Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 266-270
Chương 266: Ta tuyên bố, địa bàn yêu tộc là của ta
Một màn bất ngờ này làm cả yêu tộc đều ngây ngốc. Đây rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao lại xuất hiện bốn cường giả nhân loại Bán Đế thế này?
Hơn nữa bọn chúng dùng thủ đoạn đê hèn phong ấn các đại trưởng lão vào trong không gian kỳ quái. Việc như thế này thật là đáng ghét!
“Mọi người đừng vội, các ngươi nhìn mấy cường giả nhân loài Bán Đế kìa, bọn chúng hình như phải duy trì trận pháp phong ấn nên không thể động đậy.”
“Đúng vậy, đúng là thế rồi, mau xông lên, chỉ cần đánh trọng thương mấy tên này thì có thể phá giải phong ấn!”
“Mau! Chúng ta mau cứu các đại trưởng lão!”
“Chia ra hành động, hai tộc đối phó với tên Bán Đế kia, chúng ta đối phó với mấy tên này!”
“Được, nhân loại chết tiệt, không thể dung tha!”
Người các tộc trong yêu tộc đồng loạt xông về phía bốn cường giả Bán Đế, cố gắng tấn công bọn chúng để cứu trưởng lão.
Đúng lúc này vang lên hàng loạt tiếng nổ. Ầm ầm ầm! Trời đất rung chuyển khiến cho vô số yêu tộc không thể đứng vững.
Ầm ầm! Đột nhiên một chiếc thuyền chiến cổ cực lớn phá vỡ hư không, mở ra một cái lỗ to đùng rồi lao ra ngoài. Cả thân của chiến thuyền được âm khí bao bọc, khí thế hùng dũng tràn ra khí tức yêu dị.
Những yêu thú lúc nãy xông lên trước bị chiến thuyền húc bay ra ngoài, mồm hộc ra máu trọng thương.
“Hahaha, thế nào, chiến thuyền bảo vật của U Minh tông ta lập đại công rồi. Đánh cho lũ yêu thú không kịp trở tay. Lần này quây giết yêu tộc xong phải ban thưởng lớn. Các ngươi cũng phải chăm chỉ lên.” Một thiếu niên mặc trường bào đen cười lớn.
“Đó mà cũng tính là công lao, thế ta cho các ngươi mượn Thi Quỷ Tứ Tượng đại ấn trận của Huyết Ma tông ta, vậy có tính là công lao không!!” Một thiếu niên khác mặc thanh y lên tiếng.
“Ngươi đừng có vớ vẩn nữa, kể cả có ấn trận mà không có cường giả Bán Đế ra tay thì cũng không nhốt nổi mấy trưởng lão yêu tộc đâu. Cường giả Bán Đế của Phong Lôi giáo chúng ta mới chính là đại công.”
“Nói vậy thì mấy vị Bán Đế của Bạch Y môn chúng ta cũng không thể không tính được.”
Mấy thiếu niên đứng trên chiến thuyền bắt đầu tranh luận với nhau, gần như không để sự oán hận của yêu tộc vào trong mắt. Đứng trên chiến thuyền rộng lớn này đều là những tu sĩ nhân loài. Số lượng cũng phải gần hai ngàn tên.
Hơn nữa tu vi cũng phải là Hoá Đỉnh cảnh, thậm chí có cả cường giả sinh tử cảnh. Khi có nhiều cường giả hội tụ lại với nhau thế này, vậy thì khí thế sẽ bốc lên tận trời như một cơn sóng có thể cuốn đi mọi thứ.
Nhìn thấy một màn này bên yêu tộc cũng phải kinh hãi, những yêu thú yếu lại càng bị doạ chết khiếp. Đội ngũ mà bên nhân loại pháo tới cộng thêm thủ đoạn giảo hoạt.
Đây, đây……yêu tộc rắc rối rồi.
“Hmm! Không sai, quốc đô yêu tộc linh khí tốt, đất tốt, nước tốt, để cho mấy con súc sinh này ở thì phí quá. Ta tuyên bố mảnh lãnh thổ này thuộc về ta.” Người thiếu niên mặc trường bào đen của U Minh tông đứng trên thuyền lạnh nhạt nói.
Người hắn phát ra thần quang, sam y bay bay trong gió toả ra khí tức cường đại, tu vi cũng đã đạt tới sinh tử cảnh. Ánh mắt của hắn lạnh nhạt giống như cảnh chém giết là chuyện thường tình.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Điểu huynh, ta ngượng thay huynh. Cái gì mà linh khí tốt đất tốt nước tốt, chả phải ngươi thèm muốn thi thể của yêu vương Tước Phượng kia sao.” Một thiếu niên thực lực ngang ngửa cười khinh bỉ nói.
“Hừ! làm sao, không có chiến thuyền của U Minh tông thì các ngươi cũng chả thể vào được quốc đô yêu tộc!!” Thanh niên mặc trường bào đen khinh bỉ nhìn lại.
Còn chưa đợi đối phương trả lời thanh niên mặc trường bào đen đã bay thẳng vào hư không. Nơi hắn xuất hiện chính là chiến trường phía dưới ngay bên cạnh cỗ quan tài gỗ.
“Điểu huynh vội vã thế.”
“Đúng thế, Điểu huynh, đây là thi thể đế đạo đó, chúng ta phải cùng nhau xử lý chứ!”
“Điểu huynh, kể cả bây giờ ngươi lấy được đi thì phía trên cũng không đồng ý đâu.”
Mấy người còn đứng trên chiến thuyền hét xuống. Thiếu niên mặc trường bào đen cười haha hai tiếng, hắn cũng chả quan tâm mấy kẻ kia nói gì. Cứ lấy được thi thể trước rồi tính sau.
“Ngươi dám!!”
Đúng lúc này một đám yêu thú lao tới, tử kim hoả bùng lên đem theo linh khí. Nhiệt độ cao tới mức biến cả bầu trời thành một mảng đỏ rực, giống như muốn thiêu đốt hết tất cả.
“Ồ! Ngọn lửa này cũng không tệ. Nhưng cũng chỉ thế mà thôi.” Thanh niên mặc trường bào đen cười khinh miệt.
Sau đó trong tay hắn xuất hiện một trường thương đen, phía trên trạm khắc long văn màu lam. Chỉ thấy hắn vung trường thương lên, long văn màu lam như sống động phát ra tiếng long ngâm.
Gầm! thương vừa đâm ra, thế như chẻ tre tiếng gầm oai vệ. Uy lực của cây thương này vô cùng kinh khủng, giống như muốn đâm xuyên mọi thứ.
Ngọn lửa lúc nãy mạnh mẽ là vậy, nhưng khi gặp mũi thương thì ngay lập tức tan biến.
“Cái gì!!”
Những yêu thú đang lao tới đều phải chết sững. Là đạo khí sao? Vậy mà lại là một món đạo khí.
Uy lực của trường thương vẫn không hề suy giảm, tiếp tục đâm về phía trước.
Xoẹt! một âm thanh bị xé rách vang lên. Yêu thú vừa thổi ra lửa bị trường thương đâm xuyên qua người.
“Thiếu tộc trưởng!”
“Thiếu tộc trưởng!”
Cả tộc Chu Tước trợn mắt thất thanh kêu lên.
Chương 267: Đầu ngươi bị thủng rồi sao?
Tất cả yêu tộc bên dưới nhìn thấy cảnh tượng này, đều cảm thấy sững sờ. Đó chính là thiếu tộc trưởng của tộc Chu Tước, nghe nói thực lực bất phàm, làm sao có thể bị một thanh niên loài người dễ dàng đánh bại như vậy.
Rốt cuộc tên loài người này có lai lịch như thế nào!
Nghe được phía dưới tiếng kêu, khóe miệng thanh niên áo bào đen lộ ra một chút khinh thường.
"Thì ra loại phế vật này chính là thiếu tộc trưởng của tộc Chu Tước các ngươi, đúng thật là chẳng ra gì!" Vừa nói, hắn vừa lắc cây thương.
"Lẽ nào ngươi cho rằng mình thắng rồi sao? A!! - "Thiếu tộ trưởng tộc Chu Tước cố gắng kìm nén cảm giác xé rách đang từ cơ thể mình truyền đến và hét lên một cách giận dữ.
Hắn ta lùi lại vài bước, cơ thể trực tiếp rút ra khỏi cây thương.
Một mảng lớn máu thịt bị cây thương kéo xuống.
"Chíp!!—" Một tiếng kêu giận dữ vang lên.
Tiểu Chu Tước lập tức biến thành bản thể, ngọn lửa màu vàng tím lan tràn toàn thân, hừng hực thiêu đốt.
Vết thương lớn trước mặt cũng tạm thời bị ngọn lửa phong ấn, nhanh chóng chữa lành.
Sau đó, đôi cánh của nó tỏa sáng rực rỡ vạn trượng, lao thẳng về phía thanh niên mặc áo bào đen giống như một lưỡi kiếm khổng lồ có thể xé toạc cả bầu trời.
"Hừ, can đảm lắm, đã không chạy trốn, mà còn xông tới!" Ánh mắt thanh niên mặc áo bào đen ngạc nhiên và tiếp tục vung cây thương lên.
Keng keng! !
Cả hai giao thủ với nhau, phát ra âm thanh vũ khí va chạm.
Trong nháy mắt, đã đấu hơn mười hiệp.
Liếp tiếp rung lên, liên tiếp chấn động những tia lửa bay giữa không trung.
Mặc dù tiểu Chu Tước đã thu nhỏ kích thước đến vài mét, nhưng vẫn bị thanh niên áo bào đen bắt được hai lần, cây trường thương xuyên qua người tạo ra mấy cái lỗ.
Nhưng như vậy, tiểu Chu Tước không phát ra tiếng kêu nào, hai bên không ngừng giao chiến.
Bất cứ nơi nào đi qua, thảo mộc đều biến thành tro bụi, núi đá sụp đổ.
"Hừ, Ô huynh gặp phải đối thủ rồi, xem ra yêu tộc bên trong cũng có không ít thiên tài."
"Đó là điều rất bình thường. Số lượng yêu tộc nhiều như vậy, sẽ luôn có một vài yêu thú có thiên phú phi thường. Điều đó không có gì đáng ngạc nhiên."
"Đúng vậy, cuộc chiến của hai người này cũng sắp kết thúc rồi, Ô huynh sắp động chân cách rồi."
"Có đạo khí thật là tốt, lão tử nhà ta không cho ta đạo khí, nếu không ta nhất định sẽ mạnh hơn các ngươi!"
"Cứ chém gió đi, đạo khí còn phải xem được sử dụng trong tay ai." Các thanh niên trên mũi chiến thuyền thong thả, cũng không hạ lệnh cho các cường giả trên boong phát động tấn công.
Họ chỉ muốn xem thiếu tộc trưởng của tộc Chu Tước này có thể trụ được bao nhiêu hiệp đấu với Ô huynh của U Minh tông.
Trên chiến trường, sau khi hai người lại tách ra sau một khoảng cách nhất định.
"Tiểu tiểu Chu Tước, ta thừa nhận thực lực của ngươi không tệ, nếu như ta không có đạo khí này, e rằng ta thật sự sẽ đánh không lại ngươi!" Thanh niên áo bào đen cảm thán.
"Nhổ!! Ngươi xứng để gọi danh xưng tiểu Chu Tước sao? Khụ khụ khụ... U Minh tông đúng không? Mối thù ngày hôm nay ta sẽ ghi nhớ, các ngươi cứ đợi đấy!!"
Tiểu Chu Tước ho ra một ngụm máu, tức giận trừng mắt đối phương mắng.
U Minh tông cũng là thế lực truyền thừa vạn năm tương tự như thần tộc Dao Trì.
Không chỉ thanh niên áo bào đen của U Minh tông trước mặt, mà cả những thanh niên trên chiến thuyền có lẽ đều là những thiên kiêu yêu nghiệt của thế lực.
Trong lòng tiểu Chu Tước vô cùng tức giận, không ngờ những thế lực này lại hèn hạ như vậy, lợi dụng nghi thức thiên táng lần này để tập kích, thủ đoạn càng khiến người ta căm phẫn.
