trở về, Thiên Nguyên nhất định sẽ được cứu.
"Tiểu huynh đệ, ta khâm phục bản lĩnh của ngươi, nhưng vẫn là câu nói đó, Luân Hải cảnh thì đừng đi, chúng ta cường giả Toàn Đan cảnh và bán bộ Hóa Đỉnh có thể bay lên không trung, đi lại tự do. Nhưng nếu như ngươi qua đó, rơi vào bầy thú thì chỉ có đường chết thôi." Cường giả Toàn Đan cảnh lại thuyết phục thêm một lần nữa.
Bay là tiêu chí mang tính biểu tượng của cường giả Toàn Đan cảnh.
Ngay cả khi có tu vi Luân Hải cảnh viên mãn, ngày nào chưa đột phá Toàn Đan thì ngày đó vẫn không thể bay lên.
"Đa tạ sư ca nhắc nhở, lần này bất luận thế nào ta cũng sẽ đi!" Lâm Tiêu kiên quyết nói.
Hắn vừa nói xong câu này thì xuất hiện một cảnh tượng thần kỳ.
Đôi chân của Lâm Tiêu rời khỏi mặt đất, cả người hắn bay lên không trung, bay lên được một nửa.
Vút! Cả người loé lên.
Lâm Tiêu xuất hiện bên cạnh cường giả Toàn Đan cảnh này, tốc độ của hắn nhanh chóng khiến người ta kinh ngạc.
"Hả!?"
"Ôi trời ơi!! Thiếu niên Luân Hải cảnh đó có thể bay!"
"Tốc độ vừa rồi mà hắn thì triển hoàn toàn không chậm hơn cường giả Toàn Đan cảnh."
"Xảy ra chuyện gì vậy, không phải là chỉ đạt đến cảnh giới Toàn Đan cảnh mới có thể bay sao?"
"Có lẽ là bởi vì hắn có tài năng khác thường, loại người này cũng thỉnh thoảng sẽ xuất hiện."
Mọi người đều kinh ngạc trước khả năng này của Lâm Tiêu, nhiều người đoán rằng có thể là do hắn có tài năng phi thường hoặc là đã tu luyện một loại bí thuật nào đó.
Cường giả Toàn Đan cảnh thấy vậy cũng không biết nên khuyên hắn như thế nào.
Có thể bay thì bay thôi nhưng dù sao hắn cũng chỉ có tu vi Luân Hải cảnh tầng thứ năm cho nên khi đối mặt với đàn yêu thú khổng lồ này cũng không có quá nhiều tác dụng.
Nếu hành động này đối với những người khác là thập tử nhất sinh thì với thiếu niên này thập tử vô sinh.
"Lão Trần, mau tới đây, phía này cần phân phối kế hoạch hành động, đem theo tiểu tử này, đến lúc đó để hắn đi theo phía sau chúng ta, chỉ cần bổ sung đao là được rồi." Một vị cường giả Toàn Đan cảnh khác nói.
"Ồ ồ, đến rồi, đến rồi." Người này đáp lại một tiếng, sau đó quay sang Lâm Tiêu và nói: "Vậy thì người qua đây, đi theo bên cạnh ta."
Lâm Tiêu gật đầu trả lời.
Hai người đi tới bên cạnh một tiểu đội hành động, nghe những cường giả bán bộ Hoa Đỉnh phân công nhiệm vụ.
Tình hình hiện tại đối với loài người là cực kỳ tồi tệ.
Trong đàn yêu thú khổng lồ, có bảy con bán bộ Hoá Đỉnh và hàng trăm con Toàn Đan cảnh, về phần những con yêu thú có thực lực Luân Hải cảnh thì chúng ở khắp mọi nơi.
Mà trong doanh trại của con người cũng chỉ có bốn vị cường giả bán bộ Hóa Đỉnh, Toàn Đan cảnh tập hợp hồi lâu cũng chỉ có hai mươi ba vị.
Một đội ngũ như vậy, nếu bình thường thì là một thế thế lực đáng sợ.
Nhưng trước bầy thú hùng mạnh này thì chẳng là gì cả.
Có hai cách để kết thúc bầy yêu thú này. Cách đầu tiên là tiêu diệt tất cả yêu thú cấp cao.
Cách thứ hai là giết hai phần ba số lượng yêu thú và buộc chúng phải rút lui. Có vẻ như cách đầu tiên dễ dàng và đơn giản hơn.
Nhưng phải biết rằng IQ của yêu thú cấp cao không thấp hơn loài người.
Tất cả bọn chúng đang trốn ở trung tâm của bầy thú, để cho bia đỡ đạn mở đường trước, chết thì chết.
Dãy núi yêu thú trước giờ chưa từng thiếu yêu thú cho nên trong tình huống chỉ có bốn cường giả bán bộ Hóa Đỉnh muốn giết chết những yêu thú cấp cao này là điều cực kỳ khó khăn.
Hai phút sau, tiểu đội hành động tinh anh đặc biệt của thành Thiên Nguyên đã xuất phát. Đây là hy vọng duy nhất cho thành Thiên Nguyên.
Nếu bọn họ không thể ngăn chặn bầy thú trong một khoảng thời gian thì thành Thiên Nguyên sẽ có nguy cơ bị hủy diệt.
Còn chạy thì sao?! Trong trường hợp thực lực tương đồng, hai chân có thể chạy thắng bốn chân không? Ma bây giờ thực lực lại không tương đương.
Thực lực bình quân của bầy thú cao hơn nhiều so với người ở thành Thiên Nguyên.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Trong tiểu đội tinh anh đặc biệt này có tổng cộng 28 người, bốn nửa bán bộ Hoá Đỉnh, hai mươi ba Toàn Đan cảnh và một Luân Hải cảnh.
Nhiệm vụ rất rõ ràng, chính là ngăn chặn.
Cố gắng để thử một số cách để kìm hãm bầy thú, đương nhiên nếu có thể giết thì giết.
Tốc độ của tiểu đội tinh anh đặc biệt rất nhanh. Sau mười mấy nhịp thở, hai bên va chạm với nhau.
Mặc dù khác biệt đội hình rất lớn nó giống như con kiến đụng phải con voi.
Nhưng bốn cường giả bán bộ Hoá Đỉnh mỗi người đều phóng đi nhất ký súc lực thần thông.
Biển kiếm, đao quang bay vút đi. Yêu thú bị chặt thành từng mảnh, làn sóng yêu thú nhất thời dừng lại.
"Lâm Tiêu lão đệ, ngươi phải theo sát ta, tiếp theo chắc chắn phải liều mạng rồi." Sau khi cường giả Toàn Đan Cảnh dặn dò một câu thì thi triển đao pháp quét về phía xung quanh yêu thú.
"Được, Trần lão ca. Đừng lo lắng cho ta, ngươi chỉ cần giữ an toàn cho bản thân là được rồi." Lâm Tiêu trả lời rồi cũng vung kiếm lên giết những con yêu thú quanh mình.
Trận chiến hết sức căng thẳng. Các thành viên của đội tinh anh đặc biệt nhanh chóng bị những con yêu thú bao vây.
Nhưng đây chỉ là ngoại vi bầy thú, thực lực của bia đỡ đạn cũng khoảng Luân Hải cảnh, đâu phải đối thủ của tiểu đội tinh nhuệ.
Hầu như mỗi giây, đều có hàng trăm yêu thú bỏ mạng. Nhưng số lượng thương vong này đối với bầy thú mà nói là như hạt cát ở sa mạc.
Những con yêu thú cấp cao ở giữa đàn thú phớt lờ, không quan tâm, thậm chí còn lười lộ diện.
Nếu có thể dùng bia đỡ đạn có thể làm tiêu hao linh lực của loài người thì đợi đến khi chúng ra tay đối phó với con người sẽ càng dễ dàng hơn.
Cả hai bên đều có tính toán của riêng mình.
Vì sự ngăn chặn của đội tinh anh đặc biệt nên bầy thú chậm lại. Thấy tình cảnh tượng này, người trên tường thành Thiên Nguyên vừa áy náy vừa lo lắng.
Có người âm thầm tự trách mình bình thường không tu luyện chăm chỉ, cho tới bây giờ vẫn chưa đạt tới Toàn Đan cảnh.
Có người đã đạt tới Toàn Đan Cảnh, lại không có dũng khí ra chiến trường nhưng lúc này tim của họ đều đang đập thình thịch.
Trên chiến trường, các thành viên của tiểu đội tinh anh không ngừng chém chết những yêu thú xung quanh.
Lúc này, trong bầy quái thú cách Lâm Tiêu khoảng trăm mét, có một con yêu thú loại cáo có thực lực Toàn Đan trung kỳ đang vừa ẩn nấp vừa bò từng bước từng bước tới.
Trong mắt nó loé lên sát khí và sự gian xảo.
Trong tổng số loài người mới chỉ có số ít những con người này đến đây, vậy thì bắt đầu từ yếu nhất và tiến hành phá vỡ dần dần.
Chương 93: Càng giết càng hăng, thực lực tăng lên nhanh chóng
Sau khi Lâm Tiêu vung kiếm chém chết hai con yêu thú Luân Hải Cảnh, lại bay về phía hai con yêu thú khác.
Bản lĩnh phi hành này, không phải là của bản thân hắn vốn đã có. Mà là sau khi luyện hóa xong quả trứng yêu thú khổng lồ thần bí kia, cũng tức là con tôn thượng yêu thú kia, tự nhiên lại có được.
Trong vài ngày tham ngộ kiếm quyết mười tỷ, năng lực phi hành cũng không ngừng dung hợp với cơ thể.
Bây giờ thì, năng lực phi hành của hắn tương đương với bản năng rồi.
Nhấc tay đơn giản bao nhiêu thì phi hành đơn giản bấy nhiêu.
Ngoại trừ năng lực phi hành, hình như còn có một loại năng lực khác, nhưng Lâm Tiêu tạm thời vẫn chưa phát hiện ra được. Cho nên, hắn vẫn rất tò mò tôn thượng gì đó kia rốt cuộc là cái thứ gì.
Ngay sau khi Lâm Tiêu lại chém chết vài con yêu thú, đột nhiên, hắn phát giác được có điều gì bất ổn.
Một cảm giác nguy hiểm âm thầm từ phía sau truyền tới.
“Cửu U Trấn Ma Ấn!” Lâm Tiêu thầm nói.
Một tầng ánh sáng màu xanh sẫm bao phủ lên cơ thể hắn.
“Không ổn!! Lâm Tiêu lão đệ, có một con yêu thú Toàn Đan Cảnh sau lưng đệ!!!” Trần lão ca Toàn Đan Cảnh kia vội vàng nói.
Nhưng hắn hô lên vẫn chậm một bước.
Bốp!!
Một âm thanh vang lên.
Cái bóng kia đã dùng móng vuốt vồ lên cổ Lâm Tiêu.
Nhưng mà, đã có một cảnh tượng khiến những người xung quanh và người đứng trên tường thành đều chấn kinh.
Móng vuốt của con yêu thú kia rõ ràng là đã chụp được lên cổ Lâm Tiêu rồi. Nhưng đáng tiếc là không hề làm xước một tí da nào, thậm chí Lâm Tiêu còn không hề động đậy.
Hắn quay đầu lại nhìn khinh bỉ.
Là một con yêu thú hình hồ ly, thực lực Toàn Đan Cảnh trung kỳ.
Đợi cả nửa tiếng lại đợi được một con yếu vậy thôi sao?
Lâm Tiêu hơi thất vọng.
Yêu thú hồ ly trợn tròn mắt. Nó đã dùng toàn lực đánh lén, vậy mà ngay cả lớp phòng ngự của đối phương cũng không phá được. Nó cảm thấy không phải là nó vồ người, mà là vồ trúng một tấm sắt vạn năm.
Ngay thời khắc nó còn đang ngây ra, móng vuốt bị một bàn tay túm chặt lấy.
Yêu thú hồ ly giãy dụa một hồi, phát hiện ra là căn bản không giãy ra được.
Trong ánh mắt nó bùng lên cơn giận dữ.
Há cái miệng lớn đỏ như máu, cắn về phía đầu đối phương.
Tất cả mọi người trông thấy cảnh này đều không dám nhìn tiếp.
Ban nãy có thể chặn lại một cú vồ của yêu thú đã rất lợi hại rồi.
Nhưng lần này bị ngoạm một cái coi như toang luôn rồi.
Thế nhưng, Lâm Tiêu lại không hề hoảng loạn.
Trường kiếm lập tức bị thu lại, sau đó vươn bàn tay không ra, trực tiếp thò vào trong miệng yêu thú, tóm lấy lưỡi của nó.
Mặc kệ cho nó cắn lên tay, đều không để lại vết tích gì.
Yêu thú hồ ly: ???
