-
Chương 301-305
Chương 301: Cuộc thi xếp hạng bắt đầu
Một ngày trước đó có gần ba vạn người, bây giờ chỉ còn lại một vạn người.
Lẽ nào là ở bảng dưới xuất hiện nhân vật ghê gớm nào hay sao?
Cũng không thể nào.
Mọi người đều không khôi phục tu vi, không thể có kẻ nào xóa sổ được nhiều người như vậy trong một ngày chứ.
Nghĩ tới đây, mọi người đều nhìn xuống bảng danh sách phía dưới.
(Danh sách giết người:
1, Huyết đồ, tông chủ U Minh Tông, giết 512 người.
2, Triều Khôn: Thiếu cốc chủ Bất Tử Cốc, giết 169 người.
3, Trì Hồng Vũ, chưởng môn Đạo Hóa Môn, giết 49 người.
4, Lý Thiên Uyên, môn chủ Đoạt Hồn Miếu, giết 41 người.
……
10, Tề Tu Văn, Chấn Huyền Môn, giết 28 người.)
(Bảng danh sách điểm tích lũy:
1, Người đầu trâu, tộc trưởng yêu tộc Khai Sơn Man Ngưu, 7900 điểm tích lũy.
2, Triệu Hàn Văn, cốc chủ Diệt Yêu Cốc, 4400 điểm tích lũy.
3, Triệu Cảnh Tân, phó cốc chủ Diệt Yêu Cốc, 3750 điểm tích lũy.
4, Lâm Tiêu, thống lĩnh yêu tộc, 3100 điểm tích lũy.
5, Ứng Phong Sơn, đại trưởng lão Diệt Yêu Cốc, 2950 điểm tích lũy.
……
10, Triệu Lạc Võ, đệ tử ưu tú của Diệt Yêu Cốc, 1200 điểm tích lũy.)
Con số trên bảng danh sách giết người và bảng điểm tích lũy so với hôm qua đều đã tăng lên không ít, nhưng đại đa số những cái tên trên bảng danh sách thì không có thay đổi gì.
Cũng không xảy ra tình huống nằm ngoài dự đoán nào.
Vậy thì một vạn năm sáu ngàn người biến mất kia đã đi đâu rồi?
Chiến trường vạn tộc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Phải biết rằng, những người tiến vào chiến trường vạn tộc đó đều là những đại lão đỉnh cấp của các Thiên Vực, bất luận là trí tuệ hay vận may đều không hề kém cỏi.
Có thể khiến cho nhiều người như thế đồng loạt biến mất, tuyệt đối là vấn đề lớn.
Các thế lực tụ tập lại với nhau đều cảm thấy hoảng loạn trong vô thức.
Bên phía Lâm Tiêu.
Tộc trưởng đầu trâu nhìn số người may mắn sống sót cũng trợn trừng mắt trâu.
“Tôn thượng đại nhân, mới ba ngày thôi đã hụt mất một nửa số người, ngài nói xem chuyện này rốt cuộc là sao chứ?” Tộc trưởng đầu trâu hỏi với sắc mặt nghiêm trọng.
“Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai.” Lâm Tiêu cũng thấy có chút kinh ngạc.
Cho dù có vài rương báu có thể mở ra hung thú, lại thêm hung thú canh gác ở phiên bản ban đêm. Người chết thì nhất định phải chết. Nhưng cũng không thể trong một chốc một lát mà chết nhiều người đến như vậy.
Điều này chứng minh, chiến trường vạn tộc này còn có những thủ đoạn khác mà người tham gia không biết, hoặc là một loại bẫy ngầm nào đó.
Mà những kẻ có chút đen đủi sẽ dính đòn.
Một người một trâu sau vài khắc suy tư, cũng chẳng nghĩ ra được gì, bèn dứt khoát không nghĩ nữa.
Đi bước nào tính bước đó vậy.
Tộc trưởng đầu trâu
“Tôn thượng đại nhân, ngài nói xem chúng ta liệu có gặp phải bẫy ngầm quỷ dị hoặc là thủ đoạn kia không?” Tộc trưởng đầu trâu lại hỏi.
“Lời này, ta khuyên lão đừng hỏi thì hơn.” Lâm Tiêu nói.
“Tại sao vậy?” Tộc trưởng đầu trâu không hiểu, nói.
“Tại vì...” Lâm Tiêu đang định nói đại loại như không may mắn gì đó.
Ầm ầm ầm!
Trên bầu trời đột nhiên vang lên tiếng ầm ầm.
Một người một trâu ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ thấy bầu trời ban nãy còn trong xanh, lúc này tự nhiên lại có một đám mây đen dày đặc tụ lại.
Trong đám mây có mấy tia sét ẩn hiện.
“Tôn thượng đại nhân, đây chắc không phải là...” Tộc trưởng đầu trâu nhìn lên bầu trời mà kinh hãi.
“Mồm thối nói thiêng!”
“Có một số thứ tuyệt đối đừng nhắc tới, chuyện tốt thì không linh chứ chuyện xấu thì linh lắm, cẩn thận vẫn hơn.”
Lâm Tiêu bó tay, lên tiếng phàn nàn.
Hắn có thể cảm nhận được, thứ trên bầu trời kia hình như là mây sét của lôi kiếp, uy lực tầm cỡ lôi kiếp xuất hiện khi tu sĩ Luân Hải Cảnh thông thường đột phá lên Hóa Đỉnh Cảnh.
Nếu thực lực tu vi của mấy người trong chiến trường vạn tộc vẫn còn, thì chẳng ai phải sợ lôi kiếp như này.
Cho dù cứng rắn phản kháng, cũng chỉ là chuyện nhẹ như lông hồng.
Nhưng nếu như thực lực tu vi và mức độ rắn chắc của cơ thể mấy người này chỉ ở mức Luyện Khí Cảnh, vậy thì lôi kiếp kiểu này đối với bọn họ mà nói, chính là thần chết tới đòi mạng.
Ầm!
Ầm!
Chỉ sau hai giây, từng tia sét trên đám mây kia không ngừng bổ xuống.
Từ xa đến gần, từ gần tới xa, hoàn toàn không có bất cứ quy luật và logic nào cả.
Ầm!
Một tia sét đánh xuống ngay bên cạnh Lâm Tiêu và người đầu trâu.
Sau khi tia sét đánh xuống, mặt đất xuất hiện một cái hố sâu cả mét.
Cỡ này mà bổ trúng người thì có mà về chầu ông bà luôn rồi.
“Lão Ngưu, đi thôi, chúng ta mau chóng rời khỏi khu vực sét đánh này thôi.” Lâm Tiêu hô lên một tiếng, chọn một hướng nhanh chóng chạy đi.
Đối với loại thần lôi này hắn không muốn đem thân mình ra trải nghiệm.
Lão Ngưu nhanh chóng chạy theo.
Với thể chất cường tráng của Khai Sơn Man Ngưu hắn, bị bổ cho một cú thì chắc chắn là không chết được.
Nhưng nhất định là không dễ chịu.
Cũng may là diện tích của đám mây tích điện không phải rất lớn, chỉ cần chạy ra khỏi khu vực sét đánh thì chắc là không sao rồi.
Nhưng chạy được nửa tiếng đồng hồ, Lâm Tiêu và tộc trưởng đầu trâu đều kinh hãi nhận ra.
Diện tích của đám mây sấm sét kia không hề thay đổi, nhưng bọn họ lại không cách nào chạy ra khỏi phạm vi bao phủ của đám mây sét kia.
Những tia sét vẫn không ngừng đánh xuống xung quanh bọn họ.
Đám mây sét này....dường như là đang đi theo bọn họ vậy????
Suy nghĩ kỳ lạ này xuất hiện trong đầu hai người.
Lâm Tiêu không tin, cố ý chuyển hướng mấy lần, đều không thể cắt đuôi được đám mây sét kia.
Trên đường, bọn họ tận mắt nhìn thấy cảnh hai người bị sét đánh thành tro bụi.
Người có thực lực tu vi bị biến thành Luyện Khí Cảnh, dưới uy lực của thần lôi này, căn bản không có chút lực phản kháng nào.
Lâm Tiêu vừa điên cuồng chạy trốn vừa ngẩng đầu quan sát đám mây sét trên đỉnh đầu.
Dường như hắn muốn nhìn thấu chân tướng thật sự của đám mây sét này.
Nhưng ngay vào lúc này.
“Tôn, Tôn thượng đại nhân, dừng, mau dừng lại!!!” Tộc trưởng đầu trâu túm lấy Lâm Tiêu đang định chạy kia.
“Hả? Sao vậy...ơ? Thế, thế này....” Lâm Tiêu đang định hỏi, lại nuốt mấy lời đó vào bụng.
Cảnh tượng trước mặt lại lần nữa khiến hắn bất ngờ.
Bọn họ dường như đã đi tới biên giới của chiến trường vạn giới, một bức màn ánh sáng cực lớn từ trên trời chiếu xuống, phong kín toàn bộ lối đi phía trước.
“Tôn thượng đại nhân, người xem màn chắn ánh sáng kia hình như đang dịch chuyển, nó đang co lại về phía chúng ta...” Tộc trưởng đầu trâu kinh hãi hô lên.
Mắt Lâm Tiêu híp lại.
Mở rương, số người may mắn sống sót, khu oanh tạc, vòng ánh sáng dần co lại.
Đây là....một ký ức từ sâu thẳm trong đầu hắn bị khơi gợi lên.
Thiết lập của chiến trường vạn tộc này, sao mà giống với thiết lập của một trò chơi chiến đấu nào đó thế.
Đây là sự trùng hợp sao?
“Cẩn thận một chút, uy lực của vòng ánh sáng này chỉ e là đáng sợ hơn thần lôi trên đỉnh đầu nhiều.” Lâm Tiêu nhắc nhở một câu.
Hắn dường như đã hiểu rồi.
Những người biến mất trong ngày đó, chỉ e là có một bộ phận nhỏ chết trong khu thần lôi oanh tạc, còn đại đa số đều chết trong vòng tròn thu nhỏ này.
“Uy lực của vòng sáng này còn mạnh hơn thần lôi ư?” Tộc trưởng đầu trâu tò mò đánh giá vòng tròn ánh sáng kia.
Sau đó, hắn trực tiếp nhặt một viên đá dưới đất, ném vào vòng tròn.
Chỉ thấy viên đá to kia sau khi tiếp xúc với màn chắn ánh sáng, trong nháy mắt liền biến thành hư vô.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Ngay cả một chút bụi cũng chẳng còn.
Nếu đổi lại thành người sống thì e là kết cục cũng sẽ như vậy.
“Shh....thế này, thế này cũng quá là khủng bố rồi.” Tộc trưởng đầu trâu trợn trừng mắt, đổ mồ hôi lạnh.
“Đi thôi! Tránh ra khỏi thứ này càng xa càng tốt.” Lâm Tiêu không ở lại lâu, dẫn tộc trưởng đầu trâu rời khỏi vòng sáng biên giới.
Nhìn thấy vòng sáng biên giới, hắn đại khái cũng mò ra được phương hướng trung tâm của chiến trường vạn tộc.
Đi về phía đó, nói không chừng có thể tìm được những yêu tộc khác, cơ duyên, bảo vật cũng sẽ phong phú hơn.
Cứ như vậy, liên tiếp vài ngày, một người một trâu đều vội vàng tiến về phía trung tâm của chiến trường vạn tộc.
Gặp được rương bảo vật tốt một chút thì trực tiếp mở ra.
Gặp được người trước kia bao vây tấn công quốc gia Yêu tộc thì trực tiếp giết chết.
Gặp phiên bản ban đêm thì tìm kiếm rương bảo vật cao cấp hơn.
Trong mấy ngày này, đội ngũ của Lâm Tiêu dần dần mở rộng.
Tộc trưởng yêu thú thì tìm thấy ba người, những cường giả yêu thú khác cũng tìm được không dưới ba mươi người.
Ngày thứ bảy ở chiến trường vạn tộc, cách cuộc thi xếp hạng chỉ còn một ngày cuối cùng.
Đội ngũ nhỏ của Lâm Tiêu hợp lực tấn công một con hung thú canh gác cấp bạch kim, mở ra rương bảo vật bạch kim.
Sau đó thì màn đêm kết thúc.
(Số người may mắn sống sót: 3126)
(Cuộc thi xếp hạng bắt đầu!!!)
Chương 302: Mở đầu chính là hiển thị toàn bản đồ sao
Việc thu hẹp phạm vi làm cho những người có cơ hội sống sót không ngừng chạm mặt nhau. Bảo rương cũng nhiều hơn, làm cho mọi người tăng nhu cầu mở rương. Những đám mây giông liên tục đánh xuống như không muốn chừa đường sống cho ai.
Còn có cả những con hung thú khi màn đêm buông xuống, lần sau lại đáng sợ hơn lần trước, độ khó không ngừng tăng cao. Cho nên trong bảy ngày số lượng người sống sót ngày càng giảm nhanh.
