• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vạn Cổ Ma Tôn (3 Viewers)

  • Chương 271-275

Chương 271: Các vị, đường này không đi được rồi

Tuý ông chi ý bất tại tửu*

(*Say không phải tại rượu, thành ngữ TQ ý chỉ đi uống rượu chỉ để thưởng thức phong cảnh xung quanh.)

Tất cả có mặt ở chiến trường ai cũng nghĩ mục tiêu của Lâm Tiêu chính là ba hộ đạo giả và những thiên kiêu kia. Hoá ra lại là cả chiến trường này, hắn đang muốn làm cái gì?

Suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu ba hộ đạo giả và những thiên kiêu khác chính là lao tới chặn đòn công kịch này. Phải biết rằng những người bọn họ mang tới đây đều là đệ tử tinh anh cốt cán của tông môn bọn họ.

Nếu mất đi những người này thì chính là đại tổn thất cho thế lực của bọn họ, tốc độ bọn họ có nhanh thì cũng không thể bằng tốc độ của lôi điện. Hơn nữa lúc bọn họ chuẩn bị ra tay thì vô số đạo kiếm quang cũng lao về chỗ họ.

Mặc dù thực lực của những người này cường đại, nhưng lại không bắt kịp tiết tấu của cuộc chiến.

Ầm ầm ầm!

Cơn mưa kiếm quang trút xuống tứ phía, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên khắp chiến trường. Những kẻ thực lực yếu hoặc không kịp phòng ngự, chỉ cần bị kiếm quang và lôi điện đánh thẳng vào đầu thì lập tức tan biết, một chút tro tàn cũng không sót lại.

“Tiêu rồi, tiêu thật rồi!”

“Tên gia hoả chết tiệt! tại sao hắn lại mạnh đến thế!”

“Rốt cuộc là ai, tại sao lại như quái vật thế này?”

“Hả?.....đây, đây là sao…..”

“Tại sao! Lũ yêu thú lại không có việc gì!”

“Mục tiêu của tên này là người của chúng ta, đáng hận! thật đáng hận!”

Những cường giả may mắn sống sót đưa mắt nhìn quanh chiến trường liền bị đả kích. Bọn họ ít nhất mất tới ba bốn trăm cường giả Hoá Đỉnh cảnh, ngoài ra một nửa số người bọn họ mang đến cũng bị thương vong.

Cứ nghĩ bản thân đưa nhiều tinh anh tới đây, lúc tiến công đánh yêu tốc chắc chắn nắm phần thắng. Nhưng đợi bọn họ nắm rõ tình hình lúc này thì mặt ai cũng lộ ra vẻ khó tin.

Yêu tộc…..không một kẻ nào của yêu tộc bị chết trong cơn mưa kiếm quang và lôi điện này, bọn chúng chỉ thương nhẹ nằm ở một bên lề cơn mưa. Lúc này tất cả mọi người mới nhận thức được thiếu niên này chỉ đối phó với bọn họ mà thôi.

Có thể kiểm soát sức mạnh như thế, lại thêm uy lực của kiếm thế. Chỉ có thể dùng một từ đáng sợ để miêu tả.

Tất cả yêu thú trên chiến trường đều sững sờ, bọn chúng lập tức thay đổi các nhìn với Lâm Tiêu. Mặc dù nhân loài này kiêu ngạo, có thể nói kiêu ngạo một cách đáng ghét, nhưng hắn lại có thể giúp bọn họ.

Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn!

Bây giờ cần tiêu diệt lũ xâm lược trước, phần còn lại sau cuộc chiến sẽ bàn tiếp.

“Gào! Anh em, xông lên xé xác chúng nó!”

Giữa những tiếng gầm gừ, những con yêu thú mắt đỏ dứt khoát xông về phía những cường giả nhân loài trong chiến trường. Khí thế của bọn chúng không ngừng tăng cao, mà khí thế của đám cường giả nhân loại lại không ngừng tụt xuống.

Bây giờ gió đã đổi chiều, ba hộ đạo giả và những thiên kiêu kia thấy thế thì sắc mặt âm trầm khó coi.

“Không thể để thế này được, nếu không trận này chắc chắn bại!”

“Thật không ngờ, kế hoạch hoàn mỹ lần này lại vì một người mà thất bại.”

“Ba vị hộ đạo giả, xin hãy ra tay ngăn tên kia lại, ta sẽ xông vào chiến trường, cứ giết hết đám yêu tộc rồi nói tiếp.”

“Đúng vậy, nhất định cần tới ba vị rồi, trong trận chiến này sợ rằng chỉ có ba vị mới có thể áp chế được hắn.”

Đám thiên kiêu nhìn thấy tình hình trước mắt thì nghĩ đây là cách duy nhất để cứu vãn tổn thất này.

Ba hộ đạo giả quay qua nhìn nhau, ai cũng do dự. Trách nhiệm của bọn họ chính là bảo vệ những thiên kiêu này, không ngờ tình huống phát sinh vượt tầm kiểm soát. Là những cường giả đỉnh cao, họ đã gặp qua nhiều kiểu thiên tài, nhưng hình như chưa gặp kẻ nào biến thái tới mức này.

Tên gia hỏa này cường đại, hơn nữa còn vượt xa tưởng tượng của họ.

“Được! chúng ta biết rồi.”

“Vậy các ngươi mau lên, chúng ta tin có thể áp chế tên tiểu tử này, nhưng thân pháp của hắn quỷ dị, nếu hắn muốn bỏ chạy sợ rằng bọn ta không ngăn được.”

“Không sai, toàn thân tiểu tử này cực kỳ kỳ quái.”

Ba hộ đạo giả nhắc nhở mấy thiên kiêu, đám thiên kiêu thấy thế cũng thở phào một hơi. Có ba hộ đạo giả khống chế tên tiểu tử này, bọn họ có thể xông vào chiến trường dẫn dắt thế lực của mình, trận này nhất định phải thắng.

Cuộc thảo luận bằng linh thức này kết thúc, chỉ sau khoảng một hơi thở. Lâm Tiêu đang đứng giữa không trung đã chuẩn bị phát động cơn mưa kiếm lần thứ hai.

Ba hộ đạo giả lập tức chủ động tấn công, một người đánh ra một trưởng ấn khổng lồ, một người xuất ra đại đao, một người lại vung trường kiếm lên. Khoảng không xung quanh bạo phát, sức mạnh cường đại sinh tử cảnh mang theo uy áp chèn ép sức mạnh lôi điện.

“Đến! vừa hay ta đang muốn chiến một trận ra trò!” Lâm Tiêu mặt không đổi sắc nói.

Những kẻ đồng trang lứa hắn thật không có hứng thú, nhưng mấy vị cường giả tiền bối này thì đúng là vừa hay.

“Lĩnh vực trọng lực! lĩnh vực hoả diễm!”

Động tác của ba hộ đạo giả bỗng chậm hơn một nhịp, thân thể hẫng một cái rơi xuống mất mấy mét. Đồng thời hoả diễm kim sắc cũng tứ phía bốc lên, nóng đến khó chịu.

Nhân cơ hội đó Lâm Tiêu lập tức nâng kiếm trong tay phải lên.

Xoẹt! kiếm vừa chém ra vô số hoả diễm đã bao quanh mũi kiếm, làm cho uy lực tăng lên gấp trăm lần.

Rắc rắc rắc! Không gian xung quanh bị đường kiếm nào chém qua đều lập tức vặn vẹo như muốn vỡ ra.

Ba vị hộ đạo giả phòng thủ chậm hơn một nhịp nên bị đòn công kích của Lâm Tiêu chém qua người. Quang mang loé lên làm lu mờ cả chiến trường bên dưới, xung kích từ lực va chạm tràn ra tám phương tứ hướng.

Thanh kiếm đen trong tay Lâm Tiêu kêu lên một tiếng, khí thế không ngừng tấn công về hướng đối thủ. Đây là lần đối đầu trực diện giữa hai bên, có thể nói bất phân cao thấp.

“Xem ra cường giả sinh tử cảnh chân chính, vẫn có chút lợi hại!” Lâm Tiêu không hài lòng lẩm bẩm một tiếng.

Ba hộ vệ giả nghe xong câu này tức tới nối suýt nghiến vỡ răng. Tên tiểu tử điên rồ này, câu này cũng nói được à?

Nhưng bọn họ phải công nhận, tên tiểu tử này mạnh thật sự.

“Hai loại lĩnh vực!! còn chưa kể kiếm ý, tên kiểu tử này là đồng tu ba loại cảnh ý!!”

“Đây…..thiên phú và ngộ tính của tên này phải nói là cường đại, ta lần đầu gặp đồng tu ba loại cảnh ý mà lại luyện được tới mức này!”

“Khó trách hắn tại sao mạnh tới vậy, mỗi loại ý cảnh lại tu luyện tới mức thâm sâu như thế.”

“Thiếu niên như thế này đúng là đỉnh phong chân chính, thật sự đáng sợ!”

Với một chiêu vừa rồi ba hộ đạo giả có thể nhìn ra nhiều thứ của đối phương, nhìn mặt họ bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng đã nhộn nhạo hết cả lên.

Lâm Tiêu lúc này như cảm nhận được cái gì, hắn khẽ cau mày quay sang hướng khác. Những thiên kiêu lúc nãy còn đứng gần đó đã lao vào chiến trường phía dưới. Tuy nhiên Lâm Tiêu chỉ nhìn một cái rồi quay lại nhìn ba hộ đạo giả.

“Tiểu tử, ngươi thật sự rất mạnh, nhưng với thực lực bây giờ của ngươi, không thể một lượt mà giải quyết hết ba người chúng ta. mà chiến trường bên dưới sợ rằng cũng sắp kết thúc rồi!” Một trong ba người dùng chiêu công kích vào nội tâm.

Chỉ cần tâm lý của thiếu niên không ổn định bọn họ sẽ có cơ hội tấn công.

“Phải không? Khéo vậy à, ta cũng nghĩ vậy đó.” Lâm Tiêu lộ ra nụ cười lạnh.

Hả? ba người sững sờ, lòng bọn họ có một loại dự cảm không tốt.

Ở một bên khác, lúc những thiên kiêu kia định lao vào chiến trường thì một bóng người mặc hồng y, không biết từ lúc nào đã xuất hiện chắn ở giữa.

“Các vị! đường này không đi được rồi!~~~” Bóng người mỹ miều cười một tiếng.
Chương 272: Huynh ấy, huynh ấy là phu quân của ta

Khi các thiên kiêu của đại thế lực nhìn thấy rằng người cản đường họ lại là một cô gái có dung mạo xinh đẹp và ngọt ngào.

Trong mắt mọi người hiện lên một sự kinh ngạc. Họ đã gặp rất nhiều nữ nhân xinh đẹp nhưng nữ nhân trước mặt này có một luồng khí chất độc đáo, cùng với giọng nói yểu điệu khiến trái tim họ rung động.

"Cô nương, cô đến từ thế lực nào, ngăn cản chúng ta để làm gì? Chúng ta đi xử lý những yêu tộc này." Một thiên kiêu trong đó nhẫn nại nói.

Nữ nhân hồng y nghe xong câu hỏi này, không khỏi cúi đầu, khuôn mặt hơi ửng hồng. Điều này khiến nàng ta trông thực sự xinh đẹp.

Sau đó, nàng ta duỗi ngón tay ra và chỉ về một hướng.

“Ta là của huynh ấy.” Thiếu nữ hồng y rụt rè nói.

Ngay sau khi câu này được nói ra, thiên kiêu các đại thế lực ban đầu quan tâm và không quan tâm đều sững sờ.

Bởi vì phương hướng mà thiếu nữ hồng y chỉ chính là thanh niên đáng sợ mà ba người hộ đạo kia liên quan tới.

"Hắn, hắn là gì của cô ... ???" Thiên kiêu hỏi lại trong vô thức.

"Huynh ấy là phu quân của ta." Nói rồi, thiếu nữ hồng y cũng hét về phía Lâm Tiêu.

"Đúng không phu quân, chúng ta xử lý những người này như thế nào đây?" Thiếu nữ hồng y không hạ giọng.

Mà Lâm Tiêu âm thầm đưa thần thức ra quan sát hiện trường, đương nhiên là biết rõ tất cả những điều này.

"Diễn sâu quá!Tiểu ni tử này lại chơi lớn rồi."

Hắn trợn mắt hét lên mà không ngoảnh lại: "Tuỳ ý ngươi."

Thiếu nữ hồng y nghe được câu trả lời này thì rất hài lòng, khoác lác nói: "Nhìn đi, phu quân của ta đối với ta tốt như vậy, để ta tùy ý xử lý các ngươi."

Lâm Tiêu: "..."

Hắn không còn quan tâm đến những chuyện sau đó nữa, mà tập trung vào việc đối phó với ba cường giả Sinh Tử cảnh đại thành trước mặt mình.

Tất cả thiên kiêu: "? ? ?"

Tại sao lại cảm thấy nữ nhân này là chút kỳ lạ nhỉ?

"Hóa ra là đạo lữ của tên kia, hừ, ta còn tưởng rằng là hàng nguyên trạng chứ!"

"Nếu chúng ta hạ gục nữ nhân này, nói không chừng chúng ta có thể uy hiếp được tên kia."

"Lấy nữ nhân ra uy hiếp ư? Đừng nói cách thấp hèn như vậy. Ngươi xem, tên kia hình như không thèm để ý tới nữ nhân này, cường giả như vậy sao có thể để ý tới một nữ nhân nhỏ bé chứ!"

"Đúng vậy, mặc kệ cô ta, chúng ta mau giải quyết những yêu tộc phía dưới đi!"

Thiên kiêu cũng cảm nhận được tu vi của thiếu nữ hồng y này mới chỉ là Hóa Đỉnh cảnh tiền kỳ.

Một người như vậy, lại còn là một phụ nữ nên không gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho họ cả. Thay vì lãng phí thời gian ở đây, chi bằng nhanh chóng nhanh chóng giải quyết yêu tộc.

Ngay khi họ chuẩn bị di chuyển xuống phía dưới, trong đó có một thiên kiêu cao và gầy ánh mắt lộ ra vẻ kỳ lạ, nhìn thiếu nữ hồng ý chằm chằm.

"Các người đi đi! Thì ra là đạo lữ của tên kia, hehehe, ta hứng thú nhất với nữ nhân như vậy, vì vậy giao cô ta cho ta! Hahaha..." Thiên kiêu cao gầy từng bước đi về phía đối phương.

Suy nghĩ của hắn ta rất đơn giản. Tên đáng sợ đó không quan tâm đến nữ nhân này nhưng điều đó không có nghĩa là nữ nhân này không thể ảnh hưởng đến tâm lý của tên đó.

Chỉ cần sử dụng đúng phương pháp, hắn ta có thể cam đoan tâm thế của tên đó sẽ không ổn định, sẽ lộ ra sơ hở!

"Ngươi! Cẩn thận một chút, thiếu niên kia không hề đơn giản!"

"Nữ nhân, nữ nhân, lão Trần, sớm muộn gì ngươi cũng bị lật thuyền trên người nữ nhân thôi!"

"Đi, chúng ta mặc kệ bọn họ, quan trọng bây giờ là tiêu diệt yêu tộc!"

Sau khi một vài thiên kiêu phàn nàn về thiên kiêu cao gầy, họ đã tiếp tục muốn lao xuống phía dưới.

Ù!

Nhưng họ vừa động, bóng thiếu nữ hồng y lại xuất hiện trước mặt họ và chặn lại.

Hả ?

Tốc độ này! Có chút nhanh!

Tốc độ của Hoá Đỉnh cảnh tiền kỳ có thể nhanh như vậy sao?

Có cái gì đó không đúng...

"Như vừa rồi ta đã nói, con đường này không thể đi được ~~ Nếu muốn đi, trước tiên phải—" Can Anh Túc nói nhanh.

Trong chớp mắt, bóng dáng nàng ta lại biến mất.

“Thì giữ lại mạng trước đi!”Nàng ta nói tiếp.

Răng rắc! Có một âm thanh sắc nét.

Chỉ thấy đầu của thiên kiêu cao gầy đột nhiên bị nghiền nát thành từng mảnh, cơ thể hoàn toàn bị xé nát, tất cả sự sống đều bị dập tắt, chết đến mức không thể chết thêm được nữa.

Từ đầu đến cuối, người này không kêu một tiếng nào.

Vút! !

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Tất cả thiên kiêu lập tức tản ra, khuôn mặt và đôi mắt của mọi người đều đầy vẻ kinh ngạc và bàng hoàng.

Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Chết rồi sao?

Lão Trần thực sự đã chết! ?

Điều này là quá nhanh.

Mặc dù trong số bọn họ Trần huynh đứng cuối cùng về thực lực, nhưng cũng là một cường giả đã thực sự bước vào Sinh Tử cảnh, làm sao có thể bị một nữ nhân Hóa Đỉnh sơ kỳ giết chết chứ?

Vừa rồi khi nữ nhân này động thủ, bọn họ hoàn toàn không chú ý. Đến khi nhận ra thì đã quá muộn.

Vô lý! Quá là vô lý!

Cũng chính vì vậy, tất cả thiên kiêu đã vực đậy tinh thần, không dám khinh thường nữ nhân này nữa.

Ở trên là tiểu tử kia một mình đã vác ba người hộ đạo. Bây giờ gặp nữ nhân của hắn, ra tay còn tàn nhẫn hơn.

"Ngươi, ngươi giết Trần huynh, ngươi..."

"Nói nhảm gì nữa! Giết cô ta!"

"Giữ lại nữ nhân này nhất định sẽ phiền toái, giết cô ta đi!" Thiên kiêu liếc nhìn nhau và đưa ra quyết định.

Cùng nhau giết nữ nhân này trước, sau đó hãy giải quyết yêu tộc bên dưới.

"Hì hì, thật trùng hợp, ta cũng có ý định này!" Can Anh Túc cười nói.

Sau đó, nàng ta tiến lên một bước.

Bùm!

Một luồng sát ý ngập trời toát ra từ trên người nàng ta, giống như trường long huyết sắc.

Sát niệm cực kỳ nồng đậm lan tràn và bao trùm những thiên kiêu này.

Từ khi đột phá đến Hóa Đỉnh Cảnh, nàng ta còn chưa có thật sự chiến đấu.

Hôm nay lấy những thiên kiên này ra để thử sức.

"Khí tức này..."

"Sát ý này. . ."

Tất cả thiên tiêu chỉ cảm thấy trước mắt và trong đầu đều là cảnh tượng đỏ như máu, trong lòng chấn động, không khỏi sinh ra một loại cảm giác sợ hãi.

"Không được rồi, cẩn thận, đây là lĩnh vực chi lực!"

"Tỉnh lại đi, tỉnh táo lại đi!!" Ý chí của hai thiên kiên quyết nhất thời thức tỉnh, lập tức hét lớn.

Nhưng vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng, mềm mại vang lên phía sau tai họ.

"Đáng ghét!~~ Sao lại muốn quấy rầy người khác vậy?!"

Hai thiên kiêu trợn tròn mắt, vừa lao nhanh về phía trước, vừa chuẩn thi triển thần thông tấn công phía sau.

Chỉ là khi bọn họ vận chuyển linh lực, liền kinh ngạc phát hiện trong cơ thể mình có thêm một luồng lực lượng hủy diệt cực lớn.

Uỳnh uỳnh uỳnh!

Cùng với sự vận chuyển của linh lực, lực lượng hủy diệt cực lớn bùng nổ về bốn phía.

"A!!---"

Giữa tiếng hét thảm thiết, cả hai bị nổ tung thành vài mảnh mảnh, sau đó bị xé nát hoàn toàn và cuối cùng bị lực lượng kỳ lạ nuốt chửng sạch sẽ, ngay cả tro cũng không còn.

"Thiếu chủ!!!"

Một trong những người hộ đạo đang chiến đấu với Lâm Tiêu hét lên đau đớn.

Lúc này, một giọng nói mơ hồ đột nhiên lọt vào tai người hộ đạo.

"Lão gia hỏa, kiếp sau chú ý một chút, chiến đấu đừng có phân tâm!"
Chương 273: Thí nghiệm thực, nguyên thần thần thông

Khi cường giả chiến đấu, nếu họ phân tâm một chút, cục diện trận chiến có thể thay đổi.

Vốn dĩ ba người hộ đạo nghĩ rằng đối phó với tiểu bối như vậy sẽ là một chuyện dễ như trở bàn tay.

Không ngờ, sau hơn mười hiệp, ngay cả khi ba người họ liên thủ đếu đấu với đối phương, chỉ có thể giằng có với thiếu niên trước mặt mình.

Điều này khiến chấn động trong lòng ba người càng lúc càng mãnh liệt.

Trạng thái cân bằng này kéo dài cho đến khi thiếu nữ hồng y bên dưới giết chết một trong những thiên kiêu.

Thiên kiêu rõ ràng là một trong những đối tượng mà người hộ đạo cần bảo vệ.

Vào khoảnh khắc khi người hộ đạo thất thần, Lâm Tiêu như một bóng ma, như một cái bóng đến sau lưng.

"Lão Vương! !"

"Cẩn thận, người đó ở phía sau ngươi!"

Hai hộ đạo khác vừa kêu lên vừa lao về phía hộ đạo lão Vương. Động tác của họ rất nhanh nhưng động tác của thiếu niên đó thậm chí còn nhanh hơn.

Trong mắt họ, thiếu niên này dường như đã nói gì đó với lão Vương, rồi túm lấy gáy của lão Vương.

Lão Vương đang định giãy giụa, phát động công kích ra phía sau thì một giây sau, một cảnh tượng xảy ra khiến hai người hộ đạo kia kinh hãi.

Chỉ thấy cả người lão Vương run rẩy dữ dội, da toàn thân bắt đầu nhăn nheo, xanh xao và teo tóp lại.

Sau đó khí tức nhanh chóng già đi, khí huyết trong nháy mắt bốc hơi, toàn thân bất lực mềm nhũn ngã xuống mặt đất.

Hai người hộ đạo vốn định cứu người kia, nhìn thấy cảnh tượng này, liền quay người lại lùi ra xa trăm mét. Họ kinh ngạc nhìn thiếu niên đó và lão Vương.

Kỳ lạ! Quá kì lạ!

Họ không biết chuyện gì đang xảy ra. Tại sao lão Vương đột nhiên lại trở nên như vậy? Thiếu niên đó đã làm gì lão Vương?

"Lão Ngô, ngươi có nhận ra đây là tà pháp gì không?" Một người hộ đạo trong đó hỏi.

Điều gì có thể biến một con người, hay một cường giả Sinh Tử cảnh chỉ trong nháy mắt biến thành ra bộ dạng như vậy, nếu không phải là tà pháp thì là gì.

"Ta cũng không biết, nhưng hình như trong cơ thể lão vương có một luồng lực lượng dị thường, lực lượng đó... cực kỳ bất phàm!" Một người hộ đạo khác nghiêm trọng nói.

Trong lúc hai người đang nói chuyện.

Ù! !

Một ngọn lửa màu vàng lại bùng cháy. Người hộ đạo được gọi là lão Vương đã biến mất trong ngọn lửa đang cháy dữ dội.

"Lão Vương!!!" Hai người kia kêu lên, sắc mặt khó coi. Cảm giác buồn của họ giống như một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.

Trước đó, có ba người mới có thể trấn áp được tên này, nhưng hiện tại sau khi Lão Vương chết chỉ còn lại hai người bọn họ, làm sao có thể áp chế được?

Hai người nhìn nhau, đều nhìn thấy ý định rút lui trong mắt đối phương.

Mục đích chính của họ là bảo vệ thiên kiêu yêu nghiệt nhà mình.

Sống chết của yêu tộc không liên quan gì đến họ.

Bây giờ xuất hiện tên biến thái đáng sợ như vậy, bọn họ thật sự không muốn tiếp tục dây dưa nữa. Nếu không, nếu bọn họ không cẩn thận, rất có thể sẽ lại bước vào vết xe đổ của lão Vương.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Rút lui không?

Rút lui đi!

Ngay sau khi cả hai đưa ra quyết định này.

Đột nhiên, một tiếng kêu cứu khẩn cấp phát ra từ bên dưới.

"Ngô lão, cứu ta! !" Một trong những người hộ đạo đột nhiên quay đầu lại và nhìn xuống.

Sau đó chỉ nhìn thấy một bóng người toàn thân nhuốm máu trong bộ quần áo màu đỏ đang đuổi theo sát phía sau công tử nhà mình và khoảng cách giữa hai người ngày càng gần.

"Ngô lão! !" Thấy Ngô lão quay đầu lại, thiên kiêu đại thế lực lại hét lên, trong mắt hiện lên tia hy vọng.

Nhưng hắn ta vừa dứt lời, tiếng phụt phụt vang lên, một bàn tay mảnh khảnh đã xuyên qua ngực hắn ta, luồng sức mạnh hủy diệt ấy nhất thời chạy khắp cơ thể hắn ta.

Bùm bùm! !

Đôi mắt của thiên kiêu mở to, đầy hối hận và không cam tâm.