“Ô ô ô....” Yêu thú hồ ly giãy dụa, rên rỉ, giống như đang nói: buông nó ra.
Lâm Tiêu lạnh lùng nhìn nó.
Hừ!!
Hắn thấp giọng hừ một tiếng, hai tay phát ra sức mạnh khổng lồ.
Xoẹt!!
Yêu thú hồ ly ré lên thảm thiết, cơ thể trực tiếp bị xé làm hai.
Một luồng ánh sáng màu vàng từ trong cơ thể nó chui ra, muốn chạy trốn giữ mạng.
Nhưng Lâm Tiêu lại nhanh tay nhanh mắt tóm vào trong tay.
Yêu đan.
Tương đương với Toàn đan của loài người.
Bùm!!
Lâm Tiêu vừa dùng sức, yêu đan đã bị hắn bóp vỡ, hóa thành linh sương nồng đậm.
Khí huyết và linh sương của những yêu thú xung quanh, vận chuyển trong Cửu U Trấn Ma Ấn, không ngừng bị Lâm Tiêu hấp thu.
Vầng ánh sáng màu xanh thẫm vốn phủ trên người Lâm Tiêu, đang dần dần biến thành màu tím nhạt.
Màu xanh lam thuộc tầng thứ sáu của Cửu U Trấn Ma Ấn.
Mà màu tím, chính là tầng thứ bảy.
“Ôi vãi!! Người này sao mà trâu bò quá vậy!”
“Chắc chắn là tu luyện giả Luân Hải Cảnh sao???”
“Từ khi nào mà tu luyện giả Luân Hải Cảnh lại có thể dễ dàng giết một yêu thú Toàn Đan Cảnh vậy?”
“CMN, trông người kia nhẹ nhàng giải quyết như vậy, làm ta cũng muốn tự mình xông qua đó. Luân Hải Cảnh thì sao nào, Luân Hải Cảnh cũng có thể tỏa sáng rực rỡ nhé!”
“Nhìn thôi là được rồi, người ta tuyệt đối là một thiên tài yêu nghiệt đấy ạ.”
Tất cả quần chúng đứng xem trên tường thành, đều kinh hãi trước thực lực mạnh mẽ của Lâm Tiêu, có thể vượt cấp mà giết chết một yêu thú Toàn Đan Cảnh, đây đã là chuyện mà đại đa số tu sĩ Luân Hải Cảnh hoàn toàn không cách nào làm được rồi.
Không chỉ người trên tường thành kinh ngạc, cho dù là những người khác trong tiểu đội tinh anh cũng ngơ ngác luôn rồi.
Thiếu niên này là ai vậy?
Có thực lực như vậy, theo lí mà nói thì không thể nào là kẻ vô danh tiểu tốt mới đúng.
Chả trách mà người này lại có dũng khí tự xung phong ra tiền tuyến giết yêu thú, thì ra là thật sự có bản lĩnh.
Giải quyết xong con yêu thú hồ ly Toàn Đan Cảnh kia, Lâm Tiêu cũng lười đợi thêm. Hắn bắt đầu hướng về phía yêu thú ở sâu hơn để chém giết.
Bởi vì lúc này, mỗi một người trong tiểu đội tinh anh, trên người toàn là máu. Cho nên không ai chú ý tới, sau mỗi lần Lâm Tiêu giết chết một con yêu thú, lại có không ít khí huyết yêu thú bị hấp thụ vào trong cơ thể hắn.
Thực lực của Lâm Tiêu tăng lên nhanh chóng. Hơn nữa, hắn không hề cảm thấy có chút mệt mỏi nào cả.
Lấy chiến dưỡng chiến, hắn lúc nào cũng trong trạng thái tốt nhất.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Sau khi chém chết một con yêu thú Toàn Đan Cảnh, thu hút sự chú ý của người phe mình, thì đồng thời cũng thu hút sự chú ý của đám yêu thú.
Rất nhanh sau đó, có ba con yêu thú Toàn Đan Cảnh bao vây Lâm Tiêu lại.
Nhưng chỉ trong phút chốc, ba con yêu thú này đều cảm thấy bản thân như bị một ngọn núi lớn đè lên, cảm giác ngạt thở.
Soạt soạt soạt!
Kiếm quang lóe lên.
Ba con yêu thú còn chưa kịp phản ứng thì đầu đã lìa khỏi cổ.
Ba con yêu thú, chết bất đắc kỷ tử.
Nếu như ban nãy dùng tay không xé đôi hồ ly chỉ là chấn động, thì giờ chính là kinh hãi khiếp đảm rồi.
Trời ạ!!!
Người này lợi hại quá!
Từ khi nào mà Luân Hải Cảnh đã mạnh tới mức này rồi vậy?
“Grào!!!”
Lúc này, ở trung tâm của bầy yêu thú, có một con yêu thú bán Hóa Đỉnh cấp cao nhìn chằm chằm Lâm Tiêu mà gầm lên một tiếng phẫn nộ.
Grào grào!
Những con yêu thú ở bên cạnh nó cũng đồng loạt gầm lên theo.
Sau đó,
Ngoại trừ hai con yêu thú bán Hóa Đỉnh vẫn tiếp tục ngồi trấn giữ ở trung tâm, những con yêu thú cấp cao khác đều ngẩng đầu lên trời gầm lên một hơi dài, rồi toàn bộ xông qua đó.
“Tới rồi, tới rồi!”
“Đám yêu thú cấp cao kia đang muốn xông hết toàn bộ lên rồi kìa.”
“Tới hay lắm, các cường giả bán Hóa Đỉnh của chúng ta đang ở trạng thái tốt nhất, sức lực không bị giảm bao nhiêu.”
“Lần này, thiếu niên Luân Hải Cảnh kia đúng là lập công rồi!”
“Đúng vậy, đám hung thú nhìn thấy tiểu huynh đệ của chúng ta chém giết sảng khoái, càng giết càng hăng, không hề có dấu hiệu suy giảm sức lực, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa rồi.”
“Thiếu niên này đúng là một kẻ dũng mãnh! Quá trâu bò!”
Người trên tường thành, vui vẻ từ tận đáy lòng, đám yêu thú cấp cao kia xông lên càng sớm thì càng có lợi cho trận doanh của loài người.
Đám người của tiểu đội tinh anh cũng sáng rực cả mắt lên, tinh thần phấn chấn.
“Chư vị, cuộc chiến thực sự sắp bắt đầu rồi!!!” Một vị cường giả bán Hóa Đỉnh Cảnh sau khi chém giết đám yêu thú trước mặt thì hô lớn.
“Ha ha ha, tới rồi! Ta còn chưa giết đủ sướng tay đâu!”
“Vừa mới làm nóng người xong, tiết tấu này được đấy.”
“Vị tiểu huynh đệ kia, may nhờ có cậu cả đấy, ha ha ha.”
“Nói không chừng lần này gặp may, đám yêu thú kia có thể bị chúng ta chặn lại thì sao.”
“Hừ!!! Đừng đắc ý nữa, tất cả mọi người dùng gấp đôi tinh thần lên đi!”
“Rõ!”
“Được!”
Uỳnh uỳnh!!!
Khi người của tiểu đội tinh anh chiến đấu cùng đám yêu thú cấp cao,mức độ kịch liệt của cảnh tượng lại cao hơn gấp mấy lần.
Điểm sơ qua một vài nơi trên chiến trường đã thấy có không ít yêu thú gặp xui xẻo.
Lúc này, trước mặt Lâm Tiêu cũng có ba con yêu thú cấp cao xông tới, đều là thực lực Toàn Đan Cảnh viên mãn.
Lần này số lượng bầy yêu thú có thể tính tới hàng vạn, mà toàn bộ yêu thú cấp cao gộp lại cũng không quá hàng trăm.
Tiểu đội tinh anh tổng cộng hai mươi tám người, yêu thú có thể phân ra ba con yêu thú cấp cao để đối phó với Lâm Tiêu, đây đã là sự tôn trọng lớn nhất dành cho hắn rồi.
“Lâm Tiêu lão đệ, ngươi mau chạy đi, ta tranh thủ thời gian lát nữa chạy qua cứu ngươi!!!” Một đội viên trong tiểu đội tinh anh đang chiến đấu với yêu thú cấp cao, gấp gáp nói.
Tuy đã nhìn thấy thực lực mạnh mẽ của Lâm Tiêu lão đệ, nhưng hắn cũng không cho rằng đối phương có thể ngăn được sự liên hợp tấn công của ba con yêu thú cấp cao.
“Trần lão huynh, huynh tự mình cẩn thận một chút, ta không sao đâu!” Đối với sự quan tâm của người khác, Lâm Tiêu vẫn cảm thấy ấm lòng.
Hắn bình tĩnh liếc nhìn ba con yêu thú cấp cao vừa xông tới, lộ ra nụ cười quái dị.
Hề hề hề.
Tâm niệm vừa động, Hoang Chi ý cảnh đã khởi động.
Tiếp đó, một luồng khí tức tương tự với yêu thú cấp cao từ trên người Lâm Tiêu phát tán ra.
Chương 94: Dựa vào sức của chính mình, đẩy lùi thú triều
Ba con yêu thú ánh mắt khinh thường lao về phía Lâm Tiêu. Một nhân loài Luân Hải cảnh mà cần đến ba đứa bọn chúng cùng đối phó à? chỉ cần một trong số bọn chúng cũng có thể giải quyết tên nhãi ranh này một cách dễ dàng.
Mấy vị đại nhân làm việc cẩn thận thật.
Mặc dù trước đó đã nhìn thấy tên này đối phó với mấy yêu thú Toàn Đan cảnh đồng loại, nhưng bọn chúng vẫn chả thấy Lâm Tiêu có chút nguy hiểm gì cả.
“Nhân loài, ngươi chết trong tay chúng ta là một vinh hạnh.” Một con yêu thú cao cấp mở mồm nói.
Nói ngôn ngữ của nhân loại đối với yêu thú cao cấp không có gì là khó cả.
“Phí lời thế, cứ để ta giải quyết hắn là xong.” Một con khác cướp lời.
Tuy nhiên chỉ một giây sau trên người tên nhân loài này lại toát ra một luồng khí tức vô cùng quỷ dị. Ba con yêu thú nhất thời bị đứng hình. Bọn nó trợn to mắt nhìn Lâm Tiêu chằm chằm, giống như là không dám tin chuyện trước mắt.
“Tôn, tôn thượng!”
“Tại sao trên người tên nhân loài này lại có khí tức của tôn thương.”
“Không sai đây chắc chắn là khí tức của tôn thượng.”
Không chỉ có ba con yêu thú cao cấp này ngây người ra, tất cả những yêu thú đứng xung quanh cũng nhìn hắn bằng ánh mắt kinh hãi.
Nhìn thấy phải ứng của đám yêu thú Lâm Tiêu thu hồi Thần Hàng phù ở trong tay vào nhẫn trữ vật. Hiệu quả thật là tốt.
Sau khi hấp thụ quả trứng mua được ở hội đấu giá, sức mạnh to lớn ở bên trong quả trứng làm Hoang Chi cảnh ý của hắn tăng thêm 2 bậc, bây giờ đã là bậc 4.
Hơn nữa sau khi sử dụng Hoang Chi cảnh ý, thể chất cơ thể còn tăng lên cực hạn, cả người tản ra một luồng khí kỳ dị. Mãi tới khi gặp được cái đám sương màu đen, Lâm Tiêu mới biết rằng đây là kí tức tôn thượng gì gì của bọn chúng.
Hắn đã thử dùng khí tức này nhưng nó không ảnh hưởng tới con người. Nhưng bây giờ từ phản ứng của ba con yêu thú cao cấp này, và những con ở xung quanh. Hắn có thể khẳng định rằng bọn chúng cực kỳ bị ảnh hưởng bởi khí tức này.
Hehe! Vậy hắn không khách khí nữa.
Nhân cơ hội ba con yêu thú đang thất thần, trong ánh mắt của Lâm Tiêu lóe lên một tia tàn nhẫn.
Linh kiếm ra khỏi vỏ, một đạo kiếm quang sắc nhọn xuyên qua không khí. Đâm thẳng vào đầu con quái vật cao cấp nhưng yếu nhất trong chỗ đó.
Nhân lúc mày yếu thế, lấy của mày một mạng.
Mấy con yêu thú cao cấp đứng bên cạnh thấy thế thì vội né đòn. Nhưng Lâm Tiêu đã đoán được trước bọn nó sẽ làm vậy.
Phụt!
Tiếng máu phụt ra.
Kiếm ý và kiếm khí đáng sợ cắt con yêu thú ra làm hai, kể cả yêu đan trong người nó cũng bị chia đôi. Chết không kịp ngáp.
“Đang chết! đây, đây rốt cuộc là chuyện gì!” Một con khác trợn mắt lên nhìn Lâm Tiêu, bọn chúng bắt đầu lùi lại đằng sau.