Sau ngày xếp hạng hôm nay, số lượng người may mắn sống sót trong chiến trường vạn tộc cũng chỉ còn lại khoảng 3000 người. Rất nhanh sau đó quy tắc xếp hạng cũng xuất hiện.
(Quy tắc ngày xếp hạng.)
1, Lần xếp hạng này dựa theo số điểm. Có nghĩa vào lúc ngày hôm nay kết thúc, bảng xếp hạng cũng kết thúc, người có điểm số cao nhất đứng số 1, căn cứ vào số điểm xếp hạng.
2, Điểm lúc trước cũng sẽ tự động cộng vào, giết người hoặc tham gia giết người cũng có thể cướp số điểm của đối phương.
3, Tất cả bảo rương của ngày hôm nay đều là bảo rương đặc biệt.
4, Khi kết thúc xếp hạng, dựa vào thứ hạng sẽ được ưu tiên chọn danh sách đổi điểm.
(Xếp hạng hiện tại.)
1, Huyết Đồ, tông chủ U Minh tông, 474 vạn điểm.
2, Ngưu Đầu Nhân, tộc trưởng Sơn Man yêu tộc, 449 vạn điểm.
3, Triệu Hàn Văn, cốc chủ Diệt Yêu cốc, 206 vạn điểm.
4, Lâm Tiêu, thủ lĩnh yêu tộc, 199 vạn điểm.
5, Triều Khôn, thiếu cốc chủ Bất Diệt cốc, 167 điểm.
6, Triệu Cảnh Tân, phó cốc chủ Diệt Yêu cốc, 121 điểm.
……
Xuất hiện cùng lúc với quy tắc chính là bảng điểm, đặc biệt là vị tông chủ U Minh tông Huyết Đổ này, trong vòng mấy ngày này hắn luôn đứng đầu trong danh sách giết người nhiều, số người hắn giết ngày hôm sau lại nhiều gấp đôi ngày hôm trước
Vậy mà hắn lại không xuất hiện trên bảng điểm, chỉ bắt đầu từ bốn ngày trước hắn mới hiểu ra, muốn lấy được điểm thì phải giết hung thú. Sau đó chưa tới một ngày sau hắn đã có mặt trên bảng xếp hạng.
Lại qua một ngày nữa thì hắn đứng đầu trên bảng xếp hạng. Ngày cuối cùng, không tính số người hắn giết thì số điểm hắn có cũng đủ đứng vững trên vị trí số một.
Mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, những cũng thấy hợp lý. Nhìn lại những người có mặt trong bảng xếp hạng thì còn có một kẻ làm bọn họ thấy kỳ quái, đó chính là Ngưu Đầu Nhân đứng ở vị trí số 2.
Tộc trưởng Sơn Man yêu tộc này cũng đâu phải nhân loại, tại sao nó có thể leo lên cao như vậy. Đặc biệt là vài ngày trước, hắn cứ như cưỡi tên lửa bay vù một cái tới vị trí số 2.
Nếu không phải tông chủ U Minh tông giết nhiều người như thế thì vị trí số 1 này đã thuộc về Ngưu Đầu Nhân rồi. Tất cả những người đứng trên bảng xếp hạng kia đều là những ông lớn của các tông môn thế lực lớn.
Chỉ có một mình Ngưu Đầu Nhân này là một tộc trưởng nhỏ nhoi trong yêu tộc, nghe có vẻ như giống một con chó husky lạc vào giữa bầy sói.
Thật không biết sau ngày xếp hạng hôm nay, thứ bậc sẽ thay đổi thế nào.
……
“Haha, ngươi đừng có ghen tị, tí nữa lão Ngưu ta đây nhất định giành hạng cao về cho yêu tộc.” Lão Ngưu đặc ý hét lên với mấy tộc trưởng đứng bên cạnh.
Câu này làm cho tộc trưởng Chu Tước phải trợn trắng cả mắt lên, nhưng ông ấy cũng chả thèm phản bác. Lão Ngưu may mắn, bọn họ thật sự bội phục.
Lúc màn đêm xuất hiện, lão Ngưu tùy tiện lượn một vòng lúc quay về cũng nhặt được một túi đầy là đá điểm. Có cái là nhặt được, cũng có cái là từ trên trời rơi xuống, cũng có cái là do hắn đâm người ta trọng thương có được.
Nói tóm lại là các loại kỳ tích cực kỳ ly kỳ, bọn họ mới đầu tưởng lão Ngưu chém gió nên cũng đi theo hắn ra ngoài. Kết quả là chỉ cần có người đi cùng lão Ngưu thì vận may của hắn sẽ biến mất, có vài vòng cũng chả nhặt được gì.
Nhưng chỉ cần để lão Ngưu này đi ra ngoài một mình thì lại vô vàn những chuyện kỳ quái ào ào xuất hiện.
“Lão Ngưu, ngày xếp hạng này ngươi đừng có làm loạn, cẩn thận bị người ta cướp.” Tộc trưởng Tử Viên nhắc nhở.
“Sợ quái gì! Ta đã hồi phục tới Luân Hải cảnh, có thể giết được lão tử ta đây, ngoài tôn thượng và mấy đại năng kia, người bình thường lão tử không sợ.” Lão Ngưu vỗ ngực tự tin nói.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Lật thuyền trong mương việc này không hiếm.” Một tộc trưởng khác nhắc nhở.
“Hừ! các người chẳng qua đố kị, đợi lão tử xếp hạng nhất các ngươi đều phải ngậm miệng lại ngay!” lão Ngưu hừ lạnh.
Lâm Tiêu đứng trước mặt đám tộc trưởng này, nhìn lão Ngưu xuân phong đắc ý, cũng phải ngầm thừa nhận lão Ngưu này may mắn. Chỉ cần không bị Huyết Đồ, Triệu Hàn Văn để mắt tới, hoặc bị những kẻ khác vây đánh thì có thể vững chân trên bảng xếp hạng.
Tuy nhiên lúc Lâm Tiêu đang nghĩ như vậy thì bảng xếp hạng trên trời đột nhiên nhấp nháy. Sau đó hơn 3000 tia sáng từ trên bầu trời lần lượt bay về phía người sống sót phía dưới.
Một luồng ánh sáng bay thẳng về phía Lâm Tiêu, hắn không cảm nhận được nguy hiểm từ ánh sáng này nên cũng lười quan tâm. Nhưng khoảnh khắc tiếp theo ánh sáng bay vào gần mắt hắn liền hoá thành một tấm…bản đồ.
Bản đồ này hẳn là chiến trường vạn tộc sau khi thu hẹp phạm vi, trên đó hiện ra vô số đốm sáng màu sắc khác nhau. Lâm Tiêu nhìn một cái liền biến ý nghĩa của những đốm sáng này.
Cũng bởi vậy mà mặt hắn âm trầm hẳn xuống, điểm sáng màu vàng trên đó chính là hắn, điểm đỏ xung quanh chính là kẻ thù, còn màu xanh lá chính là người của hắn.
Nếu chỉ như vậy thì cũng chả có gì, nhưng bây giờ có bản đồ thế này đồng nghĩa tất cả đều bại lộ tung tích. Hắn có thể nhìn thấy vị trí của mọi người trên chiến trường, đây là đặc quyền của riêng hắn, hay tất cả mọi người đều được như vậy?
Không chỉ có vậy, mỗi đốm sáng sẽ mang theo một con số, con số ở đốn sáng của hắn là 4, của lão Ngưu đứng bên hắn là 2, tộc trưởng Chu Tước là 69, tộc trưởng Tử Viên là 89. Đây có lẽ là thứ hạng trên bảng xếp hạng.
“Ta hỏi một câu, các ngươi xem bản đồ chưa. Có thấy các đốm sáng trên bản đồ không?” Lâm Tiêu vội vã hỏi.
“Này…này….tôn thượng hỏi vậy, có nghĩa là vị trí của chúng ta đã được hiện rõ trên bản đồ…..xong rồi, lão Ngưu ta bị bại lộ rồi!” Lão Ngưu kêu lên.
Hắn liếc nhìn tấm bản đồ bên cạnh, đúng như tôn thượng đại nhân nói, ở trên đó hiện đầy đủ vị trí của tất cả mọi người, có thể nhìn thấy người của mình, cũng có thể nhìn thấy người của thế lực khác.
Các trưởng lão khác cũng sững sờ, của bọn họ cũng vậy. Tấm bản đồ hiện đầy đủ tất cả vị trí của những người sống sót.
“Lão Ngưu người tiêu rồi!”
“Lão Ngưu xếp xong hạng mười, nhìn người lại rất dễ bắt nạt.”
“Hahaha, cho ngươi đắc ý, ngươi nên nghĩ cách đi.”
“Cách bọn ta xa ra, nhỡ đâu nhiều người kéo đến lại liên luỵ bọn ta.”
“Lão Ngưu hôm nay ngươi cũng phải may mắn đó.”
Mấy tộc trưởng nói đùa với nhau, Lâm Tiêu nở một nụ cười.
“Cái này cũng thật thú vị, hehe, có lẽ phải tốc chiến tốc thắng, mau mau kết thúc ngày xếp hạng này!”
Chương 303: Chúng ta đi câu, chờ đợi là được
Bảng xếp hạng đã mở lên, mặc dù sau bảy ngày thu hẹp, chiến trường vạn tộc đã nhỏ hơn lúc đầu vô số lần nhưng dù bây giờ có đứng trên cao, vẫn không thể nhìn thấy toàn cảnh.
Sau khi thu nhỏ, ít nhất chiến trường vạn tộc cũng lớn bằng nửa vương triều.
Trong tình huống còn lại hơn 3.000 người sống sót, khoảnh cách gần nhất với người tham gia đối với bản thân vẫn còn khá xa.
"Ta và lão Ngưu ở đây, các ngươi tản ra xung quanh, chúng ta như thế này. . . thế này. . . Sau đó. . . " Lâm Tiêu trực tiếp nói kế hoạch với các tộc trưởng và các cường giả yêu tộc khác.
Sau khi nghe cái gọi là kế hoạch của Lâm Tiêu, đôi lông mày to và rậm của Đầu Trâu cau lại thành một hàng.
"Tôn thượng đại nhân, ngài định dùng chúng ta làm mồi nhử, dụ cá cắn câu sao?! Cái này có được không?" Đầu Trâu nghi hoặc nói.
"Lão Ngưu, ngươi thật là đa nghi! Tôn thượng đại nhân nói gì thì làm cái đó đi!"
"Ngươi còn có thể thông minh hơn tôn thượng đại nhân sao?"
"Ta cảm thấy ổn. Bằng cách này, có thể được nhanh chóng thu lưới và giảm bớt tổn thất."
"Ta đồng ý cả hai tay, nhưng tôn thượng đại nhân nên cẩn thận hơn một chút, sống sót ở bên trong có cường giả bất phàm và một số thiên tài yêu nghiệt."
Các tộc trưởng đều tán đồng với ý kiến của Lâm Tiêu, nhưng cảm thấy rằng lực lượng của phía mình quá ít, hơi lo lắng cho sự an toàn của tôn thượng đại nhân và lão Ngưu.
Lâm Tiêu không cảm thấy có vấn đề gì. Nếu hắn và lão Ngưu xuất hiện một mình, tổng điểm xếp hạng của họ sẽ là hơn 65.000. Đây là một con số cám dỗ không thể cưỡng lại.
Chỉ cần giết hai người bọn họ thì sẽ trở thành số một. Ngay cả khi sau đó không làm gì, nếu kiên trì cho đến khi xếp hạng kết thúc, chắc chắn sẽ nằm trong top những người giỏi nhất.
Đối với an nguy, các yêu tộc khác đều cho rằng hai người đi một mình sẽ rất mạo hiểm. Những người tham gia sống sót ắt hẳn cũng nghĩ như vậy.
Trên thực tế, nếu những viên đá tích luỹ điểm đó tự động được chuyển đổi thành điểm khi bắt đầu vòng loại xếp hạng ngày bắt đầu. Hắn muốn giao những viên đá của mình và các tộc trưởng khác cho tộc trưởng lão Ngưu.
Như vậy, một tiểu tộc trưởng của yêu tộc có thể có điểm xếp hạng vượt xa người thứ hai và những người khác, hơn nữa đó vẫn là trong trường hợp một mình.
Sự hấp dẫn này không còn gì để nói.
"Được rồi, các ngươi lùi lại đi! Dựa theo kế hoạch tạo vòng vây, đến lúc đó nếu có người chạy thoát khỏi tay ta và lão Ngưu, các ngươi hãy xử lý bọn họ." Lâm Tiêu nói với những yêu tộc khác.
“Rõ, tôn thượng!” Tất cả yêu tộc đồng thanh nói.
Ngay sau đó, tất cả các yêu tộc tản ra, nhìn có vẻ như không có bất kỳ quy tắc nào.
Trên thực tế, nó được hình thành theo sự sắp xếp tổng thể giống như trận pháp, một động mà toàn bộ động, một động mà trăm phản ứng.
