• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vạn Cổ Ma Tôn (2 Viewers)

  • Chương 21-25

Chương 21: Dạ! Vãn bối quả thực có một yêu cầu nho nhỏ

Lâm Tiêu dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn nữ nhân xinh đẹp trước mặt.

Váy áo màu lam tung bay, thân pháp nhẹ nhàng.

Một đôi mắt long lanh, hàm răng trắng sáng đặt trên khuôn mặt ấy, tỏa sáng một cách rực rỡ.

Cả người toát lên vẻ thanh tú, trang nhã, nhan sắc cực kỳ xinh đẹp, tuổi chỉ chừng đôi mươi.

Bản thân hắn quen người này ư?

“Cô...là ai?” Lâm Tiêu nghi ngờ hỏi.

Đệ tử gác núi ở bên cạnh nhìn thấy nữ tử này, vội vàng cung kính hành lễ: “Bái kiến Lục sư tỷ.”

“Được rồi, ngươi lui xuống đi, người này là bạn của ta, sau này không được vô lễ với hắn!” Nữ tử lạnh nhạt nói với đệ tử gác núi.

“Vâng, Lục sư tỷ.” Đệ tử gác núi sau khi đáp lời thì vội vàng lui xuống.

Trong lòng hắn rất kinh ngạc. Không ngờ Lục sư tỷ lại quen biết tên đệ tử tạp dịch này, mà hình như quan hệ không bình thường à nha.

Đợi sau khi chỉ còn lại hai người, thái độ lạnh nhạt vừa rồi của nữ tử này đã hoàn toàn biến mất.

Nàng ta dùng ánh mắt nhiệt tình nhìn Lâm Tiêu, còn có chút bất mãn mơ hồ: “Sư đệ, lần trước đệ cứu ta xong liền không từ mà biệt. Ta còn chưa cảm ơn đệ đàng hoàng đấy!”

Nghe tới đây, Lâm Tiêu mới nhớ ra nữ tử trước mặt này là ai.

“Ồ, là tỷ à! Em gái của Lục Văn Viễn đúng không.” Lâm Tiêu giật mình nói.

Lần trước, nữ tử này ở trong rừng rậm yêu thú bị người ta truy sát, là hắn đã ra tay cứu về.

Lúc đó, nữ tử này đầu tóc bù xù, dáng vẻ chật vật.

Không ngờ khi sửa sang lại, cũng khá xinh đẹp đấy chứ.

“Tên của ta là Lục Minh Nguyệt, xin hỏi, tên của sư đệ là...?” Lục Minh Nguyệt thấy đối phương cuối cùng cũng nhớ ra mình, bất đắc dĩ giới thiệu bản thân lại một lần nữa, đồng thời hỏi tên của vị sư đệ này.

Mấy ngày nay, nàng ta đã nhiều lần đi nghe ngóng về đối phương, nhưng lại không hề có thông tin gì về vị sư đệ này.

Rõ ràng mạnh như vậy, sao lại không có ai biết chứ.

Hôm nay nhất định phải hỏi ra tên hắn cho bằng được.

“Đệ là Lâm Tiêu, Lục sư tỷ là người của Đan Thanh Phong sao?” Lâm Tiêu nhớ ra chuyện cần làm lúc này, có người quen thì vừa vặn có thể dẫn đường.

“Đúng vậy, sư đệ muốn tìm ai ở Đan Thanh Phong, trực tiếp nói với ta là được. Thì ra sư đệ tên là Lâm Tiêu à, cuối cùng cũng biết tên của đệ rồi, Lâm Tiêu....đợi chút....hử? Lâm Tiêu? Sư đệ, chắc không phải đệ chính là Lâm Tiêu- thiên tài kiếm tu ngạo mạn phách lối, nổi danh từ cuộc kiểm tra ngoại môn lần này đấy chứ?”

Lục Minh Nguyệt đột nhiên nhớ tới điều gì đó, trợn mắt hỏi.

“Cái người trong lời tỷ nói đó, chắc chính là ta rồi.” Lâm Tiêu nhún vai nói.

“Thật ư!!! Lâm Tiêu sư đệ, đệ lợi hại quá vậy, nếu đúng là Lâm Tiêu sư đệ, ta cảm thấy mấy người trên bảng tinh anh của nội môn kia chắc chắn không phải là đối thủ của đệ.” Lục Minh Nguyệt cười đáp.

Nàng ta đã từng tận mắt chứng kiến, đối phương chém chết một cường giả Luân Hải Cảnh chỉ với một nhát kiếm.

Thực lực như vậy, cho dù là người trên bảng tinh anh cũng chỉ có vài người đứng đầu mới có thể làm được điều đó.

Lâm Tiêu nghe sư tỷ tâng bốc mà trợn tròn cả mắt.

Hắn đổi chủ đề: “Lục sư tỷ, chị có biết Kiều trưởng lão của Đan Thanh Phong không? Đệ tìm ngài ấy có chút việc.”

“Hả? Đó là sư tôn của ta, đệ tìm sư tôn của ta có việc gì vậy???” Lục Minh Nguyệt càng tò mò về Lâm Tiêu hơn.

Thông thường thì đệ tử ngoại môn và đệ tử nội môn phổ thông đều không thể tiếp xúc với sư tôn của nàng ta.

“Quả thực có chút chuyện, vẫn mong sư tỷ dẫn đường.” Lâm Tiêu nói.

“Được, vậy đệ đi theo ta đi.” Lục Minh Nguyệt không hề do dự, trực tiếp nhận lời luôn.

Hai người một trước, một sau, nhanh chóng tiến về đỉnh núi phía trước.

Trên đường, chỉ cần là người nhìn thấy Lục Minh Nguyệt, bất kể là tu vi gì cũng sẽ khách khí chào hỏi nàng ta.

Đồng thời, bọn họ cũng tò mò nhìn Lâm Tiêu, không biết đây là ai?

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Lục sư muội/sư tỷ lạnh lùng đi chung với một người khác giới cùng độ tuổi một cách thân thiết như vậy.

Trên đường hai người cứ câu được câu không mà trò truyện cùng nhau.

Lâm Tiêu cũng biết được thân phận của Lục sư tỷ này.

Thì ra nàng ta là đệ tử chân truyền của Kiều trưởng lão, chủ phong của Đan Thanh phong.

Tu vi không phải là cao nhất, nhưng thiên phú luyện đan thì vô cùng mạnh.

Còn là người xếp thứ 96 trên bảng tinh anh của nội môn.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Sau khi biết được thông tin này, ánh mắt của Lâm Tiêu thay đổi, có chút kỳ quái.

Thực lực như vậy mà có thể xếp thứ 96 trên bảng tinh anh. Vậy bảng tinh anh này cũng chỉ đến thế mà thôi.

Lục Minh Nguyệt dường như biết được Lâm Tiêu đang nghĩ gì, cho nên bèn giải thích.

“Lâm Tiêu sư đệ, trên bảng tinh anh nội môn, ngọa long tàng hổ, đại đa số đều là cường giả Luân Hải cảnh.”

“Tu vi Tụ Linh cảnh viên mãn như ta đây, cũng chẳng có mấy người.”