Lâm Tiêu vậy mà lại hấp thụ sức mạnh sinh mệnh và cả khí huyết của con yêu thú cao cấp này.
Mấy con yêu thú bên cạnh thấy cảnh này thì không lao vào tấn công Lâm Tiêu, ngược lại bọn nó còn tránh xa hắn hơn.
Cảnh tượng quỷ dị này làm cho mọi người đều kinh ngạc. Những người đứng trên thành đều ngỡ ngàng. Đâu là chuyện gì vậy?
Tại sao mấy con yêu thú cao cấp kia lại không công kích thiếu niên Luân Hải cảnh này? Còn nữa, tại sao một kiếm lúc nãy của thiếu niên đã có thể cắt đôi con yêu thú Toàn Đan cảnh?
Chuyện này hoàn toàn không thể giải thích nổi. Những người đứng xa đó còn không cảm nhận được lúc hắn phát động ý cảnh. Chỉ có tiểu đội tinh anh đánh ở gần đó biết cho nên mặt bọn họ đều xanh lét.
Kể cả một cường giả bán bộ Hoá Đỉnh cảnh cũng không thể là đối thủ của Lâm Tiêu.
Kiếm ý bậc 6? Một tu sĩ Toàn Đan cảnh chưa chắc đã lĩnh ngộ được kiếm ý bậc 6. Vậy kẻ này có thật là người không?
Tên yêu nghiệt kiếm tu này từ đâu xuất hiện vậy? Còn nữa, mấy con yêu thú cao cấp đứng bên cạnh hắn làm sao vậy, mấy con cấp bình thường thì không nói làm gì. Vậy mà mấy con cao cấp tự nhiên biến thành yếu đuối hết.
Thật khó giải thích!
Nếu là kiếm ý bậc 6 thì bọn họ có thể tạm hiểu, nhưng việc bọn yêu thú cao cấp tự nhiên trở nên yếu đuối thì thật khó giải thích.
Lúc này, Lâm Tiêu cũng vừa hấp thụ xong, khí tức trên người hắn lại tăng lên. Trường kiếm quét một cái đã chết một đám yêu thú đứng xung quanh. Sau đó hắn lao về phía hai con yêu thú cao cấp.
“Ngươi, ngươi đừng có tới đây!”
Hai con yêu thú hoảng loạn hét lên, bỏ chạy không quay đầu.
Rõ ràng bọn chúng sắp giết được tên này, nhưng mỗi lần chuẩn bị phát động công kích cơ thể của bọn chúng lại không chịu nghe lời. Loại cảm giác này cực kỳ khó chịu. Từ khi sinh ra tới giờ bọn chúng chưa bao giờ gặp chuyện này.
Tình huống người đuổi ta bắt trước mặt làm cho mọi người lần nữa thấy ngạc nhiên. Bọn họ còn chưa bao giờ nhìn thấy một tu sĩ Luân Hải cảnh tầng 5 đuổi hai con yêu thú Toàn Đan cảnh viên mãn chạy trối chết thế kia.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Chuyện này đã vượt qua sự hiểu biết của bọn họ.
Lâm Tiêu vừa đuổi theo vừa hấp thụ sức mạnh của mấy con yêu thú bị hắn chém. Điều này làm cho Hoang Chi cảnh ý của hắn tăng lên không ngừng, càng ngày càng mạnh. Khí tức của tôn thượng gì gì kia cũng ngày càng nồng đậm.
“Đứng lại cho ta, các ngươi đang làm gì! tại sao còn chưa giết hắn!!”
Một con yêu thú bán bộ Hoá Đỉnh cảnh từ trong thú triều xuất hiện.
“Đại, đại nhân, tên này có khí tức của tôn thượng. Lúc chúng ta công kích hắn, thì cả người như bị ép buộc dừng lại.” Một con yêu thú vừa chạy vừa kêu rên kể lể.
“Cái gì??? Khí tức của tôn thượng? Đầu ngươi bị úng nước à!” yêu thú bán bộ Hoá Đỉnh cảnh không tin.
Tôn thượng là ai cơ chứ, sao có dính dáng tới một tên nhân loại. Khẳng định là tên nhân loại này đã dùng thủ đoạn bỉ ổi gì đó.
Nghĩ tới đó yêu thú bán bộ Hoá Đỉnh cảnh lao lên trên, những con yêu thú khác thấy vậy thì tránh ra. Hắn muốn đích thân giết tên nhân loài này.
Nhưng chỉ sau hai hơi thở, từ hai con đang bị đuổi bây giờ biến thành ba con. Sau đó rất nhanh lại biến thành hai con. Bởi vì một trong số ba con không cẩn thận bị Lâm Tiêu tìm được cơ hội, túm được đuôi sau đó……dĩ nhiên là không còn sau đó nữa.
Lâm Tiêu bộc phát trọng lực cảnh ý ngàn cân, trực tiếp áp con yêu thú kia xuống đất. Một lần, hai lần, ba lần……
Cho đến khi con yêu thú kia biến thành một đống máu thịt lẫn lộn, yêu đan vỡ nát. Lúc này Lâm Tiêu mới dừng lại.
Điên rồi, điên thật rồi!! Bây giờ đứa nào mới là yêu thú!
Con yêu thú bán bộ Hoá Đỉnh cảnh bây giờ đã cảm thấy cực kỳ tuyệt vọng. Tình hình đúng là y như lời hai con yêu thú cao cấp kia vừa nói.
Trên người kẻ này có khí tức của tôn thượng, chỉ cần bọn chúng muốn ra đòn công kích thì cơ thể tự động dừng lại. Không cần biết là bao nhiêu lần, nhưng không cách nào ra đòn công kích.
Đáng ghét, quá là đáng ghét!
Cứ như vậy thú triều từ từ dừng lại. Lâm Tiêu từ trong thú triều đi ra ngoài, từ đầu tới chân hắn như được tắm trong máu.
Mấy còn yêu thú bình thường còn lại sợ tới mức đứng im. Mấy con cao cấp thì ba chân bốn cẳng chạy trốn, chỉ cần không cẩn thận một chút là lên thớt ngay.
Cả một trận thú triều này cứ như công viên giải trí của Lâm Tiêu. Rõ ràng là nhân loài, nhưng lại không cần nghỉ ngơi, càng chiến càng hăng.
Cuối cùng Lâm Tiêu với bán bộ Hoá Đỉnh cảnh nhân loại liên thủ, sau khi giết được hai con yêu thú bán bộ Hoá Đỉnh cảnh, còn lại vài con bán bộ Hoá Đỉnh cảnh gào lên như không cam lòng.
Nhưng chúng cũng chả còn cách nào, đành phát tín hiệu rút quân. Cả thú triều cứ như vậy biến mất.
Không cần biết là yêu thú bình thường hay những con cao cấp, trong lòng đều thở phào khi được lệnh rút lui. Cuối cùng cũng được về nhà rồi.
Những người đứng trên thành và đang chiến đấu đều tỏ ra vui mừng.
Chỉ có người thiếu niên thần bí kia, mắt đỏ ngầu đuổi theo đám thú triều.
Tiểu đội tinh anh: “???”
Những người đứng trên tường thành: “???”
Đám yêu thú cấp thấp: “???”
Đám yêu thú cấp cao: “Ngươi là nhất, nhất ngươi rồi!!”
Chương 95: Sức mạnh bạo phát! Vương triều Đại Ngụy, ta tới đây
Nhìn tình hình thì thanh niên kia đang xông vào thú triều. Một vị tu sĩ bán bộ Hoá Đỉnh cảnh nhìn thấy thế hét lên: “Tiểu hữu, đừng đuổi theo chúng, cần thận thú triều phản công!”
Bọn họ đối với kết quả hiện tại đã vô cùng mãn nguyện rồi. Đây là một đợt thú triều quy mô lớn, tất cả tổn thất của thành Thiên Nguyên chỉ là mấy trận pháp phòng ngự phía ngoài thành và vài vị Toàn Đan cảnh bị thương.
Chỉ có vậy.
Đúng thế.
Không ai chết cả. Phải nói là một kỳ tích, nhưng người tạo ra kỳ tích này lại là một thanh niên Luân Hải cảnh. Người bị bọn họ coi thường ngay từ đầu, người này đơn độc dũng cảm lao vào đống thú triều.
Tiếng hét xuyên qua màn đêm, hình như người thiếu niên Luân Hải cảnh kia có nghe thấy tiếng hét này, nhưng đối phương chỉ dừng lại một giây, cũng không quay đầu lại. Sau đó hắn lại lao vào đống thú triều.
Một chốc sau đống thú triều bắt đầu nhốn nháo, sau đó tốc độ chạy trốn lại càng nhanh hơn.
Những cường giả Hoá Đỉnh cảnh đứng trong doanh trại có chút do dự, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn không đuổi theo. Thú triều mặc dù đã bị đẩy lùi nhưng bọn họ cũng bị hao tổn nhiều thể lực. Bảy con yêu thú bán bộ Hoá Đỉnh cảnh chỉ giết được hai con. Hơn trăm con cao cấp cũng chỉ giết được 20 con.
Nói là giết được 20 con nhưng có đến một nửa số yêu thú cao cấp là do người thiếu niên Luân Hải cảnh kia giết, còn về phần những con cấp thấp chết trong trận này, căn bản không đếm xuể.
Thú triều rút đi bởi vì lũ yêu thú cao cấp cảm thấy bị uy hiếp, cho nên chúng phát tín hiệu với những con khác.
Đội tu sĩ tinh anh quay về thành Thiên Nguyên, người dân trong thành cũng đi ra chào đón.
“Thật không thể tin được, vậy mà chúng ta an toàn trong đợt thú triều siêu cấp này, ta tưởng là mình sẽ chết.”
“Người thiếu niên kia có quay lại không ngờ, một mình hắn lao theo đám thú triều??”
“Không cần lo lắng, ngươi không nhìn thấy đán yêu thú đấy sợ hãi thế nào khi bị đuổi à?”
“Cũng đúng, đúng là kỳ lạ, tại sao bọn chúng không công kích lại thiếu niên ấy nhỉ.”
“Để hắn đi đi, giết được thêm vài con nữa, ta cũng thấy vui lây.”
“Tu vi của thiếu niên này mặc dù là Luân Hải cảnh, nhưng ta lại thấy bóng dáng của hắn nhất định sẽ ở bảng Chân Long.”
“Đúng vậy, bảng Chân Long cũng sắp diễn ra rồi, thật không biết sẽ có diễn biến gì đây.”
“Không nói nữa, đi thôi, đi uống một bữa, ta đãi, hôm nay không say không về!!”
……
Ở một bên khác, Lâm Tiêu đã điên cuồng chém giết đám thú triều. Không có người để ý sát ý trong người hắn hoàn toàn được giải phóng.
Trọng lực cảnh ý, sát sinh cảnh ý, hoàng chi cảnh ý, kiếm ý các kiểu đều tung ra hết. Mỗi một đạo kiếm ý quét qua lại có vài chục con yêu thú nằm xuống.
Một bên chém, một bên hấp thụ, rồi cảnh giới lại tăng lên không ngừng. Cứ như hắn không phải lao vào đám thú triều, mà đang lao vào kiếm điểm kinh nghiệm vậy.
Mấy con bán bộ Hoá Đỉnh cảnh và yêu thú cao cấp bây giờ muốn cản cũng không cản nổi nữa rồi. Chỉ là một nhân loài nhưng lại mang khí tức của tôn thượng làm cho bọn chúng chịu ảnh hưởng.
Dù có mạnh tới mấy cũng không thể trả công kích, bị thương thậm chí là chết chỉ có thể là bọn chúng.
Sức mạnh chiến đấu của người này đã tạo ra uy hiếp vô cùng nghiêm trọng cho bọn chúng. Nhưng điều bọn chúng có thể làm đó chính là lợi dụng thú triều mau chóng rút lui vào trong dãy núi yêu thú.
Bọn chúng bị ảnh hưởng bởi khí tức của tôn thượng, nhưng yêu thú cấp vương Hoá Đỉnh cảnh sẽ không bị. Dụ tên này đuổi sâu vào dãy núi yêu thú, phải như vậy mới bắt tên nhân loài này trả giá đắt được.
Cứ vậy kẻ đuổi kẻ chạy, chém chém giết giết hơn nửa ngày. Đám thú triều cũng chạy được vào dãy núi yêu thú. Mấy yêu thú bán bộ Hoá Đỉnh cảnh và yêu thú cao cấp nghẹn lời, bởi vì tên nhân loài này không đuổi nữa.
Mẹ kiếp!
Đây cũng quá là giảo hoạt rồi! ngươi đuổi đi, cứ tiếp tục đuổi đi chứ.
Rất nhiều con yêu thú cao cấp bắt đầu buông lời khiêu khích. Bao nhiêu câu kích động, lăng mạ bọn chúng đều nói.
