-
Chương 13-15
Chương 13: Một phiến đá bình thường, hiển linh rồi
Kiểm tra ngoại môn đúng là rất đơn giản, chia thành hai vòng. Vòng thứ nhất, mỗi đệ tử tham gia sẽ để lại một chưởng công kích trên đá thử kiếm. Có thể là kiếm, dao, chưởng v.v…
Đá thử kiếm sẽ thể hiện số liệu sức mạnh của lực công kích, những người xếp trong hạng 100 có thể vào vòng hai.
“Đá thử kiếm?” Lâm Tiêu lẩm bẩm.
Trong trí nhớ của hắn hình như không mấy ấn tượng về loại đồ vật này. Trong lúc hắn đang phân vân, thì có mấy người khiêng một phiến đá màu đen dài gần hai mét ra.
Cả phiến đá toát ra một loại khí tức thâm trầm, đặc biệt là có một vết kiếm sâu hoắm được để lại trên phiến đá, làm người ta không khỏi kinh ngạc.
Lâm Tiêu vừa nhìn phiến đá thử kiếm này, kiếm ý trong cơ thể chợt trở nên kích động. Giống như con mèo nhìn thấy chuột, háo hức muốn thử.
Đây……
Đáy mắt Lâm Tiêu hiện lên một tia kỳ dị.
“Sư huynh, xin lỗi, ta có thể hỏi một câu không?” Lâm Tiêu hỏi vị đệ tử ngoại môn ở bên cạnh.
Vị đệ tử ngoại môn đột nhiên bị hỏi thì giật mình một cái. Hắn bây giờ là tầng chín Luyện Khí kỳ, mà đối phương là tầng một Tụ Linh kỳ, gọi hắn là sư huynh đã mà nể mặt đối phương lắm rồi.
“Sư đệ xin chớ đa lễ, ta không phải là sư huynh, mặc dù ngươi chỉ là đệ tử tạp dịch, nhưng đợi lần khảo nghiệm đệ tử ngoại môn này xong, có khi lại bay cao. Đợi tới lúc đó, gọi ta là sư huynh mới đúng.” Người đệ tử ngoại môn này vội vàng nói.
“Vậy đó là chuyện sau này, sư huynh, người biết lai lịch của phiến đá thử kiếm này không? Ta vừa nhìn liền cảm thấy không hề tầm thường.” Lâm Tiêu nói ra thắc mắc trong lòng.
“Ồ vấn đề này à, vậy sư đệ hỏi đúng người rồi đó. Phiến đá thử kiếm này khẳng định không phải vật phàm, nó là do tông chủ của chúng ta hơn trăm năm trước từ một dị cổ tìm được.”
“Ngươi có nhìn thấy vết kiếm trên phiến đá kia không? Nghe nói là thượng cổ kiếm tu khi đó đột nhiên lĩnh ngộ rồi để lại ấn ký, uy lực lớn vô cùng, ai có thể khắc lên nó, khẳng định có thể thu được những điều tốt.”
“Nhưng mà đấy chỉ là nói thôi, đá thử kiếm trong tông ta hơn trăm năm rồi, cũng chưa thấy cường giả nào như vậy, cuối cùng thì cũng chỉ là công cụ để thử kiếm.”
Vị đệ tử ngoại môn này giải thích vô cùng kĩ càng. Lâm Tiêu hơi gật đầu, nói cám ơn một tiếng. Ánh mắt lại nhìn về phía phiến đá thử kiếm.
Thượng cổ kiếm tu à?
Hắn tin.
Rất nhanh, đệ tử thử kiếm kiền phân thành nhóm, từng người từng người đi tới phiến đá thử kiếm.
Vị đệ tử đầu tiên rút trường kiếm ra, sau khi tung ra ba phần linh lực, dùng hết sức chém vào tảng đá thử kiếm.
“Đệ tử số 1, giá trị 410, tiếp theo.” Đệ tử ghi chép bên cạnh hô lên.
Người tiếp theo đi lên, cũng chém một nhát vào phiến đá thử kiếm. Trong nội môn Kiếm Ma tông, đại độ phận đệ tử sử dụng kiếm, chỉ có số ít người dùng vũ khí khác.
“Đệ tử số 2, giá trị 546, tiếp theo.” Người ghi chép lại hô lên.
Từng nhóm đệ tử nhanh chóng tiến lên thử. Chớp mắt đã có hơn 200 đệ tử lên thử kiếm. Lâm Tiêu là số 410, cũng không cần phải đợi quá lâu.
Hắn đứng xem lâu như vậy, cũng đại khái hiểu được giá trị là cái gì. Cơ bản là cảnh giới Luyện Khí cấp chín sẽ là 600 ~ 800, và đỉnh cao của luyện khí là tầm 1000. Vượt qua 1000 chính là Tụ Linh cảnh tầng 1.
“Woa! Sư huynh Cố Thạch lên rồi kìa, huynh ấy sẽ là đệ tử ngoại môn được công nhận cao thứ hai sau sư huynh Thẩm Cao.”
“Ta nghe nói sư huynh Cố Thạch lần này có mục tiêu công kích Thẩm sư huynh, dành lấy hạng nhất của đệ tử ngoại môn.”
“Cảnh giới tu vi của Cố sư huynh đã tới tầng sáu Tụ Linh cảnh, thật là muốn biết xem ai là người mạnh hơn.”
“Ta thấy Thẩm sư huynh vẫn là lợi hại hơn một chút.”
“Chuyện đó đâu nhất định chứ.”
Xung quanh là tiếng bàn tán, có một thân ảnh từ từ đi tới chỗ đá thử kiếm, Lâm Tiêu chỉ nhìn một cái rồi lại thu tầm mắt lại.
Kiếm khí trên người người này cũng bình thường.
Xoẹt!
Cố Thạch nhanh chóng vung kiếm một luồng kiếm màu xanh lục bắn về phía tảng đá. Sau đó phiến đá thử kiếm bay ra một dòng giá trị.
“Đệ tử số 242, giá trị 3489, tiếp theo.”
Woa! Tất cả mọi người ồ lên.
Đây là giá trị cao nhất ở thời điểm hiện tại, trước đó người cao nhất là hơn 1200. Giá trị của Cố Thạch cao gấp ba lần người đó. Hơn nữa dáng vẻ của hắn có vẻ nhàn nhã, không chút mất sức.
Thuận tay đánh ra mà lực đã mạnh vậy, nếu dồn hết sức thì sẽ cao thế nào.
Còn chưa đợi mọi người đoán ra, đám người lại đã trầm trồ một phen. Bởi vì người lên sau Cố Thạch chính là địch thủ của hắn - Thẩm Cao. Cũng là kẻ được công nhận nắm giữ vị trí số một.
Thẩm Cao không mang bộ mặt nghiêm nghị như Cố Thạch. Hơn nữa còn mỉm cười gật đầu với mọi người, còn vẫy cả tay. Biểu hiện vô cùng tự tin.
Cố Thạch đứng bên nhìn thấy vậy thì hơi nhíu mày.
Khi Thẩm Cao đi tới trước đá thử kiếm, hắn động một cái. Kiếm còn chưa rút ra, chỉ dùng tay đánh. Một đạo kiếm khí bộc phát đánh lên đá thử kiếm.
Một chuỗi giá trị hiện lên làm các đệ tử khác vội vã nhìn qua.
Vừa nhìn thì.
Quay qua nhìn Thẩm Cao bằng ánh mắt kì lạ.
“Đệ tử số 243, giá trị 3490.”
Mọi người vừa nghe thấy con số thì sững sờ, đây…hình như là hơn của Cố Thạch một điểm.
Woa a!
Lực khống chế quá mạnh rồi đó. Hơn nữa, sư huynh Thẩm Cao còn không dùng kiếm. Ai thắng ai thua không cần nhìn cũng biết.
“Mẹ kiếp! khoe mẽ!” Cố Thạch hừ lạnh một tiếng, quay đầu qua chỗ khác.
Thẩm Cao nhìn Cố Thạch bị chọc tức mà bỏ đi, cười một cái rồi nhún vai đi xuống.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Hai nhân tài đều đã thứ kiếm xong, bây giờ còn gì hay ho mà xem, sau đó lại thêm trăm người nữa lên thử kiếm. Người cao nhất trong số đó, thành tích giá trị là 1750, còn các người khác thì bình thường.
“Đệ tử số 409, giá trị 810, tiếp theo.” Người ghi chép nói.
Lâm Tiêu hoạt động chân tay rồi đi lên chỗ đá thử kiếm. Cuối cùng cũng tới bản thân rồi, có chút hồi hộp. Hắn đã đứng xếp hàng hơn hai tiếng rồi.
Lâm Tiêu lên đài, ngược lại thu hút ánh mắt của vô số người. Dù gì cũng là đệ tử làm tạp dịch, kể cả có là Tụ Linh cảnh, mà cảnh giới này ở Kiếm Ma tông lại không hiếm.
Có mấy người là trông mộ cho Phạm Thiên mộ kiếm quay qua nhìn hắn, cũng có người cổ vũ cho hắn. Vị trưởng lão trên đài cao cũng đưa mắt nhìn Lâm Tiêu, trong lòng vô cùng nghi hoặc.
“Người trông mộ? Tụ Linh cảnh tầng một??? nửa năm mà đã lên Tụ Linh cảnh tầng một, tốc độ nhanh đó, tên tiểu tử này rốt cuộc gặp được cơ duyên gì?” Trần trưởng lão tò mò tự hỏi.
Lâm Tiêu đã đi đến trước tảng đá thử kiếm, nhưng hắn lại không rút kiếm mà lại giơ tay phải ra.
Điều này làm mọi người hoài nghi.
Cái gì? Chả nhẽ người này bắt chước Thẩm sư huynh, định trực tiếp đánh ra kiếm khí? Đừng làm treo cười chứ, rõ ràng là tu vi ở Tụ Linh cảnh tầng một, xếp trong hạng ba mươi cũng không phải vấn đề gì.
Nhưng lại muốn tự mình tìm đường chết, nếu không lọt hạng 100 coi như bị loại, đúng là thú vị.
Tiếp đó hành động của Lâm Tiêu càng làm mọi người bối rối.
Hắn không phát động kiếm ý, hắn cũng không dùng bất kỳ võ kỹ nào. Mà chính là hắn chạm nhẹ vào hòn đá thử kiếm.
???
Chuyện gì vậy? người này làm cái trò gì vậy? Hắn có định khảo nghiệm không, không khảo nghiệm thì mau đi xuống, rất nhiều người còn đang đợi đó.
Khi mọi người bắt đầu cằn nhằn, đột nhiên một luồng khí tức cuồng bạo phát ra từ trong cơ thể Lâm Tiêu. Luồng khí này như muốn bóp méo không gian, rung chuyển bầu trời. Thế nhưng Lâm Tiêu lại nhắm mắt lại, như muốn hoà vào trong luồng khí tức này.
Trên đài cao Trần trưởng lão đã đứng dậy. Hai mắt ông ấy ngây ra, miệng lẩm bẩm: “Đốn, đốn ngộ!!!”
Chương 14: Kiếm thể điên cuồng tăng lên, có người muốn cắt râu rồi
Đốn ngộ.
(*Bất chợt lĩnh ngộ)
Đây là chuyện mà tu hành giả cả đời đều thiết tha mơ ước.
Đốn ngộ có thể khiến người ta đánh vỡ ràng buộc, trở ngại.
Cũng có thể khiến người ta lĩnh ngộ được một vài ý nghĩa sâu xa trong nháy mắt, tu vi, thực lực tăng mạnh.
Người có ngộ tính cao, cả đời có thể có vài lần đốn ngộ.
Người có ngộ tính thấp, cả đời có khi cũng chẳng xuất hiện nổi một lần.
Trần trưởng lão trợn tròn mắt nhìn Lâm Tiêu, vừa kinh ngạc vừa ngưỡng mộ. Ông ta đã tu luyện mấy chục năm còn chưa có nổi một lần đốn ngộ.
Mà đây chỉ là một tên tiểu quỷ mới tu luyện được nửa năm, vậy mà lại đốn ngộ rồi.
Những đệ tử ngoại môn khác cũng kinh hãi nhìn Lâm Tiêu. Đặc biệt là Thẩm Cao và Cố Thạch. Hai kẻ này siết chặt nắm đấm.
Đáng ghét!!!
Tại sao hắn có thể đốn ngộ.
Là vì Thử Kiếm thạch sao?
Nhưng cái thứ này bọn hắn đã tiếp xúc không dưới trăm lần rồi, tuy đã biết rõ điểm đặc biệt của Thử Kiếm thạch, nhưng cho dù thế nào thì bọn họ cũng chưa từng phát hiện được bất cứ thứ gì hữu dụng.
Kẻ này...là một đối thủ khó nhằn đây!
Hai tên này nhìn nhau.
Từ trong mắt đối phương có thể nhìn ra cảm xúc tương đồng.
Nhưng điều khiến hai người bọn hắn cảm thấy may mắn là, tu vi của người này may là mới chỉ ở Tụ Linh cảnh tầng thứ nhất.
Cảnh giới thấp như vậy, cho dù đốn ngộ thì đã sao.
Hắn căn bản không thể lĩnh ngộ ra điều gì.
Vậy nên, ngay sau đó.
Toàn bộ trường kiếm ở khu vực ngoại môn đều bắt đầu rung lên.
Lấy Lâm Tiêu làm trung tâm, vô số kiếm khí từ không trung xuất hiện bên cạnh hắn, tiếp đó tung hoành toàn bộ quảng trường.
Sau đó, dùng một khí thế kinh hãi thế gian mà vút lên cao.
Ngay cả tầng mây trên bầu trời cũng giống như bị thứ gì đó xẻ làm đôi, giữa biển mây, một luồng ánh sáng trắng lấp ló, ẩn hiện.
Những đệ tử ngoại môn nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị của thiên địa này đều sợ ngây người.
Bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết điều này có ý nghĩa gì.
Chỉ có Trần trưởng lão ban đầu còn trừng mắt ra nhìn, giờ thì con ngươi cũng sắp rớt cả ra rồi.
“Đây là... hình dáng sơ khai của kiếm ý!! Hắn vậy mà lại lĩnh ngộ ra được hình dáng sơ khai của kiếm ý???” Trần trưởng lão đã hoàn toàn ngu người luôn rồi.
Tụ Linh cảnh tầng thứ nhất? Lĩnh ngộ được hình dáng sơ khai của kiếm ý???
Gặp quỷ rồi à!
Một số đệ tử không hiểu chuyện gì, sáp lại gần Lâm Tiêu theo bản năng, giống như trên người đối phương có một sức hút nào đó.
Trần trưởng lão thấy vậy, liền muốn lên tiếng ngăn cản.
Chuyện đốn ngộ này kị nhất chính là bị người ta quấy rầy.
Nếu để các bậc bề trên trong tông môn biết được tên tiểu quỷ này trong lúc đốn ngộ bị người ta quấy rầy thì ông ta cũng sẽ bị liên lụy.
Nhưng không đợi ông ta lên tiếng.
Một bóng người cao tuổi nháy mắt liền xuất hiện trước mặt tên tiểu quỷ kia.
Đó là một ông lão đầu tóc bạc trắng.
Trần trưởng lão thấy người vừa tới, lập tức đứng thẳng lưng, trong mắt lộ ra vẻ tôn kính.
“Bái, bái kiến Mục lão!” ông ta cung kính hô.
Đệ tử ngoại môn thấy người đột nhiên xuất hiện đều sững sờ.
Ủa?
Đây không phải là ông lão gác cổng của Tàng Công các hay sao?
Sao ông ấy lại xuất hiện ở đây.
Hơn nữa, Trần trưởng lão lại cung kính như vậy với ông ấy? Lẽ nào ông cụ trông coi Tàng Công các này có thân phận không tầm thường?
Phải biết rằng, Trần trưởng lão chính là trưởng lão đứng đầu, cai quản ngoại môn, thân phận ở Kiếm Ma tông vốn đã không thấp rồi.
Người trong Kiếm Ma tông có thể khiến Trần trưởng lão cung kính như vậy, cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi.
Ông cụ được gọi là Mục lão này nhìn Trần trưởng lão một cái, rồi chuyển ánh mắt tới trên người tên tiểu quỷ trước mặt kia.
Trong mắt ông ta cũng đồng thời toát ra vẻ chấn kinh và không thể tin nổi.
Sau đó, ông ta hướng lên trời, kết một pháp ấn phức tạp.
Dị tượng trên trời cũng biến mất trong nháy mắt.
Mà Lâm Tiêu kia vẫn nhắm mắt như cũ, đắm chìm trong cảm ngộ, không hề bị ảnh hưởng.
“Mục lão, đệ tử này lấy tu vi Tụ Linh cảnh tầng thứ nhất mà lĩnh ngộ ra được hình dáng sơ khai của kiếm ý, xem ra tông môn chúng ta lại sắp sinh ra một thiên tài nữa rồi.” Trần trưởng lão đi tới bên cạnh Mục lão, tôn kính nói.
“Thiên tài? Vậy thì ngươi vẫn còn xem thường tên nhóc này rồi.” Mục lão bình thản nói.
Trần trưởng lão nghe vậy thì sững lại.
Xem ra Mục lão còn coi trọng tên đệ tử này hơn cả ông ta, lẽ nào trên người tên tiểu quỷ này vẫn còn điều gì mà ông ta chưa chú ý tới hay sao?
Trần trưởng lão lại nhìn kỹ Lâm Tiêu hơn một chút.