Hơn nữa thực lực tu vi của hắn ta so với thanh niên áo bào đen kia có lẽ là không chênh lệch bao nhiêu.
Nếu như trong tay đối phương không có đạo khí kia, thậm chí hắn ta còn cảm thấy mình có cơ hội chiến thắng. Nhưng khoảng cách của đạo khí đó là thứ mà bây giờ hắn ta không thể bù đắp được.
"Ghi thù?! Có tác dụng sao? Ngươi nghĩ mình còn có thể sống sót sau hôm nay sao?"
"Hay là cho rằng yêu tộc các ngươi có thể vượt qua cửa ải này? Ha ha..." Thanh niên áo bào đen cười ha ha, khí thế trên người không ngừng dâng lên, trong miệng đạo khí trường thương khẽ rung lên, một luồng uy thế đáng sợ tụ ở lại trên cây thương.
Khi nghe những lời kiêu ngạo của thanh niên áo bào đen, sắc mặt của tiểu Chu Tước dần dần trở nên khó coi, sau đó nở nụ cười kỳ lạ.
"Phát động tập kích ở nghi thức thiên táng Tước Phượng lão tổ của chúng ta, sau đó khống chế tất cả tộc trưởng Bán Đế cảnh, ha ha ha. . . . . ."
"Ta không thể không bội phục ngươi, tìm được thời cơ quá trùng hợp." Tiểu Chu Tước cười to một tiếng, ngọn lửa màu trên người hắn ta dần dần từ màu tím vàng chuyển thành màu vàng.
Nhiệt độ của ngọn lửa lại tăng lên vài tầng, không trung dường như bị đốt cháy.
Nhất là trong mắt tiểu Chu Tước tràn đầy kim quang mà vô cùng lạnh lùng.
Tộc Chu Tước bên dưới như chết lặng.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Thiếu tộc trưởng đang làm gì vậy! !"
"Thiếu tộc trưởng, hắn ta như đang đốt bản mệnh hồn hỏa, chuyện này. . ."
"Đừng mà! Thiếu tộc trưởng!!"
"Chờ đã, ngọn lửa đáng sợ này tại sao lại giống với ngọn lửa xuất hiện trên người vị đại nhân khi đó..."
"Đám người chết tiệt này, ta nhất định sẽ khiến bọn chúng phải chết!"
Thấy nhiệt độ ngọn lửa trên người đối phương tăng lên, ánh mắt thanh niên áo bào đen đã trở nên nghiêm trọng nhưng hắn không có ý định rút lui.
"Muốn liều mạng rồi đúng không? Ha ha, nhưng trước thánh thương bá cấp của ta cũng đều là vô ích thôi." Thanh niên áo bào đen lại giễu cợt.
"Vậy sao? Có lẽ vậy, nhưng ta muốn nói rằng... chỉ cần vị đại nhân đó còn ở đây, yêu tộc ta sẽ vĩnh viễn trường tồn!"
Trong lòng tiểu Chu Tước nhớ tới hình bóng ấy nhất thời cả người cản thấy thoải mái, không còn nghĩ ngợi nhiều nữa.
Điều hắn ta phải làm bây giờ chính là liều mạng, khiến những người trước mắt này phải trả giá đắt!
Bảo vệ tôn nghiêm của yêu tộc!
Ù! !
Ngọn lửa trên người tiểu Chu Tước lại bùng lên.
Hắn ta sắp xông lên rồi! !
Tuy nhiên, ngay sau đó, bóng người quen thuộc với tiểu Chu Tước lập tức xuất hiện trước mặt hắn ta.
Mọi người có mặt đều sững sờ.
Không ai nhìn rõ người này đã xuất hiện như thế nào chỉ thấy người này duỗi tay phải ra, đặt tiểu Chu Tước lên trên đầu.
Sau đó, cảnh tượng thậm chí còn đáng kinh ngạc hơn xuất hiện.
Rõ ràng thiếu tộc trưởng Chu Tước đã đốt hồn hoả và định hy sinh mạng sống của mình vì chính nghĩa thi triển một kích cuối cùng...
Ngọn lửa vàng trên người hắn ta biến trở lại thành vàng tím với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Ngay cả khí thế đang cuồng bạo dữ dội cũng đột nhiên trở về trạng thái trước đó.
"???"
Xảy ra chuyện gì vậy?
Người này chạm nhẹ tay một cái, thiếu tộc trưởng Chu Tước đã bình tĩnh trở lại.
Hắn là ai? ?
"Tiểu Chu Tước, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đối phó loại này cần phải dùng não nhiều hơn. Tránh điểm yếu của mình, tránh điểm mạnh của họ, tấn công khi đối thủ đã mệt! Có phải đầu ngươi bị thủng một lỗ rồi không?"
Bóng người đột nhiên xuất hiện này mắng một hồi để trút giận.
Cộc, cộc, cộc!
Hắn dùng tay gõ vào đầu Chu Tước ba lần.
Thanh niên áo bào đen: "? ? ?"
Mọi người trên chiến thuyền: "? ? ?"
Chúng yêu tộc: "? ? ?"
Người này là ai! ?
Đây là thiếu tộc trưởng của tộc Chu Tước, có địa vị rất cao trong yêu tộc.
Người này quở mắng hắn ta không hề khách khí, giống như cha quở trách con trai mình.
Chuyện này...
"A a... Đại nhân nói phải! Sau này ta nhất định sẽ ghi nhớ, vĩnh viễn không quên sự giáo huấn của ngài!" Tiểu Chu Tước hai mắt đẫm lệ, nghẹn ngào nói.
Chương 268: Thiếu niên này… nhất định là người của thần tộc Dao Trì
Nghe được lời của thiếu tộc trưởng của tộc Chu Tước, mọi người càng thêm chấn động.
Hay lắm!
Thái độ này ... quá tôn kính nhưng, nhưng vấn đề là, người đang đứng trước mặt thiếu tộc trưởng Chu Tước——rõ ràng là một thiếu niên loài người!
Làm sao một yêu thú, hay một Chu Tước cao quý trong số những yêu thú, lại có thể tôn kính với một con người như vậy?
Có chuyện gì vậy? ? ?
Các yêu tộc bên dưới ngoại trừ tộc Chu Tước đều chết lặng.
Thanh niên áo bào đen và những người trên chiến thuyền cũng ngây người.
“Lui xuống chờ lệnh.” Thiếu niên ra lệnh với thiếu tộc trưởng Chu Tước ra lệnh.
“Rõ, đại nhân!” Tiểu Chu Tước trở lại hình người, trở về bộ tộc phía dưới.
"Chuyện khó khăn giao cho ta, các ngươi tự mình xử lý những nhãi nhép trên thuyền đi." Lâm Tiêu hét lớn về yêu tộc phía dưới.
Người của yêu thú cau mày.
Ý gì vậy?
Con người này đang nói gì vậy? Dựa vào cái gì mà lại ra lệnh cho họ?
"Rõ, đại nhân!!"
"Đa tạ đại nhân đã ra tay tương trợ!"
"Ha ha ha, có đại nhân ra tay, hôm nay chúng ta xem xem những người đó có bản lĩnh gì!"
"Ta đã không thể chờ đợi được nữa rồi!"
Chỉ có những người của tộc Chu Tước dường như đã uống thuốc kích thích, tất cả họ đều trở nên rất phấn khích.
Mọi người tràn đầy tinh thần chiến đấu, bắt đầu nhìn những người trên tàu chiến với một ánh mắt hung dữ.
Loại phản ứng này khiến những yêu tộc khác xung quanh nhất thời bối rối.
Đây là cái gì chứ?
Vốn tưởng rằng thiếu tộc trưởng Chu Tước có chút điên rồi, nhưng bây giờ xem ra, toàn bộ tộc Chu Tước đều có chút không bình thường.
Người đó là con người mà! Tại sao người trong yêu tộc lại nghe theo lời của một kẻ loài người chứ?
Bất kể người yêu tộc phản ứng như thế nào, khi thanh niên áo bào đen nghe thấy những lời của Lâm Tiêu thì lập tức cười lớn.
"Đâu ra một tên loài người ngông cuồng như vậy, Hóa Đỉnh cảnh bậc ba bậc bốn tầng, một tên Hóa Đỉnh cảnh tiền trung kỳ, không chỉ một phe với yêu tộc cấu kết mà còn muốn đối đầu và ngăn cản kế hoạch của chúng ta? Ngươi chán sống rồi có đúng không?" Thanh niên mặc áo bào đen cười lạnh.
Thực sự không biết thanh niên nhân loại này lấy dũng khí ở đâu để xông tới.
Lâm Tiêu nghe thấy lời của đối phương ngẩng đầu liếc nhìn qua đó, sau đó nói:
"Ngăn cản các ngươi? Ngươi cũng quá đề cao bản thân rồi!"
"Hơn nữa, ta muốn nói với ngươi rằng đất nước yêu thú này đều thuộc về Lâm mỗ ta!"
"Hôm nay, nếu có ai dám ngăn cản Lâm mỗ ta tiếp quản đất nước yêu thú, cho dù là đại đế đích thân tới, ta cũng sẽ chém đầu."
Im lặng!
Vô cùng yên tĩnh.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Bao gồm thanh niên áo bào đen, người trên chiến hạm, còn có những yêu tộc khác, tất cả mọi người trợn to hai mắt, hàm như sắp rớt ra.
Điên rồ!
Họ chưa bao giờ thấy một người ngông cuồng như vậy.
Thu lấy đất nước yêu thú? !
Đại đế cũng chém đầu?
Trời ơi!
Gan của người này quá lớn, lời nói thật sự không hề kiêng nể chút nào ?
Tên của đại đế có thể tùy ý sỉ nhục sao? Thực sự không sợ sự thiên giáng thần phạt sao?
Người của yêu tộc vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Cái gì mà toàn bộ đất nước yêu thú đều thuộc về hắn, dựa vào cái gì chứ?
Đừng nói ngươi là một con người, cho dù là bất kỳ tộc trưởng nào trong yêu tộc bọn họ cũng không dám nói lời như vậy!
Ngươi nghĩ mình là Tước Phượng đại nhân sao? !
Khi vài cường giả yêu tộc có tính khí nóng nảy đang định mắng lại vài câu để phản bác.
"Tốt quá rồi!! Đại nhân đã công nhận đất nước yêu thú của chúng ta rồi!"
"Đại nhân đã nói như vậy, hôm nay ta cho dù có chết, cũng đáng rồi!"
"Ta thật cảm động, ân đức này của ngài ta vĩnh viễn không quên."
"Đại nhân, đa tạ ngài, về sau chúng ta sẽ kính trọng ngài, sẽ không thay đổi!"
Người của tộc Chu Tước nước mắt rưng rưng, hai tay hoan hổ, nhảy múa và reo hò.
Nhóm người trên tàu chiến: "?????"
Chúng yêu tộc: "? ? ?"
Điên rồi, điên rồi, tộc Chu Tước này bị mê hoặc đến điên rồi sao! ! Đúng, nhất định là như vậy!
Thanh niên mặc áo bào đen cau mày, hắn ta trở nên cáu kỉnh.
Khó khăn lắm mới hạ gục yêu tộc, sau đó một tên hề lại nhảy ra để bày trò, điều này thực sự khiến người ta ghét bỏ và ảnh hưởng đến tâm trạng.
Xoạt! !
Thanh niên mặc áo bào đen tràn đầy khí huyết, một tay vung cây thương lên.
Ngay lập tức, nhuệ khí của trường thương khổng lồ dâng lên như sao trên dòng sông, ngay lập tức nhấc bổng vô số cây cối xung quanh!
Luồng khí tức mạnh mẽ ầm ầm lao thẳng lên bầu trời, phá vỡ vô số tầng mây.
"Đại nhân, cẩn thận, cây thương chân linh đạo khí kia rất lợi hại!" Tiểu Chu Tước theo bản năng nhắc nhở.
Nhưng nói xong, hắn ta có chút hối hận.
Đó là tôn thượng đại nhân mà, làm sao một đạo thương quang từ cây thương quét ra có thể làm gì được đại nhân chứ.
Hắn ta đã nghĩ quá nhiều rồi.
Lần sau nhất định sẽ im miệng, không được nói nhiều, nếu không nhất định sẽ bị đại nhân chê cười.
Lâm Tiêu quay đầu nhìn về phía thương quang đang công kích tới.
Tấn công tầm xa! Điều đó thực sự vô nghĩa.
"Ngươi không phải cho rằng chỉ có mình ngươi có chân linh đạo khí đó chứ? !" Lâm Tiêu nói.
Sau đó, hắn vung tay một cách thản nhiên về phía đối phương.
Ầm ầm ầm! !
Một vạn đại ấn ngập trời giáng xuống.
Đại ấn này màu vàng rực rỡ, giống như tiên kim đổ mà thành, bộc phát thần lực,không thể nhìn thẳng.
Sau khi được Lâm Tiêu đánh ra, đại ấn nhanh chóng biến thành đồi, núi thành lăng, lăng thành biển và những ngôi sao bao la.
Ầm ầm ầm! ! !
“Cái gì!!!” Thanh niên áo bào đen kinh ngạc.
Hắn ta muốn trốn, nhưng đối phương ném ra đại ấn quá nhanh, quá lớn, quá mất cảnh giác rồi.
Trong trường hợp khẩn cấp, hắn ta chỉ có thể vận chuyển linh lực và khí huyết toàn thân, đồng thời sử dụng một chiêu thánh thương thần thông và đánh qua đó.
Cố gắng đánh đại ấn này thành từng mảnh.
Nhưng ngay sau đó, hắn ta biết mình đã nghĩ quá nhiều rồi.
Bùm! !
Thanh niên áo bào đen cảm giác mình đang bị sức nặng như trăm ngàn ngọn núi đè xuống.
Đạo khí trường thương trong tay bay ra khỏi bầu trời.
Hắn ta thậm chí còn nôn ra vài ngụm máu, xương cốt trên người gãy răng rắc và hắn ta bắn ngược ra ngoài.
"A!... là đạo khí, nó thậm chí còn mạnh hơn cả thánh thương của ta—" Thanh niên áo bào đen hét lên, còn chưa nói hết câu, thân ảnh của hắn ta đã biến mất trước mặt mọi người.
Xì xì--
Khoảnh khắc này, bất kể là người hay yêu thú ở bên dưới đều cảm thấy ớn lạnh.
Bại rồi?
Vậy thì thiên kiêu của U Minh tộc vừa chiến đấu quyết liệt với thiếu tộc trưởng của tộc Chu Tước và đang nắm chắc thế thượng phong, đã thua rồi?
Hơn nữa đã bị một con người hoàn toàn đánh bại bại?
Điều này... điều này thật không thể tin được! !
Vậy thì thiếu niên nói những lời ngông cuồng này là ai? Tại sao hắn lại muốn giúp yêu tộc?
Mọi người trong yêu tộc đều không hiểu gì cả.
Những người trên tàu chiến cũng vô cùng bối rối.
"Khoan đã, đại ấn mà thiếu niên đó vừa sử dụng hình như là... Thiên ấn của thần tộc Dao Trì."
"Hả? Nói như vậy, thật sự là. . . Đúng vậy, Đạo Ấn Đạo Khí này hoàn toàn giống với thiên ấn đó!"
"Ta nhớ, Già Thiên Ấn vẫn luôn ở trong tay thần tộc Dao Trì, nói như vậy. . . "
"Thiếu niên này. . . nhất định là người của thần tộc Dao Trì! !"
Chương 269: Ô huynh của các ngươi chắc là nhớ các ngươi rồi đấy
Thiếu niên này là người của Thần tộc Dao Trì?
Các thiên kiêu trên thuyền đều cau mày, trong lòng xuất hiện nghi vấn.
Không thể nào!
Người của Thần tộc Dao Trì sao lại muốn giúp đỡ yêu tộc chứ?
Chuyện này hoàn toàn không thể giải thích nổi.
Nhưng không cần biết thiếu niên này là ai, các thiên kiêu của các thế lực lớn trên thuyền này đều có chút kiêng kỵ.
Có thể dùng một đòn đánh bại Ô huynh của U Minh tông, lại có đạo khí trên người, với thực lực như vậy đã đủ để bọn họ xem trọng rồi.
Ngay lúc bọn họ đang nhìn chằm chằm bóng người Lâm Tiêu mà phán đoán thân phận của hắn. Thì ngay lập tức, Lâm Tiêu lại biến mất ngay tại chỗ.
Lúc xuất hiện trở lại, đã đứng ở trên cái hố cách đó trăm mét rồi.
“Cái...cái tốc độ này...”
“Quá nhanh, quá nguy hiểm, ta chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng.”
“Không đúng, hiện giờ hắn muốn làm gì vậy!”
“Lẽ nào...”
Trong ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, Lâm Tiêu một tay nhấc một bóng người từ bên trong hố ra.
Là thanh niên mặc trường bào màu đen kia của U Minh tông.
Hắn lúc này, toàn thân đều là máu, một nửa người mềm oặt, vô lực, khí tức thoi thóp, hiển nhiên là đã bị trọng thương.
“Ta chính là thánh tử của U Minh tông, ngươi mà dám...A!!!.....” Hắn nổi giận hét lên với Lâm Tiêu.
Xoẹt!!
Không đợi hắn nói xong, một ngọn lửa cháy rực màu vàng kim từ trong tay Lâm Tiêu thoát ra, lập tức cắn nuốt thánh tử U Minh tông vào bên trong.
Đột nhiên, tiếng gào thảm thiết vang vọng khắp nơi.
Tất cả người và yêu thú nghe thấy đều nổi hết cả gai ốc.
“Ta đã nói rồi, yêu tộc là của ta, ai dám tiến thêm một bước, đừng trách Lâm mỗ vô tình. Kẻ nào tới, ta giết kẻ đó, tộc nào tới, giết tộc đó!”
Lâm Tiêu quét mắt qua toàn bộ, tay phải giơ ra, siết chặt nắm đấm.
Ngọn lửa màu vàng kim đột ngột bùng lên dữ dội.
Thánh tử của U Minh tông kia trực tiếp hóa thành tro bụi, không, ngay cả một chút bụi cũng chẳng còn.
Chết rồi!
Khí tức của thánh tử U Minh tông này đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.
Lâm Tiêu không hề có ý nhốt kẻ này vào trong tháp Chân Long.
Giết gà dọa khỉ, cũng phải làm thật một lần mới được!
Làm xong những chuyện này, bàn tay phải của Lâm Tiêu lại hướng về một hướng khác, ngoắc ngoắc ngón tay.
Soạt!
Một cây thương dài đen như mực, bị cưỡng ép tóm đến trước mặt.
Cây thương đạo khí này còn muốn giãy dụa, nhưng Lâm Tiêu chỉ khẽ búng một cái lên thân nó, cây thương liền ngừng phản kháng.
Chủ nhân đã chết, chỉ là một vật vô chủ mà thôi, còn muốn làm gì chứ.
Lâm Tiêu lại phất tay, đem những thứ này thu vào nhẫn trữ vật, đợi xong việc rồi luyện hóa cũng chưa muộn.
Mãi tới khi Lâm Tiêu làm xong những việc này, toàn bộ hiện trường vẫn không một tiếng động.
Người nào người nấy mặt đực ra như ngỗng ỉa.
Đặc biệt là những thiên kiêu và cường giả trên thuyền kia.
Bọn họ không thể nào tin vào mắt mình nữa, vẻ mặt đầy kinh hãi.
Phản ứng đó còn khoa trương gấp mười lần so với một chiêu giết chết đối phương ban nãy của thiếu niên.
Chết rồi!
Thánh tử U Minh tông chết rồi!
Thiếu...thiếu niên này lại dám giết thánh tử của U Minh tông thật.
Cho dù hắn là người của thần tộc Dao Trì, sao hắn lại dám, hắn lấy đâu ra cái dũng khí đấy vậy!
“Không, không phải chứ, người hộ đạo của Ô huynh đâu? Người hộ đạo tại sao không ra tay???” Một thiên kiêu trên thuyền kinh hãi hỏi.
Thiên kiêu như Ô huynh ắt phải có người hộ đạo bên cạnh chứ.
“À, chuyện...chuyện này, là vì lần này xuất phát gấp gáp, lúc bọn ta đi Minh tông mượn bảo vật thuyền chiến, Ô huynh không hề cho người hộ đạo đi theo.”
“Đúng vậy, Ô huynh bản thân sẽ đi sớm về sớm, lại có bảo vật là thuyền chiến, lại có đạo khí trên người. Cho dù có cường giả bán Đế Cảnh ra tay, huynh ấy muốn chạy cũng không ai cản được. Cho nên, Ô huynh liền một mình đi theo chúng ta tới đây.”
“Ôi cái ĐM!!! Vậy chuyện lần này rắc rối to rồi, U Minh tông nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm lên đầu chúng ta, gây phiền phức cho chúng ta cho mà xem!”
“Nếu đã như vậy, chi bằng chúng ta nhanh chóng tóm gọn thiếu niên kia và yêu tộc lại.”
“Đúng đúng đúng, giải quyết bọn chúng, cũng coi như một câu trả lời cho U Minh tông, tới lúc đó chúng ta thống nhất khẩu cung, đẩy toàn bộ trách nhiệm lên thiếu niên kia là được.”
Rất nhanh sau đó, sau một hồi hoảng loạn, các thiên kiêu trên thuyền chiến đã bàn xong kế hoạch.
Thánh tử U Minh tông chết rồi, chuyện này khiến cho mâu thuẫn giữa hai bên không cách nào hòa giải được nữa.
Bọn họ phải nhanh chóng giải quyết chuyện trước mắt, thậm chí phải bắt sống thiếu niên kia giao cho U Minh tông mới được.
Ngộ nhỡ để thiếu niên kia chạy mất, thì ai cũng không gánh nổi trách nhiệm này.
Còn về những lời uy hiếp của thiếu niên kia, bọn họ không hề để trong lòng.
Đánh lén giết chết thánh tử U Minh tông, chiến tích này đúng là khiến người ta kinh ngạc.
Nhưng đám bọn họ nhiều yêu nghiệt, thiên kiêu như vậy, đằng sau còn có người hộ đạo, lại thêm bao nhiêu là cường giả tu sĩ trên thuyền chiến như vậy, chẳng lẽ còn phải sợ một thiếu niên cỏn con sao.
“Tất cả mọi người nghe lệnh ta, giết!!”
Cùng với tiếng hô của một thiên kiêu trên thuyền chiến, hàng ngàn cường giả tu sĩ đã không ngồi yên được nữa.
Chỉ cần bọn họ ở trong trận chiến này thu hoạch được nhiều đầu yêu thú, thì có thể có được phần thưởng càng phong phú.
Cơ hội như vậy đối với bọn họ mà nói chính là ngàn năm có một.
Ầm!
Sát ý khổng lồ tăng cao.
Ngay sau đó, một chấn động làm rung chuyển trời đất bạo phát ra.
Vô số cường giả tu sĩ nhân loại từ trên thuyền chiến bay xuống, các loại ánh sáng thần thông ngưng tụ thành một cơn sóng khổng lồ khủng bố, bao vây về phía yêu tộc và Lâm Tiêu ở bên dưới.
“Cái đám người đáng chết, thật sự cho rằng yêu tộc bọn ta dễ bắt nạt sao?”
“Các anh em, lên, trận chiến hôm nay yêu tộc chúng ta nhất định phải thắng.”
“Giết! Vì tôn nghiêm của yêu tộc, giết!!!”
Ầm ầm một trận.
Không hề có chút do dự lùi bước.
Chỉ trong nháy mắt, đoàn người trên thuyền chiến và người của yêu tộc đã lao vào chém giết lẫn nhau.
Người của yêu tộc tại hiện trường tuy là nhiều gấp ba bốn lần so với đoàn người trên thuyền chiến.
Nhưng người trên thuyền chiến kia đều là cường giả tinh anh.
Chỉ là hai bên xông vào sống mái với nhau phen này, tổn thất của yêu tộc sẽ không ít hơn nhân tộc.
Lâm Tiêu thu hết tình hình vào trong mắt, nhưng hắn không lập tức ra tay ngăn cản.
Giúp đỡ lúc hoạn nạn hay là ân cần khi sung túc, hắn vẫn hiểu rõ.
Huống hồ, hắn chỉ đồng ý với yêu vương Tước Phượng bảo vệ huyết mạch yêu tộc.
Còn về bảo vệ ra sao, cái đó thì còn phải xem ý hắn thế nào rồi.
Không dùng chút thủ đoạn thì yêu tộc dựa vào đâu để phục hắn, tin hắn đây.
Lúc này.
Vô số bóng người từ trên trời bay xuống, vây lấy xung quanh Lâm Tiêu, chặn tất cả mọi đường lui.
“Tiểu tử ngông cuồng, bất luận là ngươi có thân phận gì, hôm nay ngươi cũng đừng hòng đi.”
“Nếu ngươi có hối hận, thì hãy hối hận vì bản thân đã giết thánh tử U Minh tông đi. Cho dù chúng ta không bắt ngươi về, thì ngươi cũng không tránh khỏi sự truy sát của U Minh tông đâu.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Không thể không nói, gan của ngươi thực sự quá lớn. Ô huynh đã nói bản thân là thánh tử U Minh tông rồi mà ngươi vẫn còn dám giết, điểm này ta thật sự phục ngươi rồi!”
Mấy thiên kiêu của các thế lực lớn vây quanh Lâm Tiêu, vừa đánh giá Lâm Tiêu vừa cảm thán.
“Nói xong chưa?” Lâm Tiêu từ tốn hỏi.
“Hả?”
Đám thiên kiêu ngơ ra, người này có thái độ và ánh mắt gì vậy hả?
Lẽ nào hắn cho rằng bản thân còn có thể chạy thoát sao?
“Nói xong rồi thì có thể lên đường rồi. Ô huynh của các ngươi chắc là cũng nhớ các ngươi rồi.” Lời này của Lâm Tiêu vừa dứt, trong tay liền xuất hiện một thanh kiếm nhỏ màu đen.
Vừa ra tay chính là đại chiêu.
Đó chính là kiếm thức mà hắn tốn mười tỷ linh thạch mua về.
“Hư kiếm...!”
Chương 270: Cảnh giới chiến đấu có khoa trương thì cũng đâu cần khoa trương tới mức này
Tất cả những thiên kiêu đệ tử đứng gần đó nhìn Lâm Tiêu vung kiếm, ngay sau đó bọn họ như thể nhìn thấy cầu vồng xuất hiện trước mắt.
Đỏ, vàng, lam, xám, kim. Năm đạo ánh sáng đan xen nhau, tuy ánh sáng không mạnh nhưng lại giống như ánh bình minh xuyên qua màn sương mù. Giống như đằng sau tầng tầng lớp lớp mây mù lộ ra tia nắng.
“Trảm…!” Lâm Tiêu lạnh lùng nhả ra một từ.
Xoẹt!! Khoảng không xung quanh như bị xáo động, rồi nứt ra một khe hở mang theo khí thế kinh người lao về phía những đệ tử thiên kiêu.
“Này, này sao có thể!”
“Người này rốt cuộc có tu vi gì, hắn không thể đơn giản là Hoá Đỉnh cảnh được!”
“Đạo khí, thanh kiếm kia lại là một món chân linh đạo khí nữa, trên người hắn có hai món đạo khí liền!”
Tất cả thiên kiêu đều trợn mắt thất kinh, bọn họ đều là những thiên kiêu được sinh ra từ những trận chiến sinh tử, vậy mà khi đối mặt với thanh kiếm này vẫn cảm nhận được sự khủng bố từ nó, đặc biệt là thanh kiếm này còn mang theo uy lực của thiên địa.
Đây, đây chắc chắn không thể là uy lực mà một cường giả Hoá đỉnh cảnh có thể mang tới được. Kể cả tu vi có là sinh tử cảnh cũng khó làm được điều này.
Đạo khí! Khẳng định nguyên nhân gây ra chuyện này chính là thanh kiếm đạo khí màu đen kia.
“Chư vị, có khi đây là đòn công kích dùng cả tính mạng của tên này, chúng ta hợp lực ngăn hắn lại.”
“Đúng, chúng ta ngăn chiêu này của hắn lại.”
“Tên tiểu tử này thật quái dị, chư vị chớ khinh địch, đều phải dùng hết sức.”
Một thiên kiêu trong số đó hét lên, bộ đạo khí chiến giáp trên người cũng xuất hiện. Đồng thời, hắn còn ngưng tự một tấm khiên màu đen bằng linh lực chặn ở trước mặt.
Hai người khác thấy thiên kiêu này triệu hồi chiến giáp cũng lập tức thi triển thần thông, làm cho linh khí của tấm khiên chắn trước mặt càng thêm nồng đậm. Những người khác cũng sẵn sàng tư thế chiến đấu, khí huyết và linh lực trong cơ thể dâng trào.
Sau khi chuẩn bị đỡ đòn công kích thì họ cũng chuẩn bị sẵn công kích, để sao khi đỡ đòn xong sẽ lập tức tấn công.
Ầm!
Khi ánh sáng ngũ sắc va chạm với tấm khiên đen, lực va chạm mạnh tới mức mặt đất xung quanh cũng vỡ tung, đất cát mù mịt bốc lên. Lực của cú va chạm này làm cho người và cả yêu thú đứng xung quanh bị thổi bay ra ngoài.
Rắc rắc!
Tấm khiên linh lực màu đen khổng lồ vỡ vụn, vị thiên kiêu triệu hồi ra tấm khiên hét lên một tiếng, mồm trao ra máu tươi ánh mắt không dám tin. Sở trường của hắn là phòng thủ, đây là việc hắn tự tin nhất, kể cả có là công kích của cường giả sinh tử cảnh cũng không có vấn đề gì.
Nhưng thanh kiếm của đối phương giống như là được ghép từ vô số loại ý cảnh đỉnh cấp mang một loại sức mạnh có quy luật. Loại sức mạnh này vượt qua cả sức mạnh của sinh tử cảnh.
“A…!!!”
Cường giả thiên kiêu kia bị một loại sức mạnh đâm xuyên qua người, không có cách nào phản kháng, chỉ một chiêu này cũng làm hắn trọng thương hôn mê.
Cùng lúc này khi mọi người còn đang ngỡ ngàng thì Lâm Tiêu đã xuất hiện ngay trước mắt họ, ánh lửa vàng quen thuộc lại xuất hiện. Chỉ thấy cường giả thiên kiêu kia tan biến vào hư vô.
Chỉ là lần này không giống với thánh tử của U Minh tông, mọi người không nhìn thấy ngọn lửa này bao lấy người của thiên kiêu kia. Chỉ thấy một đạo quang mang từ trong cơ thể Lâm Tiêu quét qua người thiên kiêu.
Cả thế giới dường như im lặng trong giây lát, một tiếng động lớn thu hút tất cả sự chú ý của nhân loại và đám yêu thú. Khi nhìn qua chỉ thấy một người đấu vạn người, không những không lùi bước mà còn mạnh mẽ tấn công.
Chỉ với một đòn đã đẩy lùi được các cường giả thiên kiêu, hơn nữa còn giết được một thiên kiêu. Mọi người như ngừng thở nhìn khoảnh khắc này, đám thiên kiêu trước mắt cả cơ thể run rẩy, linh hồn đình trệ, một cỗ hàn khí xông từ chân lên tới đỉnh đầu.
Lúc trước bọn họ đều tưởng thiếu niên này giết được thánh tử U Minh tông vì nhân cơ hội đánh lén. Nhưng bây giờ họ đã hiểu, thực lực của thiếu niên này, chắc chắn không phải Hoá Đỉnh cảnh trung kỳ.
Đã ai đã từng gặp tu sĩ Hoá Đỉnh cảnh lấy một địch nghìn, kẻ địch lại còn là cường giả sinh tử cảnh chưa? Đây chắc chắn là cuộc chiến không cân sức.
Vậy mà cuối cùng kẻ chiến thắng lại là tu sĩ Hóa Đỉnh cảnh. Cảnh giới chiến đấu có khoa trương thì cũng đâu cần khoa trương tới mức này.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại giúp yêu tộc!!” những thiên kiêu bị công kích lùi lại phía sau, mồm hộc ra máu, nghi ngờ hỏi.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Các ngươi quên đem theo não hay là quên đem theo tai! Ta nói, từ hôm nay, yêu tộc là của ta!” Lâm Tiêu nói xong thì khoé miệng lộ ra nụ cười.
Thanh kiếm đen trong tay hắn lại lần nữa vung lên.
Xoẹt! bóng một thanh kiếm khổng lồ bay vút lên trời, trong nháy mắt kiếm quang hóa thành vạn tia kiếm khí xuyên qua những tầng mây, tạo ra một vòng xoáy màu lam sâu hun hút trên bầu trời.
Xoẹt xoẹt xoẹt! kiếm quang hoà vào nhau tạo ra một biển trời mang ánh sáng sắc bén của kiếm, biển trời kiếm này còn được tiếp thêm sức mạnh của lôi điện. Ngay sau đó vòng xoáy kiếm quang tụ lại thành một con Long Lôi, tiếng gầm của nó vang cả đất trời.
Một luồng khí tức huỷ diệt lan ra khắp thiên địa.
“Trời ơi! Người này có thể điều khiển được lôi điện? không, không phải điều khiển mà là mượn sức?”
“Đây không phải lôi điện bình thường, mà mang theo cả khí tức của lôi kiếp, sao có thế!!”
“Mau trốn đi, đúng là gặp quỷ mà, sao tự dưng lại dây vào loại quái vật này chứ!”
“Đúng là quá khinh địch, trên người hắn tràn ngập sự quỷ quái.”
Đùng đoàng!
Mắt mấy thiên khiêu tái mét, có ba người xuất hiện trước mặt họ.
“Triệu lão?”
“Ngô lão?”
“Vương lão?”
Nhìn thấy ba người này các thiên kiêu vui sướng hét lên, đây là những hộ đạo giả. Hộ đạo giả của bọn họ tới rồi, đây là ba cường giả tu vi sinh tử cảnh. Hơn nữa đã ở kỳ viên mãn còn một bước nữa là đạt tới Bán Đế.
Nhưng chỉ một bước này cũng làm cho bọn họ chật vật tới tận bây giờ mà vẫn chưa đạt được Bán Đế, chả còn cách nào khác những thế lực lớn đành để bọn họ nhận nhiệm vụ làm hộ đạo giả cho các thiên kiêu này. Vừa là thuận lợi cho hành động, vừa muốn bọn họ tới đây nhỡ đâu lại gặp cơ duyên đột phá được.
“Công tử, sau khi ba chúng ta chặn công kích này xong, xin hãy rút quân.”
“Thiếu niên này không giống lẽ thường, lão phu cảm nhận được uy lực cường đại trên người hắn.”
“Loại người này nếu không thể kết bạn thì cũng không thể đắc tội. Ai biết đằng sau lưng hắn là thế lực nào.”
Ba lão nhân giả đồng loạt lên tiếng khuyên ngăn, sau đó thi triển phòng thủ. Tuy Lôi Long kiếm quang của thiếu niên này hết sức quỷ dị, nhưng ba người hợp lực lại thì vẫn có thể ngăn được.
Nhưng lúc con Lôi Long kiếm quang này gầm lên một tiếng, lại thấy Lâm Tiêu vung thanh kiếm đen trong tay lên vung ra vạn đạo kiếm quang, mỗi một đạo kiếm quang lại đem theo một luồng sức mạnh lôi điện.
Ngay lập tức tất cả kiếm quang, lôi điện dày đặc đan xen nhau hướng về phía trung tâm chiến trường.
“Không xong, mục tiêu của hắn là người khác!” Mấy thiên kiêu hét lên.
Tất cả nhân loài và yêu thú ở trong chiến trường đều sợ đến kinh hồn bạt vía, mặt mũi biến sắc.
Một màn bất ngờ này làm cả yêu tộc đều ngây ngốc. Đây rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao lại xuất hiện bốn cường giả nhân loại Bán Đế thế này?
Hơn nữa bọn chúng dùng thủ đoạn đê hèn phong ấn các đại trưởng lão vào trong không gian kỳ quái. Việc như thế này thật là đáng ghét!
“Mọi người đừng vội, các ngươi nhìn mấy cường giả nhân loài Bán Đế kìa, bọn chúng hình như phải duy trì trận pháp phong ấn nên không thể động đậy.”
“Đúng vậy, đúng là thế rồi, mau xông lên, chỉ cần đánh trọng thương mấy tên này thì có thể phá giải phong ấn!”
“Mau! Chúng ta mau cứu các đại trưởng lão!”
“Chia ra hành động, hai tộc đối phó với tên Bán Đế kia, chúng ta đối phó với mấy tên này!”
“Được, nhân loại chết tiệt, không thể dung tha!”
Người các tộc trong yêu tộc đồng loạt xông về phía bốn cường giả Bán Đế, cố gắng tấn công bọn chúng để cứu trưởng lão.
Đúng lúc này vang lên hàng loạt tiếng nổ. Ầm ầm ầm! Trời đất rung chuyển khiến cho vô số yêu tộc không thể đứng vững.
Ầm ầm! Đột nhiên một chiếc thuyền chiến cổ cực lớn phá vỡ hư không, mở ra một cái lỗ to đùng rồi lao ra ngoài. Cả thân của chiến thuyền được âm khí bao bọc, khí thế hùng dũng tràn ra khí tức yêu dị.
Những yêu thú lúc nãy xông lên trước bị chiến thuyền húc bay ra ngoài, mồm hộc ra máu trọng thương.
“Hahaha, thế nào, chiến thuyền bảo vật của U Minh tông ta lập đại công rồi. Đánh cho lũ yêu thú không kịp trở tay. Lần này quây giết yêu tộc xong phải ban thưởng lớn. Các ngươi cũng phải chăm chỉ lên.” Một thiếu niên mặc trường bào đen cười lớn.
“Đó mà cũng tính là công lao, thế ta cho các ngươi mượn Thi Quỷ Tứ Tượng đại ấn trận của Huyết Ma tông ta, vậy có tính là công lao không!!” Một thiếu niên khác mặc thanh y lên tiếng.
“Ngươi đừng có vớ vẩn nữa, kể cả có ấn trận mà không có cường giả Bán Đế ra tay thì cũng không nhốt nổi mấy trưởng lão yêu tộc đâu. Cường giả Bán Đế của Phong Lôi giáo chúng ta mới chính là đại công.”
“Nói vậy thì mấy vị Bán Đế của Bạch Y môn chúng ta cũng không thể không tính được.”
Mấy thiếu niên đứng trên chiến thuyền bắt đầu tranh luận với nhau, gần như không để sự oán hận của yêu tộc vào trong mắt. Đứng trên chiến thuyền rộng lớn này đều là những tu sĩ nhân loài. Số lượng cũng phải gần hai ngàn tên.
Hơn nữa tu vi cũng phải là Hoá Đỉnh cảnh, thậm chí có cả cường giả sinh tử cảnh. Khi có nhiều cường giả hội tụ lại với nhau thế này, vậy thì khí thế sẽ bốc lên tận trời như một cơn sóng có thể cuốn đi mọi thứ.
Nhìn thấy một màn này bên yêu tộc cũng phải kinh hãi, những yêu thú yếu lại càng bị doạ chết khiếp. Đội ngũ mà bên nhân loại pháo tới cộng thêm thủ đoạn giảo hoạt.
Đây, đây……yêu tộc rắc rối rồi.
“Hmm! Không sai, quốc đô yêu tộc linh khí tốt, đất tốt, nước tốt, để cho mấy con súc sinh này ở thì phí quá. Ta tuyên bố mảnh lãnh thổ này thuộc về ta.” Người thiếu niên mặc trường bào đen của U Minh tông đứng trên thuyền lạnh nhạt nói.
Người hắn phát ra thần quang, sam y bay bay trong gió toả ra khí tức cường đại, tu vi cũng đã đạt tới sinh tử cảnh. Ánh mắt của hắn lạnh nhạt giống như cảnh chém giết là chuyện thường tình.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Điểu huynh, ta ngượng thay huynh. Cái gì mà linh khí tốt đất tốt nước tốt, chả phải ngươi thèm muốn thi thể của yêu vương Tước Phượng kia sao.” Một thiếu niên thực lực ngang ngửa cười khinh bỉ nói.
“Hừ! làm sao, không có chiến thuyền của U Minh tông thì các ngươi cũng chả thể vào được quốc đô yêu tộc!!” Thanh niên mặc trường bào đen khinh bỉ nhìn lại.
Còn chưa đợi đối phương trả lời thanh niên mặc trường bào đen đã bay thẳng vào hư không. Nơi hắn xuất hiện chính là chiến trường phía dưới ngay bên cạnh cỗ quan tài gỗ.
“Điểu huynh vội vã thế.”
“Đúng thế, Điểu huynh, đây là thi thể đế đạo đó, chúng ta phải cùng nhau xử lý chứ!”
“Điểu huynh, kể cả bây giờ ngươi lấy được đi thì phía trên cũng không đồng ý đâu.”
Mấy người còn đứng trên chiến thuyền hét xuống. Thiếu niên mặc trường bào đen cười haha hai tiếng, hắn cũng chả quan tâm mấy kẻ kia nói gì. Cứ lấy được thi thể trước rồi tính sau.
“Ngươi dám!!”
Đúng lúc này một đám yêu thú lao tới, tử kim hoả bùng lên đem theo linh khí. Nhiệt độ cao tới mức biến cả bầu trời thành một mảng đỏ rực, giống như muốn thiêu đốt hết tất cả.
“Ồ! Ngọn lửa này cũng không tệ. Nhưng cũng chỉ thế mà thôi.” Thanh niên mặc trường bào đen cười khinh miệt.
Sau đó trong tay hắn xuất hiện một trường thương đen, phía trên trạm khắc long văn màu lam. Chỉ thấy hắn vung trường thương lên, long văn màu lam như sống động phát ra tiếng long ngâm.
Gầm! thương vừa đâm ra, thế như chẻ tre tiếng gầm oai vệ. Uy lực của cây thương này vô cùng kinh khủng, giống như muốn đâm xuyên mọi thứ.
Ngọn lửa lúc nãy mạnh mẽ là vậy, nhưng khi gặp mũi thương thì ngay lập tức tan biến.
“Cái gì!!”
Những yêu thú đang lao tới đều phải chết sững. Là đạo khí sao? Vậy mà lại là một món đạo khí.
Uy lực của trường thương vẫn không hề suy giảm, tiếp tục đâm về phía trước.
Xoẹt! một âm thanh bị xé rách vang lên. Yêu thú vừa thổi ra lửa bị trường thương đâm xuyên qua người.
“Thiếu tộc trưởng!”
“Thiếu tộc trưởng!”
Cả tộc Chu Tước trợn mắt thất thanh kêu lên.
Chương 267: Đầu ngươi bị thủng rồi sao?
Tất cả yêu tộc bên dưới nhìn thấy cảnh tượng này, đều cảm thấy sững sờ. Đó chính là thiếu tộc trưởng của tộc Chu Tước, nghe nói thực lực bất phàm, làm sao có thể bị một thanh niên loài người dễ dàng đánh bại như vậy.
Rốt cuộc tên loài người này có lai lịch như thế nào!
Nghe được phía dưới tiếng kêu, khóe miệng thanh niên áo bào đen lộ ra một chút khinh thường.
"Thì ra loại phế vật này chính là thiếu tộc trưởng của tộc Chu Tước các ngươi, đúng thật là chẳng ra gì!" Vừa nói, hắn vừa lắc cây thương.
"Lẽ nào ngươi cho rằng mình thắng rồi sao? A!! - "Thiếu tộ trưởng tộc Chu Tước cố gắng kìm nén cảm giác xé rách đang từ cơ thể mình truyền đến và hét lên một cách giận dữ.
Hắn ta lùi lại vài bước, cơ thể trực tiếp rút ra khỏi cây thương.
Một mảng lớn máu thịt bị cây thương kéo xuống.
"Chíp!!—" Một tiếng kêu giận dữ vang lên.
Tiểu Chu Tước lập tức biến thành bản thể, ngọn lửa màu vàng tím lan tràn toàn thân, hừng hực thiêu đốt.
Vết thương lớn trước mặt cũng tạm thời bị ngọn lửa phong ấn, nhanh chóng chữa lành.
Sau đó, đôi cánh của nó tỏa sáng rực rỡ vạn trượng, lao thẳng về phía thanh niên mặc áo bào đen giống như một lưỡi kiếm khổng lồ có thể xé toạc cả bầu trời.
"Hừ, can đảm lắm, đã không chạy trốn, mà còn xông tới!" Ánh mắt thanh niên mặc áo bào đen ngạc nhiên và tiếp tục vung cây thương lên.
Keng keng! !
Cả hai giao thủ với nhau, phát ra âm thanh vũ khí va chạm.
Trong nháy mắt, đã đấu hơn mười hiệp.
Liếp tiếp rung lên, liên tiếp chấn động những tia lửa bay giữa không trung.
Mặc dù tiểu Chu Tước đã thu nhỏ kích thước đến vài mét, nhưng vẫn bị thanh niên áo bào đen bắt được hai lần, cây trường thương xuyên qua người tạo ra mấy cái lỗ.
Nhưng như vậy, tiểu Chu Tước không phát ra tiếng kêu nào, hai bên không ngừng giao chiến.
Bất cứ nơi nào đi qua, thảo mộc đều biến thành tro bụi, núi đá sụp đổ.
"Hừ, Ô huynh gặp phải đối thủ rồi, xem ra yêu tộc bên trong cũng có không ít thiên tài."
"Đó là điều rất bình thường. Số lượng yêu tộc nhiều như vậy, sẽ luôn có một vài yêu thú có thiên phú phi thường. Điều đó không có gì đáng ngạc nhiên."
"Đúng vậy, cuộc chiến của hai người này cũng sắp kết thúc rồi, Ô huynh sắp động chân cách rồi."
"Có đạo khí thật là tốt, lão tử nhà ta không cho ta đạo khí, nếu không ta nhất định sẽ mạnh hơn các ngươi!"
"Cứ chém gió đi, đạo khí còn phải xem được sử dụng trong tay ai." Các thanh niên trên mũi chiến thuyền thong thả, cũng không hạ lệnh cho các cường giả trên boong phát động tấn công.
Họ chỉ muốn xem thiếu tộc trưởng của tộc Chu Tước này có thể trụ được bao nhiêu hiệp đấu với Ô huynh của U Minh tông.
Trên chiến trường, sau khi hai người lại tách ra sau một khoảng cách nhất định.
"Tiểu tiểu Chu Tước, ta thừa nhận thực lực của ngươi không tệ, nếu như ta không có đạo khí này, e rằng ta thật sự sẽ đánh không lại ngươi!" Thanh niên áo bào đen cảm thán.
"Nhổ!! Ngươi xứng để gọi danh xưng tiểu Chu Tước sao? Khụ khụ khụ... U Minh tông đúng không? Mối thù ngày hôm nay ta sẽ ghi nhớ, các ngươi cứ đợi đấy!!"
Tiểu Chu Tước ho ra một ngụm máu, tức giận trừng mắt đối phương mắng.
U Minh tông cũng là thế lực truyền thừa vạn năm tương tự như thần tộc Dao Trì.
Không chỉ thanh niên áo bào đen của U Minh tông trước mặt, mà cả những thanh niên trên chiến thuyền có lẽ đều là những thiên kiêu yêu nghiệt của thế lực.
Trong lòng tiểu Chu Tước vô cùng tức giận, không ngờ những thế lực này lại hèn hạ như vậy, lợi dụng nghi thức thiên táng lần này để tập kích, thủ đoạn càng khiến người ta căm phẫn.