Thế nhưng tên nhân loài kia vẫn không đuổi theo, không có chút gì là muốn đuổi tiếp.
Chuyện này đúng là làm cho lũ yêu thú tức hộc máu, mấy con yêu thú cao cấp tức đến mức nội thương, tên nhân loài đáng ghét!
“Gào!!!!” đám yêu thú phẫn nộ rống lên.
Lâm Tiêu rời đi một lúc thì nghe thấy tiếng rống này, trên mặt nở một nụ cười mãn nguyện. Chuyến này đúng là thu hoạch không tệ.
Thật ra hắn có thể đuổi giết thêm vài con yêu thú nữa, đợi tới lúc vào sâu trong dãy núi yêu thú thì lập tức rời đi. Nhưng bây giờ hắn chọn từ bỏ bời vì hắn cảm thấy năng lượng tích lũy trong cơ thể đã đầy.
Cả thức hải của hắn đều được khí huyết và sức mạnh sinh mệnh của yêu thú lấp đầy, nếu còn tiếp tục hấp thụ thì chỉ là dư thừa.
Sau hơn nửa ngày vừa chém giết vừa hấp thụ, hoang chi ý cảnh lên bậc 6, sát sinh ý canh lên bậc 5. Cửu U Trấn Ma Ấn sau khi hấp thụ nhiều kinh nghiệm đã đột phá tầng thứ 7, bây giờ là tử quang.
Ngoài ra tu vi của hắn cũng đã là Luân Hải cảnh tầng 7. Đợi khi cơ thể luyện hóa hết đống năng lượng này, nhất định sẽ tăng được thêm 2 tầng nữa. Nghĩ tới đây Lâm Tiêu liền hướng về một hướng bay đi. Hắn vừa bay vừa luyện hóa năng lượng phía bên trong.
Hướng là hắn đang bay tới bây giờ, không phải là thành Thiên Nguyên. Mà chính là hoàng cung của Đại Ngụy. Có một món nợ cần phải đòi.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
……
Mười ngày sau Lâm Tiêu đã có mặt trước của hoàng cung của Đại Ngụy. Nhìn cung điện nguy nga tráng lệ, Lâm Tiêu không nhịn được cười lạnh, chỗ này không biết dùng bao nhiêu máu người để xây lên.
“Ngụy vương có ở đây không, Lâm Tiêu Kiếm Ma Tông xin được bái kiến!!!”
Lâm Tiêu dùng linh lực phóng đại âm thanh tới khắp hoàng cung Đại Ngụy. Người khiêu chiến thì phải có phong thái của người khiêu chiến.
Lúc hắn tới đây cũng từ miệng của vài người đi đường mà biết được một số chuyện gần đây của Đại Ngụy. Dạ Cô Thành đúng là làm việc hiệu quả vượt mong chờ, mười ngày trước tới Kiếm Ma tông. Giải quyết tất cả người do hoàng thất Đại Ngụy phái tới.
Kẻ cả bán bộ Hoá Đỉnh cảnh cũng bị chặt đầu. Chuyện này làm cho sức mạnh tổng lực của hoàng thất Đại Ngụy suy giảm nghiêm trọng. Trước mắt Chỉ còn lại mình Ngụy vương là hoá đỉnh cảnh, và một trưởng lão bán bộ Hoá Đỉnh cảnh.
Ngụy vương mới đột phá Hoá Đỉnh cảnh vài năm trước. Chính vì Lâm Tiêu hiểu rõ nội tình của hoàng thất Đại Nguỵ nên hắn mới dám tới đây công khai khiêu chiến.
Hắn của bây giờ đã khác so với lúc hắn bước chân ra khỏi di tích Vô Cực, bị một cường giả bán bộ Hoá Đỉnh cảnh chèn ép. Hắn muốn nhìn thử xem, Nguỵ vương tự xưng là người mạnh nhất vương triều Đại Ngụy là người thế nào.
Hai giây sau khi Lâm Tiêu hét lên, một nhóm thị vệ lao ra bao vây lấy hắn.
Đội trưởng đội thị vệ là một người tu vi Luân Hải cảnh viên mãn, lạnh mặt nhìn Lâm Tiêu quát.
“To gan! Tên của bệ hạ có thể gọi thẳng sao?”
“Bắt hắn lại, dám đứng trước cửa cung ăn nói luyên thuyên, không cần biết là kẻ nào hôm nay phải trả giá.”
Những người trong đội thị vệ đều là khoảng Luân Hải cảnh hậu kỳ, nghe lệnh đội trưởng liền lập tức xông lên.
Bang bang bang!!!
Một giây sau thấy tất cả bọn chúng bay ngược lại, miệng không ngừng kêu rên.
“Ngươi…..” mặt đội trưởng tái mét.
Còn chưa đợi hắn nói hết câu lâm Tiêu đã vung nắm đấm tới trước mặt hắn.
Tốc độ này quá là nhanh rồi!! hắn căn bản không kịp phản ứng lại.
Chỉ nhìn đội trưởng bay vèo một cái về sau.
Đoàng!! Một tiếng va chạm lớn vang lên.
Một quyền tuỳ tiện đánh ra của Lâm Tiêu bị một thân hình vạm vỡ chặn lại. Người tráng sĩ này cũng bị đánh lùi lại ba bước mới dừng lại.
“Đại hoàng tử!! cám ơn đại hoàng tử ra tay tương trợ!!” Đội trưởng đội thị vệ đứng dậy đầu đầy mồ hôi lạnh.
“Tham, tham kiến đại hoàng tử.”
“Tham kiến đại hoàng tử.”
Nhưng người khác thấy vậy cũng cố gắng đứng lên hành lễ.
Lâm Tiêu cũng thấy thế cũng tò mò nhìn qua.
Đại hoàng tử? người trẻ tuổi đứng đầu trong vương triều Đại Ngụy?
Nghe thấy câu hỏi của Lâm Tiêu, màn sương đen ngẩn ra.
Lúc nó nhìn nhân loại này một lần nữa, ánh mắt trở nên vô cùng phức tạp.
Chán ghét, ngưỡng mộ, tôn trọng, e ngại...
“Nhân loại các ngươi làm sao mà xứng biết đến tôn thượng chứ, ngươi bây giờ chẳng qua chỉ là cái xác để tôn thượng trưởng thành mà thôi.” Màn sương đen cố tỏ ra kiên cường, hét lên.
Lâm Tiêu cũng không gấp gáp, vội vàng gì, thưởng thức khung cảnh giống như ngày tận thế này, không hiểu vì sao hắn bỗng có chút hài lòng.
“Ngươi nói xem, có khi nào, tôn thượng của các ngươi đã bị ta hoàn toàn hấp thụ và luyện hóa rồi không nhỉ?” Hắn cười gian trá nói.
Màn sương đen trợn trừng mắt, hét lớn: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!!”
Không được, chuyện này nhất định phải thông báo cho hai vị đại nhân khác mới được. Nghĩ tới đây, trong mắt màn sương đen hiện lên sự quả quyết.
Rắc!!
Uỳnh!
Tuyệt thế hung thú ở hình dạng màn sương đen trong nháy mắt nổ thành trăm mảnh.
Có một phần nhỏ bị sương đen tiếp tục bị vô số xương cốt túm lấy, nhưng phần lớn màn sương đen thì lại liều mạng xông ra ngoài.
Nó đã ý thức được, người trước mặt này quá quỷ dị, tiếp tục ở lại sẽ chỉ bị đối phương hao hết năng lượng mà thôi.
Vậy chi bằng tự mình chặt đuôi, nhanh chóng rời khỏi nơi này, báo cáo chuyện này với hai vị đại nhân.
“Này? Mới đó mà đã tính chuồn rồi hả?” Lâm Tiêu đứng nguyên tại chỗ hô lên.
“Nhân loại, ngươi đừng quá ngông cuồng, bây giờ Thiên Nguyên thành của các ngươi đã bị đại quân yêu thú bọn ta tấn công, chỉ với đại trận hộ thành kia, ngươi nghĩ có thể chặn được bao lâu chứ?” Màn sương đen vừa chạy vừa tức giận quát lên.
“Ngươi từng nhìn thấy ngân hà chưa?” Lâm Tiêu đột nhiên hỏi một vấn đề hết sức kỳ lạ.
“..???”màn sương đen không đáp lại.
Nhân loại giảo hoạt, nhất định là đang kéo dài thời gian. Nó còn lâu mới thèm để ý, nó sắp có thể rời khỏi nơi này rồi.
Lâm Tiêu vẫn rất tò mò đối với nơi này.
Bất luận đây là không gian mộng cảnh hay không gian linh hồn, hắn đều rất hứng thú.
Sát Sinh ý cảnh bậc ba có thể biến ra cảnh tượng ngày tận thế. Vậy kiếm ý của hắn thì sao.
Nghĩ tới đây, trong ánh mắt hắn tràn ngập sự chờ mong.
Khẽ phất tay một cái, ngày tận thế trong nháy mắt sụp đổ, mưa tanh gió máu cũng biến mất.
Tất cả mọi thứ trở lại bóng đêm như ban đầu.
Màn sương đen đang điên cuồng chạy trốn kia giống như là bị định thân vậy, kẹt đứng lại trong không trung.
“Ngươi, nhân loại nhà ngươi lại đang làm gì vậy!!!” màn sương đen có chút kinh hãi.
Từ khi nó được sinh ra, tới khi trưởng thành, tới ngày hôm nay, không gian mộng cảnh của người nào mà nó chưa đi qua chứ.
Cho dù là không gian mộng cảnh của cường giả Hóa Đỉnh Cảnh, nó cũng từng dạo qua vài lần.
Nhưng cho dù là sức mạnh ý cảnh của cường giả Hóa Đỉnh Cảnh, cũng không làm được trò biến thái như tiểu tử này.
Tiểu tử nhân loại này quá mức quỷ dị, chẳng khác nào....chẳng khác nào thiên địch của tộc Mộng Yểm bọn chúng.
Lâm Tiêu không đáp lời nó, nhưng thế giới hắc ám này lại có sự biến hóa mới.
Trong không trung bắt đầu xuất hiện những đốm sáng, chỉ trong chớp mắt, khắp bầu trời đều là những đốm sao sáng.
Vô số đốm sáng tụ lại thành một dải ngân hà, lung linh rực rỡ, khiến người ta si mê như một kẻ say.
“Đây là bầu trời sao ở quê hương của ta, đẹp không?” Lâm Tiêu khẽ hỏi.
Màn sương đen: “……”
Đẹp cái c* c* ấy!
Lão tử bây giờ chỉ muốn chạy trốn.
Không biết tại sao, những ngôi sao sáng xinh đẹp kia, lại mang lại cho nó một cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
“Cũng đúng, cái loại quê mùa như ngươi sao mà thấy được, vậy hôm nay ta sẽ hào phóng một chút, dẫn ngươi đi xem mưa sao băng, để nó rơi xuống dị giới kia.”
Lâm Tiêu nói xong, tùy tiện chấm một cái lên không trung.
Ngay lập tức, những ngôi sao đầy bầu trời kia bắt đầu rơi xuống.
Mỗi một ngôi sao đều hóa thành một luồng..... kiếm quang thật dài.
Đúng vậy,
Khung cảnh hoa lệ của những ngôi sao lung linh này, chính là kiếm ý hóa thành.
Mưa sao băng. Tràn ngập cả bầu trời.
“Aaaaa!! Ý cảnh cấp Hóa Đỉnh, ngươi....ngươi rốt cuộc là ai?”
“Vậy...vậy tôn thượng của bọn ta chẳng lẽ.....”
Cùng với tiếng hét thảm thiết của màn sương đen, thân thể nó bị vô số ngôi sao kiếm quang va chạm nứt vỡ.
Toàn bộ màn sương đen đều bị kiếm ý chém thành một loại năng lượng vô thức đặc biệt, đưa đến trước mặt Lâm Tiêu.
Đây là...?
Ánh mắt Lâm Tiêu hiện lên vẻ thắc mắc.
Trực giác nói cho hắn biết, cái này chắc không có hại đâu. Ôm tâm thế muốn thử một lần, Lâm Tiêu hấp thụ năng lượng kỳ lạ này từng chút một.
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy linh hồn mình chợt sáng suốt. Chút sự nghi hoặc trong mấy ngày nay vất vả nghiên cứu bộ kiếm quyết 10 tỷ, giống như bỗng chốc hiểu ra rồi.
Đây là....ngộ tính thăng cấp??
Không, không phải!
Chính xác mà nói, phải là bản chất linh hồn được nâng cấp.
Giống như thiết bị CPU là loại đỉnh cấp, nhưng lại đặt hắn trong máy tính có bộ nhớ 1G, vậy thì căn bản không thể hiện được bất cứ tính năng gì.