Lâm Tiêu quan sát bản đồ, ban đầu, họ đang ở trong khu vực dày đặc điểm sáng, nhưng bây giờ chỉ còn lại hai ngôi sao chói lọi. Như vậy, mức độ chú ý không những không giảm mà còn thu hút nhiều sự chú ý hơn.
Bởi vì lúc này, tất cả những người sống sót được xếp hạng đều đang tìm kiếm người nào đó một mình. Miễn là giết được những người sống sót khác là có thể cướp điểm xếp hạng của đối phương.
Trong tình huống như vậy, Lâm Tiêu và tộc trưởng lão Ngưu là những đôi chân đi không biết mệt mỏi.
Ai không tham lam chứ?
"Đi thôi, lão Ngưu, đi câu cá." Lâm Tiêu vỗ vỗ tộc trưởng Đầu Trâu, trực tiếp đi tới một hướng.
"Tôn thượng đại nhân, chúng ta có thể không? Có phải câu cá quá lộ liễu rồi không?"
"Nếu ta nhìn thấy vậy, chắc chắn ta sẽ không tin." Tộc trưởng Đầu Trâu vẽ hai chữ nghi ngờ lên trên mặt.
"Trên đời này vĩnh viễn không thiếu người tham lam."Lâm Tiêu nói.
Trên thực tế là vẫn còn hơn 3.000 người sống sót nhưng theo các quy tắc xếp hạng như vậy, hắn tin rằng số người sống sót sẽ bắt đầu giảm mạnh nhanh chóng.
Đặc biệt là sau khi khẩu độ phá hủy mọi thứ tiếp tục co lại, mối quan hệ cạnh tranh sẽ càng ác liệt.
Trong khi một người và một trâu đang di chuyển, các tộc trưởng và cường giả của yêu tộc đang cách nhau một khoảng nhất định cũng bắt đầu di chuyển.
Nhìn gần, cả hai không có gì liên quan gì đến họ nhưng nếu như tinh ý quan sát kỹ, sẽ có thể phát hiện sự kỳ lạ trong đó.
Chưa đi được bao xa, họ đã nhìn thấy một rương bảo vật xuất hiện ở đằng xa. Rương bảo vật này không giống trước đây, nó hoàn toàn đen kịt, không có chút ánh sáng nào.
"Hả? ! Tôn thượng đại nhân, bên kia có một rương bảo vật màu đen, nhìn có chút kỳ lạ." Tộc trưởng lão Ngưu lập tức kêu lên.
"Qua đó xem sao." Lâm Tiêu nói.
Trong phạm vi 10 mét, công năng đặc quyền của Lâm Tiêu mới được kích hoạt.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
(Trong rương bảo vật màu đen có một nhiệm vụ, giết một người sống sót có thể đạt được 1000 điểm xếp hạng.)
Rương bảo vật nhiệm vụ! ?
Không tồi, chỉ cần giết một người là hoàn thành rồi. Chỉ là không biết phải có bao nhiêu cơ hội để mở rương.
Lâm Tiêu đến gần và chạm vào nó.
(Mở rương bảo vật màu đen, cần có ba lần cơ hội để mở!)
Ba lần đúng không?
Lâm Tiêu thở phào nhẹ nhõm. May mắn, không phải con số quá lớn. Theo góc nhìn của hắn, việc kiếm được 1.000 điểm cho ba cơ hội mở rương vẫn là rất tốt.
"Lão Ngưu, mở rương này ra đi." Lâm Tiêu nói.
"Hả? Nhường cho ta sao? Sao có thể chứ? Tôn thượng đại nhân đừng khách khí như vậy, ngài đi mở đi." Tộc trưởng lão Ngưu có chút nịnh nọt nói.
“Bảo ngươi mở thì mở đi, nhiều lời như vậy làm gì, nhanh lên.” Lâm Tiêu lườm ông ta một cái.
"Chuyện này. . . . . được thôi, tôn thượng đại nhân, ngài tốt quá rồi, cả đời này ta sẽ đi theo ngài. " Ánh mắt tộc trưởng lão Ngưu nhìn Lâm Tiêu càng thêm kiên định.
Lâm Tiêu bị nhìn đến sửng sốt.
Hắn chỉ cảm thấy phần thưởng của bảo rương hơi ít. Hơn nữa, hắn không rõ một người có thể mở bao nhiêu bảo rương trong ngày xếp hạng.
Nếu như có giới hạn số lượng thì sao. May mà có lão Ngưu đi cùng nên để ông ta thử trước là đúng.
Tộc trưởng lão Ngưu không đoán được Lâm Tiêu đang nghĩ gì. Ông ta đã rất biết ơn tôn thượng đại và đi đến trước rương bảo vật màu đen, tiêu hao ba lần cơ hội để mở rương đó ra.
"Tôn thượng đại nhân! ! Là nhiệm vụ rương bảo vật, ta dùng ba lần cơ hội để mở ra, nhiệm vụ là giết một người, lập tức có thể giành được 1000 điểm tích luỹ."
"Vậy thì quá có lợi rồi, một ngàn điểm tương đương với giết chết một hung thú bạch kim." Tộc trưởng lão Ngưu có chút kích động kêu.
Ông ta ngạc nhiên trước những thứ bên trong chiếc rương bảo vật.
Lâm Tiêu gật đầu, thản nhiên nói: "Cũng được, chúng ta tiếp tục tìm cái tiếp theo đi!"
"Được rồi, tôn thượng đại nhân, he he, khi nào thì có thể câu được cá, ta không thể chờ được nữa rồi." Tộc trưởng đầu trâu sốt sắng nói.
Nghe vậy, Lâm Tiêu liếc nhìn bản đồ.
“Đến rồi.” Lâm Tiêu cười nói.
"Hả!? Thật sự là đến rồi, còn chưa bao lâu mà." Mắt của tộc trưởng Đầu Trâu đột nhiên sáng lên.
"Chớ lộ ra sơ hở, chờ bọn họ tới gần một khoảng cách nhất định, trực tiếp ra tay là được rồi."Lâm Tiêu nhắc nhở.
“Được, tôn thượng đại nhân.” Tộc trưởng đầu trâu trả lời.
Vài phút sau, quả nhiên, một đội mười người bao vây hai người bọn họ với hai vòng, cuối cùng không chịu nổi cám dỗ mà xông tới rồi.
"Các ngươi xử lý đầu trâu kia, tiểu tử nhân loại này giao cho chúng ta."
Chương 304: Thịt ăn cả nồi, canh chừa lại cho các ngươi một ít
Lời vừa dứt bảy tám kẻ kia đã lao về phía Lâm Tiêu và lão Ngưu. Linh khí trên người mấy kẻ này đã khôi phục nhưng cấp độ không giống nhau. Có hai kẻ thậm chí khôi phục được đến Luân Hải cảnh sơ kỳ.
Lão Ngưu cũng mới khôi phục lại mức Luân Hải cảnh trung kỳ, nhìn toàn cục thì Lâm Tiêu và lão Ngưu đang rơi vào trạng thái bất lợi.
“Haha! Đến vừa hay, ông nội Ngưu của các ngươi đợi cũng đã lâu lắm rồi.” Lão Ngưu vui sướng nói, không có bất kỳ tia cảm xúc tiêu cực nào.
Nhìn thấy mấy kẻ kia lao tới hắn cũng không nhịn nữa, tay giơ cao linh thụ lao lên trước. Sự linh hoạt của cơ thể và cả tốc độ kia cả liên quan gì tới cơ thể khổng lồ của hắn, hai thứ này dường như tạo ra sự tương phản mạnh mẽ.
Ầm! cây linh thụ đập vào một kẻ gần nhất, người kia không ngờ tới tốc độ của lão Ngưu nhanh tới vậy. Lúc phản ứng lại chỉ kịp giơ đao lên đỡ, chả qua chỉ là một cây gỗ thôi mà!
Linh đao của hắn là thượng phẩm đạo khí lấy được từ rương vàng. Đao này của hắn chắc chắn chém nát cây gỗ kia, sau đó sẽ chém con trâu này thành hai. Vậy là hắn có thể lấy được hơn 4 vạn điểm kia rồi, chỉ nghĩ vậy thôi đã thấy lòng vui sướng.
Bùm!!! Khi linh đao và cây linh thụ chạm vào nhau, mặt kẻ kia đột nhiên biến sắc.
“Không, không xong, con trâu này….!!!”
Hắn định hét lên nhưng còn chưa nói hết câu đã bị đập thành một đống thịt nát, một chút phản kháng cũng không có.
“Lý huynh! Này, này sao có thể! Tu vi của Lý huynh đã khôi phục lại Luân Hải cảnh sơ kỳ!”
“Mọi người cẩn thận, sức mạnh của con trâu này rất lớn, cây trượng gỗ trên tay hắn cũng không phải vật phàm.”
“Đúng vậy, không nên lấy cứng chọi cứng với hắn, chúng ta đông người, có mất sức thì cũng là hắn phải mất sức mà chết.”
Những kẻ khác đều kinh ngạc, liên tục nhắc nhở nhau. Kẻ đứng vị trí số 2 này có vẻ mạnh hơn so với bọn họ nghĩ. Nhất định phải cẩn thận hơn nữa mới được.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
……
Lúc những kẻ kia quay đánh lão Ngưu, ba tên còn lại cũng vây quanh Lâm Tiêu. Lâm Tiêu vẫn đứng nguyên tại chỗ không động đậy.
Hắn đang đợi đối phương ra tay trước, nếu đối phương không ra tay vậy đợi lão Ngưu giải quyết mấy kẻ kia xong thì những kẻ này cũng sẽ mất cơ hội ra tay.
Dưới tình huống tấm bản đồ hiện lên mọi vị trí, có muốn đánh lén cũng khó mà làm được. Hầu hết mọi người đều nhìn chằm chằm vào những chấm sáng trên bản đồ. Động tĩnh của mỗi người đều được công khai trên đó, cho nên làm thế nào để đánh lén được?
Trừ phi……Ngay khi Lâm Tiêu nghĩ tới đây đột nhiên cảm thấy có một cảm giác kỳ quái ở phía sau.
Hả? cái gì vậy? hắn vẫn luôn quan sát bản đồ, ở sau lưng hắn đâu có gì. Chả nhẽ……
Một tia sáng lóe lên, bóng đen xuất hiện phía sau lao tới chỗ Lâm Tiêu, tay cầm một thanh đoản đao nhắm vào vị trí đầu Lâm Tiêu, tốc độ đương nhiên rất nhanh.
Một đòn này giáng xuống, đừng nói là Luân Hải cảnh, có là Toàn Đan cảnh cũng khó phản kháng lại. Nhưng khi đoản đao gần đầm tới đầu, một bàn tay từ đâu xuất hiện chộp lấy lưỡi đao.
Đây là tay phải của Lâm Tiêu, còn bản thân hắn thì chả thèm quay đầu lại, vậy mà vẫn bắt chính xác được đoản đao.
“Thú vị đấy, chắc ngươi nhặt được bảo vật gì đó che giấu tung tích.” Lâm Tiêu nói, sau đó mới quay đầu lại nhìn.
Kẻ đánh lén hắn là một người trung niên cao gầy. Từ trên vẻ mặt của hắn có thể nhìn ra vẻ kinh ngạc cùng với chút thất vọng.
Nhưng hắn không do dự lập tức thả tay vứt đoản đao rồi dùng tay còn lại tung một nắm đấm về phía Lâm Tiêu. Ba kẻ còn lại nhìn thấy thế cũng rút kiếm lao tới.
Kế hoạch đánh lén không thành vậy thì lấy đông quây ít. Phản ứng của bốn kẻ này cũng rất nhanh nhưng tốc độ của Lâm Tiêu còn nhanh hơn. Hắn nắm được đoản đao trong tay, hơi cúi người xuống rồi búng ngón tay giữa một cái.
Thanh đoản đao từ trong tay hắn chỉ nghe vèo một cái đã bắn ra ngoài.
Phập! kẻ vừa đánh lén hắn hai mắt trợn ngược, hơi thở tiêu tan. Chỉ nhìn thấy ở giữa trán hắn xuất hiện một cái lỗ lớn cho bị chính đoản đao của mình đâm xuyên qua.
“Ngươi, sao ngươi có thể mạnh đến thế!”
“Không hay rồi, kẻ này, có vấn đề!”
“Khí tức trên người hắn chỉ ở Tụ Linh cảnh sơ kỳ, tại sao sức mạnh lại có thể đạt tới vậy, ngươi chả nhẽ….che giấu khí tức?”
Ba kẻ kia ngỡ ngàng, bọn chúng từ đầu đã thấy có gì không đúng, hai kẻ một xếp hạng 2 một xếp hạng 4 trên bảng điểm. Bọn chúng lúc đầu nghĩ trong hai kẻ này chắc chắn có một kẻ yếu dễ đối phó.
Lúc chúng tới đây dự định đầu tiên sẽ thăm dò một chút, nếu có thể giữ chân một người để đối phó người còn lại. Chỉ cần ra tay xong sẽ lập tức rút lui.
Nhưng không ngờ rằng kế hoạch của chúng hoàn toàn đổ bể. Con trâu kia sức mạnh kinh khủng hơn tưởng tượng của bọn chúng. Mà tên tiểu tử này, chỉ trong tức khắc đã lật tẩy được kế hoạch đánh lén của bọn chúng, sau đó còn trả lại công kích.
Trận này trước tiên cứ nên rút lui, ba người đồng loạt có ý rút lui. Mạng còn thì không sợ ngày sau không báo được thù. Chỉ là trong phút giây bọn chúng do dự, Lâm Tiêu cũng chỉ bình thản đứng đó nhìn, cũng không có ý động thủ ra tay. Ba kẻ kia cho rằng hắn cũng sợ bọn họ, không dám cùng lúc đánh ba người.
Nhưng chỉ một giây sau chúng liền hiểu được, bọn chúng nghĩ nhầm rồi, hơn nữa còn nhầm một cách kỳ quặc.
Một thân ảnh to lớn lao tới sau lưng bọn chúng chặn lại đường rút lui.
“Ôi, thế này cũng thật mất mặt mà, yếu đuối quá. Lão Ngưu còn chưa kịp làm gì đã chết hết rồi.” lão Ngưu cười hì hì nói.
Ba kẻ kia hoảng hốt. Cái gì? Chết hết?
Sao có thể, mới bắt đầu chưa được bao lâu. Còn chưa được 10 giây!
Khi bọn chúng quay đầu lại, sắc mặt của cả ba đều cực kỳ tuyệt vọng. Chết rồi, ngoài ba kẻ bọn chúng ra, tất cả những kẻ khác đều biến thành một đống thịt nát, chết thảm tới mức không dám nhìn.
“Lão Ngưu, ba kẻ này giao cho ngươi giải quyết.”
Lâm Tiêu quay qua nói với lão Ngưu, sau khi nói xong câu này thì ngồi xổm xuống kiểm tra người của tên đánh lén hắn vừa nãy. Đến gần hắn như vậy mà không bị phát hiện, trên người kẻ này nhất định có đồ tốt.
Ba kẻ kia nghe thấy thế thì quay qua nhìn nhau rồi mau chóng bỏ chạy về ba hướng khác nhau. Lão Ngưu chỉ cười hi hi hai tiếng rồi chọn bừa một hướng chạy theo, còn hai hướng kia hắn chả thèm quan tâm.
Thịt với canh đều đã ăn đẫy mồm, thôi thì chừa lại miếng canh cho cách tộc trưởng khác. Cây đại trượng giơ lên, kẻ kia kêu thảm một tiếng rồi im bặt.
Vài giây sau, ở hai hướng khác cũng truyền tới tiếng kêu thảm, rồi tất cả rơi vào im lặng. Lúc này Lâm Tiêu cũng đứng lên, trong tay hắn còn cầm một miếng lệnh bài.
(lệnh bài che giấu: có thể che giấu hoàn toàn khí tức và tránh mọi sự dò xét. Thời gian sử dụng còn: 55 phút.)
Chương 305: Cá lớn đến rồi
Mắt của Lâm Tiêu hơi sáng lên, dường như mật chương này ẩn giấu một thứ tốt.
Khi tất cả mọi người đang thể hiện toàn diện thì chỉ có hắn có thể che giấu tất cả các dấu vết. Chẳng trách trách vừa rồi hắn không hề cảm nhận được khi đối phương tiếp cận.
Chỉ điểm này thôi cũng đủ cho thấy tác dụng mạnh mật chương bí ấn này. Phải biết rằng, cường độ cơ thể và ngũ cảm của hắn không hề biến mất. Hắn thậm chí còn không thể nhận ra.
Lâm Tiêu chắc chắn rằng không ai trong chiến trường vạn tộc này có thể phát hiện ra điều đó.
Tiếc là chỉ có mươi phút thôi, ít quá.
Trong đợt đánh cá đầu tiên, mười con cá đã bị bắt.
Lâm Tiêu được một tên, các tộc trưởng yêu tộc khác cũng một tên, một mình tộc trưởng đầu trâu 7 tên.
Điều này khiến tộc trưởng đầu trâu trực tiếp tăng điểm xếp hạng từ thứ hai lên thứ nhất.
(1, Đầu trâu- tộc trưởng của yêu tộc Khai Sơn Man Ngưu, với 501 vạn điểm.
2, Huyết Đồ, tông chủ U Minh tông với 474 vạn điểm.)
"Hay lẵm!! Lão Ngưu ta lại đứng thứ nhất rồi, ha ha, xem ra lần này vị trí thứ nhất không ai khác chính là ta Lão Ngưu ta rồi."
Sau khi thấy thứ hạng trên màn trời được cập nhật, tộc trưởng đầu trâu đã hét lên hai câu. Nhưng vừa hét xong, ông ta liền phát hiện trong lời nói của mình có chút không đúng.
Kế hoạch câu cá này là do tôn thượng đại nhân lập ra, bản thân ông ta cũng chỉ là một ngư ông đắc lợi mà thôi, liệu những lời này nói ra có làm tôn thượng đại nhân buồn không.
Tộc trưởng đầu trâu nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu, trong lòng có chút luống cuống.
"Lão Ngưu, sao ngươi lại nhìn ta như vậy? Trên mặt ta có gì sao???"
Lâm Tiêu vẫn đang suy nghĩ về cách phát huy tối đa công dụng của phong ấn bí chưởng ẩn giấu này, nhưng hắn cảm thấy không thoải mái khi bị đôi mắt to của lão Ngưu nhìn chằm chằm.
“Ừm, có chút đẹp trai.” Đầu trâu nở nụ cười nói.
Lâm Tiêu: "? ? ?"
Lão Ngưu này đang nói cái quái gì vậy? Bây giờ là lúc để bàn về chuyện này sao?
“Có gì mau nói, không nói tiếp tục câu cá.” Lâm Tiêu nói.
"Ồ, đại nhân, lần này ta không cẩn thận ta thu hoạch thêm mấy người."
"Lần sau, ta không ra tay, ngài tự mình đi." Tộc trưởng đầu trâu có chút lo lắng nói.
Lâm Tiêu mỉm cười, tưởng là cái gì, hoá ra là đang lo lắng về điều này.
"Không sao, những con cá nhỏ tôm nhỏ này ngươi thu hoạch, chờ cá lớn vào lưới, các ngươi muốn thu, ta cũng không cho đâu!" Lâm Tiêu cười nói.
"Vậy thì được rồi! Vậy thì được rồi, hơ hơ, tôn thượng đại nhân uy võ! Đã như vậy, lần sau ta sẽ không khách khí!" Nghe vậy, cuối cùng tộc trưởng đầu trâu đã buông được cục đá đè nặng trong lòng xuống.
Tôn thượng đại nhân quá tốt bụng!
Lâm Tiêu liếc ông ta một cái. Ngươi đã bao giờ khách khí chưa vậy?
Thật đáng tiếc khi ni tử Anh Túc không đến, nhưng chiến trường này là một lò mổ tự nhiên đối với nàng ta.
Nói cho cùng, Anh Túc vẫn thuộc thế lực của vương triều Đại Can ở Đông Vực. Mà thế lực có thể tiến vào chiến trường vạn tộc chí ít phải có cường giả Bán Đế cảnh mới được.
Đương nhiên, vương triều Đại Can không có, vì vậy Anh Túc cũng không đi vào.
Như vậy, đại đội câu cá bắt đầu di chuyển chậm rãi. Điểm sáng của tộc trưởng đầu trâu trên bản đồ nhỏ được đánh dấu số 1 lớn, đặc biệt bắt mắt.
Trong phút chốc, nhiều người đã để mắt đến ông ta.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Khi một nhóm người bị thu hút qua đây thì đó đều là kết quả có đi mà không có về.
Tổng điểm của đội câu cá tăng vọt nhanh chóng.
Sau một giờ, điểm xếp hạng của mọi người trong đội câu cá đã lọt vào top 100.
Lâm Tiêu cũng xông lên vị trí thứ ba, chỉ cách tông chủ của U Minh tông đang xếp thứ hai hơn 10.000 điểm tích luỹ.
Nhưng khi vòng của chiến trường vạn tộc thu nhỏ đến một mức độ nhất định, điểm của tông chủ của U Minh tông bắt đầu tăng lên nhanh chóng.
Không cần phải nghĩ cũng biết, hắn bắt đầu giết người rồi. Danh sách giết người trong bảy ngày được xếp hạng đầu tiên và vẫn ở mức cao. Thực lực này không có phải hoài nghi.
Mới hai giờ trôi qua, điểm xếp hạng của tông chủ U Minh tông đã giành lại vị trí đầu tiên và tăng lên với tốc độ nhanh hơn.
Tộc trưởng đầu trâu đã bị chấn động khi nhìn thấy.
Vị trí dẫn đầu bảng xếp hạng của ông ta đã bị giành lại khi ông ta chưa hề ngồi ấm chỗ.
Quá khó chịu.
Mới đi được nửa chặng đường xếp hạng ngày, số người sống sót đã thay đổi từ 3126 lúc đầu thành 971.
Trọng nửa ngày đã giảm đi hơn 2.000 người, tốc độ khủng khiếp này khiến mọi người hoảng sợ. Không ai biết người tiếp theo có phải là mình hay không.
Sau khi nắm vững một số quy tắc và kỹ thuật, đội câu cá của Lâm Tiêu di chuyển dọc theo rìa của vòng mà hành động.
Dọn sạch mấy con cá nhỏ ngáng đường, mới có thể bắt được những con cá lớn tinh ranh nhất.
Sau khi gần hết ngày.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Đột nhiên, trên tấm bản đồ nhỏ, Lâm Tiêu nhìn thấy một đốm sáng lớn đang từ từ tới gần mình. Con số trên chấm sáng đó là số năm.
Triều Khôn- thiếu cốc chủ của Bất Diệt Cốc, hiện có 328 vạn điểm tích luỹ, chỉ đứng sau hắn.
Đây là một con quái vật đã sống ít nhất hai thời đại.
Không ai biết tại sao người dân ở Bất Diệt Cốc sống lại sống lâu như vậy.
Trong cùng một cảnh giới, nếu người ngoài chỉ có thể sống một trăm năm, thì người trong Bất Diệt Cốc có thể sống năm trăm năm, thậm chí là một nghìn năm.
“Cuối cùng cũng không chịu nổi nữa sao?” Lâm Tiêu lầm bầm.
Nói xong hắn cầm bí chương lên.
"Lão Ngưu, cá lớn sắp đến rồi. Cẩn thận, chúng ta sẽ thực hiện kế hoạch cấp S." Lâm Tiêu khống chế giọng nói của mình trong một phạm vi nhất định.
Tộc trưởng đầu trâu và các tộc trưởng khác sửng sốt trong giây lát, sau đó cũng nhìn chuyển động trên bản đồ nhỏ.
Triều Khôn đứng thứ năm?
Có thể có thể! Đây thực sự là một con cá lớn.
"Được, tôn thượng đại nhân!" Tất cả tộc trưởng đều thấp giọng trả lời.
Lâm Tiêu gật đầu, nhanh chóng lao về hướng khác với tốc độ khá nhanh.
Ngay sau khi Lâm Tiêu lao ra ngoài vài km, hắn đã lấy ra một thứ từ trong túi của mình. Đó là bí chưởng, còn lại bốn mươi chín phút nữa.
Tâm niệm hắn vừa động.
Sau đó, thân hình của hắn và mọi dấu vết đã biến mất. Chỉ cần hắn không chủ động ra tay thì không ai có thể phát hiện được hắn.
Cùng lúc đó, trên tấm bản đồ nhỏ, dấu vết của Lâm Tiêu cũng biến mất.
Điều này khiến Triều Khôn, thiếu cốc chủ của Bất Diệt Cốc - người đến từ một hướng khác có vội vàng, hoang mang.
Có chuyện gì vậy? Lâm Tiêu đâu?
Rõ ràng vừa rồi hắn còn ở cùng với đầu trâu đứng thứ hai, tại sao lại đột nhiên biến mất, trên toàn bộ bản đồ cũng không có bóng dáng của hắn.
Triều Khôn đã tìm kiếm nhiều lần nhưng vẫn không tìm thấy Lâm Tiêu.
Lạ lùng! Thực sự biến mất rồi.
Chạy trốn mà không chiến đấu, hừ! Thủ lĩnh yêu tộc là như vậy sao?
Một tên phế vật.
Triều Khôn cười khẩy vài lần.
Hắn ta không rút lui. Ngoài Lâm Tiêu ra , mục tiêu của hắn ta còn là tộc trưởng của Khai Sơn Man Ngưu. Đây là tên xếp vị trí thứ hai.
Chỉ cần đầu trâu đó bị giết, hắn ta có thể trực tiếp vươn lên vị trí số một.
Sau đó tìm thủ lĩnh của yêu tộc Lâm Tiêu và giết hắn, để hắn ta có thể đảm bảo vị trí số một này.
Đến lúc đó, cho dù tông chủ của U Minh tông như thế nào, hắn ta cũng sẽ không sợ nữa.
Một ngày trước đó có gần ba vạn người, bây giờ chỉ còn lại một vạn người.
Lẽ nào là ở bảng dưới xuất hiện nhân vật ghê gớm nào hay sao?
Cũng không thể nào.
Mọi người đều không khôi phục tu vi, không thể có kẻ nào xóa sổ được nhiều người như vậy trong một ngày chứ.
Nghĩ tới đây, mọi người đều nhìn xuống bảng danh sách phía dưới.
(Danh sách giết người:
1, Huyết đồ, tông chủ U Minh Tông, giết 512 người.
2, Triều Khôn: Thiếu cốc chủ Bất Tử Cốc, giết 169 người.
3, Trì Hồng Vũ, chưởng môn Đạo Hóa Môn, giết 49 người.
4, Lý Thiên Uyên, môn chủ Đoạt Hồn Miếu, giết 41 người.
……
10, Tề Tu Văn, Chấn Huyền Môn, giết 28 người.)
(Bảng danh sách điểm tích lũy:
1, Người đầu trâu, tộc trưởng yêu tộc Khai Sơn Man Ngưu, 7900 điểm tích lũy.
2, Triệu Hàn Văn, cốc chủ Diệt Yêu Cốc, 4400 điểm tích lũy.
3, Triệu Cảnh Tân, phó cốc chủ Diệt Yêu Cốc, 3750 điểm tích lũy.
4, Lâm Tiêu, thống lĩnh yêu tộc, 3100 điểm tích lũy.
5, Ứng Phong Sơn, đại trưởng lão Diệt Yêu Cốc, 2950 điểm tích lũy.
……
10, Triệu Lạc Võ, đệ tử ưu tú của Diệt Yêu Cốc, 1200 điểm tích lũy.)
Con số trên bảng danh sách giết người và bảng điểm tích lũy so với hôm qua đều đã tăng lên không ít, nhưng đại đa số những cái tên trên bảng danh sách thì không có thay đổi gì.
Cũng không xảy ra tình huống nằm ngoài dự đoán nào.
Vậy thì một vạn năm sáu ngàn người biến mất kia đã đi đâu rồi?
Chiến trường vạn tộc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Phải biết rằng, những người tiến vào chiến trường vạn tộc đó đều là những đại lão đỉnh cấp của các Thiên Vực, bất luận là trí tuệ hay vận may đều không hề kém cỏi.
Có thể khiến cho nhiều người như thế đồng loạt biến mất, tuyệt đối là vấn đề lớn.
Các thế lực tụ tập lại với nhau đều cảm thấy hoảng loạn trong vô thức.
Bên phía Lâm Tiêu.
Tộc trưởng đầu trâu nhìn số người may mắn sống sót cũng trợn trừng mắt trâu.
“Tôn thượng đại nhân, mới ba ngày thôi đã hụt mất một nửa số người, ngài nói xem chuyện này rốt cuộc là sao chứ?” Tộc trưởng đầu trâu hỏi với sắc mặt nghiêm trọng.
“Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai.” Lâm Tiêu cũng thấy có chút kinh ngạc.
Cho dù có vài rương báu có thể mở ra hung thú, lại thêm hung thú canh gác ở phiên bản ban đêm. Người chết thì nhất định phải chết. Nhưng cũng không thể trong một chốc một lát mà chết nhiều người đến như vậy.
Điều này chứng minh, chiến trường vạn tộc này còn có những thủ đoạn khác mà người tham gia không biết, hoặc là một loại bẫy ngầm nào đó.
Mà những kẻ có chút đen đủi sẽ dính đòn.
Một người một trâu sau vài khắc suy tư, cũng chẳng nghĩ ra được gì, bèn dứt khoát không nghĩ nữa.
Đi bước nào tính bước đó vậy.
Tộc trưởng đầu trâu
“Tôn thượng đại nhân, ngài nói xem chúng ta liệu có gặp phải bẫy ngầm quỷ dị hoặc là thủ đoạn kia không?” Tộc trưởng đầu trâu lại hỏi.
“Lời này, ta khuyên lão đừng hỏi thì hơn.” Lâm Tiêu nói.
“Tại sao vậy?” Tộc trưởng đầu trâu không hiểu, nói.
“Tại vì...” Lâm Tiêu đang định nói đại loại như không may mắn gì đó.
Ầm ầm ầm!
Trên bầu trời đột nhiên vang lên tiếng ầm ầm.
Một người một trâu ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ thấy bầu trời ban nãy còn trong xanh, lúc này tự nhiên lại có một đám mây đen dày đặc tụ lại.
Trong đám mây có mấy tia sét ẩn hiện.
“Tôn thượng đại nhân, đây chắc không phải là...” Tộc trưởng đầu trâu nhìn lên bầu trời mà kinh hãi.
“Mồm thối nói thiêng!”
“Có một số thứ tuyệt đối đừng nhắc tới, chuyện tốt thì không linh chứ chuyện xấu thì linh lắm, cẩn thận vẫn hơn.”
Lâm Tiêu bó tay, lên tiếng phàn nàn.
Hắn có thể cảm nhận được, thứ trên bầu trời kia hình như là mây sét của lôi kiếp, uy lực tầm cỡ lôi kiếp xuất hiện khi tu sĩ Luân Hải Cảnh thông thường đột phá lên Hóa Đỉnh Cảnh.
Nếu thực lực tu vi của mấy người trong chiến trường vạn tộc vẫn còn, thì chẳng ai phải sợ lôi kiếp như này.
Cho dù cứng rắn phản kháng, cũng chỉ là chuyện nhẹ như lông hồng.
Nhưng nếu như thực lực tu vi và mức độ rắn chắc của cơ thể mấy người này chỉ ở mức Luyện Khí Cảnh, vậy thì lôi kiếp kiểu này đối với bọn họ mà nói, chính là thần chết tới đòi mạng.
Ầm!
Ầm!
Chỉ sau hai giây, từng tia sét trên đám mây kia không ngừng bổ xuống.
Từ xa đến gần, từ gần tới xa, hoàn toàn không có bất cứ quy luật và logic nào cả.
Ầm!
Một tia sét đánh xuống ngay bên cạnh Lâm Tiêu và người đầu trâu.
Sau khi tia sét đánh xuống, mặt đất xuất hiện một cái hố sâu cả mét.
Cỡ này mà bổ trúng người thì có mà về chầu ông bà luôn rồi.
“Lão Ngưu, đi thôi, chúng ta mau chóng rời khỏi khu vực sét đánh này thôi.” Lâm Tiêu hô lên một tiếng, chọn một hướng nhanh chóng chạy đi.
Đối với loại thần lôi này hắn không muốn đem thân mình ra trải nghiệm.
Lão Ngưu nhanh chóng chạy theo.
Với thể chất cường tráng của Khai Sơn Man Ngưu hắn, bị bổ cho một cú thì chắc chắn là không chết được.
Nhưng nhất định là không dễ chịu.
Cũng may là diện tích của đám mây tích điện không phải rất lớn, chỉ cần chạy ra khỏi khu vực sét đánh thì chắc là không sao rồi.
Nhưng chạy được nửa tiếng đồng hồ, Lâm Tiêu và tộc trưởng đầu trâu đều kinh hãi nhận ra.
Diện tích của đám mây sấm sét kia không hề thay đổi, nhưng bọn họ lại không cách nào chạy ra khỏi phạm vi bao phủ của đám mây sét kia.
Những tia sét vẫn không ngừng đánh xuống xung quanh bọn họ.
Đám mây sét này....dường như là đang đi theo bọn họ vậy????
Suy nghĩ kỳ lạ này xuất hiện trong đầu hai người.
Lâm Tiêu không tin, cố ý chuyển hướng mấy lần, đều không thể cắt đuôi được đám mây sét kia.
Trên đường, bọn họ tận mắt nhìn thấy cảnh hai người bị sét đánh thành tro bụi.
Người có thực lực tu vi bị biến thành Luyện Khí Cảnh, dưới uy lực của thần lôi này, căn bản không có chút lực phản kháng nào.
Lâm Tiêu vừa điên cuồng chạy trốn vừa ngẩng đầu quan sát đám mây sét trên đỉnh đầu.
Dường như hắn muốn nhìn thấu chân tướng thật sự của đám mây sét này.
Nhưng ngay vào lúc này.
“Tôn, Tôn thượng đại nhân, dừng, mau dừng lại!!!” Tộc trưởng đầu trâu túm lấy Lâm Tiêu đang định chạy kia.
“Hả? Sao vậy...ơ? Thế, thế này....” Lâm Tiêu đang định hỏi, lại nuốt mấy lời đó vào bụng.
Cảnh tượng trước mặt lại lần nữa khiến hắn bất ngờ.
Bọn họ dường như đã đi tới biên giới của chiến trường vạn giới, một bức màn ánh sáng cực lớn từ trên trời chiếu xuống, phong kín toàn bộ lối đi phía trước.
“Tôn thượng đại nhân, người xem màn chắn ánh sáng kia hình như đang dịch chuyển, nó đang co lại về phía chúng ta...” Tộc trưởng đầu trâu kinh hãi hô lên.
Mắt Lâm Tiêu híp lại.
Mở rương, số người may mắn sống sót, khu oanh tạc, vòng ánh sáng dần co lại.
Đây là....một ký ức từ sâu thẳm trong đầu hắn bị khơi gợi lên.
Thiết lập của chiến trường vạn tộc này, sao mà giống với thiết lập của một trò chơi chiến đấu nào đó thế.
Đây là sự trùng hợp sao?
“Cẩn thận một chút, uy lực của vòng ánh sáng này chỉ e là đáng sợ hơn thần lôi trên đỉnh đầu nhiều.” Lâm Tiêu nhắc nhở một câu.
Hắn dường như đã hiểu rồi.
Những người biến mất trong ngày đó, chỉ e là có một bộ phận nhỏ chết trong khu thần lôi oanh tạc, còn đại đa số đều chết trong vòng tròn thu nhỏ này.
“Uy lực của vòng sáng này còn mạnh hơn thần lôi ư?” Tộc trưởng đầu trâu tò mò đánh giá vòng tròn ánh sáng kia.
Sau đó, hắn trực tiếp nhặt một viên đá dưới đất, ném vào vòng tròn.
Chỉ thấy viên đá to kia sau khi tiếp xúc với màn chắn ánh sáng, trong nháy mắt liền biến thành hư vô.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Ngay cả một chút bụi cũng chẳng còn.
Nếu đổi lại thành người sống thì e là kết cục cũng sẽ như vậy.
“Shh....thế này, thế này cũng quá là khủng bố rồi.” Tộc trưởng đầu trâu trợn trừng mắt, đổ mồ hôi lạnh.
“Đi thôi! Tránh ra khỏi thứ này càng xa càng tốt.” Lâm Tiêu không ở lại lâu, dẫn tộc trưởng đầu trâu rời khỏi vòng sáng biên giới.
Nhìn thấy vòng sáng biên giới, hắn đại khái cũng mò ra được phương hướng trung tâm của chiến trường vạn tộc.
Đi về phía đó, nói không chừng có thể tìm được những yêu tộc khác, cơ duyên, bảo vật cũng sẽ phong phú hơn.
Cứ như vậy, liên tiếp vài ngày, một người một trâu đều vội vàng tiến về phía trung tâm của chiến trường vạn tộc.
Gặp được rương bảo vật tốt một chút thì trực tiếp mở ra.
Gặp được người trước kia bao vây tấn công quốc gia Yêu tộc thì trực tiếp giết chết.
Gặp phiên bản ban đêm thì tìm kiếm rương bảo vật cao cấp hơn.
Trong mấy ngày này, đội ngũ của Lâm Tiêu dần dần mở rộng.
Tộc trưởng yêu thú thì tìm thấy ba người, những cường giả yêu thú khác cũng tìm được không dưới ba mươi người.
Ngày thứ bảy ở chiến trường vạn tộc, cách cuộc thi xếp hạng chỉ còn một ngày cuối cùng.
Đội ngũ nhỏ của Lâm Tiêu hợp lực tấn công một con hung thú canh gác cấp bạch kim, mở ra rương bảo vật bạch kim.
Sau đó thì màn đêm kết thúc.
(Số người may mắn sống sót: 3126)
(Cuộc thi xếp hạng bắt đầu!!!)
Chương 302: Mở đầu chính là hiển thị toàn bản đồ sao
Việc thu hẹp phạm vi làm cho những người có cơ hội sống sót không ngừng chạm mặt nhau. Bảo rương cũng nhiều hơn, làm cho mọi người tăng nhu cầu mở rương. Những đám mây giông liên tục đánh xuống như không muốn chừa đường sống cho ai.
Còn có cả những con hung thú khi màn đêm buông xuống, lần sau lại đáng sợ hơn lần trước, độ khó không ngừng tăng cao. Cho nên trong bảy ngày số lượng người sống sót ngày càng giảm nhanh.
Sau ngày xếp hạng hôm nay, số lượng người may mắn sống sót trong chiến trường vạn tộc cũng chỉ còn lại khoảng 3000 người. Rất nhanh sau đó quy tắc xếp hạng cũng xuất hiện.
(Quy tắc ngày xếp hạng.)
1, Lần xếp hạng này dựa theo số điểm. Có nghĩa vào lúc ngày hôm nay kết thúc, bảng xếp hạng cũng kết thúc, người có điểm số cao nhất đứng số 1, căn cứ vào số điểm xếp hạng.
2, Điểm lúc trước cũng sẽ tự động cộng vào, giết người hoặc tham gia giết người cũng có thể cướp số điểm của đối phương.
3, Tất cả bảo rương của ngày hôm nay đều là bảo rương đặc biệt.
4, Khi kết thúc xếp hạng, dựa vào thứ hạng sẽ được ưu tiên chọn danh sách đổi điểm.
(Xếp hạng hiện tại.)
1, Huyết Đồ, tông chủ U Minh tông, 474 vạn điểm.
2, Ngưu Đầu Nhân, tộc trưởng Sơn Man yêu tộc, 449 vạn điểm.
3, Triệu Hàn Văn, cốc chủ Diệt Yêu cốc, 206 vạn điểm.
4, Lâm Tiêu, thủ lĩnh yêu tộc, 199 vạn điểm.
5, Triều Khôn, thiếu cốc chủ Bất Diệt cốc, 167 điểm.
6, Triệu Cảnh Tân, phó cốc chủ Diệt Yêu cốc, 121 điểm.
……
Xuất hiện cùng lúc với quy tắc chính là bảng điểm, đặc biệt là vị tông chủ U Minh tông Huyết Đổ này, trong vòng mấy ngày này hắn luôn đứng đầu trong danh sách giết người nhiều, số người hắn giết ngày hôm sau lại nhiều gấp đôi ngày hôm trước
Vậy mà hắn lại không xuất hiện trên bảng điểm, chỉ bắt đầu từ bốn ngày trước hắn mới hiểu ra, muốn lấy được điểm thì phải giết hung thú. Sau đó chưa tới một ngày sau hắn đã có mặt trên bảng xếp hạng.
Lại qua một ngày nữa thì hắn đứng đầu trên bảng xếp hạng. Ngày cuối cùng, không tính số người hắn giết thì số điểm hắn có cũng đủ đứng vững trên vị trí số một.
Mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, những cũng thấy hợp lý. Nhìn lại những người có mặt trong bảng xếp hạng thì còn có một kẻ làm bọn họ thấy kỳ quái, đó chính là Ngưu Đầu Nhân đứng ở vị trí số 2.
Tộc trưởng Sơn Man yêu tộc này cũng đâu phải nhân loại, tại sao nó có thể leo lên cao như vậy. Đặc biệt là vài ngày trước, hắn cứ như cưỡi tên lửa bay vù một cái tới vị trí số 2.
Nếu không phải tông chủ U Minh tông giết nhiều người như thế thì vị trí số 1 này đã thuộc về Ngưu Đầu Nhân rồi. Tất cả những người đứng trên bảng xếp hạng kia đều là những ông lớn của các tông môn thế lực lớn.
Chỉ có một mình Ngưu Đầu Nhân này là một tộc trưởng nhỏ nhoi trong yêu tộc, nghe có vẻ như giống một con chó husky lạc vào giữa bầy sói.
Thật không biết sau ngày xếp hạng hôm nay, thứ bậc sẽ thay đổi thế nào.
……
“Haha, ngươi đừng có ghen tị, tí nữa lão Ngưu ta đây nhất định giành hạng cao về cho yêu tộc.” Lão Ngưu đặc ý hét lên với mấy tộc trưởng đứng bên cạnh.
Câu này làm cho tộc trưởng Chu Tước phải trợn trắng cả mắt lên, nhưng ông ấy cũng chả thèm phản bác. Lão Ngưu may mắn, bọn họ thật sự bội phục.
Lúc màn đêm xuất hiện, lão Ngưu tùy tiện lượn một vòng lúc quay về cũng nhặt được một túi đầy là đá điểm. Có cái là nhặt được, cũng có cái là từ trên trời rơi xuống, cũng có cái là do hắn đâm người ta trọng thương có được.
Nói tóm lại là các loại kỳ tích cực kỳ ly kỳ, bọn họ mới đầu tưởng lão Ngưu chém gió nên cũng đi theo hắn ra ngoài. Kết quả là chỉ cần có người đi cùng lão Ngưu thì vận may của hắn sẽ biến mất, có vài vòng cũng chả nhặt được gì.
Nhưng chỉ cần để lão Ngưu này đi ra ngoài một mình thì lại vô vàn những chuyện kỳ quái ào ào xuất hiện.
“Lão Ngưu, ngày xếp hạng này ngươi đừng có làm loạn, cẩn thận bị người ta cướp.” Tộc trưởng Tử Viên nhắc nhở.
“Sợ quái gì! Ta đã hồi phục tới Luân Hải cảnh, có thể giết được lão tử ta đây, ngoài tôn thượng và mấy đại năng kia, người bình thường lão tử không sợ.” Lão Ngưu vỗ ngực tự tin nói.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Lật thuyền trong mương việc này không hiếm.” Một tộc trưởng khác nhắc nhở.
“Hừ! các người chẳng qua đố kị, đợi lão tử xếp hạng nhất các ngươi đều phải ngậm miệng lại ngay!” lão Ngưu hừ lạnh.
Lâm Tiêu đứng trước mặt đám tộc trưởng này, nhìn lão Ngưu xuân phong đắc ý, cũng phải ngầm thừa nhận lão Ngưu này may mắn. Chỉ cần không bị Huyết Đồ, Triệu Hàn Văn để mắt tới, hoặc bị những kẻ khác vây đánh thì có thể vững chân trên bảng xếp hạng.
Tuy nhiên lúc Lâm Tiêu đang nghĩ như vậy thì bảng xếp hạng trên trời đột nhiên nhấp nháy. Sau đó hơn 3000 tia sáng từ trên bầu trời lần lượt bay về phía người sống sót phía dưới.
Một luồng ánh sáng bay thẳng về phía Lâm Tiêu, hắn không cảm nhận được nguy hiểm từ ánh sáng này nên cũng lười quan tâm. Nhưng khoảnh khắc tiếp theo ánh sáng bay vào gần mắt hắn liền hoá thành một tấm…bản đồ.
Bản đồ này hẳn là chiến trường vạn tộc sau khi thu hẹp phạm vi, trên đó hiện ra vô số đốm sáng màu sắc khác nhau. Lâm Tiêu nhìn một cái liền biến ý nghĩa của những đốm sáng này.
Cũng bởi vậy mà mặt hắn âm trầm hẳn xuống, điểm sáng màu vàng trên đó chính là hắn, điểm đỏ xung quanh chính là kẻ thù, còn màu xanh lá chính là người của hắn.
Nếu chỉ như vậy thì cũng chả có gì, nhưng bây giờ có bản đồ thế này đồng nghĩa tất cả đều bại lộ tung tích. Hắn có thể nhìn thấy vị trí của mọi người trên chiến trường, đây là đặc quyền của riêng hắn, hay tất cả mọi người đều được như vậy?
Không chỉ có vậy, mỗi đốm sáng sẽ mang theo một con số, con số ở đốn sáng của hắn là 4, của lão Ngưu đứng bên hắn là 2, tộc trưởng Chu Tước là 69, tộc trưởng Tử Viên là 89. Đây có lẽ là thứ hạng trên bảng xếp hạng.
“Ta hỏi một câu, các ngươi xem bản đồ chưa. Có thấy các đốm sáng trên bản đồ không?” Lâm Tiêu vội vã hỏi.
“Này…này….tôn thượng hỏi vậy, có nghĩa là vị trí của chúng ta đã được hiện rõ trên bản đồ…..xong rồi, lão Ngưu ta bị bại lộ rồi!” Lão Ngưu kêu lên.
Hắn liếc nhìn tấm bản đồ bên cạnh, đúng như tôn thượng đại nhân nói, ở trên đó hiện đầy đủ vị trí của tất cả mọi người, có thể nhìn thấy người của mình, cũng có thể nhìn thấy người của thế lực khác.
Các trưởng lão khác cũng sững sờ, của bọn họ cũng vậy. Tấm bản đồ hiện đầy đủ tất cả vị trí của những người sống sót.
“Lão Ngưu người tiêu rồi!”
“Lão Ngưu xếp xong hạng mười, nhìn người lại rất dễ bắt nạt.”
“Hahaha, cho ngươi đắc ý, ngươi nên nghĩ cách đi.”
“Cách bọn ta xa ra, nhỡ đâu nhiều người kéo đến lại liên luỵ bọn ta.”
“Lão Ngưu hôm nay ngươi cũng phải may mắn đó.”
Mấy tộc trưởng nói đùa với nhau, Lâm Tiêu nở một nụ cười.
“Cái này cũng thật thú vị, hehe, có lẽ phải tốc chiến tốc thắng, mau mau kết thúc ngày xếp hạng này!”
Chương 303: Chúng ta đi câu, chờ đợi là được
Bảng xếp hạng đã mở lên, mặc dù sau bảy ngày thu hẹp, chiến trường vạn tộc đã nhỏ hơn lúc đầu vô số lần nhưng dù bây giờ có đứng trên cao, vẫn không thể nhìn thấy toàn cảnh.
Sau khi thu nhỏ, ít nhất chiến trường vạn tộc cũng lớn bằng nửa vương triều.
Trong tình huống còn lại hơn 3.000 người sống sót, khoảnh cách gần nhất với người tham gia đối với bản thân vẫn còn khá xa.
"Ta và lão Ngưu ở đây, các ngươi tản ra xung quanh, chúng ta như thế này. . . thế này. . . Sau đó. . . " Lâm Tiêu trực tiếp nói kế hoạch với các tộc trưởng và các cường giả yêu tộc khác.
Sau khi nghe cái gọi là kế hoạch của Lâm Tiêu, đôi lông mày to và rậm của Đầu Trâu cau lại thành một hàng.
"Tôn thượng đại nhân, ngài định dùng chúng ta làm mồi nhử, dụ cá cắn câu sao?! Cái này có được không?" Đầu Trâu nghi hoặc nói.
"Lão Ngưu, ngươi thật là đa nghi! Tôn thượng đại nhân nói gì thì làm cái đó đi!"
"Ngươi còn có thể thông minh hơn tôn thượng đại nhân sao?"
"Ta cảm thấy ổn. Bằng cách này, có thể được nhanh chóng thu lưới và giảm bớt tổn thất."
"Ta đồng ý cả hai tay, nhưng tôn thượng đại nhân nên cẩn thận hơn một chút, sống sót ở bên trong có cường giả bất phàm và một số thiên tài yêu nghiệt."
Các tộc trưởng đều tán đồng với ý kiến của Lâm Tiêu, nhưng cảm thấy rằng lực lượng của phía mình quá ít, hơi lo lắng cho sự an toàn của tôn thượng đại nhân và lão Ngưu.
Lâm Tiêu không cảm thấy có vấn đề gì. Nếu hắn và lão Ngưu xuất hiện một mình, tổng điểm xếp hạng của họ sẽ là hơn 65.000. Đây là một con số cám dỗ không thể cưỡng lại.
Chỉ cần giết hai người bọn họ thì sẽ trở thành số một. Ngay cả khi sau đó không làm gì, nếu kiên trì cho đến khi xếp hạng kết thúc, chắc chắn sẽ nằm trong top những người giỏi nhất.
Đối với an nguy, các yêu tộc khác đều cho rằng hai người đi một mình sẽ rất mạo hiểm. Những người tham gia sống sót ắt hẳn cũng nghĩ như vậy.
Trên thực tế, nếu những viên đá tích luỹ điểm đó tự động được chuyển đổi thành điểm khi bắt đầu vòng loại xếp hạng ngày bắt đầu. Hắn muốn giao những viên đá của mình và các tộc trưởng khác cho tộc trưởng lão Ngưu.
Như vậy, một tiểu tộc trưởng của yêu tộc có thể có điểm xếp hạng vượt xa người thứ hai và những người khác, hơn nữa đó vẫn là trong trường hợp một mình.
Sự hấp dẫn này không còn gì để nói.
"Được rồi, các ngươi lùi lại đi! Dựa theo kế hoạch tạo vòng vây, đến lúc đó nếu có người chạy thoát khỏi tay ta và lão Ngưu, các ngươi hãy xử lý bọn họ." Lâm Tiêu nói với những yêu tộc khác.
“Rõ, tôn thượng!” Tất cả yêu tộc đồng thanh nói.
Ngay sau đó, tất cả các yêu tộc tản ra, nhìn có vẻ như không có bất kỳ quy tắc nào.
Trên thực tế, nó được hình thành theo sự sắp xếp tổng thể giống như trận pháp, một động mà toàn bộ động, một động mà trăm phản ứng.
Lâm Tiêu quan sát bản đồ, ban đầu, họ đang ở trong khu vực dày đặc điểm sáng, nhưng bây giờ chỉ còn lại hai ngôi sao chói lọi. Như vậy, mức độ chú ý không những không giảm mà còn thu hút nhiều sự chú ý hơn.
Bởi vì lúc này, tất cả những người sống sót được xếp hạng đều đang tìm kiếm người nào đó một mình. Miễn là giết được những người sống sót khác là có thể cướp điểm xếp hạng của đối phương.
Trong tình huống như vậy, Lâm Tiêu và tộc trưởng lão Ngưu là những đôi chân đi không biết mệt mỏi.
Ai không tham lam chứ?
"Đi thôi, lão Ngưu, đi câu cá." Lâm Tiêu vỗ vỗ tộc trưởng Đầu Trâu, trực tiếp đi tới một hướng.
"Tôn thượng đại nhân, chúng ta có thể không? Có phải câu cá quá lộ liễu rồi không?"
"Nếu ta nhìn thấy vậy, chắc chắn ta sẽ không tin." Tộc trưởng Đầu Trâu vẽ hai chữ nghi ngờ lên trên mặt.
"Trên đời này vĩnh viễn không thiếu người tham lam."Lâm Tiêu nói.
Trên thực tế là vẫn còn hơn 3.000 người sống sót nhưng theo các quy tắc xếp hạng như vậy, hắn tin rằng số người sống sót sẽ bắt đầu giảm mạnh nhanh chóng.
Đặc biệt là sau khi khẩu độ phá hủy mọi thứ tiếp tục co lại, mối quan hệ cạnh tranh sẽ càng ác liệt.
Trong khi một người và một trâu đang di chuyển, các tộc trưởng và cường giả của yêu tộc đang cách nhau một khoảng nhất định cũng bắt đầu di chuyển.
Nhìn gần, cả hai không có gì liên quan gì đến họ nhưng nếu như tinh ý quan sát kỹ, sẽ có thể phát hiện sự kỳ lạ trong đó.
Chưa đi được bao xa, họ đã nhìn thấy một rương bảo vật xuất hiện ở đằng xa. Rương bảo vật này không giống trước đây, nó hoàn toàn đen kịt, không có chút ánh sáng nào.
"Hả? ! Tôn thượng đại nhân, bên kia có một rương bảo vật màu đen, nhìn có chút kỳ lạ." Tộc trưởng lão Ngưu lập tức kêu lên.
"Qua đó xem sao." Lâm Tiêu nói.
Trong phạm vi 10 mét, công năng đặc quyền của Lâm Tiêu mới được kích hoạt.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
(Trong rương bảo vật màu đen có một nhiệm vụ, giết một người sống sót có thể đạt được 1000 điểm xếp hạng.)
Rương bảo vật nhiệm vụ! ?
Không tồi, chỉ cần giết một người là hoàn thành rồi. Chỉ là không biết phải có bao nhiêu cơ hội để mở rương.
Lâm Tiêu đến gần và chạm vào nó.
(Mở rương bảo vật màu đen, cần có ba lần cơ hội để mở!)
Ba lần đúng không?
Lâm Tiêu thở phào nhẹ nhõm. May mắn, không phải con số quá lớn. Theo góc nhìn của hắn, việc kiếm được 1.000 điểm cho ba cơ hội mở rương vẫn là rất tốt.
"Lão Ngưu, mở rương này ra đi." Lâm Tiêu nói.
"Hả? Nhường cho ta sao? Sao có thể chứ? Tôn thượng đại nhân đừng khách khí như vậy, ngài đi mở đi." Tộc trưởng lão Ngưu có chút nịnh nọt nói.
“Bảo ngươi mở thì mở đi, nhiều lời như vậy làm gì, nhanh lên.” Lâm Tiêu lườm ông ta một cái.
"Chuyện này. . . . . được thôi, tôn thượng đại nhân, ngài tốt quá rồi, cả đời này ta sẽ đi theo ngài. " Ánh mắt tộc trưởng lão Ngưu nhìn Lâm Tiêu càng thêm kiên định.
Lâm Tiêu bị nhìn đến sửng sốt.
Hắn chỉ cảm thấy phần thưởng của bảo rương hơi ít. Hơn nữa, hắn không rõ một người có thể mở bao nhiêu bảo rương trong ngày xếp hạng.
Nếu như có giới hạn số lượng thì sao. May mà có lão Ngưu đi cùng nên để ông ta thử trước là đúng.
Tộc trưởng lão Ngưu không đoán được Lâm Tiêu đang nghĩ gì. Ông ta đã rất biết ơn tôn thượng đại và đi đến trước rương bảo vật màu đen, tiêu hao ba lần cơ hội để mở rương đó ra.
"Tôn thượng đại nhân! ! Là nhiệm vụ rương bảo vật, ta dùng ba lần cơ hội để mở ra, nhiệm vụ là giết một người, lập tức có thể giành được 1000 điểm tích luỹ."
"Vậy thì quá có lợi rồi, một ngàn điểm tương đương với giết chết một hung thú bạch kim." Tộc trưởng lão Ngưu có chút kích động kêu.
Ông ta ngạc nhiên trước những thứ bên trong chiếc rương bảo vật.
Lâm Tiêu gật đầu, thản nhiên nói: "Cũng được, chúng ta tiếp tục tìm cái tiếp theo đi!"
"Được rồi, tôn thượng đại nhân, he he, khi nào thì có thể câu được cá, ta không thể chờ được nữa rồi." Tộc trưởng đầu trâu sốt sắng nói.
Nghe vậy, Lâm Tiêu liếc nhìn bản đồ.
“Đến rồi.” Lâm Tiêu cười nói.
"Hả!? Thật sự là đến rồi, còn chưa bao lâu mà." Mắt của tộc trưởng Đầu Trâu đột nhiên sáng lên.
"Chớ lộ ra sơ hở, chờ bọn họ tới gần một khoảng cách nhất định, trực tiếp ra tay là được rồi."Lâm Tiêu nhắc nhở.
“Được, tôn thượng đại nhân.” Tộc trưởng đầu trâu trả lời.
Vài phút sau, quả nhiên, một đội mười người bao vây hai người bọn họ với hai vòng, cuối cùng không chịu nổi cám dỗ mà xông tới rồi.
"Các ngươi xử lý đầu trâu kia, tiểu tử nhân loại này giao cho chúng ta."
Chương 304: Thịt ăn cả nồi, canh chừa lại cho các ngươi một ít
Lời vừa dứt bảy tám kẻ kia đã lao về phía Lâm Tiêu và lão Ngưu. Linh khí trên người mấy kẻ này đã khôi phục nhưng cấp độ không giống nhau. Có hai kẻ thậm chí khôi phục được đến Luân Hải cảnh sơ kỳ.
Lão Ngưu cũng mới khôi phục lại mức Luân Hải cảnh trung kỳ, nhìn toàn cục thì Lâm Tiêu và lão Ngưu đang rơi vào trạng thái bất lợi.
“Haha! Đến vừa hay, ông nội Ngưu của các ngươi đợi cũng đã lâu lắm rồi.” Lão Ngưu vui sướng nói, không có bất kỳ tia cảm xúc tiêu cực nào.
Nhìn thấy mấy kẻ kia lao tới hắn cũng không nhịn nữa, tay giơ cao linh thụ lao lên trước. Sự linh hoạt của cơ thể và cả tốc độ kia cả liên quan gì tới cơ thể khổng lồ của hắn, hai thứ này dường như tạo ra sự tương phản mạnh mẽ.
Ầm! cây linh thụ đập vào một kẻ gần nhất, người kia không ngờ tới tốc độ của lão Ngưu nhanh tới vậy. Lúc phản ứng lại chỉ kịp giơ đao lên đỡ, chả qua chỉ là một cây gỗ thôi mà!
Linh đao của hắn là thượng phẩm đạo khí lấy được từ rương vàng. Đao này của hắn chắc chắn chém nát cây gỗ kia, sau đó sẽ chém con trâu này thành hai. Vậy là hắn có thể lấy được hơn 4 vạn điểm kia rồi, chỉ nghĩ vậy thôi đã thấy lòng vui sướng.
Bùm!!! Khi linh đao và cây linh thụ chạm vào nhau, mặt kẻ kia đột nhiên biến sắc.
“Không, không xong, con trâu này….!!!”
Hắn định hét lên nhưng còn chưa nói hết câu đã bị đập thành một đống thịt nát, một chút phản kháng cũng không có.
“Lý huynh! Này, này sao có thể! Tu vi của Lý huynh đã khôi phục lại Luân Hải cảnh sơ kỳ!”
“Mọi người cẩn thận, sức mạnh của con trâu này rất lớn, cây trượng gỗ trên tay hắn cũng không phải vật phàm.”
“Đúng vậy, không nên lấy cứng chọi cứng với hắn, chúng ta đông người, có mất sức thì cũng là hắn phải mất sức mà chết.”
Những kẻ khác đều kinh ngạc, liên tục nhắc nhở nhau. Kẻ đứng vị trí số 2 này có vẻ mạnh hơn so với bọn họ nghĩ. Nhất định phải cẩn thận hơn nữa mới được.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
……
Lúc những kẻ kia quay đánh lão Ngưu, ba tên còn lại cũng vây quanh Lâm Tiêu. Lâm Tiêu vẫn đứng nguyên tại chỗ không động đậy.
Hắn đang đợi đối phương ra tay trước, nếu đối phương không ra tay vậy đợi lão Ngưu giải quyết mấy kẻ kia xong thì những kẻ này cũng sẽ mất cơ hội ra tay.
Dưới tình huống tấm bản đồ hiện lên mọi vị trí, có muốn đánh lén cũng khó mà làm được. Hầu hết mọi người đều nhìn chằm chằm vào những chấm sáng trên bản đồ. Động tĩnh của mỗi người đều được công khai trên đó, cho nên làm thế nào để đánh lén được?
Trừ phi……Ngay khi Lâm Tiêu nghĩ tới đây đột nhiên cảm thấy có một cảm giác kỳ quái ở phía sau.
Hả? cái gì vậy? hắn vẫn luôn quan sát bản đồ, ở sau lưng hắn đâu có gì. Chả nhẽ……
Một tia sáng lóe lên, bóng đen xuất hiện phía sau lao tới chỗ Lâm Tiêu, tay cầm một thanh đoản đao nhắm vào vị trí đầu Lâm Tiêu, tốc độ đương nhiên rất nhanh.
Một đòn này giáng xuống, đừng nói là Luân Hải cảnh, có là Toàn Đan cảnh cũng khó phản kháng lại. Nhưng khi đoản đao gần đầm tới đầu, một bàn tay từ đâu xuất hiện chộp lấy lưỡi đao.
Đây là tay phải của Lâm Tiêu, còn bản thân hắn thì chả thèm quay đầu lại, vậy mà vẫn bắt chính xác được đoản đao.
“Thú vị đấy, chắc ngươi nhặt được bảo vật gì đó che giấu tung tích.” Lâm Tiêu nói, sau đó mới quay đầu lại nhìn.
Kẻ đánh lén hắn là một người trung niên cao gầy. Từ trên vẻ mặt của hắn có thể nhìn ra vẻ kinh ngạc cùng với chút thất vọng.
Nhưng hắn không do dự lập tức thả tay vứt đoản đao rồi dùng tay còn lại tung một nắm đấm về phía Lâm Tiêu. Ba kẻ còn lại nhìn thấy thế cũng rút kiếm lao tới.
Kế hoạch đánh lén không thành vậy thì lấy đông quây ít. Phản ứng của bốn kẻ này cũng rất nhanh nhưng tốc độ của Lâm Tiêu còn nhanh hơn. Hắn nắm được đoản đao trong tay, hơi cúi người xuống rồi búng ngón tay giữa một cái.
Thanh đoản đao từ trong tay hắn chỉ nghe vèo một cái đã bắn ra ngoài.
Phập! kẻ vừa đánh lén hắn hai mắt trợn ngược, hơi thở tiêu tan. Chỉ nhìn thấy ở giữa trán hắn xuất hiện một cái lỗ lớn cho bị chính đoản đao của mình đâm xuyên qua.
“Ngươi, sao ngươi có thể mạnh đến thế!”
“Không hay rồi, kẻ này, có vấn đề!”
“Khí tức trên người hắn chỉ ở Tụ Linh cảnh sơ kỳ, tại sao sức mạnh lại có thể đạt tới vậy, ngươi chả nhẽ….che giấu khí tức?”
Ba kẻ kia ngỡ ngàng, bọn chúng từ đầu đã thấy có gì không đúng, hai kẻ một xếp hạng 2 một xếp hạng 4 trên bảng điểm. Bọn chúng lúc đầu nghĩ trong hai kẻ này chắc chắn có một kẻ yếu dễ đối phó.
Lúc chúng tới đây dự định đầu tiên sẽ thăm dò một chút, nếu có thể giữ chân một người để đối phó người còn lại. Chỉ cần ra tay xong sẽ lập tức rút lui.
Nhưng không ngờ rằng kế hoạch của chúng hoàn toàn đổ bể. Con trâu kia sức mạnh kinh khủng hơn tưởng tượng của bọn chúng. Mà tên tiểu tử này, chỉ trong tức khắc đã lật tẩy được kế hoạch đánh lén của bọn chúng, sau đó còn trả lại công kích.
Trận này trước tiên cứ nên rút lui, ba người đồng loạt có ý rút lui. Mạng còn thì không sợ ngày sau không báo được thù. Chỉ là trong phút giây bọn chúng do dự, Lâm Tiêu cũng chỉ bình thản đứng đó nhìn, cũng không có ý động thủ ra tay. Ba kẻ kia cho rằng hắn cũng sợ bọn họ, không dám cùng lúc đánh ba người.
Nhưng chỉ một giây sau chúng liền hiểu được, bọn chúng nghĩ nhầm rồi, hơn nữa còn nhầm một cách kỳ quặc.
Một thân ảnh to lớn lao tới sau lưng bọn chúng chặn lại đường rút lui.
“Ôi, thế này cũng thật mất mặt mà, yếu đuối quá. Lão Ngưu còn chưa kịp làm gì đã chết hết rồi.” lão Ngưu cười hì hì nói.
Ba kẻ kia hoảng hốt. Cái gì? Chết hết?
Sao có thể, mới bắt đầu chưa được bao lâu. Còn chưa được 10 giây!
Khi bọn chúng quay đầu lại, sắc mặt của cả ba đều cực kỳ tuyệt vọng. Chết rồi, ngoài ba kẻ bọn chúng ra, tất cả những kẻ khác đều biến thành một đống thịt nát, chết thảm tới mức không dám nhìn.
“Lão Ngưu, ba kẻ này giao cho ngươi giải quyết.”
Lâm Tiêu quay qua nói với lão Ngưu, sau khi nói xong câu này thì ngồi xổm xuống kiểm tra người của tên đánh lén hắn vừa nãy. Đến gần hắn như vậy mà không bị phát hiện, trên người kẻ này nhất định có đồ tốt.
Ba kẻ kia nghe thấy thế thì quay qua nhìn nhau rồi mau chóng bỏ chạy về ba hướng khác nhau. Lão Ngưu chỉ cười hi hi hai tiếng rồi chọn bừa một hướng chạy theo, còn hai hướng kia hắn chả thèm quan tâm.
Thịt với canh đều đã ăn đẫy mồm, thôi thì chừa lại miếng canh cho cách tộc trưởng khác. Cây đại trượng giơ lên, kẻ kia kêu thảm một tiếng rồi im bặt.
Vài giây sau, ở hai hướng khác cũng truyền tới tiếng kêu thảm, rồi tất cả rơi vào im lặng. Lúc này Lâm Tiêu cũng đứng lên, trong tay hắn còn cầm một miếng lệnh bài.
(lệnh bài che giấu: có thể che giấu hoàn toàn khí tức và tránh mọi sự dò xét. Thời gian sử dụng còn: 55 phút.)
Chương 305: Cá lớn đến rồi
Mắt của Lâm Tiêu hơi sáng lên, dường như mật chương này ẩn giấu một thứ tốt.
Khi tất cả mọi người đang thể hiện toàn diện thì chỉ có hắn có thể che giấu tất cả các dấu vết. Chẳng trách trách vừa rồi hắn không hề cảm nhận được khi đối phương tiếp cận.
Chỉ điểm này thôi cũng đủ cho thấy tác dụng mạnh mật chương bí ấn này. Phải biết rằng, cường độ cơ thể và ngũ cảm của hắn không hề biến mất. Hắn thậm chí còn không thể nhận ra.
Lâm Tiêu chắc chắn rằng không ai trong chiến trường vạn tộc này có thể phát hiện ra điều đó.
Tiếc là chỉ có mươi phút thôi, ít quá.
Trong đợt đánh cá đầu tiên, mười con cá đã bị bắt.
Lâm Tiêu được một tên, các tộc trưởng yêu tộc khác cũng một tên, một mình tộc trưởng đầu trâu 7 tên.
Điều này khiến tộc trưởng đầu trâu trực tiếp tăng điểm xếp hạng từ thứ hai lên thứ nhất.
(1, Đầu trâu- tộc trưởng của yêu tộc Khai Sơn Man Ngưu, với 501 vạn điểm.
2, Huyết Đồ, tông chủ U Minh tông với 474 vạn điểm.)
"Hay lẵm!! Lão Ngưu ta lại đứng thứ nhất rồi, ha ha, xem ra lần này vị trí thứ nhất không ai khác chính là ta Lão Ngưu ta rồi."
Sau khi thấy thứ hạng trên màn trời được cập nhật, tộc trưởng đầu trâu đã hét lên hai câu. Nhưng vừa hét xong, ông ta liền phát hiện trong lời nói của mình có chút không đúng.
Kế hoạch câu cá này là do tôn thượng đại nhân lập ra, bản thân ông ta cũng chỉ là một ngư ông đắc lợi mà thôi, liệu những lời này nói ra có làm tôn thượng đại nhân buồn không.
Tộc trưởng đầu trâu nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu, trong lòng có chút luống cuống.
"Lão Ngưu, sao ngươi lại nhìn ta như vậy? Trên mặt ta có gì sao???"
Lâm Tiêu vẫn đang suy nghĩ về cách phát huy tối đa công dụng của phong ấn bí chưởng ẩn giấu này, nhưng hắn cảm thấy không thoải mái khi bị đôi mắt to của lão Ngưu nhìn chằm chằm.
“Ừm, có chút đẹp trai.” Đầu trâu nở nụ cười nói.
Lâm Tiêu: "? ? ?"
Lão Ngưu này đang nói cái quái gì vậy? Bây giờ là lúc để bàn về chuyện này sao?
“Có gì mau nói, không nói tiếp tục câu cá.” Lâm Tiêu nói.
"Ồ, đại nhân, lần này ta không cẩn thận ta thu hoạch thêm mấy người."
"Lần sau, ta không ra tay, ngài tự mình đi." Tộc trưởng đầu trâu có chút lo lắng nói.
Lâm Tiêu mỉm cười, tưởng là cái gì, hoá ra là đang lo lắng về điều này.
"Không sao, những con cá nhỏ tôm nhỏ này ngươi thu hoạch, chờ cá lớn vào lưới, các ngươi muốn thu, ta cũng không cho đâu!" Lâm Tiêu cười nói.
"Vậy thì được rồi! Vậy thì được rồi, hơ hơ, tôn thượng đại nhân uy võ! Đã như vậy, lần sau ta sẽ không khách khí!" Nghe vậy, cuối cùng tộc trưởng đầu trâu đã buông được cục đá đè nặng trong lòng xuống.
Tôn thượng đại nhân quá tốt bụng!
Lâm Tiêu liếc ông ta một cái. Ngươi đã bao giờ khách khí chưa vậy?
Thật đáng tiếc khi ni tử Anh Túc không đến, nhưng chiến trường này là một lò mổ tự nhiên đối với nàng ta.
Nói cho cùng, Anh Túc vẫn thuộc thế lực của vương triều Đại Can ở Đông Vực. Mà thế lực có thể tiến vào chiến trường vạn tộc chí ít phải có cường giả Bán Đế cảnh mới được.
Đương nhiên, vương triều Đại Can không có, vì vậy Anh Túc cũng không đi vào.
Như vậy, đại đội câu cá bắt đầu di chuyển chậm rãi. Điểm sáng của tộc trưởng đầu trâu trên bản đồ nhỏ được đánh dấu số 1 lớn, đặc biệt bắt mắt.
Trong phút chốc, nhiều người đã để mắt đến ông ta.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Khi một nhóm người bị thu hút qua đây thì đó đều là kết quả có đi mà không có về.
Tổng điểm của đội câu cá tăng vọt nhanh chóng.
Sau một giờ, điểm xếp hạng của mọi người trong đội câu cá đã lọt vào top 100.
Lâm Tiêu cũng xông lên vị trí thứ ba, chỉ cách tông chủ của U Minh tông đang xếp thứ hai hơn 10.000 điểm tích luỹ.
Nhưng khi vòng của chiến trường vạn tộc thu nhỏ đến một mức độ nhất định, điểm của tông chủ của U Minh tông bắt đầu tăng lên nhanh chóng.
Không cần phải nghĩ cũng biết, hắn bắt đầu giết người rồi. Danh sách giết người trong bảy ngày được xếp hạng đầu tiên và vẫn ở mức cao. Thực lực này không có phải hoài nghi.
Mới hai giờ trôi qua, điểm xếp hạng của tông chủ U Minh tông đã giành lại vị trí đầu tiên và tăng lên với tốc độ nhanh hơn.
Tộc trưởng đầu trâu đã bị chấn động khi nhìn thấy.
Vị trí dẫn đầu bảng xếp hạng của ông ta đã bị giành lại khi ông ta chưa hề ngồi ấm chỗ.
Quá khó chịu.
Mới đi được nửa chặng đường xếp hạng ngày, số người sống sót đã thay đổi từ 3126 lúc đầu thành 971.
Trọng nửa ngày đã giảm đi hơn 2.000 người, tốc độ khủng khiếp này khiến mọi người hoảng sợ. Không ai biết người tiếp theo có phải là mình hay không.
Sau khi nắm vững một số quy tắc và kỹ thuật, đội câu cá của Lâm Tiêu di chuyển dọc theo rìa của vòng mà hành động.
Dọn sạch mấy con cá nhỏ ngáng đường, mới có thể bắt được những con cá lớn tinh ranh nhất.
Sau khi gần hết ngày.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Đột nhiên, trên tấm bản đồ nhỏ, Lâm Tiêu nhìn thấy một đốm sáng lớn đang từ từ tới gần mình. Con số trên chấm sáng đó là số năm.
Triều Khôn- thiếu cốc chủ của Bất Diệt Cốc, hiện có 328 vạn điểm tích luỹ, chỉ đứng sau hắn.
Đây là một con quái vật đã sống ít nhất hai thời đại.
Không ai biết tại sao người dân ở Bất Diệt Cốc sống lại sống lâu như vậy.
Trong cùng một cảnh giới, nếu người ngoài chỉ có thể sống một trăm năm, thì người trong Bất Diệt Cốc có thể sống năm trăm năm, thậm chí là một nghìn năm.
“Cuối cùng cũng không chịu nổi nữa sao?” Lâm Tiêu lầm bầm.
Nói xong hắn cầm bí chương lên.
"Lão Ngưu, cá lớn sắp đến rồi. Cẩn thận, chúng ta sẽ thực hiện kế hoạch cấp S." Lâm Tiêu khống chế giọng nói của mình trong một phạm vi nhất định.
Tộc trưởng đầu trâu và các tộc trưởng khác sửng sốt trong giây lát, sau đó cũng nhìn chuyển động trên bản đồ nhỏ.
Triều Khôn đứng thứ năm?
Có thể có thể! Đây thực sự là một con cá lớn.
"Được, tôn thượng đại nhân!" Tất cả tộc trưởng đều thấp giọng trả lời.
Lâm Tiêu gật đầu, nhanh chóng lao về hướng khác với tốc độ khá nhanh.
Ngay sau khi Lâm Tiêu lao ra ngoài vài km, hắn đã lấy ra một thứ từ trong túi của mình. Đó là bí chưởng, còn lại bốn mươi chín phút nữa.
Tâm niệm hắn vừa động.
Sau đó, thân hình của hắn và mọi dấu vết đã biến mất. Chỉ cần hắn không chủ động ra tay thì không ai có thể phát hiện được hắn.
Cùng lúc đó, trên tấm bản đồ nhỏ, dấu vết của Lâm Tiêu cũng biến mất.
Điều này khiến Triều Khôn, thiếu cốc chủ của Bất Diệt Cốc - người đến từ một hướng khác có vội vàng, hoang mang.
Có chuyện gì vậy? Lâm Tiêu đâu?
Rõ ràng vừa rồi hắn còn ở cùng với đầu trâu đứng thứ hai, tại sao lại đột nhiên biến mất, trên toàn bộ bản đồ cũng không có bóng dáng của hắn.
Triều Khôn đã tìm kiếm nhiều lần nhưng vẫn không tìm thấy Lâm Tiêu.
Lạ lùng! Thực sự biến mất rồi.
Chạy trốn mà không chiến đấu, hừ! Thủ lĩnh yêu tộc là như vậy sao?
Một tên phế vật.
Triều Khôn cười khẩy vài lần.
Hắn ta không rút lui. Ngoài Lâm Tiêu ra , mục tiêu của hắn ta còn là tộc trưởng của Khai Sơn Man Ngưu. Đây là tên xếp vị trí thứ hai.
Chỉ cần đầu trâu đó bị giết, hắn ta có thể trực tiếp vươn lên vị trí số một.
Sau đó tìm thủ lĩnh của yêu tộc Lâm Tiêu và giết hắn, để hắn ta có thể đảm bảo vị trí số một này.
Đến lúc đó, cho dù tông chủ của U Minh tông như thế nào, hắn ta cũng sẽ không sợ nữa.
Bình luận facebook