Hơn nữa thực lực tu vi của hắn ta so với thanh niên áo bào đen kia có lẽ là không chênh lệch bao nhiêu.
Nếu như trong tay đối phương không có đạo khí kia, thậm chí hắn ta còn cảm thấy mình có cơ hội chiến thắng. Nhưng khoảng cách của đạo khí đó là thứ mà bây giờ hắn ta không thể bù đắp được.
"Ghi thù?! Có tác dụng sao? Ngươi nghĩ mình còn có thể sống sót sau hôm nay sao?"
"Hay là cho rằng yêu tộc các ngươi có thể vượt qua cửa ải này? Ha ha..." Thanh niên áo bào đen cười ha ha, khí thế trên người không ngừng dâng lên, trong miệng đạo khí trường thương khẽ rung lên, một luồng uy thế đáng sợ tụ ở lại trên cây thương.
Khi nghe những lời kiêu ngạo của thanh niên áo bào đen, sắc mặt của tiểu Chu Tước dần dần trở nên khó coi, sau đó nở nụ cười kỳ lạ.
"Phát động tập kích ở nghi thức thiên táng Tước Phượng lão tổ của chúng ta, sau đó khống chế tất cả tộc trưởng Bán Đế cảnh, ha ha ha. . . . . ."
"Ta không thể không bội phục ngươi, tìm được thời cơ quá trùng hợp." Tiểu Chu Tước cười to một tiếng, ngọn lửa màu trên người hắn ta dần dần từ màu tím vàng chuyển thành màu vàng.
Nhiệt độ của ngọn lửa lại tăng lên vài tầng, không trung dường như bị đốt cháy.
Nhất là trong mắt tiểu Chu Tước tràn đầy kim quang mà vô cùng lạnh lùng.
Tộc Chu Tước bên dưới như chết lặng.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Thiếu tộc trưởng đang làm gì vậy! !"
"Thiếu tộc trưởng, hắn ta như đang đốt bản mệnh hồn hỏa, chuyện này. . ."
"Đừng mà! Thiếu tộc trưởng!!"
"Chờ đã, ngọn lửa đáng sợ này tại sao lại giống với ngọn lửa xuất hiện trên người vị đại nhân khi đó..."
"Đám người chết tiệt này, ta nhất định sẽ khiến bọn chúng phải chết!"
Thấy nhiệt độ ngọn lửa trên người đối phương tăng lên, ánh mắt thanh niên áo bào đen đã trở nên nghiêm trọng nhưng hắn không có ý định rút lui.
"Muốn liều mạng rồi đúng không? Ha ha, nhưng trước thánh thương bá cấp của ta cũng đều là vô ích thôi." Thanh niên áo bào đen lại giễu cợt.
"Vậy sao? Có lẽ vậy, nhưng ta muốn nói rằng... chỉ cần vị đại nhân đó còn ở đây, yêu tộc ta sẽ vĩnh viễn trường tồn!"
Trong lòng tiểu Chu Tước nhớ tới hình bóng ấy nhất thời cả người cản thấy thoải mái, không còn nghĩ ngợi nhiều nữa.
Điều hắn ta phải làm bây giờ chính là liều mạng, khiến những người trước mắt này phải trả giá đắt!
Bảo vệ tôn nghiêm của yêu tộc!
Ù! !
Ngọn lửa trên người tiểu Chu Tước lại bùng lên.
Hắn ta sắp xông lên rồi! !
Tuy nhiên, ngay sau đó, bóng người quen thuộc với tiểu Chu Tước lập tức xuất hiện trước mặt hắn ta.
Mọi người có mặt đều sững sờ.
Không ai nhìn rõ người này đã xuất hiện như thế nào chỉ thấy người này duỗi tay phải ra, đặt tiểu Chu Tước lên trên đầu.
Sau đó, cảnh tượng thậm chí còn đáng kinh ngạc hơn xuất hiện.
Rõ ràng thiếu tộc trưởng Chu Tước đã đốt hồn hoả và định hy sinh mạng sống của mình vì chính nghĩa thi triển một kích cuối cùng...
Ngọn lửa vàng trên người hắn ta biến trở lại thành vàng tím với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Ngay cả khí thế đang cuồng bạo dữ dội cũng đột nhiên trở về trạng thái trước đó.
"???"
Xảy ra chuyện gì vậy?
Người này chạm nhẹ tay một cái, thiếu tộc trưởng Chu Tước đã bình tĩnh trở lại.
Hắn là ai? ?
"Tiểu Chu Tước, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đối phó loại này cần phải dùng não nhiều hơn. Tránh điểm yếu của mình, tránh điểm mạnh của họ, tấn công khi đối thủ đã mệt! Có phải đầu ngươi bị thủng một lỗ rồi không?"
Bóng người đột nhiên xuất hiện này mắng một hồi để trút giận.
Cộc, cộc, cộc!
Hắn dùng tay gõ vào đầu Chu Tước ba lần.
Thanh niên áo bào đen: "? ? ?"
Mọi người trên chiến thuyền: "? ? ?"
Chúng yêu tộc: "? ? ?"
Người này là ai! ?
Đây là thiếu tộc trưởng của tộc Chu Tước, có địa vị rất cao trong yêu tộc.
Người này quở mắng hắn ta không hề khách khí, giống như cha quở trách con trai mình.
Chuyện này...
"A a... Đại nhân nói phải! Sau này ta nhất định sẽ ghi nhớ, vĩnh viễn không quên sự giáo huấn của ngài!" Tiểu Chu Tước hai mắt đẫm lệ, nghẹn ngào nói.
Chương 268: Thiếu niên này… nhất định là người của thần tộc Dao Trì
Nghe được lời của thiếu tộc trưởng của tộc Chu Tước, mọi người càng thêm chấn động.
Hay lắm!
Thái độ này ... quá tôn kính nhưng, nhưng vấn đề là, người đang đứng trước mặt thiếu tộc trưởng Chu Tước——rõ ràng là một thiếu niên loài người!
Làm sao một yêu thú, hay một Chu Tước cao quý trong số những yêu thú, lại có thể tôn kính với một con người như vậy?
Có chuyện gì vậy? ? ?
Các yêu tộc bên dưới ngoại trừ tộc Chu Tước đều chết lặng.
Thanh niên áo bào đen và những người trên chiến thuyền cũng ngây người.
“Lui xuống chờ lệnh.” Thiếu niên ra lệnh với thiếu tộc trưởng Chu Tước ra lệnh.
“Rõ, đại nhân!” Tiểu Chu Tước trở lại hình người, trở về bộ tộc phía dưới.
"Chuyện khó khăn giao cho ta, các ngươi tự mình xử lý những nhãi nhép trên thuyền đi." Lâm Tiêu hét lớn về yêu tộc phía dưới.
Người của yêu thú cau mày.
Ý gì vậy?
Con người này đang nói gì vậy? Dựa vào cái gì mà lại ra lệnh cho họ?
"Rõ, đại nhân!!"
"Đa tạ đại nhân đã ra tay tương trợ!"
"Ha ha ha, có đại nhân ra tay, hôm nay chúng ta xem xem những người đó có bản lĩnh gì!"
"Ta đã không thể chờ đợi được nữa rồi!"
Chỉ có những người của tộc Chu Tước dường như đã uống thuốc kích thích, tất cả họ đều trở nên rất phấn khích.
Mọi người tràn đầy tinh thần chiến đấu, bắt đầu nhìn những người trên tàu chiến với một ánh mắt hung dữ.
Loại phản ứng này khiến những yêu tộc khác xung quanh nhất thời bối rối.
Đây là cái gì chứ?
Vốn tưởng rằng thiếu tộc trưởng Chu Tước có chút điên rồi, nhưng bây giờ xem ra, toàn bộ tộc Chu Tước đều có chút không bình thường.
Người đó là con người mà! Tại sao người trong yêu tộc lại nghe theo lời của một kẻ loài người chứ?
Bất kể người yêu tộc phản ứng như thế nào, khi thanh niên áo bào đen nghe thấy những lời của Lâm Tiêu thì lập tức cười lớn.
"Đâu ra một tên loài người ngông cuồng như vậy, Hóa Đỉnh cảnh bậc ba bậc bốn tầng, một tên Hóa Đỉnh cảnh tiền trung kỳ, không chỉ một phe với yêu tộc cấu kết mà còn muốn đối đầu và ngăn cản kế hoạch của chúng ta? Ngươi chán sống rồi có đúng không?" Thanh niên mặc áo bào đen cười lạnh.
Thực sự không biết thanh niên nhân loại này lấy dũng khí ở đâu để xông tới.
Lâm Tiêu nghe thấy lời của đối phương ngẩng đầu liếc nhìn qua đó, sau đó nói:
"Ngăn cản các ngươi? Ngươi cũng quá đề cao bản thân rồi!"
"Hơn nữa, ta muốn nói với ngươi rằng đất nước yêu thú này đều thuộc về Lâm mỗ ta!"
"Hôm nay, nếu có ai dám ngăn cản Lâm mỗ ta tiếp quản đất nước yêu thú, cho dù là đại đế đích thân tới, ta cũng sẽ chém đầu."
Im lặng!
Vô cùng yên tĩnh.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Bao gồm thanh niên áo bào đen, người trên chiến hạm, còn có những yêu tộc khác, tất cả mọi người trợn to hai mắt, hàm như sắp rớt ra.
Điên rồ!
Họ chưa bao giờ thấy một người ngông cuồng như vậy.
Thu lấy đất nước yêu thú? !
Đại đế cũng chém đầu?
Trời ơi!
Gan của người này quá lớn, lời nói thật sự không hề kiêng nể chút nào ?
Tên của đại đế có thể tùy ý sỉ nhục sao? Thực sự không sợ sự thiên giáng thần phạt sao?
Người của yêu tộc vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Cái gì mà toàn bộ đất nước yêu thú đều thuộc về hắn, dựa vào cái gì chứ?
Đừng nói ngươi là một con người, cho dù là bất kỳ tộc trưởng nào trong yêu tộc bọn họ cũng không dám nói lời như vậy!
Ngươi nghĩ mình là Tước Phượng đại nhân sao? !
Khi vài cường giả yêu tộc có tính khí nóng nảy đang định mắng lại vài câu để phản bác.
"Tốt quá rồi!! Đại nhân đã công nhận đất nước yêu thú của chúng ta rồi!"
"Đại nhân đã nói như vậy, hôm nay ta cho dù có chết, cũng đáng rồi!"
"Ta thật cảm động, ân đức này của ngài ta vĩnh viễn không quên."
"Đại nhân, đa tạ ngài, về sau chúng ta sẽ kính trọng ngài, sẽ không thay đổi!"
Người của tộc Chu Tước nước mắt rưng rưng, hai tay hoan hổ, nhảy múa và reo hò.
Nhóm người trên tàu chiến: "?????"
Chúng yêu tộc: "? ? ?"
Điên rồi, điên rồi, tộc Chu Tước này bị mê hoặc đến điên rồi sao! ! Đúng, nhất định là như vậy!
Thanh niên mặc áo bào đen cau mày, hắn ta trở nên cáu kỉnh.
Khó khăn lắm mới hạ gục yêu tộc, sau đó một tên hề lại nhảy ra để bày trò, điều này thực sự khiến người ta ghét bỏ và ảnh hưởng đến tâm trạng.
Xoạt! !
Thanh niên mặc áo bào đen tràn đầy khí huyết, một tay vung cây thương lên.
Ngay lập tức, nhuệ khí của trường thương khổng lồ dâng lên như sao trên dòng sông, ngay lập tức nhấc bổng vô số cây cối xung quanh!
Luồng khí tức mạnh mẽ ầm ầm lao thẳng lên bầu trời, phá vỡ vô số tầng mây.
"Đại nhân, cẩn thận, cây thương chân linh đạo khí kia rất lợi hại!" Tiểu Chu Tước theo bản năng nhắc nhở.
Nhưng nói xong, hắn ta có chút hối hận.
Đó là tôn thượng đại nhân mà, làm sao một đạo thương quang từ cây thương quét ra có thể làm gì được đại nhân chứ.
Hắn ta đã nghĩ quá nhiều rồi.
Lần sau nhất định sẽ im miệng, không được nói nhiều, nếu không nhất định sẽ bị đại nhân chê cười.
Lâm Tiêu quay đầu nhìn về phía thương quang đang công kích tới.
Tấn công tầm xa! Điều đó thực sự vô nghĩa.
"Ngươi không phải cho rằng chỉ có mình ngươi có chân linh đạo khí đó chứ? !" Lâm Tiêu nói.
Sau đó, hắn vung tay một cách thản nhiên về phía đối phương.
Ầm ầm ầm! !
Một vạn đại ấn ngập trời giáng xuống.
Đại ấn này màu vàng rực rỡ, giống như tiên kim đổ mà thành, bộc phát thần lực,không thể nhìn thẳng.
Sau khi được Lâm Tiêu đánh ra, đại ấn nhanh chóng biến thành đồi, núi thành lăng, lăng thành biển và những ngôi sao bao la.
Ầm ầm ầm! ! !
“Cái gì!!!” Thanh niên áo bào đen kinh ngạc.
Hắn ta muốn trốn, nhưng đối phương ném ra đại ấn quá nhanh, quá lớn, quá mất cảnh giác rồi.
Trong trường hợp khẩn cấp, hắn ta chỉ có thể vận chuyển linh lực và khí huyết toàn thân, đồng thời sử dụng một chiêu thánh thương thần thông và đánh qua đó.
Cố gắng đánh đại ấn này thành từng mảnh.
Nhưng ngay sau đó, hắn ta biết mình đã nghĩ quá nhiều rồi.
Bùm! !
Thanh niên áo bào đen cảm giác mình đang bị sức nặng như trăm ngàn ngọn núi đè xuống.
Đạo khí trường thương trong tay bay ra khỏi bầu trời.
Hắn ta thậm chí còn nôn ra vài ngụm máu, xương cốt trên người gãy răng rắc và hắn ta bắn ngược ra ngoài.
"A!... là đạo khí, nó thậm chí còn mạnh hơn cả thánh thương của ta—" Thanh niên áo bào đen hét lên, còn chưa nói hết câu, thân ảnh của hắn ta đã biến mất trước mặt mọi người.
Xì xì--
Khoảnh khắc này, bất kể là người hay yêu thú ở bên dưới đều cảm thấy ớn lạnh.
Bại rồi?
Vậy thì thiên kiêu của U Minh tộc vừa chiến đấu quyết liệt với thiếu tộc trưởng của tộc Chu Tước và đang nắm chắc thế thượng phong, đã thua rồi?
Hơn nữa đã bị một con người hoàn toàn đánh bại bại?
Điều này... điều này thật không thể tin được! !
Vậy thì thiếu niên nói những lời ngông cuồng này là ai? Tại sao hắn lại muốn giúp yêu tộc?
Mọi người trong yêu tộc đều không hiểu gì cả.
Những người trên tàu chiến cũng vô cùng bối rối.
"Khoan đã, đại ấn mà thiếu niên đó vừa sử dụng hình như là... Thiên ấn của thần tộc Dao Trì."
"Hả? Nói như vậy, thật sự là. . . Đúng vậy, Đạo Ấn Đạo Khí này hoàn toàn giống với thiên ấn đó!"
"Ta nhớ, Già Thiên Ấn vẫn luôn ở trong tay thần tộc Dao Trì, nói như vậy. . . "
"Thiếu niên này. . . nhất định là người của thần tộc Dao Trì! !"
Chương 269: Ô huynh của các ngươi chắc là nhớ các ngươi rồi đấy
Thiếu niên này là người của Thần tộc Dao Trì?
Các thiên kiêu trên thuyền đều cau mày, trong lòng xuất hiện nghi vấn.
Không thể nào!
Người của Thần tộc Dao Trì sao lại muốn giúp đỡ yêu tộc chứ?
Chuyện này hoàn toàn không thể giải thích nổi.
Nhưng không cần biết thiếu niên này là ai, các thiên kiêu của các thế lực lớn trên thuyền này đều có chút kiêng kỵ.
Có thể dùng một đòn đánh bại Ô huynh của U Minh tông, lại có đạo khí trên người, với thực lực như vậy đã đủ để bọn họ xem trọng rồi.
Ngay lúc bọn họ đang nhìn chằm chằm bóng người Lâm Tiêu mà phán đoán thân phận của hắn. Thì ngay lập tức, Lâm Tiêu lại biến mất ngay tại chỗ.
Lúc xuất hiện trở lại, đã đứng ở trên cái hố cách đó trăm mét rồi.
“Cái...cái tốc độ này...”
“Quá nhanh, quá nguy hiểm, ta chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng.”
“Không đúng, hiện giờ hắn muốn làm gì vậy!”
“Lẽ nào...”
Trong ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, Lâm Tiêu một tay nhấc một bóng người từ bên trong hố ra.
Là thanh niên mặc trường bào màu đen kia của U Minh tông.
Hắn lúc này, toàn thân đều là máu, một nửa người mềm oặt, vô lực, khí tức thoi thóp, hiển nhiên là đã bị trọng thương.
“Ta chính là thánh tử của U Minh tông, ngươi mà dám...A!!!.....” Hắn nổi giận hét lên với Lâm Tiêu.
Xoẹt!!
Không đợi hắn nói xong, một ngọn lửa cháy rực màu vàng kim từ trong tay Lâm Tiêu thoát ra, lập tức cắn nuốt thánh tử U Minh tông vào bên trong.
Đột nhiên, tiếng gào thảm thiết vang vọng khắp nơi.
Tất cả người và yêu thú nghe thấy đều nổi hết cả gai ốc.
“Ta đã nói rồi, yêu tộc là của ta, ai dám tiến thêm một bước, đừng trách Lâm mỗ vô tình. Kẻ nào tới, ta giết kẻ đó, tộc nào tới, giết tộc đó!”
Lâm Tiêu quét mắt qua toàn bộ, tay phải giơ ra, siết chặt nắm đấm.
Ngọn lửa màu vàng kim đột ngột bùng lên dữ dội.
Thánh tử của U Minh tông kia trực tiếp hóa thành tro bụi, không, ngay cả một chút bụi cũng chẳng còn.
Chết rồi!
Khí tức của thánh tử U Minh tông này đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.
Lâm Tiêu không hề có ý nhốt kẻ này vào trong tháp Chân Long.
Giết gà dọa khỉ, cũng phải làm thật một lần mới được!
Làm xong những chuyện này, bàn tay phải của Lâm Tiêu lại hướng về một hướng khác, ngoắc ngoắc ngón tay.
Soạt!
Một cây thương dài đen như mực, bị cưỡng ép tóm đến trước mặt.
Cây thương đạo khí này còn muốn giãy dụa, nhưng Lâm Tiêu chỉ khẽ búng một cái lên thân nó, cây thương liền ngừng phản kháng.
Chủ nhân đã chết, chỉ là một vật vô chủ mà thôi, còn muốn làm gì chứ.
Lâm Tiêu lại phất tay, đem những thứ này thu vào nhẫn trữ vật, đợi xong việc rồi luyện hóa cũng chưa muộn.
Mãi tới khi Lâm Tiêu làm xong những việc này, toàn bộ hiện trường vẫn không một tiếng động.
Người nào người nấy mặt đực ra như ngỗng ỉa.
Đặc biệt là những thiên kiêu và cường giả trên thuyền kia.
Bọn họ không thể nào tin vào mắt mình nữa, vẻ mặt đầy kinh hãi.
Phản ứng đó còn khoa trương gấp mười lần so với một chiêu giết chết đối phương ban nãy của thiếu niên.
Chết rồi!
Thánh tử U Minh tông chết rồi!
Thiếu...thiếu niên này lại dám giết thánh tử của U Minh tông thật.
Cho dù hắn là người của thần tộc Dao Trì, sao hắn lại dám, hắn lấy đâu ra cái dũng khí đấy vậy!
“Không, không phải chứ, người hộ đạo của Ô huynh đâu? Người hộ đạo tại sao không ra tay???” Một thiên kiêu trên thuyền kinh hãi hỏi.
Thiên kiêu như Ô huynh ắt phải có người hộ đạo bên cạnh chứ.
“À, chuyện...chuyện này, là vì lần này xuất phát gấp gáp, lúc bọn ta đi Minh tông mượn bảo vật thuyền chiến, Ô huynh không hề cho người hộ đạo đi theo.”
“Đúng vậy, Ô huynh bản thân sẽ đi sớm về sớm, lại có bảo vật là thuyền chiến, lại có đạo khí trên người. Cho dù có cường giả bán Đế Cảnh ra tay, huynh ấy muốn chạy cũng không ai cản được. Cho nên, Ô huynh liền một mình đi theo chúng ta tới đây.”
“Ôi cái ĐM!!! Vậy chuyện lần này rắc rối to rồi, U Minh tông nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm lên đầu chúng ta, gây phiền phức cho chúng ta cho mà xem!”
“Nếu đã như vậy, chi bằng chúng ta nhanh chóng tóm gọn thiếu niên kia và yêu tộc lại.”
“Đúng đúng đúng, giải quyết bọn chúng, cũng coi như một câu trả lời cho U Minh tông, tới lúc đó chúng ta thống nhất khẩu cung, đẩy toàn bộ trách nhiệm lên thiếu niên kia là được.”
Rất nhanh sau đó, sau một hồi hoảng loạn, các thiên kiêu trên thuyền chiến đã bàn xong kế hoạch.
Thánh tử U Minh tông chết rồi, chuyện này khiến cho mâu thuẫn giữa hai bên không cách nào hòa giải được nữa.
Bọn họ phải nhanh chóng giải quyết chuyện trước mắt, thậm chí phải bắt sống thiếu niên kia giao cho U Minh tông mới được.
Ngộ nhỡ để thiếu niên kia chạy mất, thì ai cũng không gánh nổi trách nhiệm này.
Còn về những lời uy hiếp của thiếu niên kia, bọn họ không hề để trong lòng.
Đánh lén giết chết thánh tử U Minh tông, chiến tích này đúng là khiến người ta kinh ngạc.
Nhưng đám bọn họ nhiều yêu nghiệt, thiên kiêu như vậy, đằng sau còn có người hộ đạo, lại thêm bao nhiêu là cường giả tu sĩ trên thuyền chiến như vậy, chẳng lẽ còn phải sợ một thiếu niên cỏn con sao.
“Tất cả mọi người nghe lệnh ta, giết!!”
Cùng với tiếng hô của một thiên kiêu trên thuyền chiến, hàng ngàn cường giả tu sĩ đã không ngồi yên được nữa.
Chỉ cần bọn họ ở trong trận chiến này thu hoạch được nhiều đầu yêu thú, thì có thể có được phần thưởng càng phong phú.
Cơ hội như vậy đối với bọn họ mà nói chính là ngàn năm có một.
Ầm!
Sát ý khổng lồ tăng cao.
Ngay sau đó, một chấn động làm rung chuyển trời đất bạo phát ra.
Vô số cường giả tu sĩ nhân loại từ trên thuyền chiến bay xuống, các loại ánh sáng thần thông ngưng tụ thành một cơn sóng khổng lồ khủng bố, bao vây về phía yêu tộc và Lâm Tiêu ở bên dưới.
“Cái đám người đáng chết, thật sự cho rằng yêu tộc bọn ta dễ bắt nạt sao?”
“Các anh em, lên, trận chiến hôm nay yêu tộc chúng ta nhất định phải thắng.”
“Giết! Vì tôn nghiêm của yêu tộc, giết!!!”
Ầm ầm một trận.
Không hề có chút do dự lùi bước.
Chỉ trong nháy mắt, đoàn người trên thuyền chiến và người của yêu tộc đã lao vào chém giết lẫn nhau.
Người của yêu tộc tại hiện trường tuy là nhiều gấp ba bốn lần so với đoàn người trên thuyền chiến.
Nhưng người trên thuyền chiến kia đều là cường giả tinh anh.
Chỉ là hai bên xông vào sống mái với nhau phen này, tổn thất của yêu tộc sẽ không ít hơn nhân tộc.
Lâm Tiêu thu hết tình hình vào trong mắt, nhưng hắn không lập tức ra tay ngăn cản.
Giúp đỡ lúc hoạn nạn hay là ân cần khi sung túc, hắn vẫn hiểu rõ.
Huống hồ, hắn chỉ đồng ý với yêu vương Tước Phượng bảo vệ huyết mạch yêu tộc.
Còn về bảo vệ ra sao, cái đó thì còn phải xem ý hắn thế nào rồi.
Không dùng chút thủ đoạn thì yêu tộc dựa vào đâu để phục hắn, tin hắn đây.
Lúc này.
Vô số bóng người từ trên trời bay xuống, vây lấy xung quanh Lâm Tiêu, chặn tất cả mọi đường lui.
“Tiểu tử ngông cuồng, bất luận là ngươi có thân phận gì, hôm nay ngươi cũng đừng hòng đi.”
“Nếu ngươi có hối hận, thì hãy hối hận vì bản thân đã giết thánh tử U Minh tông đi. Cho dù chúng ta không bắt ngươi về, thì ngươi cũng không tránh khỏi sự truy sát của U Minh tông đâu.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Không thể không nói, gan của ngươi thực sự quá lớn. Ô huynh đã nói bản thân là thánh tử U Minh tông rồi mà ngươi vẫn còn dám giết, điểm này ta thật sự phục ngươi rồi!”
Mấy thiên kiêu của các thế lực lớn vây quanh Lâm Tiêu, vừa đánh giá Lâm Tiêu vừa cảm thán.
“Nói xong chưa?” Lâm Tiêu từ tốn hỏi.
“Hả?”
Đám thiên kiêu ngơ ra, người này có thái độ và ánh mắt gì vậy hả?
Lẽ nào hắn cho rằng bản thân còn có thể chạy thoát sao?
“Nói xong rồi thì có thể lên đường rồi. Ô huynh của các ngươi chắc là cũng nhớ các ngươi rồi.” Lời này của Lâm Tiêu vừa dứt, trong tay liền xuất hiện một thanh kiếm nhỏ màu đen.
Vừa ra tay chính là đại chiêu.
Đó chính là kiếm thức mà hắn tốn mười tỷ linh thạch mua về.
“Hư kiếm...!”
Chương 270: Cảnh giới chiến đấu có khoa trương thì cũng đâu cần khoa trương tới mức này
Tất cả những thiên kiêu đệ tử đứng gần đó nhìn Lâm Tiêu vung kiếm, ngay sau đó bọn họ như thể nhìn thấy cầu vồng xuất hiện trước mắt.
Đỏ, vàng, lam, xám, kim. Năm đạo ánh sáng đan xen nhau, tuy ánh sáng không mạnh nhưng lại giống như ánh bình minh xuyên qua màn sương mù. Giống như đằng sau tầng tầng lớp lớp mây mù lộ ra tia nắng.
“Trảm…!” Lâm Tiêu lạnh lùng nhả ra một từ.
Xoẹt!! Khoảng không xung quanh như bị xáo động, rồi nứt ra một khe hở mang theo khí thế kinh người lao về phía những đệ tử thiên kiêu.
“Này, này sao có thể!”
“Người này rốt cuộc có tu vi gì, hắn không thể đơn giản là Hoá Đỉnh cảnh được!”
“Đạo khí, thanh kiếm kia lại là một món chân linh đạo khí nữa, trên người hắn có hai món đạo khí liền!”
Tất cả thiên kiêu đều trợn mắt thất kinh, bọn họ đều là những thiên kiêu được sinh ra từ những trận chiến sinh tử, vậy mà khi đối mặt với thanh kiếm này vẫn cảm nhận được sự khủng bố từ nó, đặc biệt là thanh kiếm này còn mang theo uy lực của thiên địa.
Đây, đây chắc chắn không thể là uy lực mà một cường giả Hoá đỉnh cảnh có thể mang tới được. Kể cả tu vi có là sinh tử cảnh cũng khó làm được điều này.
Đạo khí! Khẳng định nguyên nhân gây ra chuyện này chính là thanh kiếm đạo khí màu đen kia.
“Chư vị, có khi đây là đòn công kích dùng cả tính mạng của tên này, chúng ta hợp lực ngăn hắn lại.”
“Đúng, chúng ta ngăn chiêu này của hắn lại.”
“Tên tiểu tử này thật quái dị, chư vị chớ khinh địch, đều phải dùng hết sức.”
Một thiên kiêu trong số đó hét lên, bộ đạo khí chiến giáp trên người cũng xuất hiện. Đồng thời, hắn còn ngưng tự một tấm khiên màu đen bằng linh lực chặn ở trước mặt.
Hai người khác thấy thiên kiêu này triệu hồi chiến giáp cũng lập tức thi triển thần thông, làm cho linh khí của tấm khiên chắn trước mặt càng thêm nồng đậm. Những người khác cũng sẵn sàng tư thế chiến đấu, khí huyết và linh lực trong cơ thể dâng trào.
Sau khi chuẩn bị đỡ đòn công kích thì họ cũng chuẩn bị sẵn công kích, để sao khi đỡ đòn xong sẽ lập tức tấn công.
Ầm!
Khi ánh sáng ngũ sắc va chạm với tấm khiên đen, lực va chạm mạnh tới mức mặt đất xung quanh cũng vỡ tung, đất cát mù mịt bốc lên. Lực của cú va chạm này làm cho người và cả yêu thú đứng xung quanh bị thổi bay ra ngoài.
Rắc rắc!
Tấm khiên linh lực màu đen khổng lồ vỡ vụn, vị thiên kiêu triệu hồi ra tấm khiên hét lên một tiếng, mồm trao ra máu tươi ánh mắt không dám tin. Sở trường của hắn là phòng thủ, đây là việc hắn tự tin nhất, kể cả có là công kích của cường giả sinh tử cảnh cũng không có vấn đề gì.
Nhưng thanh kiếm của đối phương giống như là được ghép từ vô số loại ý cảnh đỉnh cấp mang một loại sức mạnh có quy luật. Loại sức mạnh này vượt qua cả sức mạnh của sinh tử cảnh.
“A…!!!”
Cường giả thiên kiêu kia bị một loại sức mạnh đâm xuyên qua người, không có cách nào phản kháng, chỉ một chiêu này cũng làm hắn trọng thương hôn mê.
Cùng lúc này khi mọi người còn đang ngỡ ngàng thì Lâm Tiêu đã xuất hiện ngay trước mắt họ, ánh lửa vàng quen thuộc lại xuất hiện. Chỉ thấy cường giả thiên kiêu kia tan biến vào hư vô.
Chỉ là lần này không giống với thánh tử của U Minh tông, mọi người không nhìn thấy ngọn lửa này bao lấy người của thiên kiêu kia. Chỉ thấy một đạo quang mang từ trong cơ thể Lâm Tiêu quét qua người thiên kiêu.
Cả thế giới dường như im lặng trong giây lát, một tiếng động lớn thu hút tất cả sự chú ý của nhân loại và đám yêu thú. Khi nhìn qua chỉ thấy một người đấu vạn người, không những không lùi bước mà còn mạnh mẽ tấn công.
Chỉ với một đòn đã đẩy lùi được các cường giả thiên kiêu, hơn nữa còn giết được một thiên kiêu. Mọi người như ngừng thở nhìn khoảnh khắc này, đám thiên kiêu trước mắt cả cơ thể run rẩy, linh hồn đình trệ, một cỗ hàn khí xông từ chân lên tới đỉnh đầu.
Lúc trước bọn họ đều tưởng thiếu niên này giết được thánh tử U Minh tông vì nhân cơ hội đánh lén. Nhưng bây giờ họ đã hiểu, thực lực của thiếu niên này, chắc chắn không phải Hoá Đỉnh cảnh trung kỳ.
Đã ai đã từng gặp tu sĩ Hoá Đỉnh cảnh lấy một địch nghìn, kẻ địch lại còn là cường giả sinh tử cảnh chưa? Đây chắc chắn là cuộc chiến không cân sức.
Vậy mà cuối cùng kẻ chiến thắng lại là tu sĩ Hóa Đỉnh cảnh. Cảnh giới chiến đấu có khoa trương thì cũng đâu cần khoa trương tới mức này.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại giúp yêu tộc!!” những thiên kiêu bị công kích lùi lại phía sau, mồm hộc ra máu, nghi ngờ hỏi.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Các ngươi quên đem theo não hay là quên đem theo tai! Ta nói, từ hôm nay, yêu tộc là của ta!” Lâm Tiêu nói xong thì khoé miệng lộ ra nụ cười.
Thanh kiếm đen trong tay hắn lại lần nữa vung lên.
Xoẹt! bóng một thanh kiếm khổng lồ bay vút lên trời, trong nháy mắt kiếm quang hóa thành vạn tia kiếm khí xuyên qua những tầng mây, tạo ra một vòng xoáy màu lam sâu hun hút trên bầu trời.
Xoẹt xoẹt xoẹt! kiếm quang hoà vào nhau tạo ra một biển trời mang ánh sáng sắc bén của kiếm, biển trời kiếm này còn được tiếp thêm sức mạnh của lôi điện. Ngay sau đó vòng xoáy kiếm quang tụ lại thành một con Long Lôi, tiếng gầm của nó vang cả đất trời.
Một luồng khí tức huỷ diệt lan ra khắp thiên địa.
“Trời ơi! Người này có thể điều khiển được lôi điện? không, không phải điều khiển mà là mượn sức?”
“Đây không phải lôi điện bình thường, mà mang theo cả khí tức của lôi kiếp, sao có thế!!”
“Mau trốn đi, đúng là gặp quỷ mà, sao tự dưng lại dây vào loại quái vật này chứ!”
“Đúng là quá khinh địch, trên người hắn tràn ngập sự quỷ quái.”
Đùng đoàng!
Mắt mấy thiên khiêu tái mét, có ba người xuất hiện trước mặt họ.
“Triệu lão?”
“Ngô lão?”
“Vương lão?”
Nhìn thấy ba người này các thiên kiêu vui sướng hét lên, đây là những hộ đạo giả. Hộ đạo giả của bọn họ tới rồi, đây là ba cường giả tu vi sinh tử cảnh. Hơn nữa đã ở kỳ viên mãn còn một bước nữa là đạt tới Bán Đế.
Nhưng chỉ một bước này cũng làm cho bọn họ chật vật tới tận bây giờ mà vẫn chưa đạt được Bán Đế, chả còn cách nào khác những thế lực lớn đành để bọn họ nhận nhiệm vụ làm hộ đạo giả cho các thiên kiêu này. Vừa là thuận lợi cho hành động, vừa muốn bọn họ tới đây nhỡ đâu lại gặp cơ duyên đột phá được.
“Công tử, sau khi ba chúng ta chặn công kích này xong, xin hãy rút quân.”
“Thiếu niên này không giống lẽ thường, lão phu cảm nhận được uy lực cường đại trên người hắn.”
“Loại người này nếu không thể kết bạn thì cũng không thể đắc tội. Ai biết đằng sau lưng hắn là thế lực nào.”
Ba lão nhân giả đồng loạt lên tiếng khuyên ngăn, sau đó thi triển phòng thủ. Tuy Lôi Long kiếm quang của thiếu niên này hết sức quỷ dị, nhưng ba người hợp lực lại thì vẫn có thể ngăn được.
Nhưng lúc con Lôi Long kiếm quang này gầm lên một tiếng, lại thấy Lâm Tiêu vung thanh kiếm đen trong tay lên vung ra vạn đạo kiếm quang, mỗi một đạo kiếm quang lại đem theo một luồng sức mạnh lôi điện.
Ngay lập tức tất cả kiếm quang, lôi điện dày đặc đan xen nhau hướng về phía trung tâm chiến trường.
“Không xong, mục tiêu của hắn là người khác!” Mấy thiên kiêu hét lên.
Tất cả nhân loài và yêu thú ở trong chiến trường đều sợ đến kinh hồn bạt vía, mặt mũi biến sắc.
Bình luận facebook