Chỉ có không ngừng nâng cấp mở rộng bộ nhớ, thiết bị CPU này mới có thể phát huy những tính năng mạnh hơn, bùng nổ hơn.
Đôi mắt Lâm Tiêu lóe sáng.
Đúng là người tốt!
À không, yêu thú tốt mà!
Loại yêu thú dâng đến tận cửa này, có thể cho hắn nhiều thêm chút được không.
Lâm Tiêu không do dự nữa, một hơi hấp thụ hết những năng lượng không thuộc tính này vào trong cơ thể.
Trong chốc lát, bản chất linh hồn bắt đầu nhanh chóng tăng lên.
Haizzz!
Tiếc là, chỉ có một con.
Loại cảm giác tuyệt vời này đã khiến Lâm Tiêu không còn muốn nhanh chóng trở về Kiếm Ma tông nữa rồi.
Rừng rậm yêu thú ở gần Kiếm Ma tông không có loại yêu thú thần kỳ thế này đâu.
Khi Lâm Tiêu giải quyết triệt để màn sương đen kia, ở một nơi ẩn nấp bí mật, rìa ngoài của dãy núi yêu thú, cách đó mấy chục dặm, có một con yêu thú khổng lồ, đen nhánh, trợn trắng mắt, ngã xuống mặt đất.
Khí tức sinh mệnh vẫn còn, nhưng ý thức đã hoàn toàn biến mất rồi.
Cũng vào lúc này,
Đã cách một tiếng kể từ lúc bầy yêu thú tràn tới.
Nhóm cường giả đông đúc đứng trên tường thành, nhìn chằm chằm bầy yêu thú, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Bọn họ nhận được một tin xấu, cực kỳ xấu.
Thành chủ và hai vị cường giả Hóa Đỉnh khác đang cấp tốc trở lại, nửa đường lại gặp phải hai con yêu thú Hóa Đỉnh cảnh.
Hai bên lao vào chiến đấu, trong chốc lát căn bản không thể nào thoát thân.
Tin tức này đồng nghĩa với, Thiên Nguyên thành trước mắt không còn cường giả Hóa Đỉnh Cảnh tới chi viện nữa.
Vậy đợt tấn công cực lớn của yêu thú lần này, phải dựa vào bọn họ tự mình chống đỡ rồi.
Nửa ngày trôi qua với đủ loại lo âu.
Rắc!!
Một âm thanh cực lớn, kèm theo đó là cơn động đất lớn.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Tất cả mọi người đều kinh hãi hét lên.
Đại trận hộ thành vòng ngoài đã vỡ rồi.
Các cường giả: ???
Sao lại nhanh như vậy chứ.
Dựa vào độ bền của đại trận hộ thành, chí ít cũng phải kiên trì được một ngày mới phải.
Lúc này mới chỉ được có một tiếng thôi mà. Vậy chứng tỏ bọn họ, bọn họ....vẫn đánh giá thấp uy lực của đợt yêu thú tấn công lần này rồi.
Mắt thấy đại trận yêu thú xông vào Thiên Nguyên thành như thủy triều.
Cho dù đại trận hộ thành vòng trong vẫn còn, nhưng cũng khiến người khác run sợ, bất an.
“Chết tiệt! Cường giả bán Hóa Đỉnh và cường giả Toàn Đan Cảnh nào dám xuất chiến, tới chỗ ta tập hợp.”
“Vì bảo vệ người thân, thế lực, gia tộc, còn có hàng trăm hàng vạn bách tính Thiên Nguyên thành của chúng ta.”
“Trận này, chúng ta phải quyết chiến tới cùng rồi!”
Một cường giả bán Hóa Đỉnh thực lực tương đối mạnh, nghiêm túc tuyên bố.
“Ta đi!”
“Chuyện này sao mà thiếu ta được.”
“Còn có ta nữa.”
“Tới thì tới, sợ đếch gì.”
“Chẳng phải chỉ là mấy con súc sinh thôi sao, giết hết là xong chuyện.”
Chỉ có một bộ phận nhỏ đứng ra, cho dù đôi chân của bọn họ đang run rẩy, cho dù trong ánh mắt bọn họ có sự sợ hãi, cho dù trong lòng họ e sợ, nhưng vẫn đứng ra.
Bởi vì bọn họ biết, với mức độ mạnh mẽ của đợt yêu thú tấn công này, cho dù bọn họ không đứng ra, chỉ e cũng không thể chạy thoát khỏi kiếp nạn này.
So với bị truy sát, còn không bằng chiến đấu cho sảng khoái.
“Ta cũng đi.”
Một thiếu niên Luân Hải Cảnh tầng thứ năm, cũng bước qua đó.
Điều khiến người ta bất ngờ là, sắc mặt thiếu niên cực kỳ bình tĩnh, trong ánh mắt lại không có một chút e sợ nào, ngược lại, ánh mắt nhìn về phía bầy yêu thú đang tràn tới, còn mang theo sự nóng lòng mong đợi.
Chương 92: Chỉ là bay thôi mà, ai mà không biết bay chứ
Tất cả các cường giả bán bộ Hoá Đỉnh và cường giả Toàn Đan cảnh cũng đã nhìn thấy Lâm Tiêu đứng dậy.
Nhưng trong lúc bọn họ ngạc nhiên nhưng cũng không quá chú ý.
Người có tu vi Luân Hải cảnh sẽ không có tác dụng quá lớn trong việc chống lại bầy thú này.
"Tiểu huynh đệ, hành động lần này của chúng ta chính là ngăn cản tiến độ của bầy thú, ngươi chỉ có tu vi Luân Hải cảnh thì thủ ở cổng thành là được rồi." Một vị cường giả Toàn Đan cảnh khuyên.
"Ta cũng muốn tiến về phía trước, bảo vệ Thiên Nguyên, người người đều có trách nhiệm." Lâm Tiêu nghiêm túc nói.
Người người đều có trách nhiệm bảo vệ Thiên Nguyên sao? !
Khi những người xung quanh nghe thấy lời này, tất cả đều cảm động.
Họ không bao giờ ngờ rằng một thiếu niên Luân Hải cảnh tầng thứ năm lại có nhận thức này khi đối mặt với một bầy thú đáng sợ như vậy.
Điều này làm cho một số cường giả Luân Hải cảnh trong đám người không đứng ra mặt đỏ bừng lên.
"Một tiểu tử Luân Hải cảnh cũng dám đi lên, tại sao ta phải tránh né, lão tử cũng tham gia hành động lần này."
"Chết tiệt, ta cũng đi! Không phải chỉ là bầy thú thôi sao!"
"Ôi, cho ta đi với, cái mạng già này, nếu chết thật thì chết thôi."
"Tính cả ta nữa."
Vì hành động và câu nói đó của Lâm Tiêu khiến nhiều người đã đứng ra.
Điều này làm cho những cường giả khác xem trọng Lâm Tiêu hơn.
Tiểu tử này, thật không tồi!
Chỉ cần bọn họ kéo dài thêm thời gian, đợi thành chủ đại nhân trở về, Thiên Nguyên nhất định sẽ được cứu.
"Tiểu huynh đệ, ta khâm phục bản lĩnh của ngươi, nhưng vẫn là câu nói đó, Luân Hải cảnh thì đừng đi, chúng ta cường giả Toàn Đan cảnh và bán bộ Hóa Đỉnh có thể bay lên không trung, đi lại tự do. Nhưng nếu như ngươi qua đó, rơi vào bầy thú thì chỉ có đường chết thôi." Cường giả Toàn Đan cảnh lại thuyết phục thêm một lần nữa.
Bay là tiêu chí mang tính biểu tượng của cường giả Toàn Đan cảnh.
Ngay cả khi có tu vi Luân Hải cảnh viên mãn, ngày nào chưa đột phá Toàn Đan thì ngày đó vẫn không thể bay lên.
"Đa tạ sư ca nhắc nhở, lần này bất luận thế nào ta cũng sẽ đi!" Lâm Tiêu kiên quyết nói.
Hắn vừa nói xong câu này thì xuất hiện một cảnh tượng thần kỳ.
Đôi chân của Lâm Tiêu rời khỏi mặt đất, cả người hắn bay lên không trung, bay lên được một nửa.
Vút! Cả người loé lên.
Lâm Tiêu xuất hiện bên cạnh cường giả Toàn Đan cảnh này, tốc độ của hắn nhanh chóng khiến người ta kinh ngạc.
"Hả!?"
"Ôi trời ơi!! Thiếu niên Luân Hải cảnh đó có thể bay!"
"Tốc độ vừa rồi mà hắn thì triển hoàn toàn không chậm hơn cường giả Toàn Đan cảnh."
"Xảy ra chuyện gì vậy, không phải là chỉ đạt đến cảnh giới Toàn Đan cảnh mới có thể bay sao?"
"Có lẽ là bởi vì hắn có tài năng khác thường, loại người này cũng thỉnh thoảng sẽ xuất hiện."
Mọi người đều kinh ngạc trước khả năng này của Lâm Tiêu, nhiều người đoán rằng có thể là do hắn có tài năng phi thường hoặc là đã tu luyện một loại bí thuật nào đó.
Cường giả Toàn Đan cảnh thấy vậy cũng không biết nên khuyên hắn như thế nào.
Có thể bay thì bay thôi nhưng dù sao hắn cũng chỉ có tu vi Luân Hải cảnh tầng thứ năm cho nên khi đối mặt với đàn yêu thú khổng lồ này cũng không có quá nhiều tác dụng.
Nếu hành động này đối với những người khác là thập tử nhất sinh thì với thiếu niên này thập tử vô sinh.
"Lão Trần, mau tới đây, phía này cần phân phối kế hoạch hành động, đem theo tiểu tử này, đến lúc đó để hắn đi theo phía sau chúng ta, chỉ cần bổ sung đao là được rồi." Một vị cường giả Toàn Đan cảnh khác nói.
"Ồ ồ, đến rồi, đến rồi." Người này đáp lại một tiếng, sau đó quay sang Lâm Tiêu và nói: "Vậy thì người qua đây, đi theo bên cạnh ta."
Lâm Tiêu gật đầu trả lời.
Hai người đi tới bên cạnh một tiểu đội hành động, nghe những cường giả bán bộ Hoa Đỉnh phân công nhiệm vụ.
Tình hình hiện tại đối với loài người là cực kỳ tồi tệ.
Trong đàn yêu thú khổng lồ, có bảy con bán bộ Hoá Đỉnh và hàng trăm con Toàn Đan cảnh, về phần những con yêu thú có thực lực Luân Hải cảnh thì chúng ở khắp mọi nơi.
Mà trong doanh trại của con người cũng chỉ có bốn vị cường giả bán bộ Hóa Đỉnh, Toàn Đan cảnh tập hợp hồi lâu cũng chỉ có hai mươi ba vị.
Một đội ngũ như vậy, nếu bình thường thì là một thế thế lực đáng sợ.
Nhưng trước bầy thú hùng mạnh này thì chẳng là gì cả.
Có hai cách để kết thúc bầy yêu thú này. Cách đầu tiên là tiêu diệt tất cả yêu thú cấp cao.
Cách thứ hai là giết hai phần ba số lượng yêu thú và buộc chúng phải rút lui. Có vẻ như cách đầu tiên dễ dàng và đơn giản hơn.
Nhưng phải biết rằng IQ của yêu thú cấp cao không thấp hơn loài người.
Tất cả bọn chúng đang trốn ở trung tâm của bầy thú, để cho bia đỡ đạn mở đường trước, chết thì chết.
Dãy núi yêu thú trước giờ chưa từng thiếu yêu thú cho nên trong tình huống chỉ có bốn cường giả bán bộ Hóa Đỉnh muốn giết chết những yêu thú cấp cao này là điều cực kỳ khó khăn.
Hai phút sau, tiểu đội hành động tinh anh đặc biệt của thành Thiên Nguyên đã xuất phát. Đây là hy vọng duy nhất cho thành Thiên Nguyên.
Nếu bọn họ không thể ngăn chặn bầy thú trong một khoảng thời gian thì thành Thiên Nguyên sẽ có nguy cơ bị hủy diệt.
Còn chạy thì sao?! Trong trường hợp thực lực tương đồng, hai chân có thể chạy thắng bốn chân không? Ma bây giờ thực lực lại không tương đương.
Thực lực bình quân của bầy thú cao hơn nhiều so với người ở thành Thiên Nguyên.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Trong tiểu đội tinh anh đặc biệt này có tổng cộng 28 người, bốn nửa bán bộ Hoá Đỉnh, hai mươi ba Toàn Đan cảnh và một Luân Hải cảnh.
Nhiệm vụ rất rõ ràng, chính là ngăn chặn.
Cố gắng để thử một số cách để kìm hãm bầy thú, đương nhiên nếu có thể giết thì giết.
Tốc độ của tiểu đội tinh anh đặc biệt rất nhanh. Sau mười mấy nhịp thở, hai bên va chạm với nhau.
Mặc dù khác biệt đội hình rất lớn nó giống như con kiến đụng phải con voi.
Nhưng bốn cường giả bán bộ Hoá Đỉnh mỗi người đều phóng đi nhất ký súc lực thần thông.
Biển kiếm, đao quang bay vút đi. Yêu thú bị chặt thành từng mảnh, làn sóng yêu thú nhất thời dừng lại.
"Lâm Tiêu lão đệ, ngươi phải theo sát ta, tiếp theo chắc chắn phải liều mạng rồi." Sau khi cường giả Toàn Đan Cảnh dặn dò một câu thì thi triển đao pháp quét về phía xung quanh yêu thú.
"Được, Trần lão ca. Đừng lo lắng cho ta, ngươi chỉ cần giữ an toàn cho bản thân là được rồi." Lâm Tiêu trả lời rồi cũng vung kiếm lên giết những con yêu thú quanh mình.
Trận chiến hết sức căng thẳng. Các thành viên của đội tinh anh đặc biệt nhanh chóng bị những con yêu thú bao vây.
Nhưng đây chỉ là ngoại vi bầy thú, thực lực của bia đỡ đạn cũng khoảng Luân Hải cảnh, đâu phải đối thủ của tiểu đội tinh nhuệ.
Hầu như mỗi giây, đều có hàng trăm yêu thú bỏ mạng. Nhưng số lượng thương vong này đối với bầy thú mà nói là như hạt cát ở sa mạc.
Những con yêu thú cấp cao ở giữa đàn thú phớt lờ, không quan tâm, thậm chí còn lười lộ diện.
Nếu có thể dùng bia đỡ đạn có thể làm tiêu hao linh lực của loài người thì đợi đến khi chúng ra tay đối phó với con người sẽ càng dễ dàng hơn.
Cả hai bên đều có tính toán của riêng mình.
Vì sự ngăn chặn của đội tinh anh đặc biệt nên bầy thú chậm lại. Thấy tình cảnh tượng này, người trên tường thành Thiên Nguyên vừa áy náy vừa lo lắng.
Có người âm thầm tự trách mình bình thường không tu luyện chăm chỉ, cho tới bây giờ vẫn chưa đạt tới Toàn Đan cảnh.
Có người đã đạt tới Toàn Đan Cảnh, lại không có dũng khí ra chiến trường nhưng lúc này tim của họ đều đang đập thình thịch.
Trên chiến trường, các thành viên của tiểu đội tinh anh không ngừng chém chết những yêu thú xung quanh.
Lúc này, trong bầy quái thú cách Lâm Tiêu khoảng trăm mét, có một con yêu thú loại cáo có thực lực Toàn Đan trung kỳ đang vừa ẩn nấp vừa bò từng bước từng bước tới.
Trong mắt nó loé lên sát khí và sự gian xảo.
Trong tổng số loài người mới chỉ có số ít những con người này đến đây, vậy thì bắt đầu từ yếu nhất và tiến hành phá vỡ dần dần.
Chương 93: Càng giết càng hăng, thực lực tăng lên nhanh chóng
Sau khi Lâm Tiêu vung kiếm chém chết hai con yêu thú Luân Hải Cảnh, lại bay về phía hai con yêu thú khác.
Bản lĩnh phi hành này, không phải là của bản thân hắn vốn đã có. Mà là sau khi luyện hóa xong quả trứng yêu thú khổng lồ thần bí kia, cũng tức là con tôn thượng yêu thú kia, tự nhiên lại có được.
Trong vài ngày tham ngộ kiếm quyết mười tỷ, năng lực phi hành cũng không ngừng dung hợp với cơ thể.
Bây giờ thì, năng lực phi hành của hắn tương đương với bản năng rồi.
Nhấc tay đơn giản bao nhiêu thì phi hành đơn giản bấy nhiêu.
Ngoại trừ năng lực phi hành, hình như còn có một loại năng lực khác, nhưng Lâm Tiêu tạm thời vẫn chưa phát hiện ra được. Cho nên, hắn vẫn rất tò mò tôn thượng gì đó kia rốt cuộc là cái thứ gì.
Ngay sau khi Lâm Tiêu lại chém chết vài con yêu thú, đột nhiên, hắn phát giác được có điều gì bất ổn.
Một cảm giác nguy hiểm âm thầm từ phía sau truyền tới.
“Cửu U Trấn Ma Ấn!” Lâm Tiêu thầm nói.
Một tầng ánh sáng màu xanh sẫm bao phủ lên cơ thể hắn.
“Không ổn!! Lâm Tiêu lão đệ, có một con yêu thú Toàn Đan Cảnh sau lưng đệ!!!” Trần lão ca Toàn Đan Cảnh kia vội vàng nói.
Nhưng hắn hô lên vẫn chậm một bước.
Bốp!!
Một âm thanh vang lên.
Cái bóng kia đã dùng móng vuốt vồ lên cổ Lâm Tiêu.
Nhưng mà, đã có một cảnh tượng khiến những người xung quanh và người đứng trên tường thành đều chấn kinh.
Móng vuốt của con yêu thú kia rõ ràng là đã chụp được lên cổ Lâm Tiêu rồi. Nhưng đáng tiếc là không hề làm xước một tí da nào, thậm chí Lâm Tiêu còn không hề động đậy.
Hắn quay đầu lại nhìn khinh bỉ.
Là một con yêu thú hình hồ ly, thực lực Toàn Đan Cảnh trung kỳ.
Đợi cả nửa tiếng lại đợi được một con yếu vậy thôi sao?
Lâm Tiêu hơi thất vọng.
Yêu thú hồ ly trợn tròn mắt. Nó đã dùng toàn lực đánh lén, vậy mà ngay cả lớp phòng ngự của đối phương cũng không phá được. Nó cảm thấy không phải là nó vồ người, mà là vồ trúng một tấm sắt vạn năm.
Ngay thời khắc nó còn đang ngây ra, móng vuốt bị một bàn tay túm chặt lấy.
Yêu thú hồ ly giãy dụa một hồi, phát hiện ra là căn bản không giãy ra được.
Trong ánh mắt nó bùng lên cơn giận dữ.
Há cái miệng lớn đỏ như máu, cắn về phía đầu đối phương.
Tất cả mọi người trông thấy cảnh này đều không dám nhìn tiếp.
Ban nãy có thể chặn lại một cú vồ của yêu thú đã rất lợi hại rồi.
Nhưng lần này bị ngoạm một cái coi như toang luôn rồi.
Thế nhưng, Lâm Tiêu lại không hề hoảng loạn.
Trường kiếm lập tức bị thu lại, sau đó vươn bàn tay không ra, trực tiếp thò vào trong miệng yêu thú, tóm lấy lưỡi của nó.
Mặc kệ cho nó cắn lên tay, đều không để lại vết tích gì.
Yêu thú hồ ly: ???
“Ô ô ô....” Yêu thú hồ ly giãy dụa, rên rỉ, giống như đang nói: buông nó ra.
Lâm Tiêu lạnh lùng nhìn nó.
Hừ!!
Hắn thấp giọng hừ một tiếng, hai tay phát ra sức mạnh khổng lồ.
Xoẹt!!
Yêu thú hồ ly ré lên thảm thiết, cơ thể trực tiếp bị xé làm hai.
Một luồng ánh sáng màu vàng từ trong cơ thể nó chui ra, muốn chạy trốn giữ mạng.
Nhưng Lâm Tiêu lại nhanh tay nhanh mắt tóm vào trong tay.
Yêu đan.
Tương đương với Toàn đan của loài người.
Bùm!!
Lâm Tiêu vừa dùng sức, yêu đan đã bị hắn bóp vỡ, hóa thành linh sương nồng đậm.
Khí huyết và linh sương của những yêu thú xung quanh, vận chuyển trong Cửu U Trấn Ma Ấn, không ngừng bị Lâm Tiêu hấp thu.
Vầng ánh sáng màu xanh thẫm vốn phủ trên người Lâm Tiêu, đang dần dần biến thành màu tím nhạt.
Màu xanh lam thuộc tầng thứ sáu của Cửu U Trấn Ma Ấn.
Mà màu tím, chính là tầng thứ bảy.
“Ôi vãi!! Người này sao mà trâu bò quá vậy!”
“Chắc chắn là tu luyện giả Luân Hải Cảnh sao???”
“Từ khi nào mà tu luyện giả Luân Hải Cảnh lại có thể dễ dàng giết một yêu thú Toàn Đan Cảnh vậy?”
“CMN, trông người kia nhẹ nhàng giải quyết như vậy, làm ta cũng muốn tự mình xông qua đó. Luân Hải Cảnh thì sao nào, Luân Hải Cảnh cũng có thể tỏa sáng rực rỡ nhé!”
“Nhìn thôi là được rồi, người ta tuyệt đối là một thiên tài yêu nghiệt đấy ạ.”
Tất cả quần chúng đứng xem trên tường thành, đều kinh hãi trước thực lực mạnh mẽ của Lâm Tiêu, có thể vượt cấp mà giết chết một yêu thú Toàn Đan Cảnh, đây đã là chuyện mà đại đa số tu sĩ Luân Hải Cảnh hoàn toàn không cách nào làm được rồi.
Không chỉ người trên tường thành kinh ngạc, cho dù là những người khác trong tiểu đội tinh anh cũng ngơ ngác luôn rồi.
Thiếu niên này là ai vậy?
Có thực lực như vậy, theo lí mà nói thì không thể nào là kẻ vô danh tiểu tốt mới đúng.
Chả trách mà người này lại có dũng khí tự xung phong ra tiền tuyến giết yêu thú, thì ra là thật sự có bản lĩnh.
Giải quyết xong con yêu thú hồ ly Toàn Đan Cảnh kia, Lâm Tiêu cũng lười đợi thêm. Hắn bắt đầu hướng về phía yêu thú ở sâu hơn để chém giết.
Bởi vì lúc này, mỗi một người trong tiểu đội tinh anh, trên người toàn là máu. Cho nên không ai chú ý tới, sau mỗi lần Lâm Tiêu giết chết một con yêu thú, lại có không ít khí huyết yêu thú bị hấp thụ vào trong cơ thể hắn.
Thực lực của Lâm Tiêu tăng lên nhanh chóng. Hơn nữa, hắn không hề cảm thấy có chút mệt mỏi nào cả.
Lấy chiến dưỡng chiến, hắn lúc nào cũng trong trạng thái tốt nhất.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Sau khi chém chết một con yêu thú Toàn Đan Cảnh, thu hút sự chú ý của người phe mình, thì đồng thời cũng thu hút sự chú ý của đám yêu thú.
Rất nhanh sau đó, có ba con yêu thú Toàn Đan Cảnh bao vây Lâm Tiêu lại.
Nhưng chỉ trong phút chốc, ba con yêu thú này đều cảm thấy bản thân như bị một ngọn núi lớn đè lên, cảm giác ngạt thở.
Soạt soạt soạt!
Kiếm quang lóe lên.
Ba con yêu thú còn chưa kịp phản ứng thì đầu đã lìa khỏi cổ.
Ba con yêu thú, chết bất đắc kỷ tử.
Nếu như ban nãy dùng tay không xé đôi hồ ly chỉ là chấn động, thì giờ chính là kinh hãi khiếp đảm rồi.
Trời ạ!!!
Người này lợi hại quá!
Từ khi nào mà Luân Hải Cảnh đã mạnh tới mức này rồi vậy?
“Grào!!!”
Lúc này, ở trung tâm của bầy yêu thú, có một con yêu thú bán Hóa Đỉnh cấp cao nhìn chằm chằm Lâm Tiêu mà gầm lên một tiếng phẫn nộ.
Grào grào!
Những con yêu thú ở bên cạnh nó cũng đồng loạt gầm lên theo.
Sau đó,
Ngoại trừ hai con yêu thú bán Hóa Đỉnh vẫn tiếp tục ngồi trấn giữ ở trung tâm, những con yêu thú cấp cao khác đều ngẩng đầu lên trời gầm lên một hơi dài, rồi toàn bộ xông qua đó.
“Tới rồi, tới rồi!”
“Đám yêu thú cấp cao kia đang muốn xông hết toàn bộ lên rồi kìa.”
“Tới hay lắm, các cường giả bán Hóa Đỉnh của chúng ta đang ở trạng thái tốt nhất, sức lực không bị giảm bao nhiêu.”
“Lần này, thiếu niên Luân Hải Cảnh kia đúng là lập công rồi!”
“Đúng vậy, đám hung thú nhìn thấy tiểu huynh đệ của chúng ta chém giết sảng khoái, càng giết càng hăng, không hề có dấu hiệu suy giảm sức lực, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa rồi.”
“Thiếu niên này đúng là một kẻ dũng mãnh! Quá trâu bò!”
Người trên tường thành, vui vẻ từ tận đáy lòng, đám yêu thú cấp cao kia xông lên càng sớm thì càng có lợi cho trận doanh của loài người.
Đám người của tiểu đội tinh anh cũng sáng rực cả mắt lên, tinh thần phấn chấn.
“Chư vị, cuộc chiến thực sự sắp bắt đầu rồi!!!” Một vị cường giả bán Hóa Đỉnh Cảnh sau khi chém giết đám yêu thú trước mặt thì hô lớn.
“Ha ha ha, tới rồi! Ta còn chưa giết đủ sướng tay đâu!”
“Vừa mới làm nóng người xong, tiết tấu này được đấy.”
“Vị tiểu huynh đệ kia, may nhờ có cậu cả đấy, ha ha ha.”
“Nói không chừng lần này gặp may, đám yêu thú kia có thể bị chúng ta chặn lại thì sao.”
“Hừ!!! Đừng đắc ý nữa, tất cả mọi người dùng gấp đôi tinh thần lên đi!”
“Rõ!”
“Được!”
Uỳnh uỳnh!!!
Khi người của tiểu đội tinh anh chiến đấu cùng đám yêu thú cấp cao,mức độ kịch liệt của cảnh tượng lại cao hơn gấp mấy lần.
Điểm sơ qua một vài nơi trên chiến trường đã thấy có không ít yêu thú gặp xui xẻo.
Lúc này, trước mặt Lâm Tiêu cũng có ba con yêu thú cấp cao xông tới, đều là thực lực Toàn Đan Cảnh viên mãn.
Lần này số lượng bầy yêu thú có thể tính tới hàng vạn, mà toàn bộ yêu thú cấp cao gộp lại cũng không quá hàng trăm.
Tiểu đội tinh anh tổng cộng hai mươi tám người, yêu thú có thể phân ra ba con yêu thú cấp cao để đối phó với Lâm Tiêu, đây đã là sự tôn trọng lớn nhất dành cho hắn rồi.
“Lâm Tiêu lão đệ, ngươi mau chạy đi, ta tranh thủ thời gian lát nữa chạy qua cứu ngươi!!!” Một đội viên trong tiểu đội tinh anh đang chiến đấu với yêu thú cấp cao, gấp gáp nói.
Tuy đã nhìn thấy thực lực mạnh mẽ của Lâm Tiêu lão đệ, nhưng hắn cũng không cho rằng đối phương có thể ngăn được sự liên hợp tấn công của ba con yêu thú cấp cao.
“Trần lão huynh, huynh tự mình cẩn thận một chút, ta không sao đâu!” Đối với sự quan tâm của người khác, Lâm Tiêu vẫn cảm thấy ấm lòng.
Hắn bình tĩnh liếc nhìn ba con yêu thú cấp cao vừa xông tới, lộ ra nụ cười quái dị.
Hề hề hề.
Tâm niệm vừa động, Hoang Chi ý cảnh đã khởi động.
Tiếp đó, một luồng khí tức tương tự với yêu thú cấp cao từ trên người Lâm Tiêu phát tán ra.
Chương 94: Dựa vào sức của chính mình, đẩy lùi thú triều
Ba con yêu thú ánh mắt khinh thường lao về phía Lâm Tiêu. Một nhân loài Luân Hải cảnh mà cần đến ba đứa bọn chúng cùng đối phó à? chỉ cần một trong số bọn chúng cũng có thể giải quyết tên nhãi ranh này một cách dễ dàng.
Mấy vị đại nhân làm việc cẩn thận thật.
Mặc dù trước đó đã nhìn thấy tên này đối phó với mấy yêu thú Toàn Đan cảnh đồng loại, nhưng bọn chúng vẫn chả thấy Lâm Tiêu có chút nguy hiểm gì cả.
“Nhân loài, ngươi chết trong tay chúng ta là một vinh hạnh.” Một con yêu thú cao cấp mở mồm nói.
Nói ngôn ngữ của nhân loại đối với yêu thú cao cấp không có gì là khó cả.
“Phí lời thế, cứ để ta giải quyết hắn là xong.” Một con khác cướp lời.
Tuy nhiên chỉ một giây sau trên người tên nhân loài này lại toát ra một luồng khí tức vô cùng quỷ dị. Ba con yêu thú nhất thời bị đứng hình. Bọn nó trợn to mắt nhìn Lâm Tiêu chằm chằm, giống như là không dám tin chuyện trước mắt.
“Tôn, tôn thượng!”
“Tại sao trên người tên nhân loài này lại có khí tức của tôn thương.”
“Không sai đây chắc chắn là khí tức của tôn thượng.”
Không chỉ có ba con yêu thú cao cấp này ngây người ra, tất cả những yêu thú đứng xung quanh cũng nhìn hắn bằng ánh mắt kinh hãi.
Nhìn thấy phải ứng của đám yêu thú Lâm Tiêu thu hồi Thần Hàng phù ở trong tay vào nhẫn trữ vật. Hiệu quả thật là tốt.
Sau khi hấp thụ quả trứng mua được ở hội đấu giá, sức mạnh to lớn ở bên trong quả trứng làm Hoang Chi cảnh ý của hắn tăng thêm 2 bậc, bây giờ đã là bậc 4.
Hơn nữa sau khi sử dụng Hoang Chi cảnh ý, thể chất cơ thể còn tăng lên cực hạn, cả người tản ra một luồng khí kỳ dị. Mãi tới khi gặp được cái đám sương màu đen, Lâm Tiêu mới biết rằng đây là kí tức tôn thượng gì gì của bọn chúng.
Hắn đã thử dùng khí tức này nhưng nó không ảnh hưởng tới con người. Nhưng bây giờ từ phản ứng của ba con yêu thú cao cấp này, và những con ở xung quanh. Hắn có thể khẳng định rằng bọn chúng cực kỳ bị ảnh hưởng bởi khí tức này.
Hehe! Vậy hắn không khách khí nữa.
Nhân cơ hội ba con yêu thú đang thất thần, trong ánh mắt của Lâm Tiêu lóe lên một tia tàn nhẫn.
Linh kiếm ra khỏi vỏ, một đạo kiếm quang sắc nhọn xuyên qua không khí. Đâm thẳng vào đầu con quái vật cao cấp nhưng yếu nhất trong chỗ đó.
Nhân lúc mày yếu thế, lấy của mày một mạng.
Mấy con yêu thú cao cấp đứng bên cạnh thấy thế thì vội né đòn. Nhưng Lâm Tiêu đã đoán được trước bọn nó sẽ làm vậy.
Phụt!
Tiếng máu phụt ra.
Kiếm ý và kiếm khí đáng sợ cắt con yêu thú ra làm hai, kể cả yêu đan trong người nó cũng bị chia đôi. Chết không kịp ngáp.
“Đang chết! đây, đây rốt cuộc là chuyện gì!” Một con khác trợn mắt lên nhìn Lâm Tiêu, bọn chúng bắt đầu lùi lại đằng sau.
Lâm Tiêu vậy mà lại hấp thụ sức mạnh sinh mệnh và cả khí huyết của con yêu thú cao cấp này.
Mấy con yêu thú bên cạnh thấy cảnh này thì không lao vào tấn công Lâm Tiêu, ngược lại bọn nó còn tránh xa hắn hơn.
Cảnh tượng quỷ dị này làm cho mọi người đều kinh ngạc. Những người đứng trên thành đều ngỡ ngàng. Đâu là chuyện gì vậy?
Tại sao mấy con yêu thú cao cấp kia lại không công kích thiếu niên Luân Hải cảnh này? Còn nữa, tại sao một kiếm lúc nãy của thiếu niên đã có thể cắt đôi con yêu thú Toàn Đan cảnh?
Chuyện này hoàn toàn không thể giải thích nổi. Những người đứng xa đó còn không cảm nhận được lúc hắn phát động ý cảnh. Chỉ có tiểu đội tinh anh đánh ở gần đó biết cho nên mặt bọn họ đều xanh lét.
Kể cả một cường giả bán bộ Hoá Đỉnh cảnh cũng không thể là đối thủ của Lâm Tiêu.
Kiếm ý bậc 6? Một tu sĩ Toàn Đan cảnh chưa chắc đã lĩnh ngộ được kiếm ý bậc 6. Vậy kẻ này có thật là người không?
Tên yêu nghiệt kiếm tu này từ đâu xuất hiện vậy? Còn nữa, mấy con yêu thú cao cấp đứng bên cạnh hắn làm sao vậy, mấy con cấp bình thường thì không nói làm gì. Vậy mà mấy con cao cấp tự nhiên biến thành yếu đuối hết.
Thật khó giải thích!
Nếu là kiếm ý bậc 6 thì bọn họ có thể tạm hiểu, nhưng việc bọn yêu thú cao cấp tự nhiên trở nên yếu đuối thì thật khó giải thích.
Lúc này, Lâm Tiêu cũng vừa hấp thụ xong, khí tức trên người hắn lại tăng lên. Trường kiếm quét một cái đã chết một đám yêu thú đứng xung quanh. Sau đó hắn lao về phía hai con yêu thú cao cấp.
“Ngươi, ngươi đừng có tới đây!”
Hai con yêu thú hoảng loạn hét lên, bỏ chạy không quay đầu.
Rõ ràng bọn chúng sắp giết được tên này, nhưng mỗi lần chuẩn bị phát động công kích cơ thể của bọn chúng lại không chịu nghe lời. Loại cảm giác này cực kỳ khó chịu. Từ khi sinh ra tới giờ bọn chúng chưa bao giờ gặp chuyện này.
Tình huống người đuổi ta bắt trước mặt làm cho mọi người lần nữa thấy ngạc nhiên. Bọn họ còn chưa bao giờ nhìn thấy một tu sĩ Luân Hải cảnh tầng 5 đuổi hai con yêu thú Toàn Đan cảnh viên mãn chạy trối chết thế kia.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Chuyện này đã vượt qua sự hiểu biết của bọn họ.
Lâm Tiêu vừa đuổi theo vừa hấp thụ sức mạnh của mấy con yêu thú bị hắn chém. Điều này làm cho Hoang Chi cảnh ý của hắn tăng lên không ngừng, càng ngày càng mạnh. Khí tức của tôn thượng gì gì kia cũng ngày càng nồng đậm.
“Đứng lại cho ta, các ngươi đang làm gì! tại sao còn chưa giết hắn!!”
Một con yêu thú bán bộ Hoá Đỉnh cảnh từ trong thú triều xuất hiện.
“Đại, đại nhân, tên này có khí tức của tôn thượng. Lúc chúng ta công kích hắn, thì cả người như bị ép buộc dừng lại.” Một con yêu thú vừa chạy vừa kêu rên kể lể.
“Cái gì??? Khí tức của tôn thượng? Đầu ngươi bị úng nước à!” yêu thú bán bộ Hoá Đỉnh cảnh không tin.
Tôn thượng là ai cơ chứ, sao có dính dáng tới một tên nhân loại. Khẳng định là tên nhân loại này đã dùng thủ đoạn bỉ ổi gì đó.
Nghĩ tới đó yêu thú bán bộ Hoá Đỉnh cảnh lao lên trên, những con yêu thú khác thấy vậy thì tránh ra. Hắn muốn đích thân giết tên nhân loài này.
Nhưng chỉ sau hai hơi thở, từ hai con đang bị đuổi bây giờ biến thành ba con. Sau đó rất nhanh lại biến thành hai con. Bởi vì một trong số ba con không cẩn thận bị Lâm Tiêu tìm được cơ hội, túm được đuôi sau đó……dĩ nhiên là không còn sau đó nữa.
Lâm Tiêu bộc phát trọng lực cảnh ý ngàn cân, trực tiếp áp con yêu thú kia xuống đất. Một lần, hai lần, ba lần……
Cho đến khi con yêu thú kia biến thành một đống máu thịt lẫn lộn, yêu đan vỡ nát. Lúc này Lâm Tiêu mới dừng lại.
Điên rồi, điên thật rồi!! Bây giờ đứa nào mới là yêu thú!
Con yêu thú bán bộ Hoá Đỉnh cảnh bây giờ đã cảm thấy cực kỳ tuyệt vọng. Tình hình đúng là y như lời hai con yêu thú cao cấp kia vừa nói.
Trên người kẻ này có khí tức của tôn thượng, chỉ cần bọn chúng muốn ra đòn công kích thì cơ thể tự động dừng lại. Không cần biết là bao nhiêu lần, nhưng không cách nào ra đòn công kích.
Đáng ghét, quá là đáng ghét!
Cứ như vậy thú triều từ từ dừng lại. Lâm Tiêu từ trong thú triều đi ra ngoài, từ đầu tới chân hắn như được tắm trong máu.
Mấy còn yêu thú bình thường còn lại sợ tới mức đứng im. Mấy con cao cấp thì ba chân bốn cẳng chạy trốn, chỉ cần không cẩn thận một chút là lên thớt ngay.
Cả một trận thú triều này cứ như công viên giải trí của Lâm Tiêu. Rõ ràng là nhân loài, nhưng lại không cần nghỉ ngơi, càng chiến càng hăng.
Cuối cùng Lâm Tiêu với bán bộ Hoá Đỉnh cảnh nhân loại liên thủ, sau khi giết được hai con yêu thú bán bộ Hoá Đỉnh cảnh, còn lại vài con bán bộ Hoá Đỉnh cảnh gào lên như không cam lòng.
Nhưng chúng cũng chả còn cách nào, đành phát tín hiệu rút quân. Cả thú triều cứ như vậy biến mất.
Không cần biết là yêu thú bình thường hay những con cao cấp, trong lòng đều thở phào khi được lệnh rút lui. Cuối cùng cũng được về nhà rồi.
Những người đứng trên thành và đang chiến đấu đều tỏ ra vui mừng.
Chỉ có người thiếu niên thần bí kia, mắt đỏ ngầu đuổi theo đám thú triều.
Tiểu đội tinh anh: “???”
Những người đứng trên tường thành: “???”
Đám yêu thú cấp thấp: “???”
Đám yêu thú cấp cao: “Ngươi là nhất, nhất ngươi rồi!!”
Chương 95: Sức mạnh bạo phát! Vương triều Đại Ngụy, ta tới đây
Nhìn tình hình thì thanh niên kia đang xông vào thú triều. Một vị tu sĩ bán bộ Hoá Đỉnh cảnh nhìn thấy thế hét lên: “Tiểu hữu, đừng đuổi theo chúng, cần thận thú triều phản công!”
Bọn họ đối với kết quả hiện tại đã vô cùng mãn nguyện rồi. Đây là một đợt thú triều quy mô lớn, tất cả tổn thất của thành Thiên Nguyên chỉ là mấy trận pháp phòng ngự phía ngoài thành và vài vị Toàn Đan cảnh bị thương.
Chỉ có vậy.
Đúng thế.
Không ai chết cả. Phải nói là một kỳ tích, nhưng người tạo ra kỳ tích này lại là một thanh niên Luân Hải cảnh. Người bị bọn họ coi thường ngay từ đầu, người này đơn độc dũng cảm lao vào đống thú triều.
Tiếng hét xuyên qua màn đêm, hình như người thiếu niên Luân Hải cảnh kia có nghe thấy tiếng hét này, nhưng đối phương chỉ dừng lại một giây, cũng không quay đầu lại. Sau đó hắn lại lao vào đống thú triều.
Một chốc sau đống thú triều bắt đầu nhốn nháo, sau đó tốc độ chạy trốn lại càng nhanh hơn.
Những cường giả Hoá Đỉnh cảnh đứng trong doanh trại có chút do dự, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn không đuổi theo. Thú triều mặc dù đã bị đẩy lùi nhưng bọn họ cũng bị hao tổn nhiều thể lực. Bảy con yêu thú bán bộ Hoá Đỉnh cảnh chỉ giết được hai con. Hơn trăm con cao cấp cũng chỉ giết được 20 con.
Nói là giết được 20 con nhưng có đến một nửa số yêu thú cao cấp là do người thiếu niên Luân Hải cảnh kia giết, còn về phần những con cấp thấp chết trong trận này, căn bản không đếm xuể.
Thú triều rút đi bởi vì lũ yêu thú cao cấp cảm thấy bị uy hiếp, cho nên chúng phát tín hiệu với những con khác.
Đội tu sĩ tinh anh quay về thành Thiên Nguyên, người dân trong thành cũng đi ra chào đón.
“Thật không thể tin được, vậy mà chúng ta an toàn trong đợt thú triều siêu cấp này, ta tưởng là mình sẽ chết.”
“Người thiếu niên kia có quay lại không ngờ, một mình hắn lao theo đám thú triều??”
“Không cần lo lắng, ngươi không nhìn thấy đán yêu thú đấy sợ hãi thế nào khi bị đuổi à?”
“Cũng đúng, đúng là kỳ lạ, tại sao bọn chúng không công kích lại thiếu niên ấy nhỉ.”
“Để hắn đi đi, giết được thêm vài con nữa, ta cũng thấy vui lây.”
“Tu vi của thiếu niên này mặc dù là Luân Hải cảnh, nhưng ta lại thấy bóng dáng của hắn nhất định sẽ ở bảng Chân Long.”
“Đúng vậy, bảng Chân Long cũng sắp diễn ra rồi, thật không biết sẽ có diễn biến gì đây.”
“Không nói nữa, đi thôi, đi uống một bữa, ta đãi, hôm nay không say không về!!”
……
Ở một bên khác, Lâm Tiêu đã điên cuồng chém giết đám thú triều. Không có người để ý sát ý trong người hắn hoàn toàn được giải phóng.
Trọng lực cảnh ý, sát sinh cảnh ý, hoàng chi cảnh ý, kiếm ý các kiểu đều tung ra hết. Mỗi một đạo kiếm ý quét qua lại có vài chục con yêu thú nằm xuống.
Một bên chém, một bên hấp thụ, rồi cảnh giới lại tăng lên không ngừng. Cứ như hắn không phải lao vào đám thú triều, mà đang lao vào kiếm điểm kinh nghiệm vậy.
Mấy con bán bộ Hoá Đỉnh cảnh và yêu thú cao cấp bây giờ muốn cản cũng không cản nổi nữa rồi. Chỉ là một nhân loài nhưng lại mang khí tức của tôn thượng làm cho bọn chúng chịu ảnh hưởng.
Dù có mạnh tới mấy cũng không thể trả công kích, bị thương thậm chí là chết chỉ có thể là bọn chúng.
Sức mạnh chiến đấu của người này đã tạo ra uy hiếp vô cùng nghiêm trọng cho bọn chúng. Nhưng điều bọn chúng có thể làm đó chính là lợi dụng thú triều mau chóng rút lui vào trong dãy núi yêu thú.
Bọn chúng bị ảnh hưởng bởi khí tức của tôn thượng, nhưng yêu thú cấp vương Hoá Đỉnh cảnh sẽ không bị. Dụ tên này đuổi sâu vào dãy núi yêu thú, phải như vậy mới bắt tên nhân loài này trả giá đắt được.
Cứ vậy kẻ đuổi kẻ chạy, chém chém giết giết hơn nửa ngày. Đám thú triều cũng chạy được vào dãy núi yêu thú. Mấy yêu thú bán bộ Hoá Đỉnh cảnh và yêu thú cao cấp nghẹn lời, bởi vì tên nhân loài này không đuổi nữa.
Mẹ kiếp!
Đây cũng quá là giảo hoạt rồi! ngươi đuổi đi, cứ tiếp tục đuổi đi chứ.
Rất nhiều con yêu thú cao cấp bắt đầu buông lời khiêu khích. Bao nhiêu câu kích động, lăng mạ bọn chúng đều nói.
Thế nhưng tên nhân loài kia vẫn không đuổi theo, không có chút gì là muốn đuổi tiếp.
Chuyện này đúng là làm cho lũ yêu thú tức hộc máu, mấy con yêu thú cao cấp tức đến mức nội thương, tên nhân loài đáng ghét!
“Gào!!!!” đám yêu thú phẫn nộ rống lên.
Lâm Tiêu rời đi một lúc thì nghe thấy tiếng rống này, trên mặt nở một nụ cười mãn nguyện. Chuyến này đúng là thu hoạch không tệ.
Thật ra hắn có thể đuổi giết thêm vài con yêu thú nữa, đợi tới lúc vào sâu trong dãy núi yêu thú thì lập tức rời đi. Nhưng bây giờ hắn chọn từ bỏ bời vì hắn cảm thấy năng lượng tích lũy trong cơ thể đã đầy.
Cả thức hải của hắn đều được khí huyết và sức mạnh sinh mệnh của yêu thú lấp đầy, nếu còn tiếp tục hấp thụ thì chỉ là dư thừa.
Sau hơn nửa ngày vừa chém giết vừa hấp thụ, hoang chi ý cảnh lên bậc 6, sát sinh ý canh lên bậc 5. Cửu U Trấn Ma Ấn sau khi hấp thụ nhiều kinh nghiệm đã đột phá tầng thứ 7, bây giờ là tử quang.
Ngoài ra tu vi của hắn cũng đã là Luân Hải cảnh tầng 7. Đợi khi cơ thể luyện hóa hết đống năng lượng này, nhất định sẽ tăng được thêm 2 tầng nữa. Nghĩ tới đây Lâm Tiêu liền hướng về một hướng bay đi. Hắn vừa bay vừa luyện hóa năng lượng phía bên trong.
Hướng là hắn đang bay tới bây giờ, không phải là thành Thiên Nguyên. Mà chính là hoàng cung của Đại Ngụy. Có một món nợ cần phải đòi.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
……
Mười ngày sau Lâm Tiêu đã có mặt trước của hoàng cung của Đại Ngụy. Nhìn cung điện nguy nga tráng lệ, Lâm Tiêu không nhịn được cười lạnh, chỗ này không biết dùng bao nhiêu máu người để xây lên.
“Ngụy vương có ở đây không, Lâm Tiêu Kiếm Ma Tông xin được bái kiến!!!”
Lâm Tiêu dùng linh lực phóng đại âm thanh tới khắp hoàng cung Đại Ngụy. Người khiêu chiến thì phải có phong thái của người khiêu chiến.
Lúc hắn tới đây cũng từ miệng của vài người đi đường mà biết được một số chuyện gần đây của Đại Ngụy. Dạ Cô Thành đúng là làm việc hiệu quả vượt mong chờ, mười ngày trước tới Kiếm Ma tông. Giải quyết tất cả người do hoàng thất Đại Ngụy phái tới.
Kẻ cả bán bộ Hoá Đỉnh cảnh cũng bị chặt đầu. Chuyện này làm cho sức mạnh tổng lực của hoàng thất Đại Ngụy suy giảm nghiêm trọng. Trước mắt Chỉ còn lại mình Ngụy vương là hoá đỉnh cảnh, và một trưởng lão bán bộ Hoá Đỉnh cảnh.
Ngụy vương mới đột phá Hoá Đỉnh cảnh vài năm trước. Chính vì Lâm Tiêu hiểu rõ nội tình của hoàng thất Đại Nguỵ nên hắn mới dám tới đây công khai khiêu chiến.
Hắn của bây giờ đã khác so với lúc hắn bước chân ra khỏi di tích Vô Cực, bị một cường giả bán bộ Hoá Đỉnh cảnh chèn ép. Hắn muốn nhìn thử xem, Nguỵ vương tự xưng là người mạnh nhất vương triều Đại Ngụy là người thế nào.
Hai giây sau khi Lâm Tiêu hét lên, một nhóm thị vệ lao ra bao vây lấy hắn.
Đội trưởng đội thị vệ là một người tu vi Luân Hải cảnh viên mãn, lạnh mặt nhìn Lâm Tiêu quát.
“To gan! Tên của bệ hạ có thể gọi thẳng sao?”
“Bắt hắn lại, dám đứng trước cửa cung ăn nói luyên thuyên, không cần biết là kẻ nào hôm nay phải trả giá.”
Những người trong đội thị vệ đều là khoảng Luân Hải cảnh hậu kỳ, nghe lệnh đội trưởng liền lập tức xông lên.
Bang bang bang!!!
Một giây sau thấy tất cả bọn chúng bay ngược lại, miệng không ngừng kêu rên.
“Ngươi…..” mặt đội trưởng tái mét.
Còn chưa đợi hắn nói hết câu lâm Tiêu đã vung nắm đấm tới trước mặt hắn.
Tốc độ này quá là nhanh rồi!! hắn căn bản không kịp phản ứng lại.
Chỉ nhìn đội trưởng bay vèo một cái về sau.
Đoàng!! Một tiếng va chạm lớn vang lên.
Một quyền tuỳ tiện đánh ra của Lâm Tiêu bị một thân hình vạm vỡ chặn lại. Người tráng sĩ này cũng bị đánh lùi lại ba bước mới dừng lại.
“Đại hoàng tử!! cám ơn đại hoàng tử ra tay tương trợ!!” Đội trưởng đội thị vệ đứng dậy đầu đầy mồ hôi lạnh.
“Tham, tham kiến đại hoàng tử.”
“Tham kiến đại hoàng tử.”
Nhưng người khác thấy vậy cũng cố gắng đứng lên hành lễ.
Lâm Tiêu cũng thấy thế cũng tò mò nhìn qua.
Đại hoàng tử? người trẻ tuổi đứng đầu trong vương triều Đại Ngụy?
Bình luận facebook