Sau đó, cơ thể và hồn phách bị nổ thành vô số mảnh và biến mất vào hư không.

"Công tử!!"

"Ngươi, ngươi dám giết công tử! !" Ông ta vốn dĩ không thể ngăn cản.

Quá nhanh, mặc dù nữ nhân hồng y phía dưới không biến thái như thiếu niên này, nhưng cũng đã vượt xa phạm vi của Hóa Đỉnh Cảnh rồi.

Thế hệ trẻ hiện tại đáng sợ đến vậy sao? Chẳng phải họ mới xuất thế vài trăm năm sao?

Tại sao thời đại này lại thay đổi nhiều như vậy.

Giống như hai yêu nghiệt biến thái trước mặt này, cho dù là ở thời đại ban đầu của bọn họ cũng cực kỳ hiếm thấy, chỉ có một hai kẻ.

Mà bây giờ, không chỉ có hai.

Hai người còn kết thành đạo lữ.

"Mẹ kiếp! Đáng chết!! Là các ngươi ép ta! Hôm nay dù phải trả giá như thế nào ta cũng sẽ giết chết các ngươi ở đây!!!" Người hộ đạo rống to.

Dường như ông ta thi triển bí pháp gì đó, sắc mặt đỏ bừng, khí tức toàn thân tăng vọt lên hai lần. Sau đó, một hư ảnh cao nửa mét xuất hiện trên đầu ông ta.

Bất kể dung mạo hay đặc tính đều giống hệt như người hộ đạo này.

Một làn sóng chấn động tâm trí từ hư ảnh phát ra xung quanh.

Điều này khiến con người và yêu tộc đang chiến đấu trên chiến trường khẽ run lên, cảm giác run rẩy xuất phát từ trái tim họ.

"Hả? Nguyên thần, lão Ngô, ngươi đã tu luyện ra nguyên thần rồi, không, không đúng, nguyên thần này ở trạng thái cực kỳ ổn định, chuyện này. . . . . ."

Người hộ đạo bên cạnh ông ta lúc đầu giật mình, nhưng sau đó đã hiểu ra.

Nguyên Thần là tượng trưng cho Bán Để cảnh. Chỉ cần một niệm, có thể biến thành bất kỳ thần thông nào, trực tiếp đánh vào hồn phách của người khác.

Trong trường hợp không có linh hồn phòng ngự thần thông và đạo khí thì rất khó để chống lại thủ đoạn này.

Bùm!

Ngay sau đó, một đạo thần quang hư ảo màu trắng từ trong nguyên thần bộc phát ra, trực tiếp đánh về phía Lâm Tiêu.

Suy nghĩ của người hộ đạo lão Ngô này rất rõ ràng. Nguyên thần huyễn thể mà ông ta cưỡng ép ngưng tụ ra chỉ có thể tung ra một đòn tấn công.

Vậy giết thiếu niên đó trước.

Về phần thiếu nữ hồng y phía dưới, chỉ cần giao cho hộ đạo bên cạnh là được rồi.

Ù ù! !

Khi một đòn này giáng xuống người thiếu niên, nguyên thần hư ảnh đó cũng tiêu tan.

Khí tức của lão Ngộ giảm xuống đáy, toàn thân ông ta khẽ lắc lư, suýt chút nữa thì trượt chân.

"Lão Triệu, tiếp theo giao cho ngươi, ngươi muốn —— a!? Sao có thể, không thể nào!!!!" Nụ cười trên khuôn mặt của người hộ đạo lão Ngô lập tức đông cứng lại.

Bởi vì lúc này thiếu niên biến thái đáng sợ kia đang nhìn hắn với nụ cười khó hiểu.

"Phải nói một điều rằng, lão gia hỏa, nguyên thần công kích này của ngươi có chút không chính thống!" Lâm Tiêu cười nhạt nói.

Hai người hộ đạo hoàn toàn chết lặng.

Không sao?

Thực sự không sao ư?!

Có thể nói như vậy chứng tỏ thiếu niên này hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi một đồn vừa rồi.

"Hắn, hắn nhất định có bí bảo bảo hộ linh hồn! Đúng, nhất định là như vậy." Lão Ngô hét lớn.

Lâm Tiêu khẽ lắc đầu.

"Xin lỗi, chuyện này ngươi thật sự đoán sai."

"Ta có thể ngăn cản là bởi vì công kích linh hồn của ngươi quá yếu!"

Nói xong lời này, trong mắt Lâm Tiêu lộ ra vẻ mê hoặc.

Ù! !

Một đạo thần quang rực rỡ bắn ra.

Trong nháy mắt thiên địa như đóng băng, tất cả mọi người đều kinh ngạc, trong lòng tràn ngập kinh hãi, động tác của họ đều dừng lại.

Không phải là họ muốn tự mình dừng lại mà là dường như đã có một lực lượng mạnh mẽ giam cầm linh hồn họ, khiến họ không thể động đậy.
Chương 274: Các ngươi không chọn, vậy ta giúp các ngươi chọn

“Đây…đây là….thật sự……sức mạnh nguyên thần bán đế!!!”

“Ngươi là ai, rõ ràng ngươi chỉ là Quá Đỉnh cảnh, ngươi…..”

Khoảnh khắc hai hộ đạo giả nhận ra cỗ sức mạnh kia là gì.

“A….” Chỉ kịp vang lên một tiếng kêu thảm thiết rồi tất cả lại chìm vào im lặng.

Sau đó một thân ảnh với đôi mắt vô hồn từ trên trời rơi xuống, rõ ràng vẫn còn sinh mạng nhưng trong đôi mắt lại không khác gì người đã chết.

“Lão Triệu!!” Hộ đạo giả lão Ngô kêu lên.

Đúng vậy, đâu chính là mục đích đòn công kích vừa nãy của Lâm Tiêu, đòn vừa nãy hắn thật ra không định công kích lão Ngô mà là người còn lại.

Nguyên nhân rất đơn giản, sau khi lão Ngô thi triển công kích nguyên thần, trạng thái của ông ta đã bị tụt xuống nhiều, đòn công kích của hắn đương nhiên phải nhằm vào người có trạng thái tốt hơn.

“Đừng kêu đừng kêu, tiếp theo là ngươi rồi.” Lâm Tiêu cười cười, vung thanh kiếm đen trong tay lên ném về phía đối phương.

Sau khi ném xong hắn lại thấy hình như không thoả đáng lắm, thế là hắn phất tay trái ra rồi lại ném về phía lão Ngô một thứ gì đó. Lần này không phải đại ấn mà là một toà tháp.

“Tiểu hắc, tiểu tháp, lão gia hỏa này giao cho các ngươi.” Lâm Tiêu ra lệnh.

Kiếm và tháp rung lên một cái đại biểu đã hiểu.

“Đạo khí, lại là đạo khí, ngươi, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu đạo khí, ngươi……” Lão Ngô không biết bây giờ nên nói gì nữa.

Lúc bắt đầu thì là đại ấn, rồi đến thanh kiếm đen, bây giờ lại đến tòa tháp này. Muốn điên rồi! kẻ này có tận ba đạo khí.

Đó là đạo khí chứ có phải củ cải đâu. Phải biết rằng đến một món đạo khí ông ta còn không có.

Vèo! Lão Ngô quay thân muốn chạy, bây giờ có nhìn thấy đạo khí ông cũng chả dám nổi lòng tham. Mạng còn thì dám mơ, mất mạng thì chả còn gì. Ông ta phải mau chóng rời khỏi đây.

Tuy nhiên thanh kiếm đen và Chân Long tháp không cho ông ta cơ hội này, nếu là lúc đỉnh cao thì không phải nói. Nhưng bây giờ ông ta đang ở trong trạng thái suy yếu, không thể chống đỡ được công kích của hai đạo khí.

Sau vài chiêu thức đã bị thanh kiếm đen nhìn ra sơ hở đâm cho trọng thương. Tháp Chân Long sau đó phát ra một chùm ánh sáng áp chế rồi nhốt ông ta vào trong.

Sau khi giải quyết xong hộ đạo giả cuối cùng Lâm Tiêu mới thở ra một tiếng. Toàn thân lảo đảo bay xuống dưới!

Vút! Một thân ảnh mặc hồng y xuất hiện bên cạnh đỡ được hắn. Là Can Anh Túc.

“Rõ ràng có thể nhẹ nhàng công kích đối phương, làm sao phải miễn cưỡng như vậy.” Can Anh Túc bĩu môi giống như nhìn thấu mọi chuyện.

Nàng ở bên kia đã kết thúc từ lâu rồi, mấy thiên kiêu của các đại thế lực kia không kẻ nào có thể chạy thoát.

“Ngươi hiểu cái gì! Ta đang thử hiệu quả đòn công kích của nguyên thần.” Lâm Tiêu giải thích.

“Vậy nhỡ đâu có kẻ nào che giấu thực lực vậy ngươi rắc rối to rồi.” Can Anh Túc nói.

“Không đâu, nếu thế thì sớm đã đánh được ta rồi.” Lâm Tiêu đáp.

Sau khi hấp thụ đế đạo liên hoa, kết hợp với sức mạnh Thái Tuế và sức mạnh lôi điện hắn đã thành công luyện ra nguyên thần. Có một nguyên thần đặc biệt hắn có thể dễ dàng đỡ được công kích nguyên thần vừa nãy.

Nhưng hắn muốn chủ động tấn công để phát huy được hiệu quả, có điều với tu vi và thực lực hiện tại thì vẫn còn thiếu nhiều. Lúc nãy ra đòn công kích, mặc dù hiệu quả tốt nhưng lại bị tác dụng phụ.

Năng lượng trong cơ thể hắn đã bị tiêu hao gần hết, tinh thần cũng bị ảnh hưởng. Nếu không có hai món đạo khí kia, sợ rằng hắn không ngăn được hộ đạo giả lão Ngô kia.

“Xì, cơ thể đã thế này rồi mà mồm còn cứng!” Can Anh Tức đỡ lấy vai hắn không nhịn được lẩm bẩm.

Lâm Tiêu nhìn nàng ta một cái, cũng lười nói lại. Lúc hắn cứng đầu thì hắn cũng chả nhận nổi ra mình. Hai người cứ thế từ từ đáp xuống dưới.

Dưới chiến trường thi thể ngổn ngang, hai bên đều đã chém giết đến đỏ cả mắt. Nhưng lúc này không cần biết là nhân loài hay yêu thú đều đã dừng lại. Ánh mắt của tất cả tập trung vào hai bóng người đang từ từ hạ xuống kia.

Trên chiến trường bây giờ hoàn toàn im lặng, không có một ai dám lên tiếng bàn luận.

Chết rồi! không chỉ có ba hộ đạo giả chết, mấy thiên kiêu của các thế lực kia cũng bị chém chết hết rồi.

Hai người kia là sự tồn tại của yêu quái, cả nhân loại lẫn yêu thú có mặt ở trên chiến trường đều chìm vào trạng thái kinh hoàng. Thiếu niên thời đại này, lại có kẻ mạnh như vậy sao?

Nếu không phải bọn họ tận mắt chứng kiến thì sẽ chả ai dám tin chuyện này vậy mà thật sự xảy ra. Một người chém chết ba cường giả sinh tử cảnh viên mãn! Một người giết chết vô số thiên kiêu của những thế lực lớn.

Chiến tích của hai người này không cần biết xuất hiện ở đâu, đúng là làm cho kinh thiên.

“Ai, còn muốn phản kháng, ta không ngại tiễn một đoạn!” Lâm Tiêu sau khi hồi phục lại được một chút sức lực thì từ từ đứng ở giữa chiến trường, nhàn nhạt lên tiếng.

Không một ai trả lời, hoặc là nói không ai dám trả lời.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Lâm Tiêu thấy thế thì phất tay phải lên, một tòa tháp chín tầng cao hơn trăm mét xuất hiện.

“Bây giờ ta cho các ngươi hai lựa chọn. Một là ta không giết các ngươi, các ngươi tự phong ấn tu vi của mình vào trong tòa tháp này, các ngươi hiểu không!” Lâm Tiêu nói.

Loài này vừa nói ra làm cho cả nhân loại lẫn yêu thú đều chết sững, sắc mặt âm trầm tới cực điểm. Bọn chúng đương nhiên nhận ra bảo tháp này là một đạo khí, hơn nữa lại là một món đạo khí hiếm gặp.

Tên thiếu niên này bảo bọn họ tự phong ấn vào trong, chắc chắn không có kết quả gì tốt đẹp. Nhưng nếu không vào, với bản tính điên rồ của hắn, sợ rằng kết quả cũng chỉ có chết. Nhất thời cả người lẫn yêu thú đều khó xử.

“Ồ, ta quên nói, cái lựa chọn này là cho nhân loài, yêu tộc thì cứ đứng nguyên tại chỗ là được.” Lâm Tiêu bổ sung thêm một câu.

Hả? cái gì? Sắc mặt đám nhân loài còn đen hơn ban nãy.

Tại sao!!! Rõ ràng hắn cũng là nhân loài, tại sao lại giúp yêu tộc thế này!

Những yêu tộc kia bây giờ lại cảm thấy ngại ngùng, lúc trước bọn họ có thái độ không được tốt với thiếu niên này, lúc đó bọn họ nghĩ hắn cũng giống những kẻ kia tới đây để cướp lãnh thổ của yêu tộc.

“Ta không phục, tại sao ngươi là nhân loài mà lại chỉ nghĩ cho đám yêu tộc. Ngươi có biết nếu đám yêu tộc nay mạnh lên, bọn chúng sẽ huỷ diệt nhân tộc không?”

“Hơn nữa, ngươi……là yêu tộc sao?” Một kẻ phẫn nộ lên tiếng.

Vấn đề này nhất định phải nói rõ, nếu không có chết cũng không yên.

“Ta trả lời ngươi, đầu tiên thân phận bây giờ của ta là nhân loại, thứ hai ta bảo vệ yêu tộc là được người khác nhờ vả!” Lâm Tiêu sau khi trả lời thắc mắc của kẻ kia thì giơ thanh kiếm đen trong tay phải lên.

Một đạo kiếm quang sắc bén không chút lưu tình hạ xuống, người kia còn chưa kịp kêu lên một tiếng đã chết.

“Sau mười giây, nếu các ngươi không chọn, ta chọn giúp các ngươi.” Lâm Tiêu lạnh giọng.

Dưới sự đe dạo này, không còn ai dám phản kháng nữa. Chỉ sau khoảng năm giây bọn họ đã ngoan ngoãn tự phong bế tu vi của mình vào trong bảo tháp.

Lâm Tiêu niệm một tiếng toà tháp biến nhỏ lại rồi chui lại vào người hắn. Lâm Tiêu lúc này mới lấy ra một viên đan dược phục hồi sức mạnh thượng phẩm.

Khoảng một nén nhang sau, ánh mắt Lâm Tiêu loé lên. Xoẹt! hắn vung kiếm, một kiếm này ẩn chứa tới mười phần sức mạnh Thái Tuế và sức mạnh lôi điện. Mà mục tiêu chính Thi Quỷ Tứ Tượng Đại Trận - đại trận đang phủ lên bầu trời yêu tộc.

“Phá!!” Lâm Tiêu thấp giọng.
Chương 275: Ai, cũng không được động vào tôn thượng đại nhân của ta

Một đạo kiếm quang sáng chói như một dòng sông bạc lao thẳng lên trời.

Ầm! một tiếng nổ lớn vang lên.

Cả một mảnh trời đất rung chuyển, giữa bầu trời nguồn sức mạnh Thái Tuế và lôi điện bùng nổ.

Bùm! Dưới đòn tấn công mạnh mẽ này, Thi Quỷ Tứ Tượng đại trận chỉ bị vỡ ra một lỗ hổng nhỏ. Có thể thấy bốn cường giả bán đế liên thủ lại đã tạo ra một trận pháp mạnh tới cỡ nào, không chỉ giam giữ được các trưởng lão yêu thú còn có sức mạnh phòng ngự vững chắc.

“Chậc chậc chậc, không phá được. Đại Tiêu Tiêu, ngươi nghỉ thêm chút nữa đi, có chút mệt nhọc đó!~~~” Can Anh Túc cười trêu.

Lâm Tiêu lườm nàng một cái rồi nói: “Vừa nhìn là biết ngươi không hiểu, ai bảo với ngươi là không phá được?”

“Hả?” Can Anh Túc tò mò nhìn lên.

Phá được rồi? Đâu có, rõ ràng chỉ phá ra một cái lỗ nhỏ xíu thôi.

Rắc, rắc, rắc rắc! Lúc này từ trung tâm đại trận các vết vứt bắt đầu lan ra xung quanh, sau một tiếng nổ lớn thì từng chùm ánh sáng bạo phát ra tứ phía. Vụ nổ này làm những núi non cây cỏ xung quanh trấn động.

Phá được rồi! thật sự phá được rồi!

Người của yêu tộc kêu lên một tiếng, mỗi tộc nhân đều kích động không thôi. Trong đại trận kia giam giữ chín trưởng lão bán đế của yêu tộc. Nếu không phải do kẻ địch dùng thủ đoạn đê hèn thì yêu tộc không cần phải sợ bất kỳ thế lực nào.

“A! chỉ thiếu chút, chỉ thiếu chút có thể phong ấn chín trưởng lão của yêu tộc, tại sao chứ!”

Lúc này trên bầu trời bỗng vang lên một âm thanh chứa đầy sự phẫn nộ và tức tối. Đó chính là bốn vị Bán Đế nhân loại, khi bên dưới còn đang chìm trong cảnh chém giết thì bọn họ đang phải khống chế đại trận Thi Quỷ Tứ Tượng đại ấn này.

Lúc đó bọn họ cũng cảm nhận được bên dưới có chuyện phát sinh nhưng không cách nào rời khỏi đại trận được, cứ nghĩ bên phe nhân loài có nhiều cường giả tới vậy. Chắc chắn đã nắm được phần thắng trong tay.

Vậy mà không ngờ, giữa đường lại từ đâu ra một tên gia hoả quái vật. Lúc bọn họ chuẩn bị phong ấn thành công chín trưởng lão yêu tộc. Thì một kiếm kia đã phá tan tất cả, chuyện này không đáng để người ta phẫn nộ sao.

“Ngươi là phản đồ của nhân loại, ta nhất định phải chém chết ngươi!” Một Bán Đế nhân loài hét lên.

Xoẹt! một đạo đao quang mang theo thần lực từ trên trời dội xuống. Đao quang mang theo sát ý cuồn cuộn lao tới kẻ thù.

Lâm Tiêu ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt thờ ơ không có chút sợ hãi nào. Một kích này của cường giả Bán Đế uy lực không cần phải bàn tới, nếu dùng thủ đoạn bình thường sợ là khó mà đỡ được.

Lúc hắn chuẩn bị thi triển nguyên thần để đỡ đòn công kích thì một thân ảnh từ đâu đứng chắn trước mặt hắn.

“Ai, cũng không được động vào tôn thượng đại nhân của ta!!!”

Sau khi thần ảnh này lên tiếng thì đánh một quyền về phía đao quang kia.

Ầm! khi hai thứ chạm vào nhau thì thứ làm mọi người kinh ngạc chính là, một quyền kia không hề hấn gì, nhưng đao quang thì lập tức vỡ vụ.

Mạnh yếu ra sao nhìn liền biết.

“Ngươi điên à, chín đại yêu vương thoát phong ấn rồi, bây giờ đâu phải là lúc đấu với tên này, mau đi thôi!”

“Đúng vậy! trở về sẽ bàn bạc sau, chỗ này không thể ở lâu, mau đi!”

“Hừ! chạy? chém giết yêu tộc chúng ta mà muốn chạy. Xin phép yêu vương Man Ngưu ta chưa!!”

“Minh Hổ theo ta, chúng ta liên thủ đánh chết bốn tên đáng ghét này!”

Sau mấy âm thanh lo lắng và phẫn nộ, thì lại thêm mấy âm thanh phong ấn bị phá vỡ. Những cường giả Bán Đế không biết đã đi đâu, chỉ còn lại vị đại lão Bán Đế cảnh ở trước mặt Lâm Tiêu.

“Làm phiền tộc trưởng Chu Tước.” Lâm Tiêu đứng sau lưng đại lão Bán Đế cảnh lên tiếng.

Ngươi vừa đỡ đòn thay hắn chính là tộc trưởng Chu Tước. Tộc trưởng Chu Tước nghe thấy Lâm Tiêu nói thế thì khí thế hùng dũng lúc nãy hoàn toàn biến mất.

Ông ta lập tức quay người về phía Lâm Tiêu cung kính hành lễ: “Tôn thượng đại nhân ngài sao lại nói thế, lần này ngài cứu cả yêu tộc, yêu tộc phải cám ơn ngài mới phải.” Tộc trưởng Chu Tước ngữ khí thành kính, lời nói đều từ tận đáy lòng.

Chín tộc trưởng bị phong ấn trong đại trận Thi Quỷ Tứ Tượng không thể thoát ra ngoài, nhưng bọn họ có thể nhìn thấy mọi chuyện bên ngoài.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Chính vì vậy mà ông càng nể phục và tôn kính tôn thượng đại nhân. Tôn thượng đại nhân bây giờ chỉ mới khôi phục đến Hoá Đỉnh cảnh, vậy mà vẫn có thể chống lại vô số cường giả, liều mạng bảo vệ yêu tộc của bọn họ.

Nói thật, nếu phải đối mặt với nguy cơ như thế này của yêu tộc, sợ rằng chín đại yêu vương như bọn họ cũng khó mà làm được tới vậy.

“Thình thịch, thình thịch.”

Cả tộc Chu Tước nhìn tộc trưởng nhà mình rồi đồng loạt quỳ xuống trước Lâm Tiêu.

“Cảm tạ ơn cứu mạng của đại nhân.” Cả tộc đồng thanh nói lớn.

Những tộc khác thấy vậy, lại thêm thái độ của tộc trưởng Chu Tước và màn thể hiện trên chiến trường vừa nãy. Thì bây giờ bọn họ đều phục rồi, tâm phục khẩu phục.

Thình thịch. Thình thịch!!

Tất cả yêu tộc đồng loạt quỳ xuống.

“Cảm tạ ơn cứu mạng của đại nhân.”

“Cảm tạ đại nhân đã bảo vệ yêu tộc.” Tiếng cảm tạ của yêu tộc vang khắp cả đất trời.

Đúng là một cảnh tượng gây trấn động, người có thể làm cho cả yêu tộc cúi đầu thế này, ngoài hắn thì cũng chỉ có vị Tước Phượng đại nhân đang nằm trong quan tài kia thôi.

“Đều đứng lên đi, ta cứu yêu tộc không phải cứu không.” Lời của Lâm Tiêu truyền khắp nơi.

Hả…..toàn bộ yêu tộc nghe xong lời này thì quay qua nhìn nhau. Chả nhẽ thiếu niên ân nhân này muốn đồ gì của yêu tộc, nhưng trong yêu tộc làm gì có đồ gì làm cho một nhân loại phải liều mạng tới thế đâu.

Ví dụ mấy bảo vật chân truyền của từng tộc trong yêu tộc thì chỉ có tác dụng với người của yêu tộc, đối với nhân loại thì chả có chút tác dụng gì cả. Vậy ân nhân này là muốn gì?

“Đại nhân, ý ngài nói……?” Tộc trưởng Chu Tước hình như đã hiểu cái gì đó.

Lâm Tiêu gật đầu một cái nhẹ nhàng nói: “Chức vị yêu tộc công đỉnh.

Lần này hắn ra tay đã đắc tội với nhiều đại thế lực, không còn cách nào quay đầu lại nữa. Lâm Tiêu biết sau này chắc chắn phải đối đầu trực tiếp, đó là thứ hắn không thể tránh được. Với tư chất và thiên phú của hắn, càng đi lên cao lại càng là gai trong mắt các đại thế lực.

Thay vì đợi tới lúc đó đơn thương độc mã chiến đấu, thì tốt hơn nhân cơ hội này nắm chắc yêu tộc.

Tất cả người của yêu tộc nghe xong câu này của Lâm Tiêu thì ngỡ ngàng. Yêu tộc công đỉnh, cái suy nghĩ này……cũng quá kinh thiên đi. Hơn nữa hình như cũng không có khả năng, yêu cầu cơ bản nhất của yêu tộc công đỉnh chính là phải mang dòng máu yêu tộc.

Mà điều này thì cho dù cả yêu tộc có mang đại ơn của thiếu niên, cũng không thể phá vỡ quy tắc được.

“Muốn có chức yêu tộc công đỉnh? lão Ngưu ta là người đầu tiên không đồng ý, trừ phi có thể đánh thắng ta.” Một bóng người cao lớn khuôn mặt có chút phiền muộn bay từ trên trời xuống.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vạn Cổ Chí Tôn
Vạn Cổ Chí Tôn
  • Thái Nhất Sinh Thủy
Chương 3822
(Full) Vạn Cổ Cuồng Đế
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm
Vạn Cổ Cuồng Đế
  • KK Cố Hương
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • 5.00 star(s)
  • Rùa già nghìn năm

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom