Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 286-290
Chương 286: Chiến tranh vạn tộc, khởi động
Mỗi một món đạo khí chân linh, ngoại trừ đạo khí chân linh tiên thiên, chỉ cần là đạo khí chân linh do hậu thiên luyện chế ra, bên trong đều sẽ ẩn chứa một tia Đế Cảnh.
Đó là khi người luyện chế đạo khí hoàn thành tới bước cuối cùng, đã đem một tia thần thức phân ra rồi phong ấn vào bên trong món đạo khí đó.
Sau đó trải qua năm tháng dài dằng dặc tẩy rửa.
Tia thần thức vô chủ này sẽ dần dần trở thành khí linh, khiến cho uy lực của đạo khí tăng vọt, sự phối hợp với chủ nhân cũng ngày một tăng cao.
Đạo khí chân linh hậu thiên chính là như vậy.
Mà việc Lâm Tiêu hiện tại cần làm chính là, dùng sức mạnh nguyên thần của bản thân khởi động Ý Cảnh Đặc Biệt hiến tế thanh Cực Bá Mâu này.
Đây là lần đầu tiên hắn thử.
Không thành công thì tiếp tục hiến tế món tiếp theo.
Cái khác thì không nhiều chứ đạo khí thì hắn có tới vài món.
Lúc khởi động Ý Cảnh Đặc Biệt, Cực Bá Mâu bị sức mạnh hiến tế hút vào trong.
Ý Cảnh Đặc Biệt của Lâm Tiêu lúc này đã tăng lên cuồn cuộn.
Ý Cảnh ban đầu vốn chỉ tới bậc tám, lúc này đã dần dần đạt tới bậc chín.
Soạt soạt! ~~
Một cái truyền tống trận tỏa ánh sáng đen to cỡ nắm tay đang hình thành bên người Lâm Tiêu.
Ngay lập tức, tất cả mọi người tại đây, bao gồm cả bán Đế nhân tộc và bán Đế yêu tộc, thần hồn của bọn họ lúc này đều bắt đầu run rẩy.
Bên trong vầng sáng màu đen đột nhiên xuất hiện này giống như là có thứ gì đó cực kỳ đáng sợ, chỉ nhìn một cái thôi mà bọn họ đã có chút không chịu nổi.
“Shhh.......đó là thứ gì?”
“Tên tiểu tử này rốt cuộc đang làm gì vậy?”
“Hình như ta cảm nhận được....khí tức của Đại Đế, điều này không thể nào!”
“Là Đại Đế, không sai, khí tức khiến người ta lạnh hết cả xương sống này tuyệt đối là Đại Đế rồi.”
“Nhanh, ngăn hắn ta lại, tên tiểu tử này thật sự muốn khởi động Vạn Chiến Pháp Chỉ!”
“Quá kinh khủng, ta thật sự phục rồi!”
“Đồ điên, CMN, tên này thật sự điên CMN rồi!”
Một lúc sau cường giả bán Đế Cảnh mới kịp phản ứng, đều lao như điên về phía Lâm Tiêu,
Tốc độ của mỗi người đều nhanh khủng khiếp.
Nhưng bọn họ nhanh
Lâm Tiêu còn nhanh hơn.
Vào lúc những cường giả bán Đế Cảnh này cử động, hắn đã nắm chắc Vạn Chiến Pháp Chỉ trong tay, trực tiếp đưa vào trong vòng tròn hắc quang.
“Vạn chiến, khởi động!!!” Lâm Tiêu hô to một tiếng.
Ầm!!!
Không đợi các cường giả bán Đế Cảnh lại gần, một luồng sáng rực rỡ từ trên người Lâm Tiêu chiếu ra, bảo vệ hắn ở bên trong.
Sương mờ giăng kín, bầu trời bị chùm sáng này ngăn cách, toàn bộ đại lục Thương Vũ đều rung lên mạnh mẽ.
Mặt trăng, mặt trời và những ngôi sao vào thời khắc này cũng bị cơ duyên mạnh mẽ vô cùng này ảnh hưởng, rung lên rì rầm.
Mấy cường giả bán Đế Cảnh đứng gần Lâm Tiêu nhất trực tiếp bị sức mạnh hung hãn này đánh bay ngược về phía sau.
Lâm Tiêu khởi động Vạn Chiến Pháp Chỉ, vậy giờ đang sở hữu trạng thái vô địch, vạn pháp bất xâm.
Mà chùm sáng kia sau khi vọt tới chân trời thì từ yêu tộc quốc độ nhanh chóng bắn ra bốn phương tám hướng.
Vỏn vẹn trong mấy giây ngắn ngủi, quang mang phủ đầy bầu trời, chiếu sáng toàn bộ Thiên Vực.
Hai chữ ‘Vạn chiến’ này, đột ngột xuất hiện bên trên bầu trời.
Bất luận là thế lực nào, bất luận là ở nơi nào, đều có thể nhìn thấy hai chữ này ở trên bầu trời.
Trong nháy mắt, trong các Thiên Vực lớn, hàng ngàn hàng vạn thế lực thấy vậy mà kinh hãi.
Tuy rằng không biết hai chữ này có ý nghĩa gì, nhưng cho dù là những cường giả bán Đế Cảnh kia, cũng cảm thấy vô cùng khủng bố, sắc mặt không tốt.
Tiêu rồi!
Khởi động rồi.
Vạn Tộc Pháp Chỉ thật sự bị khởi động rồi.
Két két két!!!
Rắc rắc rắc!!!
Ầm ầm ầm!
Phía dưới các Thiên Vực, những nơi ẩn giấu, ngủ sâu tại chân trời, những nơi trốn ở bên trong những đại trận kiên cố, thậm chí những nơi bị giam cầm trong cấm chế.
Tất cả những trói buộc, phong ấn, đều bị ảnh hưởng bởi Vạn Chiến Pháp Chỉ mà đồng loạt mất hiệu lực.
Ví dụ, một nơi nằm sâu trong di tích viễn cổ ở Bắc Vực, một nơi vốn dĩ nằm im bất động bỗng ầm ầm một trận, toàn bộ di tích viễn cổ bị nổ tung.
Khí tức bất tử xông ra, hóa thành làn sương đen nồng đậm, che phủ ngàn dặm xung quanh.
“Khà khà khà, không ngờ bản Ma tôn còn có cơ hội xuất thế cơ đấy, ủa?? Đây là... Vạn Chiến Pháp Chỉ, thì ra là vậy, thì ra là vậy, khà khà khà, thú vị đấy, lần này thì bản Ma tôn tiếp nhận rồi nhé.”
Một giọng nói lạnh băng từ trong làn sương đen vang lên.
Hắn trực tiếp tiếp nhận lấy Vạn Chiến Pháp Chỉ lần này.
Ầm!
Ánh sáng trên bầu trời bùm một cái, phân thành một chùm tia sáng, chiếu vào xung quanh làn sương đen, chọn trúng cái vị vừa xuất thế này.
Lần trước, bản Ma tôn đã thất bại trong trận chiến Vạn tộc. Vậy lần này, bản Ma tôn tuyết đối phải cướp lại toàn bộ...”
……
Ở nơi cấm địa dưới vực sâu.
Một cánh cửa màu đen xuất hiện giữa không trung.
Trong cánh cửa lớn tràn đầy khí tức giết chóc và huyết tinh, huyết dịch văng khắp tứ phía, làn sương máu đỏ thẫm từ trong cánh cửa lớn bay ra.
Nhìn vào bên trong, có vô số xích sắt đứt gãy giữa không trung.
Một luồng khí tức cực kỳ kinh khủng từ trong cửa lớn tràn ra.
Tiếp đó, một thanh niên tuấn tú quỷ dị từ trong bước ra.
“Vạn Chiến Pháp Chỉ, chiến tranh vạn tộc hả? Thời cơ vừa thích hợp, được, ta sẽ tiếp nhận.”
Ầm!
Sau khí hắn quyết chí tiếp nhận Vạn Chiến Pháp Chỉ, trên bầu trời liền phân ra một chùm ánh sáng, bao phủ cả người thanh niên và cánh cổng đen phía sau hắn vào bên trong.
“Hi vọng chiến tranh vạn tộc lần này có thể giúp ta tìm được thuốc Cửu Chuyển Bất Tử. Phụ thân, đợi con, con nhất định sẽ tìm mọi cách để phục sinh ngài....”
……
Cục diện này xuất hiện tại khắp các Thiên Vực, vô số nơi.
Trong Yêu Tộc quốc độ.
Những cường giả bán Đế Cảnh vào lúc này đồng loạt bị che phủ bên trong luồng sức mạnh kỳ lạ này.
Chỉ cần là người có tu vi từ bán Đế Cảnh trở lên, trong đầu liền xuất hiện một mục lựa chọn.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Mục lựa chọn số 1, tiếp nhận pháp chỉ.
Bản thân cùng một vài người bất kỳ trong tộc sẽ bị truyền tốc tới chiến trường vạn tộc, tiến hành chiến tranh vạn tộc.
Trong chiến tranh vạn tộc, chỉ có người xếp hạng đầu mới có thể sống sót đồng thời có được phần thưởng cực lớn.
Mà những người và thế lực còn lại, đồng loạt chịu hình phạt nặng nề, thậm chí là bị hủy diệt.
Quy tắc cụ thể, sau khi chiến tranh vạn tộc bắt đầu sẽ công bố.
Hạng mục chọn lựa thứ hai, từ chối pháp chỉ.
Tu vi hiện tại giảm ba phần, thần hồn giảm bốn phần, thực lực hoặc vận may đều giảm đi năm phần.
Trong vòng ba năm tiếp theo, sẽ dẫn tới một đại kiếp sinh tử.
Shhhh........
Tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.
Chiến tranh vạn tộc, đây chính là chiến tranh vạn tộc sao?
Bọn họ hình như đã hiểu tại sao thời đại thượng cổ lại biến mất rồi.
Đây, đây chính là nguyên nhân thực sự!
“Các vị, ta đợi các vị ở chiến trường vạn tộc.”
“Chiến tranh vạn tộc, ta tiếp nhận, hahaha.”
Lâm Tiêu cười lớn rồi tiếp nhận Vạn Chiến Pháp Chỉ.
Một chùm sáng từ trên trời giáng xuống, bao bọc Lâm Tiêu vào bên trong, thân ảnh hắn dần bay lên trời.
Chương 287: Có nhận Pháp Chỉ hay không? Một quyết định khó khăn
Quốc đô yêu tộc.
Các cường giả của những thế lực lớn bất lực đứng nhìn Lâm Tiêu được ánh sáng bao trùm rồi biến mất. Khi đối mặt với hai lựa chọn tàn khốc của Vạn Chiến Pháp Chỉ bọn họ nhất thời không biết nên chọn cái nào.
Khi tiếp nhận Vạn Chiến Pháp Chỉ vạn tộc lập tức bước vào chiến tranh, những tộc xếp ở hạng cuối lập tức bị tiêu diệt. Nếu từ chối Vạn Chiến Pháp Chỉ thì bản thân và toàn bộ tộc lập tức giảm tu vi, linh hồn suy yếu, cơ duyên bị xoá bỏ.
Sau đó còn phải đối diện với một thảm họa sinh tử. Đây là lựa chọn không một ai có thể chấp nhận được.
“Vạn Chiến Pháp Chỉ này cũng thật bá đạo, tiếp nhận hay từ chối đều đối diện với nguy cơ diệt vong! Nên làm gì đây!”
“Đáng chết! Huyền Nguyệt môn chúng ta đang chuẩn bị xuất thế trở mình ở thời đại này, không ngờ lại gặp phải chuyện này.”
“Đúng vậy, sớm biết thế này ta đã không bước chân vào vũng nước đục này.”
“Đáng ghét đáng ghét! Chỗ tốt thì chả thấy đâu, bây giờ lại còn đối diện với quyết định sống còn, tức chết ta rồi!”
Khi mấy thế lực lớn còn đang phẫn nộ, một chùm ánh sáng từ trên trời chiếu xuống đầu họ, chùm ánh sáng này để đưa người vào Vạn Chiến Pháp Chỉ. Sau khi một đạo ánh sáng biến mất sẽ mang theo một thế lực tiến vào chiến trường vạn tộc.
“hahaha, tôn thượng đại nhân hay thật, chả phải là vạn tộc chiến tranh thôi sao? Yêu tộc chúng ta chấp nhận!” Tộc trưởng Chu Tước cười lớn.
“Ai sợ ai chứ, đợi lão Ngưu ta vào sẽ đập chết mấy tên vương bát đản kia!”
“Tính cả ta nữa, yêu tộc chúng ta chưa bao giờ tham sống sợ chết, nay lại có đại nhân chiếu cố, chúng ta còn sợ gì nữa.”
Ngay lập tức, giữa tiếng gầm của các đại yêu vương vang lên, một chùm ánh sáng chiếu xuống bao lấy các đại yêu vương và hơn 100 cường giả của yêu tộc rồi biến mất. Mãi đến khi mọi người tiến vào chiến trường vạn tộc, mấy thế lực lớn phía trên kia vẫn còn chưa chọn xong.
Đồng thời bọn họ cũng phát hiện, sau khi yêu tộc chọn Vạn Chiến Pháp Chỉ xong, một dòng sông nhân quả được tạo từ quy luật thiên địa đã bao quanh quốc đô yêu tộc.
Nếu lúc này có người nhân cơ hội phát động tấn công thì đó chính là hành động tự đào hố chôn thân.
“Vậy, thiếu niên kia rốt cuộc là ai? Loại mưu trí này đâu phải người thường có được.”
“Hả? Vạn Chiến Pháp Chỉ đang đếm ngược, trong vòng một nén nhang nữa chúng ta không chọn xong sẽ bị cưỡng ép chấp nhận.”
“Mẹ kiếp! còn có thể như vậy sao?”
“Này cũng thật đáng ghét, bên ta cũng có đếm ngược.”
“Đây chính là ép chúng ta phải chọn.”
Lúc mọi người còn đang do dự có chọn hay không thì đồng loạt pháp ra tiếng than thở. Cứ tưởng sẽ kéo dài thời gian được, bọn họ còn định quay về rồi thảo luận với người trong môn phái. Nhưng cái Vạn Chiến Pháp Chỉ này đúng là ép người ta vào đường cùng.
“Ta, ta, ta từ chối! ai mà biết được khi vào chiến trường sẽ có chuyện gì. Ít nhất từ chối sẽ còn đường sống, cho nên, ta từ chối.” Một Bán Đế nhịn lại sự bạo nộ trong lòng, đưa ra một quyết định khó khăn.
Xoẹt! khoảnh khắc này một đạo ánh sáng cũng chiếu xuống người hắn, chỉ là đạo ánh sáng này không ấm áp mà lại lạnh lẽo bất thường. Nó bao lấy người của Bán Đế kia và những người thuộc thế lực của hắn.
“A! tu vi của ta, còn có sức mạnh thần hồn…..”
“Xong rồi, xong rồi, tu vi Hoá Đỉnh cảnh viên mãn của ta, như một bình nước vỡ chảy hết ra ngoài.”
“Tu vi của ta, thần hồn của ta, A!”
Toàn bộ đám người của thế lực này gào thét như bị lửa thiêu đốt, hơi nước bốc lên từ người bọn họ. Trên mặt người nào cũng tràn ngập đau đớn, tiếng hét thê lương. Mà quá trình nhận trừng phạt đau đớn nhất chính là vị Bán Đế kia, hắn vừa mới đột phá cảnh giới mười mấy năm.
Bây giờ dưới sự trừng phạt này, cảnh giới của hắn lại quay về sinh tử cảnh viên mãn. Nhìn tình hình này, muốn lần nữa đột phá Bán Đế đúng là khó hơn 10 lần so với trước. Hơn nữa có khả năng tu vi cả đời của hắn chỉ dừng lại ở mức này.
Trong chốc lát Bán Đế này như già đi 100 tuổi, tóc bạc bỗng chốc xuất hiện. Hắn hối hận, hối hận đến xanh cả ruột. Sau đó hắn lại thấy toàn thân vô lực, diệt tiền đồ tu vi của người khác còn đau khổ gấp ngàn lần việc chết cha chết mẹ.
Muốn báo thù, căn bản là không còn cơ hội nữa. Tên thiếu niên kích hoạt Vạn Chiến Pháp Chỉ sẽ chỉ còn hai kết quả, hoặc là chết trong chiến trường vạn tộc, hoặc là thành công thoát ra ngoài chiến trường vạn tộc.
Hắn có một loại dự cảm, tên tiểu tử này như một con rồng ẩn mình dưới sông, trải qua kiếp nạn này chắc chắn trở mình bay cao. Đến lúc đó sợ rằng sẽ chả có ai ngăn được hắn.
Nhưng cũng chả dám nghĩ nhiều nữa, hắn lập tức đưa theo người của mình nhanh chóng rời khỏi đây. Phải biết rằng sự trừng phạt của Vạn Chiến Pháp Chỉ vẫn chưa kết thúc. Bọn họ nhất định phải chuẩn bị cho kiếp nạn ba năm sau.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Những thế lực khác nhìn thấy cảnh này thì toàn thân run rẩy, bọn họ đều là những thế lực lớn một phương trời. Nào đã bao giờ phải trải qua lựa chọn sống còn như bây giờ. Hơn nữa nếu không chọn sẽ tự động bị đưa vào chiến trường.
Chuyện này……chuyện này…..
“Ta, đáng chết, ta, từ chối!”
“Ta cũng thế, cảnh giới tu vi bị giảm, nhưng chỉ còn căn bản vẫn còn có thể đông sơn tái khởi.”
“Hừ! lũ không có tiền đồ. Chẳng phải chỉ là một trận chiến vạn tộc thôi sao? Ta chấp nhận, ta tin có thể lấy được chiến thắng đứng trên hạng cao, ở đây chờ tin tốt.”
“Người tu luyện, nghịch thiên mà đi. Những lựa chọn nguy hiểm thế này thì phần thưởng đương nhiên hậu hĩnh, ta chọn chấp nhận!”
“Tính cả ta, kể cả có chết ta cũng không hèn nhát như vậy!”
“Chúng ta đợi các người quay lại, phần cơ duyên này nhất định phải lấy được!”
Phần thời gian đếm ngược gần kết thúc thì các thế lực cũng không chịu được nữa. Có người chấp nhận cũng có người từ chối. Từng chùm ánh sáng hạ xuống đưa mọi người vào chiến trường. Rồi lại từng chùm ánh sáng hạ xuống bắt đầu quá trình trừng phạt.
Khi thời gian đếm ngược kết thúc, phía trên bầu trời lập tức quả ra quang mang như những vì sao đang rơi xuống. Những người không có dũng cảm đưa ra lựa chọn đều bị Vạn Chiến Pháp Chỉ cưỡng ép tiếp nhận.
Sau khi những đạo ánh sáng biến mất thì một loạt tiếng nổ vang lên. Ầm ầm ầm trời đất thiên địa nhật nguyệt đồng loạt xuất hiện, cả bầu trời rung chuyển.
Cuộc chiến vạn tộc, bắt đầu!
Chương 288: Logic quy tắc quen thuộc của cuộc chiến vạn tộc
Một vùng đất cằn cỗi xa lạ, có núi sông, trăng sao, đưa mắt nhìn ra xa còn có thể thấy vài toà thành cũ kỹ đổ nát. Đây là nơi Lâm Tiêu xuất hiện sau khi tiếp nhận Vạn Chiến Pháp Chỉ. Ánh sáng bên cạnh hắn vẫn còn chưa tiêu tan, sức mạnh ẩn chứa trong luồng ánh sáng này làm hắn không thể động đậy.
Giống như muốn hắn ở yên một chỗ đợi người khác tới. Sau vài phút luồng ánh sáng này vẫn còn.
“Có một số người đúng là ngu đần! không phải chỉ là trong hai chọn một thôi sao? Chả nhẽ khó chọn như vậy, bọn họ không chọn vậy thì sao bắt đầu cuộc chiến vạn tộc được?” Lâm Tiêu đứng lẩm bẩm một mình.
Lần này hắn phải kích hoạt Vạn Chiến Pháp Chỉ cũng là do hết cách. Bị nhiều cường giả bao vây như vậy, hắn cũng chả còn cách nào để chạy được. Kể cả hắn có cách để chạy thì yêu tộc cũng nhất định bị tiêu biệt.
Hơn nữa có một điều quan trọng, khi hắn có được Vạn Chiến Pháp Chỉ hắn đã biết được một bí mật. Đây cũng là bí mật mang tính mấu chốt, e rằng chỉ có người ngộ tính mãn cấp như mới hiểu được, dù người khác có lấy được Vạn Chiến Pháp Chỉ cũng không thể hiểu được chuyện này.
Chính là……người có được Vạn Chiến Pháp Chỉ, có thể thành công kích hoạt trận chiến. Trong lúc chiến đấu sẽ nhận được quyền lợi. Còn về phần quyền lợi là gì thì hắn chưa biết. Dù sao bản thân có vạch xuất phát tốt hơn người khác, lại thêm thiên phú ngộ tính, trong trận chiến này, hắn có thể thua sao? Đương nhiên là không thể rồi!
Lại qua mười phút nữa, cuối cùng sau một hồi chiến trường vạn tộc rộng bất tận rung chuyển, phía bên trên màn trời cũng hiện ra một hàng chữ vàng óng.
Đây là……quy định của chiến trường vạn tộc.
(Hoan nghênh tới chiến trường vạn tộc.)
(Sinh tồn và đấu tranh, là mục tiêu ở nơi này của mọi người.)
(Trên chiến trường vạn tộc, mọi người sẽ gặp được các loại bảo rương, cực phẩm thần thông, chân linh đạo khí, thậm chí là khí vận còn lưu lại của Đại Đế.)
(Chú ý số 1: bảo rương có thể chưa đại cơ duyên, cũng có thể chưa đại kiếp nạn.)
(Mỗi người mỗi ngày chỉ có thể mở 3 rương, hãy chân quý cơ hội.)
(Chú ý số 2: giết người của thế lực khác, có thể lấy được thêm 1 lần cơ hội mở rương.)
(Sau bảy ngày, bắt đầu tính hạng. Người xếp hạng cao được thưởng, xếp hạng thấp chịu trừng phạt hoặc tiêu diệt.)
(Cho nên, xin hãy nghĩ cách nâng cao thế lực của mình.)
Các quy tắc này như được in lên bầu trời không hề tan biến. Những người mới vào chiến trường chỉ cần ngẩng đầu đều có thể thấy được.
Hơn nữa vị trí bọn họ xuất hiện cũng có phần đặc biệt. Phân tán, tuỳ tiện phân bố khắp nơi. Mỗi người xuất hiện ở một chỗ khác nhau, dù đưa mắt ra xa cũng không nhìn thấy người nào khác.
Ánh sáng bao quanh người họ cũng chưa tan biến, trong luồng ánh sáng kỳ quái này bọn họ không cách nào di chuyển được. Mọi người sao khi đọc xong quy tắc của chiến trường thì đồng tử đều co lại.
Cái gì gọi là tàn nhẫn, chính là cái loại quy tắc không có tình người này.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Ban đầu sau khi bước vào chiến trường, cứ nghĩ rằng đồng minh ở bên ngoài vẫn sẽ giữ nguyên. Những với quy định tàn khốc này.
Đồng minh??
Đó chỉ là sự mở đầu của một màn đâm sau lưng mà thôi, lần đầu họ gặp cái quy tắc kỳ lạ này. Những cường giả Bán Đế sau khi đọc xong quy tắc thì lại thở phào một cái.
Cái gì là chiến tranh vạn tộc? hừ, so với trong tưởng tượng của bọn họ thì đơn giản hơn nhiều. Cái loại việc mở rương này, với sức mạnh của bọn họ thì dễ dàng ép được kẻ khác mở rương thay, sau đó bản thân lấy phần thưởng là được rồi.
Sinh tồn và đấu tranh, vậy lại càng đơn giản. Còn về xếp hạng thì bọn họ lại càng tự tin về tu vi của đám người nhà mình, chắc chắn không xếp hạng thấp được.
Tuy nhiên mười phút sau khi quy tắc xuất hiện.
Xoẹt! ánh sáng bao quanh mọi người lập tức biến mất, mọi người bây giờ có thể hoạt động bình thượng. Nhưng khi cảm nhận được trạng thái bản thân thì ai cũng ngây người, triệt để ngây ngốc.
Tất cả biến mất, tu vi, sức mạnh thần hồn, sức mạnh cơ bắp tất cả đều biến mất. Linh thạch cực phẩm, chân linh bảo khí tất cả đều bị ngắt liên kết. Không có cách nào điều động được.
Mọi người muốn khóc rồi, nhất là các Bán Đế vừa nãy còn cực kỳ tự tin. Thậm chí cả mấy vị cường đại, đã từng bước qua tồn tại thần bí của chiến trường vạn tộc, bọn họ cũng trợn mắt không dám tin.
Đây là cái quái gì? Biến đổi rồi. Không những quy tắc biến đổi, mà tất cả thế lực trong này cũng biến mất rồi.
Cuộc chiến vạn tộc lần trước đã cực kỳ bất bình thượng rồi, lần này còn kỳ quái hơn. Rắc rối, đúng là một rắc rối to. Mấy cường giả kia đã bắt đầu hối hận.
Ở một bên khác lúc Lâm Tiêu nhìn thấy quy tắc của chiến trường vạn tộc, lông mày lập tức nhíu lại. Không phải tại quy tắc quá tàn khốc, mà là cái logic và tư duy của mớ quy tắc này làm hắn thấy vô cùng quen thuộc.
Chiến trường vạn tộc này chắc chắn không phải do thiên địa tạo ra, mà là hậu nhân bày ra. Nếu nghĩ như vậy thì trò này nhất định có người khống chế. Vậy người đó phải có sức mạnh lớn tới mức nào?
Mặc dù Lâm Tiêu không được tận mắt nhìn thấy cường giả Bán Đế nhưng hắn dám khẳng định, dù là cường giả Đại Đế đích thân tới chiến trường này thì cũng chỉ có thể phó mặc bản thân cho người khác khống chế.
Lúc Lâm Tiêu còn đang suy nghĩ thì xoẹt một tiếng. Ánh sáng bao quanh người hắn biến mất, một giây sau hắn mở to mắt bắt đầu dùng linh thức kiểm tra toàn cơ thể.
Tu vi, thần hồn, sức mạnh tất cả đều quay về Luyện Khí cảnh. Hay thật, thế mà còn nghĩ ra cách chơi này?
Đây chính là sự bình đẳng của cường giả. Lại kết hợp thêm quy định mở rương, đống quy tắc này đúng là chó má mà. Vậy đặc quyền bản thân của hắn đâu? Đặc quyền là cái gì mới được?
Đột nhiên mắt Lâm Tiêu sáng lên, mặc dù sức mạnh và tu vi trong người hắn biến mất. Nhưng sâu bên trong phần nền tảng, chín loại cảnh ý vẫn gắng sức chống lại mớ quy tắc này.
Chưa tới hai giây sau có lẽ cũng sẽ biến mất. Nói thì lâu cứ thời gian trôi thì nhanh, Lâm Tiêu thở dài một tiếng rồi nói.
“Thái Tuế, hồi tố!!!”
Oanh! Sức mạnh Thái Tuế được chín loại ý cảnh bao bọc bây giờ chỉ còn lại một nửa. Dưới sự thúc giục của Lâm Tiêu, một nửa sức mạnh Thái Tuế tràn ra bao lấy cơ thể hắn.
Bang! Một âm thanh vang lên. Hình như là sức mạnh Thái Tuế va chạm với sức mạnh quy tắc. Cả người Lâm Tiêu bay ra ngoài tới chục mét.
“Hahaha, thoải mái quá!” Lâm Tiêu lau máu ở khoé miệng sau đó đứng lên hít một hơi thật sâu.
Tu vi, sức mạnh và cả thần hồn của hắn không hồi phục lại, vẫn chỉ là Luyện Khí cảnh. Nhẫn trữ vật cũng không dùng được. Nhưng vẫn còn may là Thái Tuế hồi tố không bị phí phạm, ít nhất sức mạnh cơ bắp của hắn cũng ở trạng thái tốt.
“Xem ra cũng đủ dùng cho đợt đầu tiên xếp hạng sau bảy ngày nữa.” Lâm Tiêu cười vui vẻ.
Chương 289: Nơi này càng lúc càng không đúng
Không ai biết phần thi xếp hạng của bảy ngày sau sẽ tiến hành theo hình thức nào.
Tu vi và sức mạnh linh hồn biến mất, khiến rất nhiều người cảm thấy không quen.
Đặc biệt là sức mạnh thần hồn biến mất, nó có nghĩa là không thể sử dụng được thần thức.
Mọi thứ đều phải dựa vào ngũ quan để đi quan sát xung quanh, nhìn rõ mọi thứ.
Lâm Tiêu tuy là đã khôi phục được sức mạnh cơ bắp, nhưng hắn vẫn không buông lỏng đề phòng.
Đối mặt với những đối thủ cạnh tranh khác, thì hắn lại không chút lo sợ.
Nếu bây giờ để hắn gặp phải, thì tới thằng nào, đấm thằng ấy, tới bao nhiêu thằng thì đấm bấy nhiêu thằng,
Cái mà Lâm Tiêu quan tâm hơn là nguy cơ tới từ chính bản thân chiến tranh vạn tộc.
Chiến tranh vạn tộc ở thời thượng cổ kia, tuy là không biết hình thức có giống với lần này không.
Nhưng một nơi mà có thể khiến cho toàn bộ thời đại thượng cổ đều bị hủy diệt và kết thúc, cũng đủ để chứng minh mức độ nguy hiểm của chiến trường vạn tộc rồi.
Không ai biết sự cố bất ngờ và cái chết sẽ ập tới lúc nào.
Lâm Tiêu sau khi điều chỉnh lại hô hấp, bắt đầu tìm kiếm bốn phía.
Từ quy tắc trên Thiên Mục có thể thấy, việc mở rương hiển nhiên là chiếm cứ một vị trí quan trọng ở đây.
Mỗi người, mỗi ngày chỉ có ba lượt mở rương.
Khi tu vi của tất cả mọi người đều bị đánh về Luyện Khí Cảnh, nếu như có thể mở ra một món linh khí, đạo khí tốt, thế thì chính là đã đứng ở vị trí bất bại rồi.
Vậy nên, mỗi một lần mở rương đều tương đối quan trọng.
Mười mấy phút sau, Lâm Tiêu dựa vào năm giác quan ở trạng thái nhạy bén nhất, phát hiện một rương bảo vật ở bên cạnh một di tích sụp đổ.
Chiếc rương bảo vật này có màu đồng xanh, to tầm một hộp chuyển phát nhanh.
Chỉ là, lúc Lâm Tiêu nhìn thấy rương bảo vật này, biểu cảm trở nên kỳ lạ.
Cuối cùng thì Lâm Tiêu cũng hiểu đặc quyền của mình khi kích hoạt Vạn Chiến Pháp Chỉ là gì rồi.
(Hòm bảo vật thanh đồng, bên trong là một viên dược hoàn trị liệu.)
Lúc Lâm Tiêu lại gần chiếc rương bảo vật trong phạm vi trăm mét, một tin tức đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn.
Đặc quyền của bản thân, có lẽ là nhìn xuyên thấu hoặc một loại dự cảm.
Năng lực này mà đặt ở thế giới bên ngoài thì chẳng có tác dụng quái gì, nhưng ở trong này, chẳng khác nào một loại kỹ năng thần thánh.
Dù gì thì mỗi người cũng chỉ có ba cơ hội mở rương trong một ngày thôi mà.
Nếu ba lần mở ra đều là mấy thứ đồng nát, thế thì quá là đen rồi.
Mà Lâm Tiêu lại có đặc quyền này, không cần mở rương cũng biết bên trong có gì.
Cho nên chỉ cần chọn thứ mình cần là được.
Một cái là bị động tiếp nhận, một cái là chủ động tìm kiếm.
Cái nào mạnh, cái nào yếu, vừa nhìn là biết.
Nếu ưu thế đã được thành lập, vậy thì những ngày tiếp theo, hắn chỉ cần dựa theo xu thế mà đẩy mạnh nó lên giống như lăn một quả cầu tuyết là được.
Lâm Tiêu tin tưởng, ‘quả cầu tuyết’ này của mình, nhất định có thể đè bẹp vô số người.
Đứng trước rương bảo vật thanh đồng, sau khi do dự vài giây, Lâm Tiêu vẫn quyết định mở ra.
Sau khi mở rương bảo vật, một cái bình nhỏ xuất hiện trong tay Lâm Tiêu.
Đồng thời, trong lòng hắn nảy sinh một cảm giác, hôm nay bản thân hắn vẫn có thể mở thêm hai rương nữa.
“Đan dược trị liệu tứ phẩm, phẩm chất trung đẳng, sử dụng cho Luyện Khí Cảnh và Tụ Nguyên Cảnh. Đối với mức độ khỏe của cơ thể hắn hiện tại, chẳng có chút tác dụng nào.” Lâm Tiêu lẩm bẩm.
Hắn đã đạt Đan Chi Ý Cảnh viên mãn, tuy sức mạnh ý cảnh bây giờ đã biến mất, nhưng chút năng lực phán đoán này vẫn có.
Sử dụng một cơ hội mở rương, kiểm nghiệm suy nghĩ trong đầu là chính xác.
Đặc quyền nhìn xuyên thấu, phúc lợi vô cùng thiết thực đấy.
Ngay sau đó, thân hình Lâm Tiêu dịch chuyển, biến mất tại chỗ.
Hắn nhanh chóng chạy đi tìm kiếm khắp xung quanh.
Rất nhanh sau đó, hắn lại phát hiện bóng dáng rương bảo vật ở hai nơi khác nhau, đều là rương bảo vật bằng thanh đồng.
Một cái thì bên trong là hồi nguyên đan sơ cấp, có thể nâng cao một chút thực lực.
Một cái khác là thuốc giải độc trung cấp, có thể hóa giải một số độc tố nhất định.
Đối với hai loại đan dược này hắn đều không có hứng thú, trực tiếp bỏ đi.
Thân thể hắn sau khi trải qua sự giành giật với Tuế Nguyệt, gần như đã kháng được bách độc, khả năng tự phục hồi cũng mạnh như bug vậy.
Cho nên, những đan dược thông dụng này chẳng có chút hấp dẫn nào đối với hắn cả.
Lại trải qua mấy phút tìm kiếm.
Tại một vị trí bí ẩn bị che giấu, Lâm Tiêu cuối cùng cũng phát hiện một vầng ánh sáng màu bạc.
“Hử? Có thứ khác biệt rồi này.” Lâm Tiêu khẽ vui mừng, nhanh chóng xông qua đó.
Sau khi lại gần vầng ánh sáng màu bạc kia khoảng trăm mét.
Lâm Tiêu cũng đã nhìn thấy rõ.
Đó là một rương bảo vật màu bạc trắng.
(Rương bảo vật bạch ngân, bên trong giấu một hung thú sơ cấp.)
Thông tin bên trong rương bảo vật màu bạc xuất hiện trong đầu Lâm Tiêu.
Hả???
Lâm Tiêu nhướng mày.
Vậy mà lại không phải là vật phẩm gì đó, mà là một hung thú sao.
Giống như quy tắc trên Thiên Mục đã nói.
Trong rương bảo vật ngoại trừ vật phẩm và cơ duyên, còn có cả hiểm họa.
Hơn nữa, điều đặc biệt khiến Lâm Tiêu cạn lời là cách đặt tên của cái rương bảo vật này.
Rương bảo vật bạch ngân chắc chắn là mạnh hơn rương bảo vật thanh đồng một bậc.
Vậy thứ mạnh hơn cả rương bảo vật bạch ngân là gì, chắc không phải là rương bảo vật hoàng kim đấy chứ.
Hoàng kim? Bạch kim? Kim cương? Tinh diệu? Vương giả?
Lại thêm cuộc thi xếp hạng vào bảy ngày sau nữa.
Hay lắm.
Như này là muốn chơi kiểu ‘vương giả không gì cản nổi’* phải không?
(*Câu slogan trong game Vương giả vinh diệu của Trung Quốc)
Vậy thì đúng là trùng hợp.
Ở trong dị giới gặp phải tình huống này, đúng là giật mình đấy.
Lâm Tiêu nở nụ cười bất đắc dĩ.
Nhưng chỉ sau vài giây suy tư.
Lâm Tiêu vươn tay mở chiếc rương bảo vật bạch ngân trước mặt ra.
Hắn lại muốn xem xem hung thú này có hình dáng như nào.
Rương báu bạch ngân tỏa ra ánh sáng đen, sau đó, một con hung thú thằn lằn cao gần mười mét xuất hiện trước mặt hắn.
“Grào!!!”
Hung thú gầm lên một tiếng, sau đó nhảy bổ về phía Lâm Tiêu.
Tốc độ cực kỳ nhanh. Nước dãi bên miệng hung thú nhỏ xuống đất, phát ra tiếng xèo xèo như axit ăn mòn.
Hiển nhiên, nước bọt của hung thú thằn lằn này có độc, độc tính lại tuyệt đối là không thấp.
Lâm Tiêu đứng đực ra tại chỗ như bị dọa sợ.
Mặc cho hung thú nhào về phía mình.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Lâm Tiêu đã đánh giá xong toàn bộ con hung thú từ trên xuống dưới.
Có hình dáng bản thể gần giống với yêu thú, nhưng trong ánh mắt nó không hề có một chút linh tính nào, chỉ có bạo nộ và giết chóc.
Đồng thời, hình dáng của hung thú lại càng nguyên thủy và khát máu hơn.
Tứ chi và thân thể còn lâu mới cân đối được như yêu thú.
Đặt hung thú và yêu thú ở cạnh nhau, vừa nhìn một cái là có thể phân biệt ra được ngay.
Ngoàm!
Lúc Lâm Tiêu đang quan sát đối phương, con hung thú đã há mồm ngoạm tới một nửa thân của Lâm Tiêu vào trong mồm nó.
Khi nó định cắn Lâm Tiêu đứt đôi, thì lại phát hiện âm thanh răng rắc vang lên.
Hung thú tự nhận là hàm răng của nó vô cùng cứng cáp, nhưng trong nháy mắt lại vỡ mất mấy cái răng.
“Áu..u...u...!!” Hung thú ngậm miệng gầm lên.
Nhân loại này cứng quá vậy.
Nếu đã cắn không đứt, vậy thì nuốt chửng cả vào cho rồi.
Hung thú có linh trí không cao, muốn nuốt toàn bộ Lâm Tiêu vào bụng.
Nhưng sau đó, một đôi tay vô cùng nhỏ bé so với hung thú, lại đang túm trên răng nanh của nó.
“Hung thú từ trong rương bảo vật bạch ngân sao mà yếu quá vậy.” Lâm Tiêu hoàn toàn không để tâm, nói.
Xoẹt một tiếng.
Lâm Tiêu hơi dùng sức, hung thú thằn lằn trực tiếp bị xé thành hai, bắt đầu từ miệng xé xuống.
Hung thú bạch ngân này đã chết ngắc, ngay cả cơ hội hét lên thảm thiết cũng chẳng có.
Hung thú mà rương báu bạch ngân mở ra cũng chỉ có thực lực Tụ Nguyên Cảnh trung hậu kỳ thôi nhỉ.” Lâm Tiêu không chút kinh ngạc, đáp.
Hung thú thực lực cỡ này, nếu đổi lại là người khác tới đối phó, có thể sẽ rất phiền phức, nhưng trong mắt hắn thì lại là chuyện nhỏ như con thỏ.
Hử?
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Ánh mắt Lâm Tiêu khẽ lóe lên, nhặt từ trong thi thể hung thú ra một viên đá màu bạc to cỡ nắm đấm.
Nắm trong tay thì hơi mát, còn có thể cảm nhận được một nguồn năng lượng kỳ lạ từ trong viên đá màu bạc này.
Đùa nghịch một lúc, Lâm Tiêu vẫn không hiểu thứ này là gì.
Có thể là do hiện tại tu vi và năng lực thần hồn không đủ nên vậy.
Hắn còn chưa khám phá ra viên đá màu bạc này có tác dụng gì, nhưng nhất định là một thứ tốt.
Chính vào lúc này, Thiên Mục trên bầu trời của chiến trường vạn cổ xuất hiện một đoạn tin tức mới.
(Danh tính: Lâm Tiêu)
(Thế lực: cá nhân)
(Thành tích: lần đầu đánh chết một hung thú cấp bạch ngân, hoàn thành nhiệm vụ giết chóc đầu tiên, nhận được phần thưởng cho lần giết đầu tiên.)
(Phần thưởng: Một lá bùa Chân Thân Vô Địch. Chú ý: Lá bùa này chỉ có thể sử dụng một lần.)
Sau khi tin tức này xuất hiện, một luồng ánh sáng từ trên Thiên Mục giáng xuống.
Lâm Tiêu ngây ngốc nhìn trong tay mình bỗng nhiên xuất hiện một lá bùa đen trắng.
????
Sao cứ có cảm giác cái chiến trường vạn tộc này càng lúc càng không đúng nhỉ.
Chương 290: Ba mươi sáu kế, ôm cây đợi thỏ
Khi Lâm Tiêu đang nhanh chóng tìm tòi bản đồ, mở khóa các nhiệm vụ và hoàn thành phần thưởng cho lần tiêu diệt đầu tiên.
Những người khác đến chiến trường vạn tộc hầu như không rời khỏi phạm vi 100 mét.
Từ cường giả Sinh Tử cảnh, đại năng Bán Đế cảnh cao cao tại thượng bây giờ trở thành nhãi nhép luyện khí cảnh bị khinh thường nhất. Sự khác biệt về thực lực như vậy khiến họ không thể chấp nhận được.
Khi họ điều chỉnh tâm lý và chuẩn bị tìm kiếm xung quanh một cách thận trọng.
Thông báo trên bầu trời được cập nhật rồi.
Cái gì?
Lâm Tiêu này là loại nhân vật nào? Lần đầu tiên đã giết một hung thú cấp bạc?
Hung thú này từ đâu đến? Mà những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là phần thưởng thủ sát, lại là một là bùa vô địch.
Chỉ nghe cái tên thì bọn họ cũng hiểu được công năng của lá bùa này rồi. Có lẽ là một lá bùa có tính phòng ngự cực mạnh. Dám gọi là vô địch thì nhất định phải có một cái gì đó đặc biệt.
Đây chắc chắn là một át chủ bài hộ mệnh.
Ngưỡng mộ ghen tị!
Tâm trạng có chút khó chịu,
Sau khi mọi người nhìn thấy dòng thông tin đó hiện ra, một đạo quang mang từ bầu trời chiếu xuống.
Nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt bọn họ lập tức sáng lên. Có vẻ như may mắn đang ở hướng đó. Điều này khiến mọi người đều suy nghĩ, khi giành được cơ duyên, họ cũng sẽ lộ phương vị của bản thân. Đây không phải là tin tốt.
Quy tắc của chiến trường chủng tộc thực sự vô cùng tàn khốc.
Có người thở dài, xoay người tiếp tục thăm dò tình hình xung quanh.
Khoảng cách giữa họ và kẻ giành được cơ duyên đó quá xa, nếu họ xông tới thì sẽ có quá nhiều biến số trên đường đi, giải pháp đúng đắn là dứt khoát từ bỏ việc chặn đánh này.
Mà một nhóm cường giả cách Lâm Tiêu rất gần, sau khi do dự một chút, lặng lẽ tìm kiếm theo hướng ánh sáng chiếu xuống.
Cơ duyên không phải là thứ mà ai cũng có được. Nhưng đánh chặn đoạt cơ duyên của người khác thì dễ hơn nhiều.
Đặc biệt là trong chiến trường vạn tộc này, sau khi thực lực của mọi người đều trở về luyện khí cảnh, khác nhau chính là mưu trí và kinh nghiệm.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Họ chưa bao giờ nghe nói đến Lâm Tiêu. Có lẽ chính là tiểu bối vô danh, chỉ đi theo đại lão nào đó vào chiến trường vạn tộc. Không ít người cũng có suy nghĩ như vậy.
Tất cả đều lao về phía Lâm Tiêu, cho dù không đoạt được cơ duyên, cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội như vậy. Ở nơi hoàn toàn xa lạ này, nhìn nhiều hơn cũng không có vấn đề gì.
Khi những người xung quanh Lâm Tiêu tập trung về vị trí của hắn.
Họ cũng cảnh giác đề phòng lẫn nhau.
Trên chiến trường vạn tộc này, người của thế lực khác hoàn toàn không đáng tin cậy. Giết người có thể có được cơ hội mở rương. Chỉ với đạo lý này, việc giết chóc sẽ không dừng lại. Những người có thể tin tưởng nhiều hơn một chút là những người trong thế lực của họ.
"Này, tam trưởng lão, sao ông cũng ở đây?" Ông lão của thế lực nào đó thoáng thấy một thân ảnh khác lén lút, không khỏi kinh ngạc hỏi:
Người này là một trưởng lão khác trong của thế lực ông ta.
"Nhị trưởng lão, ông cũng vì Lâm Tiêu mà tới sao?" Ông lão đó cũng kinh ngạc hỏi lại.
"Đương nhiên rồi, người này có thể giành được cơ duyên gì, ta muốn tới xem xem." Nhị trưởng lão giải thích nói.
"Hay là đi cùng nhau đi? Chúng ta lại cùng một thế lực, xếp hạng chiến đấu cũng cùng nhau, lập đội với nhau, ít nhất còn có chỗ dựa, ông cảm thấy thế nào? !" Ánh mắt tam trưởng lão loé lên, đưa ra một đề nghị hợp lý.
Lập đội với người cùng thế lực là sự lựa chọn tốt nhất. Bất kể cuối cùng xếp hạng như thế nào, họ cũng tuân theo thứ hạng của đội.
"Được! Ta cảm thấy có thể!" Nhị trưởng lão vui vẻ đồng ý.
"Ông nói xem bây giờ Lâm Tiêu đang ở đâu?" Tam trưởng lão nghi ngờ hỏi.
"Chúng ta đi tới nơi cơ duyên giáng xuống trước, nơi đó nhất định có manh mối, đến lúc đó chúng ta dựa vào manh mối nói không chừng có thể tìm được gia hỏa kia." Nhị trưởng lão nói.
Cả hai nhanh chóng đạt được thỏa thuận và đi đến địa điểm có cơ duyên giáng xuống.
Có thể nói là hai người họ đến nơi nhanh nhất.
Tuy nhiên, khi cả hai đến đó, họ có hơi sững sờ. Giữa không gian thoáng đãng, chính là nơi cơ duyên giáng xuống có một chiếc rương bạc đã mở và một thiếu niên.
"Là hắn!! Sao có thể là tên này!"
"Lâm Tiêu?! Người này chẳng lẽ là Lâm Tiêu sao?" Cả hai nhanh chóng nhận ra thân phận của thiếu niên bên cạnh rương bạc.
Đây không phải là người kích hoạt Vạn Chiến Pháp Chỉ, cưỡng ép kéo bọn họ vào chiến trường vạn tộc sao? !
Khi gặp kẻ thù, họ vô cùng ghen tị.
Nếu không có tiểu tử này, bọn họ làm sao có thể nơm nớp lo sợ mạo hiểm ở nơi này. Nếu không phải vì tiểu tử này, tu vi và thực lực của họ sẽ không biến mất.
Không ai biết, bao gồm cả chính họ cũng không rõ, liệu tu vi đã biến mất có phục hồi hay không.
"Nhị trưởng lão, hình như tiểu tử này đang luyện hoá gì đó? Chẳng lẽ là thứ lấy từ bên trong rương bạc ra?" Tam trưởng lão nghi ngờ hỏi.
"Rất có thể, tiểu tử này chắc chắn không đơn giản." Nhị trưởng lão nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu cách đó không xa, lẩm bẩm nói.
"Cho dù hắn không đơn giản, nhưng sau khi vào chiến trường vạn tộc thì tu vi của hắn cũng giống như chúng ta thôi."
"Phải biết rằng bây giờ chúng ta có hai người, hắn chỉ có một...!!" Tam trưởng lão đã chuẩn bị rục rịch hành động.
Trên đường họ cũng tìm thấy hai bảo rương bằng đồng nhưng những thứ bên trong tương đương với rác rưởi, họ không hề coi trọng. Còn chiếc rương bạc này có vẻ khác.
"Được, chúng ta liều một phen, nhân lúc hắn đang luyện hoá, ta đi vòng qua phía sau hắn, ông giúp ta quan sát động tĩnh xung quanh!" Nhị trưởng lão nói.
"Không thành vấn đề! !" Mắt tam trưởng lão sáng lên, vội vàng đồng ý.
Mỗi một món đạo khí chân linh, ngoại trừ đạo khí chân linh tiên thiên, chỉ cần là đạo khí chân linh do hậu thiên luyện chế ra, bên trong đều sẽ ẩn chứa một tia Đế Cảnh.
Đó là khi người luyện chế đạo khí hoàn thành tới bước cuối cùng, đã đem một tia thần thức phân ra rồi phong ấn vào bên trong món đạo khí đó.
Sau đó trải qua năm tháng dài dằng dặc tẩy rửa.
Tia thần thức vô chủ này sẽ dần dần trở thành khí linh, khiến cho uy lực của đạo khí tăng vọt, sự phối hợp với chủ nhân cũng ngày một tăng cao.
Đạo khí chân linh hậu thiên chính là như vậy.
Mà việc Lâm Tiêu hiện tại cần làm chính là, dùng sức mạnh nguyên thần của bản thân khởi động Ý Cảnh Đặc Biệt hiến tế thanh Cực Bá Mâu này.
Đây là lần đầu tiên hắn thử.
Không thành công thì tiếp tục hiến tế món tiếp theo.
Cái khác thì không nhiều chứ đạo khí thì hắn có tới vài món.
Lúc khởi động Ý Cảnh Đặc Biệt, Cực Bá Mâu bị sức mạnh hiến tế hút vào trong.
Ý Cảnh Đặc Biệt của Lâm Tiêu lúc này đã tăng lên cuồn cuộn.
Ý Cảnh ban đầu vốn chỉ tới bậc tám, lúc này đã dần dần đạt tới bậc chín.
Soạt soạt! ~~
Một cái truyền tống trận tỏa ánh sáng đen to cỡ nắm tay đang hình thành bên người Lâm Tiêu.
Ngay lập tức, tất cả mọi người tại đây, bao gồm cả bán Đế nhân tộc và bán Đế yêu tộc, thần hồn của bọn họ lúc này đều bắt đầu run rẩy.
Bên trong vầng sáng màu đen đột nhiên xuất hiện này giống như là có thứ gì đó cực kỳ đáng sợ, chỉ nhìn một cái thôi mà bọn họ đã có chút không chịu nổi.
“Shhh.......đó là thứ gì?”
“Tên tiểu tử này rốt cuộc đang làm gì vậy?”
“Hình như ta cảm nhận được....khí tức của Đại Đế, điều này không thể nào!”
“Là Đại Đế, không sai, khí tức khiến người ta lạnh hết cả xương sống này tuyệt đối là Đại Đế rồi.”
“Nhanh, ngăn hắn ta lại, tên tiểu tử này thật sự muốn khởi động Vạn Chiến Pháp Chỉ!”
“Quá kinh khủng, ta thật sự phục rồi!”
“Đồ điên, CMN, tên này thật sự điên CMN rồi!”
Một lúc sau cường giả bán Đế Cảnh mới kịp phản ứng, đều lao như điên về phía Lâm Tiêu,
Tốc độ của mỗi người đều nhanh khủng khiếp.
Nhưng bọn họ nhanh
Lâm Tiêu còn nhanh hơn.
Vào lúc những cường giả bán Đế Cảnh này cử động, hắn đã nắm chắc Vạn Chiến Pháp Chỉ trong tay, trực tiếp đưa vào trong vòng tròn hắc quang.
“Vạn chiến, khởi động!!!” Lâm Tiêu hô to một tiếng.
Ầm!!!
Không đợi các cường giả bán Đế Cảnh lại gần, một luồng sáng rực rỡ từ trên người Lâm Tiêu chiếu ra, bảo vệ hắn ở bên trong.
Sương mờ giăng kín, bầu trời bị chùm sáng này ngăn cách, toàn bộ đại lục Thương Vũ đều rung lên mạnh mẽ.
Mặt trăng, mặt trời và những ngôi sao vào thời khắc này cũng bị cơ duyên mạnh mẽ vô cùng này ảnh hưởng, rung lên rì rầm.
Mấy cường giả bán Đế Cảnh đứng gần Lâm Tiêu nhất trực tiếp bị sức mạnh hung hãn này đánh bay ngược về phía sau.
Lâm Tiêu khởi động Vạn Chiến Pháp Chỉ, vậy giờ đang sở hữu trạng thái vô địch, vạn pháp bất xâm.
Mà chùm sáng kia sau khi vọt tới chân trời thì từ yêu tộc quốc độ nhanh chóng bắn ra bốn phương tám hướng.
Vỏn vẹn trong mấy giây ngắn ngủi, quang mang phủ đầy bầu trời, chiếu sáng toàn bộ Thiên Vực.
Hai chữ ‘Vạn chiến’ này, đột ngột xuất hiện bên trên bầu trời.
Bất luận là thế lực nào, bất luận là ở nơi nào, đều có thể nhìn thấy hai chữ này ở trên bầu trời.
Trong nháy mắt, trong các Thiên Vực lớn, hàng ngàn hàng vạn thế lực thấy vậy mà kinh hãi.
Tuy rằng không biết hai chữ này có ý nghĩa gì, nhưng cho dù là những cường giả bán Đế Cảnh kia, cũng cảm thấy vô cùng khủng bố, sắc mặt không tốt.
Tiêu rồi!
Khởi động rồi.
Vạn Tộc Pháp Chỉ thật sự bị khởi động rồi.
Két két két!!!
Rắc rắc rắc!!!
Ầm ầm ầm!
Phía dưới các Thiên Vực, những nơi ẩn giấu, ngủ sâu tại chân trời, những nơi trốn ở bên trong những đại trận kiên cố, thậm chí những nơi bị giam cầm trong cấm chế.
Tất cả những trói buộc, phong ấn, đều bị ảnh hưởng bởi Vạn Chiến Pháp Chỉ mà đồng loạt mất hiệu lực.
Ví dụ, một nơi nằm sâu trong di tích viễn cổ ở Bắc Vực, một nơi vốn dĩ nằm im bất động bỗng ầm ầm một trận, toàn bộ di tích viễn cổ bị nổ tung.
Khí tức bất tử xông ra, hóa thành làn sương đen nồng đậm, che phủ ngàn dặm xung quanh.
“Khà khà khà, không ngờ bản Ma tôn còn có cơ hội xuất thế cơ đấy, ủa?? Đây là... Vạn Chiến Pháp Chỉ, thì ra là vậy, thì ra là vậy, khà khà khà, thú vị đấy, lần này thì bản Ma tôn tiếp nhận rồi nhé.”
Một giọng nói lạnh băng từ trong làn sương đen vang lên.
Hắn trực tiếp tiếp nhận lấy Vạn Chiến Pháp Chỉ lần này.
Ầm!
Ánh sáng trên bầu trời bùm một cái, phân thành một chùm tia sáng, chiếu vào xung quanh làn sương đen, chọn trúng cái vị vừa xuất thế này.
Lần trước, bản Ma tôn đã thất bại trong trận chiến Vạn tộc. Vậy lần này, bản Ma tôn tuyết đối phải cướp lại toàn bộ...”
……
Ở nơi cấm địa dưới vực sâu.
Một cánh cửa màu đen xuất hiện giữa không trung.
Trong cánh cửa lớn tràn đầy khí tức giết chóc và huyết tinh, huyết dịch văng khắp tứ phía, làn sương máu đỏ thẫm từ trong cánh cửa lớn bay ra.
Nhìn vào bên trong, có vô số xích sắt đứt gãy giữa không trung.
Một luồng khí tức cực kỳ kinh khủng từ trong cửa lớn tràn ra.
Tiếp đó, một thanh niên tuấn tú quỷ dị từ trong bước ra.
“Vạn Chiến Pháp Chỉ, chiến tranh vạn tộc hả? Thời cơ vừa thích hợp, được, ta sẽ tiếp nhận.”
Ầm!
Sau khí hắn quyết chí tiếp nhận Vạn Chiến Pháp Chỉ, trên bầu trời liền phân ra một chùm ánh sáng, bao phủ cả người thanh niên và cánh cổng đen phía sau hắn vào bên trong.
“Hi vọng chiến tranh vạn tộc lần này có thể giúp ta tìm được thuốc Cửu Chuyển Bất Tử. Phụ thân, đợi con, con nhất định sẽ tìm mọi cách để phục sinh ngài....”
……
Cục diện này xuất hiện tại khắp các Thiên Vực, vô số nơi.
Trong Yêu Tộc quốc độ.
Những cường giả bán Đế Cảnh vào lúc này đồng loạt bị che phủ bên trong luồng sức mạnh kỳ lạ này.
Chỉ cần là người có tu vi từ bán Đế Cảnh trở lên, trong đầu liền xuất hiện một mục lựa chọn.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Mục lựa chọn số 1, tiếp nhận pháp chỉ.
Bản thân cùng một vài người bất kỳ trong tộc sẽ bị truyền tốc tới chiến trường vạn tộc, tiến hành chiến tranh vạn tộc.
Trong chiến tranh vạn tộc, chỉ có người xếp hạng đầu mới có thể sống sót đồng thời có được phần thưởng cực lớn.
Mà những người và thế lực còn lại, đồng loạt chịu hình phạt nặng nề, thậm chí là bị hủy diệt.
Quy tắc cụ thể, sau khi chiến tranh vạn tộc bắt đầu sẽ công bố.
Hạng mục chọn lựa thứ hai, từ chối pháp chỉ.
Tu vi hiện tại giảm ba phần, thần hồn giảm bốn phần, thực lực hoặc vận may đều giảm đi năm phần.
Trong vòng ba năm tiếp theo, sẽ dẫn tới một đại kiếp sinh tử.
Shhhh........
Tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.
Chiến tranh vạn tộc, đây chính là chiến tranh vạn tộc sao?
Bọn họ hình như đã hiểu tại sao thời đại thượng cổ lại biến mất rồi.
Đây, đây chính là nguyên nhân thực sự!
“Các vị, ta đợi các vị ở chiến trường vạn tộc.”
“Chiến tranh vạn tộc, ta tiếp nhận, hahaha.”
Lâm Tiêu cười lớn rồi tiếp nhận Vạn Chiến Pháp Chỉ.
Một chùm sáng từ trên trời giáng xuống, bao bọc Lâm Tiêu vào bên trong, thân ảnh hắn dần bay lên trời.
Chương 287: Có nhận Pháp Chỉ hay không? Một quyết định khó khăn
Quốc đô yêu tộc.
Các cường giả của những thế lực lớn bất lực đứng nhìn Lâm Tiêu được ánh sáng bao trùm rồi biến mất. Khi đối mặt với hai lựa chọn tàn khốc của Vạn Chiến Pháp Chỉ bọn họ nhất thời không biết nên chọn cái nào.
Khi tiếp nhận Vạn Chiến Pháp Chỉ vạn tộc lập tức bước vào chiến tranh, những tộc xếp ở hạng cuối lập tức bị tiêu diệt. Nếu từ chối Vạn Chiến Pháp Chỉ thì bản thân và toàn bộ tộc lập tức giảm tu vi, linh hồn suy yếu, cơ duyên bị xoá bỏ.
Sau đó còn phải đối diện với một thảm họa sinh tử. Đây là lựa chọn không một ai có thể chấp nhận được.
“Vạn Chiến Pháp Chỉ này cũng thật bá đạo, tiếp nhận hay từ chối đều đối diện với nguy cơ diệt vong! Nên làm gì đây!”
“Đáng chết! Huyền Nguyệt môn chúng ta đang chuẩn bị xuất thế trở mình ở thời đại này, không ngờ lại gặp phải chuyện này.”
“Đúng vậy, sớm biết thế này ta đã không bước chân vào vũng nước đục này.”
“Đáng ghét đáng ghét! Chỗ tốt thì chả thấy đâu, bây giờ lại còn đối diện với quyết định sống còn, tức chết ta rồi!”
Khi mấy thế lực lớn còn đang phẫn nộ, một chùm ánh sáng từ trên trời chiếu xuống đầu họ, chùm ánh sáng này để đưa người vào Vạn Chiến Pháp Chỉ. Sau khi một đạo ánh sáng biến mất sẽ mang theo một thế lực tiến vào chiến trường vạn tộc.
“hahaha, tôn thượng đại nhân hay thật, chả phải là vạn tộc chiến tranh thôi sao? Yêu tộc chúng ta chấp nhận!” Tộc trưởng Chu Tước cười lớn.
“Ai sợ ai chứ, đợi lão Ngưu ta vào sẽ đập chết mấy tên vương bát đản kia!”
“Tính cả ta nữa, yêu tộc chúng ta chưa bao giờ tham sống sợ chết, nay lại có đại nhân chiếu cố, chúng ta còn sợ gì nữa.”
Ngay lập tức, giữa tiếng gầm của các đại yêu vương vang lên, một chùm ánh sáng chiếu xuống bao lấy các đại yêu vương và hơn 100 cường giả của yêu tộc rồi biến mất. Mãi đến khi mọi người tiến vào chiến trường vạn tộc, mấy thế lực lớn phía trên kia vẫn còn chưa chọn xong.
Đồng thời bọn họ cũng phát hiện, sau khi yêu tộc chọn Vạn Chiến Pháp Chỉ xong, một dòng sông nhân quả được tạo từ quy luật thiên địa đã bao quanh quốc đô yêu tộc.
Nếu lúc này có người nhân cơ hội phát động tấn công thì đó chính là hành động tự đào hố chôn thân.
“Vậy, thiếu niên kia rốt cuộc là ai? Loại mưu trí này đâu phải người thường có được.”
“Hả? Vạn Chiến Pháp Chỉ đang đếm ngược, trong vòng một nén nhang nữa chúng ta không chọn xong sẽ bị cưỡng ép chấp nhận.”
“Mẹ kiếp! còn có thể như vậy sao?”
“Này cũng thật đáng ghét, bên ta cũng có đếm ngược.”
“Đây chính là ép chúng ta phải chọn.”
Lúc mọi người còn đang do dự có chọn hay không thì đồng loạt pháp ra tiếng than thở. Cứ tưởng sẽ kéo dài thời gian được, bọn họ còn định quay về rồi thảo luận với người trong môn phái. Nhưng cái Vạn Chiến Pháp Chỉ này đúng là ép người ta vào đường cùng.
“Ta, ta, ta từ chối! ai mà biết được khi vào chiến trường sẽ có chuyện gì. Ít nhất từ chối sẽ còn đường sống, cho nên, ta từ chối.” Một Bán Đế nhịn lại sự bạo nộ trong lòng, đưa ra một quyết định khó khăn.
Xoẹt! khoảnh khắc này một đạo ánh sáng cũng chiếu xuống người hắn, chỉ là đạo ánh sáng này không ấm áp mà lại lạnh lẽo bất thường. Nó bao lấy người của Bán Đế kia và những người thuộc thế lực của hắn.
“A! tu vi của ta, còn có sức mạnh thần hồn…..”
“Xong rồi, xong rồi, tu vi Hoá Đỉnh cảnh viên mãn của ta, như một bình nước vỡ chảy hết ra ngoài.”
“Tu vi của ta, thần hồn của ta, A!”
Toàn bộ đám người của thế lực này gào thét như bị lửa thiêu đốt, hơi nước bốc lên từ người bọn họ. Trên mặt người nào cũng tràn ngập đau đớn, tiếng hét thê lương. Mà quá trình nhận trừng phạt đau đớn nhất chính là vị Bán Đế kia, hắn vừa mới đột phá cảnh giới mười mấy năm.
Bây giờ dưới sự trừng phạt này, cảnh giới của hắn lại quay về sinh tử cảnh viên mãn. Nhìn tình hình này, muốn lần nữa đột phá Bán Đế đúng là khó hơn 10 lần so với trước. Hơn nữa có khả năng tu vi cả đời của hắn chỉ dừng lại ở mức này.
Trong chốc lát Bán Đế này như già đi 100 tuổi, tóc bạc bỗng chốc xuất hiện. Hắn hối hận, hối hận đến xanh cả ruột. Sau đó hắn lại thấy toàn thân vô lực, diệt tiền đồ tu vi của người khác còn đau khổ gấp ngàn lần việc chết cha chết mẹ.
Muốn báo thù, căn bản là không còn cơ hội nữa. Tên thiếu niên kích hoạt Vạn Chiến Pháp Chỉ sẽ chỉ còn hai kết quả, hoặc là chết trong chiến trường vạn tộc, hoặc là thành công thoát ra ngoài chiến trường vạn tộc.
Hắn có một loại dự cảm, tên tiểu tử này như một con rồng ẩn mình dưới sông, trải qua kiếp nạn này chắc chắn trở mình bay cao. Đến lúc đó sợ rằng sẽ chả có ai ngăn được hắn.
Nhưng cũng chả dám nghĩ nhiều nữa, hắn lập tức đưa theo người của mình nhanh chóng rời khỏi đây. Phải biết rằng sự trừng phạt của Vạn Chiến Pháp Chỉ vẫn chưa kết thúc. Bọn họ nhất định phải chuẩn bị cho kiếp nạn ba năm sau.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Những thế lực khác nhìn thấy cảnh này thì toàn thân run rẩy, bọn họ đều là những thế lực lớn một phương trời. Nào đã bao giờ phải trải qua lựa chọn sống còn như bây giờ. Hơn nữa nếu không chọn sẽ tự động bị đưa vào chiến trường.
Chuyện này……chuyện này…..
“Ta, đáng chết, ta, từ chối!”
“Ta cũng thế, cảnh giới tu vi bị giảm, nhưng chỉ còn căn bản vẫn còn có thể đông sơn tái khởi.”
“Hừ! lũ không có tiền đồ. Chẳng phải chỉ là một trận chiến vạn tộc thôi sao? Ta chấp nhận, ta tin có thể lấy được chiến thắng đứng trên hạng cao, ở đây chờ tin tốt.”
“Người tu luyện, nghịch thiên mà đi. Những lựa chọn nguy hiểm thế này thì phần thưởng đương nhiên hậu hĩnh, ta chọn chấp nhận!”
“Tính cả ta, kể cả có chết ta cũng không hèn nhát như vậy!”
“Chúng ta đợi các người quay lại, phần cơ duyên này nhất định phải lấy được!”
Phần thời gian đếm ngược gần kết thúc thì các thế lực cũng không chịu được nữa. Có người chấp nhận cũng có người từ chối. Từng chùm ánh sáng hạ xuống đưa mọi người vào chiến trường. Rồi lại từng chùm ánh sáng hạ xuống bắt đầu quá trình trừng phạt.
Khi thời gian đếm ngược kết thúc, phía trên bầu trời lập tức quả ra quang mang như những vì sao đang rơi xuống. Những người không có dũng cảm đưa ra lựa chọn đều bị Vạn Chiến Pháp Chỉ cưỡng ép tiếp nhận.
Sau khi những đạo ánh sáng biến mất thì một loạt tiếng nổ vang lên. Ầm ầm ầm trời đất thiên địa nhật nguyệt đồng loạt xuất hiện, cả bầu trời rung chuyển.
Cuộc chiến vạn tộc, bắt đầu!
Chương 288: Logic quy tắc quen thuộc của cuộc chiến vạn tộc
Một vùng đất cằn cỗi xa lạ, có núi sông, trăng sao, đưa mắt nhìn ra xa còn có thể thấy vài toà thành cũ kỹ đổ nát. Đây là nơi Lâm Tiêu xuất hiện sau khi tiếp nhận Vạn Chiến Pháp Chỉ. Ánh sáng bên cạnh hắn vẫn còn chưa tiêu tan, sức mạnh ẩn chứa trong luồng ánh sáng này làm hắn không thể động đậy.
Giống như muốn hắn ở yên một chỗ đợi người khác tới. Sau vài phút luồng ánh sáng này vẫn còn.
“Có một số người đúng là ngu đần! không phải chỉ là trong hai chọn một thôi sao? Chả nhẽ khó chọn như vậy, bọn họ không chọn vậy thì sao bắt đầu cuộc chiến vạn tộc được?” Lâm Tiêu đứng lẩm bẩm một mình.
Lần này hắn phải kích hoạt Vạn Chiến Pháp Chỉ cũng là do hết cách. Bị nhiều cường giả bao vây như vậy, hắn cũng chả còn cách nào để chạy được. Kể cả hắn có cách để chạy thì yêu tộc cũng nhất định bị tiêu biệt.
Hơn nữa có một điều quan trọng, khi hắn có được Vạn Chiến Pháp Chỉ hắn đã biết được một bí mật. Đây cũng là bí mật mang tính mấu chốt, e rằng chỉ có người ngộ tính mãn cấp như mới hiểu được, dù người khác có lấy được Vạn Chiến Pháp Chỉ cũng không thể hiểu được chuyện này.
Chính là……người có được Vạn Chiến Pháp Chỉ, có thể thành công kích hoạt trận chiến. Trong lúc chiến đấu sẽ nhận được quyền lợi. Còn về phần quyền lợi là gì thì hắn chưa biết. Dù sao bản thân có vạch xuất phát tốt hơn người khác, lại thêm thiên phú ngộ tính, trong trận chiến này, hắn có thể thua sao? Đương nhiên là không thể rồi!
Lại qua mười phút nữa, cuối cùng sau một hồi chiến trường vạn tộc rộng bất tận rung chuyển, phía bên trên màn trời cũng hiện ra một hàng chữ vàng óng.
Đây là……quy định của chiến trường vạn tộc.
(Hoan nghênh tới chiến trường vạn tộc.)
(Sinh tồn và đấu tranh, là mục tiêu ở nơi này của mọi người.)
(Trên chiến trường vạn tộc, mọi người sẽ gặp được các loại bảo rương, cực phẩm thần thông, chân linh đạo khí, thậm chí là khí vận còn lưu lại của Đại Đế.)
(Chú ý số 1: bảo rương có thể chưa đại cơ duyên, cũng có thể chưa đại kiếp nạn.)
(Mỗi người mỗi ngày chỉ có thể mở 3 rương, hãy chân quý cơ hội.)
(Chú ý số 2: giết người của thế lực khác, có thể lấy được thêm 1 lần cơ hội mở rương.)
(Sau bảy ngày, bắt đầu tính hạng. Người xếp hạng cao được thưởng, xếp hạng thấp chịu trừng phạt hoặc tiêu diệt.)
(Cho nên, xin hãy nghĩ cách nâng cao thế lực của mình.)
Các quy tắc này như được in lên bầu trời không hề tan biến. Những người mới vào chiến trường chỉ cần ngẩng đầu đều có thể thấy được.
Hơn nữa vị trí bọn họ xuất hiện cũng có phần đặc biệt. Phân tán, tuỳ tiện phân bố khắp nơi. Mỗi người xuất hiện ở một chỗ khác nhau, dù đưa mắt ra xa cũng không nhìn thấy người nào khác.
Ánh sáng bao quanh người họ cũng chưa tan biến, trong luồng ánh sáng kỳ quái này bọn họ không cách nào di chuyển được. Mọi người sao khi đọc xong quy tắc của chiến trường thì đồng tử đều co lại.
Cái gì gọi là tàn nhẫn, chính là cái loại quy tắc không có tình người này.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Ban đầu sau khi bước vào chiến trường, cứ nghĩ rằng đồng minh ở bên ngoài vẫn sẽ giữ nguyên. Những với quy định tàn khốc này.
Đồng minh??
Đó chỉ là sự mở đầu của một màn đâm sau lưng mà thôi, lần đầu họ gặp cái quy tắc kỳ lạ này. Những cường giả Bán Đế sau khi đọc xong quy tắc thì lại thở phào một cái.
Cái gì là chiến tranh vạn tộc? hừ, so với trong tưởng tượng của bọn họ thì đơn giản hơn nhiều. Cái loại việc mở rương này, với sức mạnh của bọn họ thì dễ dàng ép được kẻ khác mở rương thay, sau đó bản thân lấy phần thưởng là được rồi.
Sinh tồn và đấu tranh, vậy lại càng đơn giản. Còn về xếp hạng thì bọn họ lại càng tự tin về tu vi của đám người nhà mình, chắc chắn không xếp hạng thấp được.
Tuy nhiên mười phút sau khi quy tắc xuất hiện.
Xoẹt! ánh sáng bao quanh mọi người lập tức biến mất, mọi người bây giờ có thể hoạt động bình thượng. Nhưng khi cảm nhận được trạng thái bản thân thì ai cũng ngây người, triệt để ngây ngốc.
Tất cả biến mất, tu vi, sức mạnh thần hồn, sức mạnh cơ bắp tất cả đều biến mất. Linh thạch cực phẩm, chân linh bảo khí tất cả đều bị ngắt liên kết. Không có cách nào điều động được.
Mọi người muốn khóc rồi, nhất là các Bán Đế vừa nãy còn cực kỳ tự tin. Thậm chí cả mấy vị cường đại, đã từng bước qua tồn tại thần bí của chiến trường vạn tộc, bọn họ cũng trợn mắt không dám tin.
Đây là cái quái gì? Biến đổi rồi. Không những quy tắc biến đổi, mà tất cả thế lực trong này cũng biến mất rồi.
Cuộc chiến vạn tộc lần trước đã cực kỳ bất bình thượng rồi, lần này còn kỳ quái hơn. Rắc rối, đúng là một rắc rối to. Mấy cường giả kia đã bắt đầu hối hận.
Ở một bên khác lúc Lâm Tiêu nhìn thấy quy tắc của chiến trường vạn tộc, lông mày lập tức nhíu lại. Không phải tại quy tắc quá tàn khốc, mà là cái logic và tư duy của mớ quy tắc này làm hắn thấy vô cùng quen thuộc.
Chiến trường vạn tộc này chắc chắn không phải do thiên địa tạo ra, mà là hậu nhân bày ra. Nếu nghĩ như vậy thì trò này nhất định có người khống chế. Vậy người đó phải có sức mạnh lớn tới mức nào?
Mặc dù Lâm Tiêu không được tận mắt nhìn thấy cường giả Bán Đế nhưng hắn dám khẳng định, dù là cường giả Đại Đế đích thân tới chiến trường này thì cũng chỉ có thể phó mặc bản thân cho người khác khống chế.
Lúc Lâm Tiêu còn đang suy nghĩ thì xoẹt một tiếng. Ánh sáng bao quanh người hắn biến mất, một giây sau hắn mở to mắt bắt đầu dùng linh thức kiểm tra toàn cơ thể.
Tu vi, thần hồn, sức mạnh tất cả đều quay về Luyện Khí cảnh. Hay thật, thế mà còn nghĩ ra cách chơi này?
Đây chính là sự bình đẳng của cường giả. Lại kết hợp thêm quy định mở rương, đống quy tắc này đúng là chó má mà. Vậy đặc quyền bản thân của hắn đâu? Đặc quyền là cái gì mới được?
Đột nhiên mắt Lâm Tiêu sáng lên, mặc dù sức mạnh và tu vi trong người hắn biến mất. Nhưng sâu bên trong phần nền tảng, chín loại cảnh ý vẫn gắng sức chống lại mớ quy tắc này.
Chưa tới hai giây sau có lẽ cũng sẽ biến mất. Nói thì lâu cứ thời gian trôi thì nhanh, Lâm Tiêu thở dài một tiếng rồi nói.
“Thái Tuế, hồi tố!!!”
Oanh! Sức mạnh Thái Tuế được chín loại ý cảnh bao bọc bây giờ chỉ còn lại một nửa. Dưới sự thúc giục của Lâm Tiêu, một nửa sức mạnh Thái Tuế tràn ra bao lấy cơ thể hắn.
Bang! Một âm thanh vang lên. Hình như là sức mạnh Thái Tuế va chạm với sức mạnh quy tắc. Cả người Lâm Tiêu bay ra ngoài tới chục mét.
“Hahaha, thoải mái quá!” Lâm Tiêu lau máu ở khoé miệng sau đó đứng lên hít một hơi thật sâu.
Tu vi, sức mạnh và cả thần hồn của hắn không hồi phục lại, vẫn chỉ là Luyện Khí cảnh. Nhẫn trữ vật cũng không dùng được. Nhưng vẫn còn may là Thái Tuế hồi tố không bị phí phạm, ít nhất sức mạnh cơ bắp của hắn cũng ở trạng thái tốt.
“Xem ra cũng đủ dùng cho đợt đầu tiên xếp hạng sau bảy ngày nữa.” Lâm Tiêu cười vui vẻ.
Chương 289: Nơi này càng lúc càng không đúng
Không ai biết phần thi xếp hạng của bảy ngày sau sẽ tiến hành theo hình thức nào.
Tu vi và sức mạnh linh hồn biến mất, khiến rất nhiều người cảm thấy không quen.
Đặc biệt là sức mạnh thần hồn biến mất, nó có nghĩa là không thể sử dụng được thần thức.
Mọi thứ đều phải dựa vào ngũ quan để đi quan sát xung quanh, nhìn rõ mọi thứ.
Lâm Tiêu tuy là đã khôi phục được sức mạnh cơ bắp, nhưng hắn vẫn không buông lỏng đề phòng.
Đối mặt với những đối thủ cạnh tranh khác, thì hắn lại không chút lo sợ.
Nếu bây giờ để hắn gặp phải, thì tới thằng nào, đấm thằng ấy, tới bao nhiêu thằng thì đấm bấy nhiêu thằng,
Cái mà Lâm Tiêu quan tâm hơn là nguy cơ tới từ chính bản thân chiến tranh vạn tộc.
Chiến tranh vạn tộc ở thời thượng cổ kia, tuy là không biết hình thức có giống với lần này không.
Nhưng một nơi mà có thể khiến cho toàn bộ thời đại thượng cổ đều bị hủy diệt và kết thúc, cũng đủ để chứng minh mức độ nguy hiểm của chiến trường vạn tộc rồi.
Không ai biết sự cố bất ngờ và cái chết sẽ ập tới lúc nào.
Lâm Tiêu sau khi điều chỉnh lại hô hấp, bắt đầu tìm kiếm bốn phía.
Từ quy tắc trên Thiên Mục có thể thấy, việc mở rương hiển nhiên là chiếm cứ một vị trí quan trọng ở đây.
Mỗi người, mỗi ngày chỉ có ba lượt mở rương.
Khi tu vi của tất cả mọi người đều bị đánh về Luyện Khí Cảnh, nếu như có thể mở ra một món linh khí, đạo khí tốt, thế thì chính là đã đứng ở vị trí bất bại rồi.
Vậy nên, mỗi một lần mở rương đều tương đối quan trọng.
Mười mấy phút sau, Lâm Tiêu dựa vào năm giác quan ở trạng thái nhạy bén nhất, phát hiện một rương bảo vật ở bên cạnh một di tích sụp đổ.
Chiếc rương bảo vật này có màu đồng xanh, to tầm một hộp chuyển phát nhanh.
Chỉ là, lúc Lâm Tiêu nhìn thấy rương bảo vật này, biểu cảm trở nên kỳ lạ.
Cuối cùng thì Lâm Tiêu cũng hiểu đặc quyền của mình khi kích hoạt Vạn Chiến Pháp Chỉ là gì rồi.
(Hòm bảo vật thanh đồng, bên trong là một viên dược hoàn trị liệu.)
Lúc Lâm Tiêu lại gần chiếc rương bảo vật trong phạm vi trăm mét, một tin tức đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn.
Đặc quyền của bản thân, có lẽ là nhìn xuyên thấu hoặc một loại dự cảm.
Năng lực này mà đặt ở thế giới bên ngoài thì chẳng có tác dụng quái gì, nhưng ở trong này, chẳng khác nào một loại kỹ năng thần thánh.
Dù gì thì mỗi người cũng chỉ có ba cơ hội mở rương trong một ngày thôi mà.
Nếu ba lần mở ra đều là mấy thứ đồng nát, thế thì quá là đen rồi.
Mà Lâm Tiêu lại có đặc quyền này, không cần mở rương cũng biết bên trong có gì.
Cho nên chỉ cần chọn thứ mình cần là được.
Một cái là bị động tiếp nhận, một cái là chủ động tìm kiếm.
Cái nào mạnh, cái nào yếu, vừa nhìn là biết.
Nếu ưu thế đã được thành lập, vậy thì những ngày tiếp theo, hắn chỉ cần dựa theo xu thế mà đẩy mạnh nó lên giống như lăn một quả cầu tuyết là được.
Lâm Tiêu tin tưởng, ‘quả cầu tuyết’ này của mình, nhất định có thể đè bẹp vô số người.
Đứng trước rương bảo vật thanh đồng, sau khi do dự vài giây, Lâm Tiêu vẫn quyết định mở ra.
Sau khi mở rương bảo vật, một cái bình nhỏ xuất hiện trong tay Lâm Tiêu.
Đồng thời, trong lòng hắn nảy sinh một cảm giác, hôm nay bản thân hắn vẫn có thể mở thêm hai rương nữa.
“Đan dược trị liệu tứ phẩm, phẩm chất trung đẳng, sử dụng cho Luyện Khí Cảnh và Tụ Nguyên Cảnh. Đối với mức độ khỏe của cơ thể hắn hiện tại, chẳng có chút tác dụng nào.” Lâm Tiêu lẩm bẩm.
Hắn đã đạt Đan Chi Ý Cảnh viên mãn, tuy sức mạnh ý cảnh bây giờ đã biến mất, nhưng chút năng lực phán đoán này vẫn có.
Sử dụng một cơ hội mở rương, kiểm nghiệm suy nghĩ trong đầu là chính xác.
Đặc quyền nhìn xuyên thấu, phúc lợi vô cùng thiết thực đấy.
Ngay sau đó, thân hình Lâm Tiêu dịch chuyển, biến mất tại chỗ.
Hắn nhanh chóng chạy đi tìm kiếm khắp xung quanh.
Rất nhanh sau đó, hắn lại phát hiện bóng dáng rương bảo vật ở hai nơi khác nhau, đều là rương bảo vật bằng thanh đồng.
Một cái thì bên trong là hồi nguyên đan sơ cấp, có thể nâng cao một chút thực lực.
Một cái khác là thuốc giải độc trung cấp, có thể hóa giải một số độc tố nhất định.
Đối với hai loại đan dược này hắn đều không có hứng thú, trực tiếp bỏ đi.
Thân thể hắn sau khi trải qua sự giành giật với Tuế Nguyệt, gần như đã kháng được bách độc, khả năng tự phục hồi cũng mạnh như bug vậy.
Cho nên, những đan dược thông dụng này chẳng có chút hấp dẫn nào đối với hắn cả.
Lại trải qua mấy phút tìm kiếm.
Tại một vị trí bí ẩn bị che giấu, Lâm Tiêu cuối cùng cũng phát hiện một vầng ánh sáng màu bạc.
“Hử? Có thứ khác biệt rồi này.” Lâm Tiêu khẽ vui mừng, nhanh chóng xông qua đó.
Sau khi lại gần vầng ánh sáng màu bạc kia khoảng trăm mét.
Lâm Tiêu cũng đã nhìn thấy rõ.
Đó là một rương bảo vật màu bạc trắng.
(Rương bảo vật bạch ngân, bên trong giấu một hung thú sơ cấp.)
Thông tin bên trong rương bảo vật màu bạc xuất hiện trong đầu Lâm Tiêu.
Hả???
Lâm Tiêu nhướng mày.
Vậy mà lại không phải là vật phẩm gì đó, mà là một hung thú sao.
Giống như quy tắc trên Thiên Mục đã nói.
Trong rương bảo vật ngoại trừ vật phẩm và cơ duyên, còn có cả hiểm họa.
Hơn nữa, điều đặc biệt khiến Lâm Tiêu cạn lời là cách đặt tên của cái rương bảo vật này.
Rương bảo vật bạch ngân chắc chắn là mạnh hơn rương bảo vật thanh đồng một bậc.
Vậy thứ mạnh hơn cả rương bảo vật bạch ngân là gì, chắc không phải là rương bảo vật hoàng kim đấy chứ.
Hoàng kim? Bạch kim? Kim cương? Tinh diệu? Vương giả?
Lại thêm cuộc thi xếp hạng vào bảy ngày sau nữa.
Hay lắm.
Như này là muốn chơi kiểu ‘vương giả không gì cản nổi’* phải không?
(*Câu slogan trong game Vương giả vinh diệu của Trung Quốc)
Vậy thì đúng là trùng hợp.
Ở trong dị giới gặp phải tình huống này, đúng là giật mình đấy.
Lâm Tiêu nở nụ cười bất đắc dĩ.
Nhưng chỉ sau vài giây suy tư.
Lâm Tiêu vươn tay mở chiếc rương bảo vật bạch ngân trước mặt ra.
Hắn lại muốn xem xem hung thú này có hình dáng như nào.
Rương báu bạch ngân tỏa ra ánh sáng đen, sau đó, một con hung thú thằn lằn cao gần mười mét xuất hiện trước mặt hắn.
“Grào!!!”
Hung thú gầm lên một tiếng, sau đó nhảy bổ về phía Lâm Tiêu.
Tốc độ cực kỳ nhanh. Nước dãi bên miệng hung thú nhỏ xuống đất, phát ra tiếng xèo xèo như axit ăn mòn.
Hiển nhiên, nước bọt của hung thú thằn lằn này có độc, độc tính lại tuyệt đối là không thấp.
Lâm Tiêu đứng đực ra tại chỗ như bị dọa sợ.
Mặc cho hung thú nhào về phía mình.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Lâm Tiêu đã đánh giá xong toàn bộ con hung thú từ trên xuống dưới.
Có hình dáng bản thể gần giống với yêu thú, nhưng trong ánh mắt nó không hề có một chút linh tính nào, chỉ có bạo nộ và giết chóc.
Đồng thời, hình dáng của hung thú lại càng nguyên thủy và khát máu hơn.
Tứ chi và thân thể còn lâu mới cân đối được như yêu thú.
Đặt hung thú và yêu thú ở cạnh nhau, vừa nhìn một cái là có thể phân biệt ra được ngay.
Ngoàm!
Lúc Lâm Tiêu đang quan sát đối phương, con hung thú đã há mồm ngoạm tới một nửa thân của Lâm Tiêu vào trong mồm nó.
Khi nó định cắn Lâm Tiêu đứt đôi, thì lại phát hiện âm thanh răng rắc vang lên.
Hung thú tự nhận là hàm răng của nó vô cùng cứng cáp, nhưng trong nháy mắt lại vỡ mất mấy cái răng.
“Áu..u...u...!!” Hung thú ngậm miệng gầm lên.
Nhân loại này cứng quá vậy.
Nếu đã cắn không đứt, vậy thì nuốt chửng cả vào cho rồi.
Hung thú có linh trí không cao, muốn nuốt toàn bộ Lâm Tiêu vào bụng.
Nhưng sau đó, một đôi tay vô cùng nhỏ bé so với hung thú, lại đang túm trên răng nanh của nó.
“Hung thú từ trong rương bảo vật bạch ngân sao mà yếu quá vậy.” Lâm Tiêu hoàn toàn không để tâm, nói.
Xoẹt một tiếng.
Lâm Tiêu hơi dùng sức, hung thú thằn lằn trực tiếp bị xé thành hai, bắt đầu từ miệng xé xuống.
Hung thú bạch ngân này đã chết ngắc, ngay cả cơ hội hét lên thảm thiết cũng chẳng có.
Hung thú mà rương báu bạch ngân mở ra cũng chỉ có thực lực Tụ Nguyên Cảnh trung hậu kỳ thôi nhỉ.” Lâm Tiêu không chút kinh ngạc, đáp.
Hung thú thực lực cỡ này, nếu đổi lại là người khác tới đối phó, có thể sẽ rất phiền phức, nhưng trong mắt hắn thì lại là chuyện nhỏ như con thỏ.
Hử?
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Ánh mắt Lâm Tiêu khẽ lóe lên, nhặt từ trong thi thể hung thú ra một viên đá màu bạc to cỡ nắm đấm.
Nắm trong tay thì hơi mát, còn có thể cảm nhận được một nguồn năng lượng kỳ lạ từ trong viên đá màu bạc này.
Đùa nghịch một lúc, Lâm Tiêu vẫn không hiểu thứ này là gì.
Có thể là do hiện tại tu vi và năng lực thần hồn không đủ nên vậy.
Hắn còn chưa khám phá ra viên đá màu bạc này có tác dụng gì, nhưng nhất định là một thứ tốt.
Chính vào lúc này, Thiên Mục trên bầu trời của chiến trường vạn cổ xuất hiện một đoạn tin tức mới.
(Danh tính: Lâm Tiêu)
(Thế lực: cá nhân)
(Thành tích: lần đầu đánh chết một hung thú cấp bạch ngân, hoàn thành nhiệm vụ giết chóc đầu tiên, nhận được phần thưởng cho lần giết đầu tiên.)
(Phần thưởng: Một lá bùa Chân Thân Vô Địch. Chú ý: Lá bùa này chỉ có thể sử dụng một lần.)
Sau khi tin tức này xuất hiện, một luồng ánh sáng từ trên Thiên Mục giáng xuống.
Lâm Tiêu ngây ngốc nhìn trong tay mình bỗng nhiên xuất hiện một lá bùa đen trắng.
????
Sao cứ có cảm giác cái chiến trường vạn tộc này càng lúc càng không đúng nhỉ.
Chương 290: Ba mươi sáu kế, ôm cây đợi thỏ
Khi Lâm Tiêu đang nhanh chóng tìm tòi bản đồ, mở khóa các nhiệm vụ và hoàn thành phần thưởng cho lần tiêu diệt đầu tiên.
Những người khác đến chiến trường vạn tộc hầu như không rời khỏi phạm vi 100 mét.
Từ cường giả Sinh Tử cảnh, đại năng Bán Đế cảnh cao cao tại thượng bây giờ trở thành nhãi nhép luyện khí cảnh bị khinh thường nhất. Sự khác biệt về thực lực như vậy khiến họ không thể chấp nhận được.
Khi họ điều chỉnh tâm lý và chuẩn bị tìm kiếm xung quanh một cách thận trọng.
Thông báo trên bầu trời được cập nhật rồi.
Cái gì?
Lâm Tiêu này là loại nhân vật nào? Lần đầu tiên đã giết một hung thú cấp bạc?
Hung thú này từ đâu đến? Mà những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là phần thưởng thủ sát, lại là một là bùa vô địch.
Chỉ nghe cái tên thì bọn họ cũng hiểu được công năng của lá bùa này rồi. Có lẽ là một lá bùa có tính phòng ngự cực mạnh. Dám gọi là vô địch thì nhất định phải có một cái gì đó đặc biệt.
Đây chắc chắn là một át chủ bài hộ mệnh.
Ngưỡng mộ ghen tị!
Tâm trạng có chút khó chịu,
Sau khi mọi người nhìn thấy dòng thông tin đó hiện ra, một đạo quang mang từ bầu trời chiếu xuống.
Nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt bọn họ lập tức sáng lên. Có vẻ như may mắn đang ở hướng đó. Điều này khiến mọi người đều suy nghĩ, khi giành được cơ duyên, họ cũng sẽ lộ phương vị của bản thân. Đây không phải là tin tốt.
Quy tắc của chiến trường chủng tộc thực sự vô cùng tàn khốc.
Có người thở dài, xoay người tiếp tục thăm dò tình hình xung quanh.
Khoảng cách giữa họ và kẻ giành được cơ duyên đó quá xa, nếu họ xông tới thì sẽ có quá nhiều biến số trên đường đi, giải pháp đúng đắn là dứt khoát từ bỏ việc chặn đánh này.
Mà một nhóm cường giả cách Lâm Tiêu rất gần, sau khi do dự một chút, lặng lẽ tìm kiếm theo hướng ánh sáng chiếu xuống.
Cơ duyên không phải là thứ mà ai cũng có được. Nhưng đánh chặn đoạt cơ duyên của người khác thì dễ hơn nhiều.
Đặc biệt là trong chiến trường vạn tộc này, sau khi thực lực của mọi người đều trở về luyện khí cảnh, khác nhau chính là mưu trí và kinh nghiệm.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Họ chưa bao giờ nghe nói đến Lâm Tiêu. Có lẽ chính là tiểu bối vô danh, chỉ đi theo đại lão nào đó vào chiến trường vạn tộc. Không ít người cũng có suy nghĩ như vậy.
Tất cả đều lao về phía Lâm Tiêu, cho dù không đoạt được cơ duyên, cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội như vậy. Ở nơi hoàn toàn xa lạ này, nhìn nhiều hơn cũng không có vấn đề gì.
Khi những người xung quanh Lâm Tiêu tập trung về vị trí của hắn.
Họ cũng cảnh giác đề phòng lẫn nhau.
Trên chiến trường vạn tộc này, người của thế lực khác hoàn toàn không đáng tin cậy. Giết người có thể có được cơ hội mở rương. Chỉ với đạo lý này, việc giết chóc sẽ không dừng lại. Những người có thể tin tưởng nhiều hơn một chút là những người trong thế lực của họ.
"Này, tam trưởng lão, sao ông cũng ở đây?" Ông lão của thế lực nào đó thoáng thấy một thân ảnh khác lén lút, không khỏi kinh ngạc hỏi:
Người này là một trưởng lão khác trong của thế lực ông ta.
"Nhị trưởng lão, ông cũng vì Lâm Tiêu mà tới sao?" Ông lão đó cũng kinh ngạc hỏi lại.
"Đương nhiên rồi, người này có thể giành được cơ duyên gì, ta muốn tới xem xem." Nhị trưởng lão giải thích nói.
"Hay là đi cùng nhau đi? Chúng ta lại cùng một thế lực, xếp hạng chiến đấu cũng cùng nhau, lập đội với nhau, ít nhất còn có chỗ dựa, ông cảm thấy thế nào? !" Ánh mắt tam trưởng lão loé lên, đưa ra một đề nghị hợp lý.
Lập đội với người cùng thế lực là sự lựa chọn tốt nhất. Bất kể cuối cùng xếp hạng như thế nào, họ cũng tuân theo thứ hạng của đội.
"Được! Ta cảm thấy có thể!" Nhị trưởng lão vui vẻ đồng ý.
"Ông nói xem bây giờ Lâm Tiêu đang ở đâu?" Tam trưởng lão nghi ngờ hỏi.
"Chúng ta đi tới nơi cơ duyên giáng xuống trước, nơi đó nhất định có manh mối, đến lúc đó chúng ta dựa vào manh mối nói không chừng có thể tìm được gia hỏa kia." Nhị trưởng lão nói.
Cả hai nhanh chóng đạt được thỏa thuận và đi đến địa điểm có cơ duyên giáng xuống.
Có thể nói là hai người họ đến nơi nhanh nhất.
Tuy nhiên, khi cả hai đến đó, họ có hơi sững sờ. Giữa không gian thoáng đãng, chính là nơi cơ duyên giáng xuống có một chiếc rương bạc đã mở và một thiếu niên.
"Là hắn!! Sao có thể là tên này!"
"Lâm Tiêu?! Người này chẳng lẽ là Lâm Tiêu sao?" Cả hai nhanh chóng nhận ra thân phận của thiếu niên bên cạnh rương bạc.
Đây không phải là người kích hoạt Vạn Chiến Pháp Chỉ, cưỡng ép kéo bọn họ vào chiến trường vạn tộc sao? !
Khi gặp kẻ thù, họ vô cùng ghen tị.
Nếu không có tiểu tử này, bọn họ làm sao có thể nơm nớp lo sợ mạo hiểm ở nơi này. Nếu không phải vì tiểu tử này, tu vi và thực lực của họ sẽ không biến mất.
Không ai biết, bao gồm cả chính họ cũng không rõ, liệu tu vi đã biến mất có phục hồi hay không.
"Nhị trưởng lão, hình như tiểu tử này đang luyện hoá gì đó? Chẳng lẽ là thứ lấy từ bên trong rương bạc ra?" Tam trưởng lão nghi ngờ hỏi.
"Rất có thể, tiểu tử này chắc chắn không đơn giản." Nhị trưởng lão nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu cách đó không xa, lẩm bẩm nói.
"Cho dù hắn không đơn giản, nhưng sau khi vào chiến trường vạn tộc thì tu vi của hắn cũng giống như chúng ta thôi."
"Phải biết rằng bây giờ chúng ta có hai người, hắn chỉ có một...!!" Tam trưởng lão đã chuẩn bị rục rịch hành động.
Trên đường họ cũng tìm thấy hai bảo rương bằng đồng nhưng những thứ bên trong tương đương với rác rưởi, họ không hề coi trọng. Còn chiếc rương bạc này có vẻ khác.
"Được, chúng ta liều một phen, nhân lúc hắn đang luyện hoá, ta đi vòng qua phía sau hắn, ông giúp ta quan sát động tĩnh xung quanh!" Nhị trưởng lão nói.
"Không thành vấn đề! !" Mắt tam trưởng lão sáng lên, vội vàng đồng ý.
Bình luận facebook