“Nhưng với thực lực của Lâm Tiêu sư đệ, nhất định có thể trở thành người đứng đầu bảng.” Lục Minh Nguyệt còn tiện thể kể một vài ví dụ về mấy vị cường giả.

“Sư tỷ, vậy làm thế nào mới có thể vào bảng tinh anh của nội môn?” Lâm Tiêu hỏi.

“Trực tiếp tới khiêu chiến là được, nhưng chỉ có thể khiêu chiến với những người cao hơn mình từ 20 bậc đổ lại.”

“Cũng tức là, Lâm Tiêu sư đệ muốn tiến vào tinh anh bảng, có thể tới khiêu chiến với người xếp hạng từ 80 tới 100. Khiêu chiến thành công có thể trực tiếp vào bảng rồi.”

Lục Minh Nguyệt phổ biến một lần về quy định xếp hạng trong nội môn.

Lâm Tiêu lại có vẻ không hào hứng lắm.

“Lâm Tiêu sư đệ, tiến vào bảng tinh anh, không chỉ mỗi tháng được nhận tài nguyên nhiều hơn so với đệ tử bình thường. Có đôi lúc danh ngạch của một vài hoạt động đặc biệt trong tông môn, cũng chỉ có những người đầu bảng mới có thể hưởng.”

“Ta nghe nói tháng sau, di tích Vô Cực Thượng Cổ sẽ khởi động.”

“Tới lúc đó, sẽ không chỉ có mỗi tông môn chúng ta tham dự, còn có các tông môn khác của vương triều Đại Ngụy đều sẽ tham gia.”

Lục Minh Nguyệt nói ra một tin tức.

“Di tích Vô Cực Thượng Cổ? Đó là nơi nào vậy?” Lâm Tiêu lục tìm trong ký ức, không hề có ấn tượng gì về nơi này.

Đó là một nơi đầy ắp cơ duyên, mà vì một vài quy tắc của Thiên Địa, cho nên chỉ có người nào dưới Toàn Đan cảnh, trong tay nắm giữ lệnh bài mới có thể tiến vào.

“À đúng rồi! Khối Thử Kiếm Thạch dùng trong cuộc kiểm tra ngoại môn, chính là do tông chủ rất lâu, rất lâu về trước đoạt được từ trong di tích đấy.”

Lục Minh Nguyệt đem những gì mà mình biết đều nói hết ra.

Lâm Tiêu nghe tới đây, hơi sững lại. Đôi mắt hắn sáng lên.

“Chỉ cần xếp hạng đầu là có thể đi đúng không?” Giọng điệu của Lâm Tiêu mang theo sự kích động.”

“Ờ, đúng, là vậy đó!” Lục Minh Nguyệt khó hiểu nhìn Lâm Tiêu một cái.

Có chuyện gì vậy? Ban nãy còn tỏ ra không hứng thú cơ mà. Sao đột nhiên lại hưng phấn vậy.

Thật là kỳ lạ

Mười mấy phút sau.

Hai người tới một tòa các hào hoa của đỉnh phong.

“Sư tôn, vị này chính là người lần trước đã cứu đồ nhi.” Lục Minh Nguyệt nói với ông lão mái tóc hoa tiêu đang ngồi bên cạnh lò luyện đan ở phía trước.

“Đệ tử Lâm Tiêu, bái kiến Kiều trưởng lão.” Lâm Tiêu rất khách khí chào hỏi.

Kiều trưởng lão quay đầu lại nhìn Lâm Tiêu, trong mắt lóe lên vài phần kinh ngạc.

Dựa vào tu vi Tụ Linh cảnh tầng thứ tư, lại có thể dùng một kiếm chém chết cường giả Luân Hải cảnh, nhất định là một thiên tài, không có gì phải bàn cãi rồi.

Người trẻ tuổi như vậy, chỉ e là không bao lâu sau sẽ bộc lộ tài hoa xuất chúng ngay thôi.

Ông ta gật đầu, nói: “Người trẻ tuổi, phẩm cách rất tốt, nếu đã cứu đệ tử của ta, thì chính là khách quý của Đan Thanh Phong ta rồi. Sau này nếu có bất cứ chuyện gì liên quan đến luyện đan, có thể trực tiếp tới tìm ta, chỉ cần ngươi chuẩn bị đủ nguyên liệu, ta sẽ đích thân luyện chế cho ngươi.”

Lục Minh Nguyệt nghe thấy sư tôn nói vậy, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.

Lời hứa này của sư tôn, cũng quá lớn rồi.

Phải biết rằng, ngoại trừ người của Kiếm Tông môn, trong vòng ngàn dặm quanh đây, cường giả muốn nhờ sư tôn cô luyện đan nhiều vô kể.

Cho dù là cường giả Toàn Đan cảnh, cũng đã có không ít rồi.

Nhưng cho dù bọn họ có ra giá cao cỡ nào, có luyện giúp hay không thì còn phải xem tâm trạng của sư tôn.

Lâm Tiêu cũng đương nhiên hiểu được, lời hứa này quả thực quá tốt.

Nghĩ tới tờ giấy vay nợ trong tay kia.

Hắn mở miệng nói: “Kiều trưởng lão, vãn bối quả thực có nhu cầu luyện đan.
Chương 22: Luyện đan sư là thứ khó học lắm đó

Kiều trưởng lão và Lục Minh Nguyệt nghe Lâm Tiêu nói thì có chút sững sờ. Nhanh vậy đã có yêu cầu luyện đan rồi?

Lúc này Lục Minh Nguyệt mới hiểu, Lâm Tiêu lần này đến Đan Thanh Phong, chắc là vì luyện đan. Mà lại không biết sư đệ Lâm Tiêu muốn luyện loại đan gì.

Nếu chỉ là đan dược dùng cho Tụ Linh cảnh, nàng có thể làm được.

“Ngươi nói đi, nếu là đan dược bình thường, ta có thể luyện ngay cho ngươi.” Kiều trưởng lão rất tự nhiên nói.

Một tên tiểu tử Tụ Linh cảnh thì cần đan dược gì chứ, đừng nói cho không một lần, có cho nhiều lần thì cũng chả hao tổn gì tới Đan Thanh Phong của bọn họ.

“Tiểu bối muốn luyện đan Đằng Nguyên đan.” Lâm Tiêu nói.

Nghe thấy Đằng Nguyên đan, cả hai người đối diện có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không quá ngạc nhiên. Người ở Tụ Linh cảnh dùng đan dược cũng là chuyện bình thường. Đằng Nguyên đan là đan dược cho người ở Luân Hải cảnh. Chắc là Lâm Tiêu chuẩn bị sau này dùng.

Nguyên liệu để luyện Đằng Nguyên đan cũng có chút quý giá, nhưng đây không phải một yêu cầu quá đáng.

“Được, ngươi sang bên kia một lát, ta –”

Kiều trưởng lão chuẩn bị đi luyện đan, nhưng lại bị hành động của Lâm Tiêu cắt ngang.

“Kiều trưởng lão, tiểu bối có thứ muốn đưa cho người.” Lâm Tiêu đưa tờ giấy nợ qua.

“Hả?”

Kiều trưởng lão có chút nghi ngờ.

Tay phải của ông ta nhẹ nhàng đưa ra, tờ giấy từ từ bay tới tay. Sau khi nhìn rõ nó là thứ gì Kiều trưởng lão mới giật mình.

“Đây, sau cái này lại trong tay ngươi? Mục lão quỷ là gì với ngươi?” Mặt Kiều trưởng lão vô cùng kỳ quái, vừa khó chịu vừa bất đắc dĩ lại có chút buồn bực.

Lục Minh Nguyệt đứng bên nhìn thấy cảnh này cũng cực kỳ sốc. Nàng đi theo sư tôn nhiều năm như vậy. Đây là lần đầu nhìn thấy vẻ mặt kỳ quái này của sư tôn.

Sư đệ Lâm Tiêu rốt cuộc đã đưa cái gì ra vậy!

“Mục lão cũng được coi như là sư phụ của tiểu bối, Mục lão dặn tiểu bối đưa cái này qua, nói là có thể đổi được ba bình Đằng Nguyên đan.” Lâm Tiêu thành thật nói.

Mục lão truyền thụ cho hắn Cửu U Trấn Ma Ấn, nói là giống như một nửa sư phụ chắc cũng không sai. He he!!

Kiều trưởng lão hừ một tiếng, sắc mặt thay đổi liên tục. Cuối cùng thì dùng vẻ mặt phức tạp nhìn Lâm Tiêu rồi bắt đầu tự mình nói chuyện một mình.

“Lão già kia đúng là không biết xấu hổ, đòi hẳn ba bình, hừ!!!”

“Thôi đi thôi đi, đợi sau này lại tính sổ với lão.”

Kiều trưởng lão hình như đã nghĩ thông suốt, tay phải búng một cái một đám lửa nhỏ hiện ra, bao quanh lấy tờ giấy nợ đốt nó thành tro.

Sau đó ông ấy đi tới lò luyện đan trước mặt, bắt đầu đọc phát quyết. Lò luyện đan phừng lên một tiếng, ngọn lửa cháy phừng phừng bốc cả ra ngoài, cả căn phòng tức khắc nóng lên. Sau đó Kiều trưởng lão lấy từ trong chiếc nhẫn trữ vật những nguyên liệu cần thiết để luyện đan.

Ông ấy đã chuẩn bị xong mọi thứ để bắt đầu luyện đan. Lâm Tiêu đứng bên cạnh cũng không bị đối phương đuổi ra ngoài, cứ để kệ hắn đứng bên cạnh xem.

Lục Minh Nguyệt nhìn sư tôn chuẩn bị nguyên liệu, mấy thứ cơ bản thì cũng chả có gì. Nhưng tới lúc nàng ta nhìn thấy vài nguyên liệu đặc biệt thì lông mày hơi nhíu lại.

“Mộc Linh Tam Kim Hoa? Tuyết Cổ Liên? Xích Huyết Linh Quả? Sư tôn, luyện Đằng Nguyên đan sau lại cần mấy thứ này?” Lục Minh Nguyệt vẻ mặt ngơ ngác

Ba nguyên liệu này căn bản không có trong công thức luyện Đằng Nguyên đan, hơn nữa giá trị ba nguyên liệu này đã vượt xa ba bình Đằng Nguyên đan rồi. Sư tôn đang làm cái gì vậy?

Lục Minh Nguyệt mặt mày khó hiểu.

“Luyện Đằng Nguyên đan bình thường thì không cần mấy thứ này, nhưng luyện Đằng Nguyên Đan cực phẩm thì nhất định cần thêm ba thứ này……” Kiều trưởng lão giọng mang chút hờn dỗi giải thích.

Đằng Nguyên đan cực phẩm?

Lục Minh Nguyệt và Lâm Tiêu nghe xong thì cực kỳ kinh ngạc. Đan dược cũng phân thành các cấp, hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm. Mỗi phẩm cấp khác nhau sẽ có hiệu quả khác nhau.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Hơn nữa dược luôn có ba phần độc, dùng quá nhiều đan dược tạp chất tích tụ nhiều trong cơ thể. Mà Đằng Nguyên đan cực phẩm thì sẽ ít tác dụng phụ, ít gây hại cho cơ thể.

Mỗi viên Đằng Nguyên đan hạ phẩm có thể bán với giá 500 linh thạch hạ phẩm, nhưng một viên thượng phẩm thì có bỏ ra 2000 linh thạch cũng khó mua được. Nói gì tới cực phẩm, vậy giá cả là không thể đo đếm, bình thường làm gì có ai bán.

Sư tôn muốn luyện Đằng Nguyên đan cho sư đệ Lâm Tiêu, một lần luyện lại còn luyện luôn ba bình, đúng là một chuyện lớn.

Lâm Tiêu cũng ngạc nhiên y như nàng ta. Ba bình Đằng Nguyên đan cực phẩm. Đồ Mục lão cho, đúng là ngoài sức tưởng tượng của hắn.

Lúc hai người còn đang chìm trong bất ngờ Kiều lão đã bắt đầu luyện đan. Từng loại nguyên liệu theo một thứ tự nhất định được cho vào trong lò, vô số pháp ấn được kết ra để làm cho lò nóng lên.

Chắt đọng tinh tuý của từng nguyên liệu, cô đọng, kết tinh, thành đan……

Cả quá trình cứ thuận lợi như nước chảy mây trôi, Lâm Tiêu nhìn tới xuất thần, đây là lần đầu hắn được tận mắt nhìn thấy quá trình luyện đan.

Hai tiếng sau dưới sự khống chế của Kiều lão, cửa lò luyện đan được mở ra. Một mùi thơm sảng khoái như phả vào mặt bao trùm lấy cả căn phòng. Mười viên đan dược bay lơ lửng trong không trung, xung quanh vẫn còn mấy tia lửa đỏ bao quanh.

Trong đó có bốn viên cháy đen, còn sáu viên còn lại trong suốt như pha lê, cực kỳ tinh xảo.

“Sư tôn, được sáu viên cực phẩm, cấp độ luyện đan của người lại tăng lên rồi.” Lục Minh Nguyệt mang theo ánh mắt tôn kính nói.

Đằng Nguyên đan nàng cũng có thể luyện được, chỉ có điều với trình độ của nàng, nhiều lắm cũng chỉ luyện được Đằng Nguyên đan hạ phẩm.

Kiều trưởng lão nhìn mấy viên đan dược ở trong lò, nhanh chóng lấy ra bình ngọc rồi bỏ vào trong.

“Xem ra hôm nay khá may mắn, ta bắt đầu luyện bình thứ hai.”

Kiều trưởng lão cũng không nói nhiều, lập tức bắt đầu luyện bình thứ hai.

“Sư tỷ, trình độ luyện đan của Kiều trưởng lão đã ở cấp nào rồi?” Lâm Tiêu tò mò hỏi.

“Hi hi, sư tôn của tỷ là luyện đan sư cấp bảy, cả vương triều Đại Ngụy chỉ có ba luyện đan sư cấp bảy thôi đó……” Lục Minh Nguyệt nhỏ giọng nói.

Được sư tỷ giải thích Lâm Tiêu cũng đại khái hiểu được khái niệm về luyện đan sư. Luyện đan sư dù ở bất cứ nơi nào thì thân phận cũng cực kỳ cao quý.

Đầu tiên là nhập môn, sau đó là tầng một, tầng hai, cho đến tầng chín là cao nhất. Muốn thành luyện đan sư cần có thiên phú về luyện đan. Người như vậy thì cũng có thể nói là trong vạn người mới có một.

Luyện đan sư để nhập môn đã khó, muốn thăng cấp càng khó hơn. Vương triều Đại Nguỵ, thế lực lớn nhỏ cũng phải có đế ngàn môn phái. Nhưng mà luyện đan sư cấp bảy lại chỉ có ba người, luyện đan sư cấp sáu thì chưa qua được trăm người.

Có thể nói là hiếm hoi.

Muốn đào tạo ra một luyện đan sư cần tiêu tốn một lượng tài nguyên, có thể nói cả kể cường giả Toàn Đan cũng khó mà tưởng tượng được.

Lâm Tiêu âm thầm tán thành, tiếp tục chăm chú quan sát Kiều trưởng lão luyện đan. Lại qua hai tiếng nữa, bình Đằng Nguyên đan thứ hai lại xuất hiện.

Đan cực phẩm lần này thu được bảy viên, điều này làm cho hai sư đồ cực kỳ hưng phấn. Kiều trưởng lão cười toe toét.

Nếu có thể duy trì hiệu suất luyện ra đan cực phẩm như thế này, sau này gặp hai lão già kia có thể khoe khoang một trận.

Lúc Kiều trưởng lão đang định bắt đầu luyện bình thứ ba. Một âm thanh cắt ngang vang lên.

“Kiều trưởng lão, tiểu bối xin có một thỉnh cầu.”
Chương 23: Tìm con đường khác, kiếm ý luyện đan

Kiều trưởng lão nghi ngờ nhìn sang Lâm Tiêu. Xin cái gì cơ?

Lục Minh Nguyệt cả mặt cũng khó hiểu nhìn qua, sư tôn sắp luyện bình thứ ba rồi, có gì thì cứ đợi luyện xong đan rồi nói.

“Sư đệ Lâm Tiêu, bây giờ không phải lúc để nói chuyện đâu.” Lục Minh Nguyệt nhỏ giọng nhắc.

“Không sao, tiểu tử ngươi cứ nói đi, có chuyện gì?” Mặt Kiều trưởng lão rất bình thường, nhưng cũng có chút khó hiểu.

Lâm Tiêu nhìn lò luyện đan, bắt đầu mở mồm: “Kiều trưởng lão, bình đan dược thứ ba này có thể cho tiểu bối luyện thử được không.”

Vừa nói dứt lời trong phòng là một mảnh im lặng. Hai sư đồ ngơ ngác.

Gì?

Tiểu tử này nói gì vậy?

Sư đệ Lâm Tiêu đang nói gì thế?

Hắn muốn thử luyện đan? Còn muốn dùng nguyên liệu quý để luyện đan cực phẩm? Hắn điên rồi hả?

Lục Minh Nguyệt có chút vội vã, sư đệ Lâm Tiêu sao tự nhiên lại nói lời hoang đường thế này. Luyện Đằng Nguyên đan cực phẩm, cần phải là luyện đan sư cấp năm mới có thể. Hơn nữa cứ coi như luyện đan sư cấp năm luyện đi chăng nữa, có khi trong mười viên cũng chỉ có một viên đạt cực phẩm.

Vận may tốt, hơn nữa cần kỹ năng lão luyện, như vậy mới có thể luyện ra đan cực phẩm. Vận may mà không tốt thì cả mẻ coi như bỏ đi. Luyện đan cũng giống như tu luyện, chỉ chênh lệch một chút kết quả cũng đã khác nhau tới ngàn dặm.

Nhẹ thì chỉ mất hết nguyên liệu quý, nặng hơn thì hỏng cả lò luyện.

Kiều trưởng lão đưa tay ra hiệu Lục Minh Nguyệt không cần nói thay Lâm Tiêu, quay đầu hỏi: “Tiểu tử, ngươi học luyện đan bao giờ chưa?”

“Vẫn chưa, nhưng nhìn Kiều trưởng lão luyện hai lần, lòng đã giác ngộ, cho nên muốn tự tay thử.” Lâm Tiêu lắc đầu.

Ánh mắt Kiều trưởng lão có chút nghiêm trọng, lông mày nhíu cả lại. Lục Minh Nguyệt định lên tiếng giải thích hộ Lâm Tiêu, nhưng cũng chả biết mở mồm nên nói gì.

Sư đệ Lâm Tiêu, ngươi hồ đồ à! Luyện đan đâu phải trò trẻ con, sao ngươi có thể nói nhẹ như không trước mặt sư tôn như vậy.

Kiều trưởng lão đứng ở bên cạnh lại nhìn Lâm Tiêu vài cái. Ông ấy cứ thấy có gì đó không đúng. Nếu như tên tiểu tử trước mặt không phải do Mục lão phái tới, chỉ cần câu nói lúc nãy cũng đủ để ông đánh bay đối phương ra ngoài.

Nhưng tên tiểu tử này là người của Mục lão, không thể vô duyên vô cơ mà bảo hắn tới đây lấy đan dược. Trong việc này có điều gì mà ông không thể ngờ tới. Hay là còn thâm ý nào khác.

Sau một hồi do dự Kiều trưởng lão lên tiếng.

“ Vậy ngươi thử đi.” Kiều trưởng lão nói, sau đó lùi lại vài bước, nhường vị trí đứng luyện đan lại cho Lâm Tiêu.

Luyện đan có bốn bước quan trọng trong đó có: nguyên liệu, lò luyện, lửa, kỹ thuật. Nguyên liệu và lò đã có rồi. Lửa trong lò thì cần dùng linh lực của người luyện để kiểm soát. Ông đang muốn nhìn xem tên tiểu tử này sẽ làm thế nào để điều khiển được lửa.

Người lão luyện nhìn là biết, chỉ cần nhìn cách đối phương điều khiển lửa là có thể hắn như thế nào.

Lâm Tiêu không khách khí nữa, tới trước lò luyện đan, hắn thật lòng muốn thử. Bởi vì hắn chưa bao giờ tiếp xúc với luyện đan, chỉ là vừa nãy xem Kiều trưởng lão. Hắn dùng tất cả sự tập trung để nhìn qua lỗ hở ngoài lò để xem sự biến hoá ở bên trong lò.

Theo như hắn hiểu, chả phải là cho tất cả nguyên liệu cần thiết vào, sau đó dung hợp chúng lại, tôi luyện cuối cùng kết thành đan. Cái này chắc cũng chả khác với làm thuốc ở thời hiện đại.

Nghĩ tới đây Lâm Tiêu cũng bắt đầu hành động. Linh kiếm sau lưng hắn cũng đã ra khỏi võ.

Xoẹt!

“Tinh Hoả Liệu Nguyên!”

Hơn trăm đạo kiếm khí đỏ chót từ thanh trường kiếm bay vào trong lò luyện.

Ngay lúc này, trong lò luyện lửa bốc lên rừng rực, độ nóng tăng nhanh.

Kiều trưởng lão sững sờ, Lục Minh Nguyệt phát ngốc.

“????”

Cái quái gì vậy?

Kiếm ý nổi lửa?

Vậy cũng được hả?

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Ngọn lửa bùng lên mạnh mẽ như vậy căn bản sẽ khó kiểm soát. Lâm Tiêu làm xong bước một rồi lại tiếp tục làm bước hai.