Nhưng lại không phát hiện thêm điều gì.
Mục lão thấy dáng vẻ nghi hoặc của ông ta, khẽ cười, không giải thích gì cả.
Nhưng ánh mắt ông ta nhìn tên nhóc vẫn còn đang trong trạng thái đốn ngộ kia, càng nhìn càng sáng.
Lão Cảnh chết tiệt kia, ánh mắt vẫn tinh tường như xưa.
Ông ta cũng bị tên nhóc này lừa vài lần rồi.
Vốn cho rằng chỉ là một thiên tài có kiếm thể vô danh.
Nhưng chỉ trong vòng ba bốn tháng ngắn ngủi, tên nhóc này đã trưởng thành tới mức này rồi.
Tu vi Tụ Linh cảnh tầng thứ tư.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lúc này đốn ngộ không chỉ là hình dáng sơ khai của kiếm ý nữa, mà đã là kiếm ý thực thụ rồi.
Trình độ này đã là....hai thành kiếm ý rồi.
Hai thành kiếm ý nói lên điều gì.
Đó là đã có thể ngồi luận đạo với cường giả Toàn Đan cảnh rồi.
Ngộ tính kinh hãi thế gian bậc này, ông ta đừng nói là thấy, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua.
Đây đã là....thiên tài cấp thiên kiêu luôn rồi.
Sau khi có sự xuất hiện của Trần trưởng lão và Mục lão, những người khác nào dám tiến lên nữa.
Tất cả mọi người đều chờ đợi Lâm Tiêu cảm ngộ xong.
Đại khái qua tầm hai nén hương.
Lâm Tiêu cuối cùng cũng mở mắt.
Tuy hắn ở trong trạng thái đốn ngộ, nhưng tình hình xung quanh hắn đều cảm nhận được.
Thu hoạch lần này, còn phong phú hơn so với tưởng tượng của hắn.
Hắn hấp thu được một loại kiếm ý kinh người, vô chủ, từ trong Thử Kiếm thạch.
Tuy cảnh giới tu vi của bản thân không hề có bất cứ thay đổi nào.
Nhưng sau bước đầu chuyển hóa kiếm ý kia, bản thân hắn đã có cảm ngộ sâu sắc hơn đối với kiếm đạo, kiếm ý thuộc về bản thân hắn cũng đã nâng lên một tầm cao mới.
Nếu sau này luyện hóa toàn bộ kiếm ý của Thử Kiếm thạch, vậy thì hiệu quả còn có thể nâng lên một chút nữa.
Có thể nói, bản thân hắn trước và sau khi hấp thu kiếm ý của Thử Kiếm thạch, lực chiến đấu đã trực tiếp tăng lên gấp đôi.
Chỉ một khối Thử Kiếm thạch đã khiến bản thân hắn lớn mạnh như thế.
Nếu có thêm vài khối, há chẳng phải có thể khiến hắn lĩnh ngộ ra một bộ kiếm ý đại đạo hoàn chỉnh hay sao.
Đó là uy lực cỡ nào cơ chứ.
Trong thâm tâm Lâm Tiêu chấn động, vô cùng trông đợi.
Đồng thời, hắn cũng nảy sinh lòng kính sợ đối với nhát kiếm trên Thử Kiếm thạch này.
Người có thể chém ra nhát kiếm như này, đã đạt tới trình độ nào của kiếm đạo chứ?
Loại người này còn tồn tại không?
“Tạ ơn Trần trưởng lão, còn có vị tiền bối này.” Lâm Tiêu khách sáo nói với hai người bên cạnh.
Hai người này đứng bên cạnh hắn, không cho người khác tới quấy rầy hắn.
Hắn cảm tạ cũng là điều đương nhiên.
“Tên nhóc này, ngươi giấu cũng kỹ đấy.” Mục lão nhìn sâu vào mắt Lâm Tiêu mà cảm thán.
“Tiền bối nói đùa rồi, ở trước mặt tiền bối, chỉ e là ta đã bị nhìn thấu rồi.” Lâm Tiêu cười đáp.
Sau khi kiếm ý tăng lên, hắn đã có thể miễn cưỡng cảm nhận được.
Tu vi thực lực của ông lão gác cổng Tàng Công các này, tuyệt đối là trên Toàn Đan cảnh.
Kiếm Ma Tông tổng cộng có được mấy vị cường giả Toàn Đan cảnh đây.
Ông lão này nhất định có một thân phận siêu phàm.
“Nhóc con, bái ta làm thầy thấy sao, bên phía lão Cảnh ta sẽ đi nói giúp ngươi!” Lão Mục vô cùng vui vẻ nói.
Lâm Tiêu choáng váng.
Hắn không ngờ ông lão này lại trực tiếp muốn nhận hắn làm đồ đệ.
Trần trưởng lão đứng bên cạnh đã nghe thấy mà ngu người luôn rồi.
Mục, Mục lão vậy mà lại muốn nhận đồ đệ rồi à.
Shh__
Đây là một tin tức cực lớn đó.
Nhưng mà trong lời Mục lão sao lại nhắc tới Cảnh lão nhỉ.
Lẽ nào....
Trong lòng Trần trưởng lão sinh ra một suy nghĩ hoang đường, lẽ nào tên tiểu quỷ này cũng được Cảnh lão nhắm trúng rồi.
Nếu thật sự là như vậy.
Vậy thì tin tức này lại càng kinh khủng hơn, càng khó tin hơn rồi.
Chương 15: Đối phó với các ngươi, ta ngay cả kiếm cũng không cần
Trần trưởng lão vừa nghĩ tới Cảnh lão, cả người đều rét run.
Nếu nói Mục lão đã khiến ông ta cảm thấy cao không với tới rồi, vậy thì Cảnh lão ở Kiếm Ma tông chính là một sự tồn tại cấm kỵ.
Ngoại trừ ông ta và một vài bậc trưởng bối của Kiếm Ma tông, không ai biết Cảnh lão đại diện cho điều gì.
Không ngờ tên tiểu quỷ này lại có vận may lớn đến thế.
“Thôi bỏ đi, nhóc con nhà ngươi đừng nghĩ nhiều nữa, đợi tham gia xong cuộc khảo thí ngoại môn này, ta cùng ngươi đi tìm lão già chết tiệt kia.” Thấy Lâm Tiêu do dự, Mục lão cũng không muốn làm khó hắn nữa.
Dù gì ông ta cũng chỉ là nhất thời vui sướng nên nói ra vậy thôi.
Nếu thật sự tiền trảm hậu tấu mà cướp tên nhóc này đi, lỡ lão già chết tiệt kia tìm ông ta liều mạng thì phải làm sao.
“Được!” Lâm Tiêu cũng thở phào một hơi.
Chuyện bái sư này có ý nghĩa phi phàm trong thế giới huyền huyễn, hắn không hoàn toàn hiểu đối phương, thì nói gì tới bái sư chứ.
Mục lão gật đầu, sau khi bước vài bước, người đã xuất hiện trên đài cao của quảng trường rồi.
Trần trưởng lão thấy vậy, quay đầu lại khách khí nói với Lâm Tiêu: “Lâm Tiêu, ngươi có thể tiếp tục khảo thí rồi.”
Lâm Tiêu nhìn Thử Kiếm thạch ở phía trước.
Hắn tùy ý phất tay một cái, đánh lên trên.
Một con số hiện ra.
Thử Kiếm thạch đã bị hắn hấp thu kiếm ý, vẫn có thể hoạt động như cũ, chỉ là giống như mất đi linh hồn, không còn cảm giác sắc bén, tàn bạo kia nữa.
Người ghi chép ở bên cạnh sau khi nhìn thấy trị số liền tuyên bố kết quả.
“Đệ tử 410, trị số 2000, người tiếp theo!”
Trị số này đã là vô cùng tốt rồi, gần sát với Thẩm Cao và Cố Thạch.
Nhưng Lâm Tiêu vừa mới gây ra động tĩnh lớn đến thế, tất cả mọi người đều cho rằng hắn ta sẽ khiến mọi người kinh ngạc lần nữa.
Không ngờ, trị số chỉ có 2000.
“Chỉ có 2000, ta còn tưởng hắn có thể đuổi kịp Thẩm sư huynh và Cố sư huynh chứ.”
“Mắt ngươi mù à, không nhìn thấy người ta chỉ tùy ý đập tay một cái hay sao? Nếu hắn chém ra kiếm khí, nói không chừng có thể thật sự đuổi kịp tới vị trí của hai vị sư huynh đấy.”
“Không phải chứ, hắn mới chỉ là Tụ Linh cảnh tầng thứ nhất thôi mà, hai vị sư huynh đều đã tới Tụ Linh cảnh tầng thứ sáu rồi.”
“Đúng vậy, tuy lúc nãy gây ra động tĩnh rất lớn, nhưng tu vi của hắn rành rành ra đó, muốn đuổi kịp hai vị sư huynh thì còn sớm lắm.”
Không chỉ các đệ tử rì rầm thảo luận, Thẩm Cao lúc này cũng đi tới bên cạnh Cố Thạch, cười hỏi: “Người này ngươi cảm thấy thế nào?”
Cố Thạch lạnh lùng nhìn Thẩm Cao, đáp: “Rất mạnh, chắc hắn ẩn giấu tu vi.”
“Ai yo, Thạch sư đệ cũng nhìn ra rồi à. Ta nghe ngóng được người này nửa năm trước mới vào Phạm Thiên mộ kiếm làm người gác mộ, trong vòng nửa năm mà trưởng thành được như bây giờ. Vậy cho hắn thêm nửa năm nữa, hắn nhất định bỏ xa hai người chúng ta rồi.” Thẩm Cao cảm thán.
“Người gác mộ?” vẻ mặt vô cảm của Cố Thạch lúc này lại lộ ra một chút kinh ngạc.
“Khó tin lắm đúng không.” Thẩm Cao nói.
“Xem ra hắn có một thể chất hiếm có đấy.” trong mắt Cố Thạch lóe lên vài phần ngưỡng mộ.
“Chờ hắn thực sự quật khởi, Kiếm Ma tông chúng ta liền náo nhiệt rồi.” Thẩm Cao cười nói.
“Nói không chừng lần này hắn lại có thể đánh bại huynh đấy!” Cố Thạch cười một tiếng rồi nói.
Thẩm Cao: “…”
Một tiếng sau.
Vòng một của cuộc khảo thí ngoại môn kết thúc.
Thẩm Cao đứng thứ nhất, Cố Thạch đứng thứ hai, Lâm Tiêu đứng thứ ba….
Tổng cộng một trăm đệ tử ngoại môn tiến vào vòng thứ hai.
Vòng thứ hai là tỉ thí với nhau.
Dựa vào thứ tự của một trăm thí sinh tiến hành phân tổ, lần lượt lên đài tỉ thí, cuối cùng chọn ra mười người đứng đầu.
Sau một khoảng thời gian phân tổ ngắn ngủi, vòng thứ hai đã bắt đầu rồi.
Các đệ tử liên tục thay phiên nhau lên đài tỉ thí, mỗi một người đều thi triển ra toàn bộ thực lực của mình, muốn thể hiện hết tài hoa của mình trong cuộc so tài này.
Bầu không khí dần dần nóng lên, tiếng hoan hô liên tục không ngớt.
Trong số những người xếp hạng đầu ở vòng một, Lâm Tiêu là người đầu tiên ra sân.
Đối thủ của hắn là một đệ tử Luyện Khí cảnh viên mãn, đệ tử này xếp thứ 10 ở vòng một.
Sau khi bước lên đài thi đấu, sắc mặt hắn vô cùng đau khổ, có chút muốn khóc.
Sao mà số mình lại kém đến thế cơ chứ.
Lại nhất định phải đấu với một trong ba người mà mình không muốn đối đầu nhất.
Hắn thà đấu một trận với Cố sư huynh, cũng không muốn đối mặt với người mới thần bí này.
“Mong sư huynh chỉ giáo nhiều hơn.” Vị đệ tử này khách khí nói.
Trong tông môn, người có tu vi cao chính là sư huynh.
“Mời.” Lâm Tiêu điềm nhiên nói.
Hắn vừa nói xong, vị đệ tử trước mặt đã cầm kiếm xông tới.
Điều mà vị đệ tử này muốn rất đơn giản.
Chính là tốc chiến tốc thắng.
Vốn dĩ tu vi đã không bằng đối phương, cứ do dự tiếp thì thua càng khó coi hơn.
Soạt!
Kiếm pháp thi triển ra, ba luồng kiếm khí màu vàng từ nhiều hướng chém về phía Lâm Tiêu.
Vị đệ tử này vô cùng tập trung, vừa bắt đầu đã xuất ra tuyệt chiêu của mình.
Hắn nhìn Lâm Tiêu gắt gao, muốn xem đối phương chống lại như nào, từ đó mà triển khai đòn công kích.
Nhưng điều khiến hắn không ngờ tới là Lâm Tiêu chỉ bình tĩnh đứng nhìn hắn, không hề có một chút ý định phòng thủ nào.
Phụt!
Ngay sau đó.
Ba luồng kiếm khí chém thẳng vào cơ thể Lâm Tiêu.
Đệ tử đó nhìn ngơ luôn.
Cả hiện trường hô lên kinh hãi.
Ai cũng không ngờ rằng, Lâm Tiêu lại dễ dàng bị trúng đòn như vậy.
“Trong trận chiến mà phân tâm, ngươi thua rồi.” Một giọng nói nhàn nhạt đột nhiên vang lên phía sau vị đệ tử kia.
Vị đệ tử kia giật mình.
Nhưng không đợi hắn xoay người.
Hắn đã cảm nhận được một luồng sức mạnh truyền tới, sau đó cả người bị đánh bay ra khỏi đài tỉ thí.
Lâm Tiêu thu chưởng lại, chậm rãi bước xuống đài.
“Chuyện gì vậy, ta căn bản không nhìn thấy hắn xuất hiện như thế nào.”
“Vừa rồi hình như hắn ta thi triển thân pháp ”
“Không phải chứ, tàn ảnh này quá là thật đi, ta còn tưởng là thật ấy.”
“Tốc độ này, cho dù là ta cũng không phản ứng kịp như vậy thôi.”
Người như vậy, ngươi lại nói với ta là đệ tử tạp dịch.
Đám đệ tử ngoại môn nghĩ tới đây liền cạn lời.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Cuộc tỉ thí tiếp tục diễn ra, rất nhanh liền tới lượt Cố Thạch sư huynh ra sân.
Đối thủ của hắn là một đệ tử xếp thứ tư.
Hai người sau khi đấu ba hiệp, đệ tử kia tự hổ thẹn bản thân không bằng người, trực tiếp nhận thua.
Có thể kiên trì ba hiệp trong tay Cố sư huynh, hắn đã cảm thấy rất vui rồi.
Trận tiếp theo, Thẩm Cao ra sân.
Hắn khá lương thiện, đấu qua đấu lại với đệ tử kia, sau khi giao thủ mười mấy hiệp, hắn mới đánh bay đối thủ xuống khỏi đài.
Khí chất quân tử như vậy, thu hút không ít tiếng hoan hô của chúng đệ tử ngoại môn.
Một vòng tỉ thỉ này, mọi người cũng phát giác ra được.
Thẩm Cao, Cố Thạch và Lâm Tiêu thần bí, thực lực của ba người này vượt xa so với các đệ tử cùng kỳ.
Bọn họ rất muốn biết, ba người này đặt cạnh nhau, thực lực mạnh yếu thế nào.
Đặc biệt là Lâm Tiêu kia.
Sau khi đấu vài trận, hắn ngay cả kiếm cũng chưa từng lấy ra.
Chỉ dựa vào tốc độ và nắm đấm đã khiến đối phương không cách nào phản kháng rồi.
Khoảng cách chênh lệch này khiến tất cả mọi người đều tò mò.
Hắn rốt cuộc mạnh tới đâu.
Cuối cùng.
Sau vài trận đấu.
Lâm Tiêu đã gặp Cố Thạch.
Tất cả đệ tử ngoại môn đều nhìn chằm chằm lại đây, ánh mắt lấp lóe.
Hai người tiến vào sân.
“Lâm sư đệ, mong sư đệ chỉ giáo.” Cố Thạch lạnh nhạt nói.
“Cố sư huynh cũng vậy.” Lâm Tiêu đáp lại một câu.
Trên khán đài ngoại môn.
“Tiểu Trần, ngươi cảm thấy ai sẽ thắng?” Mục lão thong dong hỏi.
“Mục lão nói đùa rồi, tuy rằng Cố Thạch thực lực bất phàm, nhưng khẳng định là không theo kịp với Lâm Tiêu đã lĩnh ngộ được hình dáng sơ khai của kiếm ý.” Trần trưởng lão đưa ra ý kiến cá nhân.
“Vậy nếu tên nhóc kia không sử dụng kiếm ý thì sao?” Mục lão cười hỏi.
“Hả? Không sử dụng kiếm ý?”
Trần trưởng lão hơi sững lại, tiếp tục nói.
“Nếu Lâm Tiêu kia không động tới kiếm ý, với sự chênh lệch của cảnh giới tu vi, hắn rất khó mà địch lại được mấy đợt công kích của Cố Thạch.
“Dù sao thì Cố Thạch cũng tu luyện kiếm pháp Liệt Hỏa, sở trường chính là đối phó với đối thủ có tốc độ cao.”
Mục lão chỉ cười mà không nói gì.
Ông ta dám khẳng định.
Cố Thạch ở trong tay tên nhóc này không kiên trì được quá ba hiệp.
Kiểm tra ngoại môn đúng là rất đơn giản, chia thành hai vòng. Vòng thứ nhất, mỗi đệ tử tham gia sẽ để lại một chưởng công kích trên đá thử kiếm. Có thể là kiếm, dao, chưởng v.v…
Đá thử kiếm sẽ thể hiện số liệu sức mạnh của lực công kích, những người xếp trong hạng 100 có thể vào vòng hai.
“Đá thử kiếm?” Lâm Tiêu lẩm bẩm.
Trong trí nhớ của hắn hình như không mấy ấn tượng về loại đồ vật này. Trong lúc hắn đang phân vân, thì có mấy người khiêng một phiến đá màu đen dài gần hai mét ra.
Cả phiến đá toát ra một loại khí tức thâm trầm, đặc biệt là có một vết kiếm sâu hoắm được để lại trên phiến đá, làm người ta không khỏi kinh ngạc.
Lâm Tiêu vừa nhìn phiến đá thử kiếm này, kiếm ý trong cơ thể chợt trở nên kích động. Giống như con mèo nhìn thấy chuột, háo hức muốn thử.
Đây……
Đáy mắt Lâm Tiêu hiện lên một tia kỳ dị.
“Sư huynh, xin lỗi, ta có thể hỏi một câu không?” Lâm Tiêu hỏi vị đệ tử ngoại môn ở bên cạnh.
Vị đệ tử ngoại môn đột nhiên bị hỏi thì giật mình một cái. Hắn bây giờ là tầng chín Luyện Khí kỳ, mà đối phương là tầng một Tụ Linh kỳ, gọi hắn là sư huynh đã mà nể mặt đối phương lắm rồi.
“Sư đệ xin chớ đa lễ, ta không phải là sư huynh, mặc dù ngươi chỉ là đệ tử tạp dịch, nhưng đợi lần khảo nghiệm đệ tử ngoại môn này xong, có khi lại bay cao. Đợi tới lúc đó, gọi ta là sư huynh mới đúng.” Người đệ tử ngoại môn này vội vàng nói.
“Vậy đó là chuyện sau này, sư huynh, người biết lai lịch của phiến đá thử kiếm này không? Ta vừa nhìn liền cảm thấy không hề tầm thường.” Lâm Tiêu nói ra thắc mắc trong lòng.
“Ồ vấn đề này à, vậy sư đệ hỏi đúng người rồi đó. Phiến đá thử kiếm này khẳng định không phải vật phàm, nó là do tông chủ của chúng ta hơn trăm năm trước từ một dị cổ tìm được.”
“Ngươi có nhìn thấy vết kiếm trên phiến đá kia không? Nghe nói là thượng cổ kiếm tu khi đó đột nhiên lĩnh ngộ rồi để lại ấn ký, uy lực lớn vô cùng, ai có thể khắc lên nó, khẳng định có thể thu được những điều tốt.”
“Nhưng mà đấy chỉ là nói thôi, đá thử kiếm trong tông ta hơn trăm năm rồi, cũng chưa thấy cường giả nào như vậy, cuối cùng thì cũng chỉ là công cụ để thử kiếm.”
Vị đệ tử ngoại môn này giải thích vô cùng kĩ càng. Lâm Tiêu hơi gật đầu, nói cám ơn một tiếng. Ánh mắt lại nhìn về phía phiến đá thử kiếm.
Thượng cổ kiếm tu à?
Hắn tin.
Rất nhanh, đệ tử thử kiếm kiền phân thành nhóm, từng người từng người đi tới phiến đá thử kiếm.
Vị đệ tử đầu tiên rút trường kiếm ra, sau khi tung ra ba phần linh lực, dùng hết sức chém vào tảng đá thử kiếm.
“Đệ tử số 1, giá trị 410, tiếp theo.” Đệ tử ghi chép bên cạnh hô lên.
Người tiếp theo đi lên, cũng chém một nhát vào phiến đá thử kiếm. Trong nội môn Kiếm Ma tông, đại độ phận đệ tử sử dụng kiếm, chỉ có số ít người dùng vũ khí khác.
“Đệ tử số 2, giá trị 546, tiếp theo.” Người ghi chép lại hô lên.
Từng nhóm đệ tử nhanh chóng tiến lên thử. Chớp mắt đã có hơn 200 đệ tử lên thử kiếm. Lâm Tiêu là số 410, cũng không cần phải đợi quá lâu.
Hắn đứng xem lâu như vậy, cũng đại khái hiểu được giá trị là cái gì. Cơ bản là cảnh giới Luyện Khí cấp chín sẽ là 600 ~ 800, và đỉnh cao của luyện khí là tầm 1000. Vượt qua 1000 chính là Tụ Linh cảnh tầng 1.
“Woa! Sư huynh Cố Thạch lên rồi kìa, huynh ấy sẽ là đệ tử ngoại môn được công nhận cao thứ hai sau sư huynh Thẩm Cao.”
“Ta nghe nói sư huynh Cố Thạch lần này có mục tiêu công kích Thẩm sư huynh, dành lấy hạng nhất của đệ tử ngoại môn.”
“Cảnh giới tu vi của Cố sư huynh đã tới tầng sáu Tụ Linh cảnh, thật là muốn biết xem ai là người mạnh hơn.”
“Ta thấy Thẩm sư huynh vẫn là lợi hại hơn một chút.”
“Chuyện đó đâu nhất định chứ.”
Xung quanh là tiếng bàn tán, có một thân ảnh từ từ đi tới chỗ đá thử kiếm, Lâm Tiêu chỉ nhìn một cái rồi lại thu tầm mắt lại.
Kiếm khí trên người người này cũng bình thường.
Xoẹt!
Cố Thạch nhanh chóng vung kiếm một luồng kiếm màu xanh lục bắn về phía tảng đá. Sau đó phiến đá thử kiếm bay ra một dòng giá trị.
“Đệ tử số 242, giá trị 3489, tiếp theo.”
Woa! Tất cả mọi người ồ lên.
Đây là giá trị cao nhất ở thời điểm hiện tại, trước đó người cao nhất là hơn 1200. Giá trị của Cố Thạch cao gấp ba lần người đó. Hơn nữa dáng vẻ của hắn có vẻ nhàn nhã, không chút mất sức.
Thuận tay đánh ra mà lực đã mạnh vậy, nếu dồn hết sức thì sẽ cao thế nào.
Còn chưa đợi mọi người đoán ra, đám người lại đã trầm trồ một phen. Bởi vì người lên sau Cố Thạch chính là địch thủ của hắn - Thẩm Cao. Cũng là kẻ được công nhận nắm giữ vị trí số một.
Thẩm Cao không mang bộ mặt nghiêm nghị như Cố Thạch. Hơn nữa còn mỉm cười gật đầu với mọi người, còn vẫy cả tay. Biểu hiện vô cùng tự tin.
Cố Thạch đứng bên nhìn thấy vậy thì hơi nhíu mày.
Khi Thẩm Cao đi tới trước đá thử kiếm, hắn động một cái. Kiếm còn chưa rút ra, chỉ dùng tay đánh. Một đạo kiếm khí bộc phát đánh lên đá thử kiếm.
Một chuỗi giá trị hiện lên làm các đệ tử khác vội vã nhìn qua.
Vừa nhìn thì.
Quay qua nhìn Thẩm Cao bằng ánh mắt kì lạ.
“Đệ tử số 243, giá trị 3490.”
Mọi người vừa nghe thấy con số thì sững sờ, đây…hình như là hơn của Cố Thạch một điểm.
Woa a!
Lực khống chế quá mạnh rồi đó. Hơn nữa, sư huynh Thẩm Cao còn không dùng kiếm. Ai thắng ai thua không cần nhìn cũng biết.
“Mẹ kiếp! khoe mẽ!” Cố Thạch hừ lạnh một tiếng, quay đầu qua chỗ khác.
Thẩm Cao nhìn Cố Thạch bị chọc tức mà bỏ đi, cười một cái rồi nhún vai đi xuống.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Hai nhân tài đều đã thứ kiếm xong, bây giờ còn gì hay ho mà xem, sau đó lại thêm trăm người nữa lên thử kiếm. Người cao nhất trong số đó, thành tích giá trị là 1750, còn các người khác thì bình thường.
“Đệ tử số 409, giá trị 810, tiếp theo.” Người ghi chép nói.
Lâm Tiêu hoạt động chân tay rồi đi lên chỗ đá thử kiếm. Cuối cùng cũng tới bản thân rồi, có chút hồi hộp. Hắn đã đứng xếp hàng hơn hai tiếng rồi.
Lâm Tiêu lên đài, ngược lại thu hút ánh mắt của vô số người. Dù gì cũng là đệ tử làm tạp dịch, kể cả có là Tụ Linh cảnh, mà cảnh giới này ở Kiếm Ma tông lại không hiếm.
Có mấy người là trông mộ cho Phạm Thiên mộ kiếm quay qua nhìn hắn, cũng có người cổ vũ cho hắn. Vị trưởng lão trên đài cao cũng đưa mắt nhìn Lâm Tiêu, trong lòng vô cùng nghi hoặc.
“Người trông mộ? Tụ Linh cảnh tầng một??? nửa năm mà đã lên Tụ Linh cảnh tầng một, tốc độ nhanh đó, tên tiểu tử này rốt cuộc gặp được cơ duyên gì?” Trần trưởng lão tò mò tự hỏi.
Lâm Tiêu đã đi đến trước tảng đá thử kiếm, nhưng hắn lại không rút kiếm mà lại giơ tay phải ra.
Điều này làm mọi người hoài nghi.
Cái gì? Chả nhẽ người này bắt chước Thẩm sư huynh, định trực tiếp đánh ra kiếm khí? Đừng làm treo cười chứ, rõ ràng là tu vi ở Tụ Linh cảnh tầng một, xếp trong hạng ba mươi cũng không phải vấn đề gì.
Nhưng lại muốn tự mình tìm đường chết, nếu không lọt hạng 100 coi như bị loại, đúng là thú vị.
Tiếp đó hành động của Lâm Tiêu càng làm mọi người bối rối.
Hắn không phát động kiếm ý, hắn cũng không dùng bất kỳ võ kỹ nào. Mà chính là hắn chạm nhẹ vào hòn đá thử kiếm.
???
Chuyện gì vậy? người này làm cái trò gì vậy? Hắn có định khảo nghiệm không, không khảo nghiệm thì mau đi xuống, rất nhiều người còn đang đợi đó.
Khi mọi người bắt đầu cằn nhằn, đột nhiên một luồng khí tức cuồng bạo phát ra từ trong cơ thể Lâm Tiêu. Luồng khí này như muốn bóp méo không gian, rung chuyển bầu trời. Thế nhưng Lâm Tiêu lại nhắm mắt lại, như muốn hoà vào trong luồng khí tức này.
Trên đài cao Trần trưởng lão đã đứng dậy. Hai mắt ông ấy ngây ra, miệng lẩm bẩm: “Đốn, đốn ngộ!!!”
Chương 14: Kiếm thể điên cuồng tăng lên, có người muốn cắt râu rồi
Đốn ngộ.
(*Bất chợt lĩnh ngộ)
Đây là chuyện mà tu hành giả cả đời đều thiết tha mơ ước.
Đốn ngộ có thể khiến người ta đánh vỡ ràng buộc, trở ngại.
Cũng có thể khiến người ta lĩnh ngộ được một vài ý nghĩa sâu xa trong nháy mắt, tu vi, thực lực tăng mạnh.
Người có ngộ tính cao, cả đời có thể có vài lần đốn ngộ.
Người có ngộ tính thấp, cả đời có khi cũng chẳng xuất hiện nổi một lần.
Trần trưởng lão trợn tròn mắt nhìn Lâm Tiêu, vừa kinh ngạc vừa ngưỡng mộ. Ông ta đã tu luyện mấy chục năm còn chưa có nổi một lần đốn ngộ.
Mà đây chỉ là một tên tiểu quỷ mới tu luyện được nửa năm, vậy mà lại đốn ngộ rồi.
Những đệ tử ngoại môn khác cũng kinh hãi nhìn Lâm Tiêu. Đặc biệt là Thẩm Cao và Cố Thạch. Hai kẻ này siết chặt nắm đấm.
Đáng ghét!!!
Tại sao hắn có thể đốn ngộ.
Là vì Thử Kiếm thạch sao?
Nhưng cái thứ này bọn hắn đã tiếp xúc không dưới trăm lần rồi, tuy đã biết rõ điểm đặc biệt của Thử Kiếm thạch, nhưng cho dù thế nào thì bọn họ cũng chưa từng phát hiện được bất cứ thứ gì hữu dụng.
Kẻ này...là một đối thủ khó nhằn đây!
Hai tên này nhìn nhau.
Từ trong mắt đối phương có thể nhìn ra cảm xúc tương đồng.
Nhưng điều khiến hai người bọn hắn cảm thấy may mắn là, tu vi của người này may là mới chỉ ở Tụ Linh cảnh tầng thứ nhất.
Cảnh giới thấp như vậy, cho dù đốn ngộ thì đã sao.
Hắn căn bản không thể lĩnh ngộ ra điều gì.
Vậy nên, ngay sau đó.
Toàn bộ trường kiếm ở khu vực ngoại môn đều bắt đầu rung lên.
Lấy Lâm Tiêu làm trung tâm, vô số kiếm khí từ không trung xuất hiện bên cạnh hắn, tiếp đó tung hoành toàn bộ quảng trường.
Sau đó, dùng một khí thế kinh hãi thế gian mà vút lên cao.
Ngay cả tầng mây trên bầu trời cũng giống như bị thứ gì đó xẻ làm đôi, giữa biển mây, một luồng ánh sáng trắng lấp ló, ẩn hiện.
Những đệ tử ngoại môn nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị của thiên địa này đều sợ ngây người.
Bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết điều này có ý nghĩa gì.
Chỉ có Trần trưởng lão ban đầu còn trừng mắt ra nhìn, giờ thì con ngươi cũng sắp rớt cả ra rồi.
“Đây là... hình dáng sơ khai của kiếm ý!! Hắn vậy mà lại lĩnh ngộ ra được hình dáng sơ khai của kiếm ý???” Trần trưởng lão đã hoàn toàn ngu người luôn rồi.
Tụ Linh cảnh tầng thứ nhất? Lĩnh ngộ được hình dáng sơ khai của kiếm ý???
Gặp quỷ rồi à!
Một số đệ tử không hiểu chuyện gì, sáp lại gần Lâm Tiêu theo bản năng, giống như trên người đối phương có một sức hút nào đó.
Trần trưởng lão thấy vậy, liền muốn lên tiếng ngăn cản.
Chuyện đốn ngộ này kị nhất chính là bị người ta quấy rầy.
Nếu để các bậc bề trên trong tông môn biết được tên tiểu quỷ này trong lúc đốn ngộ bị người ta quấy rầy thì ông ta cũng sẽ bị liên lụy.
Nhưng không đợi ông ta lên tiếng.
Một bóng người cao tuổi nháy mắt liền xuất hiện trước mặt tên tiểu quỷ kia.
Đó là một ông lão đầu tóc bạc trắng.
Trần trưởng lão thấy người vừa tới, lập tức đứng thẳng lưng, trong mắt lộ ra vẻ tôn kính.
“Bái, bái kiến Mục lão!” ông ta cung kính hô.
Đệ tử ngoại môn thấy người đột nhiên xuất hiện đều sững sờ.
Ủa?
Đây không phải là ông lão gác cổng của Tàng Công các hay sao?
Sao ông ấy lại xuất hiện ở đây.
Hơn nữa, Trần trưởng lão lại cung kính như vậy với ông ấy? Lẽ nào ông cụ trông coi Tàng Công các này có thân phận không tầm thường?
Phải biết rằng, Trần trưởng lão chính là trưởng lão đứng đầu, cai quản ngoại môn, thân phận ở Kiếm Ma tông vốn đã không thấp rồi.
Người trong Kiếm Ma tông có thể khiến Trần trưởng lão cung kính như vậy, cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi.
Ông cụ được gọi là Mục lão này nhìn Trần trưởng lão một cái, rồi chuyển ánh mắt tới trên người tên tiểu quỷ trước mặt kia.
Trong mắt ông ta cũng đồng thời toát ra vẻ chấn kinh và không thể tin nổi.
Sau đó, ông ta hướng lên trời, kết một pháp ấn phức tạp.
Dị tượng trên trời cũng biến mất trong nháy mắt.
Mà Lâm Tiêu kia vẫn nhắm mắt như cũ, đắm chìm trong cảm ngộ, không hề bị ảnh hưởng.
“Mục lão, đệ tử này lấy tu vi Tụ Linh cảnh tầng thứ nhất mà lĩnh ngộ ra được hình dáng sơ khai của kiếm ý, xem ra tông môn chúng ta lại sắp sinh ra một thiên tài nữa rồi.” Trần trưởng lão đi tới bên cạnh Mục lão, tôn kính nói.
“Thiên tài? Vậy thì ngươi vẫn còn xem thường tên nhóc này rồi.” Mục lão bình thản nói.
Trần trưởng lão nghe vậy thì sững lại.
Xem ra Mục lão còn coi trọng tên đệ tử này hơn cả ông ta, lẽ nào trên người tên tiểu quỷ này vẫn còn điều gì mà ông ta chưa chú ý tới hay sao?
Trần trưởng lão lại nhìn kỹ Lâm Tiêu hơn một chút.
Nhưng lại không phát hiện thêm điều gì.
Mục lão thấy dáng vẻ nghi hoặc của ông ta, khẽ cười, không giải thích gì cả.
Nhưng ánh mắt ông ta nhìn tên nhóc vẫn còn đang trong trạng thái đốn ngộ kia, càng nhìn càng sáng.
Lão Cảnh chết tiệt kia, ánh mắt vẫn tinh tường như xưa.
Ông ta cũng bị tên nhóc này lừa vài lần rồi.
Vốn cho rằng chỉ là một thiên tài có kiếm thể vô danh.
Nhưng chỉ trong vòng ba bốn tháng ngắn ngủi, tên nhóc này đã trưởng thành tới mức này rồi.
Tu vi Tụ Linh cảnh tầng thứ tư.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lúc này đốn ngộ không chỉ là hình dáng sơ khai của kiếm ý nữa, mà đã là kiếm ý thực thụ rồi.
Trình độ này đã là....hai thành kiếm ý rồi.
Hai thành kiếm ý nói lên điều gì.
Đó là đã có thể ngồi luận đạo với cường giả Toàn Đan cảnh rồi.
Ngộ tính kinh hãi thế gian bậc này, ông ta đừng nói là thấy, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua.
Đây đã là....thiên tài cấp thiên kiêu luôn rồi.
Sau khi có sự xuất hiện của Trần trưởng lão và Mục lão, những người khác nào dám tiến lên nữa.
Tất cả mọi người đều chờ đợi Lâm Tiêu cảm ngộ xong.
Đại khái qua tầm hai nén hương.
Lâm Tiêu cuối cùng cũng mở mắt.
Tuy hắn ở trong trạng thái đốn ngộ, nhưng tình hình xung quanh hắn đều cảm nhận được.
Thu hoạch lần này, còn phong phú hơn so với tưởng tượng của hắn.
Hắn hấp thu được một loại kiếm ý kinh người, vô chủ, từ trong Thử Kiếm thạch.
Tuy cảnh giới tu vi của bản thân không hề có bất cứ thay đổi nào.
Nhưng sau bước đầu chuyển hóa kiếm ý kia, bản thân hắn đã có cảm ngộ sâu sắc hơn đối với kiếm đạo, kiếm ý thuộc về bản thân hắn cũng đã nâng lên một tầm cao mới.
Nếu sau này luyện hóa toàn bộ kiếm ý của Thử Kiếm thạch, vậy thì hiệu quả còn có thể nâng lên một chút nữa.
Có thể nói, bản thân hắn trước và sau khi hấp thu kiếm ý của Thử Kiếm thạch, lực chiến đấu đã trực tiếp tăng lên gấp đôi.
Chỉ một khối Thử Kiếm thạch đã khiến bản thân hắn lớn mạnh như thế.
Nếu có thêm vài khối, há chẳng phải có thể khiến hắn lĩnh ngộ ra một bộ kiếm ý đại đạo hoàn chỉnh hay sao.
Đó là uy lực cỡ nào cơ chứ.
Trong thâm tâm Lâm Tiêu chấn động, vô cùng trông đợi.
Đồng thời, hắn cũng nảy sinh lòng kính sợ đối với nhát kiếm trên Thử Kiếm thạch này.
Người có thể chém ra nhát kiếm như này, đã đạt tới trình độ nào của kiếm đạo chứ?
Loại người này còn tồn tại không?
“Tạ ơn Trần trưởng lão, còn có vị tiền bối này.” Lâm Tiêu khách sáo nói với hai người bên cạnh.
Hai người này đứng bên cạnh hắn, không cho người khác tới quấy rầy hắn.
Hắn cảm tạ cũng là điều đương nhiên.
“Tên nhóc này, ngươi giấu cũng kỹ đấy.” Mục lão nhìn sâu vào mắt Lâm Tiêu mà cảm thán.
“Tiền bối nói đùa rồi, ở trước mặt tiền bối, chỉ e là ta đã bị nhìn thấu rồi.” Lâm Tiêu cười đáp.
Sau khi kiếm ý tăng lên, hắn đã có thể miễn cưỡng cảm nhận được.
Tu vi thực lực của ông lão gác cổng Tàng Công các này, tuyệt đối là trên Toàn Đan cảnh.
Kiếm Ma Tông tổng cộng có được mấy vị cường giả Toàn Đan cảnh đây.
Ông lão này nhất định có một thân phận siêu phàm.
“Nhóc con, bái ta làm thầy thấy sao, bên phía lão Cảnh ta sẽ đi nói giúp ngươi!” Lão Mục vô cùng vui vẻ nói.
Lâm Tiêu choáng váng.
Hắn không ngờ ông lão này lại trực tiếp muốn nhận hắn làm đồ đệ.
Trần trưởng lão đứng bên cạnh đã nghe thấy mà ngu người luôn rồi.
Mục, Mục lão vậy mà lại muốn nhận đồ đệ rồi à.
Shh__
Đây là một tin tức cực lớn đó.
Nhưng mà trong lời Mục lão sao lại nhắc tới Cảnh lão nhỉ.
Lẽ nào....
Trong lòng Trần trưởng lão sinh ra một suy nghĩ hoang đường, lẽ nào tên tiểu quỷ này cũng được Cảnh lão nhắm trúng rồi.
Nếu thật sự là như vậy.
Vậy thì tin tức này lại càng kinh khủng hơn, càng khó tin hơn rồi.
Chương 15: Đối phó với các ngươi, ta ngay cả kiếm cũng không cần
Trần trưởng lão vừa nghĩ tới Cảnh lão, cả người đều rét run.
Nếu nói Mục lão đã khiến ông ta cảm thấy cao không với tới rồi, vậy thì Cảnh lão ở Kiếm Ma tông chính là một sự tồn tại cấm kỵ.
Ngoại trừ ông ta và một vài bậc trưởng bối của Kiếm Ma tông, không ai biết Cảnh lão đại diện cho điều gì.
Không ngờ tên tiểu quỷ này lại có vận may lớn đến thế.
“Thôi bỏ đi, nhóc con nhà ngươi đừng nghĩ nhiều nữa, đợi tham gia xong cuộc khảo thí ngoại môn này, ta cùng ngươi đi tìm lão già chết tiệt kia.” Thấy Lâm Tiêu do dự, Mục lão cũng không muốn làm khó hắn nữa.
Dù gì ông ta cũng chỉ là nhất thời vui sướng nên nói ra vậy thôi.
Nếu thật sự tiền trảm hậu tấu mà cướp tên nhóc này đi, lỡ lão già chết tiệt kia tìm ông ta liều mạng thì phải làm sao.
“Được!” Lâm Tiêu cũng thở phào một hơi.
Chuyện bái sư này có ý nghĩa phi phàm trong thế giới huyền huyễn, hắn không hoàn toàn hiểu đối phương, thì nói gì tới bái sư chứ.
Mục lão gật đầu, sau khi bước vài bước, người đã xuất hiện trên đài cao của quảng trường rồi.
Trần trưởng lão thấy vậy, quay đầu lại khách khí nói với Lâm Tiêu: “Lâm Tiêu, ngươi có thể tiếp tục khảo thí rồi.”
Lâm Tiêu nhìn Thử Kiếm thạch ở phía trước.
Hắn tùy ý phất tay một cái, đánh lên trên.
Một con số hiện ra.
Thử Kiếm thạch đã bị hắn hấp thu kiếm ý, vẫn có thể hoạt động như cũ, chỉ là giống như mất đi linh hồn, không còn cảm giác sắc bén, tàn bạo kia nữa.
Người ghi chép ở bên cạnh sau khi nhìn thấy trị số liền tuyên bố kết quả.
“Đệ tử 410, trị số 2000, người tiếp theo!”
Trị số này đã là vô cùng tốt rồi, gần sát với Thẩm Cao và Cố Thạch.
Nhưng Lâm Tiêu vừa mới gây ra động tĩnh lớn đến thế, tất cả mọi người đều cho rằng hắn ta sẽ khiến mọi người kinh ngạc lần nữa.
Không ngờ, trị số chỉ có 2000.
“Chỉ có 2000, ta còn tưởng hắn có thể đuổi kịp Thẩm sư huynh và Cố sư huynh chứ.”
“Mắt ngươi mù à, không nhìn thấy người ta chỉ tùy ý đập tay một cái hay sao? Nếu hắn chém ra kiếm khí, nói không chừng có thể thật sự đuổi kịp tới vị trí của hai vị sư huynh đấy.”
“Không phải chứ, hắn mới chỉ là Tụ Linh cảnh tầng thứ nhất thôi mà, hai vị sư huynh đều đã tới Tụ Linh cảnh tầng thứ sáu rồi.”
“Đúng vậy, tuy lúc nãy gây ra động tĩnh rất lớn, nhưng tu vi của hắn rành rành ra đó, muốn đuổi kịp hai vị sư huynh thì còn sớm lắm.”
Không chỉ các đệ tử rì rầm thảo luận, Thẩm Cao lúc này cũng đi tới bên cạnh Cố Thạch, cười hỏi: “Người này ngươi cảm thấy thế nào?”
Cố Thạch lạnh lùng nhìn Thẩm Cao, đáp: “Rất mạnh, chắc hắn ẩn giấu tu vi.”
“Ai yo, Thạch sư đệ cũng nhìn ra rồi à. Ta nghe ngóng được người này nửa năm trước mới vào Phạm Thiên mộ kiếm làm người gác mộ, trong vòng nửa năm mà trưởng thành được như bây giờ. Vậy cho hắn thêm nửa năm nữa, hắn nhất định bỏ xa hai người chúng ta rồi.” Thẩm Cao cảm thán.
“Người gác mộ?” vẻ mặt vô cảm của Cố Thạch lúc này lại lộ ra một chút kinh ngạc.
“Khó tin lắm đúng không.” Thẩm Cao nói.
“Xem ra hắn có một thể chất hiếm có đấy.” trong mắt Cố Thạch lóe lên vài phần ngưỡng mộ.
“Chờ hắn thực sự quật khởi, Kiếm Ma tông chúng ta liền náo nhiệt rồi.” Thẩm Cao cười nói.
“Nói không chừng lần này hắn lại có thể đánh bại huynh đấy!” Cố Thạch cười một tiếng rồi nói.
Thẩm Cao: “…”
Một tiếng sau.
Vòng một của cuộc khảo thí ngoại môn kết thúc.
Thẩm Cao đứng thứ nhất, Cố Thạch đứng thứ hai, Lâm Tiêu đứng thứ ba….
Tổng cộng một trăm đệ tử ngoại môn tiến vào vòng thứ hai.
Vòng thứ hai là tỉ thí với nhau.
Dựa vào thứ tự của một trăm thí sinh tiến hành phân tổ, lần lượt lên đài tỉ thí, cuối cùng chọn ra mười người đứng đầu.
Sau một khoảng thời gian phân tổ ngắn ngủi, vòng thứ hai đã bắt đầu rồi.
Các đệ tử liên tục thay phiên nhau lên đài tỉ thí, mỗi một người đều thi triển ra toàn bộ thực lực của mình, muốn thể hiện hết tài hoa của mình trong cuộc so tài này.
Bầu không khí dần dần nóng lên, tiếng hoan hô liên tục không ngớt.
Trong số những người xếp hạng đầu ở vòng một, Lâm Tiêu là người đầu tiên ra sân.
Đối thủ của hắn là một đệ tử Luyện Khí cảnh viên mãn, đệ tử này xếp thứ 10 ở vòng một.
Sau khi bước lên đài thi đấu, sắc mặt hắn vô cùng đau khổ, có chút muốn khóc.
Sao mà số mình lại kém đến thế cơ chứ.
Lại nhất định phải đấu với một trong ba người mà mình không muốn đối đầu nhất.
Hắn thà đấu một trận với Cố sư huynh, cũng không muốn đối mặt với người mới thần bí này.
“Mong sư huynh chỉ giáo nhiều hơn.” Vị đệ tử này khách khí nói.
Trong tông môn, người có tu vi cao chính là sư huynh.
“Mời.” Lâm Tiêu điềm nhiên nói.
Hắn vừa nói xong, vị đệ tử trước mặt đã cầm kiếm xông tới.
Điều mà vị đệ tử này muốn rất đơn giản.
Chính là tốc chiến tốc thắng.
Vốn dĩ tu vi đã không bằng đối phương, cứ do dự tiếp thì thua càng khó coi hơn.
Soạt!
Kiếm pháp thi triển ra, ba luồng kiếm khí màu vàng từ nhiều hướng chém về phía Lâm Tiêu.
Vị đệ tử này vô cùng tập trung, vừa bắt đầu đã xuất ra tuyệt chiêu của mình.
Hắn nhìn Lâm Tiêu gắt gao, muốn xem đối phương chống lại như nào, từ đó mà triển khai đòn công kích.
Nhưng điều khiến hắn không ngờ tới là Lâm Tiêu chỉ bình tĩnh đứng nhìn hắn, không hề có một chút ý định phòng thủ nào.
Phụt!
Ngay sau đó.
Ba luồng kiếm khí chém thẳng vào cơ thể Lâm Tiêu.
Đệ tử đó nhìn ngơ luôn.
Cả hiện trường hô lên kinh hãi.
Ai cũng không ngờ rằng, Lâm Tiêu lại dễ dàng bị trúng đòn như vậy.
“Trong trận chiến mà phân tâm, ngươi thua rồi.” Một giọng nói nhàn nhạt đột nhiên vang lên phía sau vị đệ tử kia.
Vị đệ tử kia giật mình.
Nhưng không đợi hắn xoay người.
Hắn đã cảm nhận được một luồng sức mạnh truyền tới, sau đó cả người bị đánh bay ra khỏi đài tỉ thí.
Lâm Tiêu thu chưởng lại, chậm rãi bước xuống đài.
“Chuyện gì vậy, ta căn bản không nhìn thấy hắn xuất hiện như thế nào.”
“Vừa rồi hình như hắn ta thi triển thân pháp ”
“Không phải chứ, tàn ảnh này quá là thật đi, ta còn tưởng là thật ấy.”
“Tốc độ này, cho dù là ta cũng không phản ứng kịp như vậy thôi.”
Người như vậy, ngươi lại nói với ta là đệ tử tạp dịch.
Đám đệ tử ngoại môn nghĩ tới đây liền cạn lời.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Cuộc tỉ thí tiếp tục diễn ra, rất nhanh liền tới lượt Cố Thạch sư huynh ra sân.
Đối thủ của hắn là một đệ tử xếp thứ tư.
Hai người sau khi đấu ba hiệp, đệ tử kia tự hổ thẹn bản thân không bằng người, trực tiếp nhận thua.
Có thể kiên trì ba hiệp trong tay Cố sư huynh, hắn đã cảm thấy rất vui rồi.
Trận tiếp theo, Thẩm Cao ra sân.
Hắn khá lương thiện, đấu qua đấu lại với đệ tử kia, sau khi giao thủ mười mấy hiệp, hắn mới đánh bay đối thủ xuống khỏi đài.
Khí chất quân tử như vậy, thu hút không ít tiếng hoan hô của chúng đệ tử ngoại môn.
Một vòng tỉ thỉ này, mọi người cũng phát giác ra được.
Thẩm Cao, Cố Thạch và Lâm Tiêu thần bí, thực lực của ba người này vượt xa so với các đệ tử cùng kỳ.
Bọn họ rất muốn biết, ba người này đặt cạnh nhau, thực lực mạnh yếu thế nào.
Đặc biệt là Lâm Tiêu kia.
Sau khi đấu vài trận, hắn ngay cả kiếm cũng chưa từng lấy ra.
Chỉ dựa vào tốc độ và nắm đấm đã khiến đối phương không cách nào phản kháng rồi.
Khoảng cách chênh lệch này khiến tất cả mọi người đều tò mò.
Hắn rốt cuộc mạnh tới đâu.
Cuối cùng.
Sau vài trận đấu.
Lâm Tiêu đã gặp Cố Thạch.
Tất cả đệ tử ngoại môn đều nhìn chằm chằm lại đây, ánh mắt lấp lóe.
Hai người tiến vào sân.
“Lâm sư đệ, mong sư đệ chỉ giáo.” Cố Thạch lạnh nhạt nói.
“Cố sư huynh cũng vậy.” Lâm Tiêu đáp lại một câu.
Trên khán đài ngoại môn.
“Tiểu Trần, ngươi cảm thấy ai sẽ thắng?” Mục lão thong dong hỏi.
“Mục lão nói đùa rồi, tuy rằng Cố Thạch thực lực bất phàm, nhưng khẳng định là không theo kịp với Lâm Tiêu đã lĩnh ngộ được hình dáng sơ khai của kiếm ý.” Trần trưởng lão đưa ra ý kiến cá nhân.
“Vậy nếu tên nhóc kia không sử dụng kiếm ý thì sao?” Mục lão cười hỏi.
“Hả? Không sử dụng kiếm ý?”
Trần trưởng lão hơi sững lại, tiếp tục nói.
“Nếu Lâm Tiêu kia không động tới kiếm ý, với sự chênh lệch của cảnh giới tu vi, hắn rất khó mà địch lại được mấy đợt công kích của Cố Thạch.
“Dù sao thì Cố Thạch cũng tu luyện kiếm pháp Liệt Hỏa, sở trường chính là đối phó với đối thủ có tốc độ cao.”
Mục lão chỉ cười mà không nói gì.
Ông ta dám khẳng định.
Cố Thạch ở trong tay tên nhóc này không kiên trì được quá ba hiệp.
Bình luận facebook