Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 281-285
Chương 281: Chúng ta tới thời đại tiếp theo rồi sao
Đại giới xã tắc đồ ở giữa không trung tỏa ra kim quang lóa mắt, không ngừng chấn động bên tai.
Sức mạnh nguyên thần của Lâm Tiêu nhanh chóng tăng thêm vào.
Trong nháy mắt, tầng thứ bảy của tháp Chân Long không ngừng xuất hiện dị tượng, trong hư không nứt ra một khe hở cực lớn.
Ầm ầm ầm ầm!!!
Thánh địa Dao Trì dần dần xuất hiện ở tầng thứ bảy của tháp Chân Long, từ đầu tới cuối, từ sơn môn cho tới các chủ phong.
Hoàn chỉnh, ngăn nắp.
“Hả? Ra rồi sao? Mới vậy mà đã ra rồi ấy hả?”
“Chuyện gì vậy, đã tới thời đại tiếp theo rồi sao?”
“Sao cảm giác này không giống trước kia nhỉ.”
“Đúng, đúng là không giống, giống như là mới chỉ qua hai ngày thôi ấy.”
“Kỳ lạ, quá kỳ lạ.”
Người của thần tộc Dao Trì bất luận là biết chuyện hay không biết chuyện, lúc này đều mang vẻ mặt ngây ra như phỗng.
Người không biết chuyện, chỉ cảm thấy bản thân dường như mất đi một đoạn ký ức.
Mà người biết chuyện thì vẻ mặt càng bất ngờ hơn.
Nhanh, quá nhanh rồi.
Về lí mà nói, thời đại này mới bắt đầu chưa bao lâu, khoảng cách tới thời đại sau không tới vạn năm thì cũng phải bảy tám ngàn năm mới đúng.
Nhưng mà sao...bọn họ cảm giác mới chỉ qua có hai ngày thôi mà.
Thánh chủ Dao Trì cũng cau mày.
Mà lúc bọn họ ngẩng đầu nhìn lên trời, đồng tử của mọi người đều co rút lại.
Không...không đúng!
Đây...đây là đâu???
Nơi này hình như không phải là thánh địa Dao Trì!
Lẽ nào thật sự là đã qua một thời đại rồi sao, núi sông thay đổi, tinh không giao hoan?
Thánh chủ Dao Trì nhìn ông lão cách đó không xa.
“Lữ lão, chúng ta đã trải qua bao nhiêu năm rồi?” Thánh chủ Dao Trì hỏi.
Vấn đề này, cũng chỉ có Lữ lão chưởng quản Đại giới xã tắc đồ mới có thể biết được.
Nhưng Lữ lão đang đứng quay lưng về phía Thánh chủ Dao Trì dường như không nghe thấy lời của ông ta.
“Ủa? Lữ lão???” Thánh chủ Dao Trì kinh ngạc đến sững sờ.
Khoảng cách giữa hai người gần như vậy, đừng nói đều là cường giả bán Đế Cảnh, cho dù là người bình thường cũng có thể nghe thấy.
Thánh chủ Dao Trì khó hiểu, bước tới trước mặt Lữ lão.
Khi ông ta nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi như nhìn thấy ma của Lữ lão, trong lòng bỗng giật thót.
Hai người cộng sự đã ngàn năm, đây vẫn là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy biểu cảm mất kiểm soát như vậy của Lữ lão.
“Lữ lão, rốt, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?” Thánh chủ Dao Trì gấp gáp hỏi.
“Mất rồi... Đại giới xã tắc đồ bị người ta cướp mất rồi...chuyện này....sao có thể! Không thể nào!!!” Lữ lão mất kiểm soát hét lên.
Đạo khí chân linh đỉnh cấp này, đối với ông ta và toàn bộ thần tộc Dao Trì đều tương đối quan trọng.
Có thể nói, nếu không phải có đạo khí này trong tay, thần tộc Dao Trì bọn họ đã sớm biến mất trong dòng chảy lịch sử từ mấy thời đại trước rồi.
Mà bây giờ.
Đại giới xã tắc đồ rõ ràng đã bị ông ta luyện hóa, lại hoàn toàn cắt đứt mối liên hệ với mình.
Bọn họ chỉ e là đã bị cưỡng ép lấy đi.
Chuyện này...chuyện này...
Người có thể cưỡng chế cắt đứt liên hệ giữa ông ta và Đại giới xã tắc đồ, thực lực tuyệt đối không chỉ trên ông ta hai ba bậc.
Lẽ nào là...nhân vật cấp bậc Đại Đế?
Vừa nghĩ tới đây, toàn thân Lữ lão đều nổi gai ốc.
Tiếp đó, ông ta không quan tâm vẻ mặt kinh hãi của Thánh chủ Dao Trì, nhanh chóng bay tới giữa không trung.
“Không rõ là tiền bối của thực lực phương nào, tại hạ là Lữ Phong, thái thượng trưởng lão của thánh địa Dao Trì. Nếu có điều gì mạo phạm đại nhân, kính mong đại nhân lượng thứ, có thể chỉ là một sự hiểu nhầm!” Lữ lão nói với thái độ cung kính, tư thế vô cùng khiêm tốn.
“Lữ lão, ngài đây là...?” Thánh chủ Dao Trì hoàn toàn không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, chẳng hiểu ra làm sao.
Lữ lão cúi đầu không nói chuyện, mà trực tiếp truyền âm cho ông ta, thuật lại những chuyện đã xảy ra và phán đoán của bản thân.
Thánh chủ Dao Trì lúc này lập tức biến sắc, trong nháy mắt bay tới sau lưng Lữ lão.
Dùng ngữ khí và tư thế y chang, lặp lại câu nói của Lữ lão một lần nữa.
Chỉ là phần giới thiệu bản thân biến thành Thánh chủ Dao Trì.
Chuyện này khiến con dân của thần tộc Dao Trì ở phía dưới đều ngơ ngác tại chỗ.
Hai vị lão đại này sao thế nhỉ?
Cũng ngay tại thời điểm này.
Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trên không trung thánh địa Dao Trì.
“Tiền bối? Hai người kể cũng ngoan ra phết đấy nhỉ, đáng tiếc, Lâm mỗ không gánh nổi hai chữ tiền bối này.” Lâm Tiêu cười nhạt.
“Là ngươi? Kẻ đã đoạt đi Cái Thiên Ấn của ta.” Thánh chủ Dao Trì trợn trừng mắt hét lên.
Ông ta vừa nhìn đã nhận ra thiếu niên bên trên kia.
Là thiếu niên đáng sợ trước kia đã lợi dụng hai luồng lôi kiếp, âm mưu kéo toàn bộ thánh địa Dao Trì xuống vực thẳm.
“Ngạc nhiên chưa, bất ngờ chưa???” Lâm Tiêu nhếch khóe miệng cười lạnh đáp.
“Ngươi, tại sao ngươi lại ở đây?” Thánh chủ Dao Trì trầm giọng hỏi.
Không đợi Lâm Tiêu trả lời, Lữ lão kia chắn trước mặt thánh chủ Dao Trì truy vấn.
“Đạo hữu, Đại giới xã tắc đồ của ta có phải là bị người đằng sau ngươi thu đi rồi không?” Lữ lão hỏi.
Ông ta vô thức bỏ qua Lâm Tiêu trước mặt.
Dù sao thì ông ta cũng là người đã nắm giữ Đại giới xã tắc đồ bao nhiêu năm nay, đương nhiên hiểu rõ, muốn cưỡng chế cắt đứt mối liên hệ giữa ông ta và Đại giới xã tắc đồ, nhất định phải là người có thực lực tu vi tầm cỡ Đại Đế.
Người như vậy trong tất cả các Thiên Vực đều hoặc là đang ngủ say, hoặc là bị phong ấn trong một cấm chế bí thuật đặc biệt nào đó.
Thánh địa Dao Trì của bọn họ không có.
Nhưng theo phán đoán của ông ta, đằng sau lưng của thiếu niên quái vật này...nhất định là có.
“Sao nào? Ông muốn đòi lại ư? Haha, rất xin lỗi, không có cửa đâu.” Lâm Tiêu nói.
Lữ lão: “……”
Mà ngay sau đó, thân hình của thánh chủ Dao Trì phía sau Lữ lão nhoáng lên một cái, phóng về phía Lâm Tiêu.
Tốc độ nhanh đến kinh người.
“Thánh chủ, đợi.....”
Lữ lão gấp gáp muốn ngăn cản, nhưng động tác của thánh chủ Dao Trì quá nhanh. Ông ta muốn ngăn cũng không kịp.
“Lữ lão, nếu như thật sự sau lưng hắn có Đại Đế, thì càng phải khống chế thiếu niên này trước.” Ánh mắt của thánh chủ Dao Trì đầy vẻ kiên định, tốc độ càng nhanh hơn một bậc.
“Ông...thánh chủ, ông thật hồ đồ!” Lữ lão cạn lời, hét lên.
Trong mắt ông ta lóe lên một vẻ khiếp sợ.
Thánh chủ, ông còn chưa nhìn thấy lúc Đại Đế thực sự bùng nổ phẫn nộ đâu.
Đại Đế mà tức giận lên, thi cốt chất đống, gần như không ai có thể cản nổi.
Nhưng ông ta hiểu tính khí của thánh chủ nhà mình.
Nếu đã quyết tâm thì khó mà thay đổi được.
Lữ lão nhìn về phía thiếu niên tên là Lâm Tiêu kia.
Thánh chủ nhà ông ta sắp xông tới trước mặt đối phương rồi, nhưng ánh mắt đối phương vẫn bình tĩnh như thường, trên người thậm chí đến linh lực cũng không thèm vận chuyển.
Lần này, thần tộc Dao Trì gặp phải phiền phức to rồi.
Quả nhiên, ngay lúc thánh chủ Dao Trì xông tới, vươn tay muốn túm lấy cổ thiếu niên kia.
Xoẹt!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Một trận sóng kỳ lạ truyền tới.
Ngay lập tức, thánh chủ Dao Trì bị đóng băng tại chỗ, toàn thân từ trên xuống dưới ngay cả con mắt cũng không thể cử động được.
Ánh mắt của ông ta không khỏi kinh hãi.
Dường như có một sức mạnh quy tắc nào đó trói buộc lấy ông ta.
“Ta tha cho ngươi lần này, nếu còn dám có lần sau thì ngươi sẽ không còn may mắn như thế nữa đâu!”
Lâm Tiêu liếc ông ta một cái, rồi tùy ý phất tay.
Thánh chủ Dao Trì bị sức mạnh quy tắc kia hung dữ vỗ mạnh xuống.
Ầm một tiếng, ngã mạnh xuống đất.
Mặt đất ở đây không biết được cấu thành từ cái gì mà chịu va chạm mạnh như vậy, mặt đất vẫn y nguyên không hề tổn hại.
Thánh chủ Dao Trì thì ngược lại phun ra một ngụm máu, nội thương không biết ra sao.
“Ở đây, ta là to nhất. Cho dù có là Đại Đế đến đây, kết cục cũng sẽ như nhau cả thôi!!”
“Các ngươi cứ ở đây tu luyện cho tốt đi, nói không chừng ngày nào đó tâm trạng ta tốt, sẽ thả các ngươi đi.”
Lâm Tiêu nói xong, thân hình hắn liền đột nhiên mờ đi, sau đó biến mất ngay tại chỗ.
Chương 282: Yêu tộc chúng ta đồng tâm, ai dám đắc tội
Thánh địa Dao Trì là một mảnh yên lặng, tất cả mọi ngươi khi nhìn thấy một màn vừa rồi. Một người tu vi Hoá Đỉnh cảnh chỉ tiện tay đánh ra một đòn công kích đã làm cho thánh chủ của bọn họ. Một cường giả Bán Đế không có cách nào phản kháng lại được.
Này quá là đang nằm mơ rồi, sao lại có chuyện hoang đường thế được!
Rốt cuộc đã có chuyện gì, đừng nói là bọn họ tới cả thánh chủ Dao Trì mặt mũi cũng ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì.
Ông ta lau máu ở khoé miệng, từ trên mặt đất lồm cồm bò dậy. Ánh mắt hoang mang tới tột độ.
“Lão Lữ, ngài có nhìn thấy ai ra tay không?” Thánh chủ Dao Trì truyền âm hỏi.
“Thánh chủ, đừng phí công phu nữa, ngài vẫn chưa phát hiện gì sao? ở đây không có sự tồn tại của Thiên Vực nào cả, chúng ta đang ở trong một tiểu thế giới, đây….đây là thần thông của Đại Đế.” Lão Lữ khổ não lắc đầu nói.
Thánh chủ Dao Trì kinh ngạc, ông ta lúc nãy cứ luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng. Bây giờ lão Lữ nói như vậy mới nhận thức được bốn phía xung quanh. Vừa đưa mắt nhìn đã thấy sững sờ, đây đúng là không thuộc Thiên Vực nào cả.
Tiểu thế giới? Từ mấy ngàn năm trước, ông ta có cơ duyên gặp được tiểu thế giới của một vị cường giả đại năng.
Mà theo như vị đại năng kia nói, tiểu thế giới của ông ta là có được sau một lần cơ duyên, phạm vi của tiểu thế giới này cũng chỉ bằng một ngọn núi. Lúc đó chỉ vậy thôi mà đã làm ông ta trấn kinh mãi không thôi.
Vậy mà so với tiểu thế giới trước mặt đây thì tiểu thế giới của vị cường giả kia còn chả đáng nhắc tới.
“Ồ đúng rồi, mấy kẻ này trả lại cho các ngươi.” Giọng của Lâm Tiêu đột nhiên vang lên.
Sau đó có mấy vị thiên kiêu và thánh nữ Dao Trì xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Hả? là thánh nữ!”
“Bọn họ thế mà lại ở đây?”
“Thánh nữ không sao, coi như là một tin tức tốt.”
Mấy người thần tộc Dao Trì cảm thán nói, thôi cứ coi là trong vạn tin xấu thì có một tin tốt. Thánh chủ Dao Trì mắt sáng lên.
“Thánh nữ, ngươi có biết thân phận của thiếu niên kia không? Hắn có bối cảnh thế nào?” Thánh chủ vội vã hỏi.
Những người khác nghe thấy thế lập tức dỏng tai lên.
“Bẩm báo thánh chủ, lúc trước ta điều ra chân long khí, không may bị hắn bắt được, nhốt ở trong này. Khoảng thời gian này chúng ta đã nhìn thấy đủ thứ kỳ quái, có một số chuyện làm lòng người phát run. Khí tức của bọn họ mạnh hơn cả lão Lữ, có thể nói mục đích bọn chúng bắt chúng ta, khả năng cao vì dòng máu thần tộc này…..”
Thánh nữ Dao Trì nói ra vài thông tin ‘chân thật’. Lão Lữ và thánh chủ nghe xong để đứng ngây ngốc tại chỗ, những người khác thì bị doạ sợ.
Tồn tại của mấy vị cường đại mà có năng lực mạnh hơn lão Lữ rất nhiều. Vậy rốt cuộc là loại siêu năng lực gì đây?
Vương tộc thời thượng cổ cũng không được như vậy, chả nhẽ thiếu niên này là hậu duệ của vương tộc thượng cổ. Thánh chủ Dao Trì lại hỏi các thiên kiêu khác vài câu, câu trả lời nhận được lại làm mọi người càng thêm ngạc nhiên.
“Lão Lữ, đây…..ngài nói nên làm sao.” Thánh chủ Dao Trì truyền âm.
Ánh sáng trong mắt lão Lữ loé lên một cái rồi nói.
“Với tình hình hiện tại, lựa chọn duy nhất của chúng ta. Ta cảm thấy linh khí ở trong này rất nồng đậm không kém gì thánh địa của chúng ta. Hơn nữa còn có khí trường linh lực đặc biệt. Chắc chắn có lợi cho tu luyện.”
“Để tất cả mọi người gắng hết sức tu luyện, chỉ cần chúng ta tỏ ra có giá trị, chắc chắn có thể sống sót.”
“Nếu như thế lực sau lưng thiêu niên kia công nhận, đối với thần tộc Dao Trì cũng là một chuyện tốt.”
Lão Lữ không truyền âm trả lời mà nói hẳn ra bằng mồm. Nghe thấy lời này thì tất cả mọi người bao gồm cả thánh chủ đều sáng mắt ra.
Mặc dù không muốn công nhận, nhưng câu này của lão Lữ cực kì chính xác. Nếu thế lực sau lưng thiếu niên này muốn giải quyết bọn họ thì sợ rằng đã ra tay từ lâu rồi. Đến thánh chủ cũng không có cách nào phản kháng lại được.
Bọn họ thì tính là cái gì chứ! Tu luyện, bây giờ chỉ có cách tu luyện, thể hiện ra giá trị của bản thân.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Bỗng chốc nhiệt huyết trong mắt đám người thần tộc này bốc lên. Thánh nữ Dao Trì và mấy thiên kiêu kia nhìn thấy thế, trên mặt không lộ ra biểu cảm gì nhưng đáy mắt lại loé lên một tia kỳ dị.
Nếu bộ dạng kỳ quái quả họ mà ở bên ngoài, nhất định sẽ bị thánh chủ và lão Lữ chú ý tới. Nhưng ở nơi này, Lâm Tiêu muốn che đậy một số dấu vết, đương nhiên không đơn giản như vậy.
……
Bên trong cây Thần Thú, Lâm Tiêu ở một bên quan sát nhất cử nhất động của đám người thần tộc. Hắn bất giác gật đầu một cái, kỹ năng diễn xuất của thánh nữ Dao Trì kia khá lắm, lần sau phải thưởng cho hai cái đùi gà.
Sau khi tất cả người của thần tộc ngồi xuống dốc sức tu luyện, Lâm tiêu lại đợi thêm một lúc nữa. Sau đó hắn mới từ từ cảm nhận sự thay đổi bên trong cơ thể, đặc biệt là tu vi và sức mạnh đang tăng lên bằng tốc độ trông thấy.
Có thể nói rằng dù Lâm Tiêu làm chuyện gì, thì bản thân hắn vẫn luôn bất chi bất giác tu luyện. Hơn nữa Cửu U Trấn Ma Ấn và Thiên Khôi Kiếm Điển vượt thiên cấp còn hỗ trợ tu luyện lẫn nhau. Cho nên tốc độ tu luyện của hắn phải gấp 10 lần người bình thường.
Bắt một đám người yêu tộc lại có thể tăng tốc độ tu luyện lên tới mức độ này, vậy thì phải bắt thêm vài đứa nữa, hehehe.
Có thể nói sinh tử cảnh chỉ cách một bước nữa, Lâm Tiêu không nhịn được cười vài tiếng rồi mới đi ra khỏi cây Thần Thú.
“Ra rồi ra rồi, tôn thượng đại nhân ra rồi.”
“Tôn thượng đại nhân, sao rồi, thu hoạch thế nào!”
“Nhìn ra tâm tình của tôn thượng đại nhân không tệ, chắc là thu hoạch lớn.”
“Cũng không biết lúc nào lão Ngưu ta mới được đi vào cây Thần Thú một lần.”
“Đừng có ôm mộng trâu nhà ngươi nữa, cả đời này cũng không thể.”
Chín đại yêu vương nhìn thấy Lâm Tiêu đi ra liền xúm lại cung nghênh, thuận tiện nịnh nọt. Tôn thượng đại nhân là yêu tộc công đỉnh của bọn họ, bây giờ lại được cây thần thú công nhận.
Chỉ cần bảo đảm tôn thượng đại nhân thuận lợi tu luyện, tương lai của yêu tộc chắc chắn khởi sắc.
“Đúng là thu hoạch không nhỏ, các vị vất vả rồi.” Lâm Tiêu khách khí nói một câu.
Thu hoạch đương nhiên lớn, chỉ là hắc sắc phù đồ trong cây Thần Thú đã không còn nữa, sợ rằng người nào vào lần sau cũng không thu hoạch được gì nữa.
“Hai ngày này trong yêu tộc có phát sinh chuyện gì không?” Lâm Tiêu hỏi.
Hắn ở trong đó cũng hai ngày, theo dự đoán của hắn thì các thế lực lớn cũng đã bắt đầu hành động rồi. Nhưng nhìn cả chín đại yêu vương vẫn còn ở đây, chắc mọi chuyện vẫn bình an vô sự.
“Hehe, tôn thượng đại nhân nói đùa, yêu tộc có chín đại yêu vương trấn giữ. Bây giờ lại có thêm tôn thượng đại nhân ngài. Yêu tộc đồng lòng, ai dám đắc tội.” Lão Ngưu cười lớn nói.
Nhưng câu này của hắn vừa nói xong thì âm thanh từ trên trời truyền đến, như một cái tát thẳng vào mặt hắn.
“Yêu tộc, bản tôn thấy các ngươi chán sống rồi!!”
Chương 283: Tai hoạ ngập đầu
Chương 283: Tai hoạ ngập đầu
Chín đại yêu vương và Lâm Tiêu sau khi nghe thấy giọng nói từ trên trời truyền xuống sắc mặt đều thay đổi. Lâm Tiêu thì hơi mỉm cười, đây đúng là chuyện trong dự đoán của hắn.
Cuối cùng cũng tới rồi!
Hắn không dùng linh thức kiểm tra cũng biết người này đáng sợ tới mức nào. Với tình hình hiện tại của yêu tộc thì đúng là mỡ dâng miệng mèo.
Ngược lại phản ứng của chính đại yêu vương thì có vẻ kích động hơn, bọn họ không nghĩ tới nhân loại vừa tổn thất lớn như vậy mà vẫn không biết sợ, vẫn tiếp tục tới đây.
Soạt! một bóng người cao lớn cầm theo một cây linh thụ vạn năm tuổi lao lên trời.
“Ngươi nghĩ yêu tộc chúng ta dễ bị bắt nạt lắm sao? Để xem một gậy này của lão Ngưu có đập chết được ngươi không!!” Lão Ngưu phẫn nộ hừ một tiếng rồi lao về phía đối phương.
Cứ hết đứa này tới đứa khác đến đây, bọn chúng nghĩ yêu tộc là quả hồng mềm muốn dẫm thế nào cũng được à. Lần trước mấy yêu vương bị phong ấn không làm được gì, đây là chuyện đau khổ nhất của bọn họ. Bây giờ người tự tìm tới cửa, tộc trưởng lão Ngưu sao có thể nhịn được.
“Lão Ngưu, đừng kích động, quay lại!!” tộc trưởng Tử Viên nói vọng lên trời.
“Quay cái rắm! đợi ta đập chết tên này rồi nói tiếp!” Lão Ngưu không quay đầu lại nói.
Nếu ở chỗ khác thì hắn có thể sẽ động não suy nghĩ một chút, nhưng đây là quốc đô yêu tộc, là địa bàn của bọn họ. Ở phía dưới còn có tám vị tộc trưởng khác, và cả tôn thượng đại nhân đang nhìn. Chắc chắn phải kiếm lại chút thể diện.
Lão Ngưu giơ cao cây linh thụ khí thế như muốn đập tan bầu trời, xung quanh cây linh thụ được bao một tầng ánh sáng vàng, vừa nhìn đã biết không bình thường.
Vào khoảnh khắc tiếp theo. Ầm! một tiếng nổ lớn vang lên, một cỗ kiếm thế mang theo uy lực khủng kiếp bộc phát.
Tộc trưởng lão Ngưu chỉ kịp hự một tiếng rồi rơi xuống dưới. Tốc độ rơi xuống nhanh gấp ba bốn lần tốc độ lao lên trời vừa nãy. Hắn vừa rơi xuống mồm cũng vừa hộc ra máu, ánh mắt thì tràn ngập sự kinh hoàng.
Cây linh thụ không biết bị đánh bay đi đâu, tay phải của lão Ngưu thì nát bét. Kể cả hắn có là cường giả Bán Đế thì trong vòng vài năm cũng không thể hồi phục hoàn toàn. Cả một màn này làm toàn yêu tộc trấn kinh.
“Đây…đây…..là chuyện gì! Lực phòng ngự của lão Ngưu là mạnh nhất trong mấy người chúng ta.”
“Một kiếm vữa nãy, hình như là Đại La kiếm thế của Đại La môn.”
“Đây, hình như là lần đầu ta nhìn thấy lão Ngưu bị thương.”
Ngay khi lão Ngưu bị kiếm thế khủng bố chém trúng rơi xuống đất, một bóng người nhỏ bé xuất hiện ngay dưới lão Ngư. Chỉ cần dùng một lực đỡ nhẹ cũng hoá giải được lực rơi của lão Ngưu, kiếm lực đáng sợ còn lưu trên người lão Ngưu cũng biến mất.
Sau đó toàn thân lão Ngưu lóe lên một luồng ánh sáng xám, đoạn tay phải bị gãy nát cũng lập tức hồi phục lại.
“Hả? tay ta không sao rồi? đây……Cám ơn đại nhân tương trợ!” Lão Ngưu lập tức hướng người cảm tạ Lâm Tiêu.
Không chỉ có tay, cả nội thương vừa nãy cũng hoàn toàn khỏi hẳn. Thần thông này của tôn thượng đại nhân thật kỳ diệu. Điều này có nghĩa là……không cần biết bản thân trọng thương nặng tới mức nào, tôn thượng đại nhân vẫn có thể hồi phục được hắn.
Con ngươi trong mắt lão Ngưu dựng lên, hình như hắn vừa nghĩ ra một chủ ý hay ho.
“Tộc trưởng Man Ngưu đừng lỗ mãng như thế, phải dùng não chứ. Ta chỉ giúp ngươi hồi phục được một lần thôi, trọng thương thêm lần nữa ta cũng hết cách.” Lâm Tiêu truyền âm.
Nhìn thấy ánh mắt giảo hoạt của lão Ngưu hắn liền biết tên này đang nghĩ gì. Hơn nữa lời hắn nói không hoàn toàn là giả. Sức mạnh Thái Tuế chỉ có thể hồi phục mục tiêu nào đó quay về 3 phút trước.
Sau khi hồi phục lần đầu thì không thể lập tức dùng lần hai, thời gian hồi chiêu khoảng vài phút sau. Nếu muốn dùng cho người nào đó thì cũng phải đợi mất một lúc.
“Ồ ồ ồ, ta hiểu, hiểu rồi.” lão Ngưu lập tức lùi xuống.
Hắn hung hăng nhìn lên trời nhưng không kích động xông lên nữa.
“Hả? dị năng thần thông, ngươi thân là nhân loại, vậy mà giúp lũ yêu tộc, ngươi cũng đang bị chém!!” Từ trên trời lại vọng xuống một tiếng nói.
Ong! Một đạo kiếm quang từ trên trời dội xuống. Kiếm quang mang theo kiếm lực khí thế cường đại dội xuống như những sợi chỉ bạc rồi hóa thành ánh sáng quỷ dị lạnh lẽo.
“Ngươi dám!!” tộc trưởng lão Ngưu vừa nãy ăn một chiêu này hai mắt trợn lên.
“Lão Ngưu ngươi đợi một chút, một chiêu này đối với tôn thượng đại nhân không là gì cả.” Tộc trưởng Chu Tước vội vã ngăn lão Ngưu lại.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Nhưng…..” Lão Ngưu định nói gì đó.
“Trận chiến vừa rồi đối với tôn thượng đại nhân chả có chút gì gọi là chiến đấu, trận này mới là trận để tôn thượng đại nhân khai màn!” Một vị yêu vương cười nói.
“Đúng vậy! chúng ta nhẫn nại một chút, một khi có gì không đúng chúng ta ra tay cũng không muộn!” Một yêu vương khác nói.
Lâm Tiêu nhìn đạo kiếm quang này trong mắt vẫn chỉ là một mảnh bình lặng. Công kích của bán đế rất mạnh, nếu thay bằng đòn công kích khác thì hắn chắc chắn cần phải cảnh giác. Nhưng nếu là kiếm ý và kiếm lực thì đúng là chả là gì với hắn.
Sau đó chỉ thấy Lâm Tiêu đưa tay túm lấy đạo kiếm quang kia.
“Không biết sống chết, kiếm ý của bản tôn là thứ một tên nhãi như ngươi……hả? này……này…hắn, sao hắn làm được?” giọng nói từ trên trời chuyển đổi từ cao ngạo sang kinh ngạc.
Rõ ràng một kiếm này chém trúng vào tay thiếu niên, nhưng lại chả có tác dụng gì. Kiếm quang giống như một hòn đá nhỏ rơi vào mặt biển lớn, cứ thế vô thanh vô thức biến mất.
“Thật rác rưởi, kiếm quang của một Bán Đế, một chút sức mạnh cũng không có.” Lâm Tiêu tỏ vẻ chán ghét nói.
Sau đó Lâm Tiêu nhìn lên trời.
Ầm! vô số ánh hào quang phát ra từ cơ thể hắn, hai mắt biến thành màu vàng kim. Trời đất rung chuyển, núi sông ầm ầm, từng đạo quy tắc thiên địa hội tụ lại.
“Hoá ra người của đại thế lực, chỉ là loại thích trộm gà bắt chó sao? Hiện……!” nói xong Lâm Tiêu đánh ra một quyền.
Khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn dồn vào một quyền này tạo thành hình rồng gầm lên một tiếng như muốn che lấp cả bầu trời. Từng tế bào trong người hắn đều toả ánh sáng rực rỡ, sức mạnh bộc phát.
Ầm ầm ầm! một quyền này vừa đánh ra khí thế bao trùm tám phương.
Sau một loạt âm thanh trên trời giống như bị xé mất một lớp giấy trắng để lộ ra những thứ ở phía trên.
“Kẻ này rốt cuộc là thế nào!”
“Tại sao một quyền này của hắn lại đạt được tới sức mạnh ngũ long, hắn mới chỉ là Hoá Đỉnh cảnh trung kỳ thôi mà, sao lại có thế.”
“Kẻ này thực sự cổ quái, có khi là yêu quái giả dạng.”
“Không phải chỉ là che đậy bí pháp thôi sao, không thành vấn đề.”
Một loạt âm thanh kinh ngạc từ trên trời truyền xuống. Chín yêu vương và toàn bộ yêu tộc sau khi nhìn thấy những thứ bị trận pháp che giấu ở trên. Đó là một mảnh trời đen xì, có thể che phủ toàn bộ quốc đô yêu tộc.
Những thứ đó không phải mây đen, mà là người. Tất cả bọn chúng toàn thân toả ra khí tức khát máu, tu vi đều rất đáng sợ, sát khí bức người.
Lâm Tiêu lạnh lùng nhìn đám người phía trên, trong mắt nổi lên hàn ý. Chín yêu vương tâm tình phức tạp, nhiều cường giả tới vậy không biết từ bao nhiêu thế lực lớn tìm tới đây?
Chỉ cường giả Bán Đế cũng đã là mười bảy người. So với cường giả Bán Đế của yêu tộc cũng đã nhiều hơn gấp đôi. Sao lại tới nhiều người như vậy?
Chương 284: Chí bảo Lâm Tiêu không nỡ dùng
Các đại thế lực và đại quân các tộc hùng mạnh đều tập trung phía trên bầu trời của đất nước yêu tộc.
Họ đến với khẩu hiệu thảo phạt dị đoan và tiêu diệt tà vật. Nếu có thể san phẳng đất nước yêu tộc thì nó sẽ được chia đều cho mỗi thể lực lượng bọn họ. Đó là lợi ích và cơ duyên không thể tưởng tượng được.
Yêu tộc là một bộ tộc xuất hiện sớm hơn tất cả các thế lực khác, từ cổ chí kim đã tồn tại nhiều năm như vậy nên tài nguyên và bảo vật mà họ tích lũy được đều nằm ngoài sức tưởng tượng của bất kỳ ai.
Trận chiến này họ nhất định phải thắng. Trận chiến này, theo quan điểm của họ, cũng nhất định phải chiến.
Yêu tộc công đỉnh chết bất ngờ và Đế Lộ cũng được mở ra trước.
Không ai sẽ bỏ qua một cơ hội vàng như vậy. Nếu như cho yêu tộc thời gian để thở, chờ bọn họ thích ứng rồi, đợi Đế Lộ thực sự giáng lâm thì chính là tai hoạ đối với bọn họ.
"Hôm nay, yêu tộc phải bị diệt!!"
"Phải bị tiêu diệt!!"
Hàng chục ngàn, hàng trăm ngàn cường giả đồng thanh hét lên, sát khí và khí thế quét qua, gần như nhấn chìm mọi thứ trong đất nước yêu tộc.
Vô số yêu tộc bắt đầu run rẩy, co ro trong một góc không thể nhúc nhích.
Trận pháp mà vô số thế lực hợp thành này giống như một thanh thần kiếm vô song, giống như thiên uy giáng xuống, tấn công thần hồn thức hải của tất cả yêu tộc.
Sắc mặt của chín đại yêu vương đã chuyển sang màu đen.
Sau khi nhìn thấy nhiều thế lực và nhiều cường giả Bán Đế cảnh như vậy, bọn họ đã biết lần này nguy hiểm so với lần trước lớn hơn gấp mười, gấp trăm lần.
Lần trước dựa vào tôn thượng đại nhân, dựa vào sức mình giết tất cả những kẻ xâm nhập. Vấn đề là, lần đó không ai trong số những kẻ xâm lược là cường giả Bán Đế cảnh thực sự.
Nhưng lần này thì hoàn toàn khác. Lúc này, bọn họ nhìn thấy không dưới hai mươi cường giả Bán Đế cảnh.
E rằng không phải tất cả những người chỉ huy của các đại thế lực đều đã đến.
Nhìn vào đội hình và thế trận này, những người này chắc chắn tiêu diệt yêu tộc của họ.
Có điều phải nói rằng, đây thực sự là thời khắc nguy cơ nhất trong lịch sử yêu tộc.
"Giờ phút này, dường như đã không còn lựa chọn nào khác. tộc trưởng Chu Tước, tốc độ bay của ngươi là nhanh nhất, ngươi dẫn tôn thượng đại nhân đi đi!" Tộc trưởng Tử Viên truyền âm cho những người của mình.
"Đúng vậy, tộc trưởng Chu Tước, ngươi mau dẫn tôn thượng đại nhân rời đi đi, nếu như có người truy sát, ngươi cũng có thể dễ dàng ứng phó." Một tộc trưởng khác cũng đồng tình.
Đến lúc đó, tám yêu vương sẽ lãnh đạo yêu tộc chiến đấu đến cùng với các đại thế lực này. Chỉ cần bảo vệ được tôn thượng đại nhân, yêu tộc sẽ có cơ hội trở mình.
Khi tôn thượng đại nhân thực sự quật khởi, những kẻ này làm sao có thể so sánh được.
Tộc trưởng Chu Tước cắn răng, dùng sức gật đầu, cũng không nói gì.
Dù có chết ông ta cũng phải bảo vệ tôn thượng đại nhân thật tốt.
Bầu không khí ngột ngạt, căng thẳng và có phần bi tráng.Không ai trong yêu tộc nghĩ rằng một cuộc khủng hoảng diệt vong sẽ đến nhanh như vậy.
"Sao các ngươi lại bi quan như vậy?" Lâm Tiêu nghe được các tộc trưởng yêu vương truyền âm, thản nhiên hỏi.
"Tôn thượng đại nhân, bây giờ cục diện quá nghiêm trọng, ngài đừng khăng khăng làm theo ý mình, nói gì thì nói chúng ta sẽ bảo vệ ngài bình an vô sự rời khỏi đây!"
"Đúng vậy, tôn thượng đại nhân, chúng ta có thể chết, nhưng yêu tộc không thể bị diệt, ngài càng không thể chết ở đây."
"Không ngờ lão Ngưu ta lại chết sớm như vậy, đến lúc khai chiến đấu, ta sẽ xông lên phía trước, các ngươi nhắm thời cơ có thể giết thêm mấy tên."
Ánh mắt các yêu vương rất kiên định, không có bất kỳ dấu hiệu sợ hãi nào.
Khóe miệng Lâm Tiêu giật giật, bình tĩnh nói: "Yên tâm đi, có ta ở đây, trận chiến này bọn họ nhất định sẽ là phía tổn thất nặng nề."
"A?!"
"Hả?"
"Tôn thượng đại nhân, lẽ nào ngài có chủ ý hay gì?"
"Không, không thể nào, nếu như chỉ là hai ba đại thế lực liên thủ, yêu tộc chúng ta sẽ không sợ gì cả. Nhưng trước mặt chúng ta ít nhất có mười mấy hai mươi đại thế lực kết thành quân liên minh."
"Đúng vậy, đối mặt quân liên minh lớn mạnh như vậy, chúng ta có cơ hội chiến thắng sao?"
Tất cả các yêu vương không ngờ được tại sao tôn thượng đại nhân lại tự tin như vậy. Theo quan điểm của họ, trong trận chiến này, yêu tộc sẽ phải chịu thất bại thảm hại... thậm chí là có thể bị diệt vong!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Sau khi Lâm Tiêu liếc nhìn họ, tiếp tục nói.
"Thật trùng hợp, trong cây Thú Thần, ta cũng thu được một thứ có thể xoay chuyển càn khôn, vừa hay thích hợp với tình hình hiện tại." Khi tất cả các yêu vương nghe thấy lời này, đôi mắt của họ tràn đầy tinh thần.
Phần thưởng trong cây Thú Thần sao?
Có thể xoay chuyển càn khôn? Đó rốt cuộc là thứ gì?
Lâm Tiêu khẽ mỉm cười, không để ý tới bọn họ, mà là quay đầu nhìn về phía đại quân liên minh trên bầu trời.
Bịch bịch bịch!
Hắn bước lên không trung và đi từ từ lên trên.
"Tiểu tử, chúng ta thừa nhận ngươi rất mạnh, có thể nói trong thế hệ trẻ tuổi, là người có thiên phú khủng khiếp và là người mạnh nhất chúng ta từng gặp."
"Nhưng thật đáng tiếc ngươi đang đứng giữa dị tộc."
"Hôm nay, ngươi chết không đáng tiếc!"
Phía trên, các cường giả đứng đầu Bán Đế cảnh nói với giọng điệu có chút kinh ngạc và tiếc nuối.
Một số trong số họ đã được biết được những điều này thông qua một số bí pháp.
Những tinh anh và thiên kiêu yêu nghiệt trước đó được thế lực của bọn họ phái đến đều chết dưới tay của thiếu niên này. Do đó, yêu tộc phải chết, phải bị xóa sổ, thiếu niên này càng không thể thoát nổi.
"Các ngươi thật sự cho rằng hôm nay các ngươi có thể xử lý ta sao?" Lâm Tiêu hỏi.
Trước câu hỏi này, tất cả các cường giả Bán Đế cảnh phía trên đều sững sờ.
Chết đến nơi rồi mà người này còn muốn làm gì. Cố làm ra vẻ huyền bí, loại trận pháp này, đừng nói ngươi, cho dù là Tước Phượng đại nhân còn sống, e rằng cũng không có cách nào giải quyết cục diện này.
Họ tự hỏi sự tự tin của thiếu niên này đến từ đâu.
Nhưng bọn họ căn bản không tin, hôm nay yêu tộc sẽ có biện pháp giải quyết cục diện này.
"Có một thứ đã rất lâu, rất lâu không xuất hiện, nếu như ta nhớ không nhầm, lần trước nó xuất hiện là ở thời thượng cổ chư thần loạn chiến. . . "
Lâm Tiêu thản nhiên nhìn họ và nói chậm rãi từng chữ một.
Khi mọi người nghe thấy câu này, sự nghi ngờ trong mắt họ càng nhiều hơn. Một dự cảm chẳng lành thực sự đã trỗi dậy trong lòng những cường giả Bán Đế cảnh này.
Lâm Tiêu không chơi trò hồi hộp nữa, tâm niệm hắn vừa động rồi lấy thứ gì đó từ trong nhẫn trữ vật ra. Đây là thứ còn lại sau khi tháp màu đen được tháp Chân Long dung hợp hoàn toàn.
Sau khi Lâm Tiêu chạm vào thứ này, hắn đã hiểu nó là gì. Đó là một mảnh giấy trắng to bằng lòng bàn tay hơi rách. Nhìn có vẻ rất bình thường nhưng khi tờ giấy trắng bị rách này xuất hiện, một luồng khí tức chói lọi và thần bí hơn cả mặt trời, mặt trăng và các vì sao bùng phát ra.
Thời gian và không gian ở nơi này bỗng như ngưng đọng lại.
Lâm Tiêu khẽ thở dài, vốn không muốn sử dụng nó sớm như vậy, nhưng bây giờ bắt buộc phải làm vậy.
"Đây, đây là cái gì!!!" Vị cường giả Bán Đế cảnh trẻ tuổi hơn một chút đã vô cùng sững sờ.
Họ dường như cảm thấy một nguy cơ lớn và mối nguy hiểm lớn từ tờ giấy trắng bị rách này.
Mà trong đó, có một vài cường giả Bán Đế cảnh già đang nhìn chằm chằm vào tờ giấy trắng bị xé rách trong tay thiếu niên kia.
Hai mắt trợn tròn, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi, kinh ngạc.
"Vạn Chiến Pháp Chỉ!!"
"Tại sao thứ này vẫn còn tồn tại!!"
Chương 285: Ai nói ta không thể mở ra Vạn Chiến Pháp Chỉ chứ
Cường giả bán Đế Cảnh khác nhìn thấy hai lão tiền bối kinh sợ như vậy, trong lòng lại càng có dự cảm chẳng lành.
Vạn Chiến Pháp Chỉ?
Đó là vật gì vậy?
Bọn họ đều là những kẻ đã sống hơn ngàn năm, lại chưa từng nghe nói về thứ này.
Lẽ nào đúng như lời thiếu niên kia nói, là vật từ thời thượng cổ?
“Thời kỳ thượng cổ, trong thế lực vạn tộc tùy ý chọn ra một người thôi cũng đã có thể nghiền ép toàn bộ thời đại này rồi. Số lượng Đại Đế Cảnh nhiều không đếm xuể, thậm chí còn có người còn khủng bố hơn, lợi hại hơn. Các ngươi có biết thời kỳ thượng cổ tại sao lại đột nhiên kết thúc không?” Một lão cường giả bán Đế Cảnh thận trọng nói.
“Là vì chiến tranh vạn tộc, có người khơi dậy chiến loạn chư thần.” Một người đáp.
Những người khác không đáp lời.
Đây là chuyện mà gần như ai cũng biết.
Ánh mắt họ cũng hướng tới người thiếu niên phía dưới kia.
Nếu lão tiền bối đã nói như vậy rồi, thế thì thứ trong tay thiếu niên kia có lẽ có liên quan tới chiến tranh vạn tộc.
“Điều các ngươi nghĩ không sai, Vạn Chiến Pháp Chỉ trong tay thiếu niên kia chính là một vật phát động chiến tranh. Có được nó, là có thể cưỡng chế khơi dậy chiến tranh vạn tộc...”
Lão cường giả bán Đế Cảnh nói tới đây, hình như nghĩ tới chuyện gì đó đáng sợ, sắc mặt trở nên khó coi, chợt ngừng lại.
“Thế thì đã sao, chỉ là vật khơi dậy chiến tranh thôi mà, chúng ta không tham gia là được...” Một vị cường giả bán Đế Cảnh trẻ tuổi không cho là đúng, nói.
“Chuyện nào có đơn giản như vậy, nếu thật sự giống như ngươi nghĩ. Vậy ngươi cảm thấy tại sao gần như toàn bộ cường giả chí tôn thời thượng cổ đều bỏ mình tại chỗ, đều biến mất không rõ tăm hơi, tại sao vậy, ngươi nói cho ta biết là tại sao đi!!!” Lão cường giả bán Đế Cảnh chất vấn.
Câu hỏi này, khiến tất cả mọi người đều sững lại.
Đúng vậy.
Cường giả Đại Đế Cảnh, đó là cấp bậc nào kia chứ.
Nhưng sau chiến tranh vạn tộc, chư thần loạn chiến, lại có tới chín phần mười cường giả chí tôn bỏ mạng, những người còn lại cũng đều rơi vào trạng thái ngủ say và phong ấn.
Thế gian này đã không còn Đại Đế nào dám tùy ý xuất hiện nữa.
Một thời đại thịnh vượng, rực rỡ cứ thế mà vỡ nát.
“Thế này, thế này.....vậy chúng ta bây giờ phải làm sao!” Có cường giả bán Đế Cảnh lộ vẻ lo lắng, thắc mắc hỏi.
Một lão cường giả bán Đế Cảnh khác nhìn chằm chằm Vạn Chiến Pháp Chỉ trong tay Lâm Tiêu, trầm giọng nói: “Cũng không cần quá lo lắng, theo như ta được biết. muốn kích phát Vạn Chiến Pháp Chỉ này, chí ít cũng phải cần tới cấp bậc tu vi của Đại Đế Cảnh mới được. Nếu không, căn bản là không thể khởi động.”
“Hả! Thật sao?”
“Cái gì, còn có yêu cầu như vậy sao?”
“Nếu đã như vậy, thiếu niên kia sao còn lấy vật này ra làm gì.”
“Dọa ai vậy chứ, cho dù không kích hoạt Vạn Chiến Pháp Chỉ, khí tức lộ ra trên đó cũng đã khiến người ta sợ mất mật rồi.”
“Đúng vậy, nếu như không phải là có mấy vị lão tiền bối ở đây, chúng ta ai lại có thể nhận ra Vạn Chiến Pháp Chỉ kia chứ.”
“Tiểu tử này e là biết vật này, nhưng lại không biết yêu cầu để kích hoạt vật này phải cần tới tu vĩ cỡ Đại Đế Cảnh.”
“Đúng, nhất định là như vậy.”
“Cái thời đại này, người có thể kích hoạt loại pháp chỉ này, e là đều đang ngủ say chứ chẳng có ai xuất thế cả.”
Phải tới khi lão tiền bối nhắc nhở xong, tất cả mọi người mới thực sự yên tâm.
Đợi bọn họ nhìn về phía thiếu niên bên dưới kia một lần nữa, ánh mắt đã trấn định như nước chảy bèo trôi.
Tới lúc này, cuộc trò truyện thông qua thần thức đã kết thúc.
Cách thời điểm Lâm Tiêu lấy ra Vạn Chiến Pháp Chỉ cũng mới chỉ có mấy phút mà thôi.
Trưởng môn Đại La Môn vừa mới chém một kiếm về phía Lâm Tiêu, trong mắt bán Đế Đại La Môn đã nổi lên sát ý.
Thiếu niên này, tuyệt đối không thể giữ lại.
“Tiểu tử kia, ngươi âm mưu khởi động Vạn Chiến Pháp Chỉ, ngươi có biết, nếu như chiến tranh vạn tộc mà nổ ra, thì đó sẽ là ngày tận thế không. Thời đại này rất có thể sẽ vì vậy mà diệt vong, Đại Đế đẫm máu bỏ mạng, vạn tộc biến thành tro tàn.” bán Đế Đại La Môn nói với Lâm Tiêu với ngữ khí thâm trầm.
“Thế thì đã sao?”
Lâm Tiêu bình tĩnh nhìn ông ta, tiếp tục nói.
“Dù gì thì hôm nay ta cũng xác định sẽ chết ở đây, không bằng chết chùm cả đám. Hơn nữa, làm sao ngươi chắc chắn chiến tranh vạn tộc sẽ là đại nạn hủy diệt?”
Lời nói của Lâm Tiêu khiến tất cả mọi người lại một lần nữa khó hiểu.
Chiến tranh vạn tộc không phải là đại nạn hủy diệt, lẽ nào lại là cơ duyên?
Lời này là ý gì?
Lẽ nào thiếu niên này biết được ngọn nguồn sâu xa gì trong đó?
Đám người đều nhìn về phía lão tiền bối cường giả bán Đế Cảnh.
Nhưng vẻ thắc mắc trên mặt lão tiền bối cũng chẳng kém bọn họ là bao.
“Cố tỏ vẻ huyền bí, tiểu tử, ta cũng không ngại cho ngươi biết, hôm nay cho dù ngươi lấy ra Vạn Chiến Pháp Chỉ thì cũng chẳng cứu được mạng ngươi đâu.”
“Có lẽ ngươi không biết, muốn kích hoạt Vạn Chiến Pháp Chỉ, nhất định cần có thực lực cỡ Đại Đế Cảnh, hahaha, rất tiếc, ngươi tính sai bước này rồi!!!”
Bán Đế Đại La Môn cười lớn, linh lực trên người ông ta ngưng tụ lại, Trảm Sát thần thông cũng đã chuẩn bị xong.
Nhưng câu nói tiếp theo của Lâm Tiêu, lại lập tức khiến tất cả mọi người ngơ ra.
“Không có thực lực cỡ Đại Đế Cảnh thì không thể khởi động ư? Chuyện này ta đương nhiên là biết!” Sắc mặt Lâm Tiêu vẫn như cũ, không chút thay đổi nào.
Bán Đế Đại La Môn: ????
Các cường giả bán Đế khác: ????
Hắn biết ư?
Hắn vậy mà lại biết, thế tại sao hắn lại lấy ra một món đồ không thể sử dụng chứ?
Lẽ nào chỉ dựa vào khí tức trên Vạn Chiến Pháp Chỉ để dọa bọn họ lui bước sao?
Nếu thật sự là như vậy thì thiếu niên này cũng quá ngây thơ rồi.
Mọi người đều suy nghĩ theo hướng này.
Còn hướng khác thì không một ai nghĩ tới.
Nếu như Vạn Chiến Pháp Chỉ bị khởi động thì sao...!
“Lên, đừng để hắn dọa, thiếu niên này quá kỳ lạ, cứ giải quyết hắn trước đi đã!”
“Đúng, mê hoặc lòng người, nói không chừng hắn còn có âm mưu khác đấy.”
“Chư vị, yêu tộc quỷ kế đa đoan, hôm nay chúng ta hãy để nó chỉ còn là lịch sử.”
“Giết!”
Dưới sự dẫn dắt của các cường giả bán Đế Cảnh, từng chiêu thần thông được thi triển, màn huyết tẩy yêu tộc bắt đầu.
Lâm Tiêu thấy vậy, đem tờ giấy trắng trên tay nâng lên đỉnh đầu.
“Nếu ta đã mang ra, thì ắt có cách kích hoạt.” Giọng nói chậm rãi của Lâm Tiêu truyền xuống khắp toàn hiện trường.
“Hừ, ngươi đang nằm mơ giữa ban ngày sao!”
“Đừng có kéo dài thời gian nữa, vô ích thôi.”
“Phí công vô ích thôi, xông lên!”
Nhưng ngay sau đó, một hư ảnh kim quang cao một mét xuất hiện trên đỉnh đầu Lâm Tiêu.
Thần vận trên thân hư ảnh phát sáng, sức mạnh Lôi Đình và Tuế Nguyệt quấn quýt bên trong.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Người tí hon kim sắc nhắm mắt, há miệng hô hấp đều sẽ phun ra khí tức đáng sợ.
“Nguyên thần!!!”
“Ôi trời ơi! Tên tiểu tử này lại có thể tu luyện ra nguyên thần!!”
“Không, không thể nào! Hắn chỉ là Hóa Đỉnh trung kỳ thôi mà, sao có thể tu luyện ra nguyên thần chứ?”
“Có, chỉ có một khả năng!”
“Ngươi, ngươi nói là, thân thể chuyển thế, là một vị từ thời thượng cổ, thậm chí là viễn cổ chuyển thế?”
“Ngoại trừ khả năng này, ta chưa từng gặp cơ duyên nào có thể khiến cho người ta luyện ra được nguyên thần ở cảnh giới đó.”
“Nhưng vẫn còn may, cho dù hắn có tu luyện ra nguyên thần, cũng chỉ là thần hồn miễn cưỡng đạt tới mức bán Đế Cảnh, muốn kích hoạt Vạn Chiến Pháp Chỉ, đó cũng là điều hoàn toàn không thể.”
“Đúng đúng đúng, đáng sợ, quá đáng sợ, lại còn có thứ như vậy tồn tại.”
“Hôm nay cho dù yêu tộc không bị diệt vong, kẻ này cũng không thể giữ lại. Chúng ta đã đắc tội với kẻ này, một khi đợi hắn tu luyện thành công, thì đó chính là ngày tàn của chúng ta!”
“Giết, giết giết!!!”
Khi đám người kia càng kinh hãi, thì sát ý càng thêm mãnh liệt.
Lâm Tiêu đương nhiên cũng cảm nhận được.
Hắn không chút hoang mang.
Tu vi Đại Đế, hắn chưa đạt tới.
Nhưng không có nghĩa là hắn không có cách nào kích hoạt Vạn Chiến Pháp Chỉ.
Sử dụng ý niệm.
Một thanh Cực Bá Mâu xuất hiện trên một bàn tay khác.
Ý Cảnh đặc biệt vào lúc này nhanh chóng khởi động.
“Hiến tế!!!” Lâm Tiêu trong lòng thầm nói.
Đại giới xã tắc đồ ở giữa không trung tỏa ra kim quang lóa mắt, không ngừng chấn động bên tai.
Sức mạnh nguyên thần của Lâm Tiêu nhanh chóng tăng thêm vào.
Trong nháy mắt, tầng thứ bảy của tháp Chân Long không ngừng xuất hiện dị tượng, trong hư không nứt ra một khe hở cực lớn.
Ầm ầm ầm ầm!!!
Thánh địa Dao Trì dần dần xuất hiện ở tầng thứ bảy của tháp Chân Long, từ đầu tới cuối, từ sơn môn cho tới các chủ phong.
Hoàn chỉnh, ngăn nắp.
“Hả? Ra rồi sao? Mới vậy mà đã ra rồi ấy hả?”
“Chuyện gì vậy, đã tới thời đại tiếp theo rồi sao?”
“Sao cảm giác này không giống trước kia nhỉ.”
“Đúng, đúng là không giống, giống như là mới chỉ qua hai ngày thôi ấy.”
“Kỳ lạ, quá kỳ lạ.”
Người của thần tộc Dao Trì bất luận là biết chuyện hay không biết chuyện, lúc này đều mang vẻ mặt ngây ra như phỗng.
Người không biết chuyện, chỉ cảm thấy bản thân dường như mất đi một đoạn ký ức.
Mà người biết chuyện thì vẻ mặt càng bất ngờ hơn.
Nhanh, quá nhanh rồi.
Về lí mà nói, thời đại này mới bắt đầu chưa bao lâu, khoảng cách tới thời đại sau không tới vạn năm thì cũng phải bảy tám ngàn năm mới đúng.
Nhưng mà sao...bọn họ cảm giác mới chỉ qua có hai ngày thôi mà.
Thánh chủ Dao Trì cũng cau mày.
Mà lúc bọn họ ngẩng đầu nhìn lên trời, đồng tử của mọi người đều co rút lại.
Không...không đúng!
Đây...đây là đâu???
Nơi này hình như không phải là thánh địa Dao Trì!
Lẽ nào thật sự là đã qua một thời đại rồi sao, núi sông thay đổi, tinh không giao hoan?
Thánh chủ Dao Trì nhìn ông lão cách đó không xa.
“Lữ lão, chúng ta đã trải qua bao nhiêu năm rồi?” Thánh chủ Dao Trì hỏi.
Vấn đề này, cũng chỉ có Lữ lão chưởng quản Đại giới xã tắc đồ mới có thể biết được.
Nhưng Lữ lão đang đứng quay lưng về phía Thánh chủ Dao Trì dường như không nghe thấy lời của ông ta.
“Ủa? Lữ lão???” Thánh chủ Dao Trì kinh ngạc đến sững sờ.
Khoảng cách giữa hai người gần như vậy, đừng nói đều là cường giả bán Đế Cảnh, cho dù là người bình thường cũng có thể nghe thấy.
Thánh chủ Dao Trì khó hiểu, bước tới trước mặt Lữ lão.
Khi ông ta nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi như nhìn thấy ma của Lữ lão, trong lòng bỗng giật thót.
Hai người cộng sự đã ngàn năm, đây vẫn là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy biểu cảm mất kiểm soát như vậy của Lữ lão.
“Lữ lão, rốt, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?” Thánh chủ Dao Trì gấp gáp hỏi.
“Mất rồi... Đại giới xã tắc đồ bị người ta cướp mất rồi...chuyện này....sao có thể! Không thể nào!!!” Lữ lão mất kiểm soát hét lên.
Đạo khí chân linh đỉnh cấp này, đối với ông ta và toàn bộ thần tộc Dao Trì đều tương đối quan trọng.
Có thể nói, nếu không phải có đạo khí này trong tay, thần tộc Dao Trì bọn họ đã sớm biến mất trong dòng chảy lịch sử từ mấy thời đại trước rồi.
Mà bây giờ.
Đại giới xã tắc đồ rõ ràng đã bị ông ta luyện hóa, lại hoàn toàn cắt đứt mối liên hệ với mình.
Bọn họ chỉ e là đã bị cưỡng ép lấy đi.
Chuyện này...chuyện này...
Người có thể cưỡng chế cắt đứt liên hệ giữa ông ta và Đại giới xã tắc đồ, thực lực tuyệt đối không chỉ trên ông ta hai ba bậc.
Lẽ nào là...nhân vật cấp bậc Đại Đế?
Vừa nghĩ tới đây, toàn thân Lữ lão đều nổi gai ốc.
Tiếp đó, ông ta không quan tâm vẻ mặt kinh hãi của Thánh chủ Dao Trì, nhanh chóng bay tới giữa không trung.
“Không rõ là tiền bối của thực lực phương nào, tại hạ là Lữ Phong, thái thượng trưởng lão của thánh địa Dao Trì. Nếu có điều gì mạo phạm đại nhân, kính mong đại nhân lượng thứ, có thể chỉ là một sự hiểu nhầm!” Lữ lão nói với thái độ cung kính, tư thế vô cùng khiêm tốn.
“Lữ lão, ngài đây là...?” Thánh chủ Dao Trì hoàn toàn không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, chẳng hiểu ra làm sao.
Lữ lão cúi đầu không nói chuyện, mà trực tiếp truyền âm cho ông ta, thuật lại những chuyện đã xảy ra và phán đoán của bản thân.
Thánh chủ Dao Trì lúc này lập tức biến sắc, trong nháy mắt bay tới sau lưng Lữ lão.
Dùng ngữ khí và tư thế y chang, lặp lại câu nói của Lữ lão một lần nữa.
Chỉ là phần giới thiệu bản thân biến thành Thánh chủ Dao Trì.
Chuyện này khiến con dân của thần tộc Dao Trì ở phía dưới đều ngơ ngác tại chỗ.
Hai vị lão đại này sao thế nhỉ?
Cũng ngay tại thời điểm này.
Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trên không trung thánh địa Dao Trì.
“Tiền bối? Hai người kể cũng ngoan ra phết đấy nhỉ, đáng tiếc, Lâm mỗ không gánh nổi hai chữ tiền bối này.” Lâm Tiêu cười nhạt.
“Là ngươi? Kẻ đã đoạt đi Cái Thiên Ấn của ta.” Thánh chủ Dao Trì trợn trừng mắt hét lên.
Ông ta vừa nhìn đã nhận ra thiếu niên bên trên kia.
Là thiếu niên đáng sợ trước kia đã lợi dụng hai luồng lôi kiếp, âm mưu kéo toàn bộ thánh địa Dao Trì xuống vực thẳm.
“Ngạc nhiên chưa, bất ngờ chưa???” Lâm Tiêu nhếch khóe miệng cười lạnh đáp.
“Ngươi, tại sao ngươi lại ở đây?” Thánh chủ Dao Trì trầm giọng hỏi.
Không đợi Lâm Tiêu trả lời, Lữ lão kia chắn trước mặt thánh chủ Dao Trì truy vấn.
“Đạo hữu, Đại giới xã tắc đồ của ta có phải là bị người đằng sau ngươi thu đi rồi không?” Lữ lão hỏi.
Ông ta vô thức bỏ qua Lâm Tiêu trước mặt.
Dù sao thì ông ta cũng là người đã nắm giữ Đại giới xã tắc đồ bao nhiêu năm nay, đương nhiên hiểu rõ, muốn cưỡng chế cắt đứt mối liên hệ giữa ông ta và Đại giới xã tắc đồ, nhất định phải là người có thực lực tu vi tầm cỡ Đại Đế.
Người như vậy trong tất cả các Thiên Vực đều hoặc là đang ngủ say, hoặc là bị phong ấn trong một cấm chế bí thuật đặc biệt nào đó.
Thánh địa Dao Trì của bọn họ không có.
Nhưng theo phán đoán của ông ta, đằng sau lưng của thiếu niên quái vật này...nhất định là có.
“Sao nào? Ông muốn đòi lại ư? Haha, rất xin lỗi, không có cửa đâu.” Lâm Tiêu nói.
Lữ lão: “……”
Mà ngay sau đó, thân hình của thánh chủ Dao Trì phía sau Lữ lão nhoáng lên một cái, phóng về phía Lâm Tiêu.
Tốc độ nhanh đến kinh người.
“Thánh chủ, đợi.....”
Lữ lão gấp gáp muốn ngăn cản, nhưng động tác của thánh chủ Dao Trì quá nhanh. Ông ta muốn ngăn cũng không kịp.
“Lữ lão, nếu như thật sự sau lưng hắn có Đại Đế, thì càng phải khống chế thiếu niên này trước.” Ánh mắt của thánh chủ Dao Trì đầy vẻ kiên định, tốc độ càng nhanh hơn một bậc.
“Ông...thánh chủ, ông thật hồ đồ!” Lữ lão cạn lời, hét lên.
Trong mắt ông ta lóe lên một vẻ khiếp sợ.
Thánh chủ, ông còn chưa nhìn thấy lúc Đại Đế thực sự bùng nổ phẫn nộ đâu.
Đại Đế mà tức giận lên, thi cốt chất đống, gần như không ai có thể cản nổi.
Nhưng ông ta hiểu tính khí của thánh chủ nhà mình.
Nếu đã quyết tâm thì khó mà thay đổi được.
Lữ lão nhìn về phía thiếu niên tên là Lâm Tiêu kia.
Thánh chủ nhà ông ta sắp xông tới trước mặt đối phương rồi, nhưng ánh mắt đối phương vẫn bình tĩnh như thường, trên người thậm chí đến linh lực cũng không thèm vận chuyển.
Lần này, thần tộc Dao Trì gặp phải phiền phức to rồi.
Quả nhiên, ngay lúc thánh chủ Dao Trì xông tới, vươn tay muốn túm lấy cổ thiếu niên kia.
Xoẹt!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Một trận sóng kỳ lạ truyền tới.
Ngay lập tức, thánh chủ Dao Trì bị đóng băng tại chỗ, toàn thân từ trên xuống dưới ngay cả con mắt cũng không thể cử động được.
Ánh mắt của ông ta không khỏi kinh hãi.
Dường như có một sức mạnh quy tắc nào đó trói buộc lấy ông ta.
“Ta tha cho ngươi lần này, nếu còn dám có lần sau thì ngươi sẽ không còn may mắn như thế nữa đâu!”
Lâm Tiêu liếc ông ta một cái, rồi tùy ý phất tay.
Thánh chủ Dao Trì bị sức mạnh quy tắc kia hung dữ vỗ mạnh xuống.
Ầm một tiếng, ngã mạnh xuống đất.
Mặt đất ở đây không biết được cấu thành từ cái gì mà chịu va chạm mạnh như vậy, mặt đất vẫn y nguyên không hề tổn hại.
Thánh chủ Dao Trì thì ngược lại phun ra một ngụm máu, nội thương không biết ra sao.
“Ở đây, ta là to nhất. Cho dù có là Đại Đế đến đây, kết cục cũng sẽ như nhau cả thôi!!”
“Các ngươi cứ ở đây tu luyện cho tốt đi, nói không chừng ngày nào đó tâm trạng ta tốt, sẽ thả các ngươi đi.”
Lâm Tiêu nói xong, thân hình hắn liền đột nhiên mờ đi, sau đó biến mất ngay tại chỗ.
Chương 282: Yêu tộc chúng ta đồng tâm, ai dám đắc tội
Thánh địa Dao Trì là một mảnh yên lặng, tất cả mọi ngươi khi nhìn thấy một màn vừa rồi. Một người tu vi Hoá Đỉnh cảnh chỉ tiện tay đánh ra một đòn công kích đã làm cho thánh chủ của bọn họ. Một cường giả Bán Đế không có cách nào phản kháng lại được.
Này quá là đang nằm mơ rồi, sao lại có chuyện hoang đường thế được!
Rốt cuộc đã có chuyện gì, đừng nói là bọn họ tới cả thánh chủ Dao Trì mặt mũi cũng ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì.
Ông ta lau máu ở khoé miệng, từ trên mặt đất lồm cồm bò dậy. Ánh mắt hoang mang tới tột độ.
“Lão Lữ, ngài có nhìn thấy ai ra tay không?” Thánh chủ Dao Trì truyền âm hỏi.
“Thánh chủ, đừng phí công phu nữa, ngài vẫn chưa phát hiện gì sao? ở đây không có sự tồn tại của Thiên Vực nào cả, chúng ta đang ở trong một tiểu thế giới, đây….đây là thần thông của Đại Đế.” Lão Lữ khổ não lắc đầu nói.
Thánh chủ Dao Trì kinh ngạc, ông ta lúc nãy cứ luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng. Bây giờ lão Lữ nói như vậy mới nhận thức được bốn phía xung quanh. Vừa đưa mắt nhìn đã thấy sững sờ, đây đúng là không thuộc Thiên Vực nào cả.
Tiểu thế giới? Từ mấy ngàn năm trước, ông ta có cơ duyên gặp được tiểu thế giới của một vị cường giả đại năng.
Mà theo như vị đại năng kia nói, tiểu thế giới của ông ta là có được sau một lần cơ duyên, phạm vi của tiểu thế giới này cũng chỉ bằng một ngọn núi. Lúc đó chỉ vậy thôi mà đã làm ông ta trấn kinh mãi không thôi.
Vậy mà so với tiểu thế giới trước mặt đây thì tiểu thế giới của vị cường giả kia còn chả đáng nhắc tới.
“Ồ đúng rồi, mấy kẻ này trả lại cho các ngươi.” Giọng của Lâm Tiêu đột nhiên vang lên.
Sau đó có mấy vị thiên kiêu và thánh nữ Dao Trì xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Hả? là thánh nữ!”
“Bọn họ thế mà lại ở đây?”
“Thánh nữ không sao, coi như là một tin tức tốt.”
Mấy người thần tộc Dao Trì cảm thán nói, thôi cứ coi là trong vạn tin xấu thì có một tin tốt. Thánh chủ Dao Trì mắt sáng lên.
“Thánh nữ, ngươi có biết thân phận của thiếu niên kia không? Hắn có bối cảnh thế nào?” Thánh chủ vội vã hỏi.
Những người khác nghe thấy thế lập tức dỏng tai lên.
“Bẩm báo thánh chủ, lúc trước ta điều ra chân long khí, không may bị hắn bắt được, nhốt ở trong này. Khoảng thời gian này chúng ta đã nhìn thấy đủ thứ kỳ quái, có một số chuyện làm lòng người phát run. Khí tức của bọn họ mạnh hơn cả lão Lữ, có thể nói mục đích bọn chúng bắt chúng ta, khả năng cao vì dòng máu thần tộc này…..”
Thánh nữ Dao Trì nói ra vài thông tin ‘chân thật’. Lão Lữ và thánh chủ nghe xong để đứng ngây ngốc tại chỗ, những người khác thì bị doạ sợ.
Tồn tại của mấy vị cường đại mà có năng lực mạnh hơn lão Lữ rất nhiều. Vậy rốt cuộc là loại siêu năng lực gì đây?
Vương tộc thời thượng cổ cũng không được như vậy, chả nhẽ thiếu niên này là hậu duệ của vương tộc thượng cổ. Thánh chủ Dao Trì lại hỏi các thiên kiêu khác vài câu, câu trả lời nhận được lại làm mọi người càng thêm ngạc nhiên.
“Lão Lữ, đây…..ngài nói nên làm sao.” Thánh chủ Dao Trì truyền âm.
Ánh sáng trong mắt lão Lữ loé lên một cái rồi nói.
“Với tình hình hiện tại, lựa chọn duy nhất của chúng ta. Ta cảm thấy linh khí ở trong này rất nồng đậm không kém gì thánh địa của chúng ta. Hơn nữa còn có khí trường linh lực đặc biệt. Chắc chắn có lợi cho tu luyện.”
“Để tất cả mọi người gắng hết sức tu luyện, chỉ cần chúng ta tỏ ra có giá trị, chắc chắn có thể sống sót.”
“Nếu như thế lực sau lưng thiêu niên kia công nhận, đối với thần tộc Dao Trì cũng là một chuyện tốt.”
Lão Lữ không truyền âm trả lời mà nói hẳn ra bằng mồm. Nghe thấy lời này thì tất cả mọi người bao gồm cả thánh chủ đều sáng mắt ra.
Mặc dù không muốn công nhận, nhưng câu này của lão Lữ cực kì chính xác. Nếu thế lực sau lưng thiếu niên này muốn giải quyết bọn họ thì sợ rằng đã ra tay từ lâu rồi. Đến thánh chủ cũng không có cách nào phản kháng lại được.
Bọn họ thì tính là cái gì chứ! Tu luyện, bây giờ chỉ có cách tu luyện, thể hiện ra giá trị của bản thân.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Bỗng chốc nhiệt huyết trong mắt đám người thần tộc này bốc lên. Thánh nữ Dao Trì và mấy thiên kiêu kia nhìn thấy thế, trên mặt không lộ ra biểu cảm gì nhưng đáy mắt lại loé lên một tia kỳ dị.
Nếu bộ dạng kỳ quái quả họ mà ở bên ngoài, nhất định sẽ bị thánh chủ và lão Lữ chú ý tới. Nhưng ở nơi này, Lâm Tiêu muốn che đậy một số dấu vết, đương nhiên không đơn giản như vậy.
……
Bên trong cây Thần Thú, Lâm Tiêu ở một bên quan sát nhất cử nhất động của đám người thần tộc. Hắn bất giác gật đầu một cái, kỹ năng diễn xuất của thánh nữ Dao Trì kia khá lắm, lần sau phải thưởng cho hai cái đùi gà.
Sau khi tất cả người của thần tộc ngồi xuống dốc sức tu luyện, Lâm tiêu lại đợi thêm một lúc nữa. Sau đó hắn mới từ từ cảm nhận sự thay đổi bên trong cơ thể, đặc biệt là tu vi và sức mạnh đang tăng lên bằng tốc độ trông thấy.
Có thể nói rằng dù Lâm Tiêu làm chuyện gì, thì bản thân hắn vẫn luôn bất chi bất giác tu luyện. Hơn nữa Cửu U Trấn Ma Ấn và Thiên Khôi Kiếm Điển vượt thiên cấp còn hỗ trợ tu luyện lẫn nhau. Cho nên tốc độ tu luyện của hắn phải gấp 10 lần người bình thường.
Bắt một đám người yêu tộc lại có thể tăng tốc độ tu luyện lên tới mức độ này, vậy thì phải bắt thêm vài đứa nữa, hehehe.
Có thể nói sinh tử cảnh chỉ cách một bước nữa, Lâm Tiêu không nhịn được cười vài tiếng rồi mới đi ra khỏi cây Thần Thú.
“Ra rồi ra rồi, tôn thượng đại nhân ra rồi.”
“Tôn thượng đại nhân, sao rồi, thu hoạch thế nào!”
“Nhìn ra tâm tình của tôn thượng đại nhân không tệ, chắc là thu hoạch lớn.”
“Cũng không biết lúc nào lão Ngưu ta mới được đi vào cây Thần Thú một lần.”
“Đừng có ôm mộng trâu nhà ngươi nữa, cả đời này cũng không thể.”
Chín đại yêu vương nhìn thấy Lâm Tiêu đi ra liền xúm lại cung nghênh, thuận tiện nịnh nọt. Tôn thượng đại nhân là yêu tộc công đỉnh của bọn họ, bây giờ lại được cây thần thú công nhận.
Chỉ cần bảo đảm tôn thượng đại nhân thuận lợi tu luyện, tương lai của yêu tộc chắc chắn khởi sắc.
“Đúng là thu hoạch không nhỏ, các vị vất vả rồi.” Lâm Tiêu khách khí nói một câu.
Thu hoạch đương nhiên lớn, chỉ là hắc sắc phù đồ trong cây Thần Thú đã không còn nữa, sợ rằng người nào vào lần sau cũng không thu hoạch được gì nữa.
“Hai ngày này trong yêu tộc có phát sinh chuyện gì không?” Lâm Tiêu hỏi.
Hắn ở trong đó cũng hai ngày, theo dự đoán của hắn thì các thế lực lớn cũng đã bắt đầu hành động rồi. Nhưng nhìn cả chín đại yêu vương vẫn còn ở đây, chắc mọi chuyện vẫn bình an vô sự.
“Hehe, tôn thượng đại nhân nói đùa, yêu tộc có chín đại yêu vương trấn giữ. Bây giờ lại có thêm tôn thượng đại nhân ngài. Yêu tộc đồng lòng, ai dám đắc tội.” Lão Ngưu cười lớn nói.
Nhưng câu này của hắn vừa nói xong thì âm thanh từ trên trời truyền đến, như một cái tát thẳng vào mặt hắn.
“Yêu tộc, bản tôn thấy các ngươi chán sống rồi!!”
Chương 283: Tai hoạ ngập đầu
Chương 283: Tai hoạ ngập đầu
Chín đại yêu vương và Lâm Tiêu sau khi nghe thấy giọng nói từ trên trời truyền xuống sắc mặt đều thay đổi. Lâm Tiêu thì hơi mỉm cười, đây đúng là chuyện trong dự đoán của hắn.
Cuối cùng cũng tới rồi!
Hắn không dùng linh thức kiểm tra cũng biết người này đáng sợ tới mức nào. Với tình hình hiện tại của yêu tộc thì đúng là mỡ dâng miệng mèo.
Ngược lại phản ứng của chính đại yêu vương thì có vẻ kích động hơn, bọn họ không nghĩ tới nhân loại vừa tổn thất lớn như vậy mà vẫn không biết sợ, vẫn tiếp tục tới đây.
Soạt! một bóng người cao lớn cầm theo một cây linh thụ vạn năm tuổi lao lên trời.
“Ngươi nghĩ yêu tộc chúng ta dễ bị bắt nạt lắm sao? Để xem một gậy này của lão Ngưu có đập chết được ngươi không!!” Lão Ngưu phẫn nộ hừ một tiếng rồi lao về phía đối phương.
Cứ hết đứa này tới đứa khác đến đây, bọn chúng nghĩ yêu tộc là quả hồng mềm muốn dẫm thế nào cũng được à. Lần trước mấy yêu vương bị phong ấn không làm được gì, đây là chuyện đau khổ nhất của bọn họ. Bây giờ người tự tìm tới cửa, tộc trưởng lão Ngưu sao có thể nhịn được.
“Lão Ngưu, đừng kích động, quay lại!!” tộc trưởng Tử Viên nói vọng lên trời.
“Quay cái rắm! đợi ta đập chết tên này rồi nói tiếp!” Lão Ngưu không quay đầu lại nói.
Nếu ở chỗ khác thì hắn có thể sẽ động não suy nghĩ một chút, nhưng đây là quốc đô yêu tộc, là địa bàn của bọn họ. Ở phía dưới còn có tám vị tộc trưởng khác, và cả tôn thượng đại nhân đang nhìn. Chắc chắn phải kiếm lại chút thể diện.
Lão Ngưu giơ cao cây linh thụ khí thế như muốn đập tan bầu trời, xung quanh cây linh thụ được bao một tầng ánh sáng vàng, vừa nhìn đã biết không bình thường.
Vào khoảnh khắc tiếp theo. Ầm! một tiếng nổ lớn vang lên, một cỗ kiếm thế mang theo uy lực khủng kiếp bộc phát.
Tộc trưởng lão Ngưu chỉ kịp hự một tiếng rồi rơi xuống dưới. Tốc độ rơi xuống nhanh gấp ba bốn lần tốc độ lao lên trời vừa nãy. Hắn vừa rơi xuống mồm cũng vừa hộc ra máu, ánh mắt thì tràn ngập sự kinh hoàng.
Cây linh thụ không biết bị đánh bay đi đâu, tay phải của lão Ngưu thì nát bét. Kể cả hắn có là cường giả Bán Đế thì trong vòng vài năm cũng không thể hồi phục hoàn toàn. Cả một màn này làm toàn yêu tộc trấn kinh.
“Đây…đây…..là chuyện gì! Lực phòng ngự của lão Ngưu là mạnh nhất trong mấy người chúng ta.”
“Một kiếm vữa nãy, hình như là Đại La kiếm thế của Đại La môn.”
“Đây, hình như là lần đầu ta nhìn thấy lão Ngưu bị thương.”
Ngay khi lão Ngưu bị kiếm thế khủng bố chém trúng rơi xuống đất, một bóng người nhỏ bé xuất hiện ngay dưới lão Ngư. Chỉ cần dùng một lực đỡ nhẹ cũng hoá giải được lực rơi của lão Ngưu, kiếm lực đáng sợ còn lưu trên người lão Ngưu cũng biến mất.
Sau đó toàn thân lão Ngưu lóe lên một luồng ánh sáng xám, đoạn tay phải bị gãy nát cũng lập tức hồi phục lại.
“Hả? tay ta không sao rồi? đây……Cám ơn đại nhân tương trợ!” Lão Ngưu lập tức hướng người cảm tạ Lâm Tiêu.
Không chỉ có tay, cả nội thương vừa nãy cũng hoàn toàn khỏi hẳn. Thần thông này của tôn thượng đại nhân thật kỳ diệu. Điều này có nghĩa là……không cần biết bản thân trọng thương nặng tới mức nào, tôn thượng đại nhân vẫn có thể hồi phục được hắn.
Con ngươi trong mắt lão Ngưu dựng lên, hình như hắn vừa nghĩ ra một chủ ý hay ho.
“Tộc trưởng Man Ngưu đừng lỗ mãng như thế, phải dùng não chứ. Ta chỉ giúp ngươi hồi phục được một lần thôi, trọng thương thêm lần nữa ta cũng hết cách.” Lâm Tiêu truyền âm.
Nhìn thấy ánh mắt giảo hoạt của lão Ngưu hắn liền biết tên này đang nghĩ gì. Hơn nữa lời hắn nói không hoàn toàn là giả. Sức mạnh Thái Tuế chỉ có thể hồi phục mục tiêu nào đó quay về 3 phút trước.
Sau khi hồi phục lần đầu thì không thể lập tức dùng lần hai, thời gian hồi chiêu khoảng vài phút sau. Nếu muốn dùng cho người nào đó thì cũng phải đợi mất một lúc.
“Ồ ồ ồ, ta hiểu, hiểu rồi.” lão Ngưu lập tức lùi xuống.
Hắn hung hăng nhìn lên trời nhưng không kích động xông lên nữa.
“Hả? dị năng thần thông, ngươi thân là nhân loại, vậy mà giúp lũ yêu tộc, ngươi cũng đang bị chém!!” Từ trên trời lại vọng xuống một tiếng nói.
Ong! Một đạo kiếm quang từ trên trời dội xuống. Kiếm quang mang theo kiếm lực khí thế cường đại dội xuống như những sợi chỉ bạc rồi hóa thành ánh sáng quỷ dị lạnh lẽo.
“Ngươi dám!!” tộc trưởng lão Ngưu vừa nãy ăn một chiêu này hai mắt trợn lên.
“Lão Ngưu ngươi đợi một chút, một chiêu này đối với tôn thượng đại nhân không là gì cả.” Tộc trưởng Chu Tước vội vã ngăn lão Ngưu lại.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Nhưng…..” Lão Ngưu định nói gì đó.
“Trận chiến vừa rồi đối với tôn thượng đại nhân chả có chút gì gọi là chiến đấu, trận này mới là trận để tôn thượng đại nhân khai màn!” Một vị yêu vương cười nói.
“Đúng vậy! chúng ta nhẫn nại một chút, một khi có gì không đúng chúng ta ra tay cũng không muộn!” Một yêu vương khác nói.
Lâm Tiêu nhìn đạo kiếm quang này trong mắt vẫn chỉ là một mảnh bình lặng. Công kích của bán đế rất mạnh, nếu thay bằng đòn công kích khác thì hắn chắc chắn cần phải cảnh giác. Nhưng nếu là kiếm ý và kiếm lực thì đúng là chả là gì với hắn.
Sau đó chỉ thấy Lâm Tiêu đưa tay túm lấy đạo kiếm quang kia.
“Không biết sống chết, kiếm ý của bản tôn là thứ một tên nhãi như ngươi……hả? này……này…hắn, sao hắn làm được?” giọng nói từ trên trời chuyển đổi từ cao ngạo sang kinh ngạc.
Rõ ràng một kiếm này chém trúng vào tay thiếu niên, nhưng lại chả có tác dụng gì. Kiếm quang giống như một hòn đá nhỏ rơi vào mặt biển lớn, cứ thế vô thanh vô thức biến mất.
“Thật rác rưởi, kiếm quang của một Bán Đế, một chút sức mạnh cũng không có.” Lâm Tiêu tỏ vẻ chán ghét nói.
Sau đó Lâm Tiêu nhìn lên trời.
Ầm! vô số ánh hào quang phát ra từ cơ thể hắn, hai mắt biến thành màu vàng kim. Trời đất rung chuyển, núi sông ầm ầm, từng đạo quy tắc thiên địa hội tụ lại.
“Hoá ra người của đại thế lực, chỉ là loại thích trộm gà bắt chó sao? Hiện……!” nói xong Lâm Tiêu đánh ra một quyền.
Khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn dồn vào một quyền này tạo thành hình rồng gầm lên một tiếng như muốn che lấp cả bầu trời. Từng tế bào trong người hắn đều toả ánh sáng rực rỡ, sức mạnh bộc phát.
Ầm ầm ầm! một quyền này vừa đánh ra khí thế bao trùm tám phương.
Sau một loạt âm thanh trên trời giống như bị xé mất một lớp giấy trắng để lộ ra những thứ ở phía trên.
“Kẻ này rốt cuộc là thế nào!”
“Tại sao một quyền này của hắn lại đạt được tới sức mạnh ngũ long, hắn mới chỉ là Hoá Đỉnh cảnh trung kỳ thôi mà, sao lại có thế.”
“Kẻ này thực sự cổ quái, có khi là yêu quái giả dạng.”
“Không phải chỉ là che đậy bí pháp thôi sao, không thành vấn đề.”
Một loạt âm thanh kinh ngạc từ trên trời truyền xuống. Chín yêu vương và toàn bộ yêu tộc sau khi nhìn thấy những thứ bị trận pháp che giấu ở trên. Đó là một mảnh trời đen xì, có thể che phủ toàn bộ quốc đô yêu tộc.
Những thứ đó không phải mây đen, mà là người. Tất cả bọn chúng toàn thân toả ra khí tức khát máu, tu vi đều rất đáng sợ, sát khí bức người.
Lâm Tiêu lạnh lùng nhìn đám người phía trên, trong mắt nổi lên hàn ý. Chín yêu vương tâm tình phức tạp, nhiều cường giả tới vậy không biết từ bao nhiêu thế lực lớn tìm tới đây?
Chỉ cường giả Bán Đế cũng đã là mười bảy người. So với cường giả Bán Đế của yêu tộc cũng đã nhiều hơn gấp đôi. Sao lại tới nhiều người như vậy?
Chương 284: Chí bảo Lâm Tiêu không nỡ dùng
Các đại thế lực và đại quân các tộc hùng mạnh đều tập trung phía trên bầu trời của đất nước yêu tộc.
Họ đến với khẩu hiệu thảo phạt dị đoan và tiêu diệt tà vật. Nếu có thể san phẳng đất nước yêu tộc thì nó sẽ được chia đều cho mỗi thể lực lượng bọn họ. Đó là lợi ích và cơ duyên không thể tưởng tượng được.
Yêu tộc là một bộ tộc xuất hiện sớm hơn tất cả các thế lực khác, từ cổ chí kim đã tồn tại nhiều năm như vậy nên tài nguyên và bảo vật mà họ tích lũy được đều nằm ngoài sức tưởng tượng của bất kỳ ai.
Trận chiến này họ nhất định phải thắng. Trận chiến này, theo quan điểm của họ, cũng nhất định phải chiến.
Yêu tộc công đỉnh chết bất ngờ và Đế Lộ cũng được mở ra trước.
Không ai sẽ bỏ qua một cơ hội vàng như vậy. Nếu như cho yêu tộc thời gian để thở, chờ bọn họ thích ứng rồi, đợi Đế Lộ thực sự giáng lâm thì chính là tai hoạ đối với bọn họ.
"Hôm nay, yêu tộc phải bị diệt!!"
"Phải bị tiêu diệt!!"
Hàng chục ngàn, hàng trăm ngàn cường giả đồng thanh hét lên, sát khí và khí thế quét qua, gần như nhấn chìm mọi thứ trong đất nước yêu tộc.
Vô số yêu tộc bắt đầu run rẩy, co ro trong một góc không thể nhúc nhích.
Trận pháp mà vô số thế lực hợp thành này giống như một thanh thần kiếm vô song, giống như thiên uy giáng xuống, tấn công thần hồn thức hải của tất cả yêu tộc.
Sắc mặt của chín đại yêu vương đã chuyển sang màu đen.
Sau khi nhìn thấy nhiều thế lực và nhiều cường giả Bán Đế cảnh như vậy, bọn họ đã biết lần này nguy hiểm so với lần trước lớn hơn gấp mười, gấp trăm lần.
Lần trước dựa vào tôn thượng đại nhân, dựa vào sức mình giết tất cả những kẻ xâm nhập. Vấn đề là, lần đó không ai trong số những kẻ xâm lược là cường giả Bán Đế cảnh thực sự.
Nhưng lần này thì hoàn toàn khác. Lúc này, bọn họ nhìn thấy không dưới hai mươi cường giả Bán Đế cảnh.
E rằng không phải tất cả những người chỉ huy của các đại thế lực đều đã đến.
Nhìn vào đội hình và thế trận này, những người này chắc chắn tiêu diệt yêu tộc của họ.
Có điều phải nói rằng, đây thực sự là thời khắc nguy cơ nhất trong lịch sử yêu tộc.
"Giờ phút này, dường như đã không còn lựa chọn nào khác. tộc trưởng Chu Tước, tốc độ bay của ngươi là nhanh nhất, ngươi dẫn tôn thượng đại nhân đi đi!" Tộc trưởng Tử Viên truyền âm cho những người của mình.
"Đúng vậy, tộc trưởng Chu Tước, ngươi mau dẫn tôn thượng đại nhân rời đi đi, nếu như có người truy sát, ngươi cũng có thể dễ dàng ứng phó." Một tộc trưởng khác cũng đồng tình.
Đến lúc đó, tám yêu vương sẽ lãnh đạo yêu tộc chiến đấu đến cùng với các đại thế lực này. Chỉ cần bảo vệ được tôn thượng đại nhân, yêu tộc sẽ có cơ hội trở mình.
Khi tôn thượng đại nhân thực sự quật khởi, những kẻ này làm sao có thể so sánh được.
Tộc trưởng Chu Tước cắn răng, dùng sức gật đầu, cũng không nói gì.
Dù có chết ông ta cũng phải bảo vệ tôn thượng đại nhân thật tốt.
Bầu không khí ngột ngạt, căng thẳng và có phần bi tráng.Không ai trong yêu tộc nghĩ rằng một cuộc khủng hoảng diệt vong sẽ đến nhanh như vậy.
"Sao các ngươi lại bi quan như vậy?" Lâm Tiêu nghe được các tộc trưởng yêu vương truyền âm, thản nhiên hỏi.
"Tôn thượng đại nhân, bây giờ cục diện quá nghiêm trọng, ngài đừng khăng khăng làm theo ý mình, nói gì thì nói chúng ta sẽ bảo vệ ngài bình an vô sự rời khỏi đây!"
"Đúng vậy, tôn thượng đại nhân, chúng ta có thể chết, nhưng yêu tộc không thể bị diệt, ngài càng không thể chết ở đây."
"Không ngờ lão Ngưu ta lại chết sớm như vậy, đến lúc khai chiến đấu, ta sẽ xông lên phía trước, các ngươi nhắm thời cơ có thể giết thêm mấy tên."
Ánh mắt các yêu vương rất kiên định, không có bất kỳ dấu hiệu sợ hãi nào.
Khóe miệng Lâm Tiêu giật giật, bình tĩnh nói: "Yên tâm đi, có ta ở đây, trận chiến này bọn họ nhất định sẽ là phía tổn thất nặng nề."
"A?!"
"Hả?"
"Tôn thượng đại nhân, lẽ nào ngài có chủ ý hay gì?"
"Không, không thể nào, nếu như chỉ là hai ba đại thế lực liên thủ, yêu tộc chúng ta sẽ không sợ gì cả. Nhưng trước mặt chúng ta ít nhất có mười mấy hai mươi đại thế lực kết thành quân liên minh."
"Đúng vậy, đối mặt quân liên minh lớn mạnh như vậy, chúng ta có cơ hội chiến thắng sao?"
Tất cả các yêu vương không ngờ được tại sao tôn thượng đại nhân lại tự tin như vậy. Theo quan điểm của họ, trong trận chiến này, yêu tộc sẽ phải chịu thất bại thảm hại... thậm chí là có thể bị diệt vong!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Sau khi Lâm Tiêu liếc nhìn họ, tiếp tục nói.
"Thật trùng hợp, trong cây Thú Thần, ta cũng thu được một thứ có thể xoay chuyển càn khôn, vừa hay thích hợp với tình hình hiện tại." Khi tất cả các yêu vương nghe thấy lời này, đôi mắt của họ tràn đầy tinh thần.
Phần thưởng trong cây Thú Thần sao?
Có thể xoay chuyển càn khôn? Đó rốt cuộc là thứ gì?
Lâm Tiêu khẽ mỉm cười, không để ý tới bọn họ, mà là quay đầu nhìn về phía đại quân liên minh trên bầu trời.
Bịch bịch bịch!
Hắn bước lên không trung và đi từ từ lên trên.
"Tiểu tử, chúng ta thừa nhận ngươi rất mạnh, có thể nói trong thế hệ trẻ tuổi, là người có thiên phú khủng khiếp và là người mạnh nhất chúng ta từng gặp."
"Nhưng thật đáng tiếc ngươi đang đứng giữa dị tộc."
"Hôm nay, ngươi chết không đáng tiếc!"
Phía trên, các cường giả đứng đầu Bán Đế cảnh nói với giọng điệu có chút kinh ngạc và tiếc nuối.
Một số trong số họ đã được biết được những điều này thông qua một số bí pháp.
Những tinh anh và thiên kiêu yêu nghiệt trước đó được thế lực của bọn họ phái đến đều chết dưới tay của thiếu niên này. Do đó, yêu tộc phải chết, phải bị xóa sổ, thiếu niên này càng không thể thoát nổi.
"Các ngươi thật sự cho rằng hôm nay các ngươi có thể xử lý ta sao?" Lâm Tiêu hỏi.
Trước câu hỏi này, tất cả các cường giả Bán Đế cảnh phía trên đều sững sờ.
Chết đến nơi rồi mà người này còn muốn làm gì. Cố làm ra vẻ huyền bí, loại trận pháp này, đừng nói ngươi, cho dù là Tước Phượng đại nhân còn sống, e rằng cũng không có cách nào giải quyết cục diện này.
Họ tự hỏi sự tự tin của thiếu niên này đến từ đâu.
Nhưng bọn họ căn bản không tin, hôm nay yêu tộc sẽ có biện pháp giải quyết cục diện này.
"Có một thứ đã rất lâu, rất lâu không xuất hiện, nếu như ta nhớ không nhầm, lần trước nó xuất hiện là ở thời thượng cổ chư thần loạn chiến. . . "
Lâm Tiêu thản nhiên nhìn họ và nói chậm rãi từng chữ một.
Khi mọi người nghe thấy câu này, sự nghi ngờ trong mắt họ càng nhiều hơn. Một dự cảm chẳng lành thực sự đã trỗi dậy trong lòng những cường giả Bán Đế cảnh này.
Lâm Tiêu không chơi trò hồi hộp nữa, tâm niệm hắn vừa động rồi lấy thứ gì đó từ trong nhẫn trữ vật ra. Đây là thứ còn lại sau khi tháp màu đen được tháp Chân Long dung hợp hoàn toàn.
Sau khi Lâm Tiêu chạm vào thứ này, hắn đã hiểu nó là gì. Đó là một mảnh giấy trắng to bằng lòng bàn tay hơi rách. Nhìn có vẻ rất bình thường nhưng khi tờ giấy trắng bị rách này xuất hiện, một luồng khí tức chói lọi và thần bí hơn cả mặt trời, mặt trăng và các vì sao bùng phát ra.
Thời gian và không gian ở nơi này bỗng như ngưng đọng lại.
Lâm Tiêu khẽ thở dài, vốn không muốn sử dụng nó sớm như vậy, nhưng bây giờ bắt buộc phải làm vậy.
"Đây, đây là cái gì!!!" Vị cường giả Bán Đế cảnh trẻ tuổi hơn một chút đã vô cùng sững sờ.
Họ dường như cảm thấy một nguy cơ lớn và mối nguy hiểm lớn từ tờ giấy trắng bị rách này.
Mà trong đó, có một vài cường giả Bán Đế cảnh già đang nhìn chằm chằm vào tờ giấy trắng bị xé rách trong tay thiếu niên kia.
Hai mắt trợn tròn, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi, kinh ngạc.
"Vạn Chiến Pháp Chỉ!!"
"Tại sao thứ này vẫn còn tồn tại!!"
Chương 285: Ai nói ta không thể mở ra Vạn Chiến Pháp Chỉ chứ
Cường giả bán Đế Cảnh khác nhìn thấy hai lão tiền bối kinh sợ như vậy, trong lòng lại càng có dự cảm chẳng lành.
Vạn Chiến Pháp Chỉ?
Đó là vật gì vậy?
Bọn họ đều là những kẻ đã sống hơn ngàn năm, lại chưa từng nghe nói về thứ này.
Lẽ nào đúng như lời thiếu niên kia nói, là vật từ thời thượng cổ?
“Thời kỳ thượng cổ, trong thế lực vạn tộc tùy ý chọn ra một người thôi cũng đã có thể nghiền ép toàn bộ thời đại này rồi. Số lượng Đại Đế Cảnh nhiều không đếm xuể, thậm chí còn có người còn khủng bố hơn, lợi hại hơn. Các ngươi có biết thời kỳ thượng cổ tại sao lại đột nhiên kết thúc không?” Một lão cường giả bán Đế Cảnh thận trọng nói.
“Là vì chiến tranh vạn tộc, có người khơi dậy chiến loạn chư thần.” Một người đáp.
Những người khác không đáp lời.
Đây là chuyện mà gần như ai cũng biết.
Ánh mắt họ cũng hướng tới người thiếu niên phía dưới kia.
Nếu lão tiền bối đã nói như vậy rồi, thế thì thứ trong tay thiếu niên kia có lẽ có liên quan tới chiến tranh vạn tộc.
“Điều các ngươi nghĩ không sai, Vạn Chiến Pháp Chỉ trong tay thiếu niên kia chính là một vật phát động chiến tranh. Có được nó, là có thể cưỡng chế khơi dậy chiến tranh vạn tộc...”
Lão cường giả bán Đế Cảnh nói tới đây, hình như nghĩ tới chuyện gì đó đáng sợ, sắc mặt trở nên khó coi, chợt ngừng lại.
“Thế thì đã sao, chỉ là vật khơi dậy chiến tranh thôi mà, chúng ta không tham gia là được...” Một vị cường giả bán Đế Cảnh trẻ tuổi không cho là đúng, nói.
“Chuyện nào có đơn giản như vậy, nếu thật sự giống như ngươi nghĩ. Vậy ngươi cảm thấy tại sao gần như toàn bộ cường giả chí tôn thời thượng cổ đều bỏ mình tại chỗ, đều biến mất không rõ tăm hơi, tại sao vậy, ngươi nói cho ta biết là tại sao đi!!!” Lão cường giả bán Đế Cảnh chất vấn.
Câu hỏi này, khiến tất cả mọi người đều sững lại.
Đúng vậy.
Cường giả Đại Đế Cảnh, đó là cấp bậc nào kia chứ.
Nhưng sau chiến tranh vạn tộc, chư thần loạn chiến, lại có tới chín phần mười cường giả chí tôn bỏ mạng, những người còn lại cũng đều rơi vào trạng thái ngủ say và phong ấn.
Thế gian này đã không còn Đại Đế nào dám tùy ý xuất hiện nữa.
Một thời đại thịnh vượng, rực rỡ cứ thế mà vỡ nát.
“Thế này, thế này.....vậy chúng ta bây giờ phải làm sao!” Có cường giả bán Đế Cảnh lộ vẻ lo lắng, thắc mắc hỏi.
Một lão cường giả bán Đế Cảnh khác nhìn chằm chằm Vạn Chiến Pháp Chỉ trong tay Lâm Tiêu, trầm giọng nói: “Cũng không cần quá lo lắng, theo như ta được biết. muốn kích phát Vạn Chiến Pháp Chỉ này, chí ít cũng phải cần tới cấp bậc tu vi của Đại Đế Cảnh mới được. Nếu không, căn bản là không thể khởi động.”
“Hả! Thật sao?”
“Cái gì, còn có yêu cầu như vậy sao?”
“Nếu đã như vậy, thiếu niên kia sao còn lấy vật này ra làm gì.”
“Dọa ai vậy chứ, cho dù không kích hoạt Vạn Chiến Pháp Chỉ, khí tức lộ ra trên đó cũng đã khiến người ta sợ mất mật rồi.”
“Đúng vậy, nếu như không phải là có mấy vị lão tiền bối ở đây, chúng ta ai lại có thể nhận ra Vạn Chiến Pháp Chỉ kia chứ.”
“Tiểu tử này e là biết vật này, nhưng lại không biết yêu cầu để kích hoạt vật này phải cần tới tu vĩ cỡ Đại Đế Cảnh.”
“Đúng, nhất định là như vậy.”
“Cái thời đại này, người có thể kích hoạt loại pháp chỉ này, e là đều đang ngủ say chứ chẳng có ai xuất thế cả.”
Phải tới khi lão tiền bối nhắc nhở xong, tất cả mọi người mới thực sự yên tâm.
Đợi bọn họ nhìn về phía thiếu niên bên dưới kia một lần nữa, ánh mắt đã trấn định như nước chảy bèo trôi.
Tới lúc này, cuộc trò truyện thông qua thần thức đã kết thúc.
Cách thời điểm Lâm Tiêu lấy ra Vạn Chiến Pháp Chỉ cũng mới chỉ có mấy phút mà thôi.
Trưởng môn Đại La Môn vừa mới chém một kiếm về phía Lâm Tiêu, trong mắt bán Đế Đại La Môn đã nổi lên sát ý.
Thiếu niên này, tuyệt đối không thể giữ lại.
“Tiểu tử kia, ngươi âm mưu khởi động Vạn Chiến Pháp Chỉ, ngươi có biết, nếu như chiến tranh vạn tộc mà nổ ra, thì đó sẽ là ngày tận thế không. Thời đại này rất có thể sẽ vì vậy mà diệt vong, Đại Đế đẫm máu bỏ mạng, vạn tộc biến thành tro tàn.” bán Đế Đại La Môn nói với Lâm Tiêu với ngữ khí thâm trầm.
“Thế thì đã sao?”
Lâm Tiêu bình tĩnh nhìn ông ta, tiếp tục nói.
“Dù gì thì hôm nay ta cũng xác định sẽ chết ở đây, không bằng chết chùm cả đám. Hơn nữa, làm sao ngươi chắc chắn chiến tranh vạn tộc sẽ là đại nạn hủy diệt?”
Lời nói của Lâm Tiêu khiến tất cả mọi người lại một lần nữa khó hiểu.
Chiến tranh vạn tộc không phải là đại nạn hủy diệt, lẽ nào lại là cơ duyên?
Lời này là ý gì?
Lẽ nào thiếu niên này biết được ngọn nguồn sâu xa gì trong đó?
Đám người đều nhìn về phía lão tiền bối cường giả bán Đế Cảnh.
Nhưng vẻ thắc mắc trên mặt lão tiền bối cũng chẳng kém bọn họ là bao.
“Cố tỏ vẻ huyền bí, tiểu tử, ta cũng không ngại cho ngươi biết, hôm nay cho dù ngươi lấy ra Vạn Chiến Pháp Chỉ thì cũng chẳng cứu được mạng ngươi đâu.”
“Có lẽ ngươi không biết, muốn kích hoạt Vạn Chiến Pháp Chỉ, nhất định cần có thực lực cỡ Đại Đế Cảnh, hahaha, rất tiếc, ngươi tính sai bước này rồi!!!”
Bán Đế Đại La Môn cười lớn, linh lực trên người ông ta ngưng tụ lại, Trảm Sát thần thông cũng đã chuẩn bị xong.
Nhưng câu nói tiếp theo của Lâm Tiêu, lại lập tức khiến tất cả mọi người ngơ ra.
“Không có thực lực cỡ Đại Đế Cảnh thì không thể khởi động ư? Chuyện này ta đương nhiên là biết!” Sắc mặt Lâm Tiêu vẫn như cũ, không chút thay đổi nào.
Bán Đế Đại La Môn: ????
Các cường giả bán Đế khác: ????
Hắn biết ư?
Hắn vậy mà lại biết, thế tại sao hắn lại lấy ra một món đồ không thể sử dụng chứ?
Lẽ nào chỉ dựa vào khí tức trên Vạn Chiến Pháp Chỉ để dọa bọn họ lui bước sao?
Nếu thật sự là như vậy thì thiếu niên này cũng quá ngây thơ rồi.
Mọi người đều suy nghĩ theo hướng này.
Còn hướng khác thì không một ai nghĩ tới.
Nếu như Vạn Chiến Pháp Chỉ bị khởi động thì sao...!
“Lên, đừng để hắn dọa, thiếu niên này quá kỳ lạ, cứ giải quyết hắn trước đi đã!”
“Đúng, mê hoặc lòng người, nói không chừng hắn còn có âm mưu khác đấy.”
“Chư vị, yêu tộc quỷ kế đa đoan, hôm nay chúng ta hãy để nó chỉ còn là lịch sử.”
“Giết!”
Dưới sự dẫn dắt của các cường giả bán Đế Cảnh, từng chiêu thần thông được thi triển, màn huyết tẩy yêu tộc bắt đầu.
Lâm Tiêu thấy vậy, đem tờ giấy trắng trên tay nâng lên đỉnh đầu.
“Nếu ta đã mang ra, thì ắt có cách kích hoạt.” Giọng nói chậm rãi của Lâm Tiêu truyền xuống khắp toàn hiện trường.
“Hừ, ngươi đang nằm mơ giữa ban ngày sao!”
“Đừng có kéo dài thời gian nữa, vô ích thôi.”
“Phí công vô ích thôi, xông lên!”
Nhưng ngay sau đó, một hư ảnh kim quang cao một mét xuất hiện trên đỉnh đầu Lâm Tiêu.
Thần vận trên thân hư ảnh phát sáng, sức mạnh Lôi Đình và Tuế Nguyệt quấn quýt bên trong.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Người tí hon kim sắc nhắm mắt, há miệng hô hấp đều sẽ phun ra khí tức đáng sợ.
“Nguyên thần!!!”
“Ôi trời ơi! Tên tiểu tử này lại có thể tu luyện ra nguyên thần!!”
“Không, không thể nào! Hắn chỉ là Hóa Đỉnh trung kỳ thôi mà, sao có thể tu luyện ra nguyên thần chứ?”
“Có, chỉ có một khả năng!”
“Ngươi, ngươi nói là, thân thể chuyển thế, là một vị từ thời thượng cổ, thậm chí là viễn cổ chuyển thế?”
“Ngoại trừ khả năng này, ta chưa từng gặp cơ duyên nào có thể khiến cho người ta luyện ra được nguyên thần ở cảnh giới đó.”
“Nhưng vẫn còn may, cho dù hắn có tu luyện ra nguyên thần, cũng chỉ là thần hồn miễn cưỡng đạt tới mức bán Đế Cảnh, muốn kích hoạt Vạn Chiến Pháp Chỉ, đó cũng là điều hoàn toàn không thể.”
“Đúng đúng đúng, đáng sợ, quá đáng sợ, lại còn có thứ như vậy tồn tại.”
“Hôm nay cho dù yêu tộc không bị diệt vong, kẻ này cũng không thể giữ lại. Chúng ta đã đắc tội với kẻ này, một khi đợi hắn tu luyện thành công, thì đó chính là ngày tàn của chúng ta!”
“Giết, giết giết!!!”
Khi đám người kia càng kinh hãi, thì sát ý càng thêm mãnh liệt.
Lâm Tiêu đương nhiên cũng cảm nhận được.
Hắn không chút hoang mang.
Tu vi Đại Đế, hắn chưa đạt tới.
Nhưng không có nghĩa là hắn không có cách nào kích hoạt Vạn Chiến Pháp Chỉ.
Sử dụng ý niệm.
Một thanh Cực Bá Mâu xuất hiện trên một bàn tay khác.
Ý Cảnh đặc biệt vào lúc này nhanh chóng khởi động.
“Hiến tế!!!” Lâm Tiêu trong lòng thầm nói.
Bình luận facebook