Đương sự là Lâm Tiêu đây đang cực kỳ tập trung vào chuyên môn. Trong ánh mắt của hắn chỉ còn lại có lò luyện đan, căn bản không chú ý đến sự biến hoá cảm xúc của hai sư đồ kia.

Sau khi hoàn thành được khâu nổi lửa, Lâm Tiêu bắt đầu bước tiếp theo là bỏ nguyên liệu vào, nhưng hắn cho tất cả vào lò luyện cùng một lúc.

“Sư đệ Lâm Tiêu, ngươi!!!” Lục Minh Nguyệt hoảng hốt.

“Tên tiểu tử này, ngươi!!!” Kiều trưởng lão cũng hoảng hốt giống đồ đệ.

Quá đủ rồi đó, đống nguyên liệu này quý giá biết bao nhiêu. Hành vi lãng phí chính là thứ ông ấy ghét nhất. Ông giơ tay lên muốn ngăn hành vi hồ đồ của đối phương lại.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Tiêu lại chém vào lò luyện đan. Một luồng sức mạnh bay thẳng vào lò.

Bàn tay đang giơ lên của Kiều trưởng lão cứng đờ đứng im trong không trung.

“Kiếm ý? Kiếm ý bậc 2! Nguy rồi!!” Kiều trưởng lão hét lên.

Tu vi Tụ Linh cảnh tầng bốn, lĩnh ngộ kiếm ý bậc 2. Kiếm Ma tông bọn họ từ bao giờ có một kiếm tu như vậy?

Trong phút lơ đãng Kiều trưởng lão phát hiện lò luyện đan có dị thường. Ông đưa mắt nhìn qua khe hở trên lò.

Vừa nhìn vào trong mắt như muốn trợn rơi ra ngoài.

Nguyên liệu đã dung hợp??? Mới qua được bao nhiêu phút chứ, sao lại dung hợp được. Thế các bước tinh chế và chiết xuất đâu rồi? Tạp chất trong nguyên liệu thì sao?

Kiều trưởng lão chả biết đã nhìn bao lâu.

“Tiểu tử, kỹ năng luyện đan của ngươi quá hấp tấp, ta đây là lần đầu nhìn thấy. Nhưng mà, muốn luyện thành đan dược, phải sợ là thử đến ngàn lần nữa mới ra….”

Kiều trưởng lão là đang cảm thán, ông không có ý phủ định đối phương. Thân là luyện đan sư cấp bảy, ông cũng hiểu phương pháp luyện đan của Lâm Tiêu, đúng là phương pháp này cũng có vài phần đúng.

Đây cũng có thể là một con đường đi, nhưng có đúng hay không thì còn cần phải thử thêm nhiều lần nữa.

Kiều trưởng lão định tiếp tục khuyên Lâm Tiêu thêm vài câu, nếu hắn có hứng thú với luyện đan thì bản thân sẽ chỉ dạy một chút.

Đúng lúc này lò luyện đan bắt đầu rung lên, sau đó thì dừng lại, lửa trong lò cũng từ từ tắt hẳn. Một làn khói toả ra từ trên nắp lò.

“Lần đầu luyện đan, thất bại là việc bình thường, cho nên……hả?”

Kiều trưởng lão nói được một nửa thì tự nhiên dừng lại. Bởi vì ông ngửi thấy mùi thơm của đan dược.

“Thành đan???” Ông kinh ngạc nhìn Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu cũng có chút hoang mang: “Không rõ lắm.”

Cái cần làm hắn đều đã làm đủ, dù gì cũng là lần đầu tiên, hắn cũng không có kinh nghiệm gì cả. Không biết là thành công hay thất bại.

“Vậy mở lò ra.”

“Được.”

Lâm Tiêu đi lên trước mở cửa lò ra.

Vào khoảnh khắc này, mùi thơm của đan tràn ra khắp căn phòng. Ba người vội vã nhìn vào trong lò. Chỉ thấy mười viên đan long lanh nằm ngay ngắn ở giữa lò, giống như mấy viên ngọc được ai đặt ở đó.

“Trời ạ! Sư tôn, đây, đây đều là Đằng Nguyên đan cực phẩm, cả mười viên!!!” Lục Minh Nguyệt che miệng lại.
Chương 24: Nhất khí đan sương! Mưu đồ của hồ ly lớn, hồ ly bé

Lục Minh Nguyệt nhéo mạnh lên bắp tay mình một cái.

Đau!

Thật sự đau!

Không phải là mơ.

Lâm Tiêu sư đệ vậy mà lại có thể từ một lò mà luyện ra được mười viên Đằng Nguyên Đan cực phẩm.

Chuyện này....chuyện này sao có thể!

Chuyện này sao ảo ma canada quá vậy!!!

“Sư tôn...sư tôn, chuyện này là sao vậy ạ???” Lục Minh Nguyệt đầy kinh ngạc và nghi ngờ, hỏi sư tôn của mình.

Nhưng chờ nửa ngày cũng không nghe được đáp án.

Nàng quay đầu lại nhìn.

Biểu cảm đầy hoài nghi của sư tôn còn lố hơn cả nàng nữa.

“Vậy mà lại có người có thể đạt tỉ lệ thành đan tới 100%, tại sao vậy, tại sao, con đường luyện đan của ông ta rõ ràng là con đường chính thống, sao lại như vậy chứ, rốt cuộc nguyên nhân là do đâu...”

Kiều trưởng lão đôi mắt ảm đạm, lẩm bẩm tự nói một mình.

Khí tức trên người cường giả Toàn Đan cảnh vô thức phát ra, khiến Lâm Tiêu và Lục Minh Nguyệt đều cảm thấy áp lực.

Lại nhìn Lâm Tiêu.

Hắn nhìn thấy dáng vẻ mất hồn của sư đồ hai người họ, mới ý thức được bản thân hình như đã khoe khoang quá mức rồi.

Ngộ tính cực cao + hiệu quả của việc chế thuốc hiện tại, còn tốt hơn so với tưởng tượng của hắn.

Vốn dĩ hắn cho rằng có thể luyện ra năm viên, đạt tỉ lệ thành công 50% là được rồi.

Không ngờ, lần này luyện ra được tỉ lệ thành đan 100%.

Điều khiến Lâm Tiêu thắc mắc là. Đây là lần đầu hắn luyện đan, thật ra vẫn còn rất nhiều chi tiết và thao tác có thể tiến hành tối ưu hóa hơn.

Nếu như đem những chi tiết vụn vặt này sửa lại thì sẽ như thế nào nhỉ.

“Nhóc con, ngươi, ngươi nói lại với ta một lần nữa, ngươi thật sự là lần đầu luyện đan sao???” Kiều trưởng lão nhìn chằm chằm Lâm Tiêu hỏi.

“Vâng, thưa Kiều trưởng lão, trước đó, ngay cả lò luyện đan vãn bối cũng chưa từng chạm vào.” Lâm Tiêu thành thật đáp.

Kiều trưởng lão nhìn Lâm Tiêu những một phút mới thu lại ánh mắt.

Dựa vào thực lực cường giả Toàn Đan cảnh của ông mà cảm nhận, có thể xác định đối phương không hề nói dối.

Lần đầu tiên luyện đan!

Trời ạ!

Lần đầu tiên luyện đan mà có thể bỏ xa một luyện đan sư thất phẩm như ông cả mười con phố.

Trên đời này còn có yêu nghiệt, à không, quái vật như vậy sao?

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, cho dù có đánh chết ông, ông cũng tuyệt đối không tin đâu.

“Nhóc Lâm Tiêu này, ngươi có thể luyện thêm một lần nữa không!” Kiều trưởng lão lại đưa ra một đống nguyên liệu, nói với giọng điệu ôn hòa.

“Được!” Lâm Tiêu không từ chối.

Sau một lần thử, hắn đã tổng kết ra một vài khuyết điểm của bản thân.

Cho nên hắn cũng muốn luyện thêm một lần nữa.

Hơn nữa, bản thân hắn cũng không có những nguyên liệu quý báu như này, bây giờ có người cho không để luyện tay nghề, còn chần chờ gì nữa chứ.

Kiều trưởng lão gật đầu, một lần nữa nhường chỗ cho hắn.

Sau đó còn đặc biệt ra cửa dặn dò các đệ tử khác một câu, không cho phép bất cứ ai lại gần làm phiền.

Lâm Tiêu điều chỉnh lại trạng thái một chút.

Trường kiếm trong tay bắt đầu chuyển động.

Soạt!!

“Tinh hỏa liêu nguyên!”

Trăm luồng kiếm khí màu đỏ đồng loạt tiến vào lò luyện đan.

Bắt đầu một quá trình luyện đan mới.

Lâm Tiêu lại một lần nữa ném hết toàn bộ nguyên liệu vào trong lò luyện đan.

Linh trí của Kiều trưởng lão đã dõi theo sát sao.

Ông lại muốn nhìn xem, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Chỉ thấy những nguyên liệu đó sau khi vào lò luyện đan, bị hàng trăm kiếm khí màu đỏ bao phủ, cắt nhỏ, lại cắt nhỏ, rồi lại cắt nhỏ.....

Sau khi bị băm thành bụi phấn không rõ nhỏ cỡ nào, lại bị kiếm khí cắn nuốt vào trong.

Hử?

Đây chính là phương thức trích xuất và tinh luyện....

Kiều trưởng lão ngạc nhiên. Ông có thể cảm nhận được, những kiếm khí cắt nhỏ nguyên liệu này, không hề cắt bừa và không có mục đích.

Mà là một phương thức đặc biệt có quy luật.

Không hề làm tổn hại tới bản chất của nguyên liệu.

Sh——

Trong lòng Kiều trưởng lão kinh hãi không thôi.

Khống chế hàng trăm kiếm khí, thực hiện những thao tác tỉ mỉ mà chuẩn xác đến như vậy, chỉ với bước này thôi, ông ấy đã không thể làm được rồi.

Đừng nói là ông ấy, bất cứ luyện đan sư nào chỉ e cũng khó mà làm tới được bước này.

Bảo bọn họ khống chế lửa thì được, nhưng bảo bọn họ khống chế kiếm khí, còn phải đạt tới trình độ này, hiển nhiên là không thể nào làm được.

Đặc biệt là sau khi Lâm Tiêu thi triển ra kiếm khí. Kiều trưởng lão càng kinh ngạc hơn. Kiếm ý vừa xuất ra, những kiếm khí đang hoạt động liền trở nên ngoan ngoãn, nghe lời trong nháy mắt.

Mỗi một luồng kiếm khí đều bắt đầu phân công công việc, vô cùng tuần tự.

Dung hợp, ngưng đan, tụ đan, thành đan.

Chỉ sau một canh giờ.

Lô luyện đan mới của Lâm Tiêu đã cho ra lò rồi.

Mở lò luyện đan ra, một mùi hương của đan dược xông ra, còn nồng đậm hơn lô trước.

Kiều trưởng lão chấn động và sững sờ đứng tại chỗ.

Ông không cần tới nhìn, chỉ cần ngửi thôi cũng biết, lô này nhất định là tỉ lệ thành đan lại đạt 100% rồi.

Đáng sợ!

Tên nhóc này thực sự đáng sợ mà!!!

“Ủa? Đây là gì? Sư tôn, bên trong có một viên Đằng Nguyên Đan, bên trên hình như có cái gì đó.” Lục Minh Nguyệt sau khi trải qua cơn chấn động, phát hiện ra một điểm nghi vấn.

Kiều trưởng lão nghe vậy mới bước tới gần để nhìn.

Thấy một viên Đằng Nguyên Đan cực phẩm trong đó, trên bề mặt xuất hiện một tầng sương mù.

Chỉ nhìn lướt qua một lần. Kiều trưởng lão dường như nhìn thấy quỷ, khuôn mặt đầy vẻ kinh hãi, tròng mắt trợn trừng.

“Nhất khí sương đan!” Kiều trưởng lão lần nữa có biểu cảm mất kiểm soát.

Ông cảm thấy toàn bộ sự kinh ngạc của cả đời này đã dùng hết trong ngày hôm nay rồi.

“Nhất khí sương đan? Sư tôn, đó là gì vậy?” Lục Minh Nguyệt tò mò hỏi.

“Phẩm chất của đan dược có thể chia thành hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm. Mà trên cực phẩm, có một cấp còn cao hơn.”

“Luyện ra nhất khí sương đan, có thể tăng hiệu quả ban đầu của đan dược lên hai phần, đồng thời loại bỏ toàn bộ tác dụng phụ.”

Kiều trưởng lão nhìn chằm chằm viên Đằng Nguyên Đan đang tỏa ra sương đan, lẩm bẩm giải thích.

“Sư tôn, vậy trên nhất khí sương đan thì sao? Có phải là nhị khí sương đan không ạ?”

Lục Minh Nguyệt đôi mắt sáng rỡ, vô cùng có hứng thú với tri thức mà mình chưa biết.

“Cái con bé này, hỏi nhiều như vậy làm gì. Nhất khí sương đan đó đều là chuyện mà chỉ có luyện đan sư bát phẩm mới có thể làm ra được.” Kiều trưởng lão không khách khí, lườm đồ đệ nhà mình một cái.

Luyện đan sư bát phẩm!!!

Lục Minh Nguyệt cảm thấy đầu óc mình trở nên mông lung.

Cả cái vương triều Đại Ngụy này đều không có luyện đan sư bát phẩm mà.

Sau đó, cô nhìn chằm chằm Lâm Tiêu.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Thế há chẳng phải, từ một góc độ nào đó mà nói, Lâm Tiêu sư đệ đã đạt tới luyện đan sư bát phẩm sao?

“Ngươi tên là Lâm Tiêu phải không?”

Kiều trưởng lão ánh mắt sáng rực, nhiệt tình, nhìn Lâm Tiêu mà hỏi.

“À, vâng, đúng vậy.” Lâm Tiêu bị nhìn với ánh mắt ấy, không nhịn được mà lui về sau một bước.

“Ta thu ngươi làm đệ tử chân truyền, được không!”

Lời Kiều trưởng lão nói ra khiến người ta kinh ngạc, ông không đợi Lâm Tiêu phản ứng, tiếp tục nói.

“Ngươi đừng vội cự tuyệt.”

Tuy thiên phú luyện đan của ngươi, ta lần đầu gặp trong đời, nhưng trên con đường luyện đan này, không có người trước dẫn dắt, thật sự rất khó, phải nói là mỗi bước đi đều khó khăn.”

“Luyện đan không giống tu kiếm, nó gần như đều là nhất mạch truyền thừa, chỉ giấu những kinh nghiệm quý báu cho bản thân, đây cũng là một điều đáng trách của luyện đan sư...”

“Dù gì thì lão Mục kia cũng không thu ngươi làm đồ đệ, chi bằng mấy ngày này ngươi cứ ở chỗ của ta. Nguyên liệu ở Đan Thanh Phong ta nhiều lắm, ngươi chỉ cần tập trung luyện đan, có thắc mắc gì cứ tới hỏi ta.”

“Đợi khi nào ngươi quyết định, lại tới nói cho ta biết là được, thế nào?”

Kiều trưởng lão tỏ vẻ đứng đắn nói, dưới đáy mắt lại lóe lên một tia giảo hoạt.

Lấy lùi làm tiến.

Chỉ cần có thể giữ người lại trước, nhất định sẽ có thời gian cướp được tên nhóc yêu nghiệt này.

Lâm Tiêu im lặng.

Hắn không thể không thừa nhận.

Lời này của Kiều trưởng lão đã khiến hắn lay động.

Quan trọng là, tu luyện của Mục lão, cần một lượng tài nguyên khổng lồ.

Nếu ở lại Đan Thanh Phong này, há chẳng phải....

Chỉ hi vọng tới lúc đó Kiều trưởng lão đừng đuổi hắn ra ngoài là được.

“Được, thưa Kiều trưởng lão, vãn bối cảm thấy lời người nói rất đúng! Vậy vãn bối xin phép ở lại đây.” Lâm Tiêu đồng ý, nói.

Hồ ly một lớn một bé nhìn nhau cười.

Tất cả ý đồ đều giấu trong im lặng.
Chương 25: <Cửu U Trấn Ma Ấn> khẩu vị cực lớn

“Nhóc Lâm Tiêu, mấy viên đan dược này ngươi cầm lấy đi, coi như trả sạch tờ giấy nợ kia.”

Kiều trưởng lão đưa bốn bình đan dược cho Lâm Tiêu.

Hai bình trong số đó là tổng cổng 13 viên Đằng Nguyên Đan cực phẩm mà hắn luyện chế được.

Hai bình còn lại, một bình có 9 viên Đằng Nguyên Đan cực phẩm Lâm Tiêu điều chế, một bình chứa một viên Đằng Nguyên Đan nhất khí sương đan riêng biệt.

Lâm Tiêu nhận đan dược, tâm trạng rất tốt.

Hôm nay không chỉ luyện đan thành công, còn thu hoạch được nhiều đan dược như vậy.

Chỉ là không biết chỗ đan dược này đủ cho hắn tu luyện trong bao lâu.

“Đúng rồi, Kiều trưởng lão, vãn bối muốn hỏi một vấn đề.” Lâm Tiêu chợt nghĩ tới điều gì đó, mở miệng hỏi.

“Ngươi nói đi.” Kiều trưởng lão đáp.

“Lô nguyên liệu vừa rồi của chúng ta, giá gốc là bao nhiêu, bao nhiêu viên thành đan thì được tính là hồi vốn?” Lâm Tiêu tò mò hỏi.

“Vấn đề này à, nếu là luyện chế Đằng Nguyên Đan cực phẩm, một lô nguyên liệu luyện ra ba viên thành đan là miễn cưỡng coi như hồi vốn, bốn viên thì tức là không lỗ.”

“Luyện chế các loại đan dược khác cũng thế, chỉ cần có thể luyện ra được bốn viên, về cơ bản thì sẽ không lỗ.”

“Giống như ngươi vừa rồi luyện chế ra viên Đằng Nguyên Đan nhất khí sương đan kia, thì một viên thôi là hồi vốn, không lỗ.”

Kiều trưởng lão giải thích.

Vừa nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi, tâm trạng ông lại rối rắm phức tạp.

Luyện đan mấy chục năm, còn không bằng thiên phú dị bẩm của người ta.

Quả nhiên là không thể so sánh với tên yêu nghiệt này.

Quá đau lòng.

“Ủa? Luyện đan dễ kiếm tiền như thế sao!!” Lâm Tiêu sững sờ.

Vậy chẳng phải, vừa rồi hắn luyện đan đã kiếm được chín viên Đằng Nguyên Đan cực phẩm rồi sao.

Nếu đem bán 3 viên đi mua nguyên liệu, vậy vẫn còn 6 viên làm vốn.

Lặp đi lặp lại, thành một vòng tuần hoàn.

Chẹp chẹp chẹp.....

Lâm Tiêu chẹp miệng, dường như nhìn thấy cảnh linh thạch rơi ào ào vào trong túi của mình vậy.

Kiều trưởng lão: “...”

Lục Minh Nguyệt: “...”

Hai người nghe thấy lời của Lâm Tiêu, không hẹn mà cùng trợn trắng mắt.

“Nhóc con, ngươi cho rằng ai cũng như ngươi, có thể đạt được tỉ lệ thành đan 100% sao? Luyện đan sư thông thường luyện chế đan dược cùng giai, có thể huề vốn đã là tốt lắm rồi.”

“Ngươi bảo ta luyện chế đơn thuốc thất phẩm, một lò ta có thể luyện ra hai viên đã là vô cùng may mắn rồi, huề vốn là chuyện mà ta căn bản không dám nghĩ tới.”

Kiều trưởng lão trừng mắt với Lâm Tiêu, không hề khách khí nói.

Luyện đan sư khi phẩm cấp còn thấp, hoàn toàn là bồi thường tiền, chịu lỗ vốn, chỉ tới khi đột phá luyện đan sư ngũ phẩm, mới coi như có chút khởi sắc.

Có thể gọi là một con đường mà giai đoạn đầu trả giá, giai đoạn sau mới dần đần thu hồi.

Tại Kiếm Ma Tông, ông là chủ phong của Đan Thanh phong, cũng là luyện đan sư thất phẩm duy nhất.

Đan Thanh Phong có ba ngàn đệ tử.

Nhưng người có thiên phú luyện đan, chỉ có chưa tới năm trăm.

Trong đó, dưới trướng ông, luyện đan sư lục phẩm có ba người, luyện đan sư ngũ phẩm có không tới ba mươi người.

Những kẻ khác đều là đám làm ăn lỗ vốn đang trong giai đoạn trưởng thành, khỏi nhắc tới cũng được.

Có thể thấy, con đường luyện đan này khó đi thế nào.

“Hề hề, ra là vậy.” Lâm Tiêu ngại ngùng cười trừ.

Luyện đan sư khó khăn hơn so với hắn nghĩ nhiều.

“Đúng rồi, Kiều trưởng lão, Đằng Nguyên Đan thuộc đơn thuốc mấy phẩm vậy ạ?” Lâm Tiêu hỏi.

“Ngũ phẩm, sao thế?” Kiều trưởng lão nói.

Ngũ phẩm?

Đơn thuốc ngũ phẩm bảo luyện đan sư thất phẩm như Kiều trưởng lão luyện chế, cũng chỉ có tỉ lệ thành đan là sáu, bảy phần.

Lâm Tiêu khẽ gật đầu.

“Vậy Kiều trưởng lão luyện chế đơn thuốc lục phẩm, thông thường có thể đảm bảo tỉ lệ thành đan là mấy phần ạ?” Lâm Tiêu lại đặt một câu hỏi.

“Đơn thuốc lục phẩm à, ba phần.” Kiều trưởng lão ở trước mặt Lâm Tiêu không dám chém gió.

Ngộ nhỡ tên nhóc này bảo ông ta luyện một lô ngay bây giờ, nếu không đạt được ba phần, há chẳng phải làm mất cái mặt già này hay sao.

“Kiều trưởng lão, vãn bối nghĩ ra một phương thức hợp tác, bên ngài đưa ra nguyên liệu và đơn thuốc lục phẩm, vãn bối sẽ tới luyện chế giúp, sau khi ra lò, vãn bối đưa cho bên ngài năm viên làm vốn, phần thừa sẽ thuộc về vãn bối.”

“Nếu may mắn, có thể luyện ra hai viên nhất khí sương đan, vậy thì mỗi người một viên.”

Lâm Tiêu nói ra dự tính nhỏ này của mình.

Lục Minh Nguyệt chớp chớp mắt, trong lòng kinh ngạc, Lâm Tiêu sư đệ thật là cái gì cũng dám nói.

Ngay khi nàng định vội vàng khuyên bảo, sư tôn đã mở lời rồi.

“Được!!! Quyết định như vậy nhé, ngươi chờ đó, bây giờ ta đi chuẩn bị một chút!”

Kiều trưởng lão nói xong, liền sốt ruột xông ra ngoài.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Hoàn toàn không cho hai người cơ hội mở miệng.

Bây giờ trong lòng Kiều trưởng lão đang rất tốt, tên nhóc này xem ra là high quá rồi.

Loại hứa hẹn này cũng dám nói ra.

Dù gì cũng là người mới. Căn bản không biết độ khó của đan dược lục phẩm, so với đan dược ngũ phẩm thì khó nhằn hơn nhiều.

Đợi đến lúc tên nhóc này thất bại vài lần, ghi nợ một lượng nguyên liệu và đan dược cực lớn, muốn hối hận cũng muộn rồi.

Cho dù lão Mục kia tới đòi người, với tài lực của tên đỗ nghèo khỉ đó, cũng không cách nào chuộc con hàng Lâm Tiêu kia ra được.

Hê hê!

Ta thật đúng là thông minh mà!

Sau khi Kiều trưởng lão đi, Lục Minh Nguyệt mới lo lắng nói: “Lâm Tiêu sư đệ, hình như đệ mắc bẫy của sư tôn rồi! Hay là, đệ mau chóng rời đi đi.”

Nói thế nào thì Lâm Tiêu cũng là ân nhân cứu mạng của nàng.

Nàng cứ cảm thấy ánh mắt sư tôn nhà mình nhìn người ta có gì đó không đúng.

“Không sao, trong lòng ta tự có tính toán. Đúng rồi sư tỷ, ở đây có tĩnh thất không, ta muốn tu luyện một lát.” Lâm Tiêu hỏi.

“Được...được rồi, có tĩnh thất, ta đưa đệ đi.” thấy Lâm Tiêu sư đệ không có ý muốn đi, Lục Minh Nguyệt cũng không khuyên nữa.

Rất nhanh sau đó, Lâm Tiêu đã được Lục Minh Nguyệt dẫn tới một gian tĩnh thất ở dưới lầu.

Đóng cửa lại, Lâm Tiêu lấy ra một bình hồi nguyên đan.

Đây là phần thưởng của cuộc kiểm tra ngoại môn.

Bây giờ đan dược trên người hắn đầy đủ, vậy thì tu luyện trước rồi nói.

Lâm Tiêu lấy ra một viên Hồi Nguyên Đan. Há miệng nuốt xuống.

Trong nháy mắt, Hồi Nguyên Đan hóa thành một luồng năng lượng tinh khiết, dưới sự khống chế của hắn, tập trung tại vị trí nơi lồng ngực.

Công pháp Cửu U Trấn Ma Ấn bắt đầu vận chuyển.

Luồng năng lượng tinh khiết này dựa theo một lộ tuyến nào đó, đi nuôi dưỡng khắp các kinh mạch.

Nhưng mới chỉ vận hành được một chu thiên, cũng chỉ mới qua vài phút, Lâm Tiêu liền dừng lại. Sắc mặt hắn vô cùng khác thường.

Hết rồi?

Hiệu quả của đan dược hết rồi?

Ôi đệt!!!!

CMN!!!!!!!!!!

Đây là Hồi Nguyên Đan thượng phẩm đó nha.

Chỉ đủ vận chuyển Cửu U Trấn Ma Ấn mỗi một chu thiên thôi sao???

Lâm Tiêu ngơ luôn rồi.

Cuối cùng hắn cũng hiểu Mục lão khi đó nói rằng, công pháp này không dễ tu luyện, càng luyện càng nghèo là ý gì rồi.

Thôi kệ đi.

Tu luyện trước rồi tính.

Lâm Tiêu ngẩng đầu, tống nốt chín viên Hồi Nguyên Đan thượng phẩm còn lại vào miệng.

Xẹt xẹt....

Chín viên đan dược hóa thành một luồng năng lượng tinh khiết, mạnh mẽ vô cùng, xông vào trong cơ thể của Lâm Tiêu.

Hắn cảm nhận được một cơn đau âm thầm truyền tới từ khắp các kinh mạch.

Nếu đổi lại là một tu sĩ bình thường, e là đã bị thủng vài lỗ trên người rồi.

Cũng may trước đó hắn đã tu luyện tới tầng thứ sáu rồi, căn cơ đã được củng cố vô cùng chắc chắn.

Mặc cho luồng sức mạnh khổng lồ này xông pha như nào, cùng lắm cũng chỉ mang tới chút đau đớn mà thôi.

Lâm Tiêu cắn răng tiếp tục tu luyện < Cửu U Trấn Ma Ấn>.

Hồi Nguyên Đan đã dùng hết rồi, liền sử dụng tới Đằng Nguyên Đan cực phẩm.

Không dùng hết chỗ đan dược này, thì Lâm Tiêu không định bước ra ngoài.

Cứ như vậy.

Liên tiếp ba ngày trôi qua.

Bên ngoài tĩnh thất, Kiều trưởng lão sắp chờ không nổi nữa rồi.

Ông ta đã tìm toàn bộ nguyên liệu và đơn thuốc lục phẩm của Kiếm Ma tông tới đây rồi.

Đã chơi thì chơi lớn.

Sau vụ này, ông nhất định phải khiến tên nhóc này cầu xin được bái ông làm sư phụ, khiến lão già họ Mục kia phải muối mặt mà nhận hết tất cả lỗi lầm trong mấy năm nay.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vạn Cổ Chí Tôn
Vạn Cổ Chí Tôn
  • Thái Nhất Sinh Thủy
Chương 3822
(Full) Vạn Cổ Cuồng Đế
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm
Vạn Cổ Cuồng Đế
  • KK Cố Hương
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • 5.00 star(s)
  • Rùa già nghìn